Chương 30: Tôi làm mai cho anh
“Dì à, con trai Hạ Thiên Chiếu của dì không thích hợp ăn lươn, nếu không sẽ xảy ra vấn đề, không bằng tôi cho dì một cách khác thử xem?” Tuy rất không thích đàn ông không tiết chế quản được cơ thể, nhưng cô dùng lươn của người ta là cô sai trước, Tô Nhược Hân nghiêm túc xin lỗi.
“Không được, tôi tổng cộng mua 1kg lươn, chị Trương dùng 10 con, cô đền cho tôi 10 con, nhất định phải là loại tự nhiên, nếu không đền được, sáng ngày mai cô dập đầu xin lỗi con trai của tôi.”
Chị Trương đi sát Dương Xuân Lệ bước tới nghe đến thì biết là gây họa rồi.
Dùng thủ đoạn của người ta, chị ta và Tô Nhược Hân thật sự không nói lý được, có điều vẫn khẩn trương lắc đầu xua tay về phía Tô Nhược Hân, cái này nếu đồng ý, sáng mai Tô Nhược Hân nhất định sẽ quỳ xuống trước Hạ Thiên Chiếu.
Dù sao, lươn dễ mua, nhưng lươn tự nhiên thì không dễ mua.
Hơn nữa, Dương Xuân Lệ rõ ràng là cố tình làm khó, là muốn thay Hạ Thiên Vy kiếm lại mặt mũi.
“Tô Nhược Hân, mẹ cô có từng dạy cô có gan làm thì có gan nhận không, đừng nói với tôi cô là cái loại không hiểu gia giáo có mẹ sinh mà không có mẹ dạy...” Thấy Tô Nhược Hân trầm mặc không nói, Dương Xuân Lệ càng lúc càng hống hách, quăng toàn bộ những lời Tô Nhược Hân trước đó dạy dỗ người của đại phòng nhị phòng bọn họ lại trên người Tô Nhược Hân.
Trái tim của chị Trương treo ngược lên.
Nhưng một người giúp việc như chị ta, cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể lo lắng suông.
Khi thấy không biết phải làm sao, không ngờ Tô Nhược Hân lại hơi trầm ngâm, bèn nói: “Được, nếu sáng mai còn không trả thì làm theo lời bà nói.”
“Cô... cô đồng ý sao? Tôi nhất định muốn lươn vàng tự nhiên, loại nuôi không được, tôi nhận ra được.” Dương Xuân Lệ không ngờ Tô Nhược Hân vậy mà đã đồng ý, nhưng bây giờ nửa đêm nửa hôm đi đâu tìm lươn tự nhiên, cho dù có tiền nữa cũng không làm được.
“Ừm, sáng mai gặp.” Tô Nhược Hân nói xong, liếc nhìn chị Trương: “Nghiền xong thì đưa vào.” Sau đó cô xoay người đi vào phòng.
Dương Xuân Lệ trừng mắt với Tô Nhược Hân, có điều nghĩ ngày mai có thể trừng phạt Tô Nhược Hân, gương mặt lập tức rạng rỡ như đóa hoa cúc, cười rất rạng rỡ, ngâm nga hát mà rời đi.
Lươn đã sấy xong nghiền thành bột xong, đưa vào.
Dù sao giết cũng giết rồi, đương nhiên là phải lấy đồ làm xong cho Hạ Thiên Tường dùng.
Khi chị Trương đưa tới, nhìn thấy vẻ bình tĩnh của Tô Nhược Hân, nhưng bà ta càng lo lắng: “Cô Tô, tôi đi tìm bà cụ để bà ấy phái người đi mua 10 con lươn vàng tự nhiên, nếu không...”
“Không cần, cảm ơn chị Trương.” Tô Nhược Hân mỉm cười dịu dàng, cảm giác được người khác quan tâm thật ấm áp.
“Vậy tôi ra ngoài trước.” Chị Trương lùi ra khỏi phòng ngủ của Hạ Thiên Tường, nghĩ sáng mai phải dậy sớm, nếu Tô Nhược Hân chịu thiệt thì mau chóng đi mời bà cụ tới.
Tô Nhược Hân đi tới trước giường.
Đưa tay sờ mặt của Hạ Thiên Tường, sau đó làm mặt quỷ với anh, rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ Thiên Tường, tôi có phải kiếp trước nợ anh, cho nên kiếp này cứ ép tôi tới trả không?”
Người đàn ông trên giường đương nhiên sẽ không đáp lại cô.
Tô Nhược Hân tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Có điều làn da này của anh thật đẹp, bảo dưỡng còn tốt hơn da của con gái như chúng tôi, sờ rất đã, ngoan ngoãn để tôi sờ thì tôi bôi thuốc cho anh, nếu không đau chết anh.”
Nói xong, đầu ngón tay lướt nhẹ trên mặt của Hạ Thiên Tường, mềm mịn như nhung, thật khiến cô ghen tỵ.
“Một người đàn ông như anh, làn da bảo dưỡng tốt như vậy, rất có tố chất làm trai bao, đợi anh tỉnh lại, tôi làm mai cho anh, để Mỹ Lan nhà tôi bao nuôi anh thì sao?” Nghĩ tới độ si mê của Dương Mỹ Lan đối với Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân cười híp mắt với ý nghĩ làm mối Hạ Thiên Tường cho Dương Mỹ Lan.
Ừm, cảm giác làm mối cũng không tệ.
Đang nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy khóe miệng của Hạ Thiên Tường giật giật.
“Không được, tôi tổng cộng mua 1kg lươn, chị Trương dùng 10 con, cô đền cho tôi 10 con, nhất định phải là loại tự nhiên, nếu không đền được, sáng ngày mai cô dập đầu xin lỗi con trai của tôi.”
Chị Trương đi sát Dương Xuân Lệ bước tới nghe đến thì biết là gây họa rồi.
Dùng thủ đoạn của người ta, chị ta và Tô Nhược Hân thật sự không nói lý được, có điều vẫn khẩn trương lắc đầu xua tay về phía Tô Nhược Hân, cái này nếu đồng ý, sáng mai Tô Nhược Hân nhất định sẽ quỳ xuống trước Hạ Thiên Chiếu.
Dù sao, lươn dễ mua, nhưng lươn tự nhiên thì không dễ mua.
Hơn nữa, Dương Xuân Lệ rõ ràng là cố tình làm khó, là muốn thay Hạ Thiên Vy kiếm lại mặt mũi.
“Tô Nhược Hân, mẹ cô có từng dạy cô có gan làm thì có gan nhận không, đừng nói với tôi cô là cái loại không hiểu gia giáo có mẹ sinh mà không có mẹ dạy...” Thấy Tô Nhược Hân trầm mặc không nói, Dương Xuân Lệ càng lúc càng hống hách, quăng toàn bộ những lời Tô Nhược Hân trước đó dạy dỗ người của đại phòng nhị phòng bọn họ lại trên người Tô Nhược Hân.
Trái tim của chị Trương treo ngược lên.
Nhưng một người giúp việc như chị ta, cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể lo lắng suông.
Khi thấy không biết phải làm sao, không ngờ Tô Nhược Hân lại hơi trầm ngâm, bèn nói: “Được, nếu sáng mai còn không trả thì làm theo lời bà nói.”
“Cô... cô đồng ý sao? Tôi nhất định muốn lươn vàng tự nhiên, loại nuôi không được, tôi nhận ra được.” Dương Xuân Lệ không ngờ Tô Nhược Hân vậy mà đã đồng ý, nhưng bây giờ nửa đêm nửa hôm đi đâu tìm lươn tự nhiên, cho dù có tiền nữa cũng không làm được.
“Ừm, sáng mai gặp.” Tô Nhược Hân nói xong, liếc nhìn chị Trương: “Nghiền xong thì đưa vào.” Sau đó cô xoay người đi vào phòng.
Dương Xuân Lệ trừng mắt với Tô Nhược Hân, có điều nghĩ ngày mai có thể trừng phạt Tô Nhược Hân, gương mặt lập tức rạng rỡ như đóa hoa cúc, cười rất rạng rỡ, ngâm nga hát mà rời đi.
Lươn đã sấy xong nghiền thành bột xong, đưa vào.
Dù sao giết cũng giết rồi, đương nhiên là phải lấy đồ làm xong cho Hạ Thiên Tường dùng.
Khi chị Trương đưa tới, nhìn thấy vẻ bình tĩnh của Tô Nhược Hân, nhưng bà ta càng lo lắng: “Cô Tô, tôi đi tìm bà cụ để bà ấy phái người đi mua 10 con lươn vàng tự nhiên, nếu không...”
“Không cần, cảm ơn chị Trương.” Tô Nhược Hân mỉm cười dịu dàng, cảm giác được người khác quan tâm thật ấm áp.
“Vậy tôi ra ngoài trước.” Chị Trương lùi ra khỏi phòng ngủ của Hạ Thiên Tường, nghĩ sáng mai phải dậy sớm, nếu Tô Nhược Hân chịu thiệt thì mau chóng đi mời bà cụ tới.
Tô Nhược Hân đi tới trước giường.
Đưa tay sờ mặt của Hạ Thiên Tường, sau đó làm mặt quỷ với anh, rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ Thiên Tường, tôi có phải kiếp trước nợ anh, cho nên kiếp này cứ ép tôi tới trả không?”
Người đàn ông trên giường đương nhiên sẽ không đáp lại cô.
Tô Nhược Hân tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Có điều làn da này của anh thật đẹp, bảo dưỡng còn tốt hơn da của con gái như chúng tôi, sờ rất đã, ngoan ngoãn để tôi sờ thì tôi bôi thuốc cho anh, nếu không đau chết anh.”
Nói xong, đầu ngón tay lướt nhẹ trên mặt của Hạ Thiên Tường, mềm mịn như nhung, thật khiến cô ghen tỵ.
“Một người đàn ông như anh, làn da bảo dưỡng tốt như vậy, rất có tố chất làm trai bao, đợi anh tỉnh lại, tôi làm mai cho anh, để Mỹ Lan nhà tôi bao nuôi anh thì sao?” Nghĩ tới độ si mê của Dương Mỹ Lan đối với Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân cười híp mắt với ý nghĩ làm mối Hạ Thiên Tường cho Dương Mỹ Lan.
Ừm, cảm giác làm mối cũng không tệ.
Đang nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy khóe miệng của Hạ Thiên Tường giật giật.