Chương : 16
Dương Thần đột nhiên xuất hiện khiến cho Lâm Nhược Khê từ ghế sô pha nhảy dựng lên, lúng túng xoay người giãy giụa thoát ra khỏi đôi tay của Dương Thần, trừng mắt nhìn hắn:
- Không được chạm vào tôi.
- Này, không cần phản ứng như vậy chứ.
Dương Thần nhún nhún vai cười khổ.
- Trêu chọc cô chút thôi, nếu tôi thực sự muốn hôn cô, còn không biết nửa đêm khuya khoắt có bị cô dí cưa vào cổ không nữa.
Lâm Nhược Khê mặc kệ Dương Thần, cầm điều khiển từ xa nhấn một cái, ti vi bị tắt đi, nghĩ đến việc mình bí mật thích xem kịch ngôn tình bị Dương Thần biết, khuôn mặt xinh đẹp có chút đỏ lên, hung hăng liếc Dương Thần một cái:
- Nghe vú Vương nói anh đi thu dọn đồ đạc, nhưng đừng đem đồ đạc thối tha gì đó của anh tới nhà tôi.
- Yên tâm đi, chỉ có vài bộ quần áo.
Dương Thần chỉ chỉ vào cái bao nhỏ ở cầu thang.
- Tuy nhiên, tôi đau đầu chính là ở đây về sau, tiệm thịt dê xiên nướng bán như thế nào.
- Anh còn muốn bán thịt dê xiên nướng?
Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần như nhìn thấy quái vật, cô nghĩ như thế nào cũng không rõ, người đàn ông này sao lại bán thịt dê xiên nướng, thật tiếc.
Dương Thần nháy mắt mấy cái:
- Làm sao vậy, hợp đồng hôn nhân không quy định tôi không thể bán thịt dê xiên nướng nhé.
Lâm Nhược Khê nghiến răng:
- Tóm lại anh không được bán thịt dê xiên nướng, bắt đầu ngày mai anh phải đi ra ngoài làm việc, tốt nhất là công việc văn phòng.
Dương Thần buồn rầu gãi đầu, nói thật ra hắn cũng không phải không thể đi tìm loại việc đó, chỉ là trong thời gian rảnh rỗi khi học ở Havard đã nhận được “bằng” thưởng thức trà, cũng đủ đứng đầu nhiều công ty rồi, nhưng Dương Thần không quen ngồi trong phòng điều hòa, xem ra loại công việc nhàn nhã này không bằng bán thịt dê xiên nướng trên đường và bán hàng rong.
- Anh khỏi phải mượn cớ, công việc của anh phải đổi lại.
Nhìn thấy biểu hiện kiên quyết của Lâm Nhược Khê:
- Anh không thay đổi thì anh chết chắc.
Dương Thần run rẩy, sợ lần này bà xã yêu quý của mình lại dùng chiêu nhảy lầu tự vẫn nên vội vàng gật đầu:
- Được, được, tất cả đều nghe theo em, mai anh sẽ đi tìm việc.
Lâm Nhược Khê gật đầu hài lòng, bỗng nhiên nhớ ra việc gì đó, liền rút trong ví da của mình ra một cái điện thoại di động đưa cho Dương Thần và nói:
- Này, cầm lấy, tránh việc tôi không thể tìm thấy anh khi anh ra ngoài.
Dương Thần cười cười nhận lấy chiếc điện thoại. Xem ra việc kết hôn lần này là đúng, có nhà lầu, xe hơi còn có điện thoại dùng miễn phí. Bà xã hắn tuy có chút lạnh lùng nhưng vẫn còn tốt lắm.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Dương Thần, mắt Lâm Nhược Khê lại ánh lên một tia nhìn khinh miệt, ngáp một cái, có vẻ uể oải cô nói:
- Thôi được rồi, tôi đi ngủ đây, anh chuẩn bị ngày mai đi tìm việc đi là vừa.
Lâm Nhược Khê vừa định lên lầu thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Vú Vương lúc này đang bận làm việc trong bếp vội vàng chạy ra, lau hai tay vào tạp dề rồi mở cửa.
- Ông chủ, ông tới rồi ạ.
Nghe vú Vương kêu một tiếng “ ông chủ” khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê thoáng chút buồn bực xoay người lại đi về hướng người đàn ông trung niên trước mặt.
Đây là một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh lam, tóc tai gọn gàng, dáng vẻ đường hoàng, ở khóe mắt có nếp nhăn và tóc đã pha lẫn một vài sợi bạc, vì vậy chúng ta có thể nhìn ra tuổi tác của ông đã lớn, nhìn ông có rất nhiều nét giống với Lâm Nhược Khê nên hiển nhiên đây là bố của cô ấy.
Lúc này thì ông Lâm Khôn đã bước vào nhà, sắc mặt không được tốt cho lắm, ông nhìn chằm chằm vào Lâm Nhược Khê rồi lướt mắt qua Dương Thần.
- Ba…
Lâm Nhược Khê uể oải kêu lên, cảm thấy sự xuất hiện của ba cô không có gì đáng ngạc nhiên, không vui không buồn, dường như là một người xa lạ.
- Ba?
Ông Lâm Khôn cười lạnh.
- Trong mắt con còn có người ba này sao? Không có tiếng đáp trả.
- Kết hôn với một người đàn ông xa lạ, trong mắt con còn có người cha này ư?
Ông Lâm Khôn gầm lên đi thẳng vào trong.
Nhìn thấy như vậy, vú Vương sợ hãi, không ngờ sự việc lại đến mức này, chuyện kết hôn của tiểu thư ông chủ không hề biết.
Lâm Nhược Khê mắt đỏ hoe, nước mắt bắt đầu rơm rớm, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm lại, tỏ ra kiên cường:
- Con sớm đã nói, việc kết hôn là do chính con quyết định, người đàn ông xa lạ thì đã sao? Con thà kết hôn với anh ta còn hơn là cưới Hứa Trí Hoành.
- Con…đây là cách nói chuyện với người đã sinh ra con ư?
Ông Lâm Khôn cười gằn:
- Tốn công nuôi con lớn như vậy, đừng nghĩ bà nội sẽ giao công ty của chú hai cho con. Người làm cha này không dạy được con ư? Đừng quên rằng, ta vẫn có 30% cổ phần trong công ty, ta cũng là một cổ đông lớn, ta còn là cha ruột của con.
Lâm Nhược Khuê ngẩng đầu, cắn chặt môi, nghẹn ngào:
- Cha ruột ư? Hừ, tôi từ nhỏ đến lớn chỉ có mẹ và bà nội, không bao giờ thấy bóng dáng của ông, tôi vốn không thích Hứa Trí Hoành, ông đừng phí tâm sức ở đây nữa.
Ông Lâm Khôn giận dữ nói:
- Không thích? Vậy thì đã sao, đại thiếu gia nhà họ Hứa, tổng giám đốc tương lai của tập đoàn công nghệ Đông Hoa, con cưới nó có gì không tốt? Lại nói, không lẽ con thích người đàn ông xa lạ này sao?
Nói đoạn chỉ tay về hướng Dương Thần đang đứng bất động.
Từ lúc ông Lâm Khôn đến, qua cuộc nói chuyện của hai cha con, Dương Thần đã phần nào hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra. Xem ra, chỉ vì sự ép buộc của cha mà Lâm Nhược Khê mới kết hôn với mình. Đương nhiên, nguyên nhân một phần cũng là vì giữa hắn và cô đã phát sinh mối quan hệ nam nữ.
Thấy ông Lâm Khôn chẳng những nhìn mình một lần nói “người đàn ông quê mùa” thì ngay cả Bồ Tát cũng khó mà cảm thấy dễ chịu. Dương Thần lại chưa hề làm “ con rể”, gặp ông Lâm Khôn chỉ thẳng ngón tay vào chính mình, nhíu mày nói:
- Chú, đề nghị ông chỉ tay đi chỗ khác, bằng không sẽ rất nguy hiểm.
Ông Lâm Khôn cười lạnh:
- Đồ súc sinh, mày mà cũng dám nói chuyện với ta? Đừng cho là ta không biết, ta sớm đã phái người đi điều tra biết được mày bán thịt dê xiên nướng. Tuy không biết vì sao con ta lại đi chọn kết hôn với mày, nhưng trong mắt ta mày cũng không bằng đống cứt…
- Mày làm cái gì vậy?
Vừa mới còn ngạo mạn ông Lâm Khôn đột nhiên thu tay về, đau đớn giữ tay mình trên thảm, mồ hôi trên trán ướt đẫm.
- Dương Thần….anh…
Lâm Nhược Khê ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng vừa trong nháy mắt, Dương Thần đột nhiên hướng tới ông Lâm Khôn chỉ vào tay của ông ấy bỗng ngắt một cái, rồi thu trở về rất nhanh, động tác dường như rất bình thường.
Sắc mặt Dương Thần bình tĩnh nhìn Lâm Nhược Khê cười:
- Không có gì, tôi không thích người này chỉ tay vào tôi, còn mắng tôi nữa, đặc biệt sau khi tôi cảnh cáo là rất nguy hiểm rồi…Tay của ông ấy gãy rồi, khoảng 10 ngày hoặc nửa tháng mới có thể khỏi.
Thực tế, nếu là trước đây thì không chỉ làm gãy ngón tay, mà ngược lại sẽ đánh người này vỡ đầu.
Ông Lâm Khôn nén cơn đau, gào rít:
- Mày chờ đấy! Đồ súc sinh! Ta phải làm cho mày chết không được yên thân. Ta phải tìm người xử mày…
- Ba…Đừng nói nữa….Tay ba thế nào rồi…
Lâm Nhược Khê tuy hận cha mình nhưng dù sao cũng là máu mủ, lúc này ông Lâm Khôn với vẻ mặt đau khổ mềm lòng ngồi xổm xuống.
- Đồ tiện nhân! Đừng đụng vào ta.
Ông Lâm Khôn đẩy mạnh Lâm Nhược Khê ra làm cô ấy ngã xuống đất.
- Ba! …
Sắc mặt Lâm Nhược Khê trắng bệch, không ngờ cha mình lại nói mình là “ đồ tiện nhân”, cô cảm thấy trước mắt tối sầm lại, chút nữa thì bất tỉnh.
Vú Vương ở bên gấp đến độ rơi lệ, nhưng bà là tôi tớ khó mà có thể nói được gì, lúc này nhìn Lâm Nhược Khê té trân mặt đấy thì khóc lã chã, vội chạy tới an ủi.
Ông Lâm Khôn loạng chảng đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử mày nhớ cho kĩ, mày dám đánh ta. Lâm Khôn ta cho mày chết lúc nào không biết.
Nhìn thấy cảnh tượng của Lâm Nhược Khê, tim của Dương Thần dường như nén lại. Cô gái này bất luận là lạnh nhạt như thế nào, thì trên danh nghĩa vợ chồng, không tự chủ được, tình cảm tự nhiên nảy sinh.
Vẻ mặt của Dương Thần bình tĩnh vô cùng, chỉ có điều khóe miệng nhếch lên khinh miệt:
- Tôi chỉ nói với ông một lần, tôi rất ít gây phiền toái…Tôi cũng không biết ông và vợ tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không cần quan tâm. Nhưng tôi có một nguyên tắc, tôi ghét nhất bị ai uy hiếp…
- Không được chạm vào tôi.
- Này, không cần phản ứng như vậy chứ.
Dương Thần nhún nhún vai cười khổ.
- Trêu chọc cô chút thôi, nếu tôi thực sự muốn hôn cô, còn không biết nửa đêm khuya khoắt có bị cô dí cưa vào cổ không nữa.
Lâm Nhược Khê mặc kệ Dương Thần, cầm điều khiển từ xa nhấn một cái, ti vi bị tắt đi, nghĩ đến việc mình bí mật thích xem kịch ngôn tình bị Dương Thần biết, khuôn mặt xinh đẹp có chút đỏ lên, hung hăng liếc Dương Thần một cái:
- Nghe vú Vương nói anh đi thu dọn đồ đạc, nhưng đừng đem đồ đạc thối tha gì đó của anh tới nhà tôi.
- Yên tâm đi, chỉ có vài bộ quần áo.
Dương Thần chỉ chỉ vào cái bao nhỏ ở cầu thang.
- Tuy nhiên, tôi đau đầu chính là ở đây về sau, tiệm thịt dê xiên nướng bán như thế nào.
- Anh còn muốn bán thịt dê xiên nướng?
Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần như nhìn thấy quái vật, cô nghĩ như thế nào cũng không rõ, người đàn ông này sao lại bán thịt dê xiên nướng, thật tiếc.
Dương Thần nháy mắt mấy cái:
- Làm sao vậy, hợp đồng hôn nhân không quy định tôi không thể bán thịt dê xiên nướng nhé.
Lâm Nhược Khê nghiến răng:
- Tóm lại anh không được bán thịt dê xiên nướng, bắt đầu ngày mai anh phải đi ra ngoài làm việc, tốt nhất là công việc văn phòng.
Dương Thần buồn rầu gãi đầu, nói thật ra hắn cũng không phải không thể đi tìm loại việc đó, chỉ là trong thời gian rảnh rỗi khi học ở Havard đã nhận được “bằng” thưởng thức trà, cũng đủ đứng đầu nhiều công ty rồi, nhưng Dương Thần không quen ngồi trong phòng điều hòa, xem ra loại công việc nhàn nhã này không bằng bán thịt dê xiên nướng trên đường và bán hàng rong.
- Anh khỏi phải mượn cớ, công việc của anh phải đổi lại.
Nhìn thấy biểu hiện kiên quyết của Lâm Nhược Khê:
- Anh không thay đổi thì anh chết chắc.
Dương Thần run rẩy, sợ lần này bà xã yêu quý của mình lại dùng chiêu nhảy lầu tự vẫn nên vội vàng gật đầu:
- Được, được, tất cả đều nghe theo em, mai anh sẽ đi tìm việc.
Lâm Nhược Khê gật đầu hài lòng, bỗng nhiên nhớ ra việc gì đó, liền rút trong ví da của mình ra một cái điện thoại di động đưa cho Dương Thần và nói:
- Này, cầm lấy, tránh việc tôi không thể tìm thấy anh khi anh ra ngoài.
Dương Thần cười cười nhận lấy chiếc điện thoại. Xem ra việc kết hôn lần này là đúng, có nhà lầu, xe hơi còn có điện thoại dùng miễn phí. Bà xã hắn tuy có chút lạnh lùng nhưng vẫn còn tốt lắm.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Dương Thần, mắt Lâm Nhược Khê lại ánh lên một tia nhìn khinh miệt, ngáp một cái, có vẻ uể oải cô nói:
- Thôi được rồi, tôi đi ngủ đây, anh chuẩn bị ngày mai đi tìm việc đi là vừa.
Lâm Nhược Khê vừa định lên lầu thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Vú Vương lúc này đang bận làm việc trong bếp vội vàng chạy ra, lau hai tay vào tạp dề rồi mở cửa.
- Ông chủ, ông tới rồi ạ.
Nghe vú Vương kêu một tiếng “ ông chủ” khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê thoáng chút buồn bực xoay người lại đi về hướng người đàn ông trung niên trước mặt.
Đây là một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh lam, tóc tai gọn gàng, dáng vẻ đường hoàng, ở khóe mắt có nếp nhăn và tóc đã pha lẫn một vài sợi bạc, vì vậy chúng ta có thể nhìn ra tuổi tác của ông đã lớn, nhìn ông có rất nhiều nét giống với Lâm Nhược Khê nên hiển nhiên đây là bố của cô ấy.
Lúc này thì ông Lâm Khôn đã bước vào nhà, sắc mặt không được tốt cho lắm, ông nhìn chằm chằm vào Lâm Nhược Khê rồi lướt mắt qua Dương Thần.
- Ba…
Lâm Nhược Khê uể oải kêu lên, cảm thấy sự xuất hiện của ba cô không có gì đáng ngạc nhiên, không vui không buồn, dường như là một người xa lạ.
- Ba?
Ông Lâm Khôn cười lạnh.
- Trong mắt con còn có người ba này sao? Không có tiếng đáp trả.
- Kết hôn với một người đàn ông xa lạ, trong mắt con còn có người cha này ư?
Ông Lâm Khôn gầm lên đi thẳng vào trong.
Nhìn thấy như vậy, vú Vương sợ hãi, không ngờ sự việc lại đến mức này, chuyện kết hôn của tiểu thư ông chủ không hề biết.
Lâm Nhược Khê mắt đỏ hoe, nước mắt bắt đầu rơm rớm, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm lại, tỏ ra kiên cường:
- Con sớm đã nói, việc kết hôn là do chính con quyết định, người đàn ông xa lạ thì đã sao? Con thà kết hôn với anh ta còn hơn là cưới Hứa Trí Hoành.
- Con…đây là cách nói chuyện với người đã sinh ra con ư?
Ông Lâm Khôn cười gằn:
- Tốn công nuôi con lớn như vậy, đừng nghĩ bà nội sẽ giao công ty của chú hai cho con. Người làm cha này không dạy được con ư? Đừng quên rằng, ta vẫn có 30% cổ phần trong công ty, ta cũng là một cổ đông lớn, ta còn là cha ruột của con.
Lâm Nhược Khuê ngẩng đầu, cắn chặt môi, nghẹn ngào:
- Cha ruột ư? Hừ, tôi từ nhỏ đến lớn chỉ có mẹ và bà nội, không bao giờ thấy bóng dáng của ông, tôi vốn không thích Hứa Trí Hoành, ông đừng phí tâm sức ở đây nữa.
Ông Lâm Khôn giận dữ nói:
- Không thích? Vậy thì đã sao, đại thiếu gia nhà họ Hứa, tổng giám đốc tương lai của tập đoàn công nghệ Đông Hoa, con cưới nó có gì không tốt? Lại nói, không lẽ con thích người đàn ông xa lạ này sao?
Nói đoạn chỉ tay về hướng Dương Thần đang đứng bất động.
Từ lúc ông Lâm Khôn đến, qua cuộc nói chuyện của hai cha con, Dương Thần đã phần nào hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra. Xem ra, chỉ vì sự ép buộc của cha mà Lâm Nhược Khê mới kết hôn với mình. Đương nhiên, nguyên nhân một phần cũng là vì giữa hắn và cô đã phát sinh mối quan hệ nam nữ.
Thấy ông Lâm Khôn chẳng những nhìn mình một lần nói “người đàn ông quê mùa” thì ngay cả Bồ Tát cũng khó mà cảm thấy dễ chịu. Dương Thần lại chưa hề làm “ con rể”, gặp ông Lâm Khôn chỉ thẳng ngón tay vào chính mình, nhíu mày nói:
- Chú, đề nghị ông chỉ tay đi chỗ khác, bằng không sẽ rất nguy hiểm.
Ông Lâm Khôn cười lạnh:
- Đồ súc sinh, mày mà cũng dám nói chuyện với ta? Đừng cho là ta không biết, ta sớm đã phái người đi điều tra biết được mày bán thịt dê xiên nướng. Tuy không biết vì sao con ta lại đi chọn kết hôn với mày, nhưng trong mắt ta mày cũng không bằng đống cứt…
- Mày làm cái gì vậy?
Vừa mới còn ngạo mạn ông Lâm Khôn đột nhiên thu tay về, đau đớn giữ tay mình trên thảm, mồ hôi trên trán ướt đẫm.
- Dương Thần….anh…
Lâm Nhược Khê ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng vừa trong nháy mắt, Dương Thần đột nhiên hướng tới ông Lâm Khôn chỉ vào tay của ông ấy bỗng ngắt một cái, rồi thu trở về rất nhanh, động tác dường như rất bình thường.
Sắc mặt Dương Thần bình tĩnh nhìn Lâm Nhược Khê cười:
- Không có gì, tôi không thích người này chỉ tay vào tôi, còn mắng tôi nữa, đặc biệt sau khi tôi cảnh cáo là rất nguy hiểm rồi…Tay của ông ấy gãy rồi, khoảng 10 ngày hoặc nửa tháng mới có thể khỏi.
Thực tế, nếu là trước đây thì không chỉ làm gãy ngón tay, mà ngược lại sẽ đánh người này vỡ đầu.
Ông Lâm Khôn nén cơn đau, gào rít:
- Mày chờ đấy! Đồ súc sinh! Ta phải làm cho mày chết không được yên thân. Ta phải tìm người xử mày…
- Ba…Đừng nói nữa….Tay ba thế nào rồi…
Lâm Nhược Khê tuy hận cha mình nhưng dù sao cũng là máu mủ, lúc này ông Lâm Khôn với vẻ mặt đau khổ mềm lòng ngồi xổm xuống.
- Đồ tiện nhân! Đừng đụng vào ta.
Ông Lâm Khôn đẩy mạnh Lâm Nhược Khê ra làm cô ấy ngã xuống đất.
- Ba! …
Sắc mặt Lâm Nhược Khê trắng bệch, không ngờ cha mình lại nói mình là “ đồ tiện nhân”, cô cảm thấy trước mắt tối sầm lại, chút nữa thì bất tỉnh.
Vú Vương ở bên gấp đến độ rơi lệ, nhưng bà là tôi tớ khó mà có thể nói được gì, lúc này nhìn Lâm Nhược Khê té trân mặt đấy thì khóc lã chã, vội chạy tới an ủi.
Ông Lâm Khôn loạng chảng đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử mày nhớ cho kĩ, mày dám đánh ta. Lâm Khôn ta cho mày chết lúc nào không biết.
Nhìn thấy cảnh tượng của Lâm Nhược Khê, tim của Dương Thần dường như nén lại. Cô gái này bất luận là lạnh nhạt như thế nào, thì trên danh nghĩa vợ chồng, không tự chủ được, tình cảm tự nhiên nảy sinh.
Vẻ mặt của Dương Thần bình tĩnh vô cùng, chỉ có điều khóe miệng nhếch lên khinh miệt:
- Tôi chỉ nói với ông một lần, tôi rất ít gây phiền toái…Tôi cũng không biết ông và vợ tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không cần quan tâm. Nhưng tôi có một nguyên tắc, tôi ghét nhất bị ai uy hiếp…