Chương 223: Cảm giác yêu
Cho đến khi điện thoại của Tô Nhược Hân đổ chuông, lúc này, anh mới duỗi cặp chân dài lên trước một bước, cầm điện thoại lên đưa cho cô: "Em nghe đi."
Nhìn thấy trên màn hình hiển thị số của Dương Mỹ Lan. Có cuộc điện thoại này của Dương Mỹ Lan, bầu không khí kỳ lạ cũng dần được điều hòa.
Tô Nhược Hân cũng nhìn thấy hai chữ "Mỹ Lan", thế nhưng, cô không nghe máy.
Đầu ngón tay ấn một cái, miễn cưỡng cúp điện thoại.
Nếu đã dám lén lút bán cô, thì cho dù có bán cho Hạ Thiên Tường cũng không được.
Nếu lần này cô bỏ qua cho Dương Mỹ Lan, chưa biết chừng sẽ có lần sau.
Cho nên, lần này cô nhất định phải dạy cho Dương Mỹ Lan một bài học nhớ đời.
Hạ Thiên Tường ngây người, không ngờ ngay đến cả điện thoại của Dương Mỹ Lan, Tô Nhược Hân cũng không nghe.
Anh lập tức hiểu ra, cô gái này giận rồi.
Từ trước đến nay, cô rất ít khi giận.
Tính cách cô luôn vui vẻ, nói cười, lần giận nhất cũng chỉ chọc anh, véo anh một cái mà thôi.
Nhưng hôm nay, cô không chọc, cũng không véo anh, ngược lại, chỉ im lặng ăn thức ăn.
Nhưng cô đã ăn rất nhiều rồi.
Mặc dù cô ăn thế nào cũng không béo, nhưng ăn quá nhiều, không tốt cho dạ dày.
Anh muốn khuyên cô, nhưng lời đến miệng lại không biết nói ra như thế nào.
Giống như chỉ cần nói ra, sẽ càng chọc cô tức giận hơn vậy.
Dương Mỹ Lan lại gọi điện đến.
Lần này, Tô Nhược Hân dường như rất giận. Cô cúp điện thoại trước, sau đó tắt máy, làm liền một lúc mọi động tác, không hề do dự.
Hạ Thiên Tường hít một hơi thật sâu.
Người trước nay không hề biết căng thẳng là gì, giờ phút này lại cảm thấy hơi khẩn trương: "Nhược Hân, anh chỉ muốn tạo bất ngờ cho em."
Tô Nhược Hân vẫn tiếp tục ăn, không quan tâm đến anh.
"Nhược Hân, anh không có cách nào xâm nhập vào cuộc sống của em từ nhỏ đến lớn, nên anh chỉ muốn chuyến du lịch đầu tiên của em có anh đi cùng."
Tô Nhược Hân múc một muỗng canh, muốn uống, vẫn mặc kệ anh.
Nhìn thấy Tô Nhược Hân thật sự sắp uống, Hạ Thiên Tường bèn duỗi tay ra chặn lại: "Canh lạnh lắm, đừng uống được không? Không tốt cho dạ dày."
Giọng nói của anh dịu dàng, ấm áp, rất đủ kiên nhẫn.
Sau đó, Tô Nhược Hân đột nhiên òa một tiếng, bật khóc.
Gương mặt nhỏ nhắn lập tức nhũn ra.
Hạ Thiên Tường ngây người ngay tại chỗ, rút khăn giấy đưa cho Tô Nhược Hân, nhưng đưa được một nửa lại bỏ xuống.
Sau đó, anh đứng nguyên tại chỗ, sửng sốt hoàn toàn không biết phải làm sao.
Nhìn thấy Tô Nhược Hân vẫn còn khóc, nước mắt rơi ngày càng nhiều, Hạ Thiên Tường chợt cúi người xuống, tay ôm lấy thắt lưng cô, chặn chiếc miệng nhỏ nhắn của cô lại.
Ngoài cách này, anh không nghĩ ra được cách khác.
Tiếng khóc lập tức im bặt.
Nhưng giữa răng và môi lại có mùi máu tanh.
Tô Nhược Hân lại giống như thú dữ nhỏ, cắn Hạ Thiên Tường.
Đau.
Nhưng anh vẫn không buông ra.
Cô cắn anh cũng được, còn tốt hơn cô ngó lơ anh, khóc lóc, như vậy anh càng đau lòng hơn.
Hồi lâu, cho đến khi Tô Nhược Hân thở hổn hển, Hạ Thiên Tường mới thở phào một hơi.
Sau đó, cũng không biết đã rời cánh môi từ bao giờ.
Cô không cắn anh nữa, anh nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, ôm cô ngồi lên ghế sofa trong phòng khách, thấp giọng nói: "Đừng trách Mỹ Lan, là anh ép cô ấy. Nhược Hân, anh thật sự thích em, muốn làm bạn trai của em, muốn trở thành người đàn ông của em."
Đoán chừng, trước nay chưa từng nói những lời sến súa như vậy, cho nên sau khi nói xong, lỗ tai Tô Nhược Hân đỏ bừng lên.
Tô Nhược Hân vùi trong lòng anh, vẫn không lên tiếng.
"Nhược Hân, trước khi quen em, anh chưa từng yêu ai, cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào, càng không biết đối xử với em như thế nào mới đúng. Gần đây, mặc dù mỗi ngày anh đều lên google tìm kiếm cẩm nang theo đuổi vợ, nhưng anh phát hiện những cẩm nang đó cũng có thể xem thử, sau đó khi dùng thật, em... em hình như lại không vui lắm. Em nhìn đi, bất ngờ đâu thì chẳng thấy, ngược lại còn khiến em khóc. Là anh không tốt, sau này sẽ không đọc cẩm nang theo đuổi vợ nữa."
Từng câu từng chữ, khi Hạ Thiên Tường nói xong, cô gái nhỏ trong lòng vẫn ngoan ngoãn vùi vào ngực anh như chú mèo con, mềm nhũn.
Cô vẫn không nói chuyện gì cả.
Anh nghe thấy tiếng tim mình đập.
Hóa ra đây chính là cảm giác yêu.
Chưa từng trải qua, chắc chắn sẽ không biết, yêu lại có dư vị như vậy.
Có lúc đắng, có lúc lại ngọt.
Khi anh thổi tóc cho cô, rất ngọt.
Lúc này, khi cô không nói chuyện, ngó lơ anh, lại rất đắng.
Hoặc, đây mới chính là tình yêu thật sự.
Tô Nhược Hân mân mê góc áo Hạ Thiên Tường, trong tai đều là từng câu từng chữ anh vừa nói, đáy lòng lập tức mềm nhũn.
Bây giờ nghĩ lại, cô cũng không biết mình giận cái gì.
Tính ra, Dương Mỹ Lan giao cô cho Hạ Thiên Tường, cũng vì muốn thành toàn cho cô. Cũng giống như ban đầu, cô gắng sức mai mối cho Dương Mỹ Lan và Hạ Thiên Tường vậy. Nghĩ đủ mọi cách để kéo hai người họ gặp nhau, sau đó xác định quan hệ.
Nghĩ vậy, cơn tức bỗng tiêu tan.
Ban nãy, vì sao cô lại giận Hạ Thiên Tường cơ chứ?
Cứ khóc thôi, ngay đến cả bản thân cô cũng quên mất.
Nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra, hình như vì anh có xe mà còn đòi ngồi bus với cô.
"Hạ Thiên Tường, anh là đồ ngốc." Có xe việt dã thoải mái thì không ngồi, lại cứ khăng khăng muốn ngồi xe bus.
Chốt lát bèn cảm thấy anh quá khinh người.
Sau đó, cộng thêm điện thoại của Dương Mỹ Lan, cô lập tức nổi giận, bật khóc.
Lớn như vậy rồi, ngoài dì nhỏ, thật ra trước nay, chưa từng có ai đối xử với cô tốt như Hạ Thiên Tường.
Bây giờ nghĩ lại, cô khóc cũng không hẳn vì giận Hạ Thiên Tường, thật ra nhiều hơn cả đó là cảm động.
Vì một câu nói muốn ngồi xe bus của cô, mà anh lập tức ngồi cùng.
"Được, là anh ngốc." Tô Nhược Hân cuối cùng cũng lên tiếng. Hạ Thiên Tường không chút liêm sỉ, cũng hùa theo một câu. Chỉ cần cô chịu nói chuyện, không ngó lơ anh nữa, anh nhận mình ngốc cũng được.
Dù sao, cho dù anh nói mình ngốc, anh cũng không ngốc thật.
"Phì", trong đôi mắt đầy nước mắt của Tô Nhược Hân lập tức ngập tràn ý cười, cười phì nói: "Hạ Thiên Tường, anh nhận mình ngốc rồi kìa."
Hạ Thiên Tường ngơ người ngay tại chỗ.
Đối với kiểu lúc khóc lúc cười, thay đổi nhanh chóng của Tô Nhược Hân, anh nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp thay đổi như này của cô.
"Nói chuyện với anh đó." Tô Nhược Hân trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường. Nước mắt vẫn chưa khô, nhưng cô không hề cảm thấy mình vừa cười, vừa khóc lúc này có gì kỳ quặc cả.
Tô Nhược Hân chính là cô gái như vậy, một cô gái thẳng thắn. Nếu anh không thích, thế thì nhân lúc mọi thứ dường như chỉ mới vừa bắt đầu, tách nhau ra thì tốt hơn.
Tính cách của cô là vậy, cô không muốn giấu diếm.
Nếu không, thật sự gả cho anh, thì sẽ phải giấu cả đời rồi.
Nụ cười của cô gái ngọt ngào, xinh đẹp giống như đóa hoa bách hợp nở rộ trên bàn trà.
Mê hoặc Hạ Thiên Tường, khiến anh không tự chủ được nói: "Ừ, anh thừa nhận."
"Ngốc." Tô Nhược Hân nói xong, đưa tay lên véo má Hạ Thiên Tường, sau đó nói: "Đói chưa?"
Hạ Thiên Tường vẫn chưa hoàn hồn khỏi cảnh vừa khóc vừa náo loạn ban nãy của Tô Nhược Hân, nháy mắt lại cảm nhận được sự quan tâm của cô, sau đó chần chừ một giây mới nói: "Đói rồi."
"Đi ăn đi." Tô Nhược Hân nói xong, thoát khỏi tay Hạ Thiên Tường, bàn tay nhỏ bé dắt anh đến trước xe đồ ăn: "Anh ăn đi, ban nãy em cảm nhận được, vị giác của anh đã đỡ một nửa rồi."
Nhìn thấy trên màn hình hiển thị số của Dương Mỹ Lan. Có cuộc điện thoại này của Dương Mỹ Lan, bầu không khí kỳ lạ cũng dần được điều hòa.
Tô Nhược Hân cũng nhìn thấy hai chữ "Mỹ Lan", thế nhưng, cô không nghe máy.
Đầu ngón tay ấn một cái, miễn cưỡng cúp điện thoại.
Nếu đã dám lén lút bán cô, thì cho dù có bán cho Hạ Thiên Tường cũng không được.
Nếu lần này cô bỏ qua cho Dương Mỹ Lan, chưa biết chừng sẽ có lần sau.
Cho nên, lần này cô nhất định phải dạy cho Dương Mỹ Lan một bài học nhớ đời.
Hạ Thiên Tường ngây người, không ngờ ngay đến cả điện thoại của Dương Mỹ Lan, Tô Nhược Hân cũng không nghe.
Anh lập tức hiểu ra, cô gái này giận rồi.
Từ trước đến nay, cô rất ít khi giận.
Tính cách cô luôn vui vẻ, nói cười, lần giận nhất cũng chỉ chọc anh, véo anh một cái mà thôi.
Nhưng hôm nay, cô không chọc, cũng không véo anh, ngược lại, chỉ im lặng ăn thức ăn.
Nhưng cô đã ăn rất nhiều rồi.
Mặc dù cô ăn thế nào cũng không béo, nhưng ăn quá nhiều, không tốt cho dạ dày.
Anh muốn khuyên cô, nhưng lời đến miệng lại không biết nói ra như thế nào.
Giống như chỉ cần nói ra, sẽ càng chọc cô tức giận hơn vậy.
Dương Mỹ Lan lại gọi điện đến.
Lần này, Tô Nhược Hân dường như rất giận. Cô cúp điện thoại trước, sau đó tắt máy, làm liền một lúc mọi động tác, không hề do dự.
Hạ Thiên Tường hít một hơi thật sâu.
Người trước nay không hề biết căng thẳng là gì, giờ phút này lại cảm thấy hơi khẩn trương: "Nhược Hân, anh chỉ muốn tạo bất ngờ cho em."
Tô Nhược Hân vẫn tiếp tục ăn, không quan tâm đến anh.
"Nhược Hân, anh không có cách nào xâm nhập vào cuộc sống của em từ nhỏ đến lớn, nên anh chỉ muốn chuyến du lịch đầu tiên của em có anh đi cùng."
Tô Nhược Hân múc một muỗng canh, muốn uống, vẫn mặc kệ anh.
Nhìn thấy Tô Nhược Hân thật sự sắp uống, Hạ Thiên Tường bèn duỗi tay ra chặn lại: "Canh lạnh lắm, đừng uống được không? Không tốt cho dạ dày."
Giọng nói của anh dịu dàng, ấm áp, rất đủ kiên nhẫn.
Sau đó, Tô Nhược Hân đột nhiên òa một tiếng, bật khóc.
Gương mặt nhỏ nhắn lập tức nhũn ra.
Hạ Thiên Tường ngây người ngay tại chỗ, rút khăn giấy đưa cho Tô Nhược Hân, nhưng đưa được một nửa lại bỏ xuống.
Sau đó, anh đứng nguyên tại chỗ, sửng sốt hoàn toàn không biết phải làm sao.
Nhìn thấy Tô Nhược Hân vẫn còn khóc, nước mắt rơi ngày càng nhiều, Hạ Thiên Tường chợt cúi người xuống, tay ôm lấy thắt lưng cô, chặn chiếc miệng nhỏ nhắn của cô lại.
Ngoài cách này, anh không nghĩ ra được cách khác.
Tiếng khóc lập tức im bặt.
Nhưng giữa răng và môi lại có mùi máu tanh.
Tô Nhược Hân lại giống như thú dữ nhỏ, cắn Hạ Thiên Tường.
Đau.
Nhưng anh vẫn không buông ra.
Cô cắn anh cũng được, còn tốt hơn cô ngó lơ anh, khóc lóc, như vậy anh càng đau lòng hơn.
Hồi lâu, cho đến khi Tô Nhược Hân thở hổn hển, Hạ Thiên Tường mới thở phào một hơi.
Sau đó, cũng không biết đã rời cánh môi từ bao giờ.
Cô không cắn anh nữa, anh nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, ôm cô ngồi lên ghế sofa trong phòng khách, thấp giọng nói: "Đừng trách Mỹ Lan, là anh ép cô ấy. Nhược Hân, anh thật sự thích em, muốn làm bạn trai của em, muốn trở thành người đàn ông của em."
Đoán chừng, trước nay chưa từng nói những lời sến súa như vậy, cho nên sau khi nói xong, lỗ tai Tô Nhược Hân đỏ bừng lên.
Tô Nhược Hân vùi trong lòng anh, vẫn không lên tiếng.
"Nhược Hân, trước khi quen em, anh chưa từng yêu ai, cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào, càng không biết đối xử với em như thế nào mới đúng. Gần đây, mặc dù mỗi ngày anh đều lên google tìm kiếm cẩm nang theo đuổi vợ, nhưng anh phát hiện những cẩm nang đó cũng có thể xem thử, sau đó khi dùng thật, em... em hình như lại không vui lắm. Em nhìn đi, bất ngờ đâu thì chẳng thấy, ngược lại còn khiến em khóc. Là anh không tốt, sau này sẽ không đọc cẩm nang theo đuổi vợ nữa."
Từng câu từng chữ, khi Hạ Thiên Tường nói xong, cô gái nhỏ trong lòng vẫn ngoan ngoãn vùi vào ngực anh như chú mèo con, mềm nhũn.
Cô vẫn không nói chuyện gì cả.
Anh nghe thấy tiếng tim mình đập.
Hóa ra đây chính là cảm giác yêu.
Chưa từng trải qua, chắc chắn sẽ không biết, yêu lại có dư vị như vậy.
Có lúc đắng, có lúc lại ngọt.
Khi anh thổi tóc cho cô, rất ngọt.
Lúc này, khi cô không nói chuyện, ngó lơ anh, lại rất đắng.
Hoặc, đây mới chính là tình yêu thật sự.
Tô Nhược Hân mân mê góc áo Hạ Thiên Tường, trong tai đều là từng câu từng chữ anh vừa nói, đáy lòng lập tức mềm nhũn.
Bây giờ nghĩ lại, cô cũng không biết mình giận cái gì.
Tính ra, Dương Mỹ Lan giao cô cho Hạ Thiên Tường, cũng vì muốn thành toàn cho cô. Cũng giống như ban đầu, cô gắng sức mai mối cho Dương Mỹ Lan và Hạ Thiên Tường vậy. Nghĩ đủ mọi cách để kéo hai người họ gặp nhau, sau đó xác định quan hệ.
Nghĩ vậy, cơn tức bỗng tiêu tan.
Ban nãy, vì sao cô lại giận Hạ Thiên Tường cơ chứ?
Cứ khóc thôi, ngay đến cả bản thân cô cũng quên mất.
Nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra, hình như vì anh có xe mà còn đòi ngồi bus với cô.
"Hạ Thiên Tường, anh là đồ ngốc." Có xe việt dã thoải mái thì không ngồi, lại cứ khăng khăng muốn ngồi xe bus.
Chốt lát bèn cảm thấy anh quá khinh người.
Sau đó, cộng thêm điện thoại của Dương Mỹ Lan, cô lập tức nổi giận, bật khóc.
Lớn như vậy rồi, ngoài dì nhỏ, thật ra trước nay, chưa từng có ai đối xử với cô tốt như Hạ Thiên Tường.
Bây giờ nghĩ lại, cô khóc cũng không hẳn vì giận Hạ Thiên Tường, thật ra nhiều hơn cả đó là cảm động.
Vì một câu nói muốn ngồi xe bus của cô, mà anh lập tức ngồi cùng.
"Được, là anh ngốc." Tô Nhược Hân cuối cùng cũng lên tiếng. Hạ Thiên Tường không chút liêm sỉ, cũng hùa theo một câu. Chỉ cần cô chịu nói chuyện, không ngó lơ anh nữa, anh nhận mình ngốc cũng được.
Dù sao, cho dù anh nói mình ngốc, anh cũng không ngốc thật.
"Phì", trong đôi mắt đầy nước mắt của Tô Nhược Hân lập tức ngập tràn ý cười, cười phì nói: "Hạ Thiên Tường, anh nhận mình ngốc rồi kìa."
Hạ Thiên Tường ngơ người ngay tại chỗ.
Đối với kiểu lúc khóc lúc cười, thay đổi nhanh chóng của Tô Nhược Hân, anh nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp thay đổi như này của cô.
"Nói chuyện với anh đó." Tô Nhược Hân trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường. Nước mắt vẫn chưa khô, nhưng cô không hề cảm thấy mình vừa cười, vừa khóc lúc này có gì kỳ quặc cả.
Tô Nhược Hân chính là cô gái như vậy, một cô gái thẳng thắn. Nếu anh không thích, thế thì nhân lúc mọi thứ dường như chỉ mới vừa bắt đầu, tách nhau ra thì tốt hơn.
Tính cách của cô là vậy, cô không muốn giấu diếm.
Nếu không, thật sự gả cho anh, thì sẽ phải giấu cả đời rồi.
Nụ cười của cô gái ngọt ngào, xinh đẹp giống như đóa hoa bách hợp nở rộ trên bàn trà.
Mê hoặc Hạ Thiên Tường, khiến anh không tự chủ được nói: "Ừ, anh thừa nhận."
"Ngốc." Tô Nhược Hân nói xong, đưa tay lên véo má Hạ Thiên Tường, sau đó nói: "Đói chưa?"
Hạ Thiên Tường vẫn chưa hoàn hồn khỏi cảnh vừa khóc vừa náo loạn ban nãy của Tô Nhược Hân, nháy mắt lại cảm nhận được sự quan tâm của cô, sau đó chần chừ một giây mới nói: "Đói rồi."
"Đi ăn đi." Tô Nhược Hân nói xong, thoát khỏi tay Hạ Thiên Tường, bàn tay nhỏ bé dắt anh đến trước xe đồ ăn: "Anh ăn đi, ban nãy em cảm nhận được, vị giác của anh đã đỡ một nửa rồi."