Chương : 16
Sáng hôm sau vừa trở dậy được một lát, Luna đã nhận được điện tín của Swanhild. Trong bữa điểm tâm, nàng bảo bà Yorke:
- Người con gái tên là Kate vừa chết đêm hôm qua rồi, cô ạ.
Bà Yorke chỉ khẽ kêu:
- Tội nghiệp!
Và không tìm được lời nào khác. Luna lại nói:
- Đằng sau thì cô ta cũng không qua khỏi được, điều đó đã biết từ trước. Sống được thêm một vài giờ như thế cũng đã là may rồi. Về cuộc điều tra của các nhà chuyên trách thì cháu đã dặn dò dự bị mọi điều, duy chỉ sợ bọn bẫy trộm trong rừng bị liên can vào vụ án mạng. Cô đã đọc các báo chưa?
- Đã. Bọn phóng viên, người nào cũng nói rằng đã phỏng vấn cháu. Báo Dally Speculum đăng cả một trang ảnh. Có một bức chụp cháu ở cổng nhà thờ đứng cùng với gia đình nhà Hammond. Oliver Hammond trông có vẻ cao lớn hơn cả cái nhà thờ, cô em và vị hôn phu của cô ta thì không rõ mặt, còn cháu thì chỉ là một cái hình mờ đánh dấu chữ thập. Một bức ảnh khác chụp phiến hình tạc nổi và bức tranh. Lại có cả ảnh chân dung viên thanh trạ Những bài hát thì in bằng chữ mập.
Luna:
- Hừm! Thực là đẹp đẽ cho mấy khách hàng của cháu lắm nhỉ! Những câu vè trứ danh kia hiện giờ được khắp nước Anh bàn ra tán vào! Chỉ mong sao cho báo Daily Post đừng có cái ý kiến đặt một giải thưởng để tặng những lời bàn hay nhất về ý nghĩa những câu hát kia thôi! Ối, mà trong lúc này cháu chưa muốn nghĩ đến việc này vội.
Tuần lễ đó, nhân trong nước không có vụ ly dị nào làm sôi nổi dư luận, nên Curtiss đã khiến được công chúng hết sức chú ý đến tấn thảm kịch mới xảy ra. Trên các báo, kỳ phát hành nào cũng đăng Sự Bí Mật ở Dannow hoặc Chuyện Khủng Khiếp miền Sussex. Cả cái tin Kate Stringer chết, trên tờ Stop press cũng đã thấy đăng rồi!
Lúc anh em nhà Hammond đến London, Luna phải tìm cách khôn khéo chối từ cuộc phỏng vấn của ba người phóng viên nhà báo ngồi đợi sẵn phòng ngoài. Bọn phóng viên đi rồi, nàng lại phòng khách là chỗ Swanhild, Oliver và Gođard đang trò chuyện với bà cô Luna.
Trong căn phòng nhỏ hẹp này, Oliver trông to lớn lạ. Ngoài cái vết bầm tím ở thái dương thì không còn một dấu nào còn lại ở những rủi ro đã xảy ra cho chàng. Chàng vui vẻ bảo Luna:
- Tôi trông cô đã có vẻ lại sức rồi, không nhọc mệt như hôm qua nữa.
Rồi, đôi mắt sầm tối lại:
- Cô đã nhận được điện tín của Swan rồi chứ?
- Vâng, nhận được rồi. Mà tôi cũng đã biết trước điều đó.
Nàng trông thấy một sự kinh khủng thâm độc dồn đến đôi mắt chàng và những ý tưởng khiếp nhược mơ hồ vẫn ám ảnh trí não chàng lúc đó cũng thêm rõ rệt. Chàng hỏi không thành tiếng:
- Miss Bartendale, cô cũng biết rằng việc thí mạng phải đủ bộ chứ?
Bề ngoài tuy giữ vẻ bình tĩnh, Swanhild cũng cuống cuồng lo ngại mà nhìn Luna qua vai anh cộ Luna sẵng tiếng nói ngay:
- Thôi, không nói chuyện ấy nữa, ông Hammond ạ. Những việc quá khứ nhắc lại không ích gì. Hoài hơi đâu mà ân hận vô ích, ông nên giúp tôi tránh những sự rủi ro sau này là hơn.
Những lời ấy, nói bằng chất giọng có một sức huyền diệu khiến cho Oliver vững tâm cứng cỏi ra mặt. Sự vui mừng lóng lánh trong đôi mắt Swanhild.
Bà Yorke chăm chú nhìn hết cô cháu gái bà rồi lại nhìn Oliver. Sau cùng, Gođard nói:
- Đấy nhé! Tôi cứ hết hơi bảo anh thế mà anh có nghe tôi đâu! Bây giờ miss Bartendale cũng nói thế thì hẳn anh tin tôi rồi chứ?
Oliver đáp:
- Tôi vẫn biết anh nói phải lắm, nhưng có phải bao giờ người ta cũng làm chủ được những ý nghĩ của mình đâu.
Luna:
- Cứ muốn là được đó.
Swanhild hỏi:
- Cô đã dịch xong những câu cổ tự chưa?
Luna mỉm cười:
- Chưa. Ông giáo sư tôi nhờ dịch hộ đã cặm cụi suốt đêm qua, và sáng hôm nay tôi với ông ta lại đến hỏi cả ý kiến ông giám đốc bảo tàng coi về cổ vật Bắc Âu trong British Museum. Những chữ cổ kia, họ bảo không phải là chữ thường có, nhưng họ cũng đoán ra đã có từ khoảng đệ bát thế kỷ rồi kia.
Swanhild có vẻ thất vọng. Gođard nhắc lại cho Luna nhớ:
- Nhưng miss Bartendale, trước cô đã bảo thanh gươm có từ trước hồi kỷ nguyên Cơ Đốc kia mà!
Luna:
- Chỉ có lưỡi gươm mới thế.
Swanhild hỏi:
- Hôm nay chúng tôi đến đây thì phải làm những việc gì?
- Để bà cô tôi tiếp hai ông kia, còn cô thì cô giúp tôi việc này.
- Tôi giúp cô?
- Vâng.
Nàng khoác tay Swanhild rồi dìu ra khỏi phòng. Oliver không nói gì, chỉ có Gođard cau mày ra vẻ không vừa ý. Ngay từ lúc đến nhà Luna, chàng cũng đã dè dặt từng ly từng tý, vì bao nhiêu hành vi bí mật của Luna chàng chưa hiểu được duyên cớ, thì chàng vẫn chưa yên lòng.
Sau đó nửa giờ, một người đầy tớ gái dẫn Oliver và Gođard vào trong phòng làm việc của nhà nữ siêu linh học. Căn phòng nhỏ nhắn, bài trí trang nghiêm: một cái divan, một cái bàn giấy lớn, một tủ sách và đôi ba chiếc ghế bành rất tiện cho người đến thỉnh vấn ngồi đó mà trầm ngâm. Bốn mặt tường phủ một lượt giấy màu âm u và cả căn phòng chìm trong một bầu tranh sáng tranh tối.
Swanhild lúc ấy có vẻ bứt rứt khó chịu. Luna thì bình tĩnh và yên lặng, giữ thái độ trang trọng của nhà nghề.
Oliver hỏi:
- Thế nào?
Luna đáp:
- Tôi cần muốn biết thêm mấy điều nữa và định nhờ ông bảo cho biết.
Chàng ngạc nhiên:
- Tôi thì tôi cho cô biết được gì?
- Ông cho tôi biết những điều về cụ Warlock đã biết về con quái vật chẳng hạn.
- Nhưng tôi có biết gì đâu!
- Khi tỉnh thức thì không biết gì thực. Nhưng ông là một người dòng dõi cụ Warlock, vậy ông không ngờ đâu rằng cái điều mà chúng tôi tìm biết đây có lẽ vẫn tiềm tàng trong một đường ẩn khuất của khối óc ông cũng nên.
- À! Thế ra cô định phụ hồn ông cụ lên sao?
- Tôi đã có lần nói với ông rằng nếu không có lời thỉnh cầu thì không bao giờ tôi có thói tọc mạch tìm biết những việc thế giới bên kia. Việc bây giờ giản dị hơn thế nhiều; tôi dùng cách thôi miên, mà trong giấc thôi miên thì người ta đôi khi nhớ lại được những việc mà chính mình không biết trong lúc tỉnh thức.
- Cô định thôi miên tôi ư? Xin vâng. Nhưng tôi thấy việc đó cũng có mất thể diện cho tôi chút đỉnh thì phải.
- Đó là vì ông tưởng đến công việc của những tay thầy vườn. Ông hãy ngồi xuống cái ghế bành này và trả lời những câu hỏi tôi hỏi ông, cũng như miss Hammond ban nãy.
Gođard kêu:
- Thế nào? Swanhild? Swanhild chả lẽ lại ưng thuận cho…
Swanhild đáp:
- Sao lại không ưng thuận? Tôi chỉ ngủ đi một lúc, rồi bây giờ chẳng còn nhớ tý gì.
- Miss Bartendale ạ, tôi xem ra phương pháp của cô nguy hiểm mà chưa chắc đã có hiệu quả gì…
Nhưng Gođard thôi ngay vì chàng biết có phản đối cũng đã muộn. Oliver có ý trách móc chàng:
- Anh Gođard ạ, miss Bartendale biết việc gì nên làm thì mới làm.
Luna cắt nghĩa:
- Cô em không thể trả lời tôi được lấy một câu nào quạ Tôi mong rằng với ông thì tôi may mắn hơn thế.
Oliver sốt sắng, quả quyết nói, đôi mắt long lanh thấy câu chuyện hay hay:
- Tôi xin tuân lệnh, dù xảy ra việc gì mặc lòng.
Trong mắt Luna cũng thoáng có một ánh lửa.
Nàng với người thanh niên đối diện nhau, tay cầm lấy tay như đôi bạn đồng hành sắp sửa đi trên một con đường tối tăm và xa lạ.
Luna nói với mọi người:
- Chúng tôi sắp đi ngược lại nguồn thời gian, trở lên đến tận đời ông cụ Pháp sư trong dòng họ nhà này. Nàng dìu người thụ pháp của nàng ngồi xuống cái ghế bành quay mặt ra cửa sổ, rồi khiến:
- Ông Hammond! Ông trông cái đồng hồ quả quít kia, ông cứ nhìn cái vỏ đồng hồ bóng loáng ấy cho đến lúc tôi bảo thôi hãy thôi.
Một sự lặng lẽ chăm chú và hồi hộp chiếm lấy bầu không khí căn phòng ấy.
- Người con gái tên là Kate vừa chết đêm hôm qua rồi, cô ạ.
Bà Yorke chỉ khẽ kêu:
- Tội nghiệp!
Và không tìm được lời nào khác. Luna lại nói:
- Đằng sau thì cô ta cũng không qua khỏi được, điều đó đã biết từ trước. Sống được thêm một vài giờ như thế cũng đã là may rồi. Về cuộc điều tra của các nhà chuyên trách thì cháu đã dặn dò dự bị mọi điều, duy chỉ sợ bọn bẫy trộm trong rừng bị liên can vào vụ án mạng. Cô đã đọc các báo chưa?
- Đã. Bọn phóng viên, người nào cũng nói rằng đã phỏng vấn cháu. Báo Dally Speculum đăng cả một trang ảnh. Có một bức chụp cháu ở cổng nhà thờ đứng cùng với gia đình nhà Hammond. Oliver Hammond trông có vẻ cao lớn hơn cả cái nhà thờ, cô em và vị hôn phu của cô ta thì không rõ mặt, còn cháu thì chỉ là một cái hình mờ đánh dấu chữ thập. Một bức ảnh khác chụp phiến hình tạc nổi và bức tranh. Lại có cả ảnh chân dung viên thanh trạ Những bài hát thì in bằng chữ mập.
Luna:
- Hừm! Thực là đẹp đẽ cho mấy khách hàng của cháu lắm nhỉ! Những câu vè trứ danh kia hiện giờ được khắp nước Anh bàn ra tán vào! Chỉ mong sao cho báo Daily Post đừng có cái ý kiến đặt một giải thưởng để tặng những lời bàn hay nhất về ý nghĩa những câu hát kia thôi! Ối, mà trong lúc này cháu chưa muốn nghĩ đến việc này vội.
Tuần lễ đó, nhân trong nước không có vụ ly dị nào làm sôi nổi dư luận, nên Curtiss đã khiến được công chúng hết sức chú ý đến tấn thảm kịch mới xảy ra. Trên các báo, kỳ phát hành nào cũng đăng Sự Bí Mật ở Dannow hoặc Chuyện Khủng Khiếp miền Sussex. Cả cái tin Kate Stringer chết, trên tờ Stop press cũng đã thấy đăng rồi!
Lúc anh em nhà Hammond đến London, Luna phải tìm cách khôn khéo chối từ cuộc phỏng vấn của ba người phóng viên nhà báo ngồi đợi sẵn phòng ngoài. Bọn phóng viên đi rồi, nàng lại phòng khách là chỗ Swanhild, Oliver và Gođard đang trò chuyện với bà cô Luna.
Trong căn phòng nhỏ hẹp này, Oliver trông to lớn lạ. Ngoài cái vết bầm tím ở thái dương thì không còn một dấu nào còn lại ở những rủi ro đã xảy ra cho chàng. Chàng vui vẻ bảo Luna:
- Tôi trông cô đã có vẻ lại sức rồi, không nhọc mệt như hôm qua nữa.
Rồi, đôi mắt sầm tối lại:
- Cô đã nhận được điện tín của Swan rồi chứ?
- Vâng, nhận được rồi. Mà tôi cũng đã biết trước điều đó.
Nàng trông thấy một sự kinh khủng thâm độc dồn đến đôi mắt chàng và những ý tưởng khiếp nhược mơ hồ vẫn ám ảnh trí não chàng lúc đó cũng thêm rõ rệt. Chàng hỏi không thành tiếng:
- Miss Bartendale, cô cũng biết rằng việc thí mạng phải đủ bộ chứ?
Bề ngoài tuy giữ vẻ bình tĩnh, Swanhild cũng cuống cuồng lo ngại mà nhìn Luna qua vai anh cộ Luna sẵng tiếng nói ngay:
- Thôi, không nói chuyện ấy nữa, ông Hammond ạ. Những việc quá khứ nhắc lại không ích gì. Hoài hơi đâu mà ân hận vô ích, ông nên giúp tôi tránh những sự rủi ro sau này là hơn.
Những lời ấy, nói bằng chất giọng có một sức huyền diệu khiến cho Oliver vững tâm cứng cỏi ra mặt. Sự vui mừng lóng lánh trong đôi mắt Swanhild.
Bà Yorke chăm chú nhìn hết cô cháu gái bà rồi lại nhìn Oliver. Sau cùng, Gođard nói:
- Đấy nhé! Tôi cứ hết hơi bảo anh thế mà anh có nghe tôi đâu! Bây giờ miss Bartendale cũng nói thế thì hẳn anh tin tôi rồi chứ?
Oliver đáp:
- Tôi vẫn biết anh nói phải lắm, nhưng có phải bao giờ người ta cũng làm chủ được những ý nghĩ của mình đâu.
Luna:
- Cứ muốn là được đó.
Swanhild hỏi:
- Cô đã dịch xong những câu cổ tự chưa?
Luna mỉm cười:
- Chưa. Ông giáo sư tôi nhờ dịch hộ đã cặm cụi suốt đêm qua, và sáng hôm nay tôi với ông ta lại đến hỏi cả ý kiến ông giám đốc bảo tàng coi về cổ vật Bắc Âu trong British Museum. Những chữ cổ kia, họ bảo không phải là chữ thường có, nhưng họ cũng đoán ra đã có từ khoảng đệ bát thế kỷ rồi kia.
Swanhild có vẻ thất vọng. Gođard nhắc lại cho Luna nhớ:
- Nhưng miss Bartendale, trước cô đã bảo thanh gươm có từ trước hồi kỷ nguyên Cơ Đốc kia mà!
Luna:
- Chỉ có lưỡi gươm mới thế.
Swanhild hỏi:
- Hôm nay chúng tôi đến đây thì phải làm những việc gì?
- Để bà cô tôi tiếp hai ông kia, còn cô thì cô giúp tôi việc này.
- Tôi giúp cô?
- Vâng.
Nàng khoác tay Swanhild rồi dìu ra khỏi phòng. Oliver không nói gì, chỉ có Gođard cau mày ra vẻ không vừa ý. Ngay từ lúc đến nhà Luna, chàng cũng đã dè dặt từng ly từng tý, vì bao nhiêu hành vi bí mật của Luna chàng chưa hiểu được duyên cớ, thì chàng vẫn chưa yên lòng.
Sau đó nửa giờ, một người đầy tớ gái dẫn Oliver và Gođard vào trong phòng làm việc của nhà nữ siêu linh học. Căn phòng nhỏ nhắn, bài trí trang nghiêm: một cái divan, một cái bàn giấy lớn, một tủ sách và đôi ba chiếc ghế bành rất tiện cho người đến thỉnh vấn ngồi đó mà trầm ngâm. Bốn mặt tường phủ một lượt giấy màu âm u và cả căn phòng chìm trong một bầu tranh sáng tranh tối.
Swanhild lúc ấy có vẻ bứt rứt khó chịu. Luna thì bình tĩnh và yên lặng, giữ thái độ trang trọng của nhà nghề.
Oliver hỏi:
- Thế nào?
Luna đáp:
- Tôi cần muốn biết thêm mấy điều nữa và định nhờ ông bảo cho biết.
Chàng ngạc nhiên:
- Tôi thì tôi cho cô biết được gì?
- Ông cho tôi biết những điều về cụ Warlock đã biết về con quái vật chẳng hạn.
- Nhưng tôi có biết gì đâu!
- Khi tỉnh thức thì không biết gì thực. Nhưng ông là một người dòng dõi cụ Warlock, vậy ông không ngờ đâu rằng cái điều mà chúng tôi tìm biết đây có lẽ vẫn tiềm tàng trong một đường ẩn khuất của khối óc ông cũng nên.
- À! Thế ra cô định phụ hồn ông cụ lên sao?
- Tôi đã có lần nói với ông rằng nếu không có lời thỉnh cầu thì không bao giờ tôi có thói tọc mạch tìm biết những việc thế giới bên kia. Việc bây giờ giản dị hơn thế nhiều; tôi dùng cách thôi miên, mà trong giấc thôi miên thì người ta đôi khi nhớ lại được những việc mà chính mình không biết trong lúc tỉnh thức.
- Cô định thôi miên tôi ư? Xin vâng. Nhưng tôi thấy việc đó cũng có mất thể diện cho tôi chút đỉnh thì phải.
- Đó là vì ông tưởng đến công việc của những tay thầy vườn. Ông hãy ngồi xuống cái ghế bành này và trả lời những câu hỏi tôi hỏi ông, cũng như miss Hammond ban nãy.
Gođard kêu:
- Thế nào? Swanhild? Swanhild chả lẽ lại ưng thuận cho…
Swanhild đáp:
- Sao lại không ưng thuận? Tôi chỉ ngủ đi một lúc, rồi bây giờ chẳng còn nhớ tý gì.
- Miss Bartendale ạ, tôi xem ra phương pháp của cô nguy hiểm mà chưa chắc đã có hiệu quả gì…
Nhưng Gođard thôi ngay vì chàng biết có phản đối cũng đã muộn. Oliver có ý trách móc chàng:
- Anh Gođard ạ, miss Bartendale biết việc gì nên làm thì mới làm.
Luna cắt nghĩa:
- Cô em không thể trả lời tôi được lấy một câu nào quạ Tôi mong rằng với ông thì tôi may mắn hơn thế.
Oliver sốt sắng, quả quyết nói, đôi mắt long lanh thấy câu chuyện hay hay:
- Tôi xin tuân lệnh, dù xảy ra việc gì mặc lòng.
Trong mắt Luna cũng thoáng có một ánh lửa.
Nàng với người thanh niên đối diện nhau, tay cầm lấy tay như đôi bạn đồng hành sắp sửa đi trên một con đường tối tăm và xa lạ.
Luna nói với mọi người:
- Chúng tôi sắp đi ngược lại nguồn thời gian, trở lên đến tận đời ông cụ Pháp sư trong dòng họ nhà này. Nàng dìu người thụ pháp của nàng ngồi xuống cái ghế bành quay mặt ra cửa sổ, rồi khiến:
- Ông Hammond! Ông trông cái đồng hồ quả quít kia, ông cứ nhìn cái vỏ đồng hồ bóng loáng ấy cho đến lúc tôi bảo thôi hãy thôi.
Một sự lặng lẽ chăm chú và hồi hộp chiếm lấy bầu không khí căn phòng ấy.