Chương 15: Cách nhà giàu tiêu tiền
Cuối cùng thì đến cuối tuần cả nhà họ Tiêu cũng bắt đầu di chuyển đến Tiêu Phủ ở ngoại ô của Đế Đô. Lần này di chuyển thì cả nhà đã đi thành hai xe, một xe là của Tiêu Thái Cẩn, Hồng Tú Vy và Tiêu Tú Trân. Xe còn lại là Lạc Vô Song, Tiêu Uẩn và Đậu Đậu.
Đúng rồi, Tiểu Đậu Đậu bây giờ cũng đã được xem là một thành viên trong gia đình.
Ngay cả Tiêu Thái Cẩn khó tính như vậy những vẫn rất cưng chiều Đậu Đậu, còn luôn miệng gọi Đậu Đậu là cháu nội rồi tự xưng là ông nội.
Hồng Tú Vy thì khỏi nói, bà ấy hoàn toàn u mê Đậu Đậu không lối thoát, nhớ cái hôm bà ấy cùng đưa Đậu Đậu đi trà chiều thì còn rất tự hào khoe rằng có đứa cháu trai rất thông minh, mà hôm đó Đậu Đậu cũng đã cư xử rất ra dáng của một quý tộc. Còn làm cho nhiều người bạn của bà ấy muốn nuôi một con mèo nữa mà.
Tiêu Tú Trân thì vẫn như vậy, cô ấy vẫn rất thích Đậu Đậu, cứ sơ hở là chạy đến phòng ôm hôn Đậu Đậu, còn luôn miệng khen ngợi sự thông minh của chú mèo nhỏ nhà ta, rồi còn vun tiền tặng quà cho Đậu Đậu nữa. Mới đây nhất chính là một chiếc bàn cào mới toang, cô nghe rằng giá của nó không quá cao, nhưng xung quanh bàn cào lại đính những viên ngọc trai đen rất quý hiếm, khi Lạc Vô Song nghe đến giá trị của nó thì liền tá hỏa mà muốn trả lại, nhưng Tiêu Tú Trân lại cười ngây ngô, nói:
- Em tặng cho cháu em mà, chị không được phép trả lại đó. Chị yên tâm đi, đây chỉ là chút tiền lẻ thôi, không đáng bận tâm làm gì.
Lạc Vô Song cũng chỉ cười khổ rồi gật đầu, nhà họ Tiêu này đúng là bị ám ảnh bởi một con mèo rồi... Ai đời tặng quà cho một con mèo mà giá trị nó lên đến bảy chữ số chứ! Đúng là... Hết cứu.
Nhưng người "điên" hơn cũng xuất hiện rồi, đó chính là Tiêu Uẩn. Từ sau khi anh và Lạc Vô Song "mở lòng" hơn một chút thì anh cũng đã giới thiệu bản thân là "cha" của Đậu Đậu, vì nhân ngày nhận con trai nên Tiêu Uẩn đã tặng cho Đậu Đậu một cái lục lạc bằng thạch anh đỏ, giá trị của nó phải nói là sánh ngang với một căn hộ chung cư cao cấp. Không chỉ Đậu Đậu có quà, đến "mẹ" của Đậu Đậu cũng được tặng một sợi dây chuyền được đính năm viên đá Ruby đỏ, được giới sưu tầm trang sức gọi là "Hồn Ngọc Huyết Long", cái món này giá trị bằng cả căn biệt thự chứ đùa. Vốn dĩ Lạc Vô Song không muốn nhận, nhưng Tiêu Uẩn lại tỉnh bơ nói:
- Đồ đã tặng rồi, nếu em không thích thì cứ ném đi.
Nhưng cái độ "điên" của nhà này vẫn chưa chịu dừng lại ở đó. Ngay khi Tiêu Thái Cẩn biết con trai và con gái đã tặng quà cho Đậu Đậu với giá trị liên thành, thì ông ấy không nói nhiều, ngay lập tức mua lại một cái bệnh viện thú y rồi chuyển nhượng tên cho Lạc Vô Song, nói rằng quà gặp mặt của "ông nội" đối với cháu trai. Dù sao cũng đã có bệnh viện rồi nên Hồng Tú Vy đã quyết định tặng cho Đậu Đậu một cửa hàng chuyên bán thức ăn và vật dụng cần thiết khi nuôi mèo.
Đột ngột nhận đãi ngộ cao cấp như vậy... Lạc Vô Song có chút ngộp thở, cô thấy nhà này... Điên rồi! Thật sự điên rồi mới tặng quà cho một con mèo lớn như vậy... Hơn nữa nó lại là mèo của cô, chứ không phải của Tiêu gia, tặng nhiều như vậy, áp lực lớn như thế thì nói cô phải làm sao đây?
Tuy nhiên, Tiêu Uẩn cũng chỉ cười nói:
- Đừng lo, quà gặp mặt vẫn còn ít mà. Đợi khi nào rảnh rỗi thì tôi sẽ đưa em đi tìm vợ cho Đậu Đậu, tới lúc đó sẽ còn nhiều quà nữa.
Lạc Vô Song trực tiếp câm nín, điên rồi, điên rồi, điên rồi... Cả nhà này điên hết rồi!
Nhưng nói sao thì cuối cùng Lạc Vô Song vẫn phải nhận hết quà của bọn họ, cô chỉ biết khóc ở trong lòng thôi chứ biết sao giờ. Khi không lại được đối xử tốt như vậy cũng làm cho cô thấy bản thân bị mang nợ, mặc dù không dám chắc... Nhưng cô sẽ cố gắng điều trị cho Tiêu lão gia, chỉ có như thế thì xem như cô đã trả ơn họ rồi.
Đó là suy nghĩ của cô, nhưng có lẽ cô không biết rằng vẻ mặt của cô bây giờ rất thú vị, cái gì nghĩ điều viết lên mặt hết rồi, Tiêu Uẩn đang lái xe cũng phải phì cười, rồi anh lại nhìn cô, nói:
- Em đừng áp lực, thật ra mà nói thì tiền Tiêu gia kiếm được cũng không nhiều, nhưng để tặng quà cho em và Đậu Đậu mà nghèo thì không đến nổi đó.
Dừng một chút, Tiêu Uẩn còn vui vẻ nói:
- Đợi khi em có được sự yêu thương của ông nội thì thứ em nhận được còn nhiều hơn thế nữa kìa. Hãy quen dần đi.
- Nói như anh đơn giản thật đấy, nhưng mà chuyện tặng cho một con mèo bằng những món quà đắt đỏ thì cũng là lần đầu tôi gặp.
Tiêu Uẩn không đáp mà chỉ cười, thật ra anh cũng không nghĩ cha mẹ anh lại yêu thích Đậu Đậu như thế đó, ban đầu anh tưởng họ chỉ đơn giản là yêu mến nó vì vẻ ngoài đáng yêu thôi. Nhưng cuối cùng họ thực sự đã xem nó là một thành viên trong gia đình, mà đã là gia đình thì những thứ gọi là "quà cáp" sẽ không tiếc đâu.
Tiêu Đậu Đậu sao? Nghe hay đó... Một cái tên khá thú vị.
Có vẻ như Lạc Vô Song nhìn ra được ánh mắt của Tiêu Uẩn có vấn đề, cô ngay lập tức ôm lấy Đậu Đậu rồi nói:
- Đừng có ý nghĩ xấu xa với Đậu Đậu nhà tôi. Nó là con trai tôi nhé!
- Cũng là con trai của anh mà, Đậu Đậu đã nhận anh là cha rồi, quà vẫn còn đeo kia mà, hơn nữa con theo họ cha là chuyện bình thường mà. Tiêu Đậu Đậu, em không thấy cái tên này rất hay à?
- Hay cái rắm! Nó là Lạc Đậu Đậu, không phải Tiêu Đậu Đậu! Nghe chưa hả!
Đột nhiên Tiêu Uẩn lại nhìn thấy một vẻ mặt khác của Lạc Vô Song, năng lượng hơn, vui vẻ hơn, cũng dữ dằn hơn... Nhưng anh thấy khá vui, vì anh nghĩ anh là người duy nhất nhìn được vẻ mặt đó của cô.
Thật mong chờ những biểu hiện tiếp theo cô trong tương lai quá đi mất.
#Yu~
Đúng rồi, Tiểu Đậu Đậu bây giờ cũng đã được xem là một thành viên trong gia đình.
Ngay cả Tiêu Thái Cẩn khó tính như vậy những vẫn rất cưng chiều Đậu Đậu, còn luôn miệng gọi Đậu Đậu là cháu nội rồi tự xưng là ông nội.
Hồng Tú Vy thì khỏi nói, bà ấy hoàn toàn u mê Đậu Đậu không lối thoát, nhớ cái hôm bà ấy cùng đưa Đậu Đậu đi trà chiều thì còn rất tự hào khoe rằng có đứa cháu trai rất thông minh, mà hôm đó Đậu Đậu cũng đã cư xử rất ra dáng của một quý tộc. Còn làm cho nhiều người bạn của bà ấy muốn nuôi một con mèo nữa mà.
Tiêu Tú Trân thì vẫn như vậy, cô ấy vẫn rất thích Đậu Đậu, cứ sơ hở là chạy đến phòng ôm hôn Đậu Đậu, còn luôn miệng khen ngợi sự thông minh của chú mèo nhỏ nhà ta, rồi còn vun tiền tặng quà cho Đậu Đậu nữa. Mới đây nhất chính là một chiếc bàn cào mới toang, cô nghe rằng giá của nó không quá cao, nhưng xung quanh bàn cào lại đính những viên ngọc trai đen rất quý hiếm, khi Lạc Vô Song nghe đến giá trị của nó thì liền tá hỏa mà muốn trả lại, nhưng Tiêu Tú Trân lại cười ngây ngô, nói:
- Em tặng cho cháu em mà, chị không được phép trả lại đó. Chị yên tâm đi, đây chỉ là chút tiền lẻ thôi, không đáng bận tâm làm gì.
Lạc Vô Song cũng chỉ cười khổ rồi gật đầu, nhà họ Tiêu này đúng là bị ám ảnh bởi một con mèo rồi... Ai đời tặng quà cho một con mèo mà giá trị nó lên đến bảy chữ số chứ! Đúng là... Hết cứu.
Nhưng người "điên" hơn cũng xuất hiện rồi, đó chính là Tiêu Uẩn. Từ sau khi anh và Lạc Vô Song "mở lòng" hơn một chút thì anh cũng đã giới thiệu bản thân là "cha" của Đậu Đậu, vì nhân ngày nhận con trai nên Tiêu Uẩn đã tặng cho Đậu Đậu một cái lục lạc bằng thạch anh đỏ, giá trị của nó phải nói là sánh ngang với một căn hộ chung cư cao cấp. Không chỉ Đậu Đậu có quà, đến "mẹ" của Đậu Đậu cũng được tặng một sợi dây chuyền được đính năm viên đá Ruby đỏ, được giới sưu tầm trang sức gọi là "Hồn Ngọc Huyết Long", cái món này giá trị bằng cả căn biệt thự chứ đùa. Vốn dĩ Lạc Vô Song không muốn nhận, nhưng Tiêu Uẩn lại tỉnh bơ nói:
- Đồ đã tặng rồi, nếu em không thích thì cứ ném đi.
Nhưng cái độ "điên" của nhà này vẫn chưa chịu dừng lại ở đó. Ngay khi Tiêu Thái Cẩn biết con trai và con gái đã tặng quà cho Đậu Đậu với giá trị liên thành, thì ông ấy không nói nhiều, ngay lập tức mua lại một cái bệnh viện thú y rồi chuyển nhượng tên cho Lạc Vô Song, nói rằng quà gặp mặt của "ông nội" đối với cháu trai. Dù sao cũng đã có bệnh viện rồi nên Hồng Tú Vy đã quyết định tặng cho Đậu Đậu một cửa hàng chuyên bán thức ăn và vật dụng cần thiết khi nuôi mèo.
Đột ngột nhận đãi ngộ cao cấp như vậy... Lạc Vô Song có chút ngộp thở, cô thấy nhà này... Điên rồi! Thật sự điên rồi mới tặng quà cho một con mèo lớn như vậy... Hơn nữa nó lại là mèo của cô, chứ không phải của Tiêu gia, tặng nhiều như vậy, áp lực lớn như thế thì nói cô phải làm sao đây?
Tuy nhiên, Tiêu Uẩn cũng chỉ cười nói:
- Đừng lo, quà gặp mặt vẫn còn ít mà. Đợi khi nào rảnh rỗi thì tôi sẽ đưa em đi tìm vợ cho Đậu Đậu, tới lúc đó sẽ còn nhiều quà nữa.
Lạc Vô Song trực tiếp câm nín, điên rồi, điên rồi, điên rồi... Cả nhà này điên hết rồi!
Nhưng nói sao thì cuối cùng Lạc Vô Song vẫn phải nhận hết quà của bọn họ, cô chỉ biết khóc ở trong lòng thôi chứ biết sao giờ. Khi không lại được đối xử tốt như vậy cũng làm cho cô thấy bản thân bị mang nợ, mặc dù không dám chắc... Nhưng cô sẽ cố gắng điều trị cho Tiêu lão gia, chỉ có như thế thì xem như cô đã trả ơn họ rồi.
Đó là suy nghĩ của cô, nhưng có lẽ cô không biết rằng vẻ mặt của cô bây giờ rất thú vị, cái gì nghĩ điều viết lên mặt hết rồi, Tiêu Uẩn đang lái xe cũng phải phì cười, rồi anh lại nhìn cô, nói:
- Em đừng áp lực, thật ra mà nói thì tiền Tiêu gia kiếm được cũng không nhiều, nhưng để tặng quà cho em và Đậu Đậu mà nghèo thì không đến nổi đó.
Dừng một chút, Tiêu Uẩn còn vui vẻ nói:
- Đợi khi em có được sự yêu thương của ông nội thì thứ em nhận được còn nhiều hơn thế nữa kìa. Hãy quen dần đi.
- Nói như anh đơn giản thật đấy, nhưng mà chuyện tặng cho một con mèo bằng những món quà đắt đỏ thì cũng là lần đầu tôi gặp.
Tiêu Uẩn không đáp mà chỉ cười, thật ra anh cũng không nghĩ cha mẹ anh lại yêu thích Đậu Đậu như thế đó, ban đầu anh tưởng họ chỉ đơn giản là yêu mến nó vì vẻ ngoài đáng yêu thôi. Nhưng cuối cùng họ thực sự đã xem nó là một thành viên trong gia đình, mà đã là gia đình thì những thứ gọi là "quà cáp" sẽ không tiếc đâu.
Tiêu Đậu Đậu sao? Nghe hay đó... Một cái tên khá thú vị.
Có vẻ như Lạc Vô Song nhìn ra được ánh mắt của Tiêu Uẩn có vấn đề, cô ngay lập tức ôm lấy Đậu Đậu rồi nói:
- Đừng có ý nghĩ xấu xa với Đậu Đậu nhà tôi. Nó là con trai tôi nhé!
- Cũng là con trai của anh mà, Đậu Đậu đã nhận anh là cha rồi, quà vẫn còn đeo kia mà, hơn nữa con theo họ cha là chuyện bình thường mà. Tiêu Đậu Đậu, em không thấy cái tên này rất hay à?
- Hay cái rắm! Nó là Lạc Đậu Đậu, không phải Tiêu Đậu Đậu! Nghe chưa hả!
Đột nhiên Tiêu Uẩn lại nhìn thấy một vẻ mặt khác của Lạc Vô Song, năng lượng hơn, vui vẻ hơn, cũng dữ dằn hơn... Nhưng anh thấy khá vui, vì anh nghĩ anh là người duy nhất nhìn được vẻ mặt đó của cô.
Thật mong chờ những biểu hiện tiếp theo cô trong tương lai quá đi mất.
#Yu~