Chương 1
Tác giả: Triệu Lộ Hà Khô | Dịch: Hạ Chí
Ta yêu thầm ám vệ, nhưng ta bị câm, không nói ra được chữ "yêu".
Hắn lạnh lùng và u ám. Ta từng nhìn thấy mắt của hắn, một đôi mắt sáng long lanh.
Hắn hệt như bóng của ánh sáng, luôn giấu mình trong góc tối. Ta chưa từng nhìn thấy hắn mỗi khi ngoảnh lại, nhưng ta biết hắn luôn ở phía sau.
Hắn là ám vệ mà phụ hoàng tặng cho ta.
Thân mẫu của ta xuất thân ti tiện, tuy nhiên đó không phải chuyện gì vô cùng to tát. Điều đáng nói ở đây là từ thuở sinh ra ta đã không biết nói.
Không được phụ hoàng ghi nhớ, không có ai chống lưng cho nên khó tránh việc phải chịu tủi nhục trong cung cấm. Chúng nô tài thường xuyên túm tóc đè đầu ta xuống lối đi rải sỏi rồi đánh đập.
Trong lúc bị ức hiếp ấy, ta nghĩ, nghe nói thân mẫu chỉ là nô tỳ rửa chân hạ đẳng nhất, nhưng do bị phụ hoàng bắt gặp tại lối đi vương đầy hoa rơi này, nhờ đó sinh ra ta.
Chắc là lối đi này có gì đó đặc biệt. Bởi vì ta đang bị một cung nữ đè đầu cưỡi cổ thì đúng lúc bắt gặp phụ hoàng. Đây là lần đầu tiên trong suốt mười lăm năm sống trên đời ta được nhìn ngài ở khoảng cách gần đến vậy. Cơ hội tuyệt vời biết bao, và ta đã có hành động thông minh nhất đời.
Ta bị đánh đau nhưng lại cong môi cười gượng gạo ngước lên nhìn phụ hoàng.
Ánh mắt này giúp phụ hoàng nhớ đến thiếu nữ có nụ cười xinh đẹp trên lối hoa năm nào. Ngài đưa mắt nhìn xuống, chợt nhận ra rồi gọi: "Tiểu Thập Thất?"
Không có ai đặt tên cho ta, cuối cùng thì giờ ta đã có cái tên thuộc về mình: Thập Thất.
Phụ hoàng tặng một trong số các ám vệ thân cận của ngài cho ta.
Ám vệ di chuyển nhanh như gió, bí ẩn như cái bóng. Hắn lôi cung nữ đè trên người ta ra, rồi im lặng quỳ ngay bên cạnh.
Ta vén mái tóc rối bù, lén nhìn hắn.
Ta không nhìn thấy mặt của hắn nhưng nhớ rõ mồn một đôi mắt ấy sáng tựa ánh lửa lan rộng khắp cánh đồng.
Phụ hoàng không thấy ta trả lời, ta bèn ra hiệu bằng tay. Ngài chau mày, bấy giờ mới nhớ ra Tiểu Thập Thập là cô con gái bị câm. Ngài mất hứng không nhìn ta nữa, không còn quan tâm hỏi han thêm.
Nhưng chỉ cần chút lòng thương xót đó của ngài thôi, đã giúp ta có cho mình một cung điện nhỏ bé, có cả thị nữ ngoan ngoãn hầu hạ.
Ta còn có một ám vệ tên là Lệnh Cửu.
Ta bị câm bẩm sinh, không thể nói chuyện, nhưng hắn cũng chẳng nói nhiều hơn ta là bao. Ngoại trừ một câu "Tuân lệnh" nhận lệnh phụ hoàng đi theo bảo vệ ta, ta không còn nghe thấy hắn tạo ra bất cứ âm thanh nào khác.
Thâm cung vắng vẻ, đìu hiu. Do ta bị hành hạ từ bé nên đêm xuống không thể ngủ ngon giấc. Ta luôn sợ có chuột bò qua mặt, sợ có kẻ lợi dụng đêm đến bóp cổ. Mặc dù hôm nay ta đã có một nơi đặt lưng yên bình, nhưng vẫn trằn trọc khó ngủ. Một hạt mưa táp vào cửa sổ, hay cơn gió đưa cửa "kẽo kẹt" nhè nhẹ cũng làm ta bừng tỉnh ngay tức khắc.
Ta không ngủ được nên trợn trừng mắt nằm co quắp trên giường.
Vầng trăng tỏa ánh sáng dịu nhẹ, bỗng nhiên, ta nhìn thấy có bóng con thỏ trên tấm vải mỏng dán cửa sổ. Thỏ nhảy nhẹ nhàng rồi chợt biến thành một phu nhân có cái bụng to đùng. Phu nhân lẩm bẩm gì đó rồi biến thành em bé đang nằm. Cái bóng hắt lên cửa sổ cứ biến đổi liên tục.
Đêm xuân tĩnh mịch, ta muốn hỏi "Lệnh Cửu, là huynh à?" nhưng hé miệng lại chẳng phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Nhiều năm về sau nhớ lại, không biết lúc ấy hắn đã kiên nhẫn đến mức nào chỉ vì thấy ta ngủ mà không dám nhắm mắt. Thật ra hắn chỉ muốn nói với ta rằng "Công chúa cứ yên tâm ngủ đi, đã có ám vệ trở thành mắt của người rồi, không cần sợ nữa".
Kể từ ấy, ta dễ chìm vào giấc ngủ.
Xem chừng Lệnh Cửu có rất nhiều tài vặt. Thỉnh thoảng hắn sẽ gập lá trúc thổi sáo, đưa tiếng sáo du dương, trong veo vào trong giấc mộng của ta.
Có lần ta quá đỗi hiếu kỳ về hắn, lén lút ngồi dậy đi đến đặt tay lên ô cửa sổ. Chỉ đẩy phắt một cái thôi là mở được cửa, là sẽ nhìn thấy đôi mắt sâu lắng đen láy kia, vậy nhưng cuối cùng ta lại sợ hãi rụt tay về.
Ta sợ hắn không vui, sợ không còn ai ở bên ta trong đêm đài đằng đẵng nữa.
Cửa sổ đột nhiên được mở ra từ bên ngoài.
Ngoài khung cửa có vầng trăng sáng, tròn vành vạnh. Lệnh Cửa đứng ngoài phơi sương đêm.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn không đeo mặt nạ. Hắn rất khôi ngô, ít nói và lạnh lùng hệt như thanh kiếm rời vỏ, nhưng lại cũng dịu dàng nhờ có màn đêm êm đềm.
Hắn đưa sáo trúc cho ta, tay hắn gồ rõ khớp xương, hắn không thích nói nhiều.
Ta kinh ngạc cầm cây sáo.
Thấy ta không làm gì cả, hắn chau mày nhẹ, đặt bàn tay cầm cây sáo của ta đến dưới môi. Nói nhanh một chữ duy nhất: "Thổi."
Ta làm theo lời hắn trong vô thức. Âm thanh phát ra từ cây sáo hòa vào cơn gió vút cao.
Ta trợn tròn mắt, tuy không nói ra được cảm xúc nhưng thật lòng ta vô cùng vui sướng, bởi đây được xem như lần đầu tiên ta "nói".
Lệnh Cửu đứng nghiêm trang, ta không nói được câu "Cảm ơn" nên muốn phủi đi sương đọng trên áo hắn.
Hắn lùi một bước, né tay của ta.
Ta lúng túng rụt tay lại.
Ta và hắn vẫn luôn rạch ròi mối quan hệ như vậy ngay từ thuở ban đầu. Ta không nói được hai chữ "Cảm ơn", còn hắn không hiểu động tác tay của ta. Hắn là ám vệ mà ta tạm thời nương tựa, còn ta vĩnh viễn không thể trở thành chủ nhân của hắn.
Nhưng mà... nhưng mà, cảm ơn.
Lệnh Cửu chỉ xuất hiện vào ban đêm, ban ngay khó mà trông thấy. Ta bắt đầu ngày tháng chờ đợi màn đêm buông xuống, chắc là do ta chỉ có một mình, ta sợ phải sống trong cung điện quá đỗi yên ắng này.
Cửu công chúa gióng trống khua chiêng ghé thăm cung điện của ta. Ta không biết một công chúa có số thứ tự mười bảy thấp kém như mình đã chọc giận nàng công chúa cao quý của chính cung kia khi nào.
Nhưng cũng không cần biết lý do vì cô ta đã đến rồi.
Cô ta dữ dằn bóp mặt ta bằng bàn tay sơn móng đỏ như máu. Xô ta ngã ra đất rồi mắng: "Ai cho phép con câm như ngươi xuất hiện trước mặt Bùi đại nhân?"
Cửu công chúa có máu ghen điên cuồng và cũng mến Bùi đại nhân đã lâu. Mặc dù ta bị câm nhưng được ban cho dung nhan xinh đẹp, dẫu vậy, ta chẳng hề hay biết Bùi đại nhân là ai.
Nếu Cửu công chúa đánh chửi, mắng ta một lúc rồi thôi thì ta sẽ nhẫn nhịn cho qua chuyện. Nào ngờ, cô ta dẫn theo mấy tên thị vệ. Ta trơ mắt nhìn thị nữ ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng, trơ mắt nhìn mấy tên thị vệ cởi thắt lưng, trơ mắt thấy Cửu công chúa không niệm tình tỷ muội, nhìn ta như đang nhìn đóa hoa héo úa rụng rơi dưới đất.
Nhưng thoắt cái, có một bóng dáng chặn trước người ta. Hắn nghiêng mặt, góc nghiêng của hắn mới khí khái làm sao. Tia nắng chiếu vào gương mặt hắn, đó là Lệnh Cửu!
Hắn có võ công cao cường, mấy tên thị vệ mới đó còn cởi quần đã nằm co quắp kêu đau dưới đất.
Cửu công chúa hét lên, đáng lẽ hắn nên dừng tay nhưng ta lại trông thấy hắn làm Cửu công chúa bị thương.
Cái người cao lớn ấy đã chặn tai ương giúp ta. Hóa ra hắn có xuất hiện vào ban ngày, thế nhưng một khi hắn xuất hiện vào ban ngày là lúc ta gặp chuyện chẳng lành.
Lệnh Cửu vẫn không nói gì nhưng lại ngoái đầu liếc ta. Hắn như tia nắng ấm áp chiếu sáng chớp nhoáng rồi lại náu mình trong bóng tối.
Cửu công chúa đi rồi, nhưng Lệnh Cửu cũng bị gọi đi.
Tối nay không có cái bóng diễn trò trước cửa sổ, không nghe thấy tiếng sáo tạo nên từ lá trúc. Ta ngủ không ngon nên thu mình lại đợi tới khi trời sáng.
Lúc phụ hoàng hỏi ta đầu đuôi sự việc, ta bị câm, không nói ra được nỗi khổ trong lòng nên chỉ biết rơi nước mắt khấu đầu liên tục.
Ta muốn nói rằng "Con muốn Lệnh Cửu quay về".
Ta khấu đầu, ta khóc.
Ta là công chúa vô dụng, người bảo vệ ta phải chịu khổ.
Ta đợi lại đợi, cuối cũng cũng đợi được Lệnh Cửu trở về, nhưng là về với thương tích đầy mình.
Đêm ấy hắn gõ nhẹ cửa sổ phòng ta, ta mở cửa sổ nhìn thấy gương mặt tái nhợt của hắn, cùng với đó là một con chim sẻ giấu trong tay áo.
Có cơn gió thổi hiu hiu, hắn buông hàng mi, nói với ta: "Công chúa, tặng cho người."
Ta chìa tay nhưng rồi lại che đôi mắt của mình, chặn lại hàng lệ sắp rơi. Chần chừ một lát mới nhận con chim sẻ xấu xí bị thương kia.
Lệnh Cửu thở phào, thả lỏng cơ mặt, xoay người toan rời đi.
Ta vượt quá giới hạn cầm cánh tay Lệnh Cửu. Dù ta đã cố gắng tránh nơi có máu nhưng vẫn chạm phải vết thương, vậy mà hắn chẳng hề nhíu nhẹ lông mày.
Ta khua tay, muốn nói rằng: Để ta băng bó cho huynh.
Lệnh Cửu trầm mặc nhìn ta. Nhuệ khí sắc bén được ánh trăng xóa nhòa, nhưng mà hình như hắn không hiểu ta đang muốn nói gì.
Ta buồn bã buông thõng tay.
Hắn cười khẽ, hắn là người lạnh lùng như vậy đấy, dù có mỉm cười cũng rất đẹp.
Hắn nói: "Không cần đâu. Công chúa là lá ngọc cành vàng."
Hắn hiểu.
Ta "A" lên ngạc nhiên, song cũng có chút đau lòng. Ta không làm được việc gì lớn lao, ta chỉ muốn cảm ơn hắn bằng việc cỏn con ấy thôi.
Lệnh Cửu nhìn vào mắt ta, hắn nhắc lại: "Không cần đâu."
Hắn trở về góc tối nhanh như gió. Rừng trúc trong đêm vang tiếng xào xạc, ánh trăng êm đềm như dòng nước. Con chim sẻ Lệnh Cửu tặng ta bị thương hay sao mà được băng bó cẩn thận, nó nằm yên, ta bèn chọc bụng nó.
Năm thứ mười lăm sống trong thâm cung, ta bị đánh một trận và nhận về một Lệnh Cửu.
Ngước lên vầng trăng sáng trên bầu trời, ta chống cằm nghĩ, có lẽ chẳng còn điều gì hạnh phúc hơn chuyện ấy.
Ta yêu thầm ám vệ, nhưng ta bị câm, không nói ra được chữ "yêu".
Hắn lạnh lùng và u ám. Ta từng nhìn thấy mắt của hắn, một đôi mắt sáng long lanh.
Hắn hệt như bóng của ánh sáng, luôn giấu mình trong góc tối. Ta chưa từng nhìn thấy hắn mỗi khi ngoảnh lại, nhưng ta biết hắn luôn ở phía sau.
Hắn là ám vệ mà phụ hoàng tặng cho ta.
Thân mẫu của ta xuất thân ti tiện, tuy nhiên đó không phải chuyện gì vô cùng to tát. Điều đáng nói ở đây là từ thuở sinh ra ta đã không biết nói.
Không được phụ hoàng ghi nhớ, không có ai chống lưng cho nên khó tránh việc phải chịu tủi nhục trong cung cấm. Chúng nô tài thường xuyên túm tóc đè đầu ta xuống lối đi rải sỏi rồi đánh đập.
Trong lúc bị ức hiếp ấy, ta nghĩ, nghe nói thân mẫu chỉ là nô tỳ rửa chân hạ đẳng nhất, nhưng do bị phụ hoàng bắt gặp tại lối đi vương đầy hoa rơi này, nhờ đó sinh ra ta.
Chắc là lối đi này có gì đó đặc biệt. Bởi vì ta đang bị một cung nữ đè đầu cưỡi cổ thì đúng lúc bắt gặp phụ hoàng. Đây là lần đầu tiên trong suốt mười lăm năm sống trên đời ta được nhìn ngài ở khoảng cách gần đến vậy. Cơ hội tuyệt vời biết bao, và ta đã có hành động thông minh nhất đời.
Ta bị đánh đau nhưng lại cong môi cười gượng gạo ngước lên nhìn phụ hoàng.
Ánh mắt này giúp phụ hoàng nhớ đến thiếu nữ có nụ cười xinh đẹp trên lối hoa năm nào. Ngài đưa mắt nhìn xuống, chợt nhận ra rồi gọi: "Tiểu Thập Thất?"
Không có ai đặt tên cho ta, cuối cùng thì giờ ta đã có cái tên thuộc về mình: Thập Thất.
Phụ hoàng tặng một trong số các ám vệ thân cận của ngài cho ta.
Ám vệ di chuyển nhanh như gió, bí ẩn như cái bóng. Hắn lôi cung nữ đè trên người ta ra, rồi im lặng quỳ ngay bên cạnh.
Ta vén mái tóc rối bù, lén nhìn hắn.
Ta không nhìn thấy mặt của hắn nhưng nhớ rõ mồn một đôi mắt ấy sáng tựa ánh lửa lan rộng khắp cánh đồng.
Phụ hoàng không thấy ta trả lời, ta bèn ra hiệu bằng tay. Ngài chau mày, bấy giờ mới nhớ ra Tiểu Thập Thập là cô con gái bị câm. Ngài mất hứng không nhìn ta nữa, không còn quan tâm hỏi han thêm.
Nhưng chỉ cần chút lòng thương xót đó của ngài thôi, đã giúp ta có cho mình một cung điện nhỏ bé, có cả thị nữ ngoan ngoãn hầu hạ.
Ta còn có một ám vệ tên là Lệnh Cửu.
Ta bị câm bẩm sinh, không thể nói chuyện, nhưng hắn cũng chẳng nói nhiều hơn ta là bao. Ngoại trừ một câu "Tuân lệnh" nhận lệnh phụ hoàng đi theo bảo vệ ta, ta không còn nghe thấy hắn tạo ra bất cứ âm thanh nào khác.
Thâm cung vắng vẻ, đìu hiu. Do ta bị hành hạ từ bé nên đêm xuống không thể ngủ ngon giấc. Ta luôn sợ có chuột bò qua mặt, sợ có kẻ lợi dụng đêm đến bóp cổ. Mặc dù hôm nay ta đã có một nơi đặt lưng yên bình, nhưng vẫn trằn trọc khó ngủ. Một hạt mưa táp vào cửa sổ, hay cơn gió đưa cửa "kẽo kẹt" nhè nhẹ cũng làm ta bừng tỉnh ngay tức khắc.
Ta không ngủ được nên trợn trừng mắt nằm co quắp trên giường.
Vầng trăng tỏa ánh sáng dịu nhẹ, bỗng nhiên, ta nhìn thấy có bóng con thỏ trên tấm vải mỏng dán cửa sổ. Thỏ nhảy nhẹ nhàng rồi chợt biến thành một phu nhân có cái bụng to đùng. Phu nhân lẩm bẩm gì đó rồi biến thành em bé đang nằm. Cái bóng hắt lên cửa sổ cứ biến đổi liên tục.
Đêm xuân tĩnh mịch, ta muốn hỏi "Lệnh Cửu, là huynh à?" nhưng hé miệng lại chẳng phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Nhiều năm về sau nhớ lại, không biết lúc ấy hắn đã kiên nhẫn đến mức nào chỉ vì thấy ta ngủ mà không dám nhắm mắt. Thật ra hắn chỉ muốn nói với ta rằng "Công chúa cứ yên tâm ngủ đi, đã có ám vệ trở thành mắt của người rồi, không cần sợ nữa".
Kể từ ấy, ta dễ chìm vào giấc ngủ.
Xem chừng Lệnh Cửu có rất nhiều tài vặt. Thỉnh thoảng hắn sẽ gập lá trúc thổi sáo, đưa tiếng sáo du dương, trong veo vào trong giấc mộng của ta.
Có lần ta quá đỗi hiếu kỳ về hắn, lén lút ngồi dậy đi đến đặt tay lên ô cửa sổ. Chỉ đẩy phắt một cái thôi là mở được cửa, là sẽ nhìn thấy đôi mắt sâu lắng đen láy kia, vậy nhưng cuối cùng ta lại sợ hãi rụt tay về.
Ta sợ hắn không vui, sợ không còn ai ở bên ta trong đêm đài đằng đẵng nữa.
Cửa sổ đột nhiên được mở ra từ bên ngoài.
Ngoài khung cửa có vầng trăng sáng, tròn vành vạnh. Lệnh Cửa đứng ngoài phơi sương đêm.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn không đeo mặt nạ. Hắn rất khôi ngô, ít nói và lạnh lùng hệt như thanh kiếm rời vỏ, nhưng lại cũng dịu dàng nhờ có màn đêm êm đềm.
Hắn đưa sáo trúc cho ta, tay hắn gồ rõ khớp xương, hắn không thích nói nhiều.
Ta kinh ngạc cầm cây sáo.
Thấy ta không làm gì cả, hắn chau mày nhẹ, đặt bàn tay cầm cây sáo của ta đến dưới môi. Nói nhanh một chữ duy nhất: "Thổi."
Ta làm theo lời hắn trong vô thức. Âm thanh phát ra từ cây sáo hòa vào cơn gió vút cao.
Ta trợn tròn mắt, tuy không nói ra được cảm xúc nhưng thật lòng ta vô cùng vui sướng, bởi đây được xem như lần đầu tiên ta "nói".
Lệnh Cửu đứng nghiêm trang, ta không nói được câu "Cảm ơn" nên muốn phủi đi sương đọng trên áo hắn.
Hắn lùi một bước, né tay của ta.
Ta lúng túng rụt tay lại.
Ta và hắn vẫn luôn rạch ròi mối quan hệ như vậy ngay từ thuở ban đầu. Ta không nói được hai chữ "Cảm ơn", còn hắn không hiểu động tác tay của ta. Hắn là ám vệ mà ta tạm thời nương tựa, còn ta vĩnh viễn không thể trở thành chủ nhân của hắn.
Nhưng mà... nhưng mà, cảm ơn.
Lệnh Cửu chỉ xuất hiện vào ban đêm, ban ngay khó mà trông thấy. Ta bắt đầu ngày tháng chờ đợi màn đêm buông xuống, chắc là do ta chỉ có một mình, ta sợ phải sống trong cung điện quá đỗi yên ắng này.
Cửu công chúa gióng trống khua chiêng ghé thăm cung điện của ta. Ta không biết một công chúa có số thứ tự mười bảy thấp kém như mình đã chọc giận nàng công chúa cao quý của chính cung kia khi nào.
Nhưng cũng không cần biết lý do vì cô ta đã đến rồi.
Cô ta dữ dằn bóp mặt ta bằng bàn tay sơn móng đỏ như máu. Xô ta ngã ra đất rồi mắng: "Ai cho phép con câm như ngươi xuất hiện trước mặt Bùi đại nhân?"
Cửu công chúa có máu ghen điên cuồng và cũng mến Bùi đại nhân đã lâu. Mặc dù ta bị câm nhưng được ban cho dung nhan xinh đẹp, dẫu vậy, ta chẳng hề hay biết Bùi đại nhân là ai.
Nếu Cửu công chúa đánh chửi, mắng ta một lúc rồi thôi thì ta sẽ nhẫn nhịn cho qua chuyện. Nào ngờ, cô ta dẫn theo mấy tên thị vệ. Ta trơ mắt nhìn thị nữ ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng, trơ mắt nhìn mấy tên thị vệ cởi thắt lưng, trơ mắt thấy Cửu công chúa không niệm tình tỷ muội, nhìn ta như đang nhìn đóa hoa héo úa rụng rơi dưới đất.
Nhưng thoắt cái, có một bóng dáng chặn trước người ta. Hắn nghiêng mặt, góc nghiêng của hắn mới khí khái làm sao. Tia nắng chiếu vào gương mặt hắn, đó là Lệnh Cửu!
Hắn có võ công cao cường, mấy tên thị vệ mới đó còn cởi quần đã nằm co quắp kêu đau dưới đất.
Cửu công chúa hét lên, đáng lẽ hắn nên dừng tay nhưng ta lại trông thấy hắn làm Cửu công chúa bị thương.
Cái người cao lớn ấy đã chặn tai ương giúp ta. Hóa ra hắn có xuất hiện vào ban ngày, thế nhưng một khi hắn xuất hiện vào ban ngày là lúc ta gặp chuyện chẳng lành.
Lệnh Cửu vẫn không nói gì nhưng lại ngoái đầu liếc ta. Hắn như tia nắng ấm áp chiếu sáng chớp nhoáng rồi lại náu mình trong bóng tối.
Cửu công chúa đi rồi, nhưng Lệnh Cửu cũng bị gọi đi.
Tối nay không có cái bóng diễn trò trước cửa sổ, không nghe thấy tiếng sáo tạo nên từ lá trúc. Ta ngủ không ngon nên thu mình lại đợi tới khi trời sáng.
Lúc phụ hoàng hỏi ta đầu đuôi sự việc, ta bị câm, không nói ra được nỗi khổ trong lòng nên chỉ biết rơi nước mắt khấu đầu liên tục.
Ta muốn nói rằng "Con muốn Lệnh Cửu quay về".
Ta khấu đầu, ta khóc.
Ta là công chúa vô dụng, người bảo vệ ta phải chịu khổ.
Ta đợi lại đợi, cuối cũng cũng đợi được Lệnh Cửu trở về, nhưng là về với thương tích đầy mình.
Đêm ấy hắn gõ nhẹ cửa sổ phòng ta, ta mở cửa sổ nhìn thấy gương mặt tái nhợt của hắn, cùng với đó là một con chim sẻ giấu trong tay áo.
Có cơn gió thổi hiu hiu, hắn buông hàng mi, nói với ta: "Công chúa, tặng cho người."
Ta chìa tay nhưng rồi lại che đôi mắt của mình, chặn lại hàng lệ sắp rơi. Chần chừ một lát mới nhận con chim sẻ xấu xí bị thương kia.
Lệnh Cửu thở phào, thả lỏng cơ mặt, xoay người toan rời đi.
Ta vượt quá giới hạn cầm cánh tay Lệnh Cửu. Dù ta đã cố gắng tránh nơi có máu nhưng vẫn chạm phải vết thương, vậy mà hắn chẳng hề nhíu nhẹ lông mày.
Ta khua tay, muốn nói rằng: Để ta băng bó cho huynh.
Lệnh Cửu trầm mặc nhìn ta. Nhuệ khí sắc bén được ánh trăng xóa nhòa, nhưng mà hình như hắn không hiểu ta đang muốn nói gì.
Ta buồn bã buông thõng tay.
Hắn cười khẽ, hắn là người lạnh lùng như vậy đấy, dù có mỉm cười cũng rất đẹp.
Hắn nói: "Không cần đâu. Công chúa là lá ngọc cành vàng."
Hắn hiểu.
Ta "A" lên ngạc nhiên, song cũng có chút đau lòng. Ta không làm được việc gì lớn lao, ta chỉ muốn cảm ơn hắn bằng việc cỏn con ấy thôi.
Lệnh Cửu nhìn vào mắt ta, hắn nhắc lại: "Không cần đâu."
Hắn trở về góc tối nhanh như gió. Rừng trúc trong đêm vang tiếng xào xạc, ánh trăng êm đềm như dòng nước. Con chim sẻ Lệnh Cửu tặng ta bị thương hay sao mà được băng bó cẩn thận, nó nằm yên, ta bèn chọc bụng nó.
Năm thứ mười lăm sống trong thâm cung, ta bị đánh một trận và nhận về một Lệnh Cửu.
Ngước lên vầng trăng sáng trên bầu trời, ta chống cằm nghĩ, có lẽ chẳng còn điều gì hạnh phúc hơn chuyện ấy.