Chương 251: Đúng là lợn
Lúc này, cũng cảm thấy ánh mắt của bà cụ quá tốt, sợi dây chuyền trân châu này thật sự phù hợp với trang phục trên người Tô Nhược Hân hơn là sợi dây chuyền bạch kim bà ta phối cho Tô Nhược Hân.
Càng lộ ra cần cổ trắng như tuyết của Tô Nhược Hân, giống như thiên nga trắng, tao nhã, xinh đẹp.
Nghe thấy Tăng Hiểu Khê nói vậy, Tô Nhược Hân nghĩ cũng tốt, dù sao trở về trả lại bà cụ là được.
Mấy phút sau, một đám người xuất phát.
Bà cụ không hề yêu cầu Tô Nhược Hân ngồi xe của mình.
Mà Tăng Hiểu Khê cũng không định nhường Tô Nhược Hân cho bà cụ.
Xe bảo mẫu rời khỏi biệt thự lưng chừng núi.
Cận Hồng Huy lái xe, Tăng Hiểu Khê và Tô Nhược Hân ngồi ở hàng ghế sau, chiếc xe Mercedes-Benz G của Cận Liễm theo sát phía sau.
Thật ra, Tăng Hiểu Khê đã đề nghị Cận Liễm lái xe, một nhà bốn người đi cùng một chiếc xe thôi.
Chỉ là Cận Liễm nói, tối muộn anh ta còn có cuộc hẹn khác, không có xe thì không tiện, cho nên nhất quyết phải lái xe. Nghe vậy, Tăng Hiểu Khê mới tha cho anh ta.
Nhưng vẫn hơi tiếc vì Cận Liễm đã bỏ lỡ cơ hội bồi đắp tình cảm tốt như vậy với Tô Nhược Hân.
Lúc này, trời đã nhá nhem tối.
Tô Nhược Hân nhìn dòng xe đông nghịt bên ngoài cửa sổ xe.
Mới nhớ ra cả ngày hôm nay cô chưa liên lạc với Hạ Thiên Tường.
Đúng vậy, sáng sớm sau khi cùng nhau chạy bộ, cô không gọi điện thoại cho anh, anh cũng không gọi cho cô.
Cô bận, nghĩ lại, chắc anh cũng bận thôi.
Tổng Giám đốc của một tập đoàn lớn như vậy, không thể không bận được.
Nghĩ đến đây, Tô Nhược Hân cũng thoải mái hơn.
Anh đã nói, tối gặp.
Thế thì gặp nhau ở tiệc tối.
Vừa nghĩ đến sắp được gặp Hạ Thiên Tường, tai Tô Nhược Hân chỉ văng vẳng câu nói anh thích cô lúc sáng.
Sau đó, bèn cảm thấy mặt nóng lên.
Cô hình như vẫn chưa quen với mối quan hệ hiện tại giữa anh và mình.
Anh vẫn chưa công bố với bên ngoài.
Quan hệ của cô và anh ngoài hai người biết thì còn có Dương Mỹ Lan, còn lại không ai biết cả.
Tốc độ của xe dần giảm.
Nhưng đằng trước không có đèn giao thông.
Tô Nhược Hân biết, sắp đến điểm đích rồi.
Quả nhiên, Cận Hồng Huy lái xe rời khỏi đường quốc lộ, vào một bãi đỗ xe.
Những chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau trong bãi đỗ xe.
Chỉ thấy nhiều xe sang trọng như vậy, Tô Nhược Hân biết, tất cả những người đến tiệc tối lần này đều thuộc tầng lớp thượng lưu của thành phố T, không giàu cũng sang, cụm từ này không đủ để hình dung về họ.
Xuống xe, Tô Nhược Hân đứng trong lối đi, theo bản năng tìm kiếm chiếc xe Bugatti màu đen của Hạ Thiên Tường.
“Nhược Hân, đi thôi.” Cận Liễm cũng đã đỗ xong xe, tao nhã đưa cánh tay ra cho cô.
Tô Nhược Hân không nghĩ nhiều, khoác lên cánh tay Cận Liễm, dù sao anh ta cũng là anh trai mình, cô khoác tay anh ta cũng rất bình thường.
Do đó, Tăng Hiểu Khê khoác tay Cận Hồng Huy đi đằng trước, Tô Nhược Hân khoác tay Cận Liễm đi đằng sau, một người bốn nhà đi vào khách sạn.
Thảm đỏ trải dài vào tận sảnh lớn khách sạn.
Thoạt nhìn, bên trong áo quần tươm tất, thơm tho, ăn uống tiệc tùng linh đình. Cảnh tượng diễm lệ khiến Tô Nhược Hân ngơ ngác, trước nay cô chưa từng tham gia tiệc tối nào sang trọng như vậy.
Cận Liễm giống như cảm nhận được vẻ hoang mang của cô, khẽ cười, nói: “Có tôi ở đây, yên tâm, nếu ai dám bắt nạt cô, cho dù không có tôi, mẹ tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho kẻ đó.”
Tô Nhược Hân nghĩ cũng đúng, có Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy ở đây, cô thật sự không phải sợ gì cả.
Hơn nữa, còn có Cận Liễm mà.
Mặc dù quen biết Cận Liễm chưa lâu, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô biết, Cận Liễm có thể tin tưởng được.
Thế nhưng, cho dù luôn nói với bản thân đừng căng thẳng, khi thật sự đi vào cánh cửa lớn màu vàng đó, cô vẫn hơi hoảng loạn.
Chỉ có điều, mình cô biết mà thôi.
Đi vào.
Cả phòng tiệc tối đều áp dụng phong cách màu bạc, toát lên vẻ trang trọng, tao nhã của sảnh lớn.
Hơn nữa, phối hợp ăn ý với màu bạc trên người cô, đương nhiên không phải ngẫu nhiên.
Tô Nhược Hân khoác cánh tay Cận Liễm, vừa đi vào trong sảnh lớn, lập tức cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên người mình.
Khoảnh khắc đó, cô đột nhiên không sợ nữa.
Sợ cũng không có tác dụng, sợ hay không thì cũng phải đối mặt.
Nếu Hạ Thiên Tường và Tăng Hiểu Khê kiên quyết muốn cô tham gia bữa tiệc tối này, cô chỉ có thể tích cực đối mặt.
“Ngài Cận, bà Cận, chào buổi tối.” Ngay sau đó, có người đến đón tiếp. Trước tiên, chào hỏi Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy, sau đó chuyển sang Tô Nhược Hân và Cận Liễm: “Cậu Cận, cô gái này là…”
“Tổng Giám đốc Nguyễn, đây là Tô Nhược Hân.” Cận Liễm lịch sự giới thiệu Tô Nhược Hân, sau đó nói với cô: “Còn đây là Tổng Giám đốc Nguyễn của tập đoàn Bảo Thành.”
“Chào Tổng Giám đốc Nguyễn.” Tô Nhược Hân lịch sự hỏi thăm, chỉ mang tính tượng trưng, nhưng còn chưa chạm vào tay Tổng Giám đốc Nguyễn, đã bị Cận Liễm kéo ra: “Tổng Giám đốc Nguyễn cứ nói chuyện với ba mẹ tôi, tôi xin phép vắng mặt trước.”
Nói xong, kéo Tô Nhược Hân đi.
Tô Nhược Hân đi theo bước chân của Cận Liễm, không nhanh không chậm xuyên vào trong đám đông. Cận Liễm dừng lại, cô cũng dừng. Cận Liễm gật đầu với người khác, cô cũng gật đầu.
Cô cũng mới nhớ ra, đây là lần đầu tiên cô tham gia bữa tiệc tối cao cấp như vậy.
Thật ra, cũng là là đầu cô tham gia tiệc tối.
Cũng chính lúc này, cô mới hiểu, sở dĩ Hạ Thiên Tường bảo Tăng Hiểu Khê sớm chọn cho cô một bộ trang phục, có lẽ là đã sớm chuẩn bị thời khắc này.
Cứ đi rồi đi, khi Cận Liễm dẫn Tô Nhược Hân dừng lại ở khu vực đồ ăn tự phục vụ, hai mắt Tô Nhược Hân sáng lên: “Cận Liễm, anh chính là chân ái của tôi.”
Cô đói lắm rồi.
Lúc này, nhìn thấy khu vực đồ ăn tự phục vụ bày biện rất nhiều đồ hấp dẫn, cô càng đói hơn.
“Ăn đi, cần tôi chọn giúp cô không?”
“Không cần, không cần, anh cũng không biết tôi thích ăn gì, để tự tôi.” Tô Nhược Hân cầm đĩa lên, không khách sáo bắt đầu gắp các loại thức ăn.
Trước nay cô đều dễ ăn, hơn nữa muốn ăn là ăn, không bao giờ sợ béo vì là kiểu người có thể chất không dễ béo.
Tô Nhược Hân gắp rất nhanh, một lát đã gắp đầu nửa đĩa.
“Dừng lại, còn cho rằng là công chúa, hóa ra chỉ là đồ nhà quê chưa trải sự đời.”
“Đúng vậy đó, có một số người, đừng thấy cô ta mặc quần áo đẹp đẽ, khi cởi bỏ lớp vỏ bên ngoài, bên trong rất quê mùa, rách rưới.”
Tô Nhược Hân sững sờ, liếc nhìn đĩa thức ăn trong tay mình, rồi lại nhìn hai người phụ nữ vừa đi đến, trong chiếc đĩa lớn chỉ có miếng bánh ngọt tinh tế.
Hình thành so sánh rõ rệt với năm sáu miếng bánh ngọt trong đĩa của cô.
Tô Nhược Hân lắc đầu, không quan tâm. Không những không dừng lại, ngược lại còn múc thêm một phần mỳ ý, và canh ngọt.
Dù sao đến cũng đã đến rồi, cô không muốn để dạ dày mình chịu đói.
Khi đặt dĩa lên đĩa, vừa khéo đằng trước có một người phụ nữ đi đến quay đầu lại, phát hiện Tô Nhược Hân không những không dừng, ngược lại còn múc thêm hai phần, không nhịn được chế giễu: “Đúng là lợn mà.”
Tô Nhược Hân nhìn Cận Liễm cách đó không xa. Có lẽ anh ta đụng phải một người quen, cho nên lúc này đang nói chuyện với người đó, vì vậy không nghe thấy lời chế giễu của hai người phụ nữ này dành cho cô.
Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, bưng đĩa thức ăn, không nhanh không chậm đi về phía hai người phụ nữ, khóe miệng vẫn mang ý cười nhạt.
Ý cười đó phối hợp với vóc dáng thướt tha và gương mặt tinh tế của cô, giống như một ngôi sao sáng chói trong sảnh lớn.
Càng lộ ra cần cổ trắng như tuyết của Tô Nhược Hân, giống như thiên nga trắng, tao nhã, xinh đẹp.
Nghe thấy Tăng Hiểu Khê nói vậy, Tô Nhược Hân nghĩ cũng tốt, dù sao trở về trả lại bà cụ là được.
Mấy phút sau, một đám người xuất phát.
Bà cụ không hề yêu cầu Tô Nhược Hân ngồi xe của mình.
Mà Tăng Hiểu Khê cũng không định nhường Tô Nhược Hân cho bà cụ.
Xe bảo mẫu rời khỏi biệt thự lưng chừng núi.
Cận Hồng Huy lái xe, Tăng Hiểu Khê và Tô Nhược Hân ngồi ở hàng ghế sau, chiếc xe Mercedes-Benz G của Cận Liễm theo sát phía sau.
Thật ra, Tăng Hiểu Khê đã đề nghị Cận Liễm lái xe, một nhà bốn người đi cùng một chiếc xe thôi.
Chỉ là Cận Liễm nói, tối muộn anh ta còn có cuộc hẹn khác, không có xe thì không tiện, cho nên nhất quyết phải lái xe. Nghe vậy, Tăng Hiểu Khê mới tha cho anh ta.
Nhưng vẫn hơi tiếc vì Cận Liễm đã bỏ lỡ cơ hội bồi đắp tình cảm tốt như vậy với Tô Nhược Hân.
Lúc này, trời đã nhá nhem tối.
Tô Nhược Hân nhìn dòng xe đông nghịt bên ngoài cửa sổ xe.
Mới nhớ ra cả ngày hôm nay cô chưa liên lạc với Hạ Thiên Tường.
Đúng vậy, sáng sớm sau khi cùng nhau chạy bộ, cô không gọi điện thoại cho anh, anh cũng không gọi cho cô.
Cô bận, nghĩ lại, chắc anh cũng bận thôi.
Tổng Giám đốc của một tập đoàn lớn như vậy, không thể không bận được.
Nghĩ đến đây, Tô Nhược Hân cũng thoải mái hơn.
Anh đã nói, tối gặp.
Thế thì gặp nhau ở tiệc tối.
Vừa nghĩ đến sắp được gặp Hạ Thiên Tường, tai Tô Nhược Hân chỉ văng vẳng câu nói anh thích cô lúc sáng.
Sau đó, bèn cảm thấy mặt nóng lên.
Cô hình như vẫn chưa quen với mối quan hệ hiện tại giữa anh và mình.
Anh vẫn chưa công bố với bên ngoài.
Quan hệ của cô và anh ngoài hai người biết thì còn có Dương Mỹ Lan, còn lại không ai biết cả.
Tốc độ của xe dần giảm.
Nhưng đằng trước không có đèn giao thông.
Tô Nhược Hân biết, sắp đến điểm đích rồi.
Quả nhiên, Cận Hồng Huy lái xe rời khỏi đường quốc lộ, vào một bãi đỗ xe.
Những chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau trong bãi đỗ xe.
Chỉ thấy nhiều xe sang trọng như vậy, Tô Nhược Hân biết, tất cả những người đến tiệc tối lần này đều thuộc tầng lớp thượng lưu của thành phố T, không giàu cũng sang, cụm từ này không đủ để hình dung về họ.
Xuống xe, Tô Nhược Hân đứng trong lối đi, theo bản năng tìm kiếm chiếc xe Bugatti màu đen của Hạ Thiên Tường.
“Nhược Hân, đi thôi.” Cận Liễm cũng đã đỗ xong xe, tao nhã đưa cánh tay ra cho cô.
Tô Nhược Hân không nghĩ nhiều, khoác lên cánh tay Cận Liễm, dù sao anh ta cũng là anh trai mình, cô khoác tay anh ta cũng rất bình thường.
Do đó, Tăng Hiểu Khê khoác tay Cận Hồng Huy đi đằng trước, Tô Nhược Hân khoác tay Cận Liễm đi đằng sau, một người bốn nhà đi vào khách sạn.
Thảm đỏ trải dài vào tận sảnh lớn khách sạn.
Thoạt nhìn, bên trong áo quần tươm tất, thơm tho, ăn uống tiệc tùng linh đình. Cảnh tượng diễm lệ khiến Tô Nhược Hân ngơ ngác, trước nay cô chưa từng tham gia tiệc tối nào sang trọng như vậy.
Cận Liễm giống như cảm nhận được vẻ hoang mang của cô, khẽ cười, nói: “Có tôi ở đây, yên tâm, nếu ai dám bắt nạt cô, cho dù không có tôi, mẹ tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho kẻ đó.”
Tô Nhược Hân nghĩ cũng đúng, có Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy ở đây, cô thật sự không phải sợ gì cả.
Hơn nữa, còn có Cận Liễm mà.
Mặc dù quen biết Cận Liễm chưa lâu, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô biết, Cận Liễm có thể tin tưởng được.
Thế nhưng, cho dù luôn nói với bản thân đừng căng thẳng, khi thật sự đi vào cánh cửa lớn màu vàng đó, cô vẫn hơi hoảng loạn.
Chỉ có điều, mình cô biết mà thôi.
Đi vào.
Cả phòng tiệc tối đều áp dụng phong cách màu bạc, toát lên vẻ trang trọng, tao nhã của sảnh lớn.
Hơn nữa, phối hợp ăn ý với màu bạc trên người cô, đương nhiên không phải ngẫu nhiên.
Tô Nhược Hân khoác cánh tay Cận Liễm, vừa đi vào trong sảnh lớn, lập tức cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên người mình.
Khoảnh khắc đó, cô đột nhiên không sợ nữa.
Sợ cũng không có tác dụng, sợ hay không thì cũng phải đối mặt.
Nếu Hạ Thiên Tường và Tăng Hiểu Khê kiên quyết muốn cô tham gia bữa tiệc tối này, cô chỉ có thể tích cực đối mặt.
“Ngài Cận, bà Cận, chào buổi tối.” Ngay sau đó, có người đến đón tiếp. Trước tiên, chào hỏi Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy, sau đó chuyển sang Tô Nhược Hân và Cận Liễm: “Cậu Cận, cô gái này là…”
“Tổng Giám đốc Nguyễn, đây là Tô Nhược Hân.” Cận Liễm lịch sự giới thiệu Tô Nhược Hân, sau đó nói với cô: “Còn đây là Tổng Giám đốc Nguyễn của tập đoàn Bảo Thành.”
“Chào Tổng Giám đốc Nguyễn.” Tô Nhược Hân lịch sự hỏi thăm, chỉ mang tính tượng trưng, nhưng còn chưa chạm vào tay Tổng Giám đốc Nguyễn, đã bị Cận Liễm kéo ra: “Tổng Giám đốc Nguyễn cứ nói chuyện với ba mẹ tôi, tôi xin phép vắng mặt trước.”
Nói xong, kéo Tô Nhược Hân đi.
Tô Nhược Hân đi theo bước chân của Cận Liễm, không nhanh không chậm xuyên vào trong đám đông. Cận Liễm dừng lại, cô cũng dừng. Cận Liễm gật đầu với người khác, cô cũng gật đầu.
Cô cũng mới nhớ ra, đây là lần đầu tiên cô tham gia bữa tiệc tối cao cấp như vậy.
Thật ra, cũng là là đầu cô tham gia tiệc tối.
Cũng chính lúc này, cô mới hiểu, sở dĩ Hạ Thiên Tường bảo Tăng Hiểu Khê sớm chọn cho cô một bộ trang phục, có lẽ là đã sớm chuẩn bị thời khắc này.
Cứ đi rồi đi, khi Cận Liễm dẫn Tô Nhược Hân dừng lại ở khu vực đồ ăn tự phục vụ, hai mắt Tô Nhược Hân sáng lên: “Cận Liễm, anh chính là chân ái của tôi.”
Cô đói lắm rồi.
Lúc này, nhìn thấy khu vực đồ ăn tự phục vụ bày biện rất nhiều đồ hấp dẫn, cô càng đói hơn.
“Ăn đi, cần tôi chọn giúp cô không?”
“Không cần, không cần, anh cũng không biết tôi thích ăn gì, để tự tôi.” Tô Nhược Hân cầm đĩa lên, không khách sáo bắt đầu gắp các loại thức ăn.
Trước nay cô đều dễ ăn, hơn nữa muốn ăn là ăn, không bao giờ sợ béo vì là kiểu người có thể chất không dễ béo.
Tô Nhược Hân gắp rất nhanh, một lát đã gắp đầu nửa đĩa.
“Dừng lại, còn cho rằng là công chúa, hóa ra chỉ là đồ nhà quê chưa trải sự đời.”
“Đúng vậy đó, có một số người, đừng thấy cô ta mặc quần áo đẹp đẽ, khi cởi bỏ lớp vỏ bên ngoài, bên trong rất quê mùa, rách rưới.”
Tô Nhược Hân sững sờ, liếc nhìn đĩa thức ăn trong tay mình, rồi lại nhìn hai người phụ nữ vừa đi đến, trong chiếc đĩa lớn chỉ có miếng bánh ngọt tinh tế.
Hình thành so sánh rõ rệt với năm sáu miếng bánh ngọt trong đĩa của cô.
Tô Nhược Hân lắc đầu, không quan tâm. Không những không dừng lại, ngược lại còn múc thêm một phần mỳ ý, và canh ngọt.
Dù sao đến cũng đã đến rồi, cô không muốn để dạ dày mình chịu đói.
Khi đặt dĩa lên đĩa, vừa khéo đằng trước có một người phụ nữ đi đến quay đầu lại, phát hiện Tô Nhược Hân không những không dừng, ngược lại còn múc thêm hai phần, không nhịn được chế giễu: “Đúng là lợn mà.”
Tô Nhược Hân nhìn Cận Liễm cách đó không xa. Có lẽ anh ta đụng phải một người quen, cho nên lúc này đang nói chuyện với người đó, vì vậy không nghe thấy lời chế giễu của hai người phụ nữ này dành cho cô.
Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, bưng đĩa thức ăn, không nhanh không chậm đi về phía hai người phụ nữ, khóe miệng vẫn mang ý cười nhạt.
Ý cười đó phối hợp với vóc dáng thướt tha và gương mặt tinh tế của cô, giống như một ngôi sao sáng chói trong sảnh lớn.