Chương : 6
Diêm lão gia tổng cộng có ba vị phu nhân và một người vợ tào khang,bà ấy không may lâm bệnh nặng, qua đời khi cậu Hai còn rất nhỏ cho nên đối với Diêm lão gia,không gì quan trọng bằng tính mạng của cậu Hai cả,vì vậy khi nghe được chỉ cần lấy Hồng Hạnh về,Diêm Vạn An có thể hồi phục,ông đã không ngần ngại cho bà mai đến dạm ngõ liền,khi có thông báo Hồng Hạnh đồng ý lấy Vạn An,ông đã vô cùng xúc động,không có cô gái nào lại đồng ý lấy một người sắp chết làm chồng cả,cùng lúc đó bên thầy lang lại cho hay tình trạng cậu Hai có chuyển biến tốt hơn trước,ông càng tin rằng Hồng Hạnh là phúc tinh của Vạn An,có cô cơ hội hồi phục của cậu ấy ngày càng nhiều.
Ánh mắt Diêm lão gia nhìn Hồng Hạnh rất đỗi dịu dàng, điều đó càng làm cho những người còn lại thêm tức tối,đã có những ánh mắt đố kỵ dành cho cô.Chỉ có mỗi bà Hai Diêm là nở nụ cười thật lòng khi nhận ly trà từ cô.
Sau khi dâng trà hết cho các bậc trưởng bối,mọi người cùng nhau qua chỗ nhà ăn để ăn sáng, lúc bước ra tới cửa, Hồng Hạnh loáng thoáng nghe thấy bà Cả hỏi Lăng phu nhân (là em dâu của bà,vợ chồng họ cũng ở trong Diêm gia)
_Tiểu Đào đâu,sao hôm nay không thấy nó?
_Dạ! Mấy hôm trước nó kêu má nó ở quê bệnh nặng,xin em cho về quê chăm sóc má nó rồi,chắc sau này không lên đây nữa
Bà Cả nghe vậy cũng không hỏi thêm,nhưng Hồng Hạnh lại thoáng thấy nét mặt bà Lăng hơi biến sắc,cô đợi mọi người đi hết,mới quay sang hỏi tiểu Thúy
_Tiểu Đào là ai vậy?
Tiểu Thúy vừa dọn dẹp ly tách vừa trả lời Hồng Hạnh
_Dạ! Tiểu Đào là người cùng quê với em,tụi em cùng dắt nhau vô đây làm được mấy năm rồi,mấy hôm trước tự nhiên em nghe nói nó về quê,nó đi đột xuất quá nên em cũng chưa gặp mặt,em còn định gửi nó ít tiền về cho má em…
_Nó đi theo hầu bà Lăng hả
_Dạ!nó mới chuyển qua hầu bà Lăng đây thôi,chứ hồi trước nó hầu bà Hai
_Ủa mà sao mợ hỏi chuyện của nó,bộ mợ biết nó hả
_Hông! Tại tui thấy tò mò nên hỏi chơi thôi,mà nghe tui dặn nè,chuyện tui hỏi đừng nói với ai nghen,mắc công người ta nói ra nó zô,hông hay..
_Dạ,mợ yên tâm,em kín miệng lắm,hổng nói với ai đâu…
Nói xong tiểu Thúy bưng khay trà đi,Hồng Hạnh cũng bước sang giang nhà ăn
Bà Cả đợi Hồng Hạnh ngồi xuống ghế thì nói
_Ăn sáng xong con qua thăm Vạn An đi,con là vợ nó, việc chăm sóc sau này nhờ vào con nha
Hồng Hạnh ngoan ngoãn gật đầu, vừa ăn cháo,cô vừa lén nhìn bà Lăng,bà ta vẫn thản nhiên ăn ngon lành, lúc bà ta đưa tay với gắp mì,trong cánh tay áo lắp loá có mấy lằng đỏ giống như bị cào trúng,thật khả nghi.
Hồng Hạnh lại đưa mắt nhìn hết thẩy những người hiện diện trong giang nhà ăn,họ không có gì khả nghi cả,bây giờ mọi nghi vấn đổ dồn hết vào bà Lăng
Ăn xong bữa sáng,Hồng Hạnh đi theo ba vị phu nhân đến phòng dưỡng bệnh của cậu Hai.
Căn phòng của cậu còn to hơn phòng hôm qua cô ở,bên trong có cả tủ thuốc riêng,có hai người đang bốc thuốc,còn một người đang ở chỗ cậu Hai nằm,có lẽ là đang chuẩn bệnh cho cậu
_Thầy Hà,cậu Hai hôm nay sao rồi
Thấy bà Cả cất tiếng hỏi,thầy Hà đứng dậy,dọn dẹp dụng cụ xung quanh,giọng ồn ồn trả lời
_Sắc mặt cậu Hai hôm nay hồng hào hơn mọi khi,mạch đập ổn định,tôi nghĩ không bao lâu sau cậu Hai có khả năng sẽ hồi phục nhanh thôi.
_Vậy làm phiền ông rồi…đây là mợ Hai của chúng tôi,nếu có gì cần,ông có thể kêu cô ấy làm,phận làm vợ chăm sóc cho chồng cũng là lẽ đương nhiên thôi…ha…mợ Hai ha
Giọng nói của bà Cả đầy vẻ châm chọc,khác hẳn thái độ dịu dàng trước mặt Diêm lão gia khi nãy, người đàn bà này đúng là lặt mặt nhanh hơn bánh tráng mà
Thầy Hà nhìn Hồng Hạnh một lượt từ trên xuống dưới,ánh mắt lão ta thật thô thiển,lão ta cứ nhìn Hồng Hạnh trân trân cho đến khi bà Hai kéo Hồng Hạnh ngồi xuống chỗ đầu giường cậu Hai
_Lại đây,mẹ chỉ cho con cách xoa bóp thái dương cho cậu Hai (lão ta là tên háo sắc,con nhớ cẩn thận) lực phải vừa đủ… như này.. như này
_Dạ! Con biết rồi mẹ Hai
Hồng Hạnh với bà Hai Diêm cứ mẹ mẹ,con con giọng điệu ngọt xớt,làm bà Cả tức muốn học máu,bà ta thấy không còn cớ làm khó dễ Hồng Hạnh nữa nên tức tối bỏ đi,bà Ba xu nịnh bà Cả nên cũng lẽo đẽo chạy theo
Hồng Hạnh xoa bóp một hồi thấy hơi mỏi tay,cô tựa người ra chỗ thành giường,bất giác nhìn cậu Hai một lúc
Cậu Hai đúng là tuấn tú,nhìn một hồi không muốn dứt ra, đường nét trên khuôn mặt cậu hài hòa,ngũ quan cân đối,là phụ nữ mà cô còn cảm thấy có chút ghen tị,tại sao ông trời lại bất công,ban hết nét đẹp cho cậu Hai thế kia,hay giờ ông ta thấy hối hận nên mới khiến cậu Hai bệnh nặng như vâỵ phải không.
Cô đúng là rãnh rỗi hoá rồ mà,tự kí vào đầu mình cho tỉnh táo,cô ngồi thẳng lên,loáng thoáng thấy môi cậu Hai hình như vừa chuyển động,hình như cậu vừa mỉm cười,cô cuối xuống kê sát mặt lại gần cậu nhìn một hồi,không thấy gì nữa, có lẽ mình hoa mắt,hoa mắt thôi.
Mấy người trong phòng không biết đã đi đâu hết,cô đứng lên nhìn qua hết một lượt,
_Đúng là nhà giàu có,cái gì cũng to và đẹp hơn bình thường
Hồng Hạnh chép miệng cảm thán.Rồi bất chợt cô thấy một bóng trắng lướt qua,nghĩ là tiểu Thúy tìm cô,nên bước ra ngoài,không có ai,cô ngó xung quanh, cũng không thấy ai,định bước trở vô, bất chợt cô thấy xa xa có ai đó đang vẫy tay gọi cô,cô cố căng mắt ra nhìn nhưng cũng không nhận ra là ai, bỗng dưng hình ảnh oan hồn ban sáng chợt hiện ra,có lẽ nào….Hồng Hạnh nghĩ tới liền bước đến chỗ bóng trắng kia.
Khi cô đến nơi thì không thấy ai nữa,nhìn xung quanh như tìm kiếm,Hồng Hạnh phát hiện ra chỗ này hướng ra là cái giếng bị lắp kia, đúng thật là có oan ức ở đây rồi,cô tiến lại gần cái giếng xem xét,nếu cô ấy đã khiến mình đến đây thì chắc chắn có điều gì đó,Hồng Hạnh nghĩ ngợi rồi quan sát xung quanh giếng,cô dùng một nhánh cây khều khều mấy bụi rậm gần đó.
Cạch một tiếng,hình như là tiếng vật gì đó va vào nhánh cây,cô ngồi xuống bới đám cỏ ra.
Là một chiếc vòng bằng cẩm thạch trên đó còn có cẩn chỉ vàng,đồ quý giá như thế sao lại nằm ở đây,Hồng Hạnh chợt nhớ ra vết đỏ trên tay bà Lăng,giống như vết cào,vẻ mặt bà ta không được tự nhiên khi nói về tiểu Đào.Có thể oan hồn kia là Tiểu Đào,cô ấy làm cách nào đó bị giết và quăng xác xuống giếng,còn tại sao bị giết,mà do ai làm,đến giờ Hồng Hạnh cũng chưa tìm ra manh mối xát đáng.
_Tiểu Đào ơi tiểu Đào,nếu thật sự là cô,xin hãy cho tôi thêm chút manh mối,tôi sẽ giúp cô giải nỗi oan này
Hồng Hạnh lầm bầm khấn vái, chợt nhận ra bà vú Dương đang đi từ xa,cô nhanh chóng len lõi sau đám cây từ từ quay lại đi về phòng mình.
Cô vừa mở cửa phòng thì thấy tiểu Thúy đang dọn dẹp bên trong,mấy vật dụng màu đỏ nay đã được thay bằng cái khác,màu sắc trang nhã hơn.
Tiểu Thúy thấy cô về thì cất tiếng chào rồi sau đó lại bất đầu dọn dẹp.
Hồng Hạnh sờ tay vào thắt lưng,chỗ cô đang cất chiếc vòng trong đó.Nếu bây giờ mà lấy nó ra hỏi tiểu Thúy chủ nhân chiếc vòng thì thật sỗ sàng quá,lỡ như tiểu Thúy cũng có liên quan đến cái chết của hồn ma kia thì sao,bây giờ trong Diêm gia, trừ cô ra thì ai cũng có khả năng giết người.
_Hèm…à tiểu Thúy này,dưới quê tiểu Đào còn người thân nào hông?
Rót ly trà đưa lên miệng uống một ngụm,Hồng Hạnh giả vờ hỏi bâng quơ,giống như chỉ hỏi cho vui miệng
_Dạ! Tiểu Đào nó mồ côi cha từ nhỏ,mẹ nó cũng vừa mới mất năm rồi
Như nhớ ra điều gì, tiểu Thúy lại nói tiếp,giọng tỏ vẻ hơi khó hiểu
_Ấy vậy mà em lại nghe nó về quê không lên làm nữa,mà nó ở quê đâu còn ai đâu ta,chả lẽ nó về lấy chồng,mà em cũng đâu nghe nó nói nó có người thương…
Hồng Hạnh tiểu Thúy nói xong,cô có thể gần như chắc chắn cái oan hồn kia là của tiểu Đào,bây giờ chỉ cần làm rõ thêm vài chuyện là xem như hoàn toàn có thể khẳng định được rồi
Cô đứng dậy mở cửa ra,ngó xung quanh xem có ai ở gần đó không,chắc chắn là không có ai,cô mới kéo cửa lại,quay ra bàn ngồi,rồi cô kêu tiểu Thúy đến gần,ra vẻ trịnh trọng nói
_Tiểu Thúy đến đây tui nói cái này
Tiểu Thúy thấy mặt Hồng Hạnh có vẻ nghiêm trọng,mặt cô cũng tự nhiên căng ra,sợ mình đã làm gì khiến mợ Hai phật ý,nếu vậy thì hơi mệt,gia pháp nhà này rất nặng,ai mà làm gì sai chỉ cần bị một trận đòn nếu hông nằm liệt giường cả tuần thì cũng xụi lụi mấy hôm,nghĩ đến thôi mà tiểu Thúy đã sởn hết gai óc.Cô im lặng chờ đợi mợ Hai nói điều gì,dặn lòng là sẽ quỳ xuống năn nỉ mợ tha cho, nếu thật sự cô đã làm gì mợ giận,nếu không được nữa cô sẽ dùng tuyệt chiêu vừa khóc lóc,vừa kể lể ỷ oi,thế nào mợ Hai cũng động lòng….
_Tui nhặt được cái này ở cửa phòng gia nhân,tui không biết là của ai, nhưng tui nghĩ món đồ đắt giá như vậy,sao lại có thể….
Hồng Hạnh bỏ lửng câu nói,cố ý để tiểu Thúy tự đoán vế sau,cô biết người nghèo các cô kỵ nhất là bị người ta đổ oan cho việc ăn cắp, nhưng bất đắc dĩ cô mới dùng đến hạ sách này,cô cũng chưa nói là cô nghi ngờ ai lấy mà…
_Dạ..! Dạ..! Em hông biết gì hết mợ ơi,cái phòng đó mấy hôm nay chỉ có e ra vô thường thôi, tiểu Đào nó về quê,bà Năm bếp lại ra giang khác ở,giờ mợ lại nhặt được ở chỗ đó, huhu..là chết con mợ ơi.. Huhu
Thấy tiểu Thúy khóc hơi to,Hồng Hạnh đưa tay làm dấu kêu suỵt một tiếng,ra hiệu kêu nó im lặng
_Tui biết là hông phải em,tui chỉ nói là tui nhặt được,chứ đâu nói ai lấy đâu.!
_Tui chỉ định hỏi cái vòng này của ai,để tui đi trả cho người ta,chắc ai vô ý đi ngang qua làm rớt rồi
Vừa nói Hồng Hạnh vừa đưa cái vòng ra trước mặt tiểu Thúy.Nó lau nước mắt tèm nhem,dùng đôi mắt long lanh lóng lánh vì khóc của nó nhìn trân trân vô cái vòng,như nhận ra là của ai,nó vỗ tay một cái bốp như chắc chắn cho trí nhớ của nó,nó nói nhanh như sợ ai cướp lời
_ Của bà Lăng,cái vòng này của bà Lăng mợ ơi
Hồng Hạnh nghe xong thì mỉm cười,quả đúng như cô dự đoán.
Ánh mắt Diêm lão gia nhìn Hồng Hạnh rất đỗi dịu dàng, điều đó càng làm cho những người còn lại thêm tức tối,đã có những ánh mắt đố kỵ dành cho cô.Chỉ có mỗi bà Hai Diêm là nở nụ cười thật lòng khi nhận ly trà từ cô.
Sau khi dâng trà hết cho các bậc trưởng bối,mọi người cùng nhau qua chỗ nhà ăn để ăn sáng, lúc bước ra tới cửa, Hồng Hạnh loáng thoáng nghe thấy bà Cả hỏi Lăng phu nhân (là em dâu của bà,vợ chồng họ cũng ở trong Diêm gia)
_Tiểu Đào đâu,sao hôm nay không thấy nó?
_Dạ! Mấy hôm trước nó kêu má nó ở quê bệnh nặng,xin em cho về quê chăm sóc má nó rồi,chắc sau này không lên đây nữa
Bà Cả nghe vậy cũng không hỏi thêm,nhưng Hồng Hạnh lại thoáng thấy nét mặt bà Lăng hơi biến sắc,cô đợi mọi người đi hết,mới quay sang hỏi tiểu Thúy
_Tiểu Đào là ai vậy?
Tiểu Thúy vừa dọn dẹp ly tách vừa trả lời Hồng Hạnh
_Dạ! Tiểu Đào là người cùng quê với em,tụi em cùng dắt nhau vô đây làm được mấy năm rồi,mấy hôm trước tự nhiên em nghe nói nó về quê,nó đi đột xuất quá nên em cũng chưa gặp mặt,em còn định gửi nó ít tiền về cho má em…
_Nó đi theo hầu bà Lăng hả
_Dạ!nó mới chuyển qua hầu bà Lăng đây thôi,chứ hồi trước nó hầu bà Hai
_Ủa mà sao mợ hỏi chuyện của nó,bộ mợ biết nó hả
_Hông! Tại tui thấy tò mò nên hỏi chơi thôi,mà nghe tui dặn nè,chuyện tui hỏi đừng nói với ai nghen,mắc công người ta nói ra nó zô,hông hay..
_Dạ,mợ yên tâm,em kín miệng lắm,hổng nói với ai đâu…
Nói xong tiểu Thúy bưng khay trà đi,Hồng Hạnh cũng bước sang giang nhà ăn
Bà Cả đợi Hồng Hạnh ngồi xuống ghế thì nói
_Ăn sáng xong con qua thăm Vạn An đi,con là vợ nó, việc chăm sóc sau này nhờ vào con nha
Hồng Hạnh ngoan ngoãn gật đầu, vừa ăn cháo,cô vừa lén nhìn bà Lăng,bà ta vẫn thản nhiên ăn ngon lành, lúc bà ta đưa tay với gắp mì,trong cánh tay áo lắp loá có mấy lằng đỏ giống như bị cào trúng,thật khả nghi.
Hồng Hạnh lại đưa mắt nhìn hết thẩy những người hiện diện trong giang nhà ăn,họ không có gì khả nghi cả,bây giờ mọi nghi vấn đổ dồn hết vào bà Lăng
Ăn xong bữa sáng,Hồng Hạnh đi theo ba vị phu nhân đến phòng dưỡng bệnh của cậu Hai.
Căn phòng của cậu còn to hơn phòng hôm qua cô ở,bên trong có cả tủ thuốc riêng,có hai người đang bốc thuốc,còn một người đang ở chỗ cậu Hai nằm,có lẽ là đang chuẩn bệnh cho cậu
_Thầy Hà,cậu Hai hôm nay sao rồi
Thấy bà Cả cất tiếng hỏi,thầy Hà đứng dậy,dọn dẹp dụng cụ xung quanh,giọng ồn ồn trả lời
_Sắc mặt cậu Hai hôm nay hồng hào hơn mọi khi,mạch đập ổn định,tôi nghĩ không bao lâu sau cậu Hai có khả năng sẽ hồi phục nhanh thôi.
_Vậy làm phiền ông rồi…đây là mợ Hai của chúng tôi,nếu có gì cần,ông có thể kêu cô ấy làm,phận làm vợ chăm sóc cho chồng cũng là lẽ đương nhiên thôi…ha…mợ Hai ha
Giọng nói của bà Cả đầy vẻ châm chọc,khác hẳn thái độ dịu dàng trước mặt Diêm lão gia khi nãy, người đàn bà này đúng là lặt mặt nhanh hơn bánh tráng mà
Thầy Hà nhìn Hồng Hạnh một lượt từ trên xuống dưới,ánh mắt lão ta thật thô thiển,lão ta cứ nhìn Hồng Hạnh trân trân cho đến khi bà Hai kéo Hồng Hạnh ngồi xuống chỗ đầu giường cậu Hai
_Lại đây,mẹ chỉ cho con cách xoa bóp thái dương cho cậu Hai (lão ta là tên háo sắc,con nhớ cẩn thận) lực phải vừa đủ… như này.. như này
_Dạ! Con biết rồi mẹ Hai
Hồng Hạnh với bà Hai Diêm cứ mẹ mẹ,con con giọng điệu ngọt xớt,làm bà Cả tức muốn học máu,bà ta thấy không còn cớ làm khó dễ Hồng Hạnh nữa nên tức tối bỏ đi,bà Ba xu nịnh bà Cả nên cũng lẽo đẽo chạy theo
Hồng Hạnh xoa bóp một hồi thấy hơi mỏi tay,cô tựa người ra chỗ thành giường,bất giác nhìn cậu Hai một lúc
Cậu Hai đúng là tuấn tú,nhìn một hồi không muốn dứt ra, đường nét trên khuôn mặt cậu hài hòa,ngũ quan cân đối,là phụ nữ mà cô còn cảm thấy có chút ghen tị,tại sao ông trời lại bất công,ban hết nét đẹp cho cậu Hai thế kia,hay giờ ông ta thấy hối hận nên mới khiến cậu Hai bệnh nặng như vâỵ phải không.
Cô đúng là rãnh rỗi hoá rồ mà,tự kí vào đầu mình cho tỉnh táo,cô ngồi thẳng lên,loáng thoáng thấy môi cậu Hai hình như vừa chuyển động,hình như cậu vừa mỉm cười,cô cuối xuống kê sát mặt lại gần cậu nhìn một hồi,không thấy gì nữa, có lẽ mình hoa mắt,hoa mắt thôi.
Mấy người trong phòng không biết đã đi đâu hết,cô đứng lên nhìn qua hết một lượt,
_Đúng là nhà giàu có,cái gì cũng to và đẹp hơn bình thường
Hồng Hạnh chép miệng cảm thán.Rồi bất chợt cô thấy một bóng trắng lướt qua,nghĩ là tiểu Thúy tìm cô,nên bước ra ngoài,không có ai,cô ngó xung quanh, cũng không thấy ai,định bước trở vô, bất chợt cô thấy xa xa có ai đó đang vẫy tay gọi cô,cô cố căng mắt ra nhìn nhưng cũng không nhận ra là ai, bỗng dưng hình ảnh oan hồn ban sáng chợt hiện ra,có lẽ nào….Hồng Hạnh nghĩ tới liền bước đến chỗ bóng trắng kia.
Khi cô đến nơi thì không thấy ai nữa,nhìn xung quanh như tìm kiếm,Hồng Hạnh phát hiện ra chỗ này hướng ra là cái giếng bị lắp kia, đúng thật là có oan ức ở đây rồi,cô tiến lại gần cái giếng xem xét,nếu cô ấy đã khiến mình đến đây thì chắc chắn có điều gì đó,Hồng Hạnh nghĩ ngợi rồi quan sát xung quanh giếng,cô dùng một nhánh cây khều khều mấy bụi rậm gần đó.
Cạch một tiếng,hình như là tiếng vật gì đó va vào nhánh cây,cô ngồi xuống bới đám cỏ ra.
Là một chiếc vòng bằng cẩm thạch trên đó còn có cẩn chỉ vàng,đồ quý giá như thế sao lại nằm ở đây,Hồng Hạnh chợt nhớ ra vết đỏ trên tay bà Lăng,giống như vết cào,vẻ mặt bà ta không được tự nhiên khi nói về tiểu Đào.Có thể oan hồn kia là Tiểu Đào,cô ấy làm cách nào đó bị giết và quăng xác xuống giếng,còn tại sao bị giết,mà do ai làm,đến giờ Hồng Hạnh cũng chưa tìm ra manh mối xát đáng.
_Tiểu Đào ơi tiểu Đào,nếu thật sự là cô,xin hãy cho tôi thêm chút manh mối,tôi sẽ giúp cô giải nỗi oan này
Hồng Hạnh lầm bầm khấn vái, chợt nhận ra bà vú Dương đang đi từ xa,cô nhanh chóng len lõi sau đám cây từ từ quay lại đi về phòng mình.
Cô vừa mở cửa phòng thì thấy tiểu Thúy đang dọn dẹp bên trong,mấy vật dụng màu đỏ nay đã được thay bằng cái khác,màu sắc trang nhã hơn.
Tiểu Thúy thấy cô về thì cất tiếng chào rồi sau đó lại bất đầu dọn dẹp.
Hồng Hạnh sờ tay vào thắt lưng,chỗ cô đang cất chiếc vòng trong đó.Nếu bây giờ mà lấy nó ra hỏi tiểu Thúy chủ nhân chiếc vòng thì thật sỗ sàng quá,lỡ như tiểu Thúy cũng có liên quan đến cái chết của hồn ma kia thì sao,bây giờ trong Diêm gia, trừ cô ra thì ai cũng có khả năng giết người.
_Hèm…à tiểu Thúy này,dưới quê tiểu Đào còn người thân nào hông?
Rót ly trà đưa lên miệng uống một ngụm,Hồng Hạnh giả vờ hỏi bâng quơ,giống như chỉ hỏi cho vui miệng
_Dạ! Tiểu Đào nó mồ côi cha từ nhỏ,mẹ nó cũng vừa mới mất năm rồi
Như nhớ ra điều gì, tiểu Thúy lại nói tiếp,giọng tỏ vẻ hơi khó hiểu
_Ấy vậy mà em lại nghe nó về quê không lên làm nữa,mà nó ở quê đâu còn ai đâu ta,chả lẽ nó về lấy chồng,mà em cũng đâu nghe nó nói nó có người thương…
Hồng Hạnh tiểu Thúy nói xong,cô có thể gần như chắc chắn cái oan hồn kia là của tiểu Đào,bây giờ chỉ cần làm rõ thêm vài chuyện là xem như hoàn toàn có thể khẳng định được rồi
Cô đứng dậy mở cửa ra,ngó xung quanh xem có ai ở gần đó không,chắc chắn là không có ai,cô mới kéo cửa lại,quay ra bàn ngồi,rồi cô kêu tiểu Thúy đến gần,ra vẻ trịnh trọng nói
_Tiểu Thúy đến đây tui nói cái này
Tiểu Thúy thấy mặt Hồng Hạnh có vẻ nghiêm trọng,mặt cô cũng tự nhiên căng ra,sợ mình đã làm gì khiến mợ Hai phật ý,nếu vậy thì hơi mệt,gia pháp nhà này rất nặng,ai mà làm gì sai chỉ cần bị một trận đòn nếu hông nằm liệt giường cả tuần thì cũng xụi lụi mấy hôm,nghĩ đến thôi mà tiểu Thúy đã sởn hết gai óc.Cô im lặng chờ đợi mợ Hai nói điều gì,dặn lòng là sẽ quỳ xuống năn nỉ mợ tha cho, nếu thật sự cô đã làm gì mợ giận,nếu không được nữa cô sẽ dùng tuyệt chiêu vừa khóc lóc,vừa kể lể ỷ oi,thế nào mợ Hai cũng động lòng….
_Tui nhặt được cái này ở cửa phòng gia nhân,tui không biết là của ai, nhưng tui nghĩ món đồ đắt giá như vậy,sao lại có thể….
Hồng Hạnh bỏ lửng câu nói,cố ý để tiểu Thúy tự đoán vế sau,cô biết người nghèo các cô kỵ nhất là bị người ta đổ oan cho việc ăn cắp, nhưng bất đắc dĩ cô mới dùng đến hạ sách này,cô cũng chưa nói là cô nghi ngờ ai lấy mà…
_Dạ..! Dạ..! Em hông biết gì hết mợ ơi,cái phòng đó mấy hôm nay chỉ có e ra vô thường thôi, tiểu Đào nó về quê,bà Năm bếp lại ra giang khác ở,giờ mợ lại nhặt được ở chỗ đó, huhu..là chết con mợ ơi.. Huhu
Thấy tiểu Thúy khóc hơi to,Hồng Hạnh đưa tay làm dấu kêu suỵt một tiếng,ra hiệu kêu nó im lặng
_Tui biết là hông phải em,tui chỉ nói là tui nhặt được,chứ đâu nói ai lấy đâu.!
_Tui chỉ định hỏi cái vòng này của ai,để tui đi trả cho người ta,chắc ai vô ý đi ngang qua làm rớt rồi
Vừa nói Hồng Hạnh vừa đưa cái vòng ra trước mặt tiểu Thúy.Nó lau nước mắt tèm nhem,dùng đôi mắt long lanh lóng lánh vì khóc của nó nhìn trân trân vô cái vòng,như nhận ra là của ai,nó vỗ tay một cái bốp như chắc chắn cho trí nhớ của nó,nó nói nhanh như sợ ai cướp lời
_ Của bà Lăng,cái vòng này của bà Lăng mợ ơi
Hồng Hạnh nghe xong thì mỉm cười,quả đúng như cô dự đoán.