Chương 211: Mùi
Không thể không nói, Cận Hồng Huy thật sự là một người đàn ông tốt, một người chồng tốt nói được làm được.
Cô chợt nghĩ tới Tô Cảnh Đình.
Nếu Tô Cảnh Đình bị bệnh, chắc cô cũng sẽ lo lắng giống Tăng Hiểu Khê.
Nhưng lại cảm thấy bản thân bị coi thường.
Cô lên xe, liếc mắt nhìn về phía phòng của mình.
Nếu Hạ Thiên Tường nhìn thấy ánh nhìn của cô, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn rời đi.
Tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại nhà họ Cận nữa.
Nếu không nhà họ Cận mất cái gì Hạ Thiên Tường đều phải chịu trách nhiệm.
Xe chạy khỏi biệt thự nhà họ Cận.
Mãi đến khi cổng đóng, Tô Nhược Hân mới quay đầu lại, cũng may Tăng Hiểu Khê vì đang lo lắng cho ba nên không chú ý đến cô, nhưng Tô Nhược Hân vẫn hơi chột dạ nhìn về phía Cận Hồng Huy, không biết ông ta có chú ý đến việc cô cứ mãi quay đầu như thế không.
Có thể nhìn thấy qua kính chiếu hậu.
Nhưng nhìn thấy thì cô cũng phải bình tĩnh.
Dù sao chỉ nhìn thấy hành động khác thường của cô thôi, không liên quan đến Hạ Thiên Tường thì sẽ không sao cả.
Trên đường khuya, đi rất xa mới gặp được một chiếc xe, Cận Hồng Huy đã chạy nhanh lắm rồi, nhưng Tăng Hiểu Khê vẫn không ngừng thúc giục: “Hồng Huy, ông chạy nhanh lên, chạy nhanh lên đi.” Giọng nói bà ta nghẹn ngào, thúc giục xong lại bắt đầu nhìn điện thoại, xem người nhà có nhắn tin đến không.
Tô Nhược Hân lặng lẽ đến gần bà ta: “Mẹ nuôi, bây giờ ông ngoại sao rồi?”
“Vẫn còn đang cấp cứu.” Tăng Hiểu Khê rút khăn giấy ướt lau nước mắt, lo lắng bật khóc.
Tô Nhược Hân chỉ có thể nắm lấy tay bà ta, những việc khác có nói thêm cũng vô ích.
Bây giờ chỉ khi ông cụ thoát khỏi nguy hiểm, Tăng Hiểu Khê mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô đang ngồi trong xe, không thể nhìn thấy tình trạng của ông cụ, cho nên cũng không dám đảm bảo điều gì.
Vì Tăng Hiểu Khê không ngừng thúc giục, nên Cận Hồng Huy chạy xe càng lúc càng nhanh.
Cũng may trên đường lớn không có nhiều xa, chạy nhanh cũng không sao cả.
Vì thế chỉ mất hai mươi mấy phút, xe đã dừng trong khu biệt thự của khu du lịch Long Thủ Sơn Phong ở ngoại ô thành phố T.
Tô Nhược Hân từng nghe nói đến nơi này.
Bạn học cô từng nói ba mẹ cậu ấy luôn muốn mua chung cư ở đây.
Nhưng cả chung cư cũng không mua nổi.
Quá đắt tiền.
Dựa núi cạnh nước, hơn nữa còn xây dựng trong khu du lịch.
Ở nơi này nghe tiếng chim hót, ngửi hương hoa thật sự là hưởng thụ.
Hơn nữa ngày ngày ở trong khu du lịch, còn không cần trả tiền vé.
Xe đỗ lại trước cổng nhà họ Tăng, quả nhiên là biệt thự.
Bạn học của cô ngay cả chung cư cũng không mua nổi, nhưng nhà họ Tăng lại ở trong một căn biệt thự cao cấp.
Khu vườn rộng khoảng hơn một nghìn mét vuông.
Có điều Tô Nhược Hân cũng không rảnh ngắm nhìn.
Vừa xuống xe, cô đã đi theo Tăng Hiểu Khê đi vào trong biệt thự.
Trong khu vườn phía sau có mười mấy chiếc xe, đủ để thấy tối nay nhà họ Tăng náo nhiệt đến mức nào.
Có lẽ con cháu đều đã trở về.
Hơn nữa còn có xe của bác sĩ y tá đến cấp cứu đỗ kín trước cổng lớn.
Tô Nhược Hân vừa đi vào đã cảm nhận được sự im ắng bên trong.
Trong phòng khách có khoảng hai mươi mấy người, nhưng lại vô cùng yên ắng, mọi người đều im lặng chờ đợi.
Nhưng vừa nghe thấy tiếng mở cửa của Tăng Hiểu Khê, tất cả mọi người đều nhìn về phía bà ta và Tô Nhược Hân.
“A Khê, em đến rồi.” Một người đàn ông lớn tuổi hơn Tăng Hiểu Khê một chút tiến lên nghênh đón.
“Anh cả, ba vẫn còn đang cấp cứu sao?”
“Ừm, người em nói đâu rồi? Ở đâu?” Người đàn ông vừa nói vừa nhìn ra sau lưng Tăng Hiểu Khê và Tô Nhược Hân, nhưng ở đó chỉ có một mình Cận Hồng Huy.
Cận Hồng Huy đã đỗ xe xong, đang đi nhanh về phía này.
“Anh Cả, anh nhìn đi đâu thế, không phải đã dẫn đến trước mặt anh rồi sao?” Tăng Hiểu Khê nói xong bèn đẩy Tô Nhược Hân đến trước mặt anh cả của bà ta.
Tăng Bá thoáng sửng sốt: “Cao nhân mà em nói sẽ dẫn đến là cô gái này à?”
Lúc xuất phát, Tô Nhược Hân cố tình mặc quần ống rộng và áo cộc tay có thể trông già dặn hơn, đã cố hết sức khiến bản thân trong có vẻ chín chắn rồi.
Nhưng người khác vẫn thấy cô quá trẻ tuổi.
Chỉ có sự non nớt.
Cho nên vừa thấy cô còn trẻ như thế, ánh mắt của Tăng Bá lập tức thay đổi.
Chỉ còn thiếu điều muốn nói: ‘A Khê, em đang đùa cái gì đấy’.
Tô Nhược Hân cũng không thèm để tâm: “Cậu, cháu Tô Nhược Hân, mẹ nuôi dẫn cháu đến thăm ông ngoại, cháu có thể đứng nhìn từ xa không?” Tô Nhược Hân nhớ đến việc ông cụ đang cấp cứu, chắc chắn là ở trong phòng ngủ của ông cụ.
Phòng ngủ có lớn hơn nữa cũng không thể quá lớn, dù Tăng Bá không muốn cô đến gần quan sát cũng không sao, cô đứng trước cửa là có thể nhìn ra tình trạng của ông cụ rồi.
“A Khê, em thật sự nhận con gái nuôi à?” Vừa nghe Tô Nhược Hân gọi Tăng Hiểu Khê là mẹ nuôi, Tăng Bá vẫn tỏ vẻ nửa tin nửa ngờ, ông ta đã nghe nói từ lâu rồi, nhưng vẫn không xem trọng.
“Để Nhược Hân khám bệnh cho ba đã rồi nói sau, đi.” Tăng Hiểu Khê thì vô cùng tin tưởng Tô Nhược Hân, lúc bà ta cho rằng bản thân bị bệnh sắp chết, Tô Nhược Hân thậm chí còn không cần cho bà ta dùng thuốc đã chữa khỏi bệnh cho bà ta.
Kỹ thuật cao siêu như thế, bà ta thật sự rất tin phục.
Cho nên bà ta không hề nghi ngờ y thuật của Tô Nhược Hân, đó cũng là lý do bà ta dẫn cô đến đây.
“A Khê, xem thử cũng được, nhưng chữa bệnh thì không cần đâu, bên trong có bác sĩ, em không thể làm bậy với con bé được.”
Ặc, đây rõ ràng là cho rằng Tô Nhược Hân đến để làm mọi chuyện rắc rối hơn.
Tô Nhược Hân cũng không giải thích.
Vì những gì đã trải qua và kinh nghiệm nói với cô, có giải thích cũng vô dụng.
Trừ khi thật sự chữa khỏi bệnh, nếu không, sẽ không có ai tin tưởng năng lực của cô.
Thang máy lên lầu.
Trong phòng ngủ chính ở cuối tầng hai.
Tô Nhược Hân còn chưa đi đến đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
Rất nồng.
Cô cau mày, cùng Tăng Hiểu Khê bước nhanh đến đó.
Tăng Hiểu Khê cũng không quan tâm Tăng Bá có cho phép hay không đã mở cửa phòng của ba ra.
Đèn phòng ngủ sáng trưng, mùi thuốc khử trùng càng nồng nặc hơn.
Cửa nối với ban công đóng chặt, cửa sổ cũng kéo rèm thật dày.
Dù là nước khử trùng cũng không thể lấn át được mùi trong căn phòng.
Đó là mùi đã lâu không thông gió.
Mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đứng trước giường, trên đầu giường bày rất nhiều máy móc.
Xem ra ông cụ Tăng đã bị bệnh lâu lắm rồi.
Cho nên căn phòng này của ông cụ cũng có thể xem như một bệnh viện thu nhỏ.
Tất cả trang bị có thể có trong bệnh viện, nơi này đều có.
Rất đầy đủ.
Tô Nhược Hân cảm thấy nếu căn phòng này có thể nối thêm một phòng nữa, thì có lẽ đã mua thêm máy chụp CT để ở đó rồi.
Chẳng trách từ đầu đến chân Tăng Hiểu Khê đều lộ ra khí chất của cô chủ nhà giàu.
Xem ra nhà họ Tăng cũng là một gia tộc giàu có.
“Bé Tô, có được không?” Giọng nói của Tăng Hiểu Khê còn run rẩy hơn lúc trước.
“Đông người quá, con không thể nhìn thấy.” Nhiều bác sĩ và y tá chặn trước giường như thế, Tô Nhược Hân thật sự không thể nhìn thấy ông cụ dù là một chút, bị chặn kín cả rồi. Ngôn Tình Trọng Sinh
“A Khê, em nghe xem con bé nói gì kìa, em đừng dẫn con bé vào đó làm rối thêm nữa.” Tăng Bá phát hiện Tăng Hiểu Khê muốn kéo Tô Nhược Hân đi vào thì lập tức tiến lên ngăn hai người lại.
Dáng vẻ như sợ hai người họ đi vào sẽ ảnh hưởng đến tiến trình cấp cứu vậy.
Cô chợt nghĩ tới Tô Cảnh Đình.
Nếu Tô Cảnh Đình bị bệnh, chắc cô cũng sẽ lo lắng giống Tăng Hiểu Khê.
Nhưng lại cảm thấy bản thân bị coi thường.
Cô lên xe, liếc mắt nhìn về phía phòng của mình.
Nếu Hạ Thiên Tường nhìn thấy ánh nhìn của cô, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn rời đi.
Tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại nhà họ Cận nữa.
Nếu không nhà họ Cận mất cái gì Hạ Thiên Tường đều phải chịu trách nhiệm.
Xe chạy khỏi biệt thự nhà họ Cận.
Mãi đến khi cổng đóng, Tô Nhược Hân mới quay đầu lại, cũng may Tăng Hiểu Khê vì đang lo lắng cho ba nên không chú ý đến cô, nhưng Tô Nhược Hân vẫn hơi chột dạ nhìn về phía Cận Hồng Huy, không biết ông ta có chú ý đến việc cô cứ mãi quay đầu như thế không.
Có thể nhìn thấy qua kính chiếu hậu.
Nhưng nhìn thấy thì cô cũng phải bình tĩnh.
Dù sao chỉ nhìn thấy hành động khác thường của cô thôi, không liên quan đến Hạ Thiên Tường thì sẽ không sao cả.
Trên đường khuya, đi rất xa mới gặp được một chiếc xe, Cận Hồng Huy đã chạy nhanh lắm rồi, nhưng Tăng Hiểu Khê vẫn không ngừng thúc giục: “Hồng Huy, ông chạy nhanh lên, chạy nhanh lên đi.” Giọng nói bà ta nghẹn ngào, thúc giục xong lại bắt đầu nhìn điện thoại, xem người nhà có nhắn tin đến không.
Tô Nhược Hân lặng lẽ đến gần bà ta: “Mẹ nuôi, bây giờ ông ngoại sao rồi?”
“Vẫn còn đang cấp cứu.” Tăng Hiểu Khê rút khăn giấy ướt lau nước mắt, lo lắng bật khóc.
Tô Nhược Hân chỉ có thể nắm lấy tay bà ta, những việc khác có nói thêm cũng vô ích.
Bây giờ chỉ khi ông cụ thoát khỏi nguy hiểm, Tăng Hiểu Khê mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô đang ngồi trong xe, không thể nhìn thấy tình trạng của ông cụ, cho nên cũng không dám đảm bảo điều gì.
Vì Tăng Hiểu Khê không ngừng thúc giục, nên Cận Hồng Huy chạy xe càng lúc càng nhanh.
Cũng may trên đường lớn không có nhiều xa, chạy nhanh cũng không sao cả.
Vì thế chỉ mất hai mươi mấy phút, xe đã dừng trong khu biệt thự của khu du lịch Long Thủ Sơn Phong ở ngoại ô thành phố T.
Tô Nhược Hân từng nghe nói đến nơi này.
Bạn học cô từng nói ba mẹ cậu ấy luôn muốn mua chung cư ở đây.
Nhưng cả chung cư cũng không mua nổi.
Quá đắt tiền.
Dựa núi cạnh nước, hơn nữa còn xây dựng trong khu du lịch.
Ở nơi này nghe tiếng chim hót, ngửi hương hoa thật sự là hưởng thụ.
Hơn nữa ngày ngày ở trong khu du lịch, còn không cần trả tiền vé.
Xe đỗ lại trước cổng nhà họ Tăng, quả nhiên là biệt thự.
Bạn học của cô ngay cả chung cư cũng không mua nổi, nhưng nhà họ Tăng lại ở trong một căn biệt thự cao cấp.
Khu vườn rộng khoảng hơn một nghìn mét vuông.
Có điều Tô Nhược Hân cũng không rảnh ngắm nhìn.
Vừa xuống xe, cô đã đi theo Tăng Hiểu Khê đi vào trong biệt thự.
Trong khu vườn phía sau có mười mấy chiếc xe, đủ để thấy tối nay nhà họ Tăng náo nhiệt đến mức nào.
Có lẽ con cháu đều đã trở về.
Hơn nữa còn có xe của bác sĩ y tá đến cấp cứu đỗ kín trước cổng lớn.
Tô Nhược Hân vừa đi vào đã cảm nhận được sự im ắng bên trong.
Trong phòng khách có khoảng hai mươi mấy người, nhưng lại vô cùng yên ắng, mọi người đều im lặng chờ đợi.
Nhưng vừa nghe thấy tiếng mở cửa của Tăng Hiểu Khê, tất cả mọi người đều nhìn về phía bà ta và Tô Nhược Hân.
“A Khê, em đến rồi.” Một người đàn ông lớn tuổi hơn Tăng Hiểu Khê một chút tiến lên nghênh đón.
“Anh cả, ba vẫn còn đang cấp cứu sao?”
“Ừm, người em nói đâu rồi? Ở đâu?” Người đàn ông vừa nói vừa nhìn ra sau lưng Tăng Hiểu Khê và Tô Nhược Hân, nhưng ở đó chỉ có một mình Cận Hồng Huy.
Cận Hồng Huy đã đỗ xe xong, đang đi nhanh về phía này.
“Anh Cả, anh nhìn đi đâu thế, không phải đã dẫn đến trước mặt anh rồi sao?” Tăng Hiểu Khê nói xong bèn đẩy Tô Nhược Hân đến trước mặt anh cả của bà ta.
Tăng Bá thoáng sửng sốt: “Cao nhân mà em nói sẽ dẫn đến là cô gái này à?”
Lúc xuất phát, Tô Nhược Hân cố tình mặc quần ống rộng và áo cộc tay có thể trông già dặn hơn, đã cố hết sức khiến bản thân trong có vẻ chín chắn rồi.
Nhưng người khác vẫn thấy cô quá trẻ tuổi.
Chỉ có sự non nớt.
Cho nên vừa thấy cô còn trẻ như thế, ánh mắt của Tăng Bá lập tức thay đổi.
Chỉ còn thiếu điều muốn nói: ‘A Khê, em đang đùa cái gì đấy’.
Tô Nhược Hân cũng không thèm để tâm: “Cậu, cháu Tô Nhược Hân, mẹ nuôi dẫn cháu đến thăm ông ngoại, cháu có thể đứng nhìn từ xa không?” Tô Nhược Hân nhớ đến việc ông cụ đang cấp cứu, chắc chắn là ở trong phòng ngủ của ông cụ.
Phòng ngủ có lớn hơn nữa cũng không thể quá lớn, dù Tăng Bá không muốn cô đến gần quan sát cũng không sao, cô đứng trước cửa là có thể nhìn ra tình trạng của ông cụ rồi.
“A Khê, em thật sự nhận con gái nuôi à?” Vừa nghe Tô Nhược Hân gọi Tăng Hiểu Khê là mẹ nuôi, Tăng Bá vẫn tỏ vẻ nửa tin nửa ngờ, ông ta đã nghe nói từ lâu rồi, nhưng vẫn không xem trọng.
“Để Nhược Hân khám bệnh cho ba đã rồi nói sau, đi.” Tăng Hiểu Khê thì vô cùng tin tưởng Tô Nhược Hân, lúc bà ta cho rằng bản thân bị bệnh sắp chết, Tô Nhược Hân thậm chí còn không cần cho bà ta dùng thuốc đã chữa khỏi bệnh cho bà ta.
Kỹ thuật cao siêu như thế, bà ta thật sự rất tin phục.
Cho nên bà ta không hề nghi ngờ y thuật của Tô Nhược Hân, đó cũng là lý do bà ta dẫn cô đến đây.
“A Khê, xem thử cũng được, nhưng chữa bệnh thì không cần đâu, bên trong có bác sĩ, em không thể làm bậy với con bé được.”
Ặc, đây rõ ràng là cho rằng Tô Nhược Hân đến để làm mọi chuyện rắc rối hơn.
Tô Nhược Hân cũng không giải thích.
Vì những gì đã trải qua và kinh nghiệm nói với cô, có giải thích cũng vô dụng.
Trừ khi thật sự chữa khỏi bệnh, nếu không, sẽ không có ai tin tưởng năng lực của cô.
Thang máy lên lầu.
Trong phòng ngủ chính ở cuối tầng hai.
Tô Nhược Hân còn chưa đi đến đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
Rất nồng.
Cô cau mày, cùng Tăng Hiểu Khê bước nhanh đến đó.
Tăng Hiểu Khê cũng không quan tâm Tăng Bá có cho phép hay không đã mở cửa phòng của ba ra.
Đèn phòng ngủ sáng trưng, mùi thuốc khử trùng càng nồng nặc hơn.
Cửa nối với ban công đóng chặt, cửa sổ cũng kéo rèm thật dày.
Dù là nước khử trùng cũng không thể lấn át được mùi trong căn phòng.
Đó là mùi đã lâu không thông gió.
Mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đứng trước giường, trên đầu giường bày rất nhiều máy móc.
Xem ra ông cụ Tăng đã bị bệnh lâu lắm rồi.
Cho nên căn phòng này của ông cụ cũng có thể xem như một bệnh viện thu nhỏ.
Tất cả trang bị có thể có trong bệnh viện, nơi này đều có.
Rất đầy đủ.
Tô Nhược Hân cảm thấy nếu căn phòng này có thể nối thêm một phòng nữa, thì có lẽ đã mua thêm máy chụp CT để ở đó rồi.
Chẳng trách từ đầu đến chân Tăng Hiểu Khê đều lộ ra khí chất của cô chủ nhà giàu.
Xem ra nhà họ Tăng cũng là một gia tộc giàu có.
“Bé Tô, có được không?” Giọng nói của Tăng Hiểu Khê còn run rẩy hơn lúc trước.
“Đông người quá, con không thể nhìn thấy.” Nhiều bác sĩ và y tá chặn trước giường như thế, Tô Nhược Hân thật sự không thể nhìn thấy ông cụ dù là một chút, bị chặn kín cả rồi. Ngôn Tình Trọng Sinh
“A Khê, em nghe xem con bé nói gì kìa, em đừng dẫn con bé vào đó làm rối thêm nữa.” Tăng Bá phát hiện Tăng Hiểu Khê muốn kéo Tô Nhược Hân đi vào thì lập tức tiến lên ngăn hai người lại.
Dáng vẻ như sợ hai người họ đi vào sẽ ảnh hưởng đến tiến trình cấp cứu vậy.