Chương : 8
Mỗi sáng sớm, Phó Thần đã luyện quyền, người đầy mồ hôi, chà lau qua rồi mới đi dạo một vòng tới phòng khách.
Vừa lúc Hứa quản gia từ trong phòng đi ra, khi ra cửa thì thấy hắn, vội vàng làm động tác không cần nói chuyện, bước nhanh tới mà giải thích: “Phó công tử, công tử nhà tôi tối qua cảm thấy không khỏe nên ngủ không được, bây giờ mới ngủ. Có thể tới trưa chúng ta mới xuất phát được, thật ngượng ngùng vì đã làm phiền.”
Đây là việc nhỏ, Phó Thần khoát tay: “ Nếu bị bệnh nên nghỉ ngơi thật tốt, dùng qua cơm trưa rồi đi cũng không muộn. Đây là Thường Quý, đồ ăn ẩm thực có gì cần chú ý, ngài hãy nói cho hắn biết, hắn đương nhiên sẽ nói lại với phòng bếp chuẩn bị.” Người nọ thoạt nhìn là thiên chi kiêu tử, có lẽ chưa từng sống ở thôn trang, chung quy người trong nhà mình chỉ ngẫu nhiên lại đây chơi, nên trong thôn trang được trang hoàng tương đối sơ sài. Hứa quản gia liên tục nói cảm ơn.
Phó Thần xoay người đến hậu viện, thân thể muội muội đã tốt lắm rồi, không hề kiêng kị có người ngồi cùng bàn dùng cơm, hắn muốn bồi nàng. Không ngờ đến hậu viện, bên ngoài không thấy một nha hoàn nào, an tĩnh lạ thường, Phó Thần nảy sinh nghi hoặc, cất bước đi vào nhà chính, cách một rèm cửa nghe được bên trong có giọng nói của Tôn mama, Lan Hương lo lắng như là đang cầu xin điều gì. Phó Thần lúc này luống cuống, vén màn đi vào: “ Đã xảy ra chuyện gì?”
Lan Hương gấp đến khóc, liền quỳ xuống cúi đầu nhận sai: “ Nhị thiếu gia phạt nô tỳ đi, tối qua nô tỳ nên canh chừng cho tiểu thư, tiểu thư đau lòng cho nô tỳ thức đêm vất vả, khuyên nô tỳ trở về đi ngủ. Nô tỳ thấy trên người tiểu thư không còn nhiều vảy đậu, ỷ vào tiểu thư mềm lòng mà sinh lòng lười nhác, thật đã đi ngủ. Nào tưởng sáng hôm nay phát hiện vảy đậu trên trán rớt ra, để lại một… vết sẹo nhỏ.”
Hai chữ mặt rỗ, nàng không có cách nào thốt nên lời, nếu để tiểu thư bên trong nghe được không khác gì xát muối vào vết thương.
Vết sẹo nhỏ? Phó Thần đã thấy qua vảy nốt đậu trên trán muội muội, lớn chừng hạt đậu, thật sự lưu lại, còn có thể xem như vết sẹo nhỏ?
“ Đi ra ngoài quỳ.” Mặt Phó Thần lạnh xuống.
Lan Hương cam tâm tình nguyện chịu phạt, chủ động quỳ ở giữa sân, là địa phương ánh mặt trời chiếu xuống.
Buổi sáng là Lan Hương hầu hạ Phó Dung, đi vào không lâu liền bị Phó Dung đuổi ra. Cho nên Tôn mama còn chưa thấy tình hình của nàng, lúc này Phó Thần lại nổi giận lôi đình, làm bà cũng đau lòng, lấy khăn tay gạt lệ: “ Là lỗi của nô tỳ, ngày thường không quản giáo tốt bọn nha hoàn này, làm cho tiểu thư phải chịu khổ…” Tiểu thư rất coi trọng dung mạo, bây giờ bị rỗ mặt, nếu việc này bị truyền đi, bị người thêm mắm dặm muối chỉ bị một cái lại truyền thành đầy mặt, thanh danh của tiểu thư liền tổn hại.
Trừ bỏ muội muội nhà mình, Phó Thần rất không thích nữ nhân khác khóc, niệm tình Tôn mama vẫn luôn cẩn thận che chở cho muội muội, nên cố nén khó chịu nói: “ Mama trước đừng nói nữa, sự việc phát sinh bất ngờ, ai cũng không ngờ được. Mama hãy đi ra ngoài trước, ta vào sẽ khuyên muội muội.”
Tôn mama mang đôi mắt hơi đo đỏ đi ra ngoài, thật sự bà ở trong này cũng không hữu dụng. Trong phòng khôi phục an tĩnh, Phó Thần nhẹ nhàng gõ cửa: “ Nùng Nùng mở cửa, có gì ủy khuất nói cho ca ca nghe, đừng để phiền mình muội.”
Phó Dung ngồi trước gương, giống như không nghe thấy gì, chỉ kinh ngạc nhìn chính mình trong gương.
Nàng nhớ tới kiếp trước của mình, bởi nhìn thấy vết sẹo này luôn không ngừng nhắc nhở nàng về cái chết của đệ đệ. Dù nàng không ăn không uống, mẫu thân cọ rách môi cũng không dỗ nàng, phụ thân dưới cơn nóng giận nhốt nàng ở trong phòng, chỉ đưa một ngày 3 bữa cơm, buổi trưa hôm đó, nàng kiên trì không nổi đem một bàn đồ ăn, ăn sạch sẽ. Từ đó bắt đầu cân nhắc tìm cách xóa vết sẹo đi.
Xóa không được, vết sẹo này cũng không ảnh hưởng gì tới nàng, nàng vẫn gả cho chàng rể tốt đệ nhất ở Ký Châu, là quận vương gia tương lai.
Phó Dung tin tưởng, chỉ cần nàng muốn, đời này nàng cũng không bại bởi vết sẹo bên ngoài này. Nhưng chính nàng cũng không thích nó, nó là tì vết duy nhất của nàng. Nàng chán ghét thời khắc nào cũng lo lắng hoa điền sẽ rớt xuống để người khác phát hiện sự thật trán nàng bị rỗ. Nàng chán ghét mỗi khi thức dậy chuyện thứ nhất phải làm là kiểm tra hoa điền còn hay mất, sợ nam nhân bên cạnh nhìn thấy, càng không muốn đời này có nam nhân như Từ Tấn, buộc nàng phải cho hắn xem thấy mình xấu.
Lúc nàng ngủ, vẫn muốn tự tay nàng đem nó rớt xuống. Lửa giận tích lũy từ sớm đột nhiên trào ra. Phó Dung chộp lấy gương ném xuống mặt đất, ghé vào trên mặt bàn mà thất thanh khóc rống lên. Thanh âm vỡ tan rất chói tan, làm cho tim gan Phó Thần cả kinh nhảy dựng, sợ muội muội làm chuyện điên rồ. Phó Thần hô to một tiếng bảo muội muội tránh qua một bên, lui về phía sau vài bước, dùng sức tông mạnh vào cửa.
“ Bùm” một tiếng vang thật lớn nhưng cửa vẫn không mở.
Phó Dung nghe được ca ca mắng một câu thô tục, ngại cánh cửa quá rắn chắc. Không biết tại sao nàng lại nín khóc mà mỉm cười. Quay đầu ra xem, bên kia cánh cửa lại vang lên một tiếng, có thể thấy được Phó Thần có bao nhiêu sốt ruột. Phó Dung đột nhiên đau lòng, nhanh chóng khuyên nhủ: “ Ca ca đừng đụng nữa, muội mở cửa ngay.” Đời trước nàng hại cha mẹ đau lòng lo lắng lâu như vậy, nàng luôn không thể vượt qua sông lớn mà trở về.
Đi đến trước cửa, xác định người đối diện sẽ lại không đụng vào nữa, Phó Dung nhanh tay đẩy then cài cửa ra, trước khi Phó Thần bước vào phòng, nàng đã trèo lên giường. Nàng muốn trốn vào trong chăn, chậm rãi giải quyết nỗi buồn trong lòng. Phó Thần lại không cho nàng cơ hội, lúc nàng kéo chăn để trốn, Phó Thần cứng rắn đem người quay lại: “ Thế nào rồi, muội không có bị thương chứ?” Nhìn mặt đất đầy những mảnh gương vỡ, càng xem càng kinh hãi, trước tiên hắn cầm tay muội muội kiểm tra.
Phó Dung cúi đầu, tóc tai bù xù: “ Ko có việc gì, muội chỉ tức giận thôi.” Trán nàng bị tóc che đi, Phó Thần chỉ nhìn thấy một miệng nhỏ chu cao lên.
“ Cho huynh nhìn xem”, Phó Thần đưa tay gạt tóc của muội muội sang một bên. Phó Dung quay đầu không cho hắn xem, Phó Thần kiên trì muốn xem, làm cho Phó Dung càng nghĩ càng ủy khuất, bổ nhào vào trong lòng huynh trưởng khóc: “ Xấu muốn chết, xấu muốn chết!”
Phó Thần mặc cho muội muôi phát tiết khó chịu trong lòng, nhân cơ hội cẩn thận kiểm tra trán của muội muội. Khi thấy vết sẹo kia so với hắn tưởng tượng của hắn còn nhỏ hơn nhiều, đứng tránh xa ra một chút chỉ sợ đều không thấy rõ, trái tim của hắn liền an ổn trở xuống bụng. Lại nhìn bộ dáng của muội muội thở phì phò, thút tha thút thít đáp lời, hắn buồn cười nói: “ Không hề xấu chút nào, chuyện nhỏ mà làm huynh hết vía, vết sẹo nhỏ như vậy liền không tính là mặt rỗ được, đáng cho muội buồn như vậy?”
“Không cho huynh nói hai chữ đó!” Phó Dung giận dỗi đập hắn một cái.
“ Tốt tốt tốt, huynh không nói, không nói.” Phó Thần ngoan ngoãn đầu hàng, cầm ra khăn tay giúp muội muội lau nước mắt. “ Thật không xấu, vẫn nhìn thấy rất đáng yêu, ai xem đều không nhịn được muốn sờ một chút, không tin muội về nhà ôm đệ đệ, chắc chắn đệ ấy sẽ hướng vết sẹo trên trán muội sờ chơi.”
“ Huynh câm miệng.”
Nàng không muốn người khác trấn an, Phó Dung thật không muốn để ý đến hắn, chỉ vào hướng cửa đuổi người: “ Huynh về tiền viện đi, muội không gọi, huynh đừng qua đây, còn có Lan Hương là nha hoàn của muội, huynh dựa vào cái gì phạt nàng ấy, lập tức gọi nàng ấy tiến vào.”
“ Được được được, huynh đây chính là xen vào việc của người khác là không phải, tiểu cô nãi nãi của ta!” Phó Thần vuốt đầu nàng một cái, cười đi ra ngoài.
Lan Hương thấp thỏm, bất an đi vào. Phó Dung lắc đầu, nàng thở dài trước khi mở miệng: “ Là chính ta không cẩn thận, không liên hệ gì tới ngươi, đi chuẩn bị nước đi, ta muốn rửa mặt.”
Nàng muốn ra ngoài hít thở không khí, đạo lý thì nàng minh bạch nhưng trong lòng vẫn không dễ chịu. Không cho Tôn mama thông báo huynh trưởng, Phó Dung đội lên mũ che, tay cầm cành liễu đi theo phía sau hai con dê nhỏ. Có lẽ chúng nó cũng biết cỏ ở ven rừng Lâm Tử ăn ngon, vặn vẹo hướng bên kia đuổi tới. Tôn mama, Lan Hương cũng muốn đi theo nàng nhưng Phó Dung cảm giác suy sụp: “ Các ngươi ở chỗ này nhìn là được rồi, ta muốn đi một mình.”
Nàng nhìn thì yếu đuối nhưng thật ra là người cố chấp nhất trong ba tỷ muội, hai người Tôn mama cũng không dám khuyên nữa, may mắn cánh rừng kia cách cũng không xa, từ nơi này có thể nhìn thấy liền yên tâm cho nàng đi một mình.
Mặt trời vừa trèo lên đỉnh cây cao, nghênh diện có gió rừng thanh lương thổi tới. Phó Dung liền ngồi xuống đất, xem hai con dê nhỏ lúc ẩn lúc hiện trong bụi cỏ. Suy nghĩ kỹ một chút, nàng còn không bằng con dê nhỏ đâu, muốn ăn liến ăn, ăn xong thì ngủ, không cần để ý xấu đẹp, thật đơn giản, thật tốt. Kìm lòng không đậu lại sờ vết sẹo trên trán, sờ đến khi cơn giận dâng lên, nhặt lên một miếng gạnh nhỏ ném về hướng bụi cỏ.
Hai con dê nhỏ lắc lư chạy ra, nhìn chunh quanh lại chui vào bụi cỏ, ngốc quá ngốc. Phó Dung thuận khí, tốt xấu nàng cũng thông minhhơn chúng, không cần bởi vì một động tĩnh nhỏ liền sợ tới mức tè ra quần.
Ý niệm vừa thông suốt, trong dư quang liền thoáng nhìn thấy một bóng người từ trong rừng đi ra, dáng người cao to, rõ ràng là một nam tử. Phó Dung chỉ cho là một thôn nhân ở phụ cận, tùy ý nhìn lướt qua, khi nhìn thấy rõ dung mạo đối phương liền ngây ra như phỗng, lưng phát lạnh.
Từ Tấn? Túc Vương Từ Tấn?
Rốt cuộc là nàng hoa mắt, hay là nàng nằm mơ, Từ Tấn, Từ Tấn tại sao lại ở đây?
Mắt thấy người kia cùng Từ Tấn có ngũ quan đường cong tương tự, không giống nam nhân ác liệt lạnh lùng như trong trí nhớ của nàng, đang đi về hướng nàng. Trong lòng bàn tay Phó Dung ra đầy mồ hôi, kỳ thật khi nhìn thấy ánh mắt của nguời kia liền xác định thân phận của hắn, nàng chỉ không biết nên phản ứng như thế nào. Từ Tấn này rốt cuộc là người hay qủy? Chẳng lẽ oán nàng không vì hắn thủ tiết, đuổi theo lấy mạng? Càng nghĩ càng sợ, càng sợ càng không dám động.
Nàng mang mũ che, Từ Tấn thấy không rõ sắc mặt của nàng, chỉ cho là tiểu cô nương xem ngây người, cũng giống như các quý nữ kinh thành mà hắn ngẫu nhiên gặp được.
Ý nghĩ này làm cho hắn nghĩ cảm giác không tệ. “ Ngươi là nha hoàn của Phó gia đi thả dê con?” Hắn nhìn thoáng qua trong bụi cỏ, trầm thấp hỏi.
Phó Dung nghe thấy được nhưng lại giống như không nghe thấy, phát hiện trên mặt đất có cái gì xuất hiện, nhìn qua là bóng của nam nhân...
Hắn có bóng, không phải quỷ?
Đầu óc căng thẳng chậm rãi khôi phục chuyển động, Phó Dung muốn đứng dậy, ý thức được hai chân nhũn ra. Liền bỏ qua nghĩ này, tận lực bình tĩnh hỏi: “ Ngươi là?” Nói xong quay đầu hướng cửa hậu thôn trang nhìn lại, thấy bên kia không có ai, liền ảo não nhíu mày, Tôn mama các nàng đi đâu rồi?
Trong mắt Từ Tấn, tiểu cô nương ngồi vững vàng, không biết là không đem hắn để vào mắt, hay vẫn là cố ý biểu hiện nàng đặc biệt, đơn giản nói: “ Ta là thương nhân đi ngang qua đây, tối qua tới nơi này tìm nơi ngủ trọ.” Phó Dung chớp chớp mắt, hiểu hắn là người tối hôm qua tìm nơi ngủ trọ.
Kiếp trước hắn có tới thôn trang nhà mình sao?
Phó Dung ko biết nên nghi ngờ hỏi lên: “ Thì ra là ngươi, ngươi tìm ta có việc sao?” Trong ấn tượng của nàng, Từ Tấn tuyệt đối không phải là dạng người vô duyên vô cớ bắt chuyện với nha hoàn. Từ Tấn trầm mặc một lát, đột nhiên đem một khối vàng vứt xuống chân nàng “ Đây là 10 lượng bạc, đổi một đáp án của ngươi.”
Phó Dung xem thỏi vàng kia, nghĩ nghĩ không nhặt: “ Ngươi nói trước đi.”
“ Sau khi vào phủ Ký Châu, nghe nói tri phủ đại nhân dung túng quan viên cấp dưới ăn hối lộ, làm trái pháp luật, làm xằng làm bậy. Ngươi là nhà hoàn nhà hắn, có phát hiện ra những chuyện đó không? Nếu ngươi có thể nói ra chứng cứ, ta sẽ chuộc thân giúp ngươi, lại cho ngươi 100 lượng làm thù lao.”
Phó Dung cũng hiểu, Từ Tấn đi ngang qua Ký Châu, thuận tiện điều tra dân tình. Sang cuối năm sau là đến khảo hạnh thành tích các quan viên 3 năm một lần. Kiếp trước lời bình cho phụ thân bình thường, nên không thể được vào kinh nhậm chức, vẫn được giữ lại ở Ký Châu làm tri phủ. Chẳng lẽ cũng vì những lời đồn quan hệ quỷ quái này? Phụ thân thanh liêm, không chịu được người khác chửi bới, nếu trong nhà có hạ nhân tham tiền thưởng làm chứng giả, khó tránh khỏi có một vết nhơ.
Nghĩ tơi đây, Phó Dung liền đứng lên, vung chân đá văng thỏi vàng kia, mắng Từ Tấn một câu: “ Nói bậy, lão gia nhà chúng tôi làm quan thanh liêm, làm nhiều chuyện tốt cho dân chúng Ký Châu, ai ai cũng đều khen ngợi, ngươi rốt cuộc là ai, thế nhưng muốn mua chuộc ta vu hãm lão gia nhà chúng tôi?”
Người không biết không có tội, nếu Từ Tấn đã giấu diếm thân phận của hắn với nàng, vậy hắn liền không thể nổi giận bởi vì nàng mạo phạm. Cho nên nàng càng mắng lợi hại hơn, liền nói thêm cho phụ thân là một quan viên tốt, tốt đến nỗi người hầu trong nhà đều không thể nhịn được khi nghe người khác mắng mỏ.
Từ Tấn kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm, lần đầu tiên thấy nàng phát giận. Không, hắn chưa bao giờ thấy qua, liếc nhìn về hướng thôn trang, biết rằng còn một ít thời gian, Từ Tấn đột nhiên tiến lên, lúc Phó Dung xoay người chạy trốn liền kéo lấy cánh tay nàng đem người kéo vào trong ngực, ném đi mũ che mặt, một loạt động tác liền mạch làm Phó Dung kinh ngạc.
Eo bị nam nhân giữ chặt, Phó Dung hoảng sợ trừng to mắt, hắn muốn làm cái gì?
Vừa lúc Hứa quản gia từ trong phòng đi ra, khi ra cửa thì thấy hắn, vội vàng làm động tác không cần nói chuyện, bước nhanh tới mà giải thích: “Phó công tử, công tử nhà tôi tối qua cảm thấy không khỏe nên ngủ không được, bây giờ mới ngủ. Có thể tới trưa chúng ta mới xuất phát được, thật ngượng ngùng vì đã làm phiền.”
Đây là việc nhỏ, Phó Thần khoát tay: “ Nếu bị bệnh nên nghỉ ngơi thật tốt, dùng qua cơm trưa rồi đi cũng không muộn. Đây là Thường Quý, đồ ăn ẩm thực có gì cần chú ý, ngài hãy nói cho hắn biết, hắn đương nhiên sẽ nói lại với phòng bếp chuẩn bị.” Người nọ thoạt nhìn là thiên chi kiêu tử, có lẽ chưa từng sống ở thôn trang, chung quy người trong nhà mình chỉ ngẫu nhiên lại đây chơi, nên trong thôn trang được trang hoàng tương đối sơ sài. Hứa quản gia liên tục nói cảm ơn.
Phó Thần xoay người đến hậu viện, thân thể muội muội đã tốt lắm rồi, không hề kiêng kị có người ngồi cùng bàn dùng cơm, hắn muốn bồi nàng. Không ngờ đến hậu viện, bên ngoài không thấy một nha hoàn nào, an tĩnh lạ thường, Phó Thần nảy sinh nghi hoặc, cất bước đi vào nhà chính, cách một rèm cửa nghe được bên trong có giọng nói của Tôn mama, Lan Hương lo lắng như là đang cầu xin điều gì. Phó Thần lúc này luống cuống, vén màn đi vào: “ Đã xảy ra chuyện gì?”
Lan Hương gấp đến khóc, liền quỳ xuống cúi đầu nhận sai: “ Nhị thiếu gia phạt nô tỳ đi, tối qua nô tỳ nên canh chừng cho tiểu thư, tiểu thư đau lòng cho nô tỳ thức đêm vất vả, khuyên nô tỳ trở về đi ngủ. Nô tỳ thấy trên người tiểu thư không còn nhiều vảy đậu, ỷ vào tiểu thư mềm lòng mà sinh lòng lười nhác, thật đã đi ngủ. Nào tưởng sáng hôm nay phát hiện vảy đậu trên trán rớt ra, để lại một… vết sẹo nhỏ.”
Hai chữ mặt rỗ, nàng không có cách nào thốt nên lời, nếu để tiểu thư bên trong nghe được không khác gì xát muối vào vết thương.
Vết sẹo nhỏ? Phó Thần đã thấy qua vảy nốt đậu trên trán muội muội, lớn chừng hạt đậu, thật sự lưu lại, còn có thể xem như vết sẹo nhỏ?
“ Đi ra ngoài quỳ.” Mặt Phó Thần lạnh xuống.
Lan Hương cam tâm tình nguyện chịu phạt, chủ động quỳ ở giữa sân, là địa phương ánh mặt trời chiếu xuống.
Buổi sáng là Lan Hương hầu hạ Phó Dung, đi vào không lâu liền bị Phó Dung đuổi ra. Cho nên Tôn mama còn chưa thấy tình hình của nàng, lúc này Phó Thần lại nổi giận lôi đình, làm bà cũng đau lòng, lấy khăn tay gạt lệ: “ Là lỗi của nô tỳ, ngày thường không quản giáo tốt bọn nha hoàn này, làm cho tiểu thư phải chịu khổ…” Tiểu thư rất coi trọng dung mạo, bây giờ bị rỗ mặt, nếu việc này bị truyền đi, bị người thêm mắm dặm muối chỉ bị một cái lại truyền thành đầy mặt, thanh danh của tiểu thư liền tổn hại.
Trừ bỏ muội muội nhà mình, Phó Thần rất không thích nữ nhân khác khóc, niệm tình Tôn mama vẫn luôn cẩn thận che chở cho muội muội, nên cố nén khó chịu nói: “ Mama trước đừng nói nữa, sự việc phát sinh bất ngờ, ai cũng không ngờ được. Mama hãy đi ra ngoài trước, ta vào sẽ khuyên muội muội.”
Tôn mama mang đôi mắt hơi đo đỏ đi ra ngoài, thật sự bà ở trong này cũng không hữu dụng. Trong phòng khôi phục an tĩnh, Phó Thần nhẹ nhàng gõ cửa: “ Nùng Nùng mở cửa, có gì ủy khuất nói cho ca ca nghe, đừng để phiền mình muội.”
Phó Dung ngồi trước gương, giống như không nghe thấy gì, chỉ kinh ngạc nhìn chính mình trong gương.
Nàng nhớ tới kiếp trước của mình, bởi nhìn thấy vết sẹo này luôn không ngừng nhắc nhở nàng về cái chết của đệ đệ. Dù nàng không ăn không uống, mẫu thân cọ rách môi cũng không dỗ nàng, phụ thân dưới cơn nóng giận nhốt nàng ở trong phòng, chỉ đưa một ngày 3 bữa cơm, buổi trưa hôm đó, nàng kiên trì không nổi đem một bàn đồ ăn, ăn sạch sẽ. Từ đó bắt đầu cân nhắc tìm cách xóa vết sẹo đi.
Xóa không được, vết sẹo này cũng không ảnh hưởng gì tới nàng, nàng vẫn gả cho chàng rể tốt đệ nhất ở Ký Châu, là quận vương gia tương lai.
Phó Dung tin tưởng, chỉ cần nàng muốn, đời này nàng cũng không bại bởi vết sẹo bên ngoài này. Nhưng chính nàng cũng không thích nó, nó là tì vết duy nhất của nàng. Nàng chán ghét thời khắc nào cũng lo lắng hoa điền sẽ rớt xuống để người khác phát hiện sự thật trán nàng bị rỗ. Nàng chán ghét mỗi khi thức dậy chuyện thứ nhất phải làm là kiểm tra hoa điền còn hay mất, sợ nam nhân bên cạnh nhìn thấy, càng không muốn đời này có nam nhân như Từ Tấn, buộc nàng phải cho hắn xem thấy mình xấu.
Lúc nàng ngủ, vẫn muốn tự tay nàng đem nó rớt xuống. Lửa giận tích lũy từ sớm đột nhiên trào ra. Phó Dung chộp lấy gương ném xuống mặt đất, ghé vào trên mặt bàn mà thất thanh khóc rống lên. Thanh âm vỡ tan rất chói tan, làm cho tim gan Phó Thần cả kinh nhảy dựng, sợ muội muội làm chuyện điên rồ. Phó Thần hô to một tiếng bảo muội muội tránh qua một bên, lui về phía sau vài bước, dùng sức tông mạnh vào cửa.
“ Bùm” một tiếng vang thật lớn nhưng cửa vẫn không mở.
Phó Dung nghe được ca ca mắng một câu thô tục, ngại cánh cửa quá rắn chắc. Không biết tại sao nàng lại nín khóc mà mỉm cười. Quay đầu ra xem, bên kia cánh cửa lại vang lên một tiếng, có thể thấy được Phó Thần có bao nhiêu sốt ruột. Phó Dung đột nhiên đau lòng, nhanh chóng khuyên nhủ: “ Ca ca đừng đụng nữa, muội mở cửa ngay.” Đời trước nàng hại cha mẹ đau lòng lo lắng lâu như vậy, nàng luôn không thể vượt qua sông lớn mà trở về.
Đi đến trước cửa, xác định người đối diện sẽ lại không đụng vào nữa, Phó Dung nhanh tay đẩy then cài cửa ra, trước khi Phó Thần bước vào phòng, nàng đã trèo lên giường. Nàng muốn trốn vào trong chăn, chậm rãi giải quyết nỗi buồn trong lòng. Phó Thần lại không cho nàng cơ hội, lúc nàng kéo chăn để trốn, Phó Thần cứng rắn đem người quay lại: “ Thế nào rồi, muội không có bị thương chứ?” Nhìn mặt đất đầy những mảnh gương vỡ, càng xem càng kinh hãi, trước tiên hắn cầm tay muội muội kiểm tra.
Phó Dung cúi đầu, tóc tai bù xù: “ Ko có việc gì, muội chỉ tức giận thôi.” Trán nàng bị tóc che đi, Phó Thần chỉ nhìn thấy một miệng nhỏ chu cao lên.
“ Cho huynh nhìn xem”, Phó Thần đưa tay gạt tóc của muội muội sang một bên. Phó Dung quay đầu không cho hắn xem, Phó Thần kiên trì muốn xem, làm cho Phó Dung càng nghĩ càng ủy khuất, bổ nhào vào trong lòng huynh trưởng khóc: “ Xấu muốn chết, xấu muốn chết!”
Phó Thần mặc cho muội muôi phát tiết khó chịu trong lòng, nhân cơ hội cẩn thận kiểm tra trán của muội muội. Khi thấy vết sẹo kia so với hắn tưởng tượng của hắn còn nhỏ hơn nhiều, đứng tránh xa ra một chút chỉ sợ đều không thấy rõ, trái tim của hắn liền an ổn trở xuống bụng. Lại nhìn bộ dáng của muội muội thở phì phò, thút tha thút thít đáp lời, hắn buồn cười nói: “ Không hề xấu chút nào, chuyện nhỏ mà làm huynh hết vía, vết sẹo nhỏ như vậy liền không tính là mặt rỗ được, đáng cho muội buồn như vậy?”
“Không cho huynh nói hai chữ đó!” Phó Dung giận dỗi đập hắn một cái.
“ Tốt tốt tốt, huynh không nói, không nói.” Phó Thần ngoan ngoãn đầu hàng, cầm ra khăn tay giúp muội muội lau nước mắt. “ Thật không xấu, vẫn nhìn thấy rất đáng yêu, ai xem đều không nhịn được muốn sờ một chút, không tin muội về nhà ôm đệ đệ, chắc chắn đệ ấy sẽ hướng vết sẹo trên trán muội sờ chơi.”
“ Huynh câm miệng.”
Nàng không muốn người khác trấn an, Phó Dung thật không muốn để ý đến hắn, chỉ vào hướng cửa đuổi người: “ Huynh về tiền viện đi, muội không gọi, huynh đừng qua đây, còn có Lan Hương là nha hoàn của muội, huynh dựa vào cái gì phạt nàng ấy, lập tức gọi nàng ấy tiến vào.”
“ Được được được, huynh đây chính là xen vào việc của người khác là không phải, tiểu cô nãi nãi của ta!” Phó Thần vuốt đầu nàng một cái, cười đi ra ngoài.
Lan Hương thấp thỏm, bất an đi vào. Phó Dung lắc đầu, nàng thở dài trước khi mở miệng: “ Là chính ta không cẩn thận, không liên hệ gì tới ngươi, đi chuẩn bị nước đi, ta muốn rửa mặt.”
Nàng muốn ra ngoài hít thở không khí, đạo lý thì nàng minh bạch nhưng trong lòng vẫn không dễ chịu. Không cho Tôn mama thông báo huynh trưởng, Phó Dung đội lên mũ che, tay cầm cành liễu đi theo phía sau hai con dê nhỏ. Có lẽ chúng nó cũng biết cỏ ở ven rừng Lâm Tử ăn ngon, vặn vẹo hướng bên kia đuổi tới. Tôn mama, Lan Hương cũng muốn đi theo nàng nhưng Phó Dung cảm giác suy sụp: “ Các ngươi ở chỗ này nhìn là được rồi, ta muốn đi một mình.”
Nàng nhìn thì yếu đuối nhưng thật ra là người cố chấp nhất trong ba tỷ muội, hai người Tôn mama cũng không dám khuyên nữa, may mắn cánh rừng kia cách cũng không xa, từ nơi này có thể nhìn thấy liền yên tâm cho nàng đi một mình.
Mặt trời vừa trèo lên đỉnh cây cao, nghênh diện có gió rừng thanh lương thổi tới. Phó Dung liền ngồi xuống đất, xem hai con dê nhỏ lúc ẩn lúc hiện trong bụi cỏ. Suy nghĩ kỹ một chút, nàng còn không bằng con dê nhỏ đâu, muốn ăn liến ăn, ăn xong thì ngủ, không cần để ý xấu đẹp, thật đơn giản, thật tốt. Kìm lòng không đậu lại sờ vết sẹo trên trán, sờ đến khi cơn giận dâng lên, nhặt lên một miếng gạnh nhỏ ném về hướng bụi cỏ.
Hai con dê nhỏ lắc lư chạy ra, nhìn chunh quanh lại chui vào bụi cỏ, ngốc quá ngốc. Phó Dung thuận khí, tốt xấu nàng cũng thông minhhơn chúng, không cần bởi vì một động tĩnh nhỏ liền sợ tới mức tè ra quần.
Ý niệm vừa thông suốt, trong dư quang liền thoáng nhìn thấy một bóng người từ trong rừng đi ra, dáng người cao to, rõ ràng là một nam tử. Phó Dung chỉ cho là một thôn nhân ở phụ cận, tùy ý nhìn lướt qua, khi nhìn thấy rõ dung mạo đối phương liền ngây ra như phỗng, lưng phát lạnh.
Từ Tấn? Túc Vương Từ Tấn?
Rốt cuộc là nàng hoa mắt, hay là nàng nằm mơ, Từ Tấn, Từ Tấn tại sao lại ở đây?
Mắt thấy người kia cùng Từ Tấn có ngũ quan đường cong tương tự, không giống nam nhân ác liệt lạnh lùng như trong trí nhớ của nàng, đang đi về hướng nàng. Trong lòng bàn tay Phó Dung ra đầy mồ hôi, kỳ thật khi nhìn thấy ánh mắt của nguời kia liền xác định thân phận của hắn, nàng chỉ không biết nên phản ứng như thế nào. Từ Tấn này rốt cuộc là người hay qủy? Chẳng lẽ oán nàng không vì hắn thủ tiết, đuổi theo lấy mạng? Càng nghĩ càng sợ, càng sợ càng không dám động.
Nàng mang mũ che, Từ Tấn thấy không rõ sắc mặt của nàng, chỉ cho là tiểu cô nương xem ngây người, cũng giống như các quý nữ kinh thành mà hắn ngẫu nhiên gặp được.
Ý nghĩ này làm cho hắn nghĩ cảm giác không tệ. “ Ngươi là nha hoàn của Phó gia đi thả dê con?” Hắn nhìn thoáng qua trong bụi cỏ, trầm thấp hỏi.
Phó Dung nghe thấy được nhưng lại giống như không nghe thấy, phát hiện trên mặt đất có cái gì xuất hiện, nhìn qua là bóng của nam nhân...
Hắn có bóng, không phải quỷ?
Đầu óc căng thẳng chậm rãi khôi phục chuyển động, Phó Dung muốn đứng dậy, ý thức được hai chân nhũn ra. Liền bỏ qua nghĩ này, tận lực bình tĩnh hỏi: “ Ngươi là?” Nói xong quay đầu hướng cửa hậu thôn trang nhìn lại, thấy bên kia không có ai, liền ảo não nhíu mày, Tôn mama các nàng đi đâu rồi?
Trong mắt Từ Tấn, tiểu cô nương ngồi vững vàng, không biết là không đem hắn để vào mắt, hay vẫn là cố ý biểu hiện nàng đặc biệt, đơn giản nói: “ Ta là thương nhân đi ngang qua đây, tối qua tới nơi này tìm nơi ngủ trọ.” Phó Dung chớp chớp mắt, hiểu hắn là người tối hôm qua tìm nơi ngủ trọ.
Kiếp trước hắn có tới thôn trang nhà mình sao?
Phó Dung ko biết nên nghi ngờ hỏi lên: “ Thì ra là ngươi, ngươi tìm ta có việc sao?” Trong ấn tượng của nàng, Từ Tấn tuyệt đối không phải là dạng người vô duyên vô cớ bắt chuyện với nha hoàn. Từ Tấn trầm mặc một lát, đột nhiên đem một khối vàng vứt xuống chân nàng “ Đây là 10 lượng bạc, đổi một đáp án của ngươi.”
Phó Dung xem thỏi vàng kia, nghĩ nghĩ không nhặt: “ Ngươi nói trước đi.”
“ Sau khi vào phủ Ký Châu, nghe nói tri phủ đại nhân dung túng quan viên cấp dưới ăn hối lộ, làm trái pháp luật, làm xằng làm bậy. Ngươi là nhà hoàn nhà hắn, có phát hiện ra những chuyện đó không? Nếu ngươi có thể nói ra chứng cứ, ta sẽ chuộc thân giúp ngươi, lại cho ngươi 100 lượng làm thù lao.”
Phó Dung cũng hiểu, Từ Tấn đi ngang qua Ký Châu, thuận tiện điều tra dân tình. Sang cuối năm sau là đến khảo hạnh thành tích các quan viên 3 năm một lần. Kiếp trước lời bình cho phụ thân bình thường, nên không thể được vào kinh nhậm chức, vẫn được giữ lại ở Ký Châu làm tri phủ. Chẳng lẽ cũng vì những lời đồn quan hệ quỷ quái này? Phụ thân thanh liêm, không chịu được người khác chửi bới, nếu trong nhà có hạ nhân tham tiền thưởng làm chứng giả, khó tránh khỏi có một vết nhơ.
Nghĩ tơi đây, Phó Dung liền đứng lên, vung chân đá văng thỏi vàng kia, mắng Từ Tấn một câu: “ Nói bậy, lão gia nhà chúng tôi làm quan thanh liêm, làm nhiều chuyện tốt cho dân chúng Ký Châu, ai ai cũng đều khen ngợi, ngươi rốt cuộc là ai, thế nhưng muốn mua chuộc ta vu hãm lão gia nhà chúng tôi?”
Người không biết không có tội, nếu Từ Tấn đã giấu diếm thân phận của hắn với nàng, vậy hắn liền không thể nổi giận bởi vì nàng mạo phạm. Cho nên nàng càng mắng lợi hại hơn, liền nói thêm cho phụ thân là một quan viên tốt, tốt đến nỗi người hầu trong nhà đều không thể nhịn được khi nghe người khác mắng mỏ.
Từ Tấn kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm, lần đầu tiên thấy nàng phát giận. Không, hắn chưa bao giờ thấy qua, liếc nhìn về hướng thôn trang, biết rằng còn một ít thời gian, Từ Tấn đột nhiên tiến lên, lúc Phó Dung xoay người chạy trốn liền kéo lấy cánh tay nàng đem người kéo vào trong ngực, ném đi mũ che mặt, một loạt động tác liền mạch làm Phó Dung kinh ngạc.
Eo bị nam nhân giữ chặt, Phó Dung hoảng sợ trừng to mắt, hắn muốn làm cái gì?