Chương 204: Cảm giác lén lút
“Nhược Hân…” Đầu bên kia điện thoại lại vang lên tiếng gọi trầm khàn của Hạ Thiên Tường.
“Hạ Thiên Tường, anh trèo tường vào đây đi.” Tiếng gọi này của anh khiến Tô Nhược Hân như bị say.
Giọng nói của anh dễ nghe đến mức có thể khiến người khác mang thai.
Sau đó, cô không nhịn được trêu đùa.
“Được.” Kết quả Tô Nhược Hân vừa nói xong, Hạ Thiên Tường đã lập tức đáp lời.
“Đừng… Đừng nói anh thật sự…”
Nhưng một giây tiếp theo, trong điện thoại chỉ còn tiếng tút tút.
Hạ Thiên Tường cúp máy rồi.
Nghe tiếng cúp máy, Tô Nhược Hân mất ba giây để hoàn hồn, sau đó tắt tất cả đèn trong phòng chạy ra ngoài ban công.
Vì cô đột nhiên nhớ ra cô vừa trở lại phòng mở điện thoại lên thì Hạ Thiên Tường đã gọi tới.
Dường như anh nhìn thấy cô quay lại phòng cầm điện thoại lên vậy.
Đó là vì ánh sáng của điện thoại, cũng không phải không có khả năng đó.
Trên ban công có gió thổi qua, cảm giác hơi lạnh.
Đây là khu biệt thự lưng chừng núi, khu dân cư mà cô khá quen thuộc.
Cô đứng tựa trên lan can nhìn ra ngoài cổng.
Trước cổng bóng tối mờ ảo, như có rất nhiều người nấp ở đó.
Ặc, là vì Tăng Hiểu Khê dẫn cô đến đây sao?
Cho nên những người này chỉ muốn tìm chút tài liệu thực tế để tung tin.
Lúc Tô Nhược Hân đang đoán mấy tên chó săn kia nửa đêm lại trông chừng bên ngoài làm gì, thì chợt cảm thấy một mùi hương quen thuộc bay vào mũi.
Cô nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy bên dưới một góc ban công có một bóng đen vừa nhanh chóng vừa linh hoạt vịn lên lan can, chỉ trong nháy mắt, Hạ Thiên Tường đã bay qua lan can nhảy lên ban công.
Không đợi cô kịp phản ứng, anh đã nắm tay cô trốn vào phòng.
Tô Nhược Hân thầm thấy may mắn vì lúc đoán anh sẽ lẻn vào đây, cô đã tắt hết tất cả đèn trong phòng.
Cho nên dù những người ở bên ngoài vẫn đang nhìn chằm chằm về phía ban công cũng không thể nhìn thấy cô và Hạ Thiên Tường trong bóng tối.
“Anh… Anh lẻn vào đây bằng cách nào vậy? Lỡ như bị phát… bị phát hiện thì phải làm sao?” Tô Nhược Hân hơi hoảng hốt.
Dù sao đây cũng không phải địa bàn của Hạ Thiên Tường mà là biệt thự của nhà họ Cận.
Cô ở nhờ trong nhà người khác, dù đã nhận Tăng Hiểu Khê làm mẹ nuôi, nhưng dù gì cũng vừa mới nhận không lâu, bây giờ vừa vào ở Hạ Thiên Tường đã lẻn vào đây, dường như là không được lịch sự cho lắm.
Không, là rất không lịch sự.
“Không đâu, trừ khi em la lên.” Hạ Thiên Tường lại cực kỳ bình tĩnh, anh kéo một cái, lập tức kéo theo Tô Nhược Hân cùng ngã xuống giường.
Tô Nhược Hân nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
“Hạ Thiên Tường, anh cho rằng tôi không dám hét lên à?” Anh thật quá bá đạo.
Anh bá đạo với cô thì thôi đi, lại còn lẻn vào nhà của người khác.
Nếu bị Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy phát hiện, cô cũng không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Nhưng vừa mới nói xong, cô đã ngây người.
Trên môi chợt có cảm giác lành lạnh.
Hạ Thiên Tường đè lên người cô.
Dường như đang dùng hành động nói với cô, cô có hét cũng vô dụng.
Vì lúc này cô đã không hét được nữa rồi.
Cô muốn giãy giụa.
Nhưng cánh tay của người đàn ông lại như gọng sắt ôm chặt cô trong lòng anh, hoàn toàn không cho cô động đậy, cứ thế bá đạo hôn lên môi cô.
Hơi thở quen thuộc bay vào miệng mũi, Tô Nhược Hân hoàn toàn không suy nghĩ được gì nữa.
Lúc này, cô cảm giác như mình đang trở về Thập Lý Hoa Sen hôm qua, có hương hoa sen, có hơi thở của đàn ông từng chút ngấm vào lòng cô, cũng không thể nào đuổi đi.
Cô không thể hít thở.
Thật sự không thể hít thở.
Trong bóng tối, chỉ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông sáng ngời, lúc hôn cô, anh vẫn đang nhìn cô.
Gần trong gang tấc.
Dường như muốn nhìn đến khi cô hoà tan vào người anh, không rời xa nữa.
Nhưng cô thật sự sắp không thở nổi rồi.
Môi được buông lỏng một chút, sau đó cô lập tức thở hổn hển.
Hai người.
Nằm sóng vai trên giường lớn.
Một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Nhược Hân.
Một lúc sau, anh nhẹ nhàng nói: “Không biết lấy hơi à?” Nhưng lúc hỏi câu này, trong lòng trong mắt anh đều là sự vui mừng.
Hôm qua khi hôn cô ở Thập Lý Hoa Sen anh đã muốn hỏi câu này, nhưng vì sợ cô ngại nên mới không hỏi.
Nhưng bây giờ, anh nhất định phải nói với cô, nhắc nhở cô.
Nếu không, cô gái này mãi mãi không biết lấy hơi thì rất ảnh hưởng đến thời gian.
Rõ ràng có thể hôn lâu hơn.
Kết quả lại vì cô không biết lấy hơi mà anh phải dừng lại.
Tô Nhược Hân ngơ ngác: “Nụ hôn đầu của người ta đã bị anh cướp mất rồi, tôi không biết.”
Cô nói chuyện rất hiên ngang.
Không biết là không biết, đương nhiên là thế rồi.
Hạ Thiên Tường chỉ cảm thấy máu huyết lập tức sôi trào, sau đó anh nghiêng người, dùng hành động thức tế dạy Tô Nhược Hân phải lấy hơi thế nào.
Bóng đêm dịu dàng.
Tô Nhược Hân chìm đắm trong cảm giác mềm mại.
Đã quên sạch chuyện của Triệu Giai Linh rồi.
Dù sao có Hạ Thiên Tường, dù người phụ nữ đứng sau có mạnh mẽ, có là công chúa nước D thì cô cũng không sợ.
Chỉ cần có anh là được.
Trong bóng tối, mọi giác quan đều trở nên cực kỳ rõ ràng.
Hai người cứ thế nằm cạnh nhau, không nói câu nào, cũng không làm gì cả, chỉ cảm nhận hơi thở của nhau đã rất vui rồi.
Cũng không biết đã bao lâu rồi qua, Tô Nhược Hân không nằm yên được nữa, cô ngồi dậy, kề sát khuôn mặt đến gần Hạ Thiên Tường: “Còn bao lâu nữa?”
Dù cô thích cảm giác bên cạnh anh, nhưng anh vẫn luôn ở đây khiến cô hơi lo sợ.
Có cảm giác như đang lén lút vậy.
Vì đây là ở nhà của người khác.
Tuy cảm giác lén lút rất kích thích, nhưng thật sự sẽ thấy sợ, cô cảm thấy nếu anh còn tiếp tục ở đây, cô sẽ mắc bệnh tim.
“Đuổi anh đi à?”
“Tôi… Tôi…” Người đàn ông đối diện đột nhiên không vui đến gần, Tô Nhược Hân lắp bắp: “Đây không phải nhà của anh, cũng không phải nhà của tôi, ừm, anh hiểu đấy.”
“Ha ha, đồ ngốc.” Hạ Thiên Tường giơ tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cũng đã dần quen với bóng tối, cả khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tô Nhược Hân đều in sâu trong mắt anh, rất đẹp.
“Tôi ngốc mà anh còn thích tôi, Hạ Thiên Tường, vậy anh cũng bị ngốc rồi.” Tô Nhược Hân không nhịn được đáp trả.
Không ngờ Hạ Thiên Tường lại nói: “Ừm, anh cũng ngốc.”
Tô Nhược Hân rũ mắt xuống, không dám nhìn Hạ Thiên Tường nữa.
Dường như đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được thế nào là liếc mắt đưa tình, nhất thời không quen lắm.
Quá ngại ngùng.
“Ha ha.” Người đàn ông cười khẽ, giơ ngón tay vỗ về mặt cô: “Ngoan, đã muộn rồi, ngủ ngon nhé.”
Sau đó vào lúc Tô Nhược Hân đang ngơ ngác dùng ngón tay sờ lên chỗ anh vừa vỗ vệ, Hạ Thiên Tường đã đứng dậy, lặng lẽ biến mất bên ngoài ban công.
Xung quanh yên tĩnh, bên cạnh còn không có Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân lấy lại tinh thần, sau đó chạy ra ngoài ban công.
Nhưng cũng không thể nhìn thấy bóng dáng của Hạ Thiên Tường trong bóng tối nữa.
Chỉ có những bóng người mờ ảo bên ngoài cổng lớn sáng trưng vẫn còn đứng đó, đến lúc này rồi mà vẫn không chịu đi.
“Hạ Thiên Tường, anh trèo tường vào đây đi.” Tiếng gọi này của anh khiến Tô Nhược Hân như bị say.
Giọng nói của anh dễ nghe đến mức có thể khiến người khác mang thai.
Sau đó, cô không nhịn được trêu đùa.
“Được.” Kết quả Tô Nhược Hân vừa nói xong, Hạ Thiên Tường đã lập tức đáp lời.
“Đừng… Đừng nói anh thật sự…”
Nhưng một giây tiếp theo, trong điện thoại chỉ còn tiếng tút tút.
Hạ Thiên Tường cúp máy rồi.
Nghe tiếng cúp máy, Tô Nhược Hân mất ba giây để hoàn hồn, sau đó tắt tất cả đèn trong phòng chạy ra ngoài ban công.
Vì cô đột nhiên nhớ ra cô vừa trở lại phòng mở điện thoại lên thì Hạ Thiên Tường đã gọi tới.
Dường như anh nhìn thấy cô quay lại phòng cầm điện thoại lên vậy.
Đó là vì ánh sáng của điện thoại, cũng không phải không có khả năng đó.
Trên ban công có gió thổi qua, cảm giác hơi lạnh.
Đây là khu biệt thự lưng chừng núi, khu dân cư mà cô khá quen thuộc.
Cô đứng tựa trên lan can nhìn ra ngoài cổng.
Trước cổng bóng tối mờ ảo, như có rất nhiều người nấp ở đó.
Ặc, là vì Tăng Hiểu Khê dẫn cô đến đây sao?
Cho nên những người này chỉ muốn tìm chút tài liệu thực tế để tung tin.
Lúc Tô Nhược Hân đang đoán mấy tên chó săn kia nửa đêm lại trông chừng bên ngoài làm gì, thì chợt cảm thấy một mùi hương quen thuộc bay vào mũi.
Cô nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy bên dưới một góc ban công có một bóng đen vừa nhanh chóng vừa linh hoạt vịn lên lan can, chỉ trong nháy mắt, Hạ Thiên Tường đã bay qua lan can nhảy lên ban công.
Không đợi cô kịp phản ứng, anh đã nắm tay cô trốn vào phòng.
Tô Nhược Hân thầm thấy may mắn vì lúc đoán anh sẽ lẻn vào đây, cô đã tắt hết tất cả đèn trong phòng.
Cho nên dù những người ở bên ngoài vẫn đang nhìn chằm chằm về phía ban công cũng không thể nhìn thấy cô và Hạ Thiên Tường trong bóng tối.
“Anh… Anh lẻn vào đây bằng cách nào vậy? Lỡ như bị phát… bị phát hiện thì phải làm sao?” Tô Nhược Hân hơi hoảng hốt.
Dù sao đây cũng không phải địa bàn của Hạ Thiên Tường mà là biệt thự của nhà họ Cận.
Cô ở nhờ trong nhà người khác, dù đã nhận Tăng Hiểu Khê làm mẹ nuôi, nhưng dù gì cũng vừa mới nhận không lâu, bây giờ vừa vào ở Hạ Thiên Tường đã lẻn vào đây, dường như là không được lịch sự cho lắm.
Không, là rất không lịch sự.
“Không đâu, trừ khi em la lên.” Hạ Thiên Tường lại cực kỳ bình tĩnh, anh kéo một cái, lập tức kéo theo Tô Nhược Hân cùng ngã xuống giường.
Tô Nhược Hân nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
“Hạ Thiên Tường, anh cho rằng tôi không dám hét lên à?” Anh thật quá bá đạo.
Anh bá đạo với cô thì thôi đi, lại còn lẻn vào nhà của người khác.
Nếu bị Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy phát hiện, cô cũng không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Nhưng vừa mới nói xong, cô đã ngây người.
Trên môi chợt có cảm giác lành lạnh.
Hạ Thiên Tường đè lên người cô.
Dường như đang dùng hành động nói với cô, cô có hét cũng vô dụng.
Vì lúc này cô đã không hét được nữa rồi.
Cô muốn giãy giụa.
Nhưng cánh tay của người đàn ông lại như gọng sắt ôm chặt cô trong lòng anh, hoàn toàn không cho cô động đậy, cứ thế bá đạo hôn lên môi cô.
Hơi thở quen thuộc bay vào miệng mũi, Tô Nhược Hân hoàn toàn không suy nghĩ được gì nữa.
Lúc này, cô cảm giác như mình đang trở về Thập Lý Hoa Sen hôm qua, có hương hoa sen, có hơi thở của đàn ông từng chút ngấm vào lòng cô, cũng không thể nào đuổi đi.
Cô không thể hít thở.
Thật sự không thể hít thở.
Trong bóng tối, chỉ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông sáng ngời, lúc hôn cô, anh vẫn đang nhìn cô.
Gần trong gang tấc.
Dường như muốn nhìn đến khi cô hoà tan vào người anh, không rời xa nữa.
Nhưng cô thật sự sắp không thở nổi rồi.
Môi được buông lỏng một chút, sau đó cô lập tức thở hổn hển.
Hai người.
Nằm sóng vai trên giường lớn.
Một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Nhược Hân.
Một lúc sau, anh nhẹ nhàng nói: “Không biết lấy hơi à?” Nhưng lúc hỏi câu này, trong lòng trong mắt anh đều là sự vui mừng.
Hôm qua khi hôn cô ở Thập Lý Hoa Sen anh đã muốn hỏi câu này, nhưng vì sợ cô ngại nên mới không hỏi.
Nhưng bây giờ, anh nhất định phải nói với cô, nhắc nhở cô.
Nếu không, cô gái này mãi mãi không biết lấy hơi thì rất ảnh hưởng đến thời gian.
Rõ ràng có thể hôn lâu hơn.
Kết quả lại vì cô không biết lấy hơi mà anh phải dừng lại.
Tô Nhược Hân ngơ ngác: “Nụ hôn đầu của người ta đã bị anh cướp mất rồi, tôi không biết.”
Cô nói chuyện rất hiên ngang.
Không biết là không biết, đương nhiên là thế rồi.
Hạ Thiên Tường chỉ cảm thấy máu huyết lập tức sôi trào, sau đó anh nghiêng người, dùng hành động thức tế dạy Tô Nhược Hân phải lấy hơi thế nào.
Bóng đêm dịu dàng.
Tô Nhược Hân chìm đắm trong cảm giác mềm mại.
Đã quên sạch chuyện của Triệu Giai Linh rồi.
Dù sao có Hạ Thiên Tường, dù người phụ nữ đứng sau có mạnh mẽ, có là công chúa nước D thì cô cũng không sợ.
Chỉ cần có anh là được.
Trong bóng tối, mọi giác quan đều trở nên cực kỳ rõ ràng.
Hai người cứ thế nằm cạnh nhau, không nói câu nào, cũng không làm gì cả, chỉ cảm nhận hơi thở của nhau đã rất vui rồi.
Cũng không biết đã bao lâu rồi qua, Tô Nhược Hân không nằm yên được nữa, cô ngồi dậy, kề sát khuôn mặt đến gần Hạ Thiên Tường: “Còn bao lâu nữa?”
Dù cô thích cảm giác bên cạnh anh, nhưng anh vẫn luôn ở đây khiến cô hơi lo sợ.
Có cảm giác như đang lén lút vậy.
Vì đây là ở nhà của người khác.
Tuy cảm giác lén lút rất kích thích, nhưng thật sự sẽ thấy sợ, cô cảm thấy nếu anh còn tiếp tục ở đây, cô sẽ mắc bệnh tim.
“Đuổi anh đi à?”
“Tôi… Tôi…” Người đàn ông đối diện đột nhiên không vui đến gần, Tô Nhược Hân lắp bắp: “Đây không phải nhà của anh, cũng không phải nhà của tôi, ừm, anh hiểu đấy.”
“Ha ha, đồ ngốc.” Hạ Thiên Tường giơ tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cũng đã dần quen với bóng tối, cả khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tô Nhược Hân đều in sâu trong mắt anh, rất đẹp.
“Tôi ngốc mà anh còn thích tôi, Hạ Thiên Tường, vậy anh cũng bị ngốc rồi.” Tô Nhược Hân không nhịn được đáp trả.
Không ngờ Hạ Thiên Tường lại nói: “Ừm, anh cũng ngốc.”
Tô Nhược Hân rũ mắt xuống, không dám nhìn Hạ Thiên Tường nữa.
Dường như đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được thế nào là liếc mắt đưa tình, nhất thời không quen lắm.
Quá ngại ngùng.
“Ha ha.” Người đàn ông cười khẽ, giơ ngón tay vỗ về mặt cô: “Ngoan, đã muộn rồi, ngủ ngon nhé.”
Sau đó vào lúc Tô Nhược Hân đang ngơ ngác dùng ngón tay sờ lên chỗ anh vừa vỗ vệ, Hạ Thiên Tường đã đứng dậy, lặng lẽ biến mất bên ngoài ban công.
Xung quanh yên tĩnh, bên cạnh còn không có Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân lấy lại tinh thần, sau đó chạy ra ngoài ban công.
Nhưng cũng không thể nhìn thấy bóng dáng của Hạ Thiên Tường trong bóng tối nữa.
Chỉ có những bóng người mờ ảo bên ngoài cổng lớn sáng trưng vẫn còn đứng đó, đến lúc này rồi mà vẫn không chịu đi.