Chương 235: Ngoan đi
Cô muốn đi gặp Chúc Hứa, sau đó mới về chỗ của Tăng Hiểu Khê.
Vì cô biết Hạ Thiên Tường không yên tâm để cô ở lại căn hộ, chỉ có gửi gắm cô cho Tăng Hiểu Khê mới cảm thấy an toàn.
"Chúc Cương vừa đón Chúc Hứa rồi, dù sao cũng phải cho cậu cháu ruột nhà người ta xây dựng tình cảm chứ, em nên trở về nhà họ Cận, ngoan đi."
"Được." Tô Nhược Hân chỉ đành đồng ý, nhưng sau đó đã nhảy dựng lên, theo bản năng véo tay Hạ Thiên Tường một cái: "Tôi cũng không phải con nít, không được nói ngoan đi."
Sao lại nghe như cô cũng là một đứa trẻ giống Chúc Hứa thế.
"Được, không nói nữa." Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân đang nổi trận lôi đình, biểu cảm trên khuôn mặt cô luôn rất phong phú, vui buồn giận hờn đều hiện trên mặt, không cần phải đoán cũng có thể biết được tâm trạng của cô mọi lúc.
Cuối cùng Tô Nhược Hân vẫn bị đưa đến khu biệt thự lưng chừng núi.
Xe Bugatti chạy đến biệt thự nhà họ Cận bên cạnh nhà số 888.
Tô Nhược Hân nhìn thấy Tăng Hiểu Khê mở cửa đi ra đón cô, nhưng cô còn chưa xuống xe, điện thoại của Hạ Thiên Tường đã reo lên.
"Bà nội."
"Bà thấy cháu đưa bé Tô về, bà nội nhớ con bé, dẫn con bé về nhà cho bà nội gặp một lát."
Giọng nói hiền hoà của bà cụ Hạ vang lên.
Nghe giọng nói này, rất khó tưởng tượng trong tay bà cụ có số cổ phần đủ để quyết định hướng phát triển của Hạ Thị.
Hạ Thiên Tường chần chừ một chút, anh quay đầu nhìn Tô Nhược Hân, là đang hỏi ý kiến của cô.
Tô Nhược Hân gật đầu coi như đồng ý.
Cô cũng thích bà cụ.
Cô thích bà cụ Hạ, cũng thích ông cụ Tăng.
Có lẽ vì từ nhỏ đến lớn cô đều không có ông bà nội ông bà ngoại yêu thương.
Ba mẹ của Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thuý đều qua đời từ rất trẻ, lúc ông cụ cuối cùng qua đời cô chỉ mới mấy tuổi, còn là dì út đưa cô đi tiễn ông cụ, cho nên đã không còn bao nhiêu ấn tượng nữa.
Hạ Thiên Tường thấy cô gật đầu thì nói: "Được."
Sau đó, anh cúp máy, hạ cửa sổ xe xuống, nói với Tăng Hiểu Khê đã đi tới: "Bà Cận, lát nữa tôi sẽ đưa Tô Nhược Hân về."
Tăng Hiểu Khê lập tức chặn lại trước xe: "Đã về đến nhà rồi, cậu còn muốn đưa Nhược Hân đi đâu? Đừng nói với tôi là mẹ cậu muốn gặp con bé nhé, nếu bà ta dám làm khó Tô Nhược Hân, Tăng Hiểu Khê tôi chắc chắn sẽ không khách sáo với bà ta."
Tô Nhược Hân che trán, mẹ nuôi thật sự yêu thương cô quá, đã đối xử với cô như con gái ruột rồi.
"Mẹ nuôi, con đi thăm bà cụ, sẽ về nhanh thôi."
"Là muốn đi thăm bà cụ Hạ à?"
"Vâng ạ." Tô Nhược Hân cười trấn an Tăng Hiểu Khê.
"Nếu là bà cụ thì mẹ cũng không phản đối, còn Lục Diễm Chi thì tuyệt đối không được."
"Con biết rồi." Tô Nhược Hân lại đảm bảo một lần nữa, Tăng Hiểu Khê mới chịu tránh người ra, để Hạ Thiên Tường chạy xe khỏi cổng nhà, nhưng bà ta vẫn hô to về phía xa: "Nhược Hân, nếu nhà họ Hạ có người bắt nạt con thì lập tức gọi điện thoại cho mẹ nuôi đấy."
"Con nhớ rồi." Tô Nhược Hân đồng ý.
Nếu không, cô cảm thấy chắc chắn Tăng Hiểu Khê sẽ đi theo cô đến gặp bà cụ.
Biệt thự số 806 ở khu biệt thự lưng chừng núi.
Quả nhiên Hạ Thiên Tường không đưa Tô Nhược Hân đến nhà của anh.
Mà chạy xe vào trong biệt thự của bà cụ Hạ.
Căn biệt thự có phong cách hoàn toàn khác với biệt thự của anh.
Lúc Tô Nhược Hân xuống xe, lập tức bị vườn rau cải xanh mướt thu hút sự chú ý.
Trong vườn của các căn biệt thự khác đều trong hoa cỏ cây cối, chỉ có bà cụ Hạ là trồng rau cải tươi tốt, rất đặc biệt.
Bà cụ đứng trước cổng nhìn thấy cô thì lập tức đẩy xe lăn đến.
Tô Nhược Hân vội chạy đến: "Bà nội, bà đừng di chuyển, để cháu đến."
Bà cụ lập tức dừng lại, đợi Tô Nhược Hân đi tới đẩy xe cho mình: "Cháu có đói không?"
"Không ạ, lúc ngồi máy bay vừa ăn vừa uống nên không thấy đói." Tô Nhược Hân cũng không giấu diếm hành trình của cô và Hạ Thiên Tường, có lẽ với thân phận và thế lực của bà cụ, cô cảm thấy chắc chắn bà cụ đã biết hết hành trình của cô và Hạ Thiên Tường mấy ngày nay rồi.
"Thác nước có đẹp không?" Bà cụ hỏi với vẻ hứng thú.
"Đẹp ạ." Vừa nhắc tới thác nước lớn, Tô Nhược Hân lập tức hưng phấn nói: "Con chụp nhiều hình lắm, bà nội có muốn xem không?"
"Ha ha, được, gửi vào email của bà, bà sẽ lần lượt xem, chậm rãi thưởng thức."
"Bà nội cũng xem email ạ?"
"Có chứ, hôm nào cũng xem, ha ha."
"Bà nội là càng sống càng trẻ rồi, ngày ngày mười tám tuổi."
Bà cụ vỗ lên tay cô: "Lời bé Tô nói làm bà rất vui, ừm, mấy ngày nay Thiên Tường có bắt nạt cháu không."
Tô Nhược Hân ra vẻ suy nghĩ nghiêm túc: "Không… Không có."
"Nếu thằng bé dám bắt nạt cháu thì cháu cứ nói với bà, bà sẽ ra mặt giúp cháu."
Hạ Thiên Tường ở phía sau rất không vui, vẫn là cảm giác đó, bà nội xem Tô Nhược Hân là cháu ruột chứ không phải là anh.
"Cảm ơn bà nội."
Bà cụ lại vỗ tay cô: "Tối mai bà nội dẫn cháu đi tham gia một bữa tiệc, được chứ?"
"Bà nội, đã sắp xếp cho bà Cận đi cùng cô ấy rồi, bà không khoẻ, không cần phải lo lắng chuyện của cháu đâu."
"Không được, cô ta còn làm trái với nguyên tắc dám đến thành phố T, lần này bà nhất định phải đi gặp cô ta một lần."
Tô Nhược Hân hơi ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu hai bà cháu đang nói chuyện gì.
Cô hết nhìn người này lại nhìn sang người kia, cuối cùng vẫn chọn im lặng.
"Bà nội, bà muốn đi cũng được, đợi buổi tiệc bắt đầu, bà đến đi một vòng rồi về, đừng khiến bản thân mệt mỏi." Hạ Thiên Tường vẫn khuyên.
"Có bé Tô đi với bà, bà không sợ đâu, bé Tô ở đây, bà sẽ rất khoẻ."
Rõ ràng là xem Tô Nhược Hân thành thần y rồi.
Tô Nhược Hân thầm thấy xấu hổ: "Bà nội, cháu không cao siêu như thế đâu."
"Bà nói cháu giỏi là giỏi, đã chuẩn bị váy dạ hội tối mai chưa?"
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, cô thật sự không biết tối mai phải tham gia dạ hội gì, nhưng cô lập tức nhớ đến chiếc váy dạ hội màu đỏ cam mà Tăng Hiểu Khê dẫn cô đi mua trước đó, lúc nhìn thấy nó cô rất thích, nhưng cũng chỉ xem nó như một tác phẩm nghệ thuật treo trong tủ quần áo thôi, chưa từng nghĩ đến việc sẽ mặc nó.
Nhưng bây giờ xem ra váy dạ hội đó là Hạ Thiên Tường và Tăng Hiểu Khê chuẩn bị để cô tham gia buổi tiệc tối mai.
"Bà nội, cháu có."
"Vậy được, tối mai trước khi đi đến cho bà nội xem thử, sau đó thiếu gì bà nội sẽ mua thêm cho cháu, đến khi nào hoàn mỹ mới có thể xuất phát." Bà cụ lại nói.
"Vâng vâng, được ạ."
"Dù thẩm mỹ của Tăng Hiểu Khê cũng ổn, nhưng chắc chắn không thể độc đáo bằng bà già này, không được đi theo con bé luôn, phải đi cùng bà nội, có nghe không?"
Giọng nói của bà cụ mang theo chút nghiêm khắc và uy hiếp, đây là lần đầu tiên bà cụ nói chuyện với Tô Nhược Hân như thế.
Tô Nhược Hân không khỏi tò mò nhìn bà cụ, sau đó lễ phép đáp: "Vâng, cháu sẽ đi cùng bà nội."
Lúc này bà cụ mới chịu tiễn người: "Thiên Tường, đưa bé Tô về đi."
Vì cô biết Hạ Thiên Tường không yên tâm để cô ở lại căn hộ, chỉ có gửi gắm cô cho Tăng Hiểu Khê mới cảm thấy an toàn.
"Chúc Cương vừa đón Chúc Hứa rồi, dù sao cũng phải cho cậu cháu ruột nhà người ta xây dựng tình cảm chứ, em nên trở về nhà họ Cận, ngoan đi."
"Được." Tô Nhược Hân chỉ đành đồng ý, nhưng sau đó đã nhảy dựng lên, theo bản năng véo tay Hạ Thiên Tường một cái: "Tôi cũng không phải con nít, không được nói ngoan đi."
Sao lại nghe như cô cũng là một đứa trẻ giống Chúc Hứa thế.
"Được, không nói nữa." Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân đang nổi trận lôi đình, biểu cảm trên khuôn mặt cô luôn rất phong phú, vui buồn giận hờn đều hiện trên mặt, không cần phải đoán cũng có thể biết được tâm trạng của cô mọi lúc.
Cuối cùng Tô Nhược Hân vẫn bị đưa đến khu biệt thự lưng chừng núi.
Xe Bugatti chạy đến biệt thự nhà họ Cận bên cạnh nhà số 888.
Tô Nhược Hân nhìn thấy Tăng Hiểu Khê mở cửa đi ra đón cô, nhưng cô còn chưa xuống xe, điện thoại của Hạ Thiên Tường đã reo lên.
"Bà nội."
"Bà thấy cháu đưa bé Tô về, bà nội nhớ con bé, dẫn con bé về nhà cho bà nội gặp một lát."
Giọng nói hiền hoà của bà cụ Hạ vang lên.
Nghe giọng nói này, rất khó tưởng tượng trong tay bà cụ có số cổ phần đủ để quyết định hướng phát triển của Hạ Thị.
Hạ Thiên Tường chần chừ một chút, anh quay đầu nhìn Tô Nhược Hân, là đang hỏi ý kiến của cô.
Tô Nhược Hân gật đầu coi như đồng ý.
Cô cũng thích bà cụ.
Cô thích bà cụ Hạ, cũng thích ông cụ Tăng.
Có lẽ vì từ nhỏ đến lớn cô đều không có ông bà nội ông bà ngoại yêu thương.
Ba mẹ của Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thuý đều qua đời từ rất trẻ, lúc ông cụ cuối cùng qua đời cô chỉ mới mấy tuổi, còn là dì út đưa cô đi tiễn ông cụ, cho nên đã không còn bao nhiêu ấn tượng nữa.
Hạ Thiên Tường thấy cô gật đầu thì nói: "Được."
Sau đó, anh cúp máy, hạ cửa sổ xe xuống, nói với Tăng Hiểu Khê đã đi tới: "Bà Cận, lát nữa tôi sẽ đưa Tô Nhược Hân về."
Tăng Hiểu Khê lập tức chặn lại trước xe: "Đã về đến nhà rồi, cậu còn muốn đưa Nhược Hân đi đâu? Đừng nói với tôi là mẹ cậu muốn gặp con bé nhé, nếu bà ta dám làm khó Tô Nhược Hân, Tăng Hiểu Khê tôi chắc chắn sẽ không khách sáo với bà ta."
Tô Nhược Hân che trán, mẹ nuôi thật sự yêu thương cô quá, đã đối xử với cô như con gái ruột rồi.
"Mẹ nuôi, con đi thăm bà cụ, sẽ về nhanh thôi."
"Là muốn đi thăm bà cụ Hạ à?"
"Vâng ạ." Tô Nhược Hân cười trấn an Tăng Hiểu Khê.
"Nếu là bà cụ thì mẹ cũng không phản đối, còn Lục Diễm Chi thì tuyệt đối không được."
"Con biết rồi." Tô Nhược Hân lại đảm bảo một lần nữa, Tăng Hiểu Khê mới chịu tránh người ra, để Hạ Thiên Tường chạy xe khỏi cổng nhà, nhưng bà ta vẫn hô to về phía xa: "Nhược Hân, nếu nhà họ Hạ có người bắt nạt con thì lập tức gọi điện thoại cho mẹ nuôi đấy."
"Con nhớ rồi." Tô Nhược Hân đồng ý.
Nếu không, cô cảm thấy chắc chắn Tăng Hiểu Khê sẽ đi theo cô đến gặp bà cụ.
Biệt thự số 806 ở khu biệt thự lưng chừng núi.
Quả nhiên Hạ Thiên Tường không đưa Tô Nhược Hân đến nhà của anh.
Mà chạy xe vào trong biệt thự của bà cụ Hạ.
Căn biệt thự có phong cách hoàn toàn khác với biệt thự của anh.
Lúc Tô Nhược Hân xuống xe, lập tức bị vườn rau cải xanh mướt thu hút sự chú ý.
Trong vườn của các căn biệt thự khác đều trong hoa cỏ cây cối, chỉ có bà cụ Hạ là trồng rau cải tươi tốt, rất đặc biệt.
Bà cụ đứng trước cổng nhìn thấy cô thì lập tức đẩy xe lăn đến.
Tô Nhược Hân vội chạy đến: "Bà nội, bà đừng di chuyển, để cháu đến."
Bà cụ lập tức dừng lại, đợi Tô Nhược Hân đi tới đẩy xe cho mình: "Cháu có đói không?"
"Không ạ, lúc ngồi máy bay vừa ăn vừa uống nên không thấy đói." Tô Nhược Hân cũng không giấu diếm hành trình của cô và Hạ Thiên Tường, có lẽ với thân phận và thế lực của bà cụ, cô cảm thấy chắc chắn bà cụ đã biết hết hành trình của cô và Hạ Thiên Tường mấy ngày nay rồi.
"Thác nước có đẹp không?" Bà cụ hỏi với vẻ hứng thú.
"Đẹp ạ." Vừa nhắc tới thác nước lớn, Tô Nhược Hân lập tức hưng phấn nói: "Con chụp nhiều hình lắm, bà nội có muốn xem không?"
"Ha ha, được, gửi vào email của bà, bà sẽ lần lượt xem, chậm rãi thưởng thức."
"Bà nội cũng xem email ạ?"
"Có chứ, hôm nào cũng xem, ha ha."
"Bà nội là càng sống càng trẻ rồi, ngày ngày mười tám tuổi."
Bà cụ vỗ lên tay cô: "Lời bé Tô nói làm bà rất vui, ừm, mấy ngày nay Thiên Tường có bắt nạt cháu không."
Tô Nhược Hân ra vẻ suy nghĩ nghiêm túc: "Không… Không có."
"Nếu thằng bé dám bắt nạt cháu thì cháu cứ nói với bà, bà sẽ ra mặt giúp cháu."
Hạ Thiên Tường ở phía sau rất không vui, vẫn là cảm giác đó, bà nội xem Tô Nhược Hân là cháu ruột chứ không phải là anh.
"Cảm ơn bà nội."
Bà cụ lại vỗ tay cô: "Tối mai bà nội dẫn cháu đi tham gia một bữa tiệc, được chứ?"
"Bà nội, đã sắp xếp cho bà Cận đi cùng cô ấy rồi, bà không khoẻ, không cần phải lo lắng chuyện của cháu đâu."
"Không được, cô ta còn làm trái với nguyên tắc dám đến thành phố T, lần này bà nhất định phải đi gặp cô ta một lần."
Tô Nhược Hân hơi ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu hai bà cháu đang nói chuyện gì.
Cô hết nhìn người này lại nhìn sang người kia, cuối cùng vẫn chọn im lặng.
"Bà nội, bà muốn đi cũng được, đợi buổi tiệc bắt đầu, bà đến đi một vòng rồi về, đừng khiến bản thân mệt mỏi." Hạ Thiên Tường vẫn khuyên.
"Có bé Tô đi với bà, bà không sợ đâu, bé Tô ở đây, bà sẽ rất khoẻ."
Rõ ràng là xem Tô Nhược Hân thành thần y rồi.
Tô Nhược Hân thầm thấy xấu hổ: "Bà nội, cháu không cao siêu như thế đâu."
"Bà nói cháu giỏi là giỏi, đã chuẩn bị váy dạ hội tối mai chưa?"
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, cô thật sự không biết tối mai phải tham gia dạ hội gì, nhưng cô lập tức nhớ đến chiếc váy dạ hội màu đỏ cam mà Tăng Hiểu Khê dẫn cô đi mua trước đó, lúc nhìn thấy nó cô rất thích, nhưng cũng chỉ xem nó như một tác phẩm nghệ thuật treo trong tủ quần áo thôi, chưa từng nghĩ đến việc sẽ mặc nó.
Nhưng bây giờ xem ra váy dạ hội đó là Hạ Thiên Tường và Tăng Hiểu Khê chuẩn bị để cô tham gia buổi tiệc tối mai.
"Bà nội, cháu có."
"Vậy được, tối mai trước khi đi đến cho bà nội xem thử, sau đó thiếu gì bà nội sẽ mua thêm cho cháu, đến khi nào hoàn mỹ mới có thể xuất phát." Bà cụ lại nói.
"Vâng vâng, được ạ."
"Dù thẩm mỹ của Tăng Hiểu Khê cũng ổn, nhưng chắc chắn không thể độc đáo bằng bà già này, không được đi theo con bé luôn, phải đi cùng bà nội, có nghe không?"
Giọng nói của bà cụ mang theo chút nghiêm khắc và uy hiếp, đây là lần đầu tiên bà cụ nói chuyện với Tô Nhược Hân như thế.
Tô Nhược Hân không khỏi tò mò nhìn bà cụ, sau đó lễ phép đáp: "Vâng, cháu sẽ đi cùng bà nội."
Lúc này bà cụ mới chịu tiễn người: "Thiên Tường, đưa bé Tô về đi."