Chương 21: Đối tượng công lược đầu tiên
Buổi sáng hôm sau, vốn dĩ chuyện đêm qua Tiêu Uẩn muốn hôn Lạc Vô Song đã khiến cho anh thấy ngại ngùng, vì vậy sáng nay anh định sẽ dậy sớm rồi rời đi trước khi cô thức giấc. Cho nên trời chỉ vừa tờ mờ sáng là Tiêu Uẩn đã thức dậy, tuy nhiên sau đó anh nhìn xung quanh thì chẳng thấy cô đâu cả.
Đi xuống nhà cũng không thấy đâu, anh còn tưởng đêm qua đã bị cô phát hiện rồi nên cũng đành lật đật chạy đi tìm chìa khóa xe để đi tìm cô. Nhưng khi anh vừa mở cửa nhà thì đã thấy Lạc Vô Song tay xách nách mang đủ thứ về nhà, lúc này thì Tiêu Uẩn có ngơ ra một lúc nhưng cũng nhanh chóng bước đến phụ cô xách đồ.
Còn Lạc Vô Song thì khá ngạc nhiên, cô đưa mắt nhìn anh, hỏi:
- Anh dậy sớm vậy?
Tiêu Uẩn bây giờ chỉ dám lầm bầm trong miệng.
- Còn không phải tại em sao, mới sáng sớm đã bỏ đi, làm người ta tưởng em giận quá nên bỏ nhà.
Vì anh chỉ dám nói nhỏ cho nột mình anh nghe nên Lạc Vô Song cũng có chút khó hiểu mà hỏi lại, ngay lúc đó thì Tiêu Uẩn liền chối là không có gì. Đến khi hỏi ra mới biết là sáng nay Lạc Vô Song đã đi chợ sớm, lúc trước chạy qua mấy lần thì cô thấy ở gần đây có một khu chợ tập trung khá náo nhiệt, hơn nữa vì cả nhà đã đi hết, người làm cũng đã được cho về thăm nhà, trên dưới Tiêu gia bây giờ chỉ còn lại có cô, anh và Tiêu Tú Trân thôi. Vì vậy Lạc Vô Song mới muốn đi chợ rồi nấu cơm cho mọi người.
Chứ nhìn anh và Tiêu Tú Trân thì chắc chắn ngàn năm không vào bếp rồi. Mặc dù Tiêu Uẩn biết cô vợ này rất toàn năng, nhưng đến nấu ăn mà cũng biết sao? Cô gái này có thật sự tồn tại hay không vậy?
Sau khi vào nhà thì Lạc Vô Song mới đeo tạp dề lên người, còn đưa mắt nhìn anh, nói:
- Tôi không cần người giúp, anh cứ lên phòng ngủ đi, chút nữa Trân Trân dậy rồi thì chúng ta cùng nhau ăn. Dù sao hôm nay cả tôi và Trân Trân đều không có tiết vào buổi sáng.
Tuy là Tiêu Uẩn đã gật đầu nhưng thay vì lên ngủ tiếp thì anh lại nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi tắm rửa, đợi khi chuẩn bị sạch sẽ thơm tho rồi anh mới dám xuống nhà. Đúng lúc anh xuống nhà thì Trần Thịnh đã đến, cậu ta nhìn thấy Lạc Vô Song ở trong bếp còn khá ngạc nhiên nữa đó. Vốn dĩ bình thường nếu như người làm không có ở đây thì là Hồng Tú Vy sẽ nấu ăn, nhưng vì hôm qua Trần Thịnh đã nghe nói rằng phu nhân đã ở lại Tiêu phủ để chăm sóc cho Lão gia, nên sáng nay cậu ta mới tranh thủ đến sớm. Còn chờ để đi mua đồ ăn sáng nữa.
Hóa ra còn có người dậy sớm hơn cả cậu ta, ngạc nhiên thật đó.
Trần Thịnh đi vào trong bếp liền xắn tay áo lên, rồi nhìn Lạc Vô Song nói:
- Thiếu phu nhân, cô có cần tôi giúp gì không?
- Anh biết nấu?
- Tôi sống một mình mà, biết nấu chút chút thôi, ít nhất là ăn được.
Nghe vậy thì Lạc Vô Song cũng gật đầu, sau đó là cô đã để lại một ít củ quả cho Trần Thịnh giúp đỡ, hiển nhiên trong lúc đó thì cô đã nấu xong một nồi nước dùng đủ cho nhiều người ăn, sau khi nêm nếm xong hết thì Tiêu Uẩn cũng đã đi xuống.
Nhưng thứ đập vào mắt của Tiêu Uẩn ngay khi xuống nhà chính là cảnh tượng Lạc Vô Song và Trần Thịnh đang rất hợp ý nhau ở trong bếp, tựa như đây mới là nhà của hai người đó vậy. Vừa bước xuống nhà thì anh còn hắng giọng một cái, Trần Thịnh cũng chú ý đến rồi lập tức lùi lại mấy bước, riêng Lạc Vô Song thì không muốn quan tâm.
Tiêu Uẩn nhìn Trần Thịnh một cái, rồi cũng đi vào trong bếp, ngỏ ý muốn giúp đỡ cô nhưng đã bị Lạc Vô Song vứt bỏ, cô đến nhìn cũng không nhìn, chỉ nhàn nhạt nói:
- Đem cái này cho Đậu Đậu ăn đi. Sáng nay nó cũng dậy rất sớm đó, chắc đã đói rồi.
Lúc này Tiêu Uẩn cũng thấy có chút ấm ức, vợ anh hình như dạo này không hay dùng kính ngữ với anh nữa, tới chủ ngữ vị ngữ cũng không có luôn, bây giờ cô giống như là một người bạn ngang hàng ngang vế với anh vậy. Tuy là có chút bất mãn nhưng Tiêu Uẩn vẫn phải làm theo, Trần Thịnh muốn giúp nhưng đã được anh tặng một ánh nhìn yêu thương.
Chuyện vợ giao, sao anh dám để người khác đụng tay động chân vào chứ, hơn nữa Đậu Đậu là con trai của anh, là con trai anh, là con trai anh đó! Papa chăm sóc con trai thay mama cũng bình thường thôi mà.
Trần Thịnh cũng chỉ biết cười khổ, hôm nay Giám Đốc ăn nhầm cái gì mà sao mới sáng sớm đã tự kỷ rồi vậy?
Sau khi cho Đậu Đậu ăn xong thì thức ăn cũng đã được chuẩn bị xong hết rồi, Tiêu Tú Trân cũng đã dậy và chạy xuống ăn sáng. Vừa ngồi xuống bàn thì cô ấy đã ăn như chưa từng được ăn, không chỉ vậy mà còn nhìn Trần Thịnh rồi tấm tắc khen.
- Anh Trần, anh mua cái này ở đâu vậy, ngon thật luôn đó. Sao trước giờ anh không chỉ cho em.
- Tiểu thư của tôi ơi, cái này là do Thiếu phu nhân nấu đó ạ, tôi không có mua.
Tiêu Tú Trân cũng giật mình nhìn về phía của Lạc Vô Song, nhưng cô dường như không có bày tỏ thái độ gì cả. Chỉ có Tiêu Uẩn là nhìn cô với ánh mắt dịu dàng yêu thương, vợ anh đúng là quá toàn năng… Trừ việc muốn ly hôn ra thì cái gì cũng tốt.
Bây giờ Tiêu Uẩn lại thấy có chút tiếc nuối rồi, dù rằng họ chỉ mới kết hôn, thời hạn một năm vẫn còn khá xa, nhưng với tiến độ này thì e rằng anh sẽ mất vợ thôi… Hay là lên kế hoạch công lược vợ yêu nhỉ?
Nghĩ lại thì anh cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bất chợt, lúc anh đang mải mê suy nghĩ thì đứa báo con Đậu Đậu lại vui vẻ kêu “Meow” một tiếng, Tiêu Uẩn cũng vì thế mà nhìn xuống. Đúng rồi, là Đậu Đậu! Anh phải bắt đầu từ Đậu Đậu trước!
Còn Đậu Đậu bị “cha hờ” nhìn mà ngơ ra luôn, nội tâm Đậu Đậu kiểu: “Nhìn gì vậy chùi, tui biết tui đẹp, tui biết tui ngon rồi, nhưng đừng có nhìn rồi cười nham hiểm vậy chứ!”
#Yu~
Đi xuống nhà cũng không thấy đâu, anh còn tưởng đêm qua đã bị cô phát hiện rồi nên cũng đành lật đật chạy đi tìm chìa khóa xe để đi tìm cô. Nhưng khi anh vừa mở cửa nhà thì đã thấy Lạc Vô Song tay xách nách mang đủ thứ về nhà, lúc này thì Tiêu Uẩn có ngơ ra một lúc nhưng cũng nhanh chóng bước đến phụ cô xách đồ.
Còn Lạc Vô Song thì khá ngạc nhiên, cô đưa mắt nhìn anh, hỏi:
- Anh dậy sớm vậy?
Tiêu Uẩn bây giờ chỉ dám lầm bầm trong miệng.
- Còn không phải tại em sao, mới sáng sớm đã bỏ đi, làm người ta tưởng em giận quá nên bỏ nhà.
Vì anh chỉ dám nói nhỏ cho nột mình anh nghe nên Lạc Vô Song cũng có chút khó hiểu mà hỏi lại, ngay lúc đó thì Tiêu Uẩn liền chối là không có gì. Đến khi hỏi ra mới biết là sáng nay Lạc Vô Song đã đi chợ sớm, lúc trước chạy qua mấy lần thì cô thấy ở gần đây có một khu chợ tập trung khá náo nhiệt, hơn nữa vì cả nhà đã đi hết, người làm cũng đã được cho về thăm nhà, trên dưới Tiêu gia bây giờ chỉ còn lại có cô, anh và Tiêu Tú Trân thôi. Vì vậy Lạc Vô Song mới muốn đi chợ rồi nấu cơm cho mọi người.
Chứ nhìn anh và Tiêu Tú Trân thì chắc chắn ngàn năm không vào bếp rồi. Mặc dù Tiêu Uẩn biết cô vợ này rất toàn năng, nhưng đến nấu ăn mà cũng biết sao? Cô gái này có thật sự tồn tại hay không vậy?
Sau khi vào nhà thì Lạc Vô Song mới đeo tạp dề lên người, còn đưa mắt nhìn anh, nói:
- Tôi không cần người giúp, anh cứ lên phòng ngủ đi, chút nữa Trân Trân dậy rồi thì chúng ta cùng nhau ăn. Dù sao hôm nay cả tôi và Trân Trân đều không có tiết vào buổi sáng.
Tuy là Tiêu Uẩn đã gật đầu nhưng thay vì lên ngủ tiếp thì anh lại nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi tắm rửa, đợi khi chuẩn bị sạch sẽ thơm tho rồi anh mới dám xuống nhà. Đúng lúc anh xuống nhà thì Trần Thịnh đã đến, cậu ta nhìn thấy Lạc Vô Song ở trong bếp còn khá ngạc nhiên nữa đó. Vốn dĩ bình thường nếu như người làm không có ở đây thì là Hồng Tú Vy sẽ nấu ăn, nhưng vì hôm qua Trần Thịnh đã nghe nói rằng phu nhân đã ở lại Tiêu phủ để chăm sóc cho Lão gia, nên sáng nay cậu ta mới tranh thủ đến sớm. Còn chờ để đi mua đồ ăn sáng nữa.
Hóa ra còn có người dậy sớm hơn cả cậu ta, ngạc nhiên thật đó.
Trần Thịnh đi vào trong bếp liền xắn tay áo lên, rồi nhìn Lạc Vô Song nói:
- Thiếu phu nhân, cô có cần tôi giúp gì không?
- Anh biết nấu?
- Tôi sống một mình mà, biết nấu chút chút thôi, ít nhất là ăn được.
Nghe vậy thì Lạc Vô Song cũng gật đầu, sau đó là cô đã để lại một ít củ quả cho Trần Thịnh giúp đỡ, hiển nhiên trong lúc đó thì cô đã nấu xong một nồi nước dùng đủ cho nhiều người ăn, sau khi nêm nếm xong hết thì Tiêu Uẩn cũng đã đi xuống.
Nhưng thứ đập vào mắt của Tiêu Uẩn ngay khi xuống nhà chính là cảnh tượng Lạc Vô Song và Trần Thịnh đang rất hợp ý nhau ở trong bếp, tựa như đây mới là nhà của hai người đó vậy. Vừa bước xuống nhà thì anh còn hắng giọng một cái, Trần Thịnh cũng chú ý đến rồi lập tức lùi lại mấy bước, riêng Lạc Vô Song thì không muốn quan tâm.
Tiêu Uẩn nhìn Trần Thịnh một cái, rồi cũng đi vào trong bếp, ngỏ ý muốn giúp đỡ cô nhưng đã bị Lạc Vô Song vứt bỏ, cô đến nhìn cũng không nhìn, chỉ nhàn nhạt nói:
- Đem cái này cho Đậu Đậu ăn đi. Sáng nay nó cũng dậy rất sớm đó, chắc đã đói rồi.
Lúc này Tiêu Uẩn cũng thấy có chút ấm ức, vợ anh hình như dạo này không hay dùng kính ngữ với anh nữa, tới chủ ngữ vị ngữ cũng không có luôn, bây giờ cô giống như là một người bạn ngang hàng ngang vế với anh vậy. Tuy là có chút bất mãn nhưng Tiêu Uẩn vẫn phải làm theo, Trần Thịnh muốn giúp nhưng đã được anh tặng một ánh nhìn yêu thương.
Chuyện vợ giao, sao anh dám để người khác đụng tay động chân vào chứ, hơn nữa Đậu Đậu là con trai của anh, là con trai anh, là con trai anh đó! Papa chăm sóc con trai thay mama cũng bình thường thôi mà.
Trần Thịnh cũng chỉ biết cười khổ, hôm nay Giám Đốc ăn nhầm cái gì mà sao mới sáng sớm đã tự kỷ rồi vậy?
Sau khi cho Đậu Đậu ăn xong thì thức ăn cũng đã được chuẩn bị xong hết rồi, Tiêu Tú Trân cũng đã dậy và chạy xuống ăn sáng. Vừa ngồi xuống bàn thì cô ấy đã ăn như chưa từng được ăn, không chỉ vậy mà còn nhìn Trần Thịnh rồi tấm tắc khen.
- Anh Trần, anh mua cái này ở đâu vậy, ngon thật luôn đó. Sao trước giờ anh không chỉ cho em.
- Tiểu thư của tôi ơi, cái này là do Thiếu phu nhân nấu đó ạ, tôi không có mua.
Tiêu Tú Trân cũng giật mình nhìn về phía của Lạc Vô Song, nhưng cô dường như không có bày tỏ thái độ gì cả. Chỉ có Tiêu Uẩn là nhìn cô với ánh mắt dịu dàng yêu thương, vợ anh đúng là quá toàn năng… Trừ việc muốn ly hôn ra thì cái gì cũng tốt.
Bây giờ Tiêu Uẩn lại thấy có chút tiếc nuối rồi, dù rằng họ chỉ mới kết hôn, thời hạn một năm vẫn còn khá xa, nhưng với tiến độ này thì e rằng anh sẽ mất vợ thôi… Hay là lên kế hoạch công lược vợ yêu nhỉ?
Nghĩ lại thì anh cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bất chợt, lúc anh đang mải mê suy nghĩ thì đứa báo con Đậu Đậu lại vui vẻ kêu “Meow” một tiếng, Tiêu Uẩn cũng vì thế mà nhìn xuống. Đúng rồi, là Đậu Đậu! Anh phải bắt đầu từ Đậu Đậu trước!
Còn Đậu Đậu bị “cha hờ” nhìn mà ngơ ra luôn, nội tâm Đậu Đậu kiểu: “Nhìn gì vậy chùi, tui biết tui đẹp, tui biết tui ngon rồi, nhưng đừng có nhìn rồi cười nham hiểm vậy chứ!”
#Yu~