Chương : 51
Editor: Vy Vy 1505
Kỷ Uyển Thanh bước đi vội vàng, nhưng rốt cuộc không thể thương thảo với Cao Húc, bởi vì Hoàng đế nghỉ xưa xong rồi, truyền khẩu dụ tiếp tục lên đường.
Khi nàng trở về, vừa vặn doanh địa bắt đầu động, hiện tại hiển nhiên không phải thời cơ thích hợp, nàng chỉ phải cường tự kiềm chế, vẻ mặt bình tĩnh bước lên xe ngựa.
Thời gian buổi chiều trôi qua phá lệ chậm chạp, Kỷ Uyển Thanh nhìn chằm chằm đồng hồ nước không biết bao nhiêu lần, ngự giá rốt cuộc đến thôn trang dừng chân nghỉ đêm.
Nơi phu thê Hoàng Thái tử nghỉ đêm là một sân viện hai gian rộng lớn. Nàng mới vừa vào chính phòng, lập tức phân phó Hà ma ma đi mời Cao Húc.
“Thanh Nhi, có chuyện gì?”
Kỷ Uyển Thanh không phải là một người không biết đúng mực, mới vừa vào cửa ngay cả trà cũng chưa kịp uống một ngụm, liền sai người tới gọi hắn, hiển nhiên là có chuyện quan trọng.
Cao Húc nghe báo xong cũng không trì hoãn, lập tức quay về phòng.
Kỷ Uyển Thanh đứng trước cửa chính phòng nghênh hắn, hắn cầm tay nàng, tiểu phu thê nắm tay vào phòng trong, Cao Húc vẫy lui tất cả cung nhân thái giám: “Thanh Nhi, như thế nào?”
Khi nói chuyện, hắn tinh tế xem xét khuôn mặt nhỏ của thê tử, thấy nàng tuy có chút mỏi mệt, nhưng sắc mặt hồng nhuận, hiển nhiên thân thể không ngại, vì thế mới dời lực chú ý.
“Điện hạ,” vẻ mặt Kỷ Uyển Thanh ngưng trọng: “Thiếp phát hiện Đông Xuyên Hầu hình như có chỗ đáng nghi ngờ.”
Nàng cũng không vô nghĩa, một câu nói thẳng chủ đề.
Liên quan tới Đông Xuyên Hầu chỉ có Tùng Bảo dịch, Cao Húc vừa nghe liền hiểu rõ, ánh mắt hắn ngưng trọng: “Thanh Nhi có phát hiện gì sao?”
Đại bộ phận thủ hạ nhãn tuyến của Kỷ Uyển Thanh đều lưu lại kinh thành, hiện giờ nàng rời kinh, tin tức truyền lại sẽ có chút không thuận tiện. Nhưng Cao Húc không bị vấn đề này, thế lực Đông Cung sớm đã lan tràn ra kinh, tình báo truyền lại mau lẹ mà ẩn nấp.
Có sẵn con đường cần gì không thèm, huống hồ cố tình phòng bị sẽ dần xa cách. Vì thế, nàng thương lượng với Cao Húc, nếu có tình báo liền giao cho người của hắn, cùng nhau truyền tới.
Đương nhiên, người truyền lại tin tức không còn là Lưu bà tử của Thanh Ninh Cung, mà là Kỷ Vinh ở ngoài cung. Quách Định An sửa sang lại tin tức xong, truyền ra cung cho Kỷ Vinh, nhân thủ của Thái tử lại liên hệ với ông, cùng đưa tin tức tới Thừa Đức.
Phương pháp này thực tốt, nhưng bởi vậy, tin tức sẽ qua tay Cao Húc trước mới đến tay nàng.
Bởi vì Hoàng đế mang theo đại bộ phận rời kinh, mẹ con Hoàng hậu và đám người Lâm Giang Hầu đều đi theo, đối tượng không còn ở kinh thành, đã nhiều ngày cũng không có tin tức truyền tới.
Mà giờ phút này Kỷ Uyển Thanh có phát hiện quan trọng, hiển nhiên là hôm nay mới phát hiện, hoặc là khi nhớ lại chuyện cũ vô tình phát hiện điểm đáng ngờ.
“Đông Xuyên Hầu thế tử?” Cao Húc hơi suy nghĩ một chút liền bắt lấy trọng điểm.
Hôm nay Kỷ Uyển Thanh ngẫu nhiên gặp được Vương Cật, đúng là ở trước công chúng, tuy Cao Húc không có bất luận ý gì giám thị, nhưng tai mắt hắn không ít, đã sớm biết.
Hắn vốn không thèm để ý, dù gì hai người chỉ bảo trì lễ tiết nói hai câu, ngay sau đó tách ra.
Nhưng hiện giờ xem ra chuyện lại không đơn giản như vậy.
“Chính là Vương thế tử có gì khác thường sao?” Cao Húc tuy là hỏi, nhưng giọng điệu chắc chắn.
“Hôm nay, thiếp gặp được Vương thế tử đang ở cấm vệ quân làm việc.”
Nhắc tới Vương Cật thiếu chút nữa đính hôn, thái độ Kỷ Uyển Thanh tự nhiên, dù gì trong lòng nàng bằng phẳng, gật đầu nói: “Thiếp và hắn vốn chỉ tùy ý nói hai câu, không ngờ trong lúc vô tình, thiếp lại phát hiện một chỗ khác thường.”
Nói tới đây, biểu tình nàng nghiêm túc, Cao Húc vẫn chưa mở miệng dò hỏi đánh gãy, chỉ ngưng thần yên lặng nghe.
“Bởi vì Đông Xuyên Hầu là bạn tốt của phụ thân thiếp, hai nhà luôn luôn giao hảo, ông ta đối xử với ba huynh muội thiếp không tệ.”
“Sau đó cha mẹ huynh trưởng thiếp qua đời, hai tỷ muội thiếp không còn người dựa vào. Thái độ của Vương Trạch Đức so với dĩ vãng chỉ có hơn chứ không kém.” Kỷ Uyển Thanh cũng không kiêng kỵ, trực tiếp cẩn thận kể sau khi phụ thân qua đời, Vương Trạch Đức kiên trì muốn kết thân.
“Ngoài ra, mấy năm qua ông ta trợ giúp hai tỷ muội thiếp rất nhiều, cũng thường sai vú già qua phủ thăm hỏi. Từ trước đến nay, dệt hoa trên gấm dễ, đưa than ngày tuyết khó, vì vậy, thiếp rất cảm kích ông ta, sớm kính trọng như trưởng bối.”
Kỷ Uyển Thanh kể chi tiết Vương Trạch Đức giúp đỡ, nàng nói tiếp: “Chỉ là hôm nay, thiếp phát hiện sự thật cũng không phải như thế.”
Ngay sau đó, nàng tường thuật đối thoại giữa nàng và Vương Cật: “Không ai hiểu cha bằng con, Vương Cật là con ruột của Đông Xuyên Hầu, hiểu biết rõ cha mẹ, hắn hai lần khẳng định, hiển nhiên là thật sự.”
Bởi vậy, Vương Trạch Đức biểu hiện hai mặt hoàn toàn khác biệt. Mặt ngoài ông ta mạnh mẽ tỏ vẻ chiếu cố cô nhi của bạn tốt, một mực muốn thủ vững hôn ước chưa chứng thực, trên thực tế lại là cầm thái độ phủ định.
Từ trước Kỷ Uyển Thanh đang ở trong cục, bị ân tình che mắt, cự tuyệt lấy ánh mắt hoài nghi đánh giá vị này Vương bá phụ. Hiện giờ chợt phát hiện không ổn, tinh tế nhớ lại từ trước đến giờ, đối phương cũng không phải giọt nước không lọt.
Mấu chốt nhất chính là, cổ đại là xã hội nam quyền, chỉ cần nam nhân chủ một nhà kiên trì ý kiến, thê tử không thể chống lại.
Vương Trạch Đức là võ tướng cao cấp, tính tình tuyệt đối không phải do dự không quyết đoán, huống hồ ông ta cũng không giống Kỷ Tông Khánh tình thâm một mảnh, trong nhà vẫn có thiếp thất thông phòng. Ông ta tôn trọng vợ cả Vương phu nhân, nhưng nếu bà muốn can thiệp quyết định trọng đại của ông ta, phỏng chừng không có cửa đâu.
Hiện giờ đẩy ra sương mù ân tình, chỗ mịt mờ không hợp lý lộ rõ, Kỷ Uyển Thanh nghĩ đến khả năng nào đó, bàn tay nắm chặt thành quyền, thân hình run nhè nhẹ.
“Thanh Nhi đừng sợ, đã có điểm đáng ngờ, chúng ta ra tay từ đây, nói vậy có thể có đột phá trọng đại.” Cao Húc cầm tay nàng, nắm thật chặt để an ủi.
Vẻ mặt hắn thực nghiêm túc, phát hiện này của Kỷ Uyển Thanh thực trọng đại, điều tra Tùng Bảo dịch có phương hướng mới: “Cô lập tức an bài nhân thủ, ngày đêm giám thị Đông Xuyên Hầu.”
Cao Húc đã từng điều tra Vương Trạch Đức gần một năm, chỉ là trước kia giăng lưới quá rộng, Vương Trạch Đức lại bị hao tổn ích lợi, ngụy trang cũng cực tốt, bởi vậy nhịn qua thời gian dài điều tra, nhân thủ liền triệt.
Lần này lại không giống, có điểm đáng ngờ rõ ràng, rất nhiều hành động sẽ hoàn toàn khác trước, chỉ cần nhân thủ không triệt, trước sau gì cũng có thu hoạch.
Cao Húc lập tức ra cửa, triệu Lâm Dương tới, phân phó một phen, lập tức an bài nhân thủ.
Ngay sau đó, hắn về chính phòng hậu viện, ngồi xuống dựa gần Kỷ Uyển Thanh, vỗ vỗ thê tử vẫn vẻ mặt ngưng trọng, trấn an vài câu, lại nói: “Thanh Nhi, nàng có thể lại lần nữa viết thư dò hỏi, rút dây động rừng một phen, có lẽ có thể có thu hoạch.”
Hắn có chút tiếc nuối, lần trước viết thư, rất có thể đã rút dây động rừng. Đáng tiếc bởi vì Vương Trạch Đức từng bị cẩn thận điều tra, không có điểm đáng ngờ, hắn cũng không an bài người đi theo, ngược lại bỏ lỡ mất cơ hội tốt.
Đề nghị này rất tốt, Kỷ Uyển Thanh cũng đang có ý này, lập tức gật đầu đáp ứng.
“Đông Xuyên Hầu ngày thường hào sảng đại khí, hành sự quân tử, lại mất một cánh tay, chỉ phải nhàn rỗi ở nhà, lúc trước nếu ông ta thực sự có dị thường, cũng rất khó phát hiện.” nàng có thể suy đoán tám chín phần tâm tư Cao Húc, nhưng này thật không thể trách hắn.
Mấy năm nay Đông Cung chính trực phát triển cao tốc, nhu cầu nhân thủ ngoài sáng trong tối cực lớn, hơn nữa có không ít vị trí mấu chốt, nếu không phải tâm phúc không thể ủy nhiệm, thuộc hạ của hắn không có ai để đó không dùng.
Chỗ Vương Trạch Đức đã không phát hiện điểm đáng ngờ, Cao Húc không có khả năng vẫn luôn trì hoãn tâm phúc ở Đông Xuyên Hầu phủ.
Đây là chuyện tất nhiên.
Thê tử băng tuyết thông minh, tâm ý tương thông, Cao Húc vui vẻ: “Thanh Nhi nói đúng lắm, lần này có manh mối, thực mau liền có thể có tiến triển mới.”
Ba năm nay vẫn luôn không từ bỏ điều tra, hiện giờ mắt thấy có phương hướng mới, trong lòng Cao Húc vui sướng, chỉ là hắn cũng biết trong lòng thê tử không thoải mái, tiếp theo lại ôn tồn trấn an vài câu.
So với thù giết phụ huynh, tất cả chuyện khác cũng không tính cái gì, Kỷ Uyển Thanh có chuẩn bị tâm lý, thực mau chấp nhận. Nàng lấy lại bình tĩnh, lập tức phân phó Hà ma ma mang giấy và bút mực tới.
Nàng ngưng thần nghĩ nghĩ, đề bút chấm mực, liền mạch lưu loát.
Trên thư nói, hai tháng nay Kỷ Uyển Thanh vẫn luôn nhớ lại chuyện xưa, chung quy nhớ tới, sau khi phụ thân trọng thương hồi kinh nói chuyện với mẫu thân, hình như có nói một câu Sở tướng quân thiết cốt tranh tranh chắc chắn sẽ không cố tình đến trễ, có lẽ là bên Tuyên phủ có trì hoãn.
Cuối cùng, nàng nói đã đọc kỹ hồi âm của Vương Trạch Đức, nhưng vẫn chưa phát hiện trì hoãn, vì thế khẩn thiết xin đối phương lại nghiêm túc hồi tưởng xem có phát hiện chỗ nào dị thường hay không?
Này đó thử đã xem như lộ liễu, nếu kẻ trong lòng có quỷ nghe xong, chỉ sợ rất chấn động, hơi ngồi không yên, sẽ có hành động.
Cao Húc đã một lần nữa phái người giám thị, hơn nữa lần này là trọng điểm chiếu cố đối tượng, nhân số thủ đoạn tuyệt không phải trước kia giăng lưới rộng lớn có thể so sánh, nếu Vương Trạch Đức thực sự có dị động, tuyệt đối trốn không thoát.
Còn về nội dung trên thư, kỳ thật, Kỷ Uyển Thanh vẫn chưa nghe phụ thân nhắc tới nửa câu chiến sự, đều là nàng châm chước rồi bịa đặt.
Rốt cuộc nàng thân ở thâm cung, một lần trùng hợp nghe nói cũng thôi đi, nếu là lại lần nữa như thế, thực dễ dàng khiến người ta liên tưởng.
Một đảng Kỷ hậu có hiềm nghi rất lớn, vừa vặn nàng có nhãn tuyến trong cung Hoàng hậu và hai phủ vương gia, lỡ như dẫn phát tẩy sạch, ngược lại không xong.
Cao Húc vẫn luôn ở bên cạnh Kỷ Uyển Thanh, nàng viết xong quay đầu lại dò hỏi, hắn gật đầu, mượn tên tuổi Kỷ Tông Khánh thử cực tốt, sẽ không tác động mảy may cục diện hiện tại.
Kẻ có khả năng tính kế Kỷ Sở hai người, năng lực khẳng định sẽ không nhỏ, hơn nữa cơ bản chắc chắn ẩn thân ở kinh thành, thế lực dây dưa, tạm thời không động, càng có lợi cho về sau.
Nếu thư đã viết xong, Cao Húc lập tức truyền lại kinh thành, cũng phân phó mật thám vào chỗ xong mới đưa thư qua đi.
“Thanh Nhi, nàng đừng quá bận tâm, chỉ cần Vương Trạch Đức có vấn đề, ông ta không chạy thoát được đâu.” Đối phương có thể ngụy trang hơn nửa năm, thành công lừa gạt mật thám dưới tay Cao Húc, cũng coi như kỹ thuật diễn lợi hại. Rốt cuộc, mật thám của Đông Cung đều là trăm dặm mới tìm được một người.
Hắn híp híp mắt, lại đến một lần, Vương Trạch Đức tuyệt đối không thể lừa gạt.
“Dạ, thiếp biết.” Kỷ Uyển Thanh vực dậy tinh thần, sắp đến hành cung, nàng còn cần chỉnh đốn an trí, cũng an bài nhân thủ trong cung thất của mình, mấy việc này cũng không thể trì hoãn.
Lần này về kinh, do Hứa Trì Phó thống lĩnh ám vệ Đông Cung tự mình chấp hành, hắn khoái mã chạy nhanh, hơn một ngày đã về đến kinh thành.
Theo ý chủ tử điều khiển nhân thủ, cũng nhanh chóng vào chỗ. Lần này an bài đều là người công phu kỹ thuật tuyệt hảo, chính là vì đề phòng còn có người khác giám thị Vương Trạch Đức.
Vương Trạch Đức chỉ tính một nhân vật nhỏ trong âm mưu Tùng Bảo dịch, vì cẩn thận, chưa chắc chủ mưu sẽ không giám thị ông ta.
Tất cả chuẩn bị ổn thoả, Hứa Trì tìm Kỷ Vinh, đọc ám hiệu, giao thư tay của Kỷ Uyển Thanh cho ông ấy.
Tính cả lần này đã là lần thứ hai đưa thư tới Đông Xuyên Hầu phủ, Kỷ Vinh không phải kẻ ngốc, lập tức phát hiện không đúng.
Ông nhận thư xong một khắc không ngừng, lập tức ra cửa, đi thẳng đến Đông Xuyên hầu phủ.
Kỷ Uyển Thanh bước đi vội vàng, nhưng rốt cuộc không thể thương thảo với Cao Húc, bởi vì Hoàng đế nghỉ xưa xong rồi, truyền khẩu dụ tiếp tục lên đường.
Khi nàng trở về, vừa vặn doanh địa bắt đầu động, hiện tại hiển nhiên không phải thời cơ thích hợp, nàng chỉ phải cường tự kiềm chế, vẻ mặt bình tĩnh bước lên xe ngựa.
Thời gian buổi chiều trôi qua phá lệ chậm chạp, Kỷ Uyển Thanh nhìn chằm chằm đồng hồ nước không biết bao nhiêu lần, ngự giá rốt cuộc đến thôn trang dừng chân nghỉ đêm.
Nơi phu thê Hoàng Thái tử nghỉ đêm là một sân viện hai gian rộng lớn. Nàng mới vừa vào chính phòng, lập tức phân phó Hà ma ma đi mời Cao Húc.
“Thanh Nhi, có chuyện gì?”
Kỷ Uyển Thanh không phải là một người không biết đúng mực, mới vừa vào cửa ngay cả trà cũng chưa kịp uống một ngụm, liền sai người tới gọi hắn, hiển nhiên là có chuyện quan trọng.
Cao Húc nghe báo xong cũng không trì hoãn, lập tức quay về phòng.
Kỷ Uyển Thanh đứng trước cửa chính phòng nghênh hắn, hắn cầm tay nàng, tiểu phu thê nắm tay vào phòng trong, Cao Húc vẫy lui tất cả cung nhân thái giám: “Thanh Nhi, như thế nào?”
Khi nói chuyện, hắn tinh tế xem xét khuôn mặt nhỏ của thê tử, thấy nàng tuy có chút mỏi mệt, nhưng sắc mặt hồng nhuận, hiển nhiên thân thể không ngại, vì thế mới dời lực chú ý.
“Điện hạ,” vẻ mặt Kỷ Uyển Thanh ngưng trọng: “Thiếp phát hiện Đông Xuyên Hầu hình như có chỗ đáng nghi ngờ.”
Nàng cũng không vô nghĩa, một câu nói thẳng chủ đề.
Liên quan tới Đông Xuyên Hầu chỉ có Tùng Bảo dịch, Cao Húc vừa nghe liền hiểu rõ, ánh mắt hắn ngưng trọng: “Thanh Nhi có phát hiện gì sao?”
Đại bộ phận thủ hạ nhãn tuyến của Kỷ Uyển Thanh đều lưu lại kinh thành, hiện giờ nàng rời kinh, tin tức truyền lại sẽ có chút không thuận tiện. Nhưng Cao Húc không bị vấn đề này, thế lực Đông Cung sớm đã lan tràn ra kinh, tình báo truyền lại mau lẹ mà ẩn nấp.
Có sẵn con đường cần gì không thèm, huống hồ cố tình phòng bị sẽ dần xa cách. Vì thế, nàng thương lượng với Cao Húc, nếu có tình báo liền giao cho người của hắn, cùng nhau truyền tới.
Đương nhiên, người truyền lại tin tức không còn là Lưu bà tử của Thanh Ninh Cung, mà là Kỷ Vinh ở ngoài cung. Quách Định An sửa sang lại tin tức xong, truyền ra cung cho Kỷ Vinh, nhân thủ của Thái tử lại liên hệ với ông, cùng đưa tin tức tới Thừa Đức.
Phương pháp này thực tốt, nhưng bởi vậy, tin tức sẽ qua tay Cao Húc trước mới đến tay nàng.
Bởi vì Hoàng đế mang theo đại bộ phận rời kinh, mẹ con Hoàng hậu và đám người Lâm Giang Hầu đều đi theo, đối tượng không còn ở kinh thành, đã nhiều ngày cũng không có tin tức truyền tới.
Mà giờ phút này Kỷ Uyển Thanh có phát hiện quan trọng, hiển nhiên là hôm nay mới phát hiện, hoặc là khi nhớ lại chuyện cũ vô tình phát hiện điểm đáng ngờ.
“Đông Xuyên Hầu thế tử?” Cao Húc hơi suy nghĩ một chút liền bắt lấy trọng điểm.
Hôm nay Kỷ Uyển Thanh ngẫu nhiên gặp được Vương Cật, đúng là ở trước công chúng, tuy Cao Húc không có bất luận ý gì giám thị, nhưng tai mắt hắn không ít, đã sớm biết.
Hắn vốn không thèm để ý, dù gì hai người chỉ bảo trì lễ tiết nói hai câu, ngay sau đó tách ra.
Nhưng hiện giờ xem ra chuyện lại không đơn giản như vậy.
“Chính là Vương thế tử có gì khác thường sao?” Cao Húc tuy là hỏi, nhưng giọng điệu chắc chắn.
“Hôm nay, thiếp gặp được Vương thế tử đang ở cấm vệ quân làm việc.”
Nhắc tới Vương Cật thiếu chút nữa đính hôn, thái độ Kỷ Uyển Thanh tự nhiên, dù gì trong lòng nàng bằng phẳng, gật đầu nói: “Thiếp và hắn vốn chỉ tùy ý nói hai câu, không ngờ trong lúc vô tình, thiếp lại phát hiện một chỗ khác thường.”
Nói tới đây, biểu tình nàng nghiêm túc, Cao Húc vẫn chưa mở miệng dò hỏi đánh gãy, chỉ ngưng thần yên lặng nghe.
“Bởi vì Đông Xuyên Hầu là bạn tốt của phụ thân thiếp, hai nhà luôn luôn giao hảo, ông ta đối xử với ba huynh muội thiếp không tệ.”
“Sau đó cha mẹ huynh trưởng thiếp qua đời, hai tỷ muội thiếp không còn người dựa vào. Thái độ của Vương Trạch Đức so với dĩ vãng chỉ có hơn chứ không kém.” Kỷ Uyển Thanh cũng không kiêng kỵ, trực tiếp cẩn thận kể sau khi phụ thân qua đời, Vương Trạch Đức kiên trì muốn kết thân.
“Ngoài ra, mấy năm qua ông ta trợ giúp hai tỷ muội thiếp rất nhiều, cũng thường sai vú già qua phủ thăm hỏi. Từ trước đến nay, dệt hoa trên gấm dễ, đưa than ngày tuyết khó, vì vậy, thiếp rất cảm kích ông ta, sớm kính trọng như trưởng bối.”
Kỷ Uyển Thanh kể chi tiết Vương Trạch Đức giúp đỡ, nàng nói tiếp: “Chỉ là hôm nay, thiếp phát hiện sự thật cũng không phải như thế.”
Ngay sau đó, nàng tường thuật đối thoại giữa nàng và Vương Cật: “Không ai hiểu cha bằng con, Vương Cật là con ruột của Đông Xuyên Hầu, hiểu biết rõ cha mẹ, hắn hai lần khẳng định, hiển nhiên là thật sự.”
Bởi vậy, Vương Trạch Đức biểu hiện hai mặt hoàn toàn khác biệt. Mặt ngoài ông ta mạnh mẽ tỏ vẻ chiếu cố cô nhi của bạn tốt, một mực muốn thủ vững hôn ước chưa chứng thực, trên thực tế lại là cầm thái độ phủ định.
Từ trước Kỷ Uyển Thanh đang ở trong cục, bị ân tình che mắt, cự tuyệt lấy ánh mắt hoài nghi đánh giá vị này Vương bá phụ. Hiện giờ chợt phát hiện không ổn, tinh tế nhớ lại từ trước đến giờ, đối phương cũng không phải giọt nước không lọt.
Mấu chốt nhất chính là, cổ đại là xã hội nam quyền, chỉ cần nam nhân chủ một nhà kiên trì ý kiến, thê tử không thể chống lại.
Vương Trạch Đức là võ tướng cao cấp, tính tình tuyệt đối không phải do dự không quyết đoán, huống hồ ông ta cũng không giống Kỷ Tông Khánh tình thâm một mảnh, trong nhà vẫn có thiếp thất thông phòng. Ông ta tôn trọng vợ cả Vương phu nhân, nhưng nếu bà muốn can thiệp quyết định trọng đại của ông ta, phỏng chừng không có cửa đâu.
Hiện giờ đẩy ra sương mù ân tình, chỗ mịt mờ không hợp lý lộ rõ, Kỷ Uyển Thanh nghĩ đến khả năng nào đó, bàn tay nắm chặt thành quyền, thân hình run nhè nhẹ.
“Thanh Nhi đừng sợ, đã có điểm đáng ngờ, chúng ta ra tay từ đây, nói vậy có thể có đột phá trọng đại.” Cao Húc cầm tay nàng, nắm thật chặt để an ủi.
Vẻ mặt hắn thực nghiêm túc, phát hiện này của Kỷ Uyển Thanh thực trọng đại, điều tra Tùng Bảo dịch có phương hướng mới: “Cô lập tức an bài nhân thủ, ngày đêm giám thị Đông Xuyên Hầu.”
Cao Húc đã từng điều tra Vương Trạch Đức gần một năm, chỉ là trước kia giăng lưới quá rộng, Vương Trạch Đức lại bị hao tổn ích lợi, ngụy trang cũng cực tốt, bởi vậy nhịn qua thời gian dài điều tra, nhân thủ liền triệt.
Lần này lại không giống, có điểm đáng ngờ rõ ràng, rất nhiều hành động sẽ hoàn toàn khác trước, chỉ cần nhân thủ không triệt, trước sau gì cũng có thu hoạch.
Cao Húc lập tức ra cửa, triệu Lâm Dương tới, phân phó một phen, lập tức an bài nhân thủ.
Ngay sau đó, hắn về chính phòng hậu viện, ngồi xuống dựa gần Kỷ Uyển Thanh, vỗ vỗ thê tử vẫn vẻ mặt ngưng trọng, trấn an vài câu, lại nói: “Thanh Nhi, nàng có thể lại lần nữa viết thư dò hỏi, rút dây động rừng một phen, có lẽ có thể có thu hoạch.”
Hắn có chút tiếc nuối, lần trước viết thư, rất có thể đã rút dây động rừng. Đáng tiếc bởi vì Vương Trạch Đức từng bị cẩn thận điều tra, không có điểm đáng ngờ, hắn cũng không an bài người đi theo, ngược lại bỏ lỡ mất cơ hội tốt.
Đề nghị này rất tốt, Kỷ Uyển Thanh cũng đang có ý này, lập tức gật đầu đáp ứng.
“Đông Xuyên Hầu ngày thường hào sảng đại khí, hành sự quân tử, lại mất một cánh tay, chỉ phải nhàn rỗi ở nhà, lúc trước nếu ông ta thực sự có dị thường, cũng rất khó phát hiện.” nàng có thể suy đoán tám chín phần tâm tư Cao Húc, nhưng này thật không thể trách hắn.
Mấy năm nay Đông Cung chính trực phát triển cao tốc, nhu cầu nhân thủ ngoài sáng trong tối cực lớn, hơn nữa có không ít vị trí mấu chốt, nếu không phải tâm phúc không thể ủy nhiệm, thuộc hạ của hắn không có ai để đó không dùng.
Chỗ Vương Trạch Đức đã không phát hiện điểm đáng ngờ, Cao Húc không có khả năng vẫn luôn trì hoãn tâm phúc ở Đông Xuyên Hầu phủ.
Đây là chuyện tất nhiên.
Thê tử băng tuyết thông minh, tâm ý tương thông, Cao Húc vui vẻ: “Thanh Nhi nói đúng lắm, lần này có manh mối, thực mau liền có thể có tiến triển mới.”
Ba năm nay vẫn luôn không từ bỏ điều tra, hiện giờ mắt thấy có phương hướng mới, trong lòng Cao Húc vui sướng, chỉ là hắn cũng biết trong lòng thê tử không thoải mái, tiếp theo lại ôn tồn trấn an vài câu.
So với thù giết phụ huynh, tất cả chuyện khác cũng không tính cái gì, Kỷ Uyển Thanh có chuẩn bị tâm lý, thực mau chấp nhận. Nàng lấy lại bình tĩnh, lập tức phân phó Hà ma ma mang giấy và bút mực tới.
Nàng ngưng thần nghĩ nghĩ, đề bút chấm mực, liền mạch lưu loát.
Trên thư nói, hai tháng nay Kỷ Uyển Thanh vẫn luôn nhớ lại chuyện xưa, chung quy nhớ tới, sau khi phụ thân trọng thương hồi kinh nói chuyện với mẫu thân, hình như có nói một câu Sở tướng quân thiết cốt tranh tranh chắc chắn sẽ không cố tình đến trễ, có lẽ là bên Tuyên phủ có trì hoãn.
Cuối cùng, nàng nói đã đọc kỹ hồi âm của Vương Trạch Đức, nhưng vẫn chưa phát hiện trì hoãn, vì thế khẩn thiết xin đối phương lại nghiêm túc hồi tưởng xem có phát hiện chỗ nào dị thường hay không?
Này đó thử đã xem như lộ liễu, nếu kẻ trong lòng có quỷ nghe xong, chỉ sợ rất chấn động, hơi ngồi không yên, sẽ có hành động.
Cao Húc đã một lần nữa phái người giám thị, hơn nữa lần này là trọng điểm chiếu cố đối tượng, nhân số thủ đoạn tuyệt không phải trước kia giăng lưới rộng lớn có thể so sánh, nếu Vương Trạch Đức thực sự có dị động, tuyệt đối trốn không thoát.
Còn về nội dung trên thư, kỳ thật, Kỷ Uyển Thanh vẫn chưa nghe phụ thân nhắc tới nửa câu chiến sự, đều là nàng châm chước rồi bịa đặt.
Rốt cuộc nàng thân ở thâm cung, một lần trùng hợp nghe nói cũng thôi đi, nếu là lại lần nữa như thế, thực dễ dàng khiến người ta liên tưởng.
Một đảng Kỷ hậu có hiềm nghi rất lớn, vừa vặn nàng có nhãn tuyến trong cung Hoàng hậu và hai phủ vương gia, lỡ như dẫn phát tẩy sạch, ngược lại không xong.
Cao Húc vẫn luôn ở bên cạnh Kỷ Uyển Thanh, nàng viết xong quay đầu lại dò hỏi, hắn gật đầu, mượn tên tuổi Kỷ Tông Khánh thử cực tốt, sẽ không tác động mảy may cục diện hiện tại.
Kẻ có khả năng tính kế Kỷ Sở hai người, năng lực khẳng định sẽ không nhỏ, hơn nữa cơ bản chắc chắn ẩn thân ở kinh thành, thế lực dây dưa, tạm thời không động, càng có lợi cho về sau.
Nếu thư đã viết xong, Cao Húc lập tức truyền lại kinh thành, cũng phân phó mật thám vào chỗ xong mới đưa thư qua đi.
“Thanh Nhi, nàng đừng quá bận tâm, chỉ cần Vương Trạch Đức có vấn đề, ông ta không chạy thoát được đâu.” Đối phương có thể ngụy trang hơn nửa năm, thành công lừa gạt mật thám dưới tay Cao Húc, cũng coi như kỹ thuật diễn lợi hại. Rốt cuộc, mật thám của Đông Cung đều là trăm dặm mới tìm được một người.
Hắn híp híp mắt, lại đến một lần, Vương Trạch Đức tuyệt đối không thể lừa gạt.
“Dạ, thiếp biết.” Kỷ Uyển Thanh vực dậy tinh thần, sắp đến hành cung, nàng còn cần chỉnh đốn an trí, cũng an bài nhân thủ trong cung thất của mình, mấy việc này cũng không thể trì hoãn.
Lần này về kinh, do Hứa Trì Phó thống lĩnh ám vệ Đông Cung tự mình chấp hành, hắn khoái mã chạy nhanh, hơn một ngày đã về đến kinh thành.
Theo ý chủ tử điều khiển nhân thủ, cũng nhanh chóng vào chỗ. Lần này an bài đều là người công phu kỹ thuật tuyệt hảo, chính là vì đề phòng còn có người khác giám thị Vương Trạch Đức.
Vương Trạch Đức chỉ tính một nhân vật nhỏ trong âm mưu Tùng Bảo dịch, vì cẩn thận, chưa chắc chủ mưu sẽ không giám thị ông ta.
Tất cả chuẩn bị ổn thoả, Hứa Trì tìm Kỷ Vinh, đọc ám hiệu, giao thư tay của Kỷ Uyển Thanh cho ông ấy.
Tính cả lần này đã là lần thứ hai đưa thư tới Đông Xuyên Hầu phủ, Kỷ Vinh không phải kẻ ngốc, lập tức phát hiện không đúng.
Ông nhận thư xong một khắc không ngừng, lập tức ra cửa, đi thẳng đến Đông Xuyên hầu phủ.