Chương 19
Tư Vân Dịch nhớ ra mình đã từng nói qua lời này, cũng không tính toán nuốt lời.
Hoàn cảnh nơi sống của Sở Quân Liệt Tư Vân Dịch đã gặp qua, cũng cảm thụ qua tiếng tủ lạnh đột nhiên vang lên là cảm giác gì.
"Cậu sửa sang lại những đồ vật muốn mang đi". Tư Vân Dịch ánh mắt quét qua chó lớn đang ngồi ở một bên, nó giống như đã lưu lạc ở bên ngoài một thời gian, lông trên người đã có vài chỗ bẩn.
Tựa hồ như thấy Tư Vân Dịch đang ngắm nhìn chó lớn, Sở Quân Liệt trên mặt mang theo vài phần hơi say, chậm rãi đứng thẳng người, con ngươi màu đen mang theo chút ướt át, ngữ điệu mang theo chút giọng mũi.
"Tư tiên sinh, em đã dọn dẹp gọn gàng rồi"
Từ lúc anh nói muốn đưa em đi, sau đó mỗi ngày em đều mong chờ.
Sở Quân Liệt đã sớm sửa sang lại tất cả đồ vật, cũng cùng chủ nhà nói về chuyện trả phòng, chỉ chờ đợi ngày này tới.
"Tôi gọi tài xế đến giúp cậu dọn đồ nhé?" Tư Vân Dịch nghiêng mặt nhìn Sở Quân Liệt, sắc mặt đạm nhiên.
Như là thu được tín hiệu gì đó, Sở Quân Liệt trên mặt vẫn còn men say, liên tục lắc đầu, "Không cần, không cần!"
Sở Quân Liệt buông tay lái, cất bước đi lên phòng trọ của mình, mở ra cửa phòng, thuần thục tìm được một đôi bao tay lao động màu trắng, dọn dẹp đống đồ đạc đã được xếp gọn, vác xuống dưới lầu.
Tài xế mở cốp xe, nhìn Sở Quân Liệt đang hưng phấn, không gian cốp xe có hạn, để vào hai cái rương lớn, lại thêm hai thùng nhỏ đã chật cứng không nhét thêm được gì.
"Tư tiên sinh, em có thể chia làm hai lần dọn được không?" Sở Quân Liệt ở bên xe, ngồi xổm nhìn chăm chú vào Tư Vân Dịch, dưới đáy mắt cất giấy vài phần lấy lòng không dễ phát hiện.
"Buổi tối hôm nay dọn một lần, ngày mai em lại quay lại nơi này, cùng chủ nhà nói chuyện, bảo ông ấy đưa lại tiền cọc, sau đó em có thể mang nốt đồ vật đi chứ?"
"Có thể". Tư Vân Dịch ánh mắt lần nữa chuyển lên người chó lớn, "Vậy cậu đã chuẩn bị gì cho nó chưa?"
"Tư tiên sinh, em, em có thể nuôi nó hay không?". Sở Quân Liệt có chút bất an nhìn thoáng qua chó lớn, tuy rằng không nhớ rõ chi tiết về nó nhưng về cơ bản có thể xác định, trước lúc bị mất trí nhớ, nó chính là vật nuôi của câu, tên Liệt Phong.
Tư tiên sinh thích người sạch sẽ, rõ ràng sẽ không nuôi cái sủng vật nào, chính mình lại mang theo một con chó đến ở rể, có phải hay không sẽ là Tư tiên sinh mất hứng?
Tư Vân Dịch nhìn chó lớn một lát, Sở Quân Liệt nắm chặt chân trước của Liệt Phong mà lắc lư, cẩn thận nhìn Tư Vân Dịch, ý muốn chó lớn làm ra hành động đáng yêu một chút.
"Có thể nuôi", Tư Vân Dịch ngồi trong xe, ánh mắt lãnh đạm, "Nhưng phải dẫn nó đến bệnh viện thú ý, tiêm vắc-xin phòng bệnh, còn có mang đi thiến".
(Úi chưa vào nhà đã mất trứng rùi (ㄒoㄒ)/~~)
"Em nhất định sẽ chuẩn bị tốt cho nó". Sở Quân Liệt liên tục gật đầu, trên mặt hiện lên vài phần vui sướng.
Tư tiên sinh không có ghét bỏ chó lớn, còn nguyện ý thu lưu Liệt Phong!
Liệt Phong tựa hồ như nghe hiểu cuộc nói chuyện của hai người, có chút bất an thu chân, nhìn thấy ánh mắt Tư Vân Dịch hướng về phía mình, theo bản năng lại muốn nhe răng, Sở Quân Liệt lập tức giáng một cái tát vào đầu nó, đánh tới mức đầu nó run lên, hai mắt ủy khuất mà nhìn về phía chủ nhân.
"Không được nhe răng với Tư tiên sinh!" Sở Quân Liệt đè thấp mày, lạnh giọng răn dạy.
Chó lớn cúi thấp đầu, "Ư hử" hai tiếng, nghẹn khuất không chịu được.
Chủ nhân trước kia chưa bao giờ đánh nó, hiện tại lại vì cái nam nhân kia mà răn dạy nó.
"Thật xin lỗi, Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt có chút khẩn trương mà quay đầu lại, "Em nhất định sẽ dạy tốt nó!"
Tư Vân Dịch "Ừ" một tiếng đáp lại, Sở Quân Liệt ôm chó lớn lên xe, ngồi bên cạnh Tư Vân Dịch, thu lại bốn cái móng vuốt của nó tráng cho nó dẫm lên xe, làm dơ nội thất bên trong xe.
Xe vững vàng dừng ở một tiểu khu xa hoa, bởi vì không có dây dắt, Sở Quân Liệt một tay ôm chó lớn, một tay nắm miệng nó, miễn cho nó đột nhiên mắng người.
Tư Vân Dịch đi phía trước dẫn đường, Sở Quân Liệt tò mò nhìn cây cối xanh tươi ở xung quanh, khoảng cách giữa các tòa nhà trong tiểu khu này rất lớn, tòa nhà cũng không quá cao, hóa lá cây cỏ đều đặc biệt nhiều, nhìn thập phần trang nhã, tuy rằng không phải là biệt thự nhưng so với biệt thự kia của Yến gia còn tốt hơn nhiều.
Trong tiểu khu có rất ít người, Sở Quân Liệt ôm chó theo theo sát phía sau Tư Vân Dịch, để Tư Vân Dịch dẫn vào sảnh một tòa nhà lớn vừa to lại vừa rộng.
Nơi này thang máy đều mở rộng, Sở Quân Liệt ngoan ngoãn đứng ở thang máy, quay đầu trộm nhìn người bên cạnh.
Vách tường thang máy sáng ngời chiếu ra hình dáng của nam nhân, thon dài lại đĩnh bạt, ánh sáng trên mắt kính màu bạc hợp với ánh sáng kim loại trong thang máy, áo somi trắng với cúc trên cùng không cài, cổ áo còn đính thêm viên chân trâu, trông vừa ưu nhã vừa cấm dục.
Anh tùy ý để tóc đen dài ở phía sau, thoại nhìn cũng mềm mại lại đẹp.
Nhớ tới hôm này là ngày hai người đính hôn, Sở Quân Liệt giống như trộm được mật ăn, nhịn không được mà giơ lên khóe miệng.
Cậu sao có thể may mắn đến vậy!
Từ lúc gặp Tư tiên sinh, vẫn khí liền trở nên siêu cấp tốt.
Thang máy tới tầng lầu, Tư Vân Dịch đi ra khỏi thang máy, lại sợ Sở Quân Liệt không đuổi kịp, hơi quay đầu lại liền thấy Sở Quân Liệt gắt gao ôm chó lớn, không biết nhớ tới điều gì mà cúi đầu cười.
"Tiểu Sở". Tư vân Dịch không nhẹ không nặng lên tiếng nhắc nhở.
Sở Quân Liệt chợt hoàn hồn, vừa nhấc đầu liền nhìn đến một bàn tay giữ ở bên cửa thang máy, còn có Tư Vân Dịch đang nhìn cậu.
Nhiệt độ nháy mắt lan lên hai vành tai, Sở Quân Liệt cúi đầu, đem nửa khuôn mặt đều chôn trên người chó lớn, bước nhanh ra khỏi thang máy.
Đi được một lát, Sở Quân Liệt mới phục hồi tinh thần.
Vừa nãy Tư tiên sinh gọi cậu là "Tiểu Sở".
Trước kia, Tư tiên sinh không có gọi cậu như vậy.
Ông chủ Thường cùng Tư lão gia cũng gọi cậu như vậy, nhưng sao cái xưng hô này từ miệng Tư tiên sinh lại dễ nghe đến vậy?
Sở Quân Liệt đáy lòng nổi lên một tầng sương ngọt, lỗ tai đỏ lên, không khỏi ôm chặt đồ vật trong tay.
Tư Vân Dịch mở ra cửa phòng, Sở Quân Liệt theo sát phía sau, tiến vòng phòng chớp mắt một cái, Sở Quân Liệt đứng ở cửa, một lúc sau mới phục hồi tinh thần.
Có loại phòng ở lớn tới mức này sao.
Sở Quân Liệt nhìn phòng khách trước mắt, cảm giác nơi này có thể chứa cả một chiếc xe.
Sở Quân Liệt ôm chó lớn bước vào phòng, giống như bước vào thành, nhịn không được mà nhìn ngó khắp nơi, toàn bộ phòng khách được trang trí gọn gàng, so sánh với mấy đồ nội thất, Tư tiên sinh dường như càng chú trọng vào ánh đèn.
Phía bên trên có một cái đèn nghệ thuật lớn, bốn phía là bốn ánh đèn ôn hòa, trên tường cũng có đèn, trang trí thêm bó hoa, còn có một cây đèn cao được đặt dưới sàn nhà, phòng khách nối với những nơi khác bởi một cái hành lang ngắn, có vài cái đèn nhỏ xinh đẹp treo trên tường, phía bên trên bàn ăn còn có ba chiếc đèn cao thấp rủ xuống.
Sở Quân Liệt ngửa đầu một đường nhìn qua, cảm giác ánh đèn chiếu đến cũng không làm chói mắt, ngược lại còn mang đến cảm giác thoải mái.
"Đây là phòng của cậu". Tư Vân Dịch đưa Sở Quân Liệt tới phòng cho khách có hơi cách xa phòng ngủ của anh, đẩy cửa phòng ra, "Đồ vật của cậu có thể đặt ở đây".
Sở Quân Liệt có chút khẩn trương ôm chó lớn đi vào căn phòng thuộc về cậu, nhìn đến giường lớn mềm mại cùng với cửa sổ lớn vượt qua cả tưởng tượng của cậu, diện tích nơi này còn lớn hơn phòng trọ cũ của cậu đến ba bốn lần.
Bên canh phòng ngủ còn có không gian, Sở Quân Liệt đi vào, phát hiện đây là gian thay quần áo, tủ quần áo nhiều tới mức làm Sở Quân Liệt hoài nghi cậu không có khả năng lấp đầy chúng, còn có tủ để giày riêng, phụ kiện cùng trang sức cũng có quầy riêng, tất cả đều trống như đang chờ người đến lấp đầy chúng.
Cạnh phòng thay đồ còn có một cánh cửa, Sở Quân Liệt ôm chó lớn đẩy cửa ra, phát hiện đây là phòng tắm, diện tích cũng to lớn không kém còn chia hai khu khô và ướt.
Sở Quân Liệt nhớ tới phòng tắm ở phòng trọ kia, đến cánh cửa còn không vững chắc, lại nhìn phòng tắm sạch sẽ sáng ngời này, đáy lòng không tự chủ được mà dâng lên một cảm giác hạnh phúc.
Cậu thế nhưng có thể tới ở một nơi tốt như vậy.
Cậu sẽ không còn phải ở gian phòng nhỏ hẹp kia lau rửa thân thể.
Đều là nhờ Tư tiên sinh!
Hai lỗ tai Sở Quân Liệt đỏ lên, đi ra khỏi phòng tắm, xuyên qua phòng thay đồ, chạy chậm đến cửa phòng ngủ, hướng phía nam nhân trước mắt khom lưng, một tay đè đầu chó lớn xuống.
"Cảm ơn Tư tiên sinh"
"Không cần cảm ơn". Tư Vân Dịch thoáng qua căn phòng được quét tước sạch sẽ, trên mặt có chút hoảng hốt, "Có yêu cầu gì có thể nói với tôi".
"Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt có chút ngượng ngùng nhéo nhéo vành tai.
"Em có thể hỏi chút, phòng anh ở đâu vậy?"
Tư Vân Dịch mang theo Sở Quân Liệt đi qua phòng khách cùng phòng ăn, ý bảo cửa đối diện, kính hơi hạ xuống để lộ đôi con ngươi hàm chứa vài phần ánh sáng thanh lãnh.
"Đây là phòng của tôi, vào thời gian làm việc hạn chế làm phiền tôi là được".
Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm cánh cửa kia, nỗ lực muốn che giấu khát vọng muốn vào xem, hướng Tư Vân Dịch liên tục gật đầu.
Trừ bỏ phòng của Tư Vân Dịch, những nơi khác Sở Quân Liệt đều có thể tự do hoạt động, Sở Quân Liệt tham quan phòng chứa đồ, phòng cho người giúp việc, còn có hai cái ban công lớn.
Kỳ thật cả nhà có 3 cái ban công, phòng bếp một cái, phòng khách và nhà ăn có một cái, còn một cái ở giữa phòng ngủ của Tư Vân Dịch và phòng cho khách, ở giữa còn có một tầng rào chắn.
Sở Quân Liệt đơn giản sơ lược lại cấu trúc căn nhà một chút, tính cả phòng ngủ của Tư tiên sinh, cùng với phòng của cậu, vậy có tất cả 3 cái phòng ngủ, hai đại sảnh, một phòng cho người giúp việc, bốn phòng vệ sinh độc lập và một phòng chứa đồ.
Sở Quân Liệt còn kinh dị phát hiện ra, nơi này phòng bếp cũng chia làm hai khu, bếp nấu cũng tủ lạnh ở hai bên khác nhau, lớn tới kinh người.
Đứng ở trước tủ lạnh chữ T trước mặt, Sở Quân Liệt không nghe được bất kì tạp âm nào, nhẹ nhàng mở tủ ra, tủ lạnh không có mùi lạ, bên trong đều là trái cây rau củ mới mẻ, các loại đồ uống, mỗi quả táo đều được xếp ngăn nắp ở vị trí riêng của nó, tất cả đều ngăn nắp sạch sẽ.
Sở Quân Liệt mở ra ngăn đông, nhìn tới thịt đông được đóng gói bảo quản cẩn thận ở bên trong.
"Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt đột nhiên nhớ tới chính sự, xoay người nhìn Tư Vân Dịch.
"Bình thường anh thích ăn gì?"
"Việc nhà cũng nấu nướng đã có người giúp việc phụ trách". Tư Vân Dịch nhìn chăm chú người trước mắt, còn nhớ rõ trong sách, Sở Quân Liệt vừa tới dòng phụ Tư gia liền bị coi như người hầu mà đối xử, ngữ điệu nhẹ nhàng mở miệng.
"Cậu không cần làm gì cả".
"Nhưng,...". Sở Quân Liệt đỏ mặt chỉ chỉ mình, "Em là đến ở rể, không làm việc này, vậy phải làm gì?"
Cuối chương sau còn có dụ này hay lắm nè, hehe:))
Hoàn cảnh nơi sống của Sở Quân Liệt Tư Vân Dịch đã gặp qua, cũng cảm thụ qua tiếng tủ lạnh đột nhiên vang lên là cảm giác gì.
"Cậu sửa sang lại những đồ vật muốn mang đi". Tư Vân Dịch ánh mắt quét qua chó lớn đang ngồi ở một bên, nó giống như đã lưu lạc ở bên ngoài một thời gian, lông trên người đã có vài chỗ bẩn.
Tựa hồ như thấy Tư Vân Dịch đang ngắm nhìn chó lớn, Sở Quân Liệt trên mặt mang theo vài phần hơi say, chậm rãi đứng thẳng người, con ngươi màu đen mang theo chút ướt át, ngữ điệu mang theo chút giọng mũi.
"Tư tiên sinh, em đã dọn dẹp gọn gàng rồi"
Từ lúc anh nói muốn đưa em đi, sau đó mỗi ngày em đều mong chờ.
Sở Quân Liệt đã sớm sửa sang lại tất cả đồ vật, cũng cùng chủ nhà nói về chuyện trả phòng, chỉ chờ đợi ngày này tới.
"Tôi gọi tài xế đến giúp cậu dọn đồ nhé?" Tư Vân Dịch nghiêng mặt nhìn Sở Quân Liệt, sắc mặt đạm nhiên.
Như là thu được tín hiệu gì đó, Sở Quân Liệt trên mặt vẫn còn men say, liên tục lắc đầu, "Không cần, không cần!"
Sở Quân Liệt buông tay lái, cất bước đi lên phòng trọ của mình, mở ra cửa phòng, thuần thục tìm được một đôi bao tay lao động màu trắng, dọn dẹp đống đồ đạc đã được xếp gọn, vác xuống dưới lầu.
Tài xế mở cốp xe, nhìn Sở Quân Liệt đang hưng phấn, không gian cốp xe có hạn, để vào hai cái rương lớn, lại thêm hai thùng nhỏ đã chật cứng không nhét thêm được gì.
"Tư tiên sinh, em có thể chia làm hai lần dọn được không?" Sở Quân Liệt ở bên xe, ngồi xổm nhìn chăm chú vào Tư Vân Dịch, dưới đáy mắt cất giấy vài phần lấy lòng không dễ phát hiện.
"Buổi tối hôm nay dọn một lần, ngày mai em lại quay lại nơi này, cùng chủ nhà nói chuyện, bảo ông ấy đưa lại tiền cọc, sau đó em có thể mang nốt đồ vật đi chứ?"
"Có thể". Tư Vân Dịch ánh mắt lần nữa chuyển lên người chó lớn, "Vậy cậu đã chuẩn bị gì cho nó chưa?"
"Tư tiên sinh, em, em có thể nuôi nó hay không?". Sở Quân Liệt có chút bất an nhìn thoáng qua chó lớn, tuy rằng không nhớ rõ chi tiết về nó nhưng về cơ bản có thể xác định, trước lúc bị mất trí nhớ, nó chính là vật nuôi của câu, tên Liệt Phong.
Tư tiên sinh thích người sạch sẽ, rõ ràng sẽ không nuôi cái sủng vật nào, chính mình lại mang theo một con chó đến ở rể, có phải hay không sẽ là Tư tiên sinh mất hứng?
Tư Vân Dịch nhìn chó lớn một lát, Sở Quân Liệt nắm chặt chân trước của Liệt Phong mà lắc lư, cẩn thận nhìn Tư Vân Dịch, ý muốn chó lớn làm ra hành động đáng yêu một chút.
"Có thể nuôi", Tư Vân Dịch ngồi trong xe, ánh mắt lãnh đạm, "Nhưng phải dẫn nó đến bệnh viện thú ý, tiêm vắc-xin phòng bệnh, còn có mang đi thiến".
(Úi chưa vào nhà đã mất trứng rùi (ㄒoㄒ)/~~)
"Em nhất định sẽ chuẩn bị tốt cho nó". Sở Quân Liệt liên tục gật đầu, trên mặt hiện lên vài phần vui sướng.
Tư tiên sinh không có ghét bỏ chó lớn, còn nguyện ý thu lưu Liệt Phong!
Liệt Phong tựa hồ như nghe hiểu cuộc nói chuyện của hai người, có chút bất an thu chân, nhìn thấy ánh mắt Tư Vân Dịch hướng về phía mình, theo bản năng lại muốn nhe răng, Sở Quân Liệt lập tức giáng một cái tát vào đầu nó, đánh tới mức đầu nó run lên, hai mắt ủy khuất mà nhìn về phía chủ nhân.
"Không được nhe răng với Tư tiên sinh!" Sở Quân Liệt đè thấp mày, lạnh giọng răn dạy.
Chó lớn cúi thấp đầu, "Ư hử" hai tiếng, nghẹn khuất không chịu được.
Chủ nhân trước kia chưa bao giờ đánh nó, hiện tại lại vì cái nam nhân kia mà răn dạy nó.
"Thật xin lỗi, Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt có chút khẩn trương mà quay đầu lại, "Em nhất định sẽ dạy tốt nó!"
Tư Vân Dịch "Ừ" một tiếng đáp lại, Sở Quân Liệt ôm chó lớn lên xe, ngồi bên cạnh Tư Vân Dịch, thu lại bốn cái móng vuốt của nó tráng cho nó dẫm lên xe, làm dơ nội thất bên trong xe.
Xe vững vàng dừng ở một tiểu khu xa hoa, bởi vì không có dây dắt, Sở Quân Liệt một tay ôm chó lớn, một tay nắm miệng nó, miễn cho nó đột nhiên mắng người.
Tư Vân Dịch đi phía trước dẫn đường, Sở Quân Liệt tò mò nhìn cây cối xanh tươi ở xung quanh, khoảng cách giữa các tòa nhà trong tiểu khu này rất lớn, tòa nhà cũng không quá cao, hóa lá cây cỏ đều đặc biệt nhiều, nhìn thập phần trang nhã, tuy rằng không phải là biệt thự nhưng so với biệt thự kia của Yến gia còn tốt hơn nhiều.
Trong tiểu khu có rất ít người, Sở Quân Liệt ôm chó theo theo sát phía sau Tư Vân Dịch, để Tư Vân Dịch dẫn vào sảnh một tòa nhà lớn vừa to lại vừa rộng.
Nơi này thang máy đều mở rộng, Sở Quân Liệt ngoan ngoãn đứng ở thang máy, quay đầu trộm nhìn người bên cạnh.
Vách tường thang máy sáng ngời chiếu ra hình dáng của nam nhân, thon dài lại đĩnh bạt, ánh sáng trên mắt kính màu bạc hợp với ánh sáng kim loại trong thang máy, áo somi trắng với cúc trên cùng không cài, cổ áo còn đính thêm viên chân trâu, trông vừa ưu nhã vừa cấm dục.
Anh tùy ý để tóc đen dài ở phía sau, thoại nhìn cũng mềm mại lại đẹp.
Nhớ tới hôm này là ngày hai người đính hôn, Sở Quân Liệt giống như trộm được mật ăn, nhịn không được mà giơ lên khóe miệng.
Cậu sao có thể may mắn đến vậy!
Từ lúc gặp Tư tiên sinh, vẫn khí liền trở nên siêu cấp tốt.
Thang máy tới tầng lầu, Tư Vân Dịch đi ra khỏi thang máy, lại sợ Sở Quân Liệt không đuổi kịp, hơi quay đầu lại liền thấy Sở Quân Liệt gắt gao ôm chó lớn, không biết nhớ tới điều gì mà cúi đầu cười.
"Tiểu Sở". Tư vân Dịch không nhẹ không nặng lên tiếng nhắc nhở.
Sở Quân Liệt chợt hoàn hồn, vừa nhấc đầu liền nhìn đến một bàn tay giữ ở bên cửa thang máy, còn có Tư Vân Dịch đang nhìn cậu.
Nhiệt độ nháy mắt lan lên hai vành tai, Sở Quân Liệt cúi đầu, đem nửa khuôn mặt đều chôn trên người chó lớn, bước nhanh ra khỏi thang máy.
Đi được một lát, Sở Quân Liệt mới phục hồi tinh thần.
Vừa nãy Tư tiên sinh gọi cậu là "Tiểu Sở".
Trước kia, Tư tiên sinh không có gọi cậu như vậy.
Ông chủ Thường cùng Tư lão gia cũng gọi cậu như vậy, nhưng sao cái xưng hô này từ miệng Tư tiên sinh lại dễ nghe đến vậy?
Sở Quân Liệt đáy lòng nổi lên một tầng sương ngọt, lỗ tai đỏ lên, không khỏi ôm chặt đồ vật trong tay.
Tư Vân Dịch mở ra cửa phòng, Sở Quân Liệt theo sát phía sau, tiến vòng phòng chớp mắt một cái, Sở Quân Liệt đứng ở cửa, một lúc sau mới phục hồi tinh thần.
Có loại phòng ở lớn tới mức này sao.
Sở Quân Liệt nhìn phòng khách trước mắt, cảm giác nơi này có thể chứa cả một chiếc xe.
Sở Quân Liệt ôm chó lớn bước vào phòng, giống như bước vào thành, nhịn không được mà nhìn ngó khắp nơi, toàn bộ phòng khách được trang trí gọn gàng, so sánh với mấy đồ nội thất, Tư tiên sinh dường như càng chú trọng vào ánh đèn.
Phía bên trên có một cái đèn nghệ thuật lớn, bốn phía là bốn ánh đèn ôn hòa, trên tường cũng có đèn, trang trí thêm bó hoa, còn có một cây đèn cao được đặt dưới sàn nhà, phòng khách nối với những nơi khác bởi một cái hành lang ngắn, có vài cái đèn nhỏ xinh đẹp treo trên tường, phía bên trên bàn ăn còn có ba chiếc đèn cao thấp rủ xuống.
Sở Quân Liệt ngửa đầu một đường nhìn qua, cảm giác ánh đèn chiếu đến cũng không làm chói mắt, ngược lại còn mang đến cảm giác thoải mái.
"Đây là phòng của cậu". Tư Vân Dịch đưa Sở Quân Liệt tới phòng cho khách có hơi cách xa phòng ngủ của anh, đẩy cửa phòng ra, "Đồ vật của cậu có thể đặt ở đây".
Sở Quân Liệt có chút khẩn trương ôm chó lớn đi vào căn phòng thuộc về cậu, nhìn đến giường lớn mềm mại cùng với cửa sổ lớn vượt qua cả tưởng tượng của cậu, diện tích nơi này còn lớn hơn phòng trọ cũ của cậu đến ba bốn lần.
Bên canh phòng ngủ còn có không gian, Sở Quân Liệt đi vào, phát hiện đây là gian thay quần áo, tủ quần áo nhiều tới mức làm Sở Quân Liệt hoài nghi cậu không có khả năng lấp đầy chúng, còn có tủ để giày riêng, phụ kiện cùng trang sức cũng có quầy riêng, tất cả đều trống như đang chờ người đến lấp đầy chúng.
Cạnh phòng thay đồ còn có một cánh cửa, Sở Quân Liệt ôm chó lớn đẩy cửa ra, phát hiện đây là phòng tắm, diện tích cũng to lớn không kém còn chia hai khu khô và ướt.
Sở Quân Liệt nhớ tới phòng tắm ở phòng trọ kia, đến cánh cửa còn không vững chắc, lại nhìn phòng tắm sạch sẽ sáng ngời này, đáy lòng không tự chủ được mà dâng lên một cảm giác hạnh phúc.
Cậu thế nhưng có thể tới ở một nơi tốt như vậy.
Cậu sẽ không còn phải ở gian phòng nhỏ hẹp kia lau rửa thân thể.
Đều là nhờ Tư tiên sinh!
Hai lỗ tai Sở Quân Liệt đỏ lên, đi ra khỏi phòng tắm, xuyên qua phòng thay đồ, chạy chậm đến cửa phòng ngủ, hướng phía nam nhân trước mắt khom lưng, một tay đè đầu chó lớn xuống.
"Cảm ơn Tư tiên sinh"
"Không cần cảm ơn". Tư Vân Dịch thoáng qua căn phòng được quét tước sạch sẽ, trên mặt có chút hoảng hốt, "Có yêu cầu gì có thể nói với tôi".
"Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt có chút ngượng ngùng nhéo nhéo vành tai.
"Em có thể hỏi chút, phòng anh ở đâu vậy?"
Tư Vân Dịch mang theo Sở Quân Liệt đi qua phòng khách cùng phòng ăn, ý bảo cửa đối diện, kính hơi hạ xuống để lộ đôi con ngươi hàm chứa vài phần ánh sáng thanh lãnh.
"Đây là phòng của tôi, vào thời gian làm việc hạn chế làm phiền tôi là được".
Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm cánh cửa kia, nỗ lực muốn che giấu khát vọng muốn vào xem, hướng Tư Vân Dịch liên tục gật đầu.
Trừ bỏ phòng của Tư Vân Dịch, những nơi khác Sở Quân Liệt đều có thể tự do hoạt động, Sở Quân Liệt tham quan phòng chứa đồ, phòng cho người giúp việc, còn có hai cái ban công lớn.
Kỳ thật cả nhà có 3 cái ban công, phòng bếp một cái, phòng khách và nhà ăn có một cái, còn một cái ở giữa phòng ngủ của Tư Vân Dịch và phòng cho khách, ở giữa còn có một tầng rào chắn.
Sở Quân Liệt đơn giản sơ lược lại cấu trúc căn nhà một chút, tính cả phòng ngủ của Tư tiên sinh, cùng với phòng của cậu, vậy có tất cả 3 cái phòng ngủ, hai đại sảnh, một phòng cho người giúp việc, bốn phòng vệ sinh độc lập và một phòng chứa đồ.
Sở Quân Liệt còn kinh dị phát hiện ra, nơi này phòng bếp cũng chia làm hai khu, bếp nấu cũng tủ lạnh ở hai bên khác nhau, lớn tới kinh người.
Đứng ở trước tủ lạnh chữ T trước mặt, Sở Quân Liệt không nghe được bất kì tạp âm nào, nhẹ nhàng mở tủ ra, tủ lạnh không có mùi lạ, bên trong đều là trái cây rau củ mới mẻ, các loại đồ uống, mỗi quả táo đều được xếp ngăn nắp ở vị trí riêng của nó, tất cả đều ngăn nắp sạch sẽ.
Sở Quân Liệt mở ra ngăn đông, nhìn tới thịt đông được đóng gói bảo quản cẩn thận ở bên trong.
"Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt đột nhiên nhớ tới chính sự, xoay người nhìn Tư Vân Dịch.
"Bình thường anh thích ăn gì?"
"Việc nhà cũng nấu nướng đã có người giúp việc phụ trách". Tư Vân Dịch nhìn chăm chú người trước mắt, còn nhớ rõ trong sách, Sở Quân Liệt vừa tới dòng phụ Tư gia liền bị coi như người hầu mà đối xử, ngữ điệu nhẹ nhàng mở miệng.
"Cậu không cần làm gì cả".
"Nhưng,...". Sở Quân Liệt đỏ mặt chỉ chỉ mình, "Em là đến ở rể, không làm việc này, vậy phải làm gì?"
Cuối chương sau còn có dụ này hay lắm nè, hehe:))