Chương 249: Thật sự không phải vu thuật
Hình như biết vu thuật chỉ là biết vu thuật thôi, không thể nào nhìn ra bệnh của người khác được.
Dù đây là một bệnh rất thường thấy, nhưng cũng không thể chỉ vừa nhìn đã nhận ra.
Trần Ngọc Linh vô cùng ngạc nhiên.
"Vâng, đúng là dì không nhắc tới, là con nhìn ra được sau khi gặp dượng, dì, con thật sự biết y thuật." Khi thấy dì bảo vệ cô trước dượng, còn để cô châm cứu, Tô Nhược Hân phát hiện vẫn là dì hiểu cô nhất, vì thương cô nên mới tin tưởng cô vô điều kiện.
"Vậy con cho dì biết, dượng của con đau bụng có phải do tỳ không tốt giống Kiệt Kiệt, cần điều chỉnh một chút không?"
Tô Nhược Hân cười, không thể không nói dì đúng là học một biết mười, cô nói tỳ của Kiệt Kiệt không được tốt, dì lập tức nhớ ngay.
"Dì, tỳ của dượng không có vấn đề gì cả, có một loại rau dượng không thể ăn sống được, nếu ăn sống sẽ bị đau bụng."
"Loại rau nào?" Trần Ngọc Linh và Đoạn Bân đồng thanh hỏi, vô cùng tò mò.
Dù sao khoảng thời gian gần đây Đoạn Bân đúng là rất thường bị tiêu chảy.
Dù cảm thấy không phải bệnh nặng, nhưng biết rõ một chút vẫn là tốt hơn.
"Dượng nhớ lại xem, hai ngày trước lúc đau bụng có phải dượng ăn cà chua sống không?" Tô Nhược Hân cười hỏi.
Đầu tiên Đoạn Bân cẩn thận nghĩ lại, sau đó nói: "Đúng đúng đúng, hôm đó dì của con mua rất nhiều cà chua, dượng thấy tươi cho nên ăn một quả."
"Vậy dượng nhớ lại năm ngày trước, có phải hôm đó cũng ăn cà chua sống không?"
Ánh mắt của Đoạn Bân trở nên nghi ngờ, sau đó quay đầu trừng Trần Ngọc Linh: "Trần Ngọc Linh, mỗi ngày bà mua thức ăn gì cũng đều nói với Tô Nhược Hân à? Có dông dài quá không vậy."
Trần Ngọc Linh lập tức tỏ vẻ uất ức, sau đó đưa điện thoại cho Đoạn Thiên: "Đây, điện thoại của tôi ở đây, tin nhắn của tôi và Nhược Hân cũng ở đó, có cả lịch sự cuộc gọi nữa, tôi đảm bảo trong vòng mười ngày chưa từng liên lạc với Nhược Hân, còn về nội dung cuộc trò chuyện, tôi chỉ quan tâm đến việc thi tốt nghiệp của con bé thôi. Sau đó hôm qua con bé nói thành tích với tôi, chỉ thế thôi, nếu không tin thì ông tự xem lịch sử trò chuyện đi."
Đoạn Bân thật sự không tin, ông ta cầm lấy điện thoại của Trần Ngọc Linh bắt đầu lướt xem.
Vì chuyện này vừa xảy ra, cho nên Trần Ngọc Linh vẫn chưa kịp xóa lịch sử cuộc gọi, ông ta vẫn luôn đứng ở đây nên cũng rất chắc chắn điều này.
Sau khi xem hết toàn bộ, Đoạn Bân hoàn toàn sửng sốt: "Bà thật sự chưa từng nói với Tô Nhược Hân bà mua cà chua vào ngày nào à?"
"Không có, cả ngày lẫn đêm tôi đều bận chăm lo ăn mặc cho hai đứa nhỏ, còn phải đi làm, lấy đâu ra thời gian nói mấy chuyện vặt vãnh này với Nhược Hân chứ."
Bây giờ cuối cùng Đoạn Bân cũng chịu tin: "Nhược Hân, vậy sau này dượng không thể ăn cà chua nữa đúng không?"
"Không đúng, không thể ăn sống, nhưng chín thì được, dượng thích ăn cà chua xào trắng như thế, sau này muốn ăn thì cứ ăn thôi."
Đoạn Bân sờ đầu, cười ngượng ngùng: "Được, dượng nhớ rồi, sau này sẽ không ăn cà chua sống nữa."
Trần Ngọc Linh vẫn tỏ vẻ nghi ngờ: "Hai tháng trước dượng của con ăn cà chua sống đâu có sao, cũng không có đau bụng."
"Chuyện này phải trách dượng rồi." Tô Nhược Hân cười híp mắt nói.
"Dượng làm sao?" Đoạn Bân khó hiểu.
"Đó là vì tháng trước có một lần dượng ăn rất nhiều cà chua sống."
"Trước giờ vẫn luôn ăn một lần mấy quả mà, Nhược Hân, dì không đồng ý với cách nói này của con." Trần Ngọc Linh phản đối.
"Cà chua mà dượng ăn tháng trước cũng không phải cà chua tươi dì mới mua, mà là cà chua sắp hỏng rồi, dượng không nỡ vứt cho nên mới ăn hết luôn."
Tô Nhược Hân chỉ biết một tháng trước Đoạn Bân ăn nhiều cà chua sắp hỏng, về việc ông ta không nỡ vứt bỏ đồ ăn là do cô đoán, dì và dượng luôn rất tiết kiệm.
Nghe xong, hai mắt Đoạn Bân lập tức sáng lên: "Nhược Hân nói đúng, tháng trước có lần tôi ăn mấy quả cà chua sắp hư, không nỡ vứt, là do dì con ham rẻ mua một lần mấy cân, đều do bà ấy cả."
"Vâng, vì lần đó ăn cà chua hỏng nên tỳ và dạ dày của dượng trở nên dị ứng với cà chua sống, cho nên chỉ cần ăn cà chua sống là sẽ bị đau bụng."
"Vậy cả đời này dượng đều không thể ăn cà chua sống nữa ư?" Đoạn Bân hơi lo lắng.
"Không đâu, chỉ cần bồi dưỡng cho tỳ và dạ dày khoẻ lại là có thể ăn được."
Lúc này Đoạn Bân mới thở phào nhẹ nhõm: "Dượng rất thích ăn cà chua sống, Nhược Hân à, con thật sự biết y thuật sao? Con học được từ đâu vậy?"
Nói nhiều như thế, bây giờ Đoạn Bân đã khâm phục Tô Nhược Hân đến sát đất rồi.
"Vâng, đây là y thuật, thật sự không phải vu thuật, dượng, dượng để con châm cứu cho dì một chút đi, khó khăn lắm con mới đến được một lần, biết cổ của dì có vấn đề mà không chữa cho dì, con cũng thấy khó chịu."
Đoạn Bân hơi do dự, sau đó cẩn thận nhớ lại những lời vừa nói với Tô Nhược Hân, cuối cùng mới trả túi ngân châm ông ta giật lấy từ Tô Nhược Hân lại cho cô: "Được, vậy con châm cứu cho dì đi, nhưng nếu có vấn đề gì, dượng sẽ không bỏ qua cho con đâu."
"Được, nếu con khiến dì xảy ra vấn đề gì, dượng cứ nhốt con trong nhà để con làm trâu làm ngựa cho dì và dượng, như thế được chưa ạ?"
"Ha ha, vậy bắt đầu đi." Lúc này Đoạn Bân mới chịu đồng ý.
Trần Ngọc Linh lại nằm xuống một lần nữa, Tô Nhược Hân bắt đầu châm cứu cho bà ta.
Từng cây ngân châm đâm lên cổ Trần Ngọc Linh, liên tục ghim mười mấy cây ngân châm, Tô Nhược Hân mới đứng dậy. Cô hít sâu mấy hơi sau đó lấy thêm một cây ngân châm, nhưng lần này, cô không ghim vào cổ của Trần Ngọc Linh, mà là tay của bà ta.
"Nhược Hân, tay của dì không đau, không có vấn đề gì cả."
"Ha ha, huyệt đạo cháu sắp đâm vào là khắc tinh của bệnh đau cổ, châm cứu cùng với vị trí cổ sẽ coi như thành công được một nửa, hiệu quả vô cùng tốt."
"Được, vậy con châm cứu đi." Bây giờ Trần Ngọc Linh đã hoàn toàn tin tưởng vào y thuật của Tô Nhược Hân rồi.
Châm cứu xong, Trần Ngọc Linh bảo Đoạn Bân ra ngoài nấu cơm xào đồ ăn, bữa ăn này tổ chức ở nhà, để chúc mừng cho Tô Nhược Hân.
Một mình Tô Nhược Hân trông nom Trần Ngọc Linh, rảnh rỗi tán gẫu mấy câu.
Đã lâu không trò chuyện với dì như thế, Tô Nhược Hân vẫn cảm thấy vô cùng thân thiết.
Đồ ăn ở nhà dì đều là những món ăn bình thường, nhưng Tô Nhược Hân ăn tận hai bát lớn, còn nhiều hơn khi ăn ở nhà họ Cận.
Ăn cơm ở nhà dì có thể nếm được hương vị tuổi thơ, càng ăn càng ngon, càng ăn càng thèm.
Cả nhà quây quần bên nhau, Tô Nhược Hân chợt cảm thấy đây mới là nhà của cô, còn nhà họ Tô thì hoàn toàn không phải.
Ăn cơm xong, Tô Nhược Hân bèn rời đi, buổi chiều cô còn phải cùng Dương Mỹ Lan quyết định trường và chuyên ngành của bốn nguyện vọng cuối cùng.
Trần Ngọc Linh bế Đoạn Gia Vũ xuống lầu, Trần Ngọc Linh bèn dẫn bà ta đến hiệu thuốc bốc mấy thang thuốc.
Dù đây là một bệnh rất thường thấy, nhưng cũng không thể chỉ vừa nhìn đã nhận ra.
Trần Ngọc Linh vô cùng ngạc nhiên.
"Vâng, đúng là dì không nhắc tới, là con nhìn ra được sau khi gặp dượng, dì, con thật sự biết y thuật." Khi thấy dì bảo vệ cô trước dượng, còn để cô châm cứu, Tô Nhược Hân phát hiện vẫn là dì hiểu cô nhất, vì thương cô nên mới tin tưởng cô vô điều kiện.
"Vậy con cho dì biết, dượng của con đau bụng có phải do tỳ không tốt giống Kiệt Kiệt, cần điều chỉnh một chút không?"
Tô Nhược Hân cười, không thể không nói dì đúng là học một biết mười, cô nói tỳ của Kiệt Kiệt không được tốt, dì lập tức nhớ ngay.
"Dì, tỳ của dượng không có vấn đề gì cả, có một loại rau dượng không thể ăn sống được, nếu ăn sống sẽ bị đau bụng."
"Loại rau nào?" Trần Ngọc Linh và Đoạn Bân đồng thanh hỏi, vô cùng tò mò.
Dù sao khoảng thời gian gần đây Đoạn Bân đúng là rất thường bị tiêu chảy.
Dù cảm thấy không phải bệnh nặng, nhưng biết rõ một chút vẫn là tốt hơn.
"Dượng nhớ lại xem, hai ngày trước lúc đau bụng có phải dượng ăn cà chua sống không?" Tô Nhược Hân cười hỏi.
Đầu tiên Đoạn Bân cẩn thận nghĩ lại, sau đó nói: "Đúng đúng đúng, hôm đó dì của con mua rất nhiều cà chua, dượng thấy tươi cho nên ăn một quả."
"Vậy dượng nhớ lại năm ngày trước, có phải hôm đó cũng ăn cà chua sống không?"
Ánh mắt của Đoạn Bân trở nên nghi ngờ, sau đó quay đầu trừng Trần Ngọc Linh: "Trần Ngọc Linh, mỗi ngày bà mua thức ăn gì cũng đều nói với Tô Nhược Hân à? Có dông dài quá không vậy."
Trần Ngọc Linh lập tức tỏ vẻ uất ức, sau đó đưa điện thoại cho Đoạn Thiên: "Đây, điện thoại của tôi ở đây, tin nhắn của tôi và Nhược Hân cũng ở đó, có cả lịch sự cuộc gọi nữa, tôi đảm bảo trong vòng mười ngày chưa từng liên lạc với Nhược Hân, còn về nội dung cuộc trò chuyện, tôi chỉ quan tâm đến việc thi tốt nghiệp của con bé thôi. Sau đó hôm qua con bé nói thành tích với tôi, chỉ thế thôi, nếu không tin thì ông tự xem lịch sử trò chuyện đi."
Đoạn Bân thật sự không tin, ông ta cầm lấy điện thoại của Trần Ngọc Linh bắt đầu lướt xem.
Vì chuyện này vừa xảy ra, cho nên Trần Ngọc Linh vẫn chưa kịp xóa lịch sử cuộc gọi, ông ta vẫn luôn đứng ở đây nên cũng rất chắc chắn điều này.
Sau khi xem hết toàn bộ, Đoạn Bân hoàn toàn sửng sốt: "Bà thật sự chưa từng nói với Tô Nhược Hân bà mua cà chua vào ngày nào à?"
"Không có, cả ngày lẫn đêm tôi đều bận chăm lo ăn mặc cho hai đứa nhỏ, còn phải đi làm, lấy đâu ra thời gian nói mấy chuyện vặt vãnh này với Nhược Hân chứ."
Bây giờ cuối cùng Đoạn Bân cũng chịu tin: "Nhược Hân, vậy sau này dượng không thể ăn cà chua nữa đúng không?"
"Không đúng, không thể ăn sống, nhưng chín thì được, dượng thích ăn cà chua xào trắng như thế, sau này muốn ăn thì cứ ăn thôi."
Đoạn Bân sờ đầu, cười ngượng ngùng: "Được, dượng nhớ rồi, sau này sẽ không ăn cà chua sống nữa."
Trần Ngọc Linh vẫn tỏ vẻ nghi ngờ: "Hai tháng trước dượng của con ăn cà chua sống đâu có sao, cũng không có đau bụng."
"Chuyện này phải trách dượng rồi." Tô Nhược Hân cười híp mắt nói.
"Dượng làm sao?" Đoạn Bân khó hiểu.
"Đó là vì tháng trước có một lần dượng ăn rất nhiều cà chua sống."
"Trước giờ vẫn luôn ăn một lần mấy quả mà, Nhược Hân, dì không đồng ý với cách nói này của con." Trần Ngọc Linh phản đối.
"Cà chua mà dượng ăn tháng trước cũng không phải cà chua tươi dì mới mua, mà là cà chua sắp hỏng rồi, dượng không nỡ vứt cho nên mới ăn hết luôn."
Tô Nhược Hân chỉ biết một tháng trước Đoạn Bân ăn nhiều cà chua sắp hỏng, về việc ông ta không nỡ vứt bỏ đồ ăn là do cô đoán, dì và dượng luôn rất tiết kiệm.
Nghe xong, hai mắt Đoạn Bân lập tức sáng lên: "Nhược Hân nói đúng, tháng trước có lần tôi ăn mấy quả cà chua sắp hư, không nỡ vứt, là do dì con ham rẻ mua một lần mấy cân, đều do bà ấy cả."
"Vâng, vì lần đó ăn cà chua hỏng nên tỳ và dạ dày của dượng trở nên dị ứng với cà chua sống, cho nên chỉ cần ăn cà chua sống là sẽ bị đau bụng."
"Vậy cả đời này dượng đều không thể ăn cà chua sống nữa ư?" Đoạn Bân hơi lo lắng.
"Không đâu, chỉ cần bồi dưỡng cho tỳ và dạ dày khoẻ lại là có thể ăn được."
Lúc này Đoạn Bân mới thở phào nhẹ nhõm: "Dượng rất thích ăn cà chua sống, Nhược Hân à, con thật sự biết y thuật sao? Con học được từ đâu vậy?"
Nói nhiều như thế, bây giờ Đoạn Bân đã khâm phục Tô Nhược Hân đến sát đất rồi.
"Vâng, đây là y thuật, thật sự không phải vu thuật, dượng, dượng để con châm cứu cho dì một chút đi, khó khăn lắm con mới đến được một lần, biết cổ của dì có vấn đề mà không chữa cho dì, con cũng thấy khó chịu."
Đoạn Bân hơi do dự, sau đó cẩn thận nhớ lại những lời vừa nói với Tô Nhược Hân, cuối cùng mới trả túi ngân châm ông ta giật lấy từ Tô Nhược Hân lại cho cô: "Được, vậy con châm cứu cho dì đi, nhưng nếu có vấn đề gì, dượng sẽ không bỏ qua cho con đâu."
"Được, nếu con khiến dì xảy ra vấn đề gì, dượng cứ nhốt con trong nhà để con làm trâu làm ngựa cho dì và dượng, như thế được chưa ạ?"
"Ha ha, vậy bắt đầu đi." Lúc này Đoạn Bân mới chịu đồng ý.
Trần Ngọc Linh lại nằm xuống một lần nữa, Tô Nhược Hân bắt đầu châm cứu cho bà ta.
Từng cây ngân châm đâm lên cổ Trần Ngọc Linh, liên tục ghim mười mấy cây ngân châm, Tô Nhược Hân mới đứng dậy. Cô hít sâu mấy hơi sau đó lấy thêm một cây ngân châm, nhưng lần này, cô không ghim vào cổ của Trần Ngọc Linh, mà là tay của bà ta.
"Nhược Hân, tay của dì không đau, không có vấn đề gì cả."
"Ha ha, huyệt đạo cháu sắp đâm vào là khắc tinh của bệnh đau cổ, châm cứu cùng với vị trí cổ sẽ coi như thành công được một nửa, hiệu quả vô cùng tốt."
"Được, vậy con châm cứu đi." Bây giờ Trần Ngọc Linh đã hoàn toàn tin tưởng vào y thuật của Tô Nhược Hân rồi.
Châm cứu xong, Trần Ngọc Linh bảo Đoạn Bân ra ngoài nấu cơm xào đồ ăn, bữa ăn này tổ chức ở nhà, để chúc mừng cho Tô Nhược Hân.
Một mình Tô Nhược Hân trông nom Trần Ngọc Linh, rảnh rỗi tán gẫu mấy câu.
Đã lâu không trò chuyện với dì như thế, Tô Nhược Hân vẫn cảm thấy vô cùng thân thiết.
Đồ ăn ở nhà dì đều là những món ăn bình thường, nhưng Tô Nhược Hân ăn tận hai bát lớn, còn nhiều hơn khi ăn ở nhà họ Cận.
Ăn cơm ở nhà dì có thể nếm được hương vị tuổi thơ, càng ăn càng ngon, càng ăn càng thèm.
Cả nhà quây quần bên nhau, Tô Nhược Hân chợt cảm thấy đây mới là nhà của cô, còn nhà họ Tô thì hoàn toàn không phải.
Ăn cơm xong, Tô Nhược Hân bèn rời đi, buổi chiều cô còn phải cùng Dương Mỹ Lan quyết định trường và chuyên ngành của bốn nguyện vọng cuối cùng.
Trần Ngọc Linh bế Đoạn Gia Vũ xuống lầu, Trần Ngọc Linh bèn dẫn bà ta đến hiệu thuốc bốc mấy thang thuốc.