Chương 9: Tin đồn (2)
Quả nhiên trong suốt ngày học hôm đó đã có rất nhiều tin đồn về Lạc Vô Song và Vũ Hàn, nhưng hai nhân vật chính trong câu chuyện hoàn toàn không có ý định sẽ lên tiếng giải thích, thay vào đó thì bọn họ lại chuyên tâm ở khu nghiên cứu hơn.
Nhìn dáng vẻ tập trung của Lạc Vô Song thì Vũ Hàn cũng chỉ biết thở dài, nếu như cô có một chút mê trai đẹp thì bây giờ không phải là Tiêu thiếu phu nhân mà là Vũ thiếu phu nhân mới đúng, nhưng đáng tiếc, cái cô gái mặt lạnh này không ham mê nam sắc, trong đầu của cô chỉ có hai chữ... Chính là "nghiên cứu".
Nhưng điều làm cho Vũ Hàn khó hiểu là tại sao cô lại chọn khoa sinh vật nghiên cứu gen di truyền, trong khi đó cô là một tay máy tính rất cừ mà?
- Lạc gia, tôi có thể hỏi một câu hay không?
- Không.
- Uầy, cậu thật là quá đáng quá đi, cho dù cậu không cho tôi cũng hỏi.
Ánh mắt của Lạc Vô Song liền nhìn Vũ Hàn cực kỳ "yêu thương", rồi là hỏi ý kiến dữ chưa? Sao từ đầu không hỏi luôn đi, bày đặt thăm dò ý kiến làm gì rồi cũng tự làm theo ý mình, tên này đúng là rảnh rỗi mà.
- Theo như tớ biết thì trong nhà của cậu đâu có ai mắc bệnh di truyền đâu nhỉ? Tại sao cậu lại chọn khoa này thay vì thứ cậu thích nhất... Là máy tính?
- Cậu hiểu tôi quá ha?
Nhưng Vũ Hàn chỉ cười hì hì, nói chung thì mối quan hệ giữa Vũ Hàn và Lạc Vô Song cũng tính là khá thân thiết, chỉ là con người của cô không thích mắc nợ người khác cho nên cũng không có ý định sẽ để bản thân mắc nợ.
Cái ngày quen biết Vũ Hàn cũng chỉ là tình cờ được cậu ta cứu một mạng, sau đó thì để trả nợ ân tình thì Lạc Vô Song đã phụ đạo cho cậu ta ba tháng, trong suốt ba tháng đó thành tích của Vũ Hàn đã cải thiện rất nhiều, điều đó cũng khiến cho Vũ gia thấy hài lòng, còn đối xử với cô rất tốt. Tính đúng thì giữa hai người đã xong hết tình nghĩa rồi, nhưng cái tên khỉ vàng này lại suốt ngày lẽo đẽo theo cô, rồi vào một ngày đẹp trời, hôm đó cô đã gặp Đậu Đậu, cũng nhờ có Vũ Hàn mà Đậu Đậu mới bình an vô sự, kể từ hôm đó thì mèo nhỏ Đậu Đậu được nuôi dưỡng ở nhà của Vũ Hàn, còn cô và cậu ấy cũng xem như là kết giao làm bạn bè. Tính ra thì tình bạn của họ cũng sắp được sáu năm rồi đó chứ.
- Không có mục đích, thấy thú vị thôi.
- Nói dối. Lạc Vô Song mà tớ biết sẽ không làm chuyện vô bổ như thế, Lạc gia à, nói thật cho tớ biết đi, rốt cuộc là vì ai mà cậu lại học khoa này thế?
Thí nghiệm trên tay của Lạc Vô Song liền khựng lại một chút, nhưng rồi cuối cùng cũng chỉ cười nhạt, cô vẫn không đáp.
Mặc dù Vũ Hàn đã sớm đoán được Lạc Vô Song sẽ không nói, nhưng không sao, thời gian còn dài, cậu ấy tin là một ngày nào đó Lạc Vô Song sẽ sẵn sàng nói ra mà thôi, nhưng thứ quyết định vẫn là thời gian!
[...]
Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm thì giáo sư Phùng Dĩ Nguyên đã chạy đến tìm cô, lúc anh ta nhìn thấy Vũ Hàn thì còn tặng cho cậu ta một cái liếc mắt đầy yêu thương. Nhưng sau khi đối diện với Lạc Vô Song thì lại cười rất vui vẻ, y như một con cún to xác vậy.
- Đàn chị... Hai người có mối quan hệ gì vậy? Bây giờ khắp trường đã đồn đoán hai người đang ngoại tình với nhau, còn nhóm giáo sư thì cho rằng giáo sư Chung không đủ khả năng quản lý chị, vì vậy họ đang làm ầm việc chị sẽ chuyển sang khoa nào...
Dừng một chút, Phùng Dĩ Nguyên lại nói:
- Vậy... Đàn chị... Cậu ta... Chị... Hai người có mối quan hệ gì vậy?
Lạc Vô Song liền chỉ tay về phía của Vũ Hàn, vốn dĩ Vũ Hàn còn tưởng bản thân sẽ được trở thành bạn thân chí cốt của Lạc gia, nhưng một giây sau thì Vũ Hàn tựa như từ trên mây rơi xuống đất với câu nói:
- Chân chó sai vặt.
Nói xong thì Lạc Vô Song cũng rới đi, còn Vũ Hàn thì cũng bất mãn mà chạy theo cô, riêng Phùng Dĩ Nguyên lại nhìn theo từng bước mà lắc đầu. Vốn dĩ anh ta đã đoán được một tình huống khác, nhưng có lẽ Lạc Vô Song không nhìn ra.
Thôi thì chuyện tin đồn cũng phải nhanh chóng giải quyết, nếu không thì chuyện riêng của cô lại bị đào bới thì sẽ nguy mất. Nghĩ đến đây thì Phùng Dĩ Nguyên cũng nhanh chóng đi xử lý tin đồn.
Rất nhanh tin đồn đã lắng xuống, hay nói đúng hơn là bản thân Lạc Vô Song đã lên diễn đàn của trường để đính chính, còn gắn cả tên của Vũ Hàn lên đó nữa mà.
Nội dung đại khái là [Tên @Vũ Hàn IQ quá thấp, không cùng đẳng cấp.]
Rất nhanh bài viết của cô đã bùng nổ khắp diễn đàn, có người thì nói cô kiêu căng, ngạo mạn, có người thì bênh vực ý kiến của cá nhân mình, có người vẫn cho rằng hai người đang che giấu việc ngoại tình. Tuy nhiên phải có một cái vấn đề phải công nhận, chính là bài viết cô nói rất đúng, với một thiên tài thì phải đi với một thiên tài khác, còn Vũ Hàn tuy có bề ngoài... Nhưng IQ thật sự có chút vấn đề.
Cái này không cãi được!
Cứ như vậy, tin đồn tình ái của Lạc Vô Song và Vũ Hàn cuối cùng cũng bị đè xuống, đến đây Tiêu Tú Trân mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà sau đó lại nổi lên một sự lo lắng khác trong lòng của cô ấy, không chỉ bản thân lo lắng mà Tiêu Tú Trân còn nhắn tin cho Tiêu Uẩn, nội dung là:
[Trân Trân]: Anh hai, chị dâu thích người có IQ lắm đó, hay anh đi học thêm vài kiến thức về sinh học di truyền đi.
Ở công ty thì Tiêu Uẩn cũng ngơ luôn với nội dung của em gái vừa gửi, anh nhanh chóng hồi âm lại.
[Tiêu Uẩn]: Trân Trân, có bệnh thì nên đi khám, đừng giấu gia đình.
Tiêu Tú Trân hoàn toàn tức giận rồi, người ta có lòng tốt nhắc nhở mà lại nói người ta có bệnh, đáng đời anh ế hai mươi tám năm!
#Yu~
Nhìn dáng vẻ tập trung của Lạc Vô Song thì Vũ Hàn cũng chỉ biết thở dài, nếu như cô có một chút mê trai đẹp thì bây giờ không phải là Tiêu thiếu phu nhân mà là Vũ thiếu phu nhân mới đúng, nhưng đáng tiếc, cái cô gái mặt lạnh này không ham mê nam sắc, trong đầu của cô chỉ có hai chữ... Chính là "nghiên cứu".
Nhưng điều làm cho Vũ Hàn khó hiểu là tại sao cô lại chọn khoa sinh vật nghiên cứu gen di truyền, trong khi đó cô là một tay máy tính rất cừ mà?
- Lạc gia, tôi có thể hỏi một câu hay không?
- Không.
- Uầy, cậu thật là quá đáng quá đi, cho dù cậu không cho tôi cũng hỏi.
Ánh mắt của Lạc Vô Song liền nhìn Vũ Hàn cực kỳ "yêu thương", rồi là hỏi ý kiến dữ chưa? Sao từ đầu không hỏi luôn đi, bày đặt thăm dò ý kiến làm gì rồi cũng tự làm theo ý mình, tên này đúng là rảnh rỗi mà.
- Theo như tớ biết thì trong nhà của cậu đâu có ai mắc bệnh di truyền đâu nhỉ? Tại sao cậu lại chọn khoa này thay vì thứ cậu thích nhất... Là máy tính?
- Cậu hiểu tôi quá ha?
Nhưng Vũ Hàn chỉ cười hì hì, nói chung thì mối quan hệ giữa Vũ Hàn và Lạc Vô Song cũng tính là khá thân thiết, chỉ là con người của cô không thích mắc nợ người khác cho nên cũng không có ý định sẽ để bản thân mắc nợ.
Cái ngày quen biết Vũ Hàn cũng chỉ là tình cờ được cậu ta cứu một mạng, sau đó thì để trả nợ ân tình thì Lạc Vô Song đã phụ đạo cho cậu ta ba tháng, trong suốt ba tháng đó thành tích của Vũ Hàn đã cải thiện rất nhiều, điều đó cũng khiến cho Vũ gia thấy hài lòng, còn đối xử với cô rất tốt. Tính đúng thì giữa hai người đã xong hết tình nghĩa rồi, nhưng cái tên khỉ vàng này lại suốt ngày lẽo đẽo theo cô, rồi vào một ngày đẹp trời, hôm đó cô đã gặp Đậu Đậu, cũng nhờ có Vũ Hàn mà Đậu Đậu mới bình an vô sự, kể từ hôm đó thì mèo nhỏ Đậu Đậu được nuôi dưỡng ở nhà của Vũ Hàn, còn cô và cậu ấy cũng xem như là kết giao làm bạn bè. Tính ra thì tình bạn của họ cũng sắp được sáu năm rồi đó chứ.
- Không có mục đích, thấy thú vị thôi.
- Nói dối. Lạc Vô Song mà tớ biết sẽ không làm chuyện vô bổ như thế, Lạc gia à, nói thật cho tớ biết đi, rốt cuộc là vì ai mà cậu lại học khoa này thế?
Thí nghiệm trên tay của Lạc Vô Song liền khựng lại một chút, nhưng rồi cuối cùng cũng chỉ cười nhạt, cô vẫn không đáp.
Mặc dù Vũ Hàn đã sớm đoán được Lạc Vô Song sẽ không nói, nhưng không sao, thời gian còn dài, cậu ấy tin là một ngày nào đó Lạc Vô Song sẽ sẵn sàng nói ra mà thôi, nhưng thứ quyết định vẫn là thời gian!
[...]
Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm thì giáo sư Phùng Dĩ Nguyên đã chạy đến tìm cô, lúc anh ta nhìn thấy Vũ Hàn thì còn tặng cho cậu ta một cái liếc mắt đầy yêu thương. Nhưng sau khi đối diện với Lạc Vô Song thì lại cười rất vui vẻ, y như một con cún to xác vậy.
- Đàn chị... Hai người có mối quan hệ gì vậy? Bây giờ khắp trường đã đồn đoán hai người đang ngoại tình với nhau, còn nhóm giáo sư thì cho rằng giáo sư Chung không đủ khả năng quản lý chị, vì vậy họ đang làm ầm việc chị sẽ chuyển sang khoa nào...
Dừng một chút, Phùng Dĩ Nguyên lại nói:
- Vậy... Đàn chị... Cậu ta... Chị... Hai người có mối quan hệ gì vậy?
Lạc Vô Song liền chỉ tay về phía của Vũ Hàn, vốn dĩ Vũ Hàn còn tưởng bản thân sẽ được trở thành bạn thân chí cốt của Lạc gia, nhưng một giây sau thì Vũ Hàn tựa như từ trên mây rơi xuống đất với câu nói:
- Chân chó sai vặt.
Nói xong thì Lạc Vô Song cũng rới đi, còn Vũ Hàn thì cũng bất mãn mà chạy theo cô, riêng Phùng Dĩ Nguyên lại nhìn theo từng bước mà lắc đầu. Vốn dĩ anh ta đã đoán được một tình huống khác, nhưng có lẽ Lạc Vô Song không nhìn ra.
Thôi thì chuyện tin đồn cũng phải nhanh chóng giải quyết, nếu không thì chuyện riêng của cô lại bị đào bới thì sẽ nguy mất. Nghĩ đến đây thì Phùng Dĩ Nguyên cũng nhanh chóng đi xử lý tin đồn.
Rất nhanh tin đồn đã lắng xuống, hay nói đúng hơn là bản thân Lạc Vô Song đã lên diễn đàn của trường để đính chính, còn gắn cả tên của Vũ Hàn lên đó nữa mà.
Nội dung đại khái là [Tên @Vũ Hàn IQ quá thấp, không cùng đẳng cấp.]
Rất nhanh bài viết của cô đã bùng nổ khắp diễn đàn, có người thì nói cô kiêu căng, ngạo mạn, có người thì bênh vực ý kiến của cá nhân mình, có người vẫn cho rằng hai người đang che giấu việc ngoại tình. Tuy nhiên phải có một cái vấn đề phải công nhận, chính là bài viết cô nói rất đúng, với một thiên tài thì phải đi với một thiên tài khác, còn Vũ Hàn tuy có bề ngoài... Nhưng IQ thật sự có chút vấn đề.
Cái này không cãi được!
Cứ như vậy, tin đồn tình ái của Lạc Vô Song và Vũ Hàn cuối cùng cũng bị đè xuống, đến đây Tiêu Tú Trân mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà sau đó lại nổi lên một sự lo lắng khác trong lòng của cô ấy, không chỉ bản thân lo lắng mà Tiêu Tú Trân còn nhắn tin cho Tiêu Uẩn, nội dung là:
[Trân Trân]: Anh hai, chị dâu thích người có IQ lắm đó, hay anh đi học thêm vài kiến thức về sinh học di truyền đi.
Ở công ty thì Tiêu Uẩn cũng ngơ luôn với nội dung của em gái vừa gửi, anh nhanh chóng hồi âm lại.
[Tiêu Uẩn]: Trân Trân, có bệnh thì nên đi khám, đừng giấu gia đình.
Tiêu Tú Trân hoàn toàn tức giận rồi, người ta có lòng tốt nhắc nhở mà lại nói người ta có bệnh, đáng đời anh ế hai mươi tám năm!
#Yu~