Chương 7: Khiến Anh Hối Hận Vì Đã Đến Thế Giới Này
Ông cụ Triệu thường xuyên nói Giang Vũ là người từ trên trời rơi xuống, mà mọi người lại nghĩ rắng lời ông ấy nói là một kiểu bóng gió. Nhưng khi thấy vẻ mặt kính sợ này của ông cụ, Giang Vũ vô cùng khó hiểu: “Ông nội, rốt cuộc lời này của ông có nghĩa gì vậy ạ?” “Nghĩa năm trên mặt chữ”. Ông cụ giải thích: “Trước đây khi ông đi ngắm sao trên đỉnh núi Vô Lượng, ông đã tận mắt nhìn thấy cháu từ trên trời rơi xuống y hệt sao băng, nặng nề ngã trước mặt ông”. “Lúc đó cháu ngã xuống, mặt đất lõm xuống thành một cái hố to, nhưng cháu lại chẳng bị thương chút nào”. Ông cụ phức tạp nhìn Giang Vũ đi nhìn lại: “Khi ấy ông đã biết chắc cháu không phải người thường, rất có thể là thần tiên hạ phàm”. “Chỉ tiếc là không có ai tin lời ông nói”. Giang Vũ nhìn ông cụ với vẻ mặt kì lạ, đừng nói là những người khác, ngay cả anh cũng không tin lắm vào chuyện mà ông cụ nói. Quá khó tin, quá lạ lùng. “Tuy cháu mất trí nhớ, nhưng ông chắc chắn cháu không phải người bình thường, rất có thể là cơ duyên mà ông trời ban cho ông”. Ông cụ không để ý tới Giang Vũ, tiếp tục nói: “Do đó ông không màng mọi người trong gia tộc phản đối, cho cháu kết hôn với Tuyết Nhi, muốn dùng cách này để trói buộc cháu với nhà họ Triệu”. “Để sau này cháu khôi phục ký ức, nhà họ Triệu sẽ có thể nhờ vả vào vận may của cháu, một bước lên trời”. “Nhưng ông không thể ngờ Tuyết Nhi lại làm ra chuyện làm tổn thương cháu kiểu đấy”. “Giang Vũ, chính sự ích kỷ của ông đã làm cháu bị ấm ức, ông có lỗi với cháu!” Nói rồi, ông cụ áy náy quỳ xuống trước mặt Giang Vũ. “Ông nội không được đâu! Giang Vũ thay đổi sắc mặt, vội vàng đỡ ông cụ lại: “Bất kể những người khác trong nhà họ Triệu đối xử với cháu như thế nào, cháu sẽ ghi nhớ mãi mãi ân tình của ông dành cho cháu”. “Vậy thì ông xin phép mặt dày cầu xin cháu, nếu như sau này cháu đã lớn mạnh, cháu hãy chừa cho nhà họ Triệu một con đường sống nhé, có được không?” Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot để vào đọc truyện nhé Ông cụ nhìn Giang Vũ bằng ánh mắt cầu khẩn. Dù đã đến ngày hôm nay, ông ấy vẫn tin chắc răng Giang 'Vũ không phải vật trong ao, sớm muộn gì anh cũng sẽ lột xác thành rồng. Nếu đến lúc đó Giang Vũ muốn trả thù, nhà họ Triệu nhất định sẽ không thể ngóc đầu lên nổi. Đây là điều mà ông cụ không muốn thấy. “Ông nội yên tâm, dù sau này có thành tài, cháu cũng sẽ nể mặt ông mà không làm khó dễ nhà họ Triệu quá mức đâu ạ”, Giang Vũ do dự một lát rồi trịnh trọng thề thốt. “Vậy thì tốt rồi!” Nghe vậy, ông cụ thở phào một hơi thật dài. Tiếp đến ông ấy mở chiếc hộp gỗ trên bàn, lấy ra một chiếc nhãn khắc hình rồng bay lượn đen láy. “Trước đây lúc gặp cháu, ngoài căn cước công dân ra, trên người cháu còn có chiếc nhẫn hình rồng này nữa”. Ông cụ đưa nhẫn cho Giang Vũ, giải thích: “Vì lúc đó cháu mất trí nhớ, mà ông lại thấy chiếc nhãn này có giá trị không nhỏ nên đã cất giúp cháu”. “Bây giờ cháu quyết định rời khỏi nhà họ Triệu, chiếc nhẫn này cũng phải trả lại cho chủ nhân của nó, dù sao đây cũng là thứ duy nhất có thể chứng minh cho thân phận trước kia của cháu”. “Cảm ơn ông nội!” Giang Vũ nhận lấy nhãn, chân thành cảm ơn, ngay sau đó anh cảm nhận được cảm giác quen thuộc khó tả truyền tới từ chiếc nhẫn, vô thức đeo nó vào ngón trỏ tay phải. Anh có cảm giác chiếc nhãn ấy như hoà làm một thể với máu của mình, không còn muốn tháo nó ra nữa. Sau khi trò chuyện với ông cụ tràn đầy lưu luyến thêm một lát nữa, anh rời khỏi sân sau. Trở lại phòng khách, Triệu Trung Tuyết đặt tờ đơn ly hôn xuống trước mặt Giang Vũ, lạnh lùng thúc giục: “Ký tên đi”. Triệu Thiên Mang và Ngô Châu nhìn Giang Vũ chòng chọc: bằng ánh mắt không mấy tốt lành. Họ đã sắp xếp xong mọi thứ, chỉ cần ký tên, anh đừng hòng còn nguyên vẹn bước ra khỏi nhà họ Triệu. “Sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận vì việc mình đã làm thôi!" Giang Vũ không đổi sắc mặt nhìn Triệu Trung Tuyết. Với những ký ức khôi phục trước đó và những gì ông cụ kể lại, Giang Vũ tin rằng mình có khả năng đạt được thành tựu khiến Triệu Trung Tuyết hối hận không kịp. “Hạng người ăn hại như anh có mất cả đời cũng không thể thành công được đâu, nói gì đến việc làm tôi hối hận”. Triệu Trung Tuyết khinh thường cười một tiếng, lạnh lùng nói: “Lát nữa tôi sẽ khiến anh hối hận vì đã đến thế giới này”. “Cứ chờ mà xem" Giang Vũ lười nói nhảm, không chút do dự ký tên vào đơn ly hôn, sau đó rảo bước đi ra ngoài. Anh vừa ra khỏi biệt thự, một nhóm trai gái cầm gậy gộc. tràn vào trong sân từ bốn phía, bao vây lấy anh. Những người này đều là người nhà họ Triệu! “Thứ ăn hại nhà anh lại dám bắt tôi xin lỗi”. Giọng nói độc ác của Triệu Trung Tuyết vang lên từ phía sau lưng: “Tôi đã bảo rồi, lát nữa tôi sẽ khiến anh hối hận vì đã đến thế giới này”. Giang Vũ quay phắt đầu lại, lạnh lùng nhìn Triệu Trung Tuyết bước ra khỏi biệt thự: “Cô muốn làm gì?” “Giờ anh đã ký vào đơn ly hôn, không còn uy hiếp đến kế hoạch của tôi nữa”. Triệu Trung Tuyết áng chừng tờ đơn ly hôn trong tay, lạnh lùng nói: “Vậy thì anh phải trả giá đắt vì hành vi láo toét ép buộc tôi xin lỗi ban nãy”. “Tôi đã ký đơn ly hôn rồi, cô còn muốn sao nữa?” Giang Vũ nheo mắt lại, vừa hồi tưởng ký ức về chiến đấu trong đầu, vừa tức giận quát. “Tôi muốn anh sống không băng chết, cắt đứt hoàn toàn ý định báo thù tôi của anh”. Triệu Trung Tuyết li3m môi, thâm độc nói: “Anh muốn làm tôi hối hận kia mà, vậy thì tôi sẽ khiến anh không đứng được”. “Mọi người à, tôi và Giang Vũ đã ly hôn rồi, anh ta không còn liên quan gì đến nhà họ Triệu nữa. Mọi người cùng nhau xông lên đánh cho anh ta gãy hết cả hai tay hai chân, để anh ta không bao giờ đứng lên được nữa”. Những người nhà họ Triệu này vốn đã không có thiện cảm với Giang Vũ, bây giờ biết anh đã ly hôn với Triệu Trung Tuyết, họ lại càng thêm không khách sáo hơn nữa. Đã vậy Triệu Trung Tuyết lại còn ôm đùi Lưu Thư Nhất, họ. đều muốn tìm cơ hội nịnh bợ cô ta. Nghe thấy lời Triệu Trung Tuyết, tất cả mọi người đều không hề do dự vung gậy lên đánh về phía Giang Vũ. “Người đàn bà độc địa như cô rồi cũng sẽ sớm ngày gặp. báo ứng thôi”. Giang Vũ nổi giận hét lên một câu, sau đấy nhanh chóng vào tư thế chuẩn bị chiến đấu. Anh không ngờ Triệu Trung Tuyết lại ác độc như vậy, rõ ràng cả hai đã không còn nợ nhau, thế mà cô ta vẫn muốn đối phó với anh bằng thủ đoạn tàn nhãn như thế. Đối mặt với nhiều người cầm hung khí trong tay như vậy, trong lòng Giang Vũ cũng không tự tin cho lắm. “Thứ ăn hại chết tiệt, còn muốn chống cự cơ á”. Nhìn thấy động tác của Giang Vũ, Triệu Trung Tuyết khinh bỉ mắng: “Tôi muốn nửa đời sau anh cũng phải như giòi bọ, chỉ có thể năm sấp xin ăn, để xem anh còn làm tôi hối hận kiểu gì đây?” “Rầm rầm!” Ngay khi hai bên sắp ra tay, một tràng tiếng động cơ vù vù chói tai đột nhiên vang vọng khắp biệt thự. p “Loảng xoảng! Không đợi mọi người phản ứng, cánh cổng sắt lớn ngoài sân đột nhiên bị đâm vỡ tan tành. Một chiếc ô tô màu đen siêu ngầu lòi như con hổ bằng sắt thép đâm ngã cổng, chạy thẳng vào sân. Chiếc xe đó khiến cho nhóm người bao vây Giang Vũ bỏ chạy tán loạn, cuối cùng làm một cú trượt bánh sau rồi dừng lại trước mặt anh. “Chuyện gì thế này?” Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc há hốc mồm trước cảnh tượng bất ngờ này. “Vãi chưởng! Bentley Continental GT3-RI” Có người chỉ vào chiếc xe ô tô kia, ngạc nhiên thốt lên: “Mẹ nó, đây là chiếc xe đắt nhất của hãng Bentley, giá từ năm triệu trở lên đấy”. “Đi chiếc xe đắt tiền này đâm cửa, điên quá rồi”. Sau khi nghe thấy giá của chiếc xe, đám người nhà họ Triệu kinh ngạc ồ lên, sau đó nhìn chằm chặp vào chiếc xe, ai nấy cũng đều muốn xem là ai lại dư tiền như thế? Trước những cái nhìn lom lom đầy ngạc nhiên của mọi người, một cô gái xinh đẹp vô song, nghiêng nước nghiêng thành, lạnh như băng bước xuống xe.