Chương 38: Lo Bò Trắng Răng
Trong đại sảnh biệt thự của nhà họ Triệu. Ông cụ Triệu thoải mái ngồi uống trà, mà ngay lúc này không ai dám chế nhạo hay xỉa xói gì với ông ấy nữa. Triệu Thiên Mang với Ngô Châu sốt ruột, cứ đi qua đi lại trước mặt ông cụ. Triệu Trung Tuyết ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt xanh mét, im lặng không dám rên một tiếng. Khi con đường tương lai đang rộng lớn, cô ta khinh thường ông cụ, nhưng bây giờ cô ta lại không có mặt mũi nào dám nhảy nhót trước mặt ông cụ. “Giờ chỉ có bố ra mặt xin Giang Vũ tha lỗi thì nhà họ Triệu chúng ta mới được an toàn thôi bố ơi! Nếu không, nhà họ Triệu chúng ta toi rồi”. 'Triệu Thiên Mang ôm ngón tay đã băng bó đàng hoàng, sốt ruột cầu xin ông cụ: “Chẳng lẽ bố cứ trơ mắt nhìn gia tộc mình bị diệt vong thế sao?” “Đúng vậy đấy! Ai mà ngờ được bây giờ Giang Vũ trở thành người của cô cả nhà họ Kỷ rồi chứ, lỡ như gã muốn trả thù nhà họ Triệu này thì chúng ta chết chắc rồi”. Ngô Châu cũng hùa theo nói đến kết quả trong dự đoán, rồi tiếp tục cầu xin: “Tuy chúng con có thái độ không tốt với Giang Vũ, nhưng bố cũng xem gã là người thân thuộc suốt bao nhiêu năm nay, con chắc chắn gã sẽ nể mặt mũi của bố mà”. “Tôi không có năng lực lớn như vậy, anh chị tự đi cầu xin con rể tốt của anh chị đi!” Ông cụ cười mỉa, châm biếm: “Người ta là cậu cả của nhà họ Lưu, địa vị hơn Giang Vũ gấp trăm lân mài” “Bọn con biết sai rồi bố ơi! Bây giờ, nhà họ Lưu cũng khó tự bảo vệ bản thân, bố đừng nhắc đến thằng nhóc Lưu Thư Nhất đó nữa". Gương mặt già của Triệu Thiên Mang đỏ lên, bi ai lo lắng: “Bây giờ sự sống sót của nhà họ Triệu chỉ có thể dựa vào một mình bố thôi đấy”. “Đúng vậy! Từ trước đến giờ, Giang Vũ luôn tôn kính và nghe lời bố hết mực, con chắc chắn gã sẽ nể mặt bố thôi!" Ngô Châu cũng hùa theo khuyên. “Tôi chỉ là một lão già vô dụng không ai để vào mắt, vậy nên anh chị đừng trông mong gì vào tôi”. Ông cụ nâng chén trà lên, lạnh lùng nói: “Tôi đã từng nói Giang Vũ không phải kẻ tầm thường, thế mà anh chị có ai tin đâu. Thậm chí, còn làm nhiều chuyện ghê tởm với thăng bé nữa chứ”. “Giờ chỉ trách các anh chị có mắt không tròng, không biết chân long thôi”. “Chúng con đã biết bố không nhìn nhầm Giang Vũ, nhưng chuyện gấp hiện tại là phải cứu vấn mọi chuyện ra sao đây?” Triệu Thiên Mang cầu xin: “Nhà họ Triệu ở Giang Châu chỉ là một dòng họ nhỏ chẳng có tiếng tăm, chúng †a hoàn toàn không chịu nổi việc chèn ép và trả thù của Giang Vũ..." “Hừ, nếu biết có kết quả hôm nay, sao lúc trước còn làm?” Ông cụ mất kiên nhãn, hừ lạnh cắt ngang lời Triệu Thiên Mang: “Triệu Thiên Mang, Ngô Châu, hai anh chị không làm thất vọng tên mình đâu”. “Một đứa thì mù*, một đứa thì không có con ngươi*. Đúng là cặp đôi trời sinh, có mắt như mù!” *ở đây người ta chơi chơi chữ đồng âm: “mang” đọc giống “manh (mù)”, “ngô châu” đọc giống “vô châu”. “Trời ơi bố ơi, giờ bố có chê cười cũng có ích gì đâu!” Ngô Châu mất kiên nhãn nhìn chăm chú vào ông cụ ố nói rõ đi, bố có đi cầu xin Giang Vũ không?” “Tôi không đi, anh chị cũng không cần đi đâu hết!” Ông cụ vẫn vừa thảnh thơi uống trà, vừa bình tĩnh nói: “Trước khi anh chị ép Giang Vũ rời khỏi nhà, tôi đã biết được chuyện sớm muộn gì thằng bé sẽ lộn mình. Tôi đã mặt dày, nhờ vả thằng bé trước rồi”. “Thằng bé cũng đồng ý với tôi, sau khi bản thân đã có công danh sự nghiệp ổn định sẽ không gây khó dễ nhà họ Triệu”. “Thì ra bố đã sắp xếp từ lâu rồi!” Triệu Thiên Mang với Ngô Châu nghe thế lập tức thở dài nhẹ nhõm. Vẻ mặt của Triệu Trung Tuyết cũng bình tĩnh hơn xíu. Nếu Giang Vũ đã đồng ý lời hứa, không gây khó dễ cho nhà họ Triệu, thì những chuyện họ lo vừa rồi chỉ là dư thừa thôi. “Tuy Giang Vũ từng đồng ý với tôi không gây khó dễ nhà họ Triệu”. Đột nhiên, ông cụ bỏ chén trà xuống, cảnh cáo: “Nhưng tôi vẫn khuyên anh chị đừng có trêu Giang Vũ, nếu không hậu quả ra sao anh chị tự gánh. Lần này xem như là chuyện cảnh cáo, nhớ suốt đời đấy”. “Bố cứ yên tâm đi, bây giờ gã là người của cô cả nhà họ Kỷ, còn là người phụ trách đầu tư nhà họ Kỷ tại Giang Châu. Bọn con có ngu cũng không dám chọc gã nữa đâu”. Triệu Thiên Mang nghe nhà họ Triệu đã thoát khỏi danh sách trả thù của Giang Vũ, cục đá đè nặng trong lòng cũng buông xuống. Ông ta liên tục gật đầu, hứa hẹn. “Lo lắng lâu như vậy, té ra bố đã nói với Giang Vũ rồi. Bố làm con lo bò trắng răng cả ngày trời đó”. Ngô Châu ngồi sụp xuống ghế sô pha, thả lòng rồi vỗ ngực, rồi đảo mắt suy nghĩ cái gì đó thốt lên: “Không đúng!”