Chương : 16
Sau khi ra khỏi quán Từ Thiên quyết định đi bộ để thư giãn đầu óc. Đột nhiên Từ Thiên nghe thấy liên tục tiếng còi xe cảnh sát, hắn tò mò liền tiến lại gần xem. Xe cảnh sát tập trung rất nhiều nhiều trước một ngân hàng, không nhìn Từ Thiên cũng có thể biết đây là một vụ cướp ngân hàng.Từ Thiên lại gần hỏi một người gần đó:
- Anh zai xin cho hỏi vụ cướp này xảy ra bao lâu rồi?
Người thanh niên này nhìn Từ Thiên rồi trả lời:
- Vụ cướp này đã được 5 tiếng rồi, mấy tên cướp bên trong có súng trong tay và hiện tại bọn hắn còn đang nắm giữ con tin nên cảnh sát không thể làm gì được.
Từ Thiên gật đầu xem ra đã hiều toàn bộ câu chuyện. lúc đó một tên cướp đi ra, hắn nói to:
- Mấy tên cảnh sát chết tiệt, hiện tại chúng tao đang rất đói nên tụi mày hãy mang đồ ăn đến cho bọn tao. Còn nữa bọn mày phải chuẩn bị cho tao một chiếc xe, nếu không bọn tao sẽ giết chết con tin.
Cảnh sát nghe được có chút hoang mang nhưng họ không thể làm gì được nên đành phải làm theo lời của mấy tên cướp đó. Từ Thiên không hề hành động gì vì hắn biết chuyện này không liên quan gì đến hắn, tất cả mọi việc cứ để cảnh sát lo là được. Đang tính quay người đi thì đột nhiên hai mắt của Từ Thiên phát sáng,tầm nhìn của Từ Thiên bắt đầu được mở rộng. Từ Thiên giờ đây có thể nhìn xuyên vào trong gân hàng được. Từ Thiên có chút bất ngờ vì hầu như mắt của Từ Thiên không thể tự mình dùng được mà hầu như nod chỉ đột nhiên xuất hiện để Từ Thiên có thể nhìn xuyên qua mọi thứ. Giờ đây hắn có thể nhận biết tình hình bên trong, 4 tên cầm súng, 13 con tin. Từ Thiên đảo mắt nhìn về phía những con tin, hắn lập tức giật mình vì bên trong nhưng con tin đó có người yêu của hắn- Mộng Linh. Giờ đây có một vị cảnh sát đang cởi bỏ quân phục chuẩn bị tiến vào bên trong để đưa đồ ăn và chìa khóa xe cho mấy tên cướp, Từ Thiên liền chạy đến nói:
- Ngài than tra tôi có thể vào trong đưa đồ thay ngài được không?
Từ Thiên vừa nói xong mọi người xung quanh đều giật mình, một vị cảnh sát nói:
- Cậu thanh niên câu có bị điên không, cậu không hiểu tình hình bây giờ là như thế nào à.
Từ Thiên sắc mặt không thay đổi nói:
- Tôi tất nhiên là hiểu vấn đề rồi, nhưng bạn gái tôi đang ở trong đó nên tôi không thể đứng yên ngoài này xem được.
- Cậu thanh niên điều cậu nói bây giờ không phải là anh hùng đâu, mà đây chính là ngu ngốc.- vị cảnh sát kia đang cố giải thích về hành đọng của Từ Thiên
Từ Thiên sắc mặt vẫn không thay đổi hắn nói:
- Tôi biết chắc việc mình định làm nên xin mọi người hãy để tôi vào.
Vị cảnh quan đang định nói gì tiếp thì có một bàn tay chắn ngay trước người hắn. Vị cảnh sát này nhìn bàn tay của vị chủ nhânđó lập tức hô to:
- Đội trưởng Tô...
Người này là Tô Chính đội trưởng đội cảnh sát ở đây. Tô Chính nhìn Từ Thiên hỏi:
- Chàng trai cậu nói để cậu bước vào trong đó, cậu biết nó sẽ nguy hiểm đến tính mạng đúng không?
- Đúng vậy, tôi biết. – Từ Thiên chắc nịch trả lời
- Cậu tên gì? – Tô Chính hỏi
- Đội Trưởng tôi tên Từ Thiên- Từ Thiên trả lời
Tô Chính quay lại nói mấy người cảnh sát:
- Được rồi để cậu ấy đi vào trong đó.
Mấy người cảnh sát nghe Tô Chính nói thế giật mình lập tức nói:
- Đội trưởng như vậy không được, chúng ta không thể để người dân gặp nguy hiểm được.
- Các cậu yên tâm đi, nếuTỪ Thiên chắc chắn như vậy thì cậu ấy phải có kế hoạch.
Nói xong Tô Chính lấy một bộ đàm,và một cây súng đưa cho Từ Thiên rồi nói:
- Cậu hãy cất kĩ nếu có nguy hiểm thì dùng, vào trong đó rồi báo tình hình cho tôi. Nhất định phải cẩn thận.
Từ Thiên gật đầu rồi lấy dũng khí bước vào trong ngân hàng.<code> _________________________________________ </code>Từ Thiên đến trước cửa ngân hàng, khi hắn mở cửa ra lập tức có một họng súng chĩa vào đầu hắn. Tên cầm súng hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta chỉ là người đưa đồ thôi.- Từ Thiên dơ chiếc túi chứa đồ ăn và một chiếc chìa khóa xe
Tên cướp kia liền giật lấy chiếc túi trong tay từ Thiên, hắn ko hj sung súng quay đầu sang hỏi lớn:
- Đại ca, tên nhóc này giờ thế nào?
- Tất nhiên là giam hắn cùng với đám con tin rồi_ một tên cướp ngồi vắt chân lên ghế nói
Từ Thiên liền bị bọn chúng kéo đến chỗ con tin ngồi. Đến chỗ con tin Từ Thiên đến ngồi gần Mộng Linh, hắn liền thấy hai mắt Mộng Linh nhắn Nghiền lại, nước mắt cô không ngừng chảy ra. Từ Thiên sát lại Mộng Linh nói nhỏ:
- Mộng Linh,Linh Linh...
Mộng Linh khi nghe ai đó gọi tên mình cô liền từ từ mở mắt ra. Cô bất ngờ người trước mặt cô bây giờ chính là Từ Thiên. Cô nghĩ mình có phải không sợ quá nên mơ hồ thấy được Từ Thiên, cô nhớ khi ở trong ngân hàng này lúc bị tấn công thì không hề có Từ Thiên. Mộng Linh cố gắng bình tĩnh lại đưa một tay gặt nước mắt mình đi nhưng người trước mặt cô vẫn là Từ Thiên. Mộng Linh trong tiếng nấc nói nhỏ:
- Từ Thiên sao anh lại ở đây?
- Anh vào đây để cứu em- Từ Thiên nhỏ nhẹ nói
Mộng Linh nghe xong có chút giật mình cô nói:
- Anh có bịn ngốc không vậy, anh không thấy ở đây bị cướp ngân hàng hay sao mà còn dám vào. Anh không thấy nguy hiểm sao?
- Anh biết điều này rất nguy hiểm, nhưng anh yêu em. Anh sẵng sàng lao vào nguy hiểm để cứu em.Từ Thiên cười cười nói
Nghe Từ Thiên nói vậy Mộng Linh rất cảm động, nếu bây giờ không phải đang rơi vào hoàn cảnh này thì nhất định cô sẽ lao lến ôm hôn hắn.
Bầu không khí ngọt ngào của hai người đột nhiên bị cắt đứt khi một tên cướp dơ súng về phía hai người nói:
- Hai kẻ các ngươi đang thì thầm to nhỏ cái gì đó, có tin ta cho mỗi kẻ một phát đạn không.
- Anh zai xin cho hỏi vụ cướp này xảy ra bao lâu rồi?
Người thanh niên này nhìn Từ Thiên rồi trả lời:
- Vụ cướp này đã được 5 tiếng rồi, mấy tên cướp bên trong có súng trong tay và hiện tại bọn hắn còn đang nắm giữ con tin nên cảnh sát không thể làm gì được.
Từ Thiên gật đầu xem ra đã hiều toàn bộ câu chuyện. lúc đó một tên cướp đi ra, hắn nói to:
- Mấy tên cảnh sát chết tiệt, hiện tại chúng tao đang rất đói nên tụi mày hãy mang đồ ăn đến cho bọn tao. Còn nữa bọn mày phải chuẩn bị cho tao một chiếc xe, nếu không bọn tao sẽ giết chết con tin.
Cảnh sát nghe được có chút hoang mang nhưng họ không thể làm gì được nên đành phải làm theo lời của mấy tên cướp đó. Từ Thiên không hề hành động gì vì hắn biết chuyện này không liên quan gì đến hắn, tất cả mọi việc cứ để cảnh sát lo là được. Đang tính quay người đi thì đột nhiên hai mắt của Từ Thiên phát sáng,tầm nhìn của Từ Thiên bắt đầu được mở rộng. Từ Thiên giờ đây có thể nhìn xuyên vào trong gân hàng được. Từ Thiên có chút bất ngờ vì hầu như mắt của Từ Thiên không thể tự mình dùng được mà hầu như nod chỉ đột nhiên xuất hiện để Từ Thiên có thể nhìn xuyên qua mọi thứ. Giờ đây hắn có thể nhận biết tình hình bên trong, 4 tên cầm súng, 13 con tin. Từ Thiên đảo mắt nhìn về phía những con tin, hắn lập tức giật mình vì bên trong nhưng con tin đó có người yêu của hắn- Mộng Linh. Giờ đây có một vị cảnh sát đang cởi bỏ quân phục chuẩn bị tiến vào bên trong để đưa đồ ăn và chìa khóa xe cho mấy tên cướp, Từ Thiên liền chạy đến nói:
- Ngài than tra tôi có thể vào trong đưa đồ thay ngài được không?
Từ Thiên vừa nói xong mọi người xung quanh đều giật mình, một vị cảnh sát nói:
- Cậu thanh niên câu có bị điên không, cậu không hiểu tình hình bây giờ là như thế nào à.
Từ Thiên sắc mặt không thay đổi nói:
- Tôi tất nhiên là hiểu vấn đề rồi, nhưng bạn gái tôi đang ở trong đó nên tôi không thể đứng yên ngoài này xem được.
- Cậu thanh niên điều cậu nói bây giờ không phải là anh hùng đâu, mà đây chính là ngu ngốc.- vị cảnh sát kia đang cố giải thích về hành đọng của Từ Thiên
Từ Thiên sắc mặt vẫn không thay đổi hắn nói:
- Tôi biết chắc việc mình định làm nên xin mọi người hãy để tôi vào.
Vị cảnh quan đang định nói gì tiếp thì có một bàn tay chắn ngay trước người hắn. Vị cảnh sát này nhìn bàn tay của vị chủ nhânđó lập tức hô to:
- Đội trưởng Tô...
Người này là Tô Chính đội trưởng đội cảnh sát ở đây. Tô Chính nhìn Từ Thiên hỏi:
- Chàng trai cậu nói để cậu bước vào trong đó, cậu biết nó sẽ nguy hiểm đến tính mạng đúng không?
- Đúng vậy, tôi biết. – Từ Thiên chắc nịch trả lời
- Cậu tên gì? – Tô Chính hỏi
- Đội Trưởng tôi tên Từ Thiên- Từ Thiên trả lời
Tô Chính quay lại nói mấy người cảnh sát:
- Được rồi để cậu ấy đi vào trong đó.
Mấy người cảnh sát nghe Tô Chính nói thế giật mình lập tức nói:
- Đội trưởng như vậy không được, chúng ta không thể để người dân gặp nguy hiểm được.
- Các cậu yên tâm đi, nếuTỪ Thiên chắc chắn như vậy thì cậu ấy phải có kế hoạch.
Nói xong Tô Chính lấy một bộ đàm,và một cây súng đưa cho Từ Thiên rồi nói:
- Cậu hãy cất kĩ nếu có nguy hiểm thì dùng, vào trong đó rồi báo tình hình cho tôi. Nhất định phải cẩn thận.
Từ Thiên gật đầu rồi lấy dũng khí bước vào trong ngân hàng.<code> _________________________________________ </code>Từ Thiên đến trước cửa ngân hàng, khi hắn mở cửa ra lập tức có một họng súng chĩa vào đầu hắn. Tên cầm súng hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta chỉ là người đưa đồ thôi.- Từ Thiên dơ chiếc túi chứa đồ ăn và một chiếc chìa khóa xe
Tên cướp kia liền giật lấy chiếc túi trong tay từ Thiên, hắn ko hj sung súng quay đầu sang hỏi lớn:
- Đại ca, tên nhóc này giờ thế nào?
- Tất nhiên là giam hắn cùng với đám con tin rồi_ một tên cướp ngồi vắt chân lên ghế nói
Từ Thiên liền bị bọn chúng kéo đến chỗ con tin ngồi. Đến chỗ con tin Từ Thiên đến ngồi gần Mộng Linh, hắn liền thấy hai mắt Mộng Linh nhắn Nghiền lại, nước mắt cô không ngừng chảy ra. Từ Thiên sát lại Mộng Linh nói nhỏ:
- Mộng Linh,Linh Linh...
Mộng Linh khi nghe ai đó gọi tên mình cô liền từ từ mở mắt ra. Cô bất ngờ người trước mặt cô bây giờ chính là Từ Thiên. Cô nghĩ mình có phải không sợ quá nên mơ hồ thấy được Từ Thiên, cô nhớ khi ở trong ngân hàng này lúc bị tấn công thì không hề có Từ Thiên. Mộng Linh cố gắng bình tĩnh lại đưa một tay gặt nước mắt mình đi nhưng người trước mặt cô vẫn là Từ Thiên. Mộng Linh trong tiếng nấc nói nhỏ:
- Từ Thiên sao anh lại ở đây?
- Anh vào đây để cứu em- Từ Thiên nhỏ nhẹ nói
Mộng Linh nghe xong có chút giật mình cô nói:
- Anh có bịn ngốc không vậy, anh không thấy ở đây bị cướp ngân hàng hay sao mà còn dám vào. Anh không thấy nguy hiểm sao?
- Anh biết điều này rất nguy hiểm, nhưng anh yêu em. Anh sẵng sàng lao vào nguy hiểm để cứu em.Từ Thiên cười cười nói
Nghe Từ Thiên nói vậy Mộng Linh rất cảm động, nếu bây giờ không phải đang rơi vào hoàn cảnh này thì nhất định cô sẽ lao lến ôm hôn hắn.
Bầu không khí ngọt ngào của hai người đột nhiên bị cắt đứt khi một tên cướp dơ súng về phía hai người nói:
- Hai kẻ các ngươi đang thì thầm to nhỏ cái gì đó, có tin ta cho mỗi kẻ một phát đạn không.