Chương : 45
Editor: Vy Vy 1505
Người truyền tin cùng ngày ra kinh thành, đánh ngựa thẳng đến biên thành, mấy ngày sau, mệnh lệnh và thư liền đến.
“Trịnh ca ca, tỷ tỷ và Thái tử thương nghị, cũng nói trước tiên nên án binh bất động cho thỏa đáng.”
Kỷ Uyển Tương vừa nhận được tin, lập tức mở ra nhìn, ngẩng đầu nói với phu quân bên cạnh. Phu thê cảm tình cực tốt, ở trong phòng, nàng đều bảo trì xưng hô trước khi thành thân.
Khi mới biết chuyện Tôn gia là mật thám, Trịnh gia từng đóng cửa thương nghị việc này, bất luận là Trịnh Nghị hay là Trịnh mẫu, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, đều cho rằng nên lưu trữ nhà này tốt hơn.
Bọn họ và phu thê Kỷ Uyển Thanh nghĩ giống nhau, hằng ngày phòng bị nhiều hơn chút tốt hơn là tiêu diệt xong không biết khi nào lại xuất hiện mật thám khác.
Đã có mục tiêu, tình huống liền khác trước, khu quân hộ cũng không phải một hai nhà có thể tùy ý làm bậy.
“Ừ, như vậy là tốt nhất.”
Trịnh Nghị gật đầu, lại dặn dò: “Tương Nhi, hằng ngày nàng cách xa Tôn gia một chút, đừng lui tới quá nhiều.”
Trịnh Nghị là người có dự tính, Trịnh tiểu đệ năm nay mười ba, Trịnh tiểu muội năm nay cũng mười một, hai đứa nhỏ thực cơ linh, muốn lừa bọn họ không dễ dàng. So với mẫu thân đệ muội, hắn càng không yên tâm thê tử nhu nhược.
Kỷ Uyển Tương dưỡng nơi khuê phòng, từ trước có cha mẹ huynh trưởng nuông chiều, cha mẹ không còn tuy bàng hoàng, nhưng tốt xấu phía trên còn có tỷ tỷ chống. Nàng tính tình nhu thuận, trải qua ít chuyện, tuy mấy tháng này có tiến bộ, nhưng muốn một mình đảm đương một phía, nàng cần thêm thời gian rèn luyện.
“Nếu nàng ra cửa thì phải nhớ mang theo Bàng ma ma và mấy nha hoàn.” Bàng ma ma là nhũ mẫu của Kỷ Uyển Tương, là một phụ nhân trung niên lão luyện, vừa lúc có thể bổ khuyết cho chủ tử.
Có bà và mấy nha hoàn khôn khéo có khả năng theo bên nàng, hắn rất yên tâm.
Trịnh gia được phân đến tòa nhà hai sân, không tính lớn, từ khi biết việc này, Trịnh Nghị dứt khoát để người nhà hạ nhân bên ngoài khu quân hộ đều dọn vào, vài người ở một gian. Hiện tại nhân thủ sung túc, chỉ cần người Trịnh gia không đi xa, hoàn toàn không thành vấn đề.
Kỷ Uyển Tương đều đáp ứng.
“Trịnh ca ca, không biết tỷ tỷ sống có tốt không?” Nói xong chính sự, nàng nhớ tới chuyện vẫn luôn vướng bận trong lòng, hơi hơi nhíu mày.
“Tương Nhi nàng yên tâm, hẳn là không tệ.”
Trịnh Nghị nhìn vấn đề khách quan hơn nhiều. Theo hắn thấy, Thái tử nguyện ý phái người lại đây bài tra và bảo hộ, có thể thấy được, tình cảnh của chị vợ cũng không tính kém.
Huống hồ, thời gian gần đây hắn còn ẩn ẩn phát hiện, ngoại trừ đồng chí của phụ thân, còn có một thế lực khác đang chiếu cố hắn, này hẳn là lực lượng của Đông Cung.
Chị vợ chẳng những sống không kém, mà còn có chút địa vị trong lòng Thái tử điện hạ.
…..
Kinh thành, Ngụy Vương phủ.
Động tác thay đổi nhân thủ tiến hành nhanh chóng, chờ nửa tháng sau, khi Lâm Giang Hầu Kỷ Tông Văn tới làm khách, vương phủ đã thay đổi một nhóm người, một lần nữa ngay ngắn trật tự.
Kỷ Tông Văn mới vừa vào cửa lớn vương phủ, Ngụy Vương thu được tin tức liền tự mình ra đón.
“Cữu cữu, sao hôm nay tới sớm như vậy?”
Kỷ Tông Văn vỗ vỗ bả vai cháu trai, cười nói: “Hôm nay nhàn, nên lại đây sớm chút.”
Hai cậu cháu cảm tình không tệ, sóng vai nói chuyện vài câu, đi về phía tiền thính.
“Nghe nói, mẫu hậu con đã chọn lựa kế phi cho con, không biết con có vừa ý không?” Là huynh muội ruột thịt, Kỷ Tông Văn thực hiểu biết chính mình muội muội, tính tính thời gian, hẳn là chọn xong rồi.
Ngụy Vương cười nói: “Có thì có, nhưng còn phải đợi phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, mới tính định ra.”
“A? Là tiểu thư nhà ai.”
“Là nhị tiểu thư con vợ cả Anh Quốc Công phủ.”
“Anh Quốc Công phủ nhị tiểu thư? Hình như cữu cữu từng nghe nói.” Kỷ Tông Văn nhíu mày, suy nghĩ một lát, mới bừng tỉnh nhớ ra.
Ngay sau đó ông ta giải thích: “Tần nhị tiểu thư từng định thân với tiền Tĩnh Bắc Hầu thế tử, bởi vậy cữu cữu có chút ấn tượng.”
Kỷ Tông Văn là đường bá phụ của thế tử, lúc trước còn đi uống rượu mừng đính hôn. Nhưng, hiển nhiên ông ta không có ấn tượng tốt với tiền Tĩnh Bắc Hầu chính kiến không hợp, giọng điệu chỉ nhàn nhạt.
Điểm này Ngụy Vương biết, hắn cũng chỉ đạm nhiên cười, nói: “Tiểu tử họ Kỷ kia không có phúc phận, bởi vì tướng lãnh viện quân cố tình kéo dài, chậm hai ngày mới đến, thành phá cha con đều chết, việc hôn nhân cũng phải hủy bỏ.”
Tần nhị tiểu thư nổi danh huệ chất lan tâm, gia thế lại cho chính mình thêm trợ lực lớn, Ngụy Vương thực vừa lòng, hắn đã xem mình như hôn phu tương lai, nhắc tới tiền nhiệm, tự nhiên giọng mang vẻ trào phúng.
Kỷ Tông Văn nghe vậy ánh mắt lóe lóe, chỉ tùy ý “Ừ” một tiếng, cũng không trả lời.
Mấy chuyện này cũng không phải cơ mật, hai người vừa đi vừa nói chuyện, vào tiền thính cũng không dừng lại, mà từ cửa sau phòng chuyển ra, dọc theo hành lang gấp khúc đỏ thẫm đi thẳng đến ngoại thư phòng.
Lúc Ngụy Vương nói lời này cũng không đè thấp giọng, cung nhân thái giám đứng hầu trong tiền thính có thể nghe rõ ràng.
Trong đó có một cung nhân áo lục vẻ mặt không thay đổi, lại cúi xuống che khuất ánh mắt.
Nàng là mật thám dưới tay Quách Định An, bởi vì lần này tẩy sạch nhân thủ, mới được người một nhà đề bạt ra tiền thính hầu hạ chưa đến nửa tháng.
Chủ tử truyền xuống, phân phó chú ý nhiều về Ngụy Vương kế phi, không nghĩ tới mới mấy ngày, nàng liền vừa khéo được biết tin tức.
Cung nhân vẫn luôn an tĩnh làm việc đến khi hết giờ làm, tìm một cơ hội, một năm một mười truyền tin tức ra.
Tin tức này khiến cho cấp cao oanh động, ngay sau đó ngựa không ngừng vó chuyển tới Thanh Ninh Cung.
Kỷ Uyển Thanh không nghĩ tới, chỉ vì tẩu tử tương lai ngày xưa sắp làm Ngụy Vương kế phi, trong lòng nàng hụt hẫng, phân phó lưu ý thêm, thế nhưng vô tình vạch trần một chuyện lớn khác làm chấn động linh hồn nàng.
“Cái gì?”
Nàng “đằng” một tiếng đứng lên, tay áo rộng quét ngang chung trà, thấm ướt làn váy, nàng cũng không phát hiện.
“Cha và ca ca ta, là bởi vì tướng lãnh viện quân cố tình kéo dài, cứng rắn chống đỡ hai ngày, mới thành phá người vong!”
Kỷ Uyển Thanh khiếp sợ phẫn nộ, bàn tay mềm nắm chặt, thân hình run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm mật tin trước mắt.
Tin tức giao chiến thuộc về cơ mật quân sự, người có năng lực có con đường biết rất dễ dàng, nhưng người không có nhân mạch muốn biết lại khó như lên trời.
Kỷ Tông Khánh hồi kinh mấy ngày không hề đề cập, sau khi ông qua đời, Kỷ Uyển Thanh càng không thể thể biết được. Nàng chỉ biết, tràng chiến dịch kia rất lớn, quân địch thế tới hung mãnh, Đại Chu nơi chốn căng thẳng, phụ thân huynh trưởng bị nhốt thủ thành, sau đó hết lương bị bắt phá vây, địch nhiều ta ít, cuối cùng chết trận.
Tòa thành nhỏ mà phụ thân huynh trưởng thủ vệ tên Tùng Bảo, quân dân tắm máu chiến đấu hăng hái, tử thương tám chín phần mười.
Đó là toàn bộ tin tức Kỷ Uyển Thanh được biết, nàng không nghĩ tới, lại còn có chuyện viện quân cố tình kéo dài.
Trước mắt nàng đã mơ hồ, lại dùng sức lau, nhắc lên làn váy chạy về phía tiền điện.
“Điện hạ, điện hạ!” Có một người có thể nói cho nàng đây có phải là sự thật hay không, chính là Cao Húc.
Xưa nay thê tử thong dong bình tĩnh giờ lại mất đúng mực, thở hồng hộc chạy vội vào cửa, kinh hoảng luống cuống, khuôn mặt nhỏ còn có nước mắt chưa lau sạch sẽ.
Cao Húc mày kiếm nhíu lại, lập tức vẫy lui Lâm Dương và một chúng thái giám, xuống giường đứng lên, trầm giọng hỏi: “Thanh Nhi, đã xảy ra chuyện gì?”
Kỷ Uyển Thanh vội vàng vọt tới trước mặt hắn, túm chặt bàn tay hắn, hắn trở tay gắt gao cầm tay nàng: “Nàng đừng hoảng loạn, tinh tế nói cho cô.”
“Điện hạ!”
Kỳ thật trong lòng nàng đã tin tám chín phần, chỉ là hãy còn mang một tia may mắn, ngưỡng mặt chờ đợi nhìn hắn: “Điện hạ, phụ thân huynh trưởng thiếp, là bởi vì tướng lãnh viện quân cố tình kéo dài, cứng rắn chống đỡ hai ngày, mới thành phá người vong sao?”
Phụ thân huynh trưởng tử vong đã không thể thay đổi, Kỷ Uyển Thanh thương tâm khóc thảm, thật vất vả dần dần vượt qua. Hiện giờ thế nhưng đột nhiên nghe thấy, phụ huynh vốn là không cần chết, chỉ vì sai lầm người làm, mới bị bức làm cho tuổi xuân chết sớm.
Nàng hy vọng không phải sự thật.
Ba năm trước, phụ thân còn chưa tới bốn mươi tuổi, thân thể cường kiện đang lúc tráng niên; ca ca mới mười tám tuổi, một thiếu niên chưa cập quan đã có tiền đồ rộng lớn; còn có mẫu thân của nàng, nếu không phải vì tin dữ tang chồng tang con, bà cũng sẽ không bị bệnh không dậy nổi mà qua đời.
Cướp đi những người chí thân của nàng, điên đảo nhân sinh của nàng, hiện giờ thế nhưng nói cho Kỷ Uyển Thanh, đây đều là sai lầm nghiêm trọng của người khác?
Nàng nói xong, nước mắt đã rơi như mưa.
Cao Húc ngưng thần lắng nghe, trong lòng lại trầm xuống.
Chuyện này ba năm trước hắn đã biết, lúc đó không có khả năng nói cho Kỷ gia tỷ muội; chờ hai người đại hôn, cảm tình càng ngày càng tốt đẹp, hắn chỉ có thể giấu không đề cập tới.
Cao Húc vẫn luôn tra tìm chân tướng việc này, chỉ tiếc năm đó mất cơ hội tốt, manh mối gần như không còn, mấy năm nay tiến triển cũng không lớn.
Nếu chân tướng không rõ, tùy tiện báo cho thê tử, ngoại trừ làm nàng thương tâm khóc thút thít, ngày đêm nôn nóng, cũng không có chỗ tốt.
Vì thế, hắn tự nhiên không đề cập.
Chỉ tiếc rốt cuộc nàng vẫn biết.
“Đúng vậy, Thanh Nhi.”
Hiện giờ nếu nàng hỏi, Cao Húc sẽ không vì tốt cho nàng mà giấu diếm, hắn nói cho nàng những điều hắn biết: “Viện quân tới trễ hai ngày, phụ thân nàng và một chúng tướng sĩ kiêu dũng thiện chiến, chống đỡ hồi lâu.”
Hắn than nhẹ: “Lúc thành phá người vong, viện quân mới tới.”
Đây là một chuyện thực bi tráng, địch nhiều ta ít, liên tục chiến đấu hăng hái hai ngày hai đêm, đã đến cực hạn, chung quy là chịu đựng không nổi.
Hai câu này như một cây búa tạ đánh thẳng vào trái tim Kỷ Uyển Thanh. Nàng thất thanh khóc rống, dưới chân loạng choạng, đứng không vững, Cao Húc tay mắt lanh lẹ kịp thời giơ tay đỡ nàng.
Nàng không thể khống chế chính mình, gào khóc, thật lâu sau, nhéo vạt áo Cao Húc: “Là ai? Người kia là ai!”
Ai làm hỏng chiến cơ, hại phụ huynh nàng chết thảm, thù này núi cao biển sâu, không đội trời chung.
Kỷ Uyển Thanh mắt đẹp hiện lên hận ý khắc cốt, Cao Húc xem rõ ràng, lại hét lớn một tiếng: “Thanh Nhi, nàng nghe cô nói!”
Vẻ mặt hắn vạn phần nghiêm túc, gắt gao nhìn thẳng con ngươi của nàng, nói từng câu từng chữ: “Tướng lãnh phụ trách gấp rút tiếp viện tên Sở Lập Tung, ông ấy rất giống phụ thân nàng, là danh tướng trung quân ái quốc.”
“Ông ấy đội trời đạp đất, một thân xích gan, tình nguyện hy sinh bản thân cho tổ quốc, cũng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện cố tình kéo dài tiếp viện, làm cho đồng bào chết trận.”
Sở Lập Tung là tâm phúc nhất đẳng của Đông Cung trong quân đội, nhưng đối với Cao Húc, ông ấy không chỉ là tâm phúc mà thôi.
Cao Húc mang theo chứng bệnh từ trong bụng mẹ, khi còn bé bởi vì các loại nguyên nhân nên vẫn luôn giả vờ nghiêm trọng, thực tế bệnh của hắn không nặng nhưng vẫn không thể trừ tận gốc.
Sở Lập Tung cẩn thận dò hỏi tình huống của hắn, dạy hắn một bộ khẩu quyết tâm pháp gia truyền, nói tâm pháp này không thể vượt nóc băng tường, nhưng lại có thể cường thân kiện thể, phối hợp tắm thuốc, có thể trị tận gốc chứng bệnh này.
Tổ tông Sở gia từng có một người cũng có bệnh trạng này, sau đó có cơ duyên được cao nhân ẩn sĩ chẩn trị, truyền xuống tâm pháp và phương thuốc, tổ tông làm theo, sau đó quả nhiên khỏi hẳn.
Sở Lập Tung chẳng những hiến phương pháp làm Thái tử hoàn toàn trị tận gốc chứng bệnh, mà ông ấy còn dạy dỗ Cao Húc binh pháp, giải thích các loại thực chiến mấu chốt.
Phải biết rằng, bởi vì Xương Bình Đế mịt mờ, từ nhỏ thái phó dạy Hoàng Thái tử văn hoá giáo dục thực kỹ càng, nhưng quân sự lại “lơ đãng” bị xem nhẹ.
Với Thái tử mà nói, Sở Lập Tung vừa là tâm phúc, càng là lương sư.
Cao Húc thực hiểu biết đối phương, Sở Lập Tung là một vị hán tử thiết cốt tranh tranh, vì bảo vệ quốc gia, vứt đầu đổ máu cũng không lùi bước.
Một người như vậy, làm sao có thể cố tình đến trễ tiếp viện? Làm cho một thành tướng sĩ tử thương hầu như không còn?
Sau khi lương sư tâm phúc chết trận, chẳng những không được lễ tang long trọng, ngược lại hàm oan chịu khuất, thiên cổ bêu danh, bị người thóa mạ. Thậm chí người nhà của ông cũng không thể ở lại kinh thành, chỉ có thể mặt xám mày tro rời kinh thành, vội vàng về quê cũ.
Ba năm nay, tuy thực gian nan, nhưng Cao Húc chưa bao giờ từ bỏ tra tìm chân tướng, thề trả cho vị lương tướng trung thần của xã tắc một câu công đạo.
Hắn không đề cập ông ấy là tâm phúc của mình, còn lại đều không có nửa điểm lảng tránh, chỉ thực nghiêm túc nói với thê tử: “Thanh Nhi, trong đó chắc chắn có kỳ quặc.”
Người truyền tin cùng ngày ra kinh thành, đánh ngựa thẳng đến biên thành, mấy ngày sau, mệnh lệnh và thư liền đến.
“Trịnh ca ca, tỷ tỷ và Thái tử thương nghị, cũng nói trước tiên nên án binh bất động cho thỏa đáng.”
Kỷ Uyển Tương vừa nhận được tin, lập tức mở ra nhìn, ngẩng đầu nói với phu quân bên cạnh. Phu thê cảm tình cực tốt, ở trong phòng, nàng đều bảo trì xưng hô trước khi thành thân.
Khi mới biết chuyện Tôn gia là mật thám, Trịnh gia từng đóng cửa thương nghị việc này, bất luận là Trịnh Nghị hay là Trịnh mẫu, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, đều cho rằng nên lưu trữ nhà này tốt hơn.
Bọn họ và phu thê Kỷ Uyển Thanh nghĩ giống nhau, hằng ngày phòng bị nhiều hơn chút tốt hơn là tiêu diệt xong không biết khi nào lại xuất hiện mật thám khác.
Đã có mục tiêu, tình huống liền khác trước, khu quân hộ cũng không phải một hai nhà có thể tùy ý làm bậy.
“Ừ, như vậy là tốt nhất.”
Trịnh Nghị gật đầu, lại dặn dò: “Tương Nhi, hằng ngày nàng cách xa Tôn gia một chút, đừng lui tới quá nhiều.”
Trịnh Nghị là người có dự tính, Trịnh tiểu đệ năm nay mười ba, Trịnh tiểu muội năm nay cũng mười một, hai đứa nhỏ thực cơ linh, muốn lừa bọn họ không dễ dàng. So với mẫu thân đệ muội, hắn càng không yên tâm thê tử nhu nhược.
Kỷ Uyển Tương dưỡng nơi khuê phòng, từ trước có cha mẹ huynh trưởng nuông chiều, cha mẹ không còn tuy bàng hoàng, nhưng tốt xấu phía trên còn có tỷ tỷ chống. Nàng tính tình nhu thuận, trải qua ít chuyện, tuy mấy tháng này có tiến bộ, nhưng muốn một mình đảm đương một phía, nàng cần thêm thời gian rèn luyện.
“Nếu nàng ra cửa thì phải nhớ mang theo Bàng ma ma và mấy nha hoàn.” Bàng ma ma là nhũ mẫu của Kỷ Uyển Tương, là một phụ nhân trung niên lão luyện, vừa lúc có thể bổ khuyết cho chủ tử.
Có bà và mấy nha hoàn khôn khéo có khả năng theo bên nàng, hắn rất yên tâm.
Trịnh gia được phân đến tòa nhà hai sân, không tính lớn, từ khi biết việc này, Trịnh Nghị dứt khoát để người nhà hạ nhân bên ngoài khu quân hộ đều dọn vào, vài người ở một gian. Hiện tại nhân thủ sung túc, chỉ cần người Trịnh gia không đi xa, hoàn toàn không thành vấn đề.
Kỷ Uyển Tương đều đáp ứng.
“Trịnh ca ca, không biết tỷ tỷ sống có tốt không?” Nói xong chính sự, nàng nhớ tới chuyện vẫn luôn vướng bận trong lòng, hơi hơi nhíu mày.
“Tương Nhi nàng yên tâm, hẳn là không tệ.”
Trịnh Nghị nhìn vấn đề khách quan hơn nhiều. Theo hắn thấy, Thái tử nguyện ý phái người lại đây bài tra và bảo hộ, có thể thấy được, tình cảnh của chị vợ cũng không tính kém.
Huống hồ, thời gian gần đây hắn còn ẩn ẩn phát hiện, ngoại trừ đồng chí của phụ thân, còn có một thế lực khác đang chiếu cố hắn, này hẳn là lực lượng của Đông Cung.
Chị vợ chẳng những sống không kém, mà còn có chút địa vị trong lòng Thái tử điện hạ.
…..
Kinh thành, Ngụy Vương phủ.
Động tác thay đổi nhân thủ tiến hành nhanh chóng, chờ nửa tháng sau, khi Lâm Giang Hầu Kỷ Tông Văn tới làm khách, vương phủ đã thay đổi một nhóm người, một lần nữa ngay ngắn trật tự.
Kỷ Tông Văn mới vừa vào cửa lớn vương phủ, Ngụy Vương thu được tin tức liền tự mình ra đón.
“Cữu cữu, sao hôm nay tới sớm như vậy?”
Kỷ Tông Văn vỗ vỗ bả vai cháu trai, cười nói: “Hôm nay nhàn, nên lại đây sớm chút.”
Hai cậu cháu cảm tình không tệ, sóng vai nói chuyện vài câu, đi về phía tiền thính.
“Nghe nói, mẫu hậu con đã chọn lựa kế phi cho con, không biết con có vừa ý không?” Là huynh muội ruột thịt, Kỷ Tông Văn thực hiểu biết chính mình muội muội, tính tính thời gian, hẳn là chọn xong rồi.
Ngụy Vương cười nói: “Có thì có, nhưng còn phải đợi phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, mới tính định ra.”
“A? Là tiểu thư nhà ai.”
“Là nhị tiểu thư con vợ cả Anh Quốc Công phủ.”
“Anh Quốc Công phủ nhị tiểu thư? Hình như cữu cữu từng nghe nói.” Kỷ Tông Văn nhíu mày, suy nghĩ một lát, mới bừng tỉnh nhớ ra.
Ngay sau đó ông ta giải thích: “Tần nhị tiểu thư từng định thân với tiền Tĩnh Bắc Hầu thế tử, bởi vậy cữu cữu có chút ấn tượng.”
Kỷ Tông Văn là đường bá phụ của thế tử, lúc trước còn đi uống rượu mừng đính hôn. Nhưng, hiển nhiên ông ta không có ấn tượng tốt với tiền Tĩnh Bắc Hầu chính kiến không hợp, giọng điệu chỉ nhàn nhạt.
Điểm này Ngụy Vương biết, hắn cũng chỉ đạm nhiên cười, nói: “Tiểu tử họ Kỷ kia không có phúc phận, bởi vì tướng lãnh viện quân cố tình kéo dài, chậm hai ngày mới đến, thành phá cha con đều chết, việc hôn nhân cũng phải hủy bỏ.”
Tần nhị tiểu thư nổi danh huệ chất lan tâm, gia thế lại cho chính mình thêm trợ lực lớn, Ngụy Vương thực vừa lòng, hắn đã xem mình như hôn phu tương lai, nhắc tới tiền nhiệm, tự nhiên giọng mang vẻ trào phúng.
Kỷ Tông Văn nghe vậy ánh mắt lóe lóe, chỉ tùy ý “Ừ” một tiếng, cũng không trả lời.
Mấy chuyện này cũng không phải cơ mật, hai người vừa đi vừa nói chuyện, vào tiền thính cũng không dừng lại, mà từ cửa sau phòng chuyển ra, dọc theo hành lang gấp khúc đỏ thẫm đi thẳng đến ngoại thư phòng.
Lúc Ngụy Vương nói lời này cũng không đè thấp giọng, cung nhân thái giám đứng hầu trong tiền thính có thể nghe rõ ràng.
Trong đó có một cung nhân áo lục vẻ mặt không thay đổi, lại cúi xuống che khuất ánh mắt.
Nàng là mật thám dưới tay Quách Định An, bởi vì lần này tẩy sạch nhân thủ, mới được người một nhà đề bạt ra tiền thính hầu hạ chưa đến nửa tháng.
Chủ tử truyền xuống, phân phó chú ý nhiều về Ngụy Vương kế phi, không nghĩ tới mới mấy ngày, nàng liền vừa khéo được biết tin tức.
Cung nhân vẫn luôn an tĩnh làm việc đến khi hết giờ làm, tìm một cơ hội, một năm một mười truyền tin tức ra.
Tin tức này khiến cho cấp cao oanh động, ngay sau đó ngựa không ngừng vó chuyển tới Thanh Ninh Cung.
Kỷ Uyển Thanh không nghĩ tới, chỉ vì tẩu tử tương lai ngày xưa sắp làm Ngụy Vương kế phi, trong lòng nàng hụt hẫng, phân phó lưu ý thêm, thế nhưng vô tình vạch trần một chuyện lớn khác làm chấn động linh hồn nàng.
“Cái gì?”
Nàng “đằng” một tiếng đứng lên, tay áo rộng quét ngang chung trà, thấm ướt làn váy, nàng cũng không phát hiện.
“Cha và ca ca ta, là bởi vì tướng lãnh viện quân cố tình kéo dài, cứng rắn chống đỡ hai ngày, mới thành phá người vong!”
Kỷ Uyển Thanh khiếp sợ phẫn nộ, bàn tay mềm nắm chặt, thân hình run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm mật tin trước mắt.
Tin tức giao chiến thuộc về cơ mật quân sự, người có năng lực có con đường biết rất dễ dàng, nhưng người không có nhân mạch muốn biết lại khó như lên trời.
Kỷ Tông Khánh hồi kinh mấy ngày không hề đề cập, sau khi ông qua đời, Kỷ Uyển Thanh càng không thể thể biết được. Nàng chỉ biết, tràng chiến dịch kia rất lớn, quân địch thế tới hung mãnh, Đại Chu nơi chốn căng thẳng, phụ thân huynh trưởng bị nhốt thủ thành, sau đó hết lương bị bắt phá vây, địch nhiều ta ít, cuối cùng chết trận.
Tòa thành nhỏ mà phụ thân huynh trưởng thủ vệ tên Tùng Bảo, quân dân tắm máu chiến đấu hăng hái, tử thương tám chín phần mười.
Đó là toàn bộ tin tức Kỷ Uyển Thanh được biết, nàng không nghĩ tới, lại còn có chuyện viện quân cố tình kéo dài.
Trước mắt nàng đã mơ hồ, lại dùng sức lau, nhắc lên làn váy chạy về phía tiền điện.
“Điện hạ, điện hạ!” Có một người có thể nói cho nàng đây có phải là sự thật hay không, chính là Cao Húc.
Xưa nay thê tử thong dong bình tĩnh giờ lại mất đúng mực, thở hồng hộc chạy vội vào cửa, kinh hoảng luống cuống, khuôn mặt nhỏ còn có nước mắt chưa lau sạch sẽ.
Cao Húc mày kiếm nhíu lại, lập tức vẫy lui Lâm Dương và một chúng thái giám, xuống giường đứng lên, trầm giọng hỏi: “Thanh Nhi, đã xảy ra chuyện gì?”
Kỷ Uyển Thanh vội vàng vọt tới trước mặt hắn, túm chặt bàn tay hắn, hắn trở tay gắt gao cầm tay nàng: “Nàng đừng hoảng loạn, tinh tế nói cho cô.”
“Điện hạ!”
Kỳ thật trong lòng nàng đã tin tám chín phần, chỉ là hãy còn mang một tia may mắn, ngưỡng mặt chờ đợi nhìn hắn: “Điện hạ, phụ thân huynh trưởng thiếp, là bởi vì tướng lãnh viện quân cố tình kéo dài, cứng rắn chống đỡ hai ngày, mới thành phá người vong sao?”
Phụ thân huynh trưởng tử vong đã không thể thay đổi, Kỷ Uyển Thanh thương tâm khóc thảm, thật vất vả dần dần vượt qua. Hiện giờ thế nhưng đột nhiên nghe thấy, phụ huynh vốn là không cần chết, chỉ vì sai lầm người làm, mới bị bức làm cho tuổi xuân chết sớm.
Nàng hy vọng không phải sự thật.
Ba năm trước, phụ thân còn chưa tới bốn mươi tuổi, thân thể cường kiện đang lúc tráng niên; ca ca mới mười tám tuổi, một thiếu niên chưa cập quan đã có tiền đồ rộng lớn; còn có mẫu thân của nàng, nếu không phải vì tin dữ tang chồng tang con, bà cũng sẽ không bị bệnh không dậy nổi mà qua đời.
Cướp đi những người chí thân của nàng, điên đảo nhân sinh của nàng, hiện giờ thế nhưng nói cho Kỷ Uyển Thanh, đây đều là sai lầm nghiêm trọng của người khác?
Nàng nói xong, nước mắt đã rơi như mưa.
Cao Húc ngưng thần lắng nghe, trong lòng lại trầm xuống.
Chuyện này ba năm trước hắn đã biết, lúc đó không có khả năng nói cho Kỷ gia tỷ muội; chờ hai người đại hôn, cảm tình càng ngày càng tốt đẹp, hắn chỉ có thể giấu không đề cập tới.
Cao Húc vẫn luôn tra tìm chân tướng việc này, chỉ tiếc năm đó mất cơ hội tốt, manh mối gần như không còn, mấy năm nay tiến triển cũng không lớn.
Nếu chân tướng không rõ, tùy tiện báo cho thê tử, ngoại trừ làm nàng thương tâm khóc thút thít, ngày đêm nôn nóng, cũng không có chỗ tốt.
Vì thế, hắn tự nhiên không đề cập.
Chỉ tiếc rốt cuộc nàng vẫn biết.
“Đúng vậy, Thanh Nhi.”
Hiện giờ nếu nàng hỏi, Cao Húc sẽ không vì tốt cho nàng mà giấu diếm, hắn nói cho nàng những điều hắn biết: “Viện quân tới trễ hai ngày, phụ thân nàng và một chúng tướng sĩ kiêu dũng thiện chiến, chống đỡ hồi lâu.”
Hắn than nhẹ: “Lúc thành phá người vong, viện quân mới tới.”
Đây là một chuyện thực bi tráng, địch nhiều ta ít, liên tục chiến đấu hăng hái hai ngày hai đêm, đã đến cực hạn, chung quy là chịu đựng không nổi.
Hai câu này như một cây búa tạ đánh thẳng vào trái tim Kỷ Uyển Thanh. Nàng thất thanh khóc rống, dưới chân loạng choạng, đứng không vững, Cao Húc tay mắt lanh lẹ kịp thời giơ tay đỡ nàng.
Nàng không thể khống chế chính mình, gào khóc, thật lâu sau, nhéo vạt áo Cao Húc: “Là ai? Người kia là ai!”
Ai làm hỏng chiến cơ, hại phụ huynh nàng chết thảm, thù này núi cao biển sâu, không đội trời chung.
Kỷ Uyển Thanh mắt đẹp hiện lên hận ý khắc cốt, Cao Húc xem rõ ràng, lại hét lớn một tiếng: “Thanh Nhi, nàng nghe cô nói!”
Vẻ mặt hắn vạn phần nghiêm túc, gắt gao nhìn thẳng con ngươi của nàng, nói từng câu từng chữ: “Tướng lãnh phụ trách gấp rút tiếp viện tên Sở Lập Tung, ông ấy rất giống phụ thân nàng, là danh tướng trung quân ái quốc.”
“Ông ấy đội trời đạp đất, một thân xích gan, tình nguyện hy sinh bản thân cho tổ quốc, cũng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện cố tình kéo dài tiếp viện, làm cho đồng bào chết trận.”
Sở Lập Tung là tâm phúc nhất đẳng của Đông Cung trong quân đội, nhưng đối với Cao Húc, ông ấy không chỉ là tâm phúc mà thôi.
Cao Húc mang theo chứng bệnh từ trong bụng mẹ, khi còn bé bởi vì các loại nguyên nhân nên vẫn luôn giả vờ nghiêm trọng, thực tế bệnh của hắn không nặng nhưng vẫn không thể trừ tận gốc.
Sở Lập Tung cẩn thận dò hỏi tình huống của hắn, dạy hắn một bộ khẩu quyết tâm pháp gia truyền, nói tâm pháp này không thể vượt nóc băng tường, nhưng lại có thể cường thân kiện thể, phối hợp tắm thuốc, có thể trị tận gốc chứng bệnh này.
Tổ tông Sở gia từng có một người cũng có bệnh trạng này, sau đó có cơ duyên được cao nhân ẩn sĩ chẩn trị, truyền xuống tâm pháp và phương thuốc, tổ tông làm theo, sau đó quả nhiên khỏi hẳn.
Sở Lập Tung chẳng những hiến phương pháp làm Thái tử hoàn toàn trị tận gốc chứng bệnh, mà ông ấy còn dạy dỗ Cao Húc binh pháp, giải thích các loại thực chiến mấu chốt.
Phải biết rằng, bởi vì Xương Bình Đế mịt mờ, từ nhỏ thái phó dạy Hoàng Thái tử văn hoá giáo dục thực kỹ càng, nhưng quân sự lại “lơ đãng” bị xem nhẹ.
Với Thái tử mà nói, Sở Lập Tung vừa là tâm phúc, càng là lương sư.
Cao Húc thực hiểu biết đối phương, Sở Lập Tung là một vị hán tử thiết cốt tranh tranh, vì bảo vệ quốc gia, vứt đầu đổ máu cũng không lùi bước.
Một người như vậy, làm sao có thể cố tình đến trễ tiếp viện? Làm cho một thành tướng sĩ tử thương hầu như không còn?
Sau khi lương sư tâm phúc chết trận, chẳng những không được lễ tang long trọng, ngược lại hàm oan chịu khuất, thiên cổ bêu danh, bị người thóa mạ. Thậm chí người nhà của ông cũng không thể ở lại kinh thành, chỉ có thể mặt xám mày tro rời kinh thành, vội vàng về quê cũ.
Ba năm nay, tuy thực gian nan, nhưng Cao Húc chưa bao giờ từ bỏ tra tìm chân tướng, thề trả cho vị lương tướng trung thần của xã tắc một câu công đạo.
Hắn không đề cập ông ấy là tâm phúc của mình, còn lại đều không có nửa điểm lảng tránh, chỉ thực nghiêm túc nói với thê tử: “Thanh Nhi, trong đó chắc chắn có kỳ quặc.”