Chương 19: Cưỡi ngựa
“Làm ta sợ muốn chết, ngươi đi đường kiểu gì vậy, im lặng không một tiếng gì thế.” Gia Luật Hoàn Cai nhìn thấy người tới, vỗ vỗ ngực, trong giọng điệu có một tia hờn dỗi mà nàng cũng không phát hiện ra.
“Là ta không nên.” Tiêu Thiệu Củ tính tình tốt nói một tiếng xin lỗi, ngược lại làm cho Gia Luật Hoàn Cai hơi ngượng ngùng.
Nàng gãi gãi đầu nói, “Lần trước ngươi nói đến thảo nguyên sẽ đối tốt với ta, như vậy còn tính sao?”
Tiêu Thiệu Củ cười cười,lông mày cau lại mấy ngày cuối cùng cũng thả lỏng một chút, “Đương nhiên tính chứ.”
Nhìn người đang tươi cười trước mặt, Tiêu Thiệu Củ rất muốn đem khúc mắc của mình mấy ngày nay nói cho Gia Luật Hoàn Cai, ví dụ như một trong những phi tử của bệ hạ rất sung sướng khi vừa sinh hạ hoàng tử, muội muội cùng nhà đang đau đầu không thôi. Ví dụ như mình cứ mãi nhớ lại vụ án tham ô năm đó, ngày nào cũng khó ngủ.
Lời vừa nói đến môi, Tiêu Thiệu Củ lại nuốt xuống, Gia Luật Hoàn Cai không có lý do gì để nghe mình nói những chuyện khiến người ta phiền não này, bởi vậy chàng kịp thời chuyển đề tài “Muốn học cưỡi ngựa sao? Ta sẽ dạy nàng.”
Cưỡi ngựa? Gia Luật Hoàn Cai dừng một chút, nụ cười trên mặt lại thâm sâu hơn, “Khi nào?”
Tiêu Thiệu Củ suy nghĩ một chút rồi nói, “Hai ngày này ta sẽ đi săn, ngày mốt thì sao?”
“Ta lúc nào cũng có thể…” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Thiệu Củ, nàng đột nhiên hơi ngượng.
Để nàng ngẫm lại, đây là lần thứ hai bọn họ hẹn hò?
Gia Luật Hoàn Cai cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng hiện lên một chút ngọt ngào.
Có lẽ đó là tình yêu.
Đêm thảo nguyên yên tĩnh không một tiếng động, Gia Luật Hoàn Cai ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặt trăng treo cao, bị mây mù bao phủ, mơ hồ, quyến rũ và bí ẩn.
“Ánh trăng đêm nay đẹp quá.”[1] Nàng nhớ tới một câu rất phổ biến ở thời hiện đại, liền buột miệng nói.
Tiêu Thiệu Củ nhìn theo nàng, cũng đồng ý gật đầu, “Rất đẹp.”
Chàng chỉ nhìn trong chốc lát liền thu hồi ánh mắt, chàng không biết đã trải qua bao nhiêu đêm trên thảo nguyên, lúc nào cũng có ánh trăng lạnh lẽo như vậy đi cùng. Tiêu Thiệu Củ nhìn về phía Gia Luật Hoàn Cai, tiểu cô nương còn đang chăm chú nhìn bầu trời đêm, nhưng nàng không biết rằng mình còn chói mắt hơn nhiều so với mặt trăng.
Tiêu Thiệu Củ còn đang suy nghĩ có nên nói cho Gia Luật Hoàn Cai biết rằng mình thật sự là cữu cữu của nàng hay không, nhưng lại cảm thấy rằng thời điểm thực sự không phù hợp.
Nhưng mà vừa rơi xuống nước, làm sao có thể đột nhiên mất đi trí nhớ?
Tiêu Thiệu Củ còn muốn nhìn nàng thêm vài lần nữa thì đã thấy Gia Luật Hoàn Cai cúi đầu, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Gia Luật Hoàn Cai vẫn cảm thấy kỳ lạ, hiện tại mới phản ứng lại, đêm hôm khuya khoắc, cô nam quả nữ, ở vùng hoang vu, một lời nói thôi cũng đủ khơi dậy những mơ mộng, bầu không khí này có thể không mơ hồ được không.
“Ta đi trước.” Nàng lui về phía sau vài bước, thấy Tiêu Thiệu Củ cũng không có ý ngăn cản, xoay người bỏ chạy.
Tiêu Thiệu Củ nhìn mái tóc bị gió thổi lên của tiểu cô nương, dường như có thứ gì đó lướt qua trái tim, ngứa ngáy, mềm mại, tê dại.
Chàng nhìn bóng lưng đang xa dần, cười khẽ hai tiếng, cảm giác này có một loại ấm áp khó hình dung, đủ để khiến chàng chìm đắm.
Gia Luật Hoàn Cai nghe nói rằng hai ngày qua mọi người đều đi câu cá và săn bắn bên bờ sông, nàng vốn cũng muốn đi xem, nhưng lại bị cảm lạnh, buồn bực ở trong lều hai ngày, khi cảm thấy cơ thể nàng chuyển biến tốt hơn, Mãn Ca mới yên tâm để cho nàng ra cửa.
“Không tồi, ít nhất có thể đuổi kịp Tiêu Thiệu Củ dạy ta cưỡi ngựa.” Gia Luật Hoàn Cai hít thật sâu không khí bên ngoài, trong lòng cảm thấy có chút may mắn.
Mãn Ca nghe vậy thì ở một bên cười trộm, công chúa để có thể đến cuộc hẹn của Tiêu đại nhân mà đã uống thuốc suốt mấy ngày nay, không nghĩ rằng công chúa từ nhỏ không thích thuốc đắng, hiện tại cũng có thể chủ động yêu cầu uống thuốc, thật sự là phá lệ lần đầu tiên.
Người mà Tiêu Thiệu Củ phái tới đã chờ ở bên ngoài từ sớm, thấy Gia Luật Hoàn Cai đi ra, liền dẫn đường cho nàng ở phía trước.
Để phù hợp với dịp này, hôm nay nàng mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, càng tôn lên vẻ diễm lệ và phóng khoáng của nàng, nhưng mặc dù nguyên thân có đủ một tủ trang phục cưỡi ngựa, nhưng lại không biết cưỡi ngựa.
Gia Luật Hoàn Cai nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện đây là nơi nàng tới tối hôm trước.
“Nơi này tương đối hẻo lánh, ít người, thích hợp để cưỡi ngựa.” Tiêu Thiệu Củ mặc một bộ áo bào màu đen, dắt theo một con ngựa màu đen, từ xa đi tới nói, “Con ngựa này tính tình hiền dịu, vóc người không lớn, thích hợp cho nữ tử cưỡi.”
Gia Luật Hoàn Cai nghe vậy, có chút tò mò đi đến bên cạnh con ngựa, cẩn thận sờ sờ cái bờm của nó, chỉ thấy con ngựa dường như hiểu lòng người, liền dụi miệng vào lòng bàn tay nàng.
Nàng gần như yêu con ngựa này ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì thế xoay người hỏi Tiêu Thiệu Củ, “Con ngựa này có tên không?”
“Không có.” Tiêu Thiệu Củ cười nhìn nàng, “Sau này nàng là chủ nhân của nó, tên do nàng quyết định.”
Gia Luật Hoàn Cai nhớ tới khi còn bé trong nhà mình từng nuôi một con chó vàng, hình như tên là A Hoa.
“A Hoa, sau này ngươi tên là A Hoa nha.” Gia Luật Hoàn Cai nói xong lại vuốt ve bộ lông óng ả của con ngựa.
Tiêu Thiệu Củ nhìn con ngựa đen tuyền này, không biết vì sao tiểu cô nương lại gọi nó là A Hoa, thật ra con ngựa của chàng cũng không có tên, nhưng ngựa có thể cưỡi được là được rồi, còn để ý cái gì khác làm gì.
Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ hưng phấn của tiểu cô nương, theo ý nàng là được rồi.
Tiêu Thiệu Củ chọn ngựa thấp hơn một chút, lần này chàng đã dạy hai lần, Gia Luật Hoàn Cai đã dễ dàng cưỡi lên.
Nghĩ rằng Gia Luật Hoàn Cai mới học sơ sơ, Tiêu Thiệu Củ không dám để ngựa chạy quá nhanh, chỉ ở một bên dắt dây cương, đi chậm rãi.
“Không thú vị chút nào…” Gia Luật Hoàn Cai ngồi trên lưng ngựa nhỏ giọng nói thầm, tốc độ này thậm chí còn không nhanh bằng con ngựa mà nàng cưỡi ở Nội Mông Cổ, hướng dẫn viên đó đã kéo thật xa ở phía trước, con ngựa bắt đầu chạy bước nhỏ.
“Tiêu Thiệu Củ, nhanh chút đi.” Nàng vẫy vẫy tay ra hiệu.
Tiêu Thiệu Củ hơi bất lực, hơi buông lỏng dây thừng trong tay, làm cho ngựa chạy nhanh hơn một chút.
Nhưng chàng không nghĩ rằng Gia Luật Hoàn Cai lại thích theo đuổi sự kích thích, thấy tốc độ tăng nhanh, nàng vỗ lưng ngựa một cái, chàng không bắt được dây cương, trơ mắt nhìn con ngựa dẫn theo Gia Luật Hoàn Cai chạy ra ngoài.
||||| Truyện đề cử: |||||
[1] “Ánh trăng hôm nay đẹp quá” và chuyện tỏ tình của người Nhật
Sẽ rất khó để bạn nghe thấy người Nhật thể hiện tình yêu bằng câu “Anh yêu em” “Anh nhớ em”, họ thường dùng những yếu tố ngoại cảnh để diễn đạt, nhắc đến đây phải kể đến câu chuyện về đại văn hào Natsume Soseki. Khi ông còn là giáo viên Anh ngữ, học trò dịch thẳng nghĩa I love you tiếng Anh sang tiếng Nhật là 我君を愛す」 (ware kimi wo aisu: tôi yêu em) nhưng ông không đồng ý.
Soseki cho rằng “Người Nhật không có nói như vậy” vì nó không thể hiện được đặc tính người Nhật. Muốn nói I love you qua tiếng Nhật phải nói là「月がきれいですね」 (tsuki ga kirei desu ne: Ánh trăng nay đẹp quá nhỉ)! Nó cho thấy sự “vòng vo” trong giao tiếp cũng như liên kết chặt chẽ của tâm tư người Nhật với thời tiết, thiên nhiên hàng ngày. Thật rắc rối quá nhỉ!
“Là ta không nên.” Tiêu Thiệu Củ tính tình tốt nói một tiếng xin lỗi, ngược lại làm cho Gia Luật Hoàn Cai hơi ngượng ngùng.
Nàng gãi gãi đầu nói, “Lần trước ngươi nói đến thảo nguyên sẽ đối tốt với ta, như vậy còn tính sao?”
Tiêu Thiệu Củ cười cười,lông mày cau lại mấy ngày cuối cùng cũng thả lỏng một chút, “Đương nhiên tính chứ.”
Nhìn người đang tươi cười trước mặt, Tiêu Thiệu Củ rất muốn đem khúc mắc của mình mấy ngày nay nói cho Gia Luật Hoàn Cai, ví dụ như một trong những phi tử của bệ hạ rất sung sướng khi vừa sinh hạ hoàng tử, muội muội cùng nhà đang đau đầu không thôi. Ví dụ như mình cứ mãi nhớ lại vụ án tham ô năm đó, ngày nào cũng khó ngủ.
Lời vừa nói đến môi, Tiêu Thiệu Củ lại nuốt xuống, Gia Luật Hoàn Cai không có lý do gì để nghe mình nói những chuyện khiến người ta phiền não này, bởi vậy chàng kịp thời chuyển đề tài “Muốn học cưỡi ngựa sao? Ta sẽ dạy nàng.”
Cưỡi ngựa? Gia Luật Hoàn Cai dừng một chút, nụ cười trên mặt lại thâm sâu hơn, “Khi nào?”
Tiêu Thiệu Củ suy nghĩ một chút rồi nói, “Hai ngày này ta sẽ đi săn, ngày mốt thì sao?”
“Ta lúc nào cũng có thể…” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Thiệu Củ, nàng đột nhiên hơi ngượng.
Để nàng ngẫm lại, đây là lần thứ hai bọn họ hẹn hò?
Gia Luật Hoàn Cai cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng hiện lên một chút ngọt ngào.
Có lẽ đó là tình yêu.
Đêm thảo nguyên yên tĩnh không một tiếng động, Gia Luật Hoàn Cai ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặt trăng treo cao, bị mây mù bao phủ, mơ hồ, quyến rũ và bí ẩn.
“Ánh trăng đêm nay đẹp quá.”[1] Nàng nhớ tới một câu rất phổ biến ở thời hiện đại, liền buột miệng nói.
Tiêu Thiệu Củ nhìn theo nàng, cũng đồng ý gật đầu, “Rất đẹp.”
Chàng chỉ nhìn trong chốc lát liền thu hồi ánh mắt, chàng không biết đã trải qua bao nhiêu đêm trên thảo nguyên, lúc nào cũng có ánh trăng lạnh lẽo như vậy đi cùng. Tiêu Thiệu Củ nhìn về phía Gia Luật Hoàn Cai, tiểu cô nương còn đang chăm chú nhìn bầu trời đêm, nhưng nàng không biết rằng mình còn chói mắt hơn nhiều so với mặt trăng.
Tiêu Thiệu Củ còn đang suy nghĩ có nên nói cho Gia Luật Hoàn Cai biết rằng mình thật sự là cữu cữu của nàng hay không, nhưng lại cảm thấy rằng thời điểm thực sự không phù hợp.
Nhưng mà vừa rơi xuống nước, làm sao có thể đột nhiên mất đi trí nhớ?
Tiêu Thiệu Củ còn muốn nhìn nàng thêm vài lần nữa thì đã thấy Gia Luật Hoàn Cai cúi đầu, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Gia Luật Hoàn Cai vẫn cảm thấy kỳ lạ, hiện tại mới phản ứng lại, đêm hôm khuya khoắc, cô nam quả nữ, ở vùng hoang vu, một lời nói thôi cũng đủ khơi dậy những mơ mộng, bầu không khí này có thể không mơ hồ được không.
“Ta đi trước.” Nàng lui về phía sau vài bước, thấy Tiêu Thiệu Củ cũng không có ý ngăn cản, xoay người bỏ chạy.
Tiêu Thiệu Củ nhìn mái tóc bị gió thổi lên của tiểu cô nương, dường như có thứ gì đó lướt qua trái tim, ngứa ngáy, mềm mại, tê dại.
Chàng nhìn bóng lưng đang xa dần, cười khẽ hai tiếng, cảm giác này có một loại ấm áp khó hình dung, đủ để khiến chàng chìm đắm.
Gia Luật Hoàn Cai nghe nói rằng hai ngày qua mọi người đều đi câu cá và săn bắn bên bờ sông, nàng vốn cũng muốn đi xem, nhưng lại bị cảm lạnh, buồn bực ở trong lều hai ngày, khi cảm thấy cơ thể nàng chuyển biến tốt hơn, Mãn Ca mới yên tâm để cho nàng ra cửa.
“Không tồi, ít nhất có thể đuổi kịp Tiêu Thiệu Củ dạy ta cưỡi ngựa.” Gia Luật Hoàn Cai hít thật sâu không khí bên ngoài, trong lòng cảm thấy có chút may mắn.
Mãn Ca nghe vậy thì ở một bên cười trộm, công chúa để có thể đến cuộc hẹn của Tiêu đại nhân mà đã uống thuốc suốt mấy ngày nay, không nghĩ rằng công chúa từ nhỏ không thích thuốc đắng, hiện tại cũng có thể chủ động yêu cầu uống thuốc, thật sự là phá lệ lần đầu tiên.
Người mà Tiêu Thiệu Củ phái tới đã chờ ở bên ngoài từ sớm, thấy Gia Luật Hoàn Cai đi ra, liền dẫn đường cho nàng ở phía trước.
Để phù hợp với dịp này, hôm nay nàng mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, càng tôn lên vẻ diễm lệ và phóng khoáng của nàng, nhưng mặc dù nguyên thân có đủ một tủ trang phục cưỡi ngựa, nhưng lại không biết cưỡi ngựa.
Gia Luật Hoàn Cai nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện đây là nơi nàng tới tối hôm trước.
“Nơi này tương đối hẻo lánh, ít người, thích hợp để cưỡi ngựa.” Tiêu Thiệu Củ mặc một bộ áo bào màu đen, dắt theo một con ngựa màu đen, từ xa đi tới nói, “Con ngựa này tính tình hiền dịu, vóc người không lớn, thích hợp cho nữ tử cưỡi.”
Gia Luật Hoàn Cai nghe vậy, có chút tò mò đi đến bên cạnh con ngựa, cẩn thận sờ sờ cái bờm của nó, chỉ thấy con ngựa dường như hiểu lòng người, liền dụi miệng vào lòng bàn tay nàng.
Nàng gần như yêu con ngựa này ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì thế xoay người hỏi Tiêu Thiệu Củ, “Con ngựa này có tên không?”
“Không có.” Tiêu Thiệu Củ cười nhìn nàng, “Sau này nàng là chủ nhân của nó, tên do nàng quyết định.”
Gia Luật Hoàn Cai nhớ tới khi còn bé trong nhà mình từng nuôi một con chó vàng, hình như tên là A Hoa.
“A Hoa, sau này ngươi tên là A Hoa nha.” Gia Luật Hoàn Cai nói xong lại vuốt ve bộ lông óng ả của con ngựa.
Tiêu Thiệu Củ nhìn con ngựa đen tuyền này, không biết vì sao tiểu cô nương lại gọi nó là A Hoa, thật ra con ngựa của chàng cũng không có tên, nhưng ngựa có thể cưỡi được là được rồi, còn để ý cái gì khác làm gì.
Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ hưng phấn của tiểu cô nương, theo ý nàng là được rồi.
Tiêu Thiệu Củ chọn ngựa thấp hơn một chút, lần này chàng đã dạy hai lần, Gia Luật Hoàn Cai đã dễ dàng cưỡi lên.
Nghĩ rằng Gia Luật Hoàn Cai mới học sơ sơ, Tiêu Thiệu Củ không dám để ngựa chạy quá nhanh, chỉ ở một bên dắt dây cương, đi chậm rãi.
“Không thú vị chút nào…” Gia Luật Hoàn Cai ngồi trên lưng ngựa nhỏ giọng nói thầm, tốc độ này thậm chí còn không nhanh bằng con ngựa mà nàng cưỡi ở Nội Mông Cổ, hướng dẫn viên đó đã kéo thật xa ở phía trước, con ngựa bắt đầu chạy bước nhỏ.
“Tiêu Thiệu Củ, nhanh chút đi.” Nàng vẫy vẫy tay ra hiệu.
Tiêu Thiệu Củ hơi bất lực, hơi buông lỏng dây thừng trong tay, làm cho ngựa chạy nhanh hơn một chút.
Nhưng chàng không nghĩ rằng Gia Luật Hoàn Cai lại thích theo đuổi sự kích thích, thấy tốc độ tăng nhanh, nàng vỗ lưng ngựa một cái, chàng không bắt được dây cương, trơ mắt nhìn con ngựa dẫn theo Gia Luật Hoàn Cai chạy ra ngoài.
||||| Truyện đề cử: |||||
[1] “Ánh trăng hôm nay đẹp quá” và chuyện tỏ tình của người Nhật
Sẽ rất khó để bạn nghe thấy người Nhật thể hiện tình yêu bằng câu “Anh yêu em” “Anh nhớ em”, họ thường dùng những yếu tố ngoại cảnh để diễn đạt, nhắc đến đây phải kể đến câu chuyện về đại văn hào Natsume Soseki. Khi ông còn là giáo viên Anh ngữ, học trò dịch thẳng nghĩa I love you tiếng Anh sang tiếng Nhật là 我君を愛す」 (ware kimi wo aisu: tôi yêu em) nhưng ông không đồng ý.
Soseki cho rằng “Người Nhật không có nói như vậy” vì nó không thể hiện được đặc tính người Nhật. Muốn nói I love you qua tiếng Nhật phải nói là「月がきれいですね」 (tsuki ga kirei desu ne: Ánh trăng nay đẹp quá nhỉ)! Nó cho thấy sự “vòng vo” trong giao tiếp cũng như liên kết chặt chẽ của tâm tư người Nhật với thời tiết, thiên nhiên hàng ngày. Thật rắc rối quá nhỉ!