Chương : 1
thể kiếm tiền để trở nên giàu hơn à? Nghèo là sẽ không thể cho người khác cuộc sống tốt sau này à? Sau một khoảng thời gian nữa cậu đã ngừng uống rượu rồi đứng dậy đi về.
Hiện tại trên đường cậu về trời mưa rất lớn, sấm sétt vang xa tận chân trời. Mỗi bước chân cậu nặng nề bước đi, đôi chân cậu bước đi không hề có phương hướng.
Khi đôi chân cậu đã mỏi, cậu liền quỳ xuống. Nước mắt cậu không ngừng chảy ra, cậu đang khóc cho cuộc sống của mình. Cậu ngẩng mặt lên trời và bắt đàu hét:
- Ông trời ơi! Tại sao cuộc sống của tôi lại như vậy. Tôi bị bạn gái lừa dối chỉ vì tôi không có tiền sao? Chỉ vì tôi nghèo quá sao? Tôi muốn trở nên giàu hơn... TÔI MUỐN TRỞ NÊN GIÀU HƠN....
Tiếng hét của cậu đang vang lên thì một đạo sấm sét bắt đàu ấp xuống tới người cậu. Nhưng sau khi sấm sét qua đi, cậu đã ngất, nhưng cơ thể cậu lại không bị thương tổn gì.
———————————————
Bệnh viện Trung Hải....
Đôi mắt của cậu từ từ mở ra, cơn đau đang chàn ngập trong cậu. Trong đầu cậu duy nghĩ: Mình đang ở đâu đây? Mình vẫn chưa chết...
Chưa kịp định hình mọi thứ thì một số tiếng nói vang lên:
- Từ Thiên cậu tỉnh rồi...
- Lão tam, cậu không sao chứ? Bọn tớ rất lo cho cậu đấy...
- Lão tam thật may mắn cậu không có làm sao...
Những người này chính là bạn cùng phòng đại học của cậu. Người mở miệng đàu tiên chính là lão nhị - Trương Minh Nam. Người thứ hai là lão tứ - Trần Nam. Người thứ ba chính là lão đại - Bạch Tử Sinh
Bốn người từ sau khi gặp nhau đã như anh em chí cốt. Khi nghe tin Từ Thiên đang ở trong bệnh viện, bọn họ đã vội vàng chạy đến chăm sóc.
Sau khi tỉnh táo hơn, Từ Thiên bắt đầu hỏi:
- mọi người, mình đang ở đâu?
Bạch Tử Sinh vội nói:
- Từ Thiên hiện tại cậu đang ở trong bệnh viện. Tối hôm qua mọi người thấy cậu ngất ở bên ngoài đường.
- Đúng vậy đấy, nghe nói cậu bị ảnh hưởng từ sấm sét đánh vào gần đấy nên mới bị ngất đi- Trần Nam nói
- lão tam cậu không phải buồn về ả đàn và ấy. Vốn dĩ bọn mình đã biết cô ta lừa dối cậu rồi nhưng tụi mình không muốn cậu sốc nên mới không nói ra. Nhưng thật không ngờ mọi việc lại như vậy...- Trương Minh buồn rầu nói
Sau câu nói của Trương Minh hai người còn lại vô cùng âm trầm. Bầu không khí trong phòng bệnh bắt đầu u âm đi. Từ Thiên thấy những người anh em mình như vậy liền nói:
- Mọi người không sao đâu. Coi như là biết được bộ mặt cô ta đi. Với mình mọi người đều là anh em, không phải vì chút chuyện này mà buồn rầu lẫn nhau.
Sau câu nói của Từ Thiên mọi người mới bắt đầu vui vẻ trở lại. Bốn người bắt đầu cười nói đến khi trời tối. Rồi mọi ngươid quyết định mua đồ ăn đến đây khi ăn xong ba người kia mới cáo biệt Từ Minh rồi quay về kí túc xá nghỉ ngơi. Sau khi mọi người đi, Từ Minh mới bắt đầu nghĩ về cuộc sống của mình. Từ Minh bắt đầu suy nghĩ cách kiếm thạt nhiều tiền để không bị những kẻ khác coi khinh nữa.
————————————————
07:00 sáng tại bệnh viện Trung Hải...
Khi y tá bước vào, Từ Thiên dần mở mắt. Lần này Từ Thiên choáng ngợt không tin vào trước mắt mình. Cô y tá xinh đẹp bước vào trong phòng bệnh của Từ Thiên đang không mặc bất kể thứ gì ngoài quần áo lót. Từ Thiên vội vàng hét lên:
- Cô đang làm gì vậy? Tại sao cô lại ko mặc quần áo?
Từ Thiên nhắm chặt hai mắt vào không dám nhìn cô y tá. Còn cô y tá thấy biểu hiện kì lạ của Từ Thiên liền vội vàng hỏi:
- Anh bị làm sao vậy? Anh không sao chứ? Lần trước đầu anh va vào đâu còn đau à?
Từ Thiên làn này từ từ mở mắt nhìn vào cô y tá. Nhưng thật kì lạ là làn này cô y tá lại đang mặc đồ. Từ Thiên liền dụi đôi mắt nhìn kĩ vào lần rồi nói:
- Xin lỗi cô, có lẽ tôi mới ngủ dậy nên còn nhìn nhầm.
Từ Thiên cười trừ mấy cái cho qua rồi xin lỗi cô t tá. Hiện tại trong đầu Từ Thiên xuất hiện suy nghĩ: Chẳng lẽ mình có năng lực xuyên thấu như trong mấy truyện tiểu thuyết đó sao. Lần này từ thiên bắt đầu thử lại để xác minh vấn đề này. Hai mắt của Từ thiên bắt đầu nhìn thẳng vào cô y tá. Bắt đầu mọi thứ sau bộ áo trắng của cô y tá bắt đầu lộ ra. Điều này khiến Từ Thiên mừng như điên, trong đầu anh liền nghĩ: mình thật sự có mắt nhìn xuyên thấu, mình có thể làm giàu bằng cách này
Hiện tại trên đường cậu về trời mưa rất lớn, sấm sétt vang xa tận chân trời. Mỗi bước chân cậu nặng nề bước đi, đôi chân cậu bước đi không hề có phương hướng.
Khi đôi chân cậu đã mỏi, cậu liền quỳ xuống. Nước mắt cậu không ngừng chảy ra, cậu đang khóc cho cuộc sống của mình. Cậu ngẩng mặt lên trời và bắt đàu hét:
- Ông trời ơi! Tại sao cuộc sống của tôi lại như vậy. Tôi bị bạn gái lừa dối chỉ vì tôi không có tiền sao? Chỉ vì tôi nghèo quá sao? Tôi muốn trở nên giàu hơn... TÔI MUỐN TRỞ NÊN GIÀU HƠN....
Tiếng hét của cậu đang vang lên thì một đạo sấm sét bắt đàu ấp xuống tới người cậu. Nhưng sau khi sấm sét qua đi, cậu đã ngất, nhưng cơ thể cậu lại không bị thương tổn gì.
———————————————
Bệnh viện Trung Hải....
Đôi mắt của cậu từ từ mở ra, cơn đau đang chàn ngập trong cậu. Trong đầu cậu duy nghĩ: Mình đang ở đâu đây? Mình vẫn chưa chết...
Chưa kịp định hình mọi thứ thì một số tiếng nói vang lên:
- Từ Thiên cậu tỉnh rồi...
- Lão tam, cậu không sao chứ? Bọn tớ rất lo cho cậu đấy...
- Lão tam thật may mắn cậu không có làm sao...
Những người này chính là bạn cùng phòng đại học của cậu. Người mở miệng đàu tiên chính là lão nhị - Trương Minh Nam. Người thứ hai là lão tứ - Trần Nam. Người thứ ba chính là lão đại - Bạch Tử Sinh
Bốn người từ sau khi gặp nhau đã như anh em chí cốt. Khi nghe tin Từ Thiên đang ở trong bệnh viện, bọn họ đã vội vàng chạy đến chăm sóc.
Sau khi tỉnh táo hơn, Từ Thiên bắt đầu hỏi:
- mọi người, mình đang ở đâu?
Bạch Tử Sinh vội nói:
- Từ Thiên hiện tại cậu đang ở trong bệnh viện. Tối hôm qua mọi người thấy cậu ngất ở bên ngoài đường.
- Đúng vậy đấy, nghe nói cậu bị ảnh hưởng từ sấm sét đánh vào gần đấy nên mới bị ngất đi- Trần Nam nói
- lão tam cậu không phải buồn về ả đàn và ấy. Vốn dĩ bọn mình đã biết cô ta lừa dối cậu rồi nhưng tụi mình không muốn cậu sốc nên mới không nói ra. Nhưng thật không ngờ mọi việc lại như vậy...- Trương Minh buồn rầu nói
Sau câu nói của Trương Minh hai người còn lại vô cùng âm trầm. Bầu không khí trong phòng bệnh bắt đầu u âm đi. Từ Thiên thấy những người anh em mình như vậy liền nói:
- Mọi người không sao đâu. Coi như là biết được bộ mặt cô ta đi. Với mình mọi người đều là anh em, không phải vì chút chuyện này mà buồn rầu lẫn nhau.
Sau câu nói của Từ Thiên mọi người mới bắt đầu vui vẻ trở lại. Bốn người bắt đầu cười nói đến khi trời tối. Rồi mọi ngươid quyết định mua đồ ăn đến đây khi ăn xong ba người kia mới cáo biệt Từ Minh rồi quay về kí túc xá nghỉ ngơi. Sau khi mọi người đi, Từ Minh mới bắt đầu nghĩ về cuộc sống của mình. Từ Minh bắt đầu suy nghĩ cách kiếm thạt nhiều tiền để không bị những kẻ khác coi khinh nữa.
————————————————
07:00 sáng tại bệnh viện Trung Hải...
Khi y tá bước vào, Từ Thiên dần mở mắt. Lần này Từ Thiên choáng ngợt không tin vào trước mắt mình. Cô y tá xinh đẹp bước vào trong phòng bệnh của Từ Thiên đang không mặc bất kể thứ gì ngoài quần áo lót. Từ Thiên vội vàng hét lên:
- Cô đang làm gì vậy? Tại sao cô lại ko mặc quần áo?
Từ Thiên nhắm chặt hai mắt vào không dám nhìn cô y tá. Còn cô y tá thấy biểu hiện kì lạ của Từ Thiên liền vội vàng hỏi:
- Anh bị làm sao vậy? Anh không sao chứ? Lần trước đầu anh va vào đâu còn đau à?
Từ Thiên làn này từ từ mở mắt nhìn vào cô y tá. Nhưng thật kì lạ là làn này cô y tá lại đang mặc đồ. Từ Thiên liền dụi đôi mắt nhìn kĩ vào lần rồi nói:
- Xin lỗi cô, có lẽ tôi mới ngủ dậy nên còn nhìn nhầm.
Từ Thiên cười trừ mấy cái cho qua rồi xin lỗi cô t tá. Hiện tại trong đầu Từ Thiên xuất hiện suy nghĩ: Chẳng lẽ mình có năng lực xuyên thấu như trong mấy truyện tiểu thuyết đó sao. Lần này từ thiên bắt đầu thử lại để xác minh vấn đề này. Hai mắt của Từ thiên bắt đầu nhìn thẳng vào cô y tá. Bắt đầu mọi thứ sau bộ áo trắng của cô y tá bắt đầu lộ ra. Điều này khiến Từ Thiên mừng như điên, trong đầu anh liền nghĩ: mình thật sự có mắt nhìn xuyên thấu, mình có thể làm giàu bằng cách này