Chương 264: Ban ngày ban mặt
“Chắc chắn là có người chống lưng, nói không chừng là họ hàng xa của nhân vật lớn nào đó, sau đó nhân vật lớn đó nhờ vả bác sĩ Mạc, bác sĩ Mạc bất đắc dĩ mới để cô ta làm việc trong phòng khám của chúng ta.”
“Chắc chắn là như thế, nếu không, tôi nghe nói cô ta không có bằng cấp gì cả, để cô ta đến làm việc như thế, có cảm giác như cô ta đến đây chỉ để giết thời gian, để lười biếng vậy.”
“Được rồi, cô đừng có ghen tị, người ta xinh đẹp, tốt hơn những người xấu xí như chúng ta nhiều, đặc biệt một chút cũng là chuyện bình thường.”
“Cũng đúng, trông cô ta thật sự khá xinh đẹp.”
“Không phải khá xinh đẹp, mà là rất xinh đẹp, dù cô có thừa nhận hay không, bây giờ cô ta cũng đã là hoa khôi trong phòng khám của chúng ta rồi, là thật sự xinh đẹp.”
“Ai biết có phải mặt tạo thành từ HA* không.”
*HA: Tiêm HA (Hyaluronic Acid) là phương pháp sử dụng ống tiêm để tiêm một loại chất làm đầy da tạm thời vào làn da của khách hàng để cải thiện da. Quy trình tiêm HA (Hyaluronic Acid tự nhiên) có thể giúp khách hàng tăng độ đàn hồi và duy trì độ ẩm cho làn da một cách có hiệu quả.
“Ặc, cô là không ăn được nho thì nói nho chua à, cô không đẹp bằng người ta liền nói mặt người ta không phải tự nhiên, cô cẩn thận đừng để bác sĩ Mạc biết, ông ấy sẽ đuổi việc cô đấy.”
Nhìn thấy hai người nói mãi không chịu dừng.
Tô Nhược Hân đã đứng nghe một lúc lâu không nhịn được khẽ ho một tiếng, hai y tá lập tức đứng cách xa nhau, cũng không nhỏ tiếng bàn tán về Tô Nhược Hân nữa.
Đồng thời, bọn họ còn chột dạ nhìn về phía Tô Nhược Hân.
Cái nhìn kia rõ ràng là chột dạ.
Tô Nhược Hân lại làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục công việc như chưa từng nghe thấy gì.
Cô không trách hai y tá này bàn tán sau lưng mình.
Bọn họ nói đúng, cô thậm chí còn chưa bắt đầu học đại học, thật sự không có giấy chứng nhận để chứng minh cô học y.
Cho nên có một nơi có thể để cô làm chuyện cô thích, cô thật sự đã rất thoả mãn rồi.
Cũng may sau đó Tô Nhược Hân cũng không nghe thấy có người bàn tán sau lưng mình nữa.
Tô Nhược Hân không bị ảnh hưởng gì, tiếp tục công việc của mình.
Chỉ là cả một buổi sáng, mỗi lần gặp bệnh nhân muốn khám bệnh, cô sẽ vô thức nhớ đến viên ngọc của Hạ Thiên Tường.
Cũng luôn cảm thấy anh giấu diếm cô chuyện gì đó.
Nhưng nếu anh không nói thì cô cũng đành bó tay.
Vì cô không dám chắc chắn anh có thật sự có chuyện gì giấu diếm cô không.
Đây mới là chuyện phiền phức nhất.
Trong lúc bận rộn, thời gian trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt một cái đã đến buổi trưa, đến giờ tan làm.
Cả một buổi sáng, vì có lời dặn của Mạc Tử Đơn, cho nên mọi người đều rất khách sáo với cô.
Tô Nhược Hân và đồng nghiệp cùng nhau sắp xếp công việc của mình, đang định thay quần áo đi ăn trưa thì nghe nhân viên hướng dẫn trước cửa nói: “Chào bác sĩ Mạc.”
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn sang, không ngờ lúc này Mạc Tử Đơn lại đến.
Nhìn thấy Tô Nhược Hân, ông ta bèn cười chạy đến: “Đói bụng không, tôi mời bác sĩ Tô một bữa tiệc lớn coi như chào mừng.”
Nghe thấy ông ta gọi mình là “bác sĩ Tô”, Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng: “Mời khách cũng được, nhưng không được gọi tôi là bác sĩ Tô.”
“Được được được, cô không cho gọi thì tôi không gọi, cô Tô, có thể nể mặt, để tôi mời cô một bữa cơm không?”
“Được, cảm ơn.” Buổi trưa cô định ăn qua loa, buổi tối sẽ cùng người nhà họ Cận đi nhà hàng ăn mừng.
Đây là kế hoạch trước đó.
Sau đó, Tô Nhược Hân thay quần áo, đi theo Mạc Tử Đơn ra ngoài.
Gần phòng khám có một nhà hàng rất xa hoa rộng rãi, hơn nữa buổi trưa còn có rất nhiều người đến dùng cơm.
Đi tìm quán ăn nhất định phải chọn quán đông người.
Nhiều người chứng tỏ là quán này giữ được chân khách.
Ít người có nghĩa là những người từng ăn đều không quay lại, cho nên ngày càng vắng khách.
Thấy đông người, Tô Nhược Hân cũng biết món ăn ở đây chắc chắn là ngon.
Mạc Tử Đơn đưa thực đơn cho Tô Nhược Hân: “Bác sĩ Tô, cô gọi đi.” Nhìn Tô Nhược Hân, ông ta vẫn muốn gọi cô là sư phụ.
Chỉ tiếc là Tô Nhược Hân không đồng ý.
Nhưng vừa nghĩ đến việc học được phương pháp châm cứu Thanh Khắc từ Tô Nhược Hân, Mạc Tử Đơn chỉ muốn làm trâu làm ngựa cho cô để báo đáp.
“Ông gọi đi, tôi không biết gọi, hơn nữa tôi cũng không kén ăn.” Tô Nhược Hân cười đẩy thực đơn về lại cho Mạc Tử Đơn, Mạc Tử Đơn muốn mời cô, thì cô cũng để ông ta gọi món.
Vì cô biết nếu cô không đồng ý, Mạc Tử Đơn vẫn sẽ mang thái độ hết sức lo sợ, như đang nợ cô một ân tình lớn vậy.
Nhưng phương pháp châm cứu Thanh Khắc kia vốn cũng không phải của cô, cô Tô dạy cho Mạc Tử Đơn cũng xem như là vì người dân trong thiên hạ.
Dù sao mỗi ngày cũng có rất nhiều người đến nhờ Mạc Tử Đơn chữa bệnh, dạy cho Mạc Tử Đơn rất có ích, cũng không phí công.
Gọi món ăn xong thì phải đợi món, Tô Nhược Hân lập tức nghiêm túc cất lời: “Mạc Tử Đơn, tôi có lời muốn nói với ông.” . Đam Mỹ Hài
“Bác sĩ Tô cứ nói đi.” Mạc Tử Đơn vẫn rất cung kính.
“Mạc Tử Đơn, đổi cho tôi đến một phòng khám khác đi.” Dù sáng nay cô chỉ nghe hai y tá lén bàn tán về mình, nhưng cô cảm thấy ở lại phòng khám này cũng không được thoải mái, đồng nghiệp nào cũng lễ phép cung kính với cô, khiến cô có cảm giác đó không phải là đồng nghiệp, không thân thiết một chút nào.
Giống như cô chỉ là một vị khách của bọn họ vậy.
“Có người ức hiếp cô à? Cô nói với tôi, để tôi xử lý.” Mạc Tử Đơn lập tức tỏ vẻ căng thẳng.
Tô Nhược Hân nhìn ông ta, sau đó nghiêm túc nói một chữ: “Ông.”
“Tôi… cô nói tôi ức hiếp cô á?” Mạc Tử Đơn chỉ vào mặt mình, tựa như nghe thấy một trò cười lớn, hoàn toàn không thể tin được.
“Đúng, chính là ông ức hiếp tôi.”
“Tôi, tôi ức hiếp cô bao giờ? Xin bác sĩ Tô nói rõ.” Mạc Tử Đơn nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó căng thẳng nhìn Tô Nhược Hân.
Đây chính là sư tổ cấp bậc tổ tông, ông ta chỉ muốn cung kính bà cô này, sao có thể bắt nạt cô được.
Ông ta tự cảm thấy mình chưa từng bắt nạt Tô Nhược Hân bao giờ.
“Ông không nên nói trước với người của phòng khám rằng bọn họ không được ức hiếp tôi.”
“Việc này… việc này là sai à?”
“Đúng vậy, sáng nay, dù tôi làm việc cùng bọn họ, nhưng vẫn có một cảm giác rằng tôi là người ngoài, ai cũng đều khách sáo với tôi, cảm giác đó rất mất tự nhiên, bác sĩ Mạc, tôi muốn một phòng khám không có ai biết quan hệ giữa tôi và ông, sau đó nghiêm túc làm việc.”
Không có viên ngọc, cô phải mau chóng làm quen với công việc thực tế, như thế mới có thể củng cố được kiến thức.
Nếu không, lâu quá không sử dụng, những chữ viết trong ký ức kia cũng sẽ mờ nhạt đến khi bị cô lãng quên.
“Nhưng nếu như thế có người ức hiếp cô thì phải làm sao?” Mạc Tử Đơn tỏ vẻ không yên tâm.
Tô Nhược Hân cười nói: “Ông cảm thấy ban ngày ban mặt, đồng nghiệp của một đơn vị có thể ngũ mã phanh thây tôi à?”
“Ha ha, đương nhiên là không thể.”
“Nhiều nhất chỉ là xảy ra mâu thuẫn trong công việc, tranh cãi mấy câu, thật sự không sao cả.”
“Cô thật sự muốn đổi sang một phòng khám khác à?” Mạc Tử Đơn hỏi lại lần nữa.
“Ừm, phải đổi.” Cô thà rằng tranh cãi với đồng nghiệp mấy câu cũng không muốn mỗi phút mỗi giây đều được cung kính.
“Vậy được, tôi sẽ cho cô một địa chỉ khác, ngày mai cô cứ đến thẳng nơi đó.
“Được, cảm ơn bác sĩ Mạc.” Đạt được mục đích, Tô Nhược Hân ăn gì cũng thấy ngon.
Món ăn ở nhà hàng này không tệ, ăn rất ngon.
Có điều ăn một lát, Tô Nhược Hân lại thấy nhớ Hạ Thiên Tường.
“Chắc chắn là như thế, nếu không, tôi nghe nói cô ta không có bằng cấp gì cả, để cô ta đến làm việc như thế, có cảm giác như cô ta đến đây chỉ để giết thời gian, để lười biếng vậy.”
“Được rồi, cô đừng có ghen tị, người ta xinh đẹp, tốt hơn những người xấu xí như chúng ta nhiều, đặc biệt một chút cũng là chuyện bình thường.”
“Cũng đúng, trông cô ta thật sự khá xinh đẹp.”
“Không phải khá xinh đẹp, mà là rất xinh đẹp, dù cô có thừa nhận hay không, bây giờ cô ta cũng đã là hoa khôi trong phòng khám của chúng ta rồi, là thật sự xinh đẹp.”
“Ai biết có phải mặt tạo thành từ HA* không.”
*HA: Tiêm HA (Hyaluronic Acid) là phương pháp sử dụng ống tiêm để tiêm một loại chất làm đầy da tạm thời vào làn da của khách hàng để cải thiện da. Quy trình tiêm HA (Hyaluronic Acid tự nhiên) có thể giúp khách hàng tăng độ đàn hồi và duy trì độ ẩm cho làn da một cách có hiệu quả.
“Ặc, cô là không ăn được nho thì nói nho chua à, cô không đẹp bằng người ta liền nói mặt người ta không phải tự nhiên, cô cẩn thận đừng để bác sĩ Mạc biết, ông ấy sẽ đuổi việc cô đấy.”
Nhìn thấy hai người nói mãi không chịu dừng.
Tô Nhược Hân đã đứng nghe một lúc lâu không nhịn được khẽ ho một tiếng, hai y tá lập tức đứng cách xa nhau, cũng không nhỏ tiếng bàn tán về Tô Nhược Hân nữa.
Đồng thời, bọn họ còn chột dạ nhìn về phía Tô Nhược Hân.
Cái nhìn kia rõ ràng là chột dạ.
Tô Nhược Hân lại làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục công việc như chưa từng nghe thấy gì.
Cô không trách hai y tá này bàn tán sau lưng mình.
Bọn họ nói đúng, cô thậm chí còn chưa bắt đầu học đại học, thật sự không có giấy chứng nhận để chứng minh cô học y.
Cho nên có một nơi có thể để cô làm chuyện cô thích, cô thật sự đã rất thoả mãn rồi.
Cũng may sau đó Tô Nhược Hân cũng không nghe thấy có người bàn tán sau lưng mình nữa.
Tô Nhược Hân không bị ảnh hưởng gì, tiếp tục công việc của mình.
Chỉ là cả một buổi sáng, mỗi lần gặp bệnh nhân muốn khám bệnh, cô sẽ vô thức nhớ đến viên ngọc của Hạ Thiên Tường.
Cũng luôn cảm thấy anh giấu diếm cô chuyện gì đó.
Nhưng nếu anh không nói thì cô cũng đành bó tay.
Vì cô không dám chắc chắn anh có thật sự có chuyện gì giấu diếm cô không.
Đây mới là chuyện phiền phức nhất.
Trong lúc bận rộn, thời gian trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt một cái đã đến buổi trưa, đến giờ tan làm.
Cả một buổi sáng, vì có lời dặn của Mạc Tử Đơn, cho nên mọi người đều rất khách sáo với cô.
Tô Nhược Hân và đồng nghiệp cùng nhau sắp xếp công việc của mình, đang định thay quần áo đi ăn trưa thì nghe nhân viên hướng dẫn trước cửa nói: “Chào bác sĩ Mạc.”
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn sang, không ngờ lúc này Mạc Tử Đơn lại đến.
Nhìn thấy Tô Nhược Hân, ông ta bèn cười chạy đến: “Đói bụng không, tôi mời bác sĩ Tô một bữa tiệc lớn coi như chào mừng.”
Nghe thấy ông ta gọi mình là “bác sĩ Tô”, Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng: “Mời khách cũng được, nhưng không được gọi tôi là bác sĩ Tô.”
“Được được được, cô không cho gọi thì tôi không gọi, cô Tô, có thể nể mặt, để tôi mời cô một bữa cơm không?”
“Được, cảm ơn.” Buổi trưa cô định ăn qua loa, buổi tối sẽ cùng người nhà họ Cận đi nhà hàng ăn mừng.
Đây là kế hoạch trước đó.
Sau đó, Tô Nhược Hân thay quần áo, đi theo Mạc Tử Đơn ra ngoài.
Gần phòng khám có một nhà hàng rất xa hoa rộng rãi, hơn nữa buổi trưa còn có rất nhiều người đến dùng cơm.
Đi tìm quán ăn nhất định phải chọn quán đông người.
Nhiều người chứng tỏ là quán này giữ được chân khách.
Ít người có nghĩa là những người từng ăn đều không quay lại, cho nên ngày càng vắng khách.
Thấy đông người, Tô Nhược Hân cũng biết món ăn ở đây chắc chắn là ngon.
Mạc Tử Đơn đưa thực đơn cho Tô Nhược Hân: “Bác sĩ Tô, cô gọi đi.” Nhìn Tô Nhược Hân, ông ta vẫn muốn gọi cô là sư phụ.
Chỉ tiếc là Tô Nhược Hân không đồng ý.
Nhưng vừa nghĩ đến việc học được phương pháp châm cứu Thanh Khắc từ Tô Nhược Hân, Mạc Tử Đơn chỉ muốn làm trâu làm ngựa cho cô để báo đáp.
“Ông gọi đi, tôi không biết gọi, hơn nữa tôi cũng không kén ăn.” Tô Nhược Hân cười đẩy thực đơn về lại cho Mạc Tử Đơn, Mạc Tử Đơn muốn mời cô, thì cô cũng để ông ta gọi món.
Vì cô biết nếu cô không đồng ý, Mạc Tử Đơn vẫn sẽ mang thái độ hết sức lo sợ, như đang nợ cô một ân tình lớn vậy.
Nhưng phương pháp châm cứu Thanh Khắc kia vốn cũng không phải của cô, cô Tô dạy cho Mạc Tử Đơn cũng xem như là vì người dân trong thiên hạ.
Dù sao mỗi ngày cũng có rất nhiều người đến nhờ Mạc Tử Đơn chữa bệnh, dạy cho Mạc Tử Đơn rất có ích, cũng không phí công.
Gọi món ăn xong thì phải đợi món, Tô Nhược Hân lập tức nghiêm túc cất lời: “Mạc Tử Đơn, tôi có lời muốn nói với ông.” . Đam Mỹ Hài
“Bác sĩ Tô cứ nói đi.” Mạc Tử Đơn vẫn rất cung kính.
“Mạc Tử Đơn, đổi cho tôi đến một phòng khám khác đi.” Dù sáng nay cô chỉ nghe hai y tá lén bàn tán về mình, nhưng cô cảm thấy ở lại phòng khám này cũng không được thoải mái, đồng nghiệp nào cũng lễ phép cung kính với cô, khiến cô có cảm giác đó không phải là đồng nghiệp, không thân thiết một chút nào.
Giống như cô chỉ là một vị khách của bọn họ vậy.
“Có người ức hiếp cô à? Cô nói với tôi, để tôi xử lý.” Mạc Tử Đơn lập tức tỏ vẻ căng thẳng.
Tô Nhược Hân nhìn ông ta, sau đó nghiêm túc nói một chữ: “Ông.”
“Tôi… cô nói tôi ức hiếp cô á?” Mạc Tử Đơn chỉ vào mặt mình, tựa như nghe thấy một trò cười lớn, hoàn toàn không thể tin được.
“Đúng, chính là ông ức hiếp tôi.”
“Tôi, tôi ức hiếp cô bao giờ? Xin bác sĩ Tô nói rõ.” Mạc Tử Đơn nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó căng thẳng nhìn Tô Nhược Hân.
Đây chính là sư tổ cấp bậc tổ tông, ông ta chỉ muốn cung kính bà cô này, sao có thể bắt nạt cô được.
Ông ta tự cảm thấy mình chưa từng bắt nạt Tô Nhược Hân bao giờ.
“Ông không nên nói trước với người của phòng khám rằng bọn họ không được ức hiếp tôi.”
“Việc này… việc này là sai à?”
“Đúng vậy, sáng nay, dù tôi làm việc cùng bọn họ, nhưng vẫn có một cảm giác rằng tôi là người ngoài, ai cũng đều khách sáo với tôi, cảm giác đó rất mất tự nhiên, bác sĩ Mạc, tôi muốn một phòng khám không có ai biết quan hệ giữa tôi và ông, sau đó nghiêm túc làm việc.”
Không có viên ngọc, cô phải mau chóng làm quen với công việc thực tế, như thế mới có thể củng cố được kiến thức.
Nếu không, lâu quá không sử dụng, những chữ viết trong ký ức kia cũng sẽ mờ nhạt đến khi bị cô lãng quên.
“Nhưng nếu như thế có người ức hiếp cô thì phải làm sao?” Mạc Tử Đơn tỏ vẻ không yên tâm.
Tô Nhược Hân cười nói: “Ông cảm thấy ban ngày ban mặt, đồng nghiệp của một đơn vị có thể ngũ mã phanh thây tôi à?”
“Ha ha, đương nhiên là không thể.”
“Nhiều nhất chỉ là xảy ra mâu thuẫn trong công việc, tranh cãi mấy câu, thật sự không sao cả.”
“Cô thật sự muốn đổi sang một phòng khám khác à?” Mạc Tử Đơn hỏi lại lần nữa.
“Ừm, phải đổi.” Cô thà rằng tranh cãi với đồng nghiệp mấy câu cũng không muốn mỗi phút mỗi giây đều được cung kính.
“Vậy được, tôi sẽ cho cô một địa chỉ khác, ngày mai cô cứ đến thẳng nơi đó.
“Được, cảm ơn bác sĩ Mạc.” Đạt được mục đích, Tô Nhược Hân ăn gì cũng thấy ngon.
Món ăn ở nhà hàng này không tệ, ăn rất ngon.
Có điều ăn một lát, Tô Nhược Hân lại thấy nhớ Hạ Thiên Tường.