Chương : 16
Khi Dương Thiên Phong đến được thành môn cũng là lúc đoàn kiệu tiến nhập Kim đô. Chỉ thấy Nhạc Xích Vũ một thân giá y truyền thống của Kim quốc đỏ rực tú văn cùng tú văn trên giá bào của hắn chính là một đôi. Đầu nàng đội khăn hỉ bốn góc tú như ý cát tường, chân mang hài thêu đồng văn, hai tay phủng một trái táo đỏ rực.
Sa trướng hồng sắc của cổ kiệu to được buộc gọn sang hai bên lộ ra dáng người tiểu kiều của tân nương tử. Nàng ngồi ngay ngắn, hai chân khép gọn gàng. Dưới lớp khăn hỉ đôi môi mỏng mím chặt, bởi nghĩ không ra cách tẩu thoát mà bị bức mặt giá y tiến Kim đô.
Thật sự nghĩ không ra, nàng bày kế chu toàn thế này mà vẫn bị người phát hiện bắt trở về. Cho dù nàng suy nghĩ thêm vài kiếp nữa cũng sẽ nghĩ không ra đây hết thảy là do vị sỏa trượng phu của mình làm.
Dương Thiên Phong vừa thấy được thê tử liền háo hức chạy ào tới, miệng không ngừng gọi ‘nương tử nương tử’. Chỉ là bên ngoài quá ồn cũng với đang lâm vào trầm tư nên Nhạc Xích Vũ căn bản nghe không được.
Dương Thiên Phong không đợi kiệu phu hạ kiệu mà là trực tiếp leo lên. Hắn được sự trợ giúp của Trạch Nghiễm mà thuận lợi leo lên cổ kiệu to. Mười sáu kiệu phu vì tân nương tử nháo phải khởi hành không ngừng nghỉ đã là rất mệt nay trọng lượng lại tăng thêm một khiến ai cũng thầm than trời kêu đất.
Hắn leo lên kiệu ngồi bên cạnh thê tử cười tủm tỉm: “Nương tử nương tử, nàng vì sao lúc này mới đến, ta đã chờ nàng rất lâu a.” Hắn vốn nghĩ nàng sẽ đến sớm nên chuẩn bị không ít thứ cho nàng. Thôi thì, nàng cũng đã đến rồi, chỉ còn bái đường hoàn liền đã chính thức trở thành thê tử của hắn rồi.
Nhạc Xích Vũ bị âm thanh của hắn khiến cho giật nảy mình. Nàng ngồi nhích sang một bên để tránh kiệu bị lệch. Dương Thiên Phong cũng nhích người gần sang phía nàng. Sợ nàng cách xa mình, hắn vòng tay ra sau giữ lấy eo đến tránh nàng động đậy.
Tay còn lại tháo tay nải trên lưng xuống rồi trải ra nói: “Nương tử nương tử, ta biết nàng đi đường mệt mỏi có chuẩn bị thức ăn cùng nước uống cho nàng đây.”
Nhạc Xích Vũ dưới khăn hỉ nhìn thấy được trong tay nải có một bầu nước cùng mấy thứ điểm tâm. Mà đây còn là điểm tâm của Kim quốc nàng thích ăn nhất nữa chứ, đột nhiên lại xúc động, sống mũi cay cay.
Nàng rất khát nước nhưng lại không thể cứ như vậy cầm bầu nước lên mà ngửa cổ uống được, nàng lạnh nhạt đáp: “Ta ăn táo được rồi.” Dứt lời nàng đưa trái táo trong tay mang lên miệng cắn. Đời trước nàng nâng niu cầm trái táo đến tận tân phòng mà cuộc sống cũng chẳng trọn vẹn vậy thì giữ lễ nghi này để làm gì.
Dương Thiên Phong thấy nàng cắm hết một ngụm hắn đưa tay đoạt lấy trái táo của nàng đưa lên miệng cũng cắn tại nơi nàng vừa cắn: “Ta cũng ăn táo a.” Hắn ăn xong lại mang trái táo kia đưa đến miệng nhỏ dưới chiếc khăn của thê tử.
Bách tính xung quanh nhìn thấy một màn mà nói không nên lời, nữ nhân thì ganh tỵ, nam nhân cảm thấy hổ thẹn. Có lẽ đây thực sự gọi là nhất kiến chung tình a. Nhìn trên cổ kiệu hai thân ảnh đỏ rực cứ như là đôi uyên ương dính nhau không rời vậy.
Nhạc Xích Vũ nhìn thấy trái táo được đưa đến miệng nàng cũng há miệng ra cắn. Hắn là trượng phu của nàng, hắn uy nàng dùng táo. Nhớ lại đời trước hắn dỗ ngọt nàng cũng từng uy nàng dùng bữa.
Thấy thê tử không có bài xích, Dương Thiên Phong nhoẻn miệng cười mãn nguyện, cái tay từ eo nàng dời đến bên tay nàng chậm rãi nắm lấy. Hắn biết, chỉ cần một ngày hắn còn trang sỏa nàng cũng sẽ yêu hắn như đời trước vậy.
“Nương tử nương tử, những món này là ở Kim quốc mới có, nàng cũng ăn thử một chút đi.” Đời trước hắn từng được trù tử trong phủ báo qua khẩu vị của nàng nên hôm nay trời còn chưa sáng cố ý để trù sư làm cho nàng.
“Ân.” Nhạc Xích Vũ đưa tay cầm lấy một khối điểm tâm đưa lên mũi ngửi qua rồi cho vào miệng. Năm năm ở Ngạn quốc nàng không hề dùng qua những thứ này nữa, thật nhớ hướng vị của nó.
Dương Thiên Phong thầm trách bản thân không ngừng. Đến ly đựng nước hắn cũng quên mang, thê tử làm sao có thể dùng bầu nước mà uống. Hắn nhìn Trạch Nghiễm hô to: “Mau mang ly đến đây.”
Trạch Nghiễm bất đắc dĩ chạy đến một quán gần đó hỏi mua một chiếc ly mới. Chủ quán hào sảng tặng ly không cần phải trả, dù gì cũng là vương gia đại hôn.
Tiếp nhận ly từ tay Trạch Nghiễm Dương Thiên Phong rót một ly nước đưa cho thê tử. Nhạc Xích Vận nhận lấy rồi cứ thế mà uống, nàng khát sắp chết rồi.
Cứ như vậy đôi phu thê chưa bái đường nào đó dưới con mắt của bách tính mà ân ái ngồi trên cổ kiệu dùng bữa ngon lành. Đây cũng là hiện tượng đầu tiên trong lịch sử hình thành quốc mới có. Ai cũng thầm thán, đúng là chuyện gì cũng có lần đầu tiên.
Kiệu dừng lại trước Xương vương phủ, vừa hạ, hỉ nương vui vẻ tiến đến cõng tân nương chỉ là còn chưa kịp làm gì đã bị Dương Thiên Phong dành trước. Hắn ngồi xổm trước mặt Nhạc Xích Vũ nói: “Nương tử nương tử, ta cõng nàng.”
Nhạc Xích Vũ không chút từ chối mà thuận theo để hắn cõng, hiện nàng mà chống đối nhất định khó đào tẩu, ngoan ngoãn một chút mới không bị nghi ngờ. Mặt nàng vùi vào trong hõm vai của hắn cọ co, trượng phu của nàng, sắp tới sẽ không gặp lại nữa.
Dương Thiên Phong cõng thê tử một đường đến thẳng chính sảnh, mọi người trong chính sảnh nhìn thấy đều là trợn to mắt không thể tin. Vì sao có thể vì một xấu nữ mà hạ mình như thế a?
Chỉ là ngạc nhiên qua đi liền bắt đầu ngồi ngăn ngắn xem bái đường. Lễ hoàn Nhạc Xích Vũ được hỉ nương mang trở về tân phòng. Dương Thiên Phong lon ton chạy theo lại bị giữ lại tra tấn một phen, khiến hắn muốn lập tức đại khai sát giới.
Nhạc Xích Vũ ngồi trong tân phòng một mình tự mình kéo đi khăn hỉ. Nàng đảo mắt một vòng nhìn qua lễ vật được chất đầy trên bàn rồi xem món nào quý giá mang đi được liền mang hết lên mình. Đời trước nàng ngu ngốc thứ gì cũng không mang theo, kết quả nếu không gặp được Dương Thiên An sợ rằng sớm đói mà chết.
Sau khi mang đầy trang sức lên người nàng mở cửa ra vội vàng tìm cách trèo lên vách tường cao mà trốn. Nàng đối với cái phủ này cũng xem như nắm gọn trong lòng bàn tay nên không khó tìm được tường ở gần hậu môn không người.
Nàng té lên té xuống không ít lần mới trèo lên được, một chân đang qua được tường bên kia rồi chỉ cần mang cả chân kia qua liền tiếp đất an toàn. Chỉ là vừa định nhấc chân đã thấy cổ chân nàng bị một bàn tay to nắm lấy, tiếp đến chính là âm thanh khả ái quen thuộc truyền vào trong tai.
“Nương tử nương tử, nàng muốn đi đâu?”
Quay sang nhìn xuống chỉ thấy Dương Thiên Phong nắm lấy cổ chân của mình, ánh mắt ngập tràn trong trẻo thiên chân mà chớp chớp khiến nàng có chút chột dạ. Hắn không đi cùng đám người kia vui mừng chạy đến phá hỏng việc tốt của nàng làm gì.
Chân của nữ nhân mà có thể tùy tiện muốn nắm là nắm sao? Đời trước nàng cùng hắn chỉ là một đôi phu thê hữu danh vô thực, những cử chỉ quá thân mật sẽ không có xảy ra, hiện bị hắn túm nàng cũng có chút xấu hổ. Cứ như lén lút đi gặp tình nhân bị trượng phu bắt gặp vậy.
Dương Thiên Phong vốn là muốn viện cớ chạy về tìm thê tử, chỉ là hắn thấy được Trạch Nghiễm ra ám hiệu báo, ám vệ báo lại thê tử muốn đào tẩu hắn không để ý thứ gì mà chạy đến. Cũng may hắn đếp kịp lúc, nếu là trễ một khắc chính là lại như đời trước lật tung toàn Kim quốc mà tìm thê tử trở về a.
Chỉ là nhìn thê tử muốn tránh mình thế này hắn không khỏi chua xót trong lòng. Hắn không còn như đời trước mở miệng mắng nàng là xấu nữ, cũng không có luôn miệng bảo thê tử của hắn là đệ nhất mỹ nhân đại lục Nhạc Thanh Loan nữa, nàng nhất định là sợ hắn sẽ quên nàng.
Trong lúc hắn đau lòng nhìn mình thì Nhạc Xích Vũ không chút do dự vung chân đá lên. Không có đề phòng Dương Thiên Phong ngã xuống đất. Tim nàng một nhói muốn nhảy xuống đỡ hắn nhưng lại có một cổ cảm giác đời trước níu lại không cho nàng làm như thế, nó thôi thúc nàng phải lập tức rời khỏi trước khi quá muộn.
Cả hai còn chưa kịp làm gì đã thấy Thiệu Khánh đế Thiệu Khánh hậu bước đến. Thu trọn một màn kia vào mắt Thiệu Khánh đế tức giận mại nhanh cước bộ bước đến trừng mắt Nhạc Xích Vũ nộ quát: “Ngươi đang làm gì?”
Sa trướng hồng sắc của cổ kiệu to được buộc gọn sang hai bên lộ ra dáng người tiểu kiều của tân nương tử. Nàng ngồi ngay ngắn, hai chân khép gọn gàng. Dưới lớp khăn hỉ đôi môi mỏng mím chặt, bởi nghĩ không ra cách tẩu thoát mà bị bức mặt giá y tiến Kim đô.
Thật sự nghĩ không ra, nàng bày kế chu toàn thế này mà vẫn bị người phát hiện bắt trở về. Cho dù nàng suy nghĩ thêm vài kiếp nữa cũng sẽ nghĩ không ra đây hết thảy là do vị sỏa trượng phu của mình làm.
Dương Thiên Phong vừa thấy được thê tử liền háo hức chạy ào tới, miệng không ngừng gọi ‘nương tử nương tử’. Chỉ là bên ngoài quá ồn cũng với đang lâm vào trầm tư nên Nhạc Xích Vũ căn bản nghe không được.
Dương Thiên Phong không đợi kiệu phu hạ kiệu mà là trực tiếp leo lên. Hắn được sự trợ giúp của Trạch Nghiễm mà thuận lợi leo lên cổ kiệu to. Mười sáu kiệu phu vì tân nương tử nháo phải khởi hành không ngừng nghỉ đã là rất mệt nay trọng lượng lại tăng thêm một khiến ai cũng thầm than trời kêu đất.
Hắn leo lên kiệu ngồi bên cạnh thê tử cười tủm tỉm: “Nương tử nương tử, nàng vì sao lúc này mới đến, ta đã chờ nàng rất lâu a.” Hắn vốn nghĩ nàng sẽ đến sớm nên chuẩn bị không ít thứ cho nàng. Thôi thì, nàng cũng đã đến rồi, chỉ còn bái đường hoàn liền đã chính thức trở thành thê tử của hắn rồi.
Nhạc Xích Vũ bị âm thanh của hắn khiến cho giật nảy mình. Nàng ngồi nhích sang một bên để tránh kiệu bị lệch. Dương Thiên Phong cũng nhích người gần sang phía nàng. Sợ nàng cách xa mình, hắn vòng tay ra sau giữ lấy eo đến tránh nàng động đậy.
Tay còn lại tháo tay nải trên lưng xuống rồi trải ra nói: “Nương tử nương tử, ta biết nàng đi đường mệt mỏi có chuẩn bị thức ăn cùng nước uống cho nàng đây.”
Nhạc Xích Vũ dưới khăn hỉ nhìn thấy được trong tay nải có một bầu nước cùng mấy thứ điểm tâm. Mà đây còn là điểm tâm của Kim quốc nàng thích ăn nhất nữa chứ, đột nhiên lại xúc động, sống mũi cay cay.
Nàng rất khát nước nhưng lại không thể cứ như vậy cầm bầu nước lên mà ngửa cổ uống được, nàng lạnh nhạt đáp: “Ta ăn táo được rồi.” Dứt lời nàng đưa trái táo trong tay mang lên miệng cắn. Đời trước nàng nâng niu cầm trái táo đến tận tân phòng mà cuộc sống cũng chẳng trọn vẹn vậy thì giữ lễ nghi này để làm gì.
Dương Thiên Phong thấy nàng cắm hết một ngụm hắn đưa tay đoạt lấy trái táo của nàng đưa lên miệng cũng cắn tại nơi nàng vừa cắn: “Ta cũng ăn táo a.” Hắn ăn xong lại mang trái táo kia đưa đến miệng nhỏ dưới chiếc khăn của thê tử.
Bách tính xung quanh nhìn thấy một màn mà nói không nên lời, nữ nhân thì ganh tỵ, nam nhân cảm thấy hổ thẹn. Có lẽ đây thực sự gọi là nhất kiến chung tình a. Nhìn trên cổ kiệu hai thân ảnh đỏ rực cứ như là đôi uyên ương dính nhau không rời vậy.
Nhạc Xích Vũ nhìn thấy trái táo được đưa đến miệng nàng cũng há miệng ra cắn. Hắn là trượng phu của nàng, hắn uy nàng dùng táo. Nhớ lại đời trước hắn dỗ ngọt nàng cũng từng uy nàng dùng bữa.
Thấy thê tử không có bài xích, Dương Thiên Phong nhoẻn miệng cười mãn nguyện, cái tay từ eo nàng dời đến bên tay nàng chậm rãi nắm lấy. Hắn biết, chỉ cần một ngày hắn còn trang sỏa nàng cũng sẽ yêu hắn như đời trước vậy.
“Nương tử nương tử, những món này là ở Kim quốc mới có, nàng cũng ăn thử một chút đi.” Đời trước hắn từng được trù tử trong phủ báo qua khẩu vị của nàng nên hôm nay trời còn chưa sáng cố ý để trù sư làm cho nàng.
“Ân.” Nhạc Xích Vũ đưa tay cầm lấy một khối điểm tâm đưa lên mũi ngửi qua rồi cho vào miệng. Năm năm ở Ngạn quốc nàng không hề dùng qua những thứ này nữa, thật nhớ hướng vị của nó.
Dương Thiên Phong thầm trách bản thân không ngừng. Đến ly đựng nước hắn cũng quên mang, thê tử làm sao có thể dùng bầu nước mà uống. Hắn nhìn Trạch Nghiễm hô to: “Mau mang ly đến đây.”
Trạch Nghiễm bất đắc dĩ chạy đến một quán gần đó hỏi mua một chiếc ly mới. Chủ quán hào sảng tặng ly không cần phải trả, dù gì cũng là vương gia đại hôn.
Tiếp nhận ly từ tay Trạch Nghiễm Dương Thiên Phong rót một ly nước đưa cho thê tử. Nhạc Xích Vận nhận lấy rồi cứ thế mà uống, nàng khát sắp chết rồi.
Cứ như vậy đôi phu thê chưa bái đường nào đó dưới con mắt của bách tính mà ân ái ngồi trên cổ kiệu dùng bữa ngon lành. Đây cũng là hiện tượng đầu tiên trong lịch sử hình thành quốc mới có. Ai cũng thầm thán, đúng là chuyện gì cũng có lần đầu tiên.
Kiệu dừng lại trước Xương vương phủ, vừa hạ, hỉ nương vui vẻ tiến đến cõng tân nương chỉ là còn chưa kịp làm gì đã bị Dương Thiên Phong dành trước. Hắn ngồi xổm trước mặt Nhạc Xích Vũ nói: “Nương tử nương tử, ta cõng nàng.”
Nhạc Xích Vũ không chút từ chối mà thuận theo để hắn cõng, hiện nàng mà chống đối nhất định khó đào tẩu, ngoan ngoãn một chút mới không bị nghi ngờ. Mặt nàng vùi vào trong hõm vai của hắn cọ co, trượng phu của nàng, sắp tới sẽ không gặp lại nữa.
Dương Thiên Phong cõng thê tử một đường đến thẳng chính sảnh, mọi người trong chính sảnh nhìn thấy đều là trợn to mắt không thể tin. Vì sao có thể vì một xấu nữ mà hạ mình như thế a?
Chỉ là ngạc nhiên qua đi liền bắt đầu ngồi ngăn ngắn xem bái đường. Lễ hoàn Nhạc Xích Vũ được hỉ nương mang trở về tân phòng. Dương Thiên Phong lon ton chạy theo lại bị giữ lại tra tấn một phen, khiến hắn muốn lập tức đại khai sát giới.
Nhạc Xích Vũ ngồi trong tân phòng một mình tự mình kéo đi khăn hỉ. Nàng đảo mắt một vòng nhìn qua lễ vật được chất đầy trên bàn rồi xem món nào quý giá mang đi được liền mang hết lên mình. Đời trước nàng ngu ngốc thứ gì cũng không mang theo, kết quả nếu không gặp được Dương Thiên An sợ rằng sớm đói mà chết.
Sau khi mang đầy trang sức lên người nàng mở cửa ra vội vàng tìm cách trèo lên vách tường cao mà trốn. Nàng đối với cái phủ này cũng xem như nắm gọn trong lòng bàn tay nên không khó tìm được tường ở gần hậu môn không người.
Nàng té lên té xuống không ít lần mới trèo lên được, một chân đang qua được tường bên kia rồi chỉ cần mang cả chân kia qua liền tiếp đất an toàn. Chỉ là vừa định nhấc chân đã thấy cổ chân nàng bị một bàn tay to nắm lấy, tiếp đến chính là âm thanh khả ái quen thuộc truyền vào trong tai.
“Nương tử nương tử, nàng muốn đi đâu?”
Quay sang nhìn xuống chỉ thấy Dương Thiên Phong nắm lấy cổ chân của mình, ánh mắt ngập tràn trong trẻo thiên chân mà chớp chớp khiến nàng có chút chột dạ. Hắn không đi cùng đám người kia vui mừng chạy đến phá hỏng việc tốt của nàng làm gì.
Chân của nữ nhân mà có thể tùy tiện muốn nắm là nắm sao? Đời trước nàng cùng hắn chỉ là một đôi phu thê hữu danh vô thực, những cử chỉ quá thân mật sẽ không có xảy ra, hiện bị hắn túm nàng cũng có chút xấu hổ. Cứ như lén lút đi gặp tình nhân bị trượng phu bắt gặp vậy.
Dương Thiên Phong vốn là muốn viện cớ chạy về tìm thê tử, chỉ là hắn thấy được Trạch Nghiễm ra ám hiệu báo, ám vệ báo lại thê tử muốn đào tẩu hắn không để ý thứ gì mà chạy đến. Cũng may hắn đếp kịp lúc, nếu là trễ một khắc chính là lại như đời trước lật tung toàn Kim quốc mà tìm thê tử trở về a.
Chỉ là nhìn thê tử muốn tránh mình thế này hắn không khỏi chua xót trong lòng. Hắn không còn như đời trước mở miệng mắng nàng là xấu nữ, cũng không có luôn miệng bảo thê tử của hắn là đệ nhất mỹ nhân đại lục Nhạc Thanh Loan nữa, nàng nhất định là sợ hắn sẽ quên nàng.
Trong lúc hắn đau lòng nhìn mình thì Nhạc Xích Vũ không chút do dự vung chân đá lên. Không có đề phòng Dương Thiên Phong ngã xuống đất. Tim nàng một nhói muốn nhảy xuống đỡ hắn nhưng lại có một cổ cảm giác đời trước níu lại không cho nàng làm như thế, nó thôi thúc nàng phải lập tức rời khỏi trước khi quá muộn.
Cả hai còn chưa kịp làm gì đã thấy Thiệu Khánh đế Thiệu Khánh hậu bước đến. Thu trọn một màn kia vào mắt Thiệu Khánh đế tức giận mại nhanh cước bộ bước đến trừng mắt Nhạc Xích Vũ nộ quát: “Ngươi đang làm gì?”