Chương : 19
Bọn dã thi như lâu ngày bị bỏ đói,nay thấy có con mồi xuất hiện, bọn chúng bất chấp,cứ tranh nhau lao tới,miệng vẫn cứ phát ra tiếng kêu gừ gừ giống như mừng rỡ vì sắp được ăn.
Bóng người áo trắng lúc này,
buông thỏong tay xuống,một thanh kiếm dài từ ống tay áo rơi vào bàn tay, khi bọn dã thi lao tới, người đó nhúng nhẹ một cái,cả thân người lộn nhào sang hướng bên kia,trong nháy mắt đã đứng quay đầu lại nhìn bọn chúng,bọn dã thi thấy mất miếng mồi ngon,lại quay đầu điên cuồng nhào tới bóng người áo trắng, thanh kiếm sáng bén loé lên, cứ một nhát là một tên dã thi nằm xuống, trong chốc lát,xác dã thi chất ngổn ngang lên nhau, còn lại một tên, hắn nhìn “đồng loại” của mình nằm xuống hết thì có phần hơi do dự, người áo trắng lúc này, cầm thanh kiếm vắt ra đằng sau, còn một tay kéo ống tay áo lên, vỗ bành bạch lên cổ mình,hơi nghiêng về hướng hắn, giống như muốn lan tỏa mùi hương thịt tươi trên người mình cho tên dã thi đó vậy, tên dã thi lúc nãy còn chần chừ không dám lao tới,bây giờ người áo trắng cố tình để lộ phần cổ ra,mà phần đó lại là hấp dẫn nhất trên cơ thể người,hắn lúc này thật sự không kiềm chế được, lặp tức nhào tới.
Người áo trắng lúc này không hề có ý định tránh né,thậm chí còn cuối người xuống cho tên dã thi dễ dàng cắn hơn,khi bốn cây răng nanh của hắn chạm vào thịt mình,người áo trắng hơi nheo mày lại một chút,sau đó một cước đánh hắn bay ra xa, sờ vào phần cổ cảm nhận ươn ướt,người áo trắng mỉm cười hài lòng rồi bỏ đi, khi đi ngang tên dã thi, sẵn tiện ban cho hắn một kiếm, thanh kiếm vừa rút về thì cái đầu của tên đó cũng vừa lăn lông lốc dưới đất,mắt trợn ngược
Tối đó nhà Hoa đại phu nghe có tiếng gõ cửa, ông hơi cảnh giác đi từng bước thận trọng đến gần cửa, đẩy nhẹ cánh cửa chỉ đủ để hé một tia nhìn ra ngoài,ông nhìn thấy một dáng người áo trắng đang đứng ung dung tựa người cạnh hàng rào, mắt đăm chiêu nhìn lên trời.
Buổi tối trong thôn thường hay có dã thi xuất hiện, hầu như ai nấy đều ở trong nhà khoá chặt cửa, người này là ai,sao lại dám đứng ngoài này,còn thư thả ngắm trăng…?
_ Hoa đại phu,ông định đứng đó nhìn ta mãi hay sao
Giọng nói này có vẻ nghe quen quen,Hoa đại phu liền đánh liều mở toang cánh cửa ra, ông biết chắc chắn đây là người bình thường, vì dã thi vốn dĩ không thể nói chuyện.
_ Công tử…? Sao cậu lại ở đây? Vô nhà nhanh lên,kẻo dã thi kéo tới bây giờ
Cậu Hai không vội trả lời Hoa đại phu, cậu bước vô nhà,nhìn về chỗ giường tre,nơi buổi chiều Hồng Hạnh nằm ở đó nghỉ ngơi
_Tiểu thư khi nãy trúng độc dã thi đâu rồi
_Cô ấy đang ngăm thuốc bên trong, ta đang dùng gạo nếp để ngăn chặn độc tố lan ra cơ thể
Cậu Hai nghe xong thì ngồi bệt xuống giường, lấy tay vạch chỗ áo ngay cổ ra, nói với Hoa đại phu
_Ông đến đây xem
Hoa đại phu vừa nhìn thấy vết thương trên người cậu Hai thì bàng hoàng, cậu ấy đúng là bị dã thi cắn, nhưng hồi chiều cậu nói sẽ giúp ông tìm người thử thuốc,thì ra là cậu ta..
_ Công tử…sao…sao cậu lại..
_ Ông không cần biết nhiều…muốn ta làm gì để giúp ông thì cứ nói … nhưng nhớ chuyện này chỉ có ta và ông biết, không được tiết lộ cho ai,kể cả vị tiểu thư trong kia ….
Hoa đại phu nghe xong thì gật đầu đồng ý, ông đi đến tủ thuốc,lấy ra một viên đan dược màu đen, rồi đưa cho cậu Hai
_Công tử hãy uống viên thuốc này, đây là bước đầu tiên để ta bắt đầu thí nghiệm,nếu chịu đựng không nổi,công tử hãy nói với ta, chỉ cần bước đầu thành công, những bước kế tiếp sẽ dễ dàng hơn một chút
Cậu Hai không cần suy nghĩ đưa viên thứ vào miệng lặp tức nuốt vô trong, sau đó đứng lên,đi về phía Hồng Hạnh đang ngăm mình
_Là Hoa đại phu phải không? Nước này đúng là có công hiệu thật,tôi chỉ mới ngăm một lúc mà tinh thần đã sản khoái hơn nhiều,cám ơn ông nhé
Giọng Hồng Hạnh nghe có vẻ đã phấn chấn hơn,cậu Hai không trả lời,chỉ đứng sau tấm bình phong,yên lặng nghe tiếng cô vẫy nước, cô gái nhỏ như đang cảm thấy vui vẻ lắm,tiếng vẫy nước cứ phát ra liên hồi,cậu Hai cũng bất giác mỉm cười
Tối đó Hồng Hạnh và cậu Hai đều ngủ lại nhà Hoa đại phu, Hồng Hạnh thì ở đó để chữa bệnh,còn cậu Hai thì lấy cớ ở đó chăm sóc cho cô,mặc dù cô nói không cần, nhưng cậu Hai vẫn khăng khăng ở lại, Hồng Hạnh cho là cậu Hai ham chơi muốn ở lại để chọc phá cô thôi,vì thú vui của cậu luôn là thế mà, thực chất cô không thể ngờ được cậu Hai đã vì cô nguyện ý,lấy thân mình ra để Hoa đại phu thử thuốc, những đau đớn của cô,cậu Hai cũng muốn nếm trải, vì nếu không trải qua cậu sẽ không biết cách an ủi cô, cùng nếm đau thương mới có thể cùng nhau hưởng mật ngọt, cậu Hai này,tình ý đối với Hồng Hạnh đã quá rõ ràng,chỉ vì cô vô tư nên không ngờ tới,càng không ngờ rằng lần gặp cô ở Diêm gia không phải là lần đầu của cậu Hai,mọi chuyện hình như đã được nguyệt lão sắp đặt trước,còn đến được với nhau hay không còn phụ thuộc vào sợi dây tơ hồng buộc có chắc hay không nữa
Đêm xuống,ngoài trời trăng thanh gió mát, Hồng Hạnh ban nãy được ngăm nước gạo nếp, nên độc dã thi trong người cô cũng được khống chế không ít,cho nên vẫn có thể gọi là an giấc lành,Hoa đại phu nằm bên trong cũng đã đi sâu vào giấc mộng, chỉ có một mình cậu Hai,nhìn bề ngoài thì có vẻ cậu đã ngủ rồi,nhưng trên trán cậu thì lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt hơi cau lại, hai tay cậu lúc thì nắm chặt lại, lúc thì thả ra,có lúc lại như cố bám víu vào giường,cậu đang đau đớn,đúng như vậy, độc dã thi lúc này đang cố ngắm vào người cậu, nhưng vì cậu đã uống viên đan dược của Hoa đại phu, thuốc cũng bắt đầu cũng có công hiệu, một bên là thuốc,một bên là độc, hai thứ cứ như đang cấu xe lục phủ ngũ tạng của cậu, lúc thì nóng, lúc thì lạnh, có khi cơ thể như bị kim đâm, cả người cậu không chỗ nào là không đau đớn. Cậu cứ như vậy chịu đựng suốt một đêm, có lúc đau tưởng như chết đi sống lại, nhưng môi cậu không hề hé nửa lời cho dù là tiếng rên khe khẽ
Buổi sáng trong thôn bỗng nhiên ồn ào, náo động hẳn,ai nấy đều vội vội vàng vàng chạy ra đầu thôn, có người còn vừa đi vừa thuật lại cho người đi cùng nghe
_ Tôi nói bà nghe,khủng khiếp lắm,máu chảy khắp nơi
_Không biết ai có thù với bọn dã thi đến vậy,ra tay độc ác quá
_Nghe nói có con gái nhà bá hộ Tổng nữa, nó bị dã thi cắn rồi bỏ đi,ai ngờ sáng nay thấy nó nằm trong đám thây ma đó
_Chết chưa! Nghe nói ông ta thương con gái lắm,biết nó thành dã thi rồi mà vẫn cho người đi tìm mấy hôm nay,
Mọi người tụ tập khá đông ở cổng thôn,ai nấy đều tỏ vẻ hết sức kinh ngạc, mặc dù khung cảnh khá khủng khiếp,máu chảy như suối,thây người nằm la liệt,có con còn bị cụt đầu,con thì lủng ruột,con thì mất tay chân, nhưng tất cả đều là dã thi cho nên trong lòng người dân cũng cảm thấy mừng thầm, họ vẫn cứ đứng chỉ trỏ một lúc cho đến khi Lãnh Tuấn đến và dắt theo một đám nha sai, họ giải tán người dân, rồi thay phiên nhau mang dã thi về nơi chuyên để hoả táng thây ma
Lãnh Tuấn ban đầu nhìn hiện trường vương vãi dã thi thì vô cùng sửng sốt, theo kinh nghiệm của anh,người có thể tiêu diệt được đám dã thi này một cách gọn gàng như thế thì chắc chắn không tầm thường, dân trong thôn có bao nhiêu người,ai nấy như thế nào Lãnh Tuấn nắm rõ trong lòng bàn tay, nếu nói khả năng là người ở đây làm là điều không thể, mấy hôm nay chỉ có Diêm công tử và Hồng Hạnh tiểu thư là người nơi khác tới, Hồng Hạnh thì đang bị trúng độc dã thi, cô ấy lại nhìn không giống là người có tài nghệ xuất chúng như vậy,bây giờ chỉ còn lại Diêm công tử…nhưng cậu ấy làm vậy để làm gì? Để trừ hại cho dân hay còn nguyên nhân nào khác… Cũng không loại trừ khả năng một người nào đó đi ngang,vô tình trông thấy bọn dã thi nên ra tay tiêu diệt không chừng …
Sáng sớm thấy tinh thần minh mẫn,Hồng Hạnh liền vào bếp làm mấy món điểm tâm sáng cho mọi người,sẵn dịp cám ơn Hoa đại phu đã giúp cô giảm đi độc tố trong cơ thể.
Hồng Hạnh làm món bánh bao chỉ nhân dừa, bánh đậu xanh,và cả bánh in hoa quế, cô làm bánh rất ngon,đặc biệt là bánh bao chỉ,ba cô vẫn thường khen cô làm ngon như mẹ cô vậy đó,rất có hương vị gia đình
Hoa đại phu ăn xong cứ tấm tắc khen ngon, Hồng Hạnh chợt liếc sang cậu Hai,sáng nay sắc mặt cậu không tốt, ăn bánh cậu cũng chỉ ăn qua loa, sau đó chợt cậu nhìn sang Hoa đại phu, hai người trao đổi bằng ánh mắt,Hồng Hạnh thấy Hoa đại phu đang ăn chợt bảo là có việc sau đó rời đi, cậu Hai ở lại thêm một lát cũng nói no rồi cũng đi vô.
Còn một mình Hồng Hạnh ở lại dọn dẹp,đột nhiên gân cổ cô lại nổi lên,cảm giác đau nhứt lại ùa đến,bát đĩa trên tay cô cũng vì thế mà rơi xuống loảng xoảng. Hồng Hạnh té khụy xuống bàn, xung quanh cô bỗng dưng tối đen,đầu óc mụ mị, sau đó thì cô không còn biết gì nữa
Cậu Hai và Hoa đại phu đang bàn chuyện ở trong,chưa nói đến đâu thì nghe tiếng Hồng Hạnh té xuống,cậu Hai vội đi ra thì thấy Lãnh Tuấn đang bế cô trên tay, đôi mắt cô nhắm nghiền, gân cổ nổi lên xanh rờn,cậu Hai định đến đón lấy cô từ tay Lãnh Tuấn thì đột nhiên bàn tay như đóng băng,hai chân cũng không nhút nhít được,Hoa đại phu như hiểu chuyện gì xảy ra, ông ra hiệu bảo Lãnh Tuấn bế Hồng Hạnh vào trong,sau đó ông đi lấy bát cháo gạo nếp,được nấu từ sáng cho cậu Hai hớp lấy một ngụm, một lúc sau thì tay chân cậu bắt đầu có cảm giác.
Hồng Hạnh mơ màng thấy mình đang đứng trên một bãi cỏ xanh mướt, xung quanh bướm lượn dập dìu trong rất thơ mộng, cô nhìn thấy phía trước mặt có một cánh đồng hoa, rất nhiều các loại hoa cùng nhau khoe sắc, trời trong,nắng vàng, không khí thanh mát thật khiến cho người ta cảm thấy thật dễ chịu, chợt cô nhìn thấy một bóng lưng rất quen thuộc,người đó đang mặc bộ y phục màu trắng,mái tóc dài được tết hờ gọn gàng,cậu Hai đang đứng,quay lưng lại với cô, hình như đang nhìn xa xăm ở nơi nào đó. Hồng Hạnh tiến lại gần, cô rón rén đi đến, tựa hồ khi cậu không để ý sẽ làm cho cậu giật mình,trả thù những lần cô bị cậu trêu ghẹo, nhưng khi cô đến sắp tới chỗ cậu thì cậu quay lại, Hồng Hạnh giật mình hoảng sợ, đôi mắt cậu trắng đục , gân máu mắt nổi lên, da mặt cậu tái méc, miệng nở nụ cười ma quái. Cô định bỏ chạy thì chân đột nhiên đứng yên,nhút nhít mãi cũng không thể cử động được,phía trước cậu Hai cũng đang di chuyển lại phía cô, nhưng sao cậu lại không đi như một người bình thường, chân cậu cứ cứng đơ,nhít từng chút một lại gần cô,trong kiểu cậu duy chuyển rất giống…giống dã thi.
Hồng Hạnh run lẩy bẩy,cố nhấc chân lên mà không tài nào nhấc nổi,cho đến khi cậu Hai tới gần,cậu nhìn cô bằng đôi mắt thèm khát,sau đó bất chợt cười lên,để lộ bốn cây răng nanh nhọn hoắt, từ từ,từ từ đưa sát lại gần cổ cô rồi ” phập ” cái
Bóng người áo trắng lúc này,
buông thỏong tay xuống,một thanh kiếm dài từ ống tay áo rơi vào bàn tay, khi bọn dã thi lao tới, người đó nhúng nhẹ một cái,cả thân người lộn nhào sang hướng bên kia,trong nháy mắt đã đứng quay đầu lại nhìn bọn chúng,bọn dã thi thấy mất miếng mồi ngon,lại quay đầu điên cuồng nhào tới bóng người áo trắng, thanh kiếm sáng bén loé lên, cứ một nhát là một tên dã thi nằm xuống, trong chốc lát,xác dã thi chất ngổn ngang lên nhau, còn lại một tên, hắn nhìn “đồng loại” của mình nằm xuống hết thì có phần hơi do dự, người áo trắng lúc này, cầm thanh kiếm vắt ra đằng sau, còn một tay kéo ống tay áo lên, vỗ bành bạch lên cổ mình,hơi nghiêng về hướng hắn, giống như muốn lan tỏa mùi hương thịt tươi trên người mình cho tên dã thi đó vậy, tên dã thi lúc nãy còn chần chừ không dám lao tới,bây giờ người áo trắng cố tình để lộ phần cổ ra,mà phần đó lại là hấp dẫn nhất trên cơ thể người,hắn lúc này thật sự không kiềm chế được, lặp tức nhào tới.
Người áo trắng lúc này không hề có ý định tránh né,thậm chí còn cuối người xuống cho tên dã thi dễ dàng cắn hơn,khi bốn cây răng nanh của hắn chạm vào thịt mình,người áo trắng hơi nheo mày lại một chút,sau đó một cước đánh hắn bay ra xa, sờ vào phần cổ cảm nhận ươn ướt,người áo trắng mỉm cười hài lòng rồi bỏ đi, khi đi ngang tên dã thi, sẵn tiện ban cho hắn một kiếm, thanh kiếm vừa rút về thì cái đầu của tên đó cũng vừa lăn lông lốc dưới đất,mắt trợn ngược
Tối đó nhà Hoa đại phu nghe có tiếng gõ cửa, ông hơi cảnh giác đi từng bước thận trọng đến gần cửa, đẩy nhẹ cánh cửa chỉ đủ để hé một tia nhìn ra ngoài,ông nhìn thấy một dáng người áo trắng đang đứng ung dung tựa người cạnh hàng rào, mắt đăm chiêu nhìn lên trời.
Buổi tối trong thôn thường hay có dã thi xuất hiện, hầu như ai nấy đều ở trong nhà khoá chặt cửa, người này là ai,sao lại dám đứng ngoài này,còn thư thả ngắm trăng…?
_ Hoa đại phu,ông định đứng đó nhìn ta mãi hay sao
Giọng nói này có vẻ nghe quen quen,Hoa đại phu liền đánh liều mở toang cánh cửa ra, ông biết chắc chắn đây là người bình thường, vì dã thi vốn dĩ không thể nói chuyện.
_ Công tử…? Sao cậu lại ở đây? Vô nhà nhanh lên,kẻo dã thi kéo tới bây giờ
Cậu Hai không vội trả lời Hoa đại phu, cậu bước vô nhà,nhìn về chỗ giường tre,nơi buổi chiều Hồng Hạnh nằm ở đó nghỉ ngơi
_Tiểu thư khi nãy trúng độc dã thi đâu rồi
_Cô ấy đang ngăm thuốc bên trong, ta đang dùng gạo nếp để ngăn chặn độc tố lan ra cơ thể
Cậu Hai nghe xong thì ngồi bệt xuống giường, lấy tay vạch chỗ áo ngay cổ ra, nói với Hoa đại phu
_Ông đến đây xem
Hoa đại phu vừa nhìn thấy vết thương trên người cậu Hai thì bàng hoàng, cậu ấy đúng là bị dã thi cắn, nhưng hồi chiều cậu nói sẽ giúp ông tìm người thử thuốc,thì ra là cậu ta..
_ Công tử…sao…sao cậu lại..
_ Ông không cần biết nhiều…muốn ta làm gì để giúp ông thì cứ nói … nhưng nhớ chuyện này chỉ có ta và ông biết, không được tiết lộ cho ai,kể cả vị tiểu thư trong kia ….
Hoa đại phu nghe xong thì gật đầu đồng ý, ông đi đến tủ thuốc,lấy ra một viên đan dược màu đen, rồi đưa cho cậu Hai
_Công tử hãy uống viên thuốc này, đây là bước đầu tiên để ta bắt đầu thí nghiệm,nếu chịu đựng không nổi,công tử hãy nói với ta, chỉ cần bước đầu thành công, những bước kế tiếp sẽ dễ dàng hơn một chút
Cậu Hai không cần suy nghĩ đưa viên thứ vào miệng lặp tức nuốt vô trong, sau đó đứng lên,đi về phía Hồng Hạnh đang ngăm mình
_Là Hoa đại phu phải không? Nước này đúng là có công hiệu thật,tôi chỉ mới ngăm một lúc mà tinh thần đã sản khoái hơn nhiều,cám ơn ông nhé
Giọng Hồng Hạnh nghe có vẻ đã phấn chấn hơn,cậu Hai không trả lời,chỉ đứng sau tấm bình phong,yên lặng nghe tiếng cô vẫy nước, cô gái nhỏ như đang cảm thấy vui vẻ lắm,tiếng vẫy nước cứ phát ra liên hồi,cậu Hai cũng bất giác mỉm cười
Tối đó Hồng Hạnh và cậu Hai đều ngủ lại nhà Hoa đại phu, Hồng Hạnh thì ở đó để chữa bệnh,còn cậu Hai thì lấy cớ ở đó chăm sóc cho cô,mặc dù cô nói không cần, nhưng cậu Hai vẫn khăng khăng ở lại, Hồng Hạnh cho là cậu Hai ham chơi muốn ở lại để chọc phá cô thôi,vì thú vui của cậu luôn là thế mà, thực chất cô không thể ngờ được cậu Hai đã vì cô nguyện ý,lấy thân mình ra để Hoa đại phu thử thuốc, những đau đớn của cô,cậu Hai cũng muốn nếm trải, vì nếu không trải qua cậu sẽ không biết cách an ủi cô, cùng nếm đau thương mới có thể cùng nhau hưởng mật ngọt, cậu Hai này,tình ý đối với Hồng Hạnh đã quá rõ ràng,chỉ vì cô vô tư nên không ngờ tới,càng không ngờ rằng lần gặp cô ở Diêm gia không phải là lần đầu của cậu Hai,mọi chuyện hình như đã được nguyệt lão sắp đặt trước,còn đến được với nhau hay không còn phụ thuộc vào sợi dây tơ hồng buộc có chắc hay không nữa
Đêm xuống,ngoài trời trăng thanh gió mát, Hồng Hạnh ban nãy được ngăm nước gạo nếp, nên độc dã thi trong người cô cũng được khống chế không ít,cho nên vẫn có thể gọi là an giấc lành,Hoa đại phu nằm bên trong cũng đã đi sâu vào giấc mộng, chỉ có một mình cậu Hai,nhìn bề ngoài thì có vẻ cậu đã ngủ rồi,nhưng trên trán cậu thì lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt hơi cau lại, hai tay cậu lúc thì nắm chặt lại, lúc thì thả ra,có lúc lại như cố bám víu vào giường,cậu đang đau đớn,đúng như vậy, độc dã thi lúc này đang cố ngắm vào người cậu, nhưng vì cậu đã uống viên đan dược của Hoa đại phu, thuốc cũng bắt đầu cũng có công hiệu, một bên là thuốc,một bên là độc, hai thứ cứ như đang cấu xe lục phủ ngũ tạng của cậu, lúc thì nóng, lúc thì lạnh, có khi cơ thể như bị kim đâm, cả người cậu không chỗ nào là không đau đớn. Cậu cứ như vậy chịu đựng suốt một đêm, có lúc đau tưởng như chết đi sống lại, nhưng môi cậu không hề hé nửa lời cho dù là tiếng rên khe khẽ
Buổi sáng trong thôn bỗng nhiên ồn ào, náo động hẳn,ai nấy đều vội vội vàng vàng chạy ra đầu thôn, có người còn vừa đi vừa thuật lại cho người đi cùng nghe
_ Tôi nói bà nghe,khủng khiếp lắm,máu chảy khắp nơi
_Không biết ai có thù với bọn dã thi đến vậy,ra tay độc ác quá
_Nghe nói có con gái nhà bá hộ Tổng nữa, nó bị dã thi cắn rồi bỏ đi,ai ngờ sáng nay thấy nó nằm trong đám thây ma đó
_Chết chưa! Nghe nói ông ta thương con gái lắm,biết nó thành dã thi rồi mà vẫn cho người đi tìm mấy hôm nay,
Mọi người tụ tập khá đông ở cổng thôn,ai nấy đều tỏ vẻ hết sức kinh ngạc, mặc dù khung cảnh khá khủng khiếp,máu chảy như suối,thây người nằm la liệt,có con còn bị cụt đầu,con thì lủng ruột,con thì mất tay chân, nhưng tất cả đều là dã thi cho nên trong lòng người dân cũng cảm thấy mừng thầm, họ vẫn cứ đứng chỉ trỏ một lúc cho đến khi Lãnh Tuấn đến và dắt theo một đám nha sai, họ giải tán người dân, rồi thay phiên nhau mang dã thi về nơi chuyên để hoả táng thây ma
Lãnh Tuấn ban đầu nhìn hiện trường vương vãi dã thi thì vô cùng sửng sốt, theo kinh nghiệm của anh,người có thể tiêu diệt được đám dã thi này một cách gọn gàng như thế thì chắc chắn không tầm thường, dân trong thôn có bao nhiêu người,ai nấy như thế nào Lãnh Tuấn nắm rõ trong lòng bàn tay, nếu nói khả năng là người ở đây làm là điều không thể, mấy hôm nay chỉ có Diêm công tử và Hồng Hạnh tiểu thư là người nơi khác tới, Hồng Hạnh thì đang bị trúng độc dã thi, cô ấy lại nhìn không giống là người có tài nghệ xuất chúng như vậy,bây giờ chỉ còn lại Diêm công tử…nhưng cậu ấy làm vậy để làm gì? Để trừ hại cho dân hay còn nguyên nhân nào khác… Cũng không loại trừ khả năng một người nào đó đi ngang,vô tình trông thấy bọn dã thi nên ra tay tiêu diệt không chừng …
Sáng sớm thấy tinh thần minh mẫn,Hồng Hạnh liền vào bếp làm mấy món điểm tâm sáng cho mọi người,sẵn dịp cám ơn Hoa đại phu đã giúp cô giảm đi độc tố trong cơ thể.
Hồng Hạnh làm món bánh bao chỉ nhân dừa, bánh đậu xanh,và cả bánh in hoa quế, cô làm bánh rất ngon,đặc biệt là bánh bao chỉ,ba cô vẫn thường khen cô làm ngon như mẹ cô vậy đó,rất có hương vị gia đình
Hoa đại phu ăn xong cứ tấm tắc khen ngon, Hồng Hạnh chợt liếc sang cậu Hai,sáng nay sắc mặt cậu không tốt, ăn bánh cậu cũng chỉ ăn qua loa, sau đó chợt cậu nhìn sang Hoa đại phu, hai người trao đổi bằng ánh mắt,Hồng Hạnh thấy Hoa đại phu đang ăn chợt bảo là có việc sau đó rời đi, cậu Hai ở lại thêm một lát cũng nói no rồi cũng đi vô.
Còn một mình Hồng Hạnh ở lại dọn dẹp,đột nhiên gân cổ cô lại nổi lên,cảm giác đau nhứt lại ùa đến,bát đĩa trên tay cô cũng vì thế mà rơi xuống loảng xoảng. Hồng Hạnh té khụy xuống bàn, xung quanh cô bỗng dưng tối đen,đầu óc mụ mị, sau đó thì cô không còn biết gì nữa
Cậu Hai và Hoa đại phu đang bàn chuyện ở trong,chưa nói đến đâu thì nghe tiếng Hồng Hạnh té xuống,cậu Hai vội đi ra thì thấy Lãnh Tuấn đang bế cô trên tay, đôi mắt cô nhắm nghiền, gân cổ nổi lên xanh rờn,cậu Hai định đến đón lấy cô từ tay Lãnh Tuấn thì đột nhiên bàn tay như đóng băng,hai chân cũng không nhút nhít được,Hoa đại phu như hiểu chuyện gì xảy ra, ông ra hiệu bảo Lãnh Tuấn bế Hồng Hạnh vào trong,sau đó ông đi lấy bát cháo gạo nếp,được nấu từ sáng cho cậu Hai hớp lấy một ngụm, một lúc sau thì tay chân cậu bắt đầu có cảm giác.
Hồng Hạnh mơ màng thấy mình đang đứng trên một bãi cỏ xanh mướt, xung quanh bướm lượn dập dìu trong rất thơ mộng, cô nhìn thấy phía trước mặt có một cánh đồng hoa, rất nhiều các loại hoa cùng nhau khoe sắc, trời trong,nắng vàng, không khí thanh mát thật khiến cho người ta cảm thấy thật dễ chịu, chợt cô nhìn thấy một bóng lưng rất quen thuộc,người đó đang mặc bộ y phục màu trắng,mái tóc dài được tết hờ gọn gàng,cậu Hai đang đứng,quay lưng lại với cô, hình như đang nhìn xa xăm ở nơi nào đó. Hồng Hạnh tiến lại gần, cô rón rén đi đến, tựa hồ khi cậu không để ý sẽ làm cho cậu giật mình,trả thù những lần cô bị cậu trêu ghẹo, nhưng khi cô đến sắp tới chỗ cậu thì cậu quay lại, Hồng Hạnh giật mình hoảng sợ, đôi mắt cậu trắng đục , gân máu mắt nổi lên, da mặt cậu tái méc, miệng nở nụ cười ma quái. Cô định bỏ chạy thì chân đột nhiên đứng yên,nhút nhít mãi cũng không thể cử động được,phía trước cậu Hai cũng đang di chuyển lại phía cô, nhưng sao cậu lại không đi như một người bình thường, chân cậu cứ cứng đơ,nhít từng chút một lại gần cô,trong kiểu cậu duy chuyển rất giống…giống dã thi.
Hồng Hạnh run lẩy bẩy,cố nhấc chân lên mà không tài nào nhấc nổi,cho đến khi cậu Hai tới gần,cậu nhìn cô bằng đôi mắt thèm khát,sau đó bất chợt cười lên,để lộ bốn cây răng nanh nhọn hoắt, từ từ,từ từ đưa sát lại gần cổ cô rồi ” phập ” cái