Chương 213: Miệng khô lưỡi khô
Mạc Tử Đơn vừa nghe Tô Nhược Hân muốn châm kim, làm sao có thể bỏ qua cơ hội được mở rộng tầm mắt tốt như vậy, lập tức nhìn các bác sĩ, y tá khác hô to: “Các người còn không mau mở cửa sổ ra? Yên tâm, ông cụ xảy ra vấn đề gì đều tính lên đầu tôi, không liên quan gì đến các người. Cùng lắm thì tôi không lấy tiền khám bệnh của nhà họ Tăng."
Ông ta đã nói vậy, những người khác mới vội vàng đi mở tất cả các cửa sổ ra.
Ngay lập tức, không khí trong phòng được lưu thông, cũng mát mẻ hơn, người bên trong lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Bây giờ, trong mắt Tô Nhược Hân chỉ có một mình ông cụ.
Cô giơ tay cởi dây áo ngủ của ông cụ ra.
Ngực ông cụ lập tức lộ ra.
Nhưng ông cụ nằm ở đây như vậy, nếu không nhìn kỹ, sẽ không nhìn thấy được ngực nhấp nhô lên xuống.
Cảm giác giống như sắp tắt thở thật vậy.
Tốc độ của Tô Nhược Hân rất nhanh.
Lúc từ trước cửa ban công trở lại, cô đã sớm mở túi đeo chéo bên người ra.
Cô cũng lấy ra một cái túi đựng kim châm cứu bằng bạc của mình từ lâu.
Sau đó, cô hơi nheo mắt lại, cầm một kim châm lên.
Bên kia, Mạc Tử Đơn đã mở to mắt, nhìn chằm chằm vào tay của Tô Nhược Hân như sợ bỏ lỡ một kim nào.
Tô Nhược Hân đâm kim xuống.
Một kim.
Hai kim.
Ba kim.
...
Ba mươi mấy kim xuống, mười mấy kim là châm dày đặc vào trên một huyệt đạo ở ngực.
Mười mấy kim khác đều châm ở trên đỉnh đầu của ông cụ.
Lúc cách tóc đâm xuống, ánh mắt cô có phần nghiêm trọng.
Bởi vì tóc thật sự ngăn cản phần nào kỹ thuật châm kim của cô.
Cũng may, đây không phải là lần đầu tiên cô châm kim. Nhờ có kinh nghiệm của lần trước, cho nên lần này cô không hề run tay, cả quá trình đều làm cực nhanh, cũng đâm xuống từng kim rất kiên định.
Cô châm kim, những người khác vốn đang lắc đầu tưởng ông cụ sắp chết định rời đi. Vào giây phút Tô Nhược Hân châm kim, bọn họ đều dừng lại một cách thần kỳ, bị Tô Nhược Hân thu hút đến mức không thể bước đi được.
Chẳng qua, bọn họ đều lùi đến một bên cửa, bảo đảm thông gió như yêu cầu của Tô Nhược Hân.
Sau đó, bọn họ nhìn, bất giác cũng hơi tin tưởng Tô Nhược Hân.
Bởi vì kỹ thuật châm kim của Tô Nhược Hân không hề kém hơn Mạc Tử Đơn.
Đợi đến khi Tô Nhược Hân châm xong một kim cuối cùng, sau đó thở phào nhẹ nhõm, đứng trước giường, mọi người vẫn không dám thở mạnh.
Bởi vì, điện tâm đồ của ông cụ trên thiết bị lúc này đã sắp về không rồi.
Đó là mức độ sẽ nhanh chóng ngừng thở.
Tăng Hiểu Khê che mắt, không dám nhìn nữa.
Bà ta đã trải qua vài lần quá trình ông cụ được cấp cứu, cho nên bà ta từng nhìn thấy thiết bị kia.
Bà ta cũng hiểu được từng đường còn có con số hiển thị trên đó có ý nghĩa thế nào.
Lần này còn nguy hiểm hơn những lần trước.
Xong rồi.
Bà ta gây ra họa rồi.
Nếu bà ta không dẫn theo Tô Nhược Hân tới, cho dù ông cụ có tắt thở, cùng lắm chỉ chết do chữa trị không có hiệu quả. Nhưng bà ta dẫn Tô Nhược Hân đến, nếu ba già đi thật, ít nhiều gì cũng là trách nhiệm của bà ta.
Ngoài cửa, tất cả người nhà họ Tăng đều tới.
Già trẻ lớn bé mấy chục người vây quanh hành lang bên ngoài tới mức kiến cũng không chui lọt.
Tăng Hiểu Khê thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh bản thân mình sẽ lập tức bị người trong nhà oán trách.
Đúng lúc này, bà ta nghe thấy Mạc Tử Đơn hưng phấn kêu: "Điện tâm đồ nhảy rồi, thật sự nhảy rồi."
Ông ta hưng phấn nhưng vẻ mặt Tô Nhược Hân vẫn nghiêm trọng: “Bác sĩ Mạc, ông đừng vui mừng quá sớm. Ông có thể bảo tất cả người bên ngoài đều tránh ra không? Không khí trong phòng còn không được lưu thông lắm."
"Được được được, tôi sẽ đích thân đi đuổi bọn họ đi." Mạc Tử Đơn nói xong, lại bắt đầu hành động thật: “Tất cả tránh ra, mọi người đừng đứng ở trước cửa, đừng chắn gió lưu thông nữa. Còn nữa, các người đi mở hết cửa sổ của biệt thự ra, nếu không thì không khí trong hành lang này cũng không được trong lành đâu."
Ông ta vừa lên tiếng, cộng thêm lúc trước ông ta kêu điện tâm đồ của ông cụ đã nhảy lên, mọi người mới chợt có phản ứng, sau đó đều tranh nhau đi mở cửa sổ của biệt thự.
Cửa sổ của tất cả các phòng đều được mở ra.
Mỗi tầng mỗi phòng đều như vậy.
Nhiều người sức lớn, chỉ mấy phút, không khí trong cả căn biệt thự đã được lưu thông, cũng càng trong lành hơn.
Tô Nhược Hân vẫn đứng lặng lẽ ở trước giường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ông cụ.
Ông cụ còn chưa vượt qua thời điểm nguy hiểm nhất, cô không thể có bất kỳ lơ là thiếu cảnh giác nào.
Bác sĩ đứng bên cửa vẫn luôn theo dõi cảnh tượng này. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ căn bản không thể tin được Tô Nhược Hân đã thay đổi tất cả bầu không khí vốn vẫn nặng nề trước đó.
Nhưng điện tâm đồ lại đột nhiên muốn về không: “Không xong rồi."
Tô Nhược Hân không phải đang theo dõi điện tâm đồ mà nhìn chằm chằm vào kim do mình đâm xuống.
Cô đã phát hiện ra tình hình không ổn.
Cô giơ tay điểm vào trên một huyệt đạo khác bên cạnh kim châm cứu bằng bạc trên ngực ông cụ, sau đó đầu ngón tay dùng sức.
Lại nghe bác sĩ trước đó hô không tốt lập tức vui mừng kêu lên: "Nhảy rồi, thật sự nhảy rồi."
Lúc này, Tô Nhược Hân mới rút tay về, thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch của ông cụ: “Đổi bình truyền dịch này đi, thay bình mới."
"Thay thuốc gì vậy? Cô nhóc, cháu nói mau đi." Mạc Tử Đơn còn nhìn Tô Nhược Hân với vẻ mặt sùng bái.
"Không cần thay thuốc, đổi đường glu-cô thành nước muối sinh lí là được rồi." Tô Nhược Hân căn dặn như vậy.
"Cô nhanh thay đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?" Mạc Tử Đơn thấy y tá vẫn đứng yên tại chỗ, hận không thể xông tới gõ đầu mỗi người.
Lúc này, cô y tá trẻ mới chợt bừng tỉnh, vội vàng đi thay bình truyền dịch. Hai phút sau, bình truyền dịch đã được thay xong.
Từ đường glu-cô chuyển thành nước muối sinh lí. Tô Nhược Hân thật ra chỉ thay đổi rất đơn giản, nhưng sau mấy phút, thiết bị vốn đang kêu tít tít cảnh báo không ngừng đã giống như được làm phép, âm thanh dần trở lại bình thường.
Lúc này, người bên trong và ngoài phòng đều giống như Mạc Tử Đơn, nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt sùng bái.
Quá kỳ diệu.
Từ khi cô gái vào trong phòng ngủ đến lúc này mới chỉ khoảng hai mươi phút. Nhưng bây giờ, ông cụ đã hít thở, sắc mặt cũng tốt hơn.
"Cháu gái, cháu nói cho cậu biết, có phải ông ngoại không sao nữa? Có phải đã cứu ông ngoại về rồi?" Tăng Bá thấy từng chỉ tiêu trên thiết bị đã trở lại bình thường, hưng phấn hỏi Tô Nhược Hân.
Cho dù ở đó còn có bác sĩ và y tá khác nhưng bây giờ ông ta chỉ tin Tô Nhược Hân.
Ông ta đã sớm ném chuyện lúc trước mình luôn miệng không muốn làm cậu của Tô Nhược Hân, không muốn để Tô Nhược Hân gọi ông cụ là ông ngoại lên tận chín tầng trời rồi.
Tô Nhược Hân gật đầu: “Vâng, tạm thời không sao, chỉ là còn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Ông bị bệnh này mấy năm rồi ạ?"
"Năm... Năm năm."
"À, chiều mai có thể tỉnh lại."
"Chiều mai có thể tỉnh lại à?" Mắt Tăng Bá sáng rực lên, ánh mắt của những người khác cũng vậy.
"Đúng vậy, cháu có hơi khát rồi. Mẹ nuôi, con muốn uống nước." Lúc này, Tô Nhược Hân mới phát hiện ra mình hơi mệt. Lúc này quá tập trung chú ý, cho nên bây giờ vừa thả lỏng, cô đã cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Ông ta đã nói vậy, những người khác mới vội vàng đi mở tất cả các cửa sổ ra.
Ngay lập tức, không khí trong phòng được lưu thông, cũng mát mẻ hơn, người bên trong lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Bây giờ, trong mắt Tô Nhược Hân chỉ có một mình ông cụ.
Cô giơ tay cởi dây áo ngủ của ông cụ ra.
Ngực ông cụ lập tức lộ ra.
Nhưng ông cụ nằm ở đây như vậy, nếu không nhìn kỹ, sẽ không nhìn thấy được ngực nhấp nhô lên xuống.
Cảm giác giống như sắp tắt thở thật vậy.
Tốc độ của Tô Nhược Hân rất nhanh.
Lúc từ trước cửa ban công trở lại, cô đã sớm mở túi đeo chéo bên người ra.
Cô cũng lấy ra một cái túi đựng kim châm cứu bằng bạc của mình từ lâu.
Sau đó, cô hơi nheo mắt lại, cầm một kim châm lên.
Bên kia, Mạc Tử Đơn đã mở to mắt, nhìn chằm chằm vào tay của Tô Nhược Hân như sợ bỏ lỡ một kim nào.
Tô Nhược Hân đâm kim xuống.
Một kim.
Hai kim.
Ba kim.
...
Ba mươi mấy kim xuống, mười mấy kim là châm dày đặc vào trên một huyệt đạo ở ngực.
Mười mấy kim khác đều châm ở trên đỉnh đầu của ông cụ.
Lúc cách tóc đâm xuống, ánh mắt cô có phần nghiêm trọng.
Bởi vì tóc thật sự ngăn cản phần nào kỹ thuật châm kim của cô.
Cũng may, đây không phải là lần đầu tiên cô châm kim. Nhờ có kinh nghiệm của lần trước, cho nên lần này cô không hề run tay, cả quá trình đều làm cực nhanh, cũng đâm xuống từng kim rất kiên định.
Cô châm kim, những người khác vốn đang lắc đầu tưởng ông cụ sắp chết định rời đi. Vào giây phút Tô Nhược Hân châm kim, bọn họ đều dừng lại một cách thần kỳ, bị Tô Nhược Hân thu hút đến mức không thể bước đi được.
Chẳng qua, bọn họ đều lùi đến một bên cửa, bảo đảm thông gió như yêu cầu của Tô Nhược Hân.
Sau đó, bọn họ nhìn, bất giác cũng hơi tin tưởng Tô Nhược Hân.
Bởi vì kỹ thuật châm kim của Tô Nhược Hân không hề kém hơn Mạc Tử Đơn.
Đợi đến khi Tô Nhược Hân châm xong một kim cuối cùng, sau đó thở phào nhẹ nhõm, đứng trước giường, mọi người vẫn không dám thở mạnh.
Bởi vì, điện tâm đồ của ông cụ trên thiết bị lúc này đã sắp về không rồi.
Đó là mức độ sẽ nhanh chóng ngừng thở.
Tăng Hiểu Khê che mắt, không dám nhìn nữa.
Bà ta đã trải qua vài lần quá trình ông cụ được cấp cứu, cho nên bà ta từng nhìn thấy thiết bị kia.
Bà ta cũng hiểu được từng đường còn có con số hiển thị trên đó có ý nghĩa thế nào.
Lần này còn nguy hiểm hơn những lần trước.
Xong rồi.
Bà ta gây ra họa rồi.
Nếu bà ta không dẫn theo Tô Nhược Hân tới, cho dù ông cụ có tắt thở, cùng lắm chỉ chết do chữa trị không có hiệu quả. Nhưng bà ta dẫn Tô Nhược Hân đến, nếu ba già đi thật, ít nhiều gì cũng là trách nhiệm của bà ta.
Ngoài cửa, tất cả người nhà họ Tăng đều tới.
Già trẻ lớn bé mấy chục người vây quanh hành lang bên ngoài tới mức kiến cũng không chui lọt.
Tăng Hiểu Khê thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh bản thân mình sẽ lập tức bị người trong nhà oán trách.
Đúng lúc này, bà ta nghe thấy Mạc Tử Đơn hưng phấn kêu: "Điện tâm đồ nhảy rồi, thật sự nhảy rồi."
Ông ta hưng phấn nhưng vẻ mặt Tô Nhược Hân vẫn nghiêm trọng: “Bác sĩ Mạc, ông đừng vui mừng quá sớm. Ông có thể bảo tất cả người bên ngoài đều tránh ra không? Không khí trong phòng còn không được lưu thông lắm."
"Được được được, tôi sẽ đích thân đi đuổi bọn họ đi." Mạc Tử Đơn nói xong, lại bắt đầu hành động thật: “Tất cả tránh ra, mọi người đừng đứng ở trước cửa, đừng chắn gió lưu thông nữa. Còn nữa, các người đi mở hết cửa sổ của biệt thự ra, nếu không thì không khí trong hành lang này cũng không được trong lành đâu."
Ông ta vừa lên tiếng, cộng thêm lúc trước ông ta kêu điện tâm đồ của ông cụ đã nhảy lên, mọi người mới chợt có phản ứng, sau đó đều tranh nhau đi mở cửa sổ của biệt thự.
Cửa sổ của tất cả các phòng đều được mở ra.
Mỗi tầng mỗi phòng đều như vậy.
Nhiều người sức lớn, chỉ mấy phút, không khí trong cả căn biệt thự đã được lưu thông, cũng càng trong lành hơn.
Tô Nhược Hân vẫn đứng lặng lẽ ở trước giường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ông cụ.
Ông cụ còn chưa vượt qua thời điểm nguy hiểm nhất, cô không thể có bất kỳ lơ là thiếu cảnh giác nào.
Bác sĩ đứng bên cửa vẫn luôn theo dõi cảnh tượng này. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ căn bản không thể tin được Tô Nhược Hân đã thay đổi tất cả bầu không khí vốn vẫn nặng nề trước đó.
Nhưng điện tâm đồ lại đột nhiên muốn về không: “Không xong rồi."
Tô Nhược Hân không phải đang theo dõi điện tâm đồ mà nhìn chằm chằm vào kim do mình đâm xuống.
Cô đã phát hiện ra tình hình không ổn.
Cô giơ tay điểm vào trên một huyệt đạo khác bên cạnh kim châm cứu bằng bạc trên ngực ông cụ, sau đó đầu ngón tay dùng sức.
Lại nghe bác sĩ trước đó hô không tốt lập tức vui mừng kêu lên: "Nhảy rồi, thật sự nhảy rồi."
Lúc này, Tô Nhược Hân mới rút tay về, thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch của ông cụ: “Đổi bình truyền dịch này đi, thay bình mới."
"Thay thuốc gì vậy? Cô nhóc, cháu nói mau đi." Mạc Tử Đơn còn nhìn Tô Nhược Hân với vẻ mặt sùng bái.
"Không cần thay thuốc, đổi đường glu-cô thành nước muối sinh lí là được rồi." Tô Nhược Hân căn dặn như vậy.
"Cô nhanh thay đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?" Mạc Tử Đơn thấy y tá vẫn đứng yên tại chỗ, hận không thể xông tới gõ đầu mỗi người.
Lúc này, cô y tá trẻ mới chợt bừng tỉnh, vội vàng đi thay bình truyền dịch. Hai phút sau, bình truyền dịch đã được thay xong.
Từ đường glu-cô chuyển thành nước muối sinh lí. Tô Nhược Hân thật ra chỉ thay đổi rất đơn giản, nhưng sau mấy phút, thiết bị vốn đang kêu tít tít cảnh báo không ngừng đã giống như được làm phép, âm thanh dần trở lại bình thường.
Lúc này, người bên trong và ngoài phòng đều giống như Mạc Tử Đơn, nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt sùng bái.
Quá kỳ diệu.
Từ khi cô gái vào trong phòng ngủ đến lúc này mới chỉ khoảng hai mươi phút. Nhưng bây giờ, ông cụ đã hít thở, sắc mặt cũng tốt hơn.
"Cháu gái, cháu nói cho cậu biết, có phải ông ngoại không sao nữa? Có phải đã cứu ông ngoại về rồi?" Tăng Bá thấy từng chỉ tiêu trên thiết bị đã trở lại bình thường, hưng phấn hỏi Tô Nhược Hân.
Cho dù ở đó còn có bác sĩ và y tá khác nhưng bây giờ ông ta chỉ tin Tô Nhược Hân.
Ông ta đã sớm ném chuyện lúc trước mình luôn miệng không muốn làm cậu của Tô Nhược Hân, không muốn để Tô Nhược Hân gọi ông cụ là ông ngoại lên tận chín tầng trời rồi.
Tô Nhược Hân gật đầu: “Vâng, tạm thời không sao, chỉ là còn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Ông bị bệnh này mấy năm rồi ạ?"
"Năm... Năm năm."
"À, chiều mai có thể tỉnh lại."
"Chiều mai có thể tỉnh lại à?" Mắt Tăng Bá sáng rực lên, ánh mắt của những người khác cũng vậy.
"Đúng vậy, cháu có hơi khát rồi. Mẹ nuôi, con muốn uống nước." Lúc này, Tô Nhược Hân mới phát hiện ra mình hơi mệt. Lúc này quá tập trung chú ý, cho nên bây giờ vừa thả lỏng, cô đã cảm thấy miệng khô lưỡi khô.