Chương 6
Tác giả: Triệu Lộ Hà Khô | Dịch: Hạ Chí
Lệnh Cửu bảo rằng cứ đi về phía Nam. Công chúa sợ lạnh, Giang Nam có sông có cầu, còn có thể hái củ ấu.
Ta cười tít mắt.
Quãng đường không hề thuận lợi. Lệnh Cửu có võ công cao cường nhưng hắn vướng ta, nên chẳng mấy đã bị một toán ám vệ đuổi kịp.
Lệnh Cửu giấu ta trong đống cỏ, đội cho ta chiếc mũ rơm của nông dân để ở bên cạnh. Chiếc mũ xiêu vẹo làm hắn bật cười trong thời khắc cam go này.
Hóa ra trông ta buồn cười vậy à? Ta cũng cười tít mắt.
Hắn ít khi cười, nụ cười này tươi tắn, trong veo, hệt như bầu trời được gió thổi quang mây.
Hắn cởi chiếc bùa bình an đeo ở cổ, cởi cả miếng ngọc bội.
Ta ngây người, ta biết chiếc bùa bình an này, ta từng xin nó rồi đánh rơi dưới đất, ta còn thêu bên ngoài một chữ "Cửu". Hôm nay bùa về tay ta, nhưng bên cạnh có thêm hai chữ "Thập Thất".
Kể cả miếng ngọc cũng được đeo lên cổ ta.
"Từ nhỏ ta đã là ám vệ, không biết cha mẹ ở đâu. Chỉ có miếng ngọc này là của mẹ để lại."
Hắn cúi xuống, nhìn vào mắt ta, nói khẽ: "Ta chỉ có một ước mong. Chỉ mong công chúa sống lâu trăm tuổi, chỉ mong công chúa vui vẻ bình an."
Bình an là hai chữ rất bình thường, bình an cũng là lời chúc vô cùng nặng nề.
Hắn quệt mạnh vết máu ở khóe miệng, giấu ta kỹ hơn rồi mới xoay người, rút kiếm đi ra ngoài.
Ta thường xuyên nghĩ, nếu ta không phải công chúa thì hay biết mấy. Nhưng ta lại nghĩ, nếu mình không phải công chúa thì làm sao gặp được Lệnh Cửu? Thế nên ta nghĩ rằng, nếu như ông trời có thể sắp đặt lại, ta mong ta và Lệnh Cửu cùng sinh ra ở Giang Nam. Hắn không còn là ám vệ, ta cũng chẳng phải công chúa. Có lẽ vào một hôm nào đó đi hái củ ấu về, ta sẽ gặp công tử lạnh lùng che ô bước qua cầu.
Có sinh ra là người khuyết tật cũng chẳng sao, khi ấy ta muốn trở thành ánh trăng ngoài cửa sổ của hắn, muốn làm bông hoa mọc dại bên ô cửa, không muốn hắn cực khổ, chỉ muốn ở bên hắn mọi lúc là được rồi.
Ta chỉ muốn ở bên Lệnh Cửu mãi mãi, chỉ vậy thôi. Nhưng biết sao được, vì ở đời không hề có chuyện nếu như.
Ta chỉ biết trốn trong đống cỏ, trơ mắt nhìn hắn lao ra ngoài đương đầu với chiến trường thuộc về hắn.
Ta cứ ngồi đợi, chẳng biết đã trôi qua bao lâu, Lệnh Cửu vẫn không quay lại.
Mũ rơm trên đầu bị lấy ra, ta ngước lên thì lại thấy Bùi đại nhân. Y không dẫn theo nhiều người, câu đầu tiên y nói là: "Công chúa, người phải trở về."
Câu thứ hai là: "Ta sẽ không để người phải đi hòa thân thay Tiểu Cửu."
Ta huơ tay hỏi: Hoàng thượng khống chế ám vệ bằng cách nào?
Bùi Du nhìn ta, một lúc sau mới đáp: "Độc. Uống thuốc giải vào sáng sớm và đêm muộn. Một ngày không uống sẽ đau như có hàng trăm con kiến gặm nhấm trái tim, đau đớn ngày một gia tăng cho đến khi chết vì không chịu nổi."
Ta ôm mặt, hóa ra hai hôm nay Lệnh Cửu đau đến mức ấy. Hôm nay ta mới thấy Lệnh Cửu nôn ra máu, còn trước đó hắn chưa từng để lộ.
Hắn không nói, ta thì câm, ta và hắn có được tính là đẹp đôi theo một nghĩa khác không?
Bùi Du xoa đầu ta như xoa đầu trẻ con: "Thập Thất công chúa, chắc là ta chưa từng nói cho người biết, lần đầu tiên ta gặp người là ở đường Vĩnh Hạng, lúc đó người đang nhìn bông hoa màu vàng mọc lên từ khe đá xanh bằng đôi mắt ngây thơ không thể gặp được khắp chốn kinh thành. Lúc ấy ta đã nghĩ, khi nào mới có thể bắt trộm được tiểu cô nương như người. Nhưng ta đến hơi muộn, để người gặp gỡ người khác trước, cũng khiến Tiểu Cửu hận người. Thật ra, ta cũng xấu xa như những người trong cung thôi."
"Nhưng mà, công chúa của ta không được gả đến nơi đó."
Ta không nghĩ nhiều, chỉ huơ tay nói: Ta muốn Lệnh Cửu bình an. Đừng làm đau hắn, xin cho hắn thuốc giải rồi thả hắn đi.
Bùi Du nhìn tay ta, gật đầu đồng ý.
Bùi đại nhân kéo ta ra ngoài. Khoảnh khắc hắn dìu ta lên xe ngựa, ta nghe thấy tiếng động lạ. Ngoảnh lại nhìn, hoàng hôn vừa hay ngả bóng soi sáng một vùng nhuốm đỏ thê lương. Lưỡi kiếm của Lệnh Cửu vẫn đang nhỏ máu, tóc mái lòa xòa, gò má dính đầy máu bắn, có vẻ bị thương nặng.
Thanh kiếm bị hắn găm vào đất, hắn đứng đó nhìn ta.
Hắn muốn tiến lên nhưng bị vô số lưỡi kiếm lóe sáng chặn lại. Hắn bị thương rất nặng, chẳng thể bước nổi nửa bước vậy mà đôi mắt vẫn nhìn ta trân trân, một giọt nước mắt lặng lẽ trào ra khỏi khóe mắt, rơi xuống.
Hắn khóc.
Ta đau quá.
Ta lơ đãng nghĩ, hóa ra ta và Lệnh Cửu đã định sẵn là không đến được Giang Nam.
Lệnh Cửu bảo rằng cứ đi về phía Nam. Công chúa sợ lạnh, Giang Nam có sông có cầu, còn có thể hái củ ấu.
Ta cười tít mắt.
Quãng đường không hề thuận lợi. Lệnh Cửu có võ công cao cường nhưng hắn vướng ta, nên chẳng mấy đã bị một toán ám vệ đuổi kịp.
Lệnh Cửu giấu ta trong đống cỏ, đội cho ta chiếc mũ rơm của nông dân để ở bên cạnh. Chiếc mũ xiêu vẹo làm hắn bật cười trong thời khắc cam go này.
Hóa ra trông ta buồn cười vậy à? Ta cũng cười tít mắt.
Hắn ít khi cười, nụ cười này tươi tắn, trong veo, hệt như bầu trời được gió thổi quang mây.
Hắn cởi chiếc bùa bình an đeo ở cổ, cởi cả miếng ngọc bội.
Ta ngây người, ta biết chiếc bùa bình an này, ta từng xin nó rồi đánh rơi dưới đất, ta còn thêu bên ngoài một chữ "Cửu". Hôm nay bùa về tay ta, nhưng bên cạnh có thêm hai chữ "Thập Thất".
Kể cả miếng ngọc cũng được đeo lên cổ ta.
"Từ nhỏ ta đã là ám vệ, không biết cha mẹ ở đâu. Chỉ có miếng ngọc này là của mẹ để lại."
Hắn cúi xuống, nhìn vào mắt ta, nói khẽ: "Ta chỉ có một ước mong. Chỉ mong công chúa sống lâu trăm tuổi, chỉ mong công chúa vui vẻ bình an."
Bình an là hai chữ rất bình thường, bình an cũng là lời chúc vô cùng nặng nề.
Hắn quệt mạnh vết máu ở khóe miệng, giấu ta kỹ hơn rồi mới xoay người, rút kiếm đi ra ngoài.
Ta thường xuyên nghĩ, nếu ta không phải công chúa thì hay biết mấy. Nhưng ta lại nghĩ, nếu mình không phải công chúa thì làm sao gặp được Lệnh Cửu? Thế nên ta nghĩ rằng, nếu như ông trời có thể sắp đặt lại, ta mong ta và Lệnh Cửu cùng sinh ra ở Giang Nam. Hắn không còn là ám vệ, ta cũng chẳng phải công chúa. Có lẽ vào một hôm nào đó đi hái củ ấu về, ta sẽ gặp công tử lạnh lùng che ô bước qua cầu.
Có sinh ra là người khuyết tật cũng chẳng sao, khi ấy ta muốn trở thành ánh trăng ngoài cửa sổ của hắn, muốn làm bông hoa mọc dại bên ô cửa, không muốn hắn cực khổ, chỉ muốn ở bên hắn mọi lúc là được rồi.
Ta chỉ muốn ở bên Lệnh Cửu mãi mãi, chỉ vậy thôi. Nhưng biết sao được, vì ở đời không hề có chuyện nếu như.
Ta chỉ biết trốn trong đống cỏ, trơ mắt nhìn hắn lao ra ngoài đương đầu với chiến trường thuộc về hắn.
Ta cứ ngồi đợi, chẳng biết đã trôi qua bao lâu, Lệnh Cửu vẫn không quay lại.
Mũ rơm trên đầu bị lấy ra, ta ngước lên thì lại thấy Bùi đại nhân. Y không dẫn theo nhiều người, câu đầu tiên y nói là: "Công chúa, người phải trở về."
Câu thứ hai là: "Ta sẽ không để người phải đi hòa thân thay Tiểu Cửu."
Ta huơ tay hỏi: Hoàng thượng khống chế ám vệ bằng cách nào?
Bùi Du nhìn ta, một lúc sau mới đáp: "Độc. Uống thuốc giải vào sáng sớm và đêm muộn. Một ngày không uống sẽ đau như có hàng trăm con kiến gặm nhấm trái tim, đau đớn ngày một gia tăng cho đến khi chết vì không chịu nổi."
Ta ôm mặt, hóa ra hai hôm nay Lệnh Cửu đau đến mức ấy. Hôm nay ta mới thấy Lệnh Cửu nôn ra máu, còn trước đó hắn chưa từng để lộ.
Hắn không nói, ta thì câm, ta và hắn có được tính là đẹp đôi theo một nghĩa khác không?
Bùi Du xoa đầu ta như xoa đầu trẻ con: "Thập Thất công chúa, chắc là ta chưa từng nói cho người biết, lần đầu tiên ta gặp người là ở đường Vĩnh Hạng, lúc đó người đang nhìn bông hoa màu vàng mọc lên từ khe đá xanh bằng đôi mắt ngây thơ không thể gặp được khắp chốn kinh thành. Lúc ấy ta đã nghĩ, khi nào mới có thể bắt trộm được tiểu cô nương như người. Nhưng ta đến hơi muộn, để người gặp gỡ người khác trước, cũng khiến Tiểu Cửu hận người. Thật ra, ta cũng xấu xa như những người trong cung thôi."
"Nhưng mà, công chúa của ta không được gả đến nơi đó."
Ta không nghĩ nhiều, chỉ huơ tay nói: Ta muốn Lệnh Cửu bình an. Đừng làm đau hắn, xin cho hắn thuốc giải rồi thả hắn đi.
Bùi Du nhìn tay ta, gật đầu đồng ý.
Bùi đại nhân kéo ta ra ngoài. Khoảnh khắc hắn dìu ta lên xe ngựa, ta nghe thấy tiếng động lạ. Ngoảnh lại nhìn, hoàng hôn vừa hay ngả bóng soi sáng một vùng nhuốm đỏ thê lương. Lưỡi kiếm của Lệnh Cửu vẫn đang nhỏ máu, tóc mái lòa xòa, gò má dính đầy máu bắn, có vẻ bị thương nặng.
Thanh kiếm bị hắn găm vào đất, hắn đứng đó nhìn ta.
Hắn muốn tiến lên nhưng bị vô số lưỡi kiếm lóe sáng chặn lại. Hắn bị thương rất nặng, chẳng thể bước nổi nửa bước vậy mà đôi mắt vẫn nhìn ta trân trân, một giọt nước mắt lặng lẽ trào ra khỏi khóe mắt, rơi xuống.
Hắn khóc.
Ta đau quá.
Ta lơ đãng nghĩ, hóa ra ta và Lệnh Cửu đã định sẵn là không đến được Giang Nam.