Chương 29: Yến Tiệc Chiêu Đãi Công Thần
Rời khỏi Minh Chánh điện, Lê Dực Định đi đến Trường Thọ Cung ở cách biệt với hậu cung của các hậu phi về phía Tây.
Đã vài năm không đến đây, không ngờ mọi vật xung quanh đều nguyên trạng như ngày nào. Những sở thích tao nhã của Hoàng thái hậu bao năm cũng không thay đổi.
Trông thấy Lê Dực Định đã vào đến sân, Đỗ Thị Sen vội quỳ xuống hành lễ.
- Nô tì xin vấn an Thiện An vương.
- Ta đến đây vấn an Hoàng tổ mẫu. Người đã thức dậy hay chưa?
- Hồi bẩm Thiện An vương, Đức bà đã dậy từ sớm, nghe tin người đang hồi kinh, Đức bà đã đợi rất lâu ở tiền điện.
Lê Dực Định gật đầu và đi vào bên trong. Nhìn thấy Hoàng thái hậu đang thưởng trà thì vui vẻ quỳ xuống hành lễ.
- Tôn nhi xin bái kiến Hoàng tổ mẫu.
- Mau! Mau đứng lên!
Hoàng thái hậu đưa tay hối thúc, nhìn đứa cháu đã lâu không gặp mà mừng rỡ vô cùng.
- Ngồi đi! Con mau ngồi đây để Hoàng tổ mẫu nhìn xem thế nào.
Trong chốn thâm cung này ở đâu mà không mưu mô toan tính. Năm ấy không nhờ Hoàng thái hậu mang về tẩm cung bồi dưỡng thì không biết Lê Dực Định đã bỏ xác ở nơi xó xỉnh nào. Có khi mất mạng bao giờ cũng chẳng ai hay.
Lê Dực Định ngồi xuống bên cạnh người trên trường kỷ, hỏi:
- Nhiều năm tôn nhi đã không hồi kinh, Hoàng tổ mẫu vẫn khoẻ mạnh chứ?
Hoàng thái hậu ngậm ngùi gật đầu, chất giọng chợt run run:
- Lão bà như ta sống trong bốn bức tường thành đương nhiên là ổn. Còn con đây này, bôn ba khắp chốn, nhà có nhưng không thể về.
- Chẳng phải tôn nhi đã hồi kinh rồi sao? Sau này mỗi ngày tôn nhi đều vào cung vấn an Hoàng tổ mẫu.
Hoàng thái hậu mỉm cười đôn hậu, nắm lấy bàn tay đầy vết chai sần của Dực Định mà vỗ về:
- Lần trước bị trúng độc đã ra sao rồi? Đã giải trừ hết rồi chứ?
- Người an tâm, tôn nhi đã hoàn toàn khoẻ mạnh.
- Vậy là tốt rồi!
Hoàng thái hậu thở dài, sắc mặt không được thoải mái:
- Nói tới nói lui thì ta vẫn không an tâm về con. Con nhìn xem, ngoài thập lục và thập thất còn nhỏ thì ngay cả thập ngũ cũng đã lập vương phi, trắc phi rồi phủ thiếp đầy đủ cả. Dẫu rằng con ít khi ở vương phủ nhưng cũng phải có người tề gia. Theo như ta thấy thì đích nữ của Lại bộ thượng thư Trương Văn Quảng, công dung ngôn hạnh, hiền thục đoan trang, rất thích hợp nạp làm chánh phi. Còn trắc phi hay phủ thiếp thì nên chọn người ở ban quan võ, như vậy mới có thể phò tá cho con được.
Lại là những lời hối thúc của Hoàng thái hậu. Kể từ lúc Lê Dực Định đến tuổi thành lập gia thất thì lần nào gặp mặt cũng đều nghe những lời thúc giục này. Nghe riết thành quen, hắn hiện tại cũng không kích động như những lần trước nữa.
- Hoàng tổ mẫu nói không sai nhưng tôn nhi chưa từng gặp mặt, cũng không thân thuộc với các nàng ấy. Tôn nhi sanh ra đã thuộc về chiến trường khói lửa, thường xuyên ở lại quân doanh sống xa nhà, nếu nạp vào vương phủ sẽ khiến các nàng ấy tủi thân lắm.
- Nhưng con đã không còn nhỏ, cũng phải tính cho hậu tự sau này. Ta không nhìn cũng đủ thấy vương phủ bây giờ lạnh lẽo ra sao. Ta không biết vì lý do gì nhưng con sống bên ngoài, không thể có tư tâm với nữ nhân chốn nhân gian. Nếu con muốn cưới hỏi với thường dân thì con phải là một nam nhân tầm thường.
Tựa khủy tay lên bàn trà, Hoàng thái hậu tiếp lời:
- Sanh ra là người của Hoàng gia, quan trọng nhất phải tìm hậu thuẫn cho chính mình, con từ nhỏ đã không có thân mẫu nên càng phải nạp Vương phi gia thế hiển hách một chút. Đạo lý giản đơn này ta không tin rằng con không hiểu. Vương phi phải có xuất thân danh môn cao quý, tệ lắm cũng là chính tam phẩm. Ta tính toán nhiều như vậy chỉ vì lo nghĩ cho con, lo cho hậu tự sau này.
Lê Dực Định im lặng không nói gì. Hắn biết Hoàng thái hậu là người yêu thương mình nhất, việc gì cũng suy nghĩ chu toàn. Nhưng hắn không muốn vì quyền thế áp bức lấy cuộc sống riêng tư của mình.
Lúc nào hậu cung cũng đầy mưu kế, đến thân mẫu của hắn cũng bị hãm hại. Bao nhiêu năm sống trong bầu không khí này thì còn điều gì Lê Dực Định vẫn chưa thấy? Vương phủ khác gì một góc nhỏ của hậu cung đâu.
Hắn muốn gặp được người tâm đầu ý hợp rồi mới tính đến chuyện mai sau. Dẫu chỉ nạp mỗi Vương phi thôi cũng được. Tốt nhất không nên đi vào vết xe đổ năm xưa khiến người nào đó lại phải chịu uất ức.
- Không nói nữa! Nói với con nhiều đến mấy thì cũng bằng thừa.
Hoàng thái hậu thở dài rồi cầm tách trà hớp một ngụm. Nuôi dưỡng bao lâu chẳng lẽ không hiểu được tính cách của hoàng tôn là gì.
- Ta nghe nói ở doanh trại đã có người chẩn trị giúp con. Có đưa người ấy hồi kinh không?
- Nàng ấy chữa trị xong thì vội vàng đi mất. Cũng không để tôn nhi cho người hộ tống hồi hương.
Đưa mắt nhìn sắc mặt vẫn trầm tĩnh của Lê Dực Định, Hoàng thái hậu không nhận ra điều gì nên cũng không nghĩ ngợi nhiều.
- Cứu được mạng của con là đã lập được đại công. Sắp xếp mọi thứ ổn định rồi cho người đi đón nàng ta đến kinh thành diện thánh, ta cũng muốn trọng thưởng công lao.
- Hoàng tổ mẫu an tâm, tôn nhi sẽ làm ổn thỏa.
…
Buổi tối Hoàng đế đã mở yến tiệc chiêu đãi Hoàng thất và các tướng lĩnh có công trong trận chiến lần này. Bên trong Liên Yến Điện ca vũ thay nhau múa hát không ngừng, tiếng đàn vang vọng cả mọi ngóc ngách trong cung cấm.
Dẫu yến tiệc rất náo nhiệt và ấm áp nhưng trong lòng Lê Dực Định từ lâu đã nguội lạnh. Bàn tiệc trên cao, bên cạnh Hoàng đế là Hoàng hậu, người đã bức chết thân mẫu của hắn. Bàn tiệc đầu tiên ở phía đối diện, đứng đầu chúng hậu phi là Vân Âm Nguyên phi, người năm xưa tìm mọi cách để hắn không được gặp gỡ Hoàng đế. Bao nhiêu năm qua, ai nấy đều hưởng mọi vinh hoa phú quý nhưng thân mẫu của hắn lại lạnh lẽo, cô độc ở tẩm lăng. Nếu không nhờ Diệp Xuân Thứ phi minh oan thì có lẽ bấy giờ lăng tẩm đường hoàng cũng không có.
Trên tay Hoàng hậu là một con mèo, cống phẩm của nước chư hầu phía Tây. Vuốt ve nó vài cái, Hoàng hậu đưa lại cho cung nữ thân cận rồi hỏi Lê Dực Định:
- Sắc mặt của Dực Định hôm nay không được tốt. Có món nào không vừa ý con sao?
Lê Dực Định đứng dậy, hai tay vòng ở phía trước, vẫn giữ phong thái điềm đạm thường ngày và đáp:
- Những ngày qua đường xá xa xôi, tâm trí của nhi thần khó được tỉnh táo như ngày thường. Đa tạ Hoàng mẫu đã quan tâm.
- Không sao là tốt! Chúng ta đều là người nhà, con cứ dùng yến thoải mái là được rồi.
- Dạ!
Hoàng đế nâng chung rượu rồi nhìn bao quát xung quanh, cuối cùng đã dừng mắt ở Lê Dực Định:
- Dực Định, chiến sự lần này quan trọng, con không những xua được giặc xâm lăng mà còn giúp phụ hoàng mở rộng bờ cõi, lập không ít công lao. Nay trẫm thăng làm Đại vương, ban phong hiệu Khiêm Hoà, truy phong Cát Hiền phi Chu Thị làm Cát Nhã Nguyên phi.
Lê Dực Định bước ra giữa Điện, quỳ xuống đất khấu đầu:
- Nhi thần đa tạ phụ hoàng.
[Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng Khiêm Hoà Đại vương!]
Trước sự vinh sủng dành cho Lê Dực Định, Vân Âm Nguyên phi ở phía đối diện đã siết chặt chung rượu từ lúc nào.
Không ngờ lại có ngày này. E rằng quãng thời gian sắp tới sẽ khó tính toán rồi đây.
Giương mắt nhìn hắn, Vân Âm Nguyên phi nở một nụ cười hiền.
- Dực Định quả là hiền tài của nước ta. Nguyên mẫu phi không có gì cao sang để tặng cho con cả, chỉ là khi biết tin con thắng trận nên đã nhờ thúc thúc của Dư Mạnh tìm bằng được hải sâm ở phía Đông, ta đã đích thân hầm canh hải sâm rất lâu, trước dâng Bệ hạ và Lệnh bà, sau là ban thưởng cho con một phần.
- Nhi thần đa tạ Nguyên mẫu phi.
Cung nữ ở Trường Hưng Cung mang chén canh sâm đến chỗ Lê Dực Định và đặt xuống. Nhìn chén canh vẫn còn nghi ngút khói trước mặt, hắn tự biết bản thân không thể không đụng vào.
Từ lúc chén canh được mang ra, con mèo trong tay cung nữ cứ liên tục lêu gào, không ngừng vùng vẫy, khác hẳn tính khí ngoan ngoãn thường ngày của nó. Hoàng hậu gắp thức ăn, chỉ đặt đũa khác thường một chút mà cung nữ đã hiểu ý, hai tay thả lỏng để mèo dễ dàng thoát ra.
Con mèo cứ như đã bị mụ mị, nhắm thẳng Lê Dực Định mà lao vào. Bàn tiệc của hắn bị văng tung tóe, chén canh hải sâm cũng bị hất văng qua bàn tiệc của thập tam công chúa ngồi ngay bàn bên cạnh.
- Á!
Thập tam công chúa vì nóng mà hốt hoảng thốt lên. Các cung nữ cũng vội vàng chạy đến.
- Công chúa! Công chúa! Người có sao không?
Diễn biến diễn ra nhanh đến mức người tinh anh như Lê Dực Định cũng không kịp trở tay. Nhìn sang thập tam công chúa thì thấy chiếc vòng bạc trên tay nàng dần dà ngã sang màu đen. Hắn khẩn xin Hoàng đế cho truyền Ngự y lập tức.
Yến tiệc đang vui vẻ bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Hoàng hậu nhìn con mèo của mình vừa gây hoạ xong thì vội vã quỳ xuống khấu đầu.
- Xin bệ hạ thứ tội. Là lỗi của thần thiếp không biết dạy dỗ Hà Tử.
- Mau mang con súc sinh đó khuất mắt trẫm.
Thập tam công chúa nhanh chóng được đưa vào hậu điện. Cả buổi yến tiệc cũng không ngớt lời bàn tán ra vào. Tuy nhiên trước mặt là Hoàng đế nên không ai dám càng quấy luận thị phi một cách lộ liễu, tránh Long nhan thêm phẫn nộ.
Quỳ trước mặt Hoàng đế. Thấy sắc mặt trầm tư kia càng khiến Hoàng hậu không ngừng đắc ý trong lòng. Thập tam công chúa là công chúa nhỏ nhất, chưa đến tuổi gả đi nên vẫn còn ở lại Hoàng cung, thêm miệng lưỡi ngọt ngào, tinh anh thông tuệ nên được Hoàng đế muôn phần sủng ái. Bấy chừ mà có mệnh hệ nào thì chắc chắn kẻ đứng ở sau sẽ không hề an ổn.
Sau khi thập tam công chúa được đưa vào hậu điện không lâu thì Ngự y đã đi ra tâu rằng:
- Bẩm Bệ hạ, vết thương của công chúa không vấn đề chi, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian sẽ khỏi. Có điều chiếc vòng bạc của công chúa đã chuyển thành màu đen. E rằng trong thức ăn có độc.
Hoàng đế nhíu mày:
- Có độc?
Đã vài năm không đến đây, không ngờ mọi vật xung quanh đều nguyên trạng như ngày nào. Những sở thích tao nhã của Hoàng thái hậu bao năm cũng không thay đổi.
Trông thấy Lê Dực Định đã vào đến sân, Đỗ Thị Sen vội quỳ xuống hành lễ.
- Nô tì xin vấn an Thiện An vương.
- Ta đến đây vấn an Hoàng tổ mẫu. Người đã thức dậy hay chưa?
- Hồi bẩm Thiện An vương, Đức bà đã dậy từ sớm, nghe tin người đang hồi kinh, Đức bà đã đợi rất lâu ở tiền điện.
Lê Dực Định gật đầu và đi vào bên trong. Nhìn thấy Hoàng thái hậu đang thưởng trà thì vui vẻ quỳ xuống hành lễ.
- Tôn nhi xin bái kiến Hoàng tổ mẫu.
- Mau! Mau đứng lên!
Hoàng thái hậu đưa tay hối thúc, nhìn đứa cháu đã lâu không gặp mà mừng rỡ vô cùng.
- Ngồi đi! Con mau ngồi đây để Hoàng tổ mẫu nhìn xem thế nào.
Trong chốn thâm cung này ở đâu mà không mưu mô toan tính. Năm ấy không nhờ Hoàng thái hậu mang về tẩm cung bồi dưỡng thì không biết Lê Dực Định đã bỏ xác ở nơi xó xỉnh nào. Có khi mất mạng bao giờ cũng chẳng ai hay.
Lê Dực Định ngồi xuống bên cạnh người trên trường kỷ, hỏi:
- Nhiều năm tôn nhi đã không hồi kinh, Hoàng tổ mẫu vẫn khoẻ mạnh chứ?
Hoàng thái hậu ngậm ngùi gật đầu, chất giọng chợt run run:
- Lão bà như ta sống trong bốn bức tường thành đương nhiên là ổn. Còn con đây này, bôn ba khắp chốn, nhà có nhưng không thể về.
- Chẳng phải tôn nhi đã hồi kinh rồi sao? Sau này mỗi ngày tôn nhi đều vào cung vấn an Hoàng tổ mẫu.
Hoàng thái hậu mỉm cười đôn hậu, nắm lấy bàn tay đầy vết chai sần của Dực Định mà vỗ về:
- Lần trước bị trúng độc đã ra sao rồi? Đã giải trừ hết rồi chứ?
- Người an tâm, tôn nhi đã hoàn toàn khoẻ mạnh.
- Vậy là tốt rồi!
Hoàng thái hậu thở dài, sắc mặt không được thoải mái:
- Nói tới nói lui thì ta vẫn không an tâm về con. Con nhìn xem, ngoài thập lục và thập thất còn nhỏ thì ngay cả thập ngũ cũng đã lập vương phi, trắc phi rồi phủ thiếp đầy đủ cả. Dẫu rằng con ít khi ở vương phủ nhưng cũng phải có người tề gia. Theo như ta thấy thì đích nữ của Lại bộ thượng thư Trương Văn Quảng, công dung ngôn hạnh, hiền thục đoan trang, rất thích hợp nạp làm chánh phi. Còn trắc phi hay phủ thiếp thì nên chọn người ở ban quan võ, như vậy mới có thể phò tá cho con được.
Lại là những lời hối thúc của Hoàng thái hậu. Kể từ lúc Lê Dực Định đến tuổi thành lập gia thất thì lần nào gặp mặt cũng đều nghe những lời thúc giục này. Nghe riết thành quen, hắn hiện tại cũng không kích động như những lần trước nữa.
- Hoàng tổ mẫu nói không sai nhưng tôn nhi chưa từng gặp mặt, cũng không thân thuộc với các nàng ấy. Tôn nhi sanh ra đã thuộc về chiến trường khói lửa, thường xuyên ở lại quân doanh sống xa nhà, nếu nạp vào vương phủ sẽ khiến các nàng ấy tủi thân lắm.
- Nhưng con đã không còn nhỏ, cũng phải tính cho hậu tự sau này. Ta không nhìn cũng đủ thấy vương phủ bây giờ lạnh lẽo ra sao. Ta không biết vì lý do gì nhưng con sống bên ngoài, không thể có tư tâm với nữ nhân chốn nhân gian. Nếu con muốn cưới hỏi với thường dân thì con phải là một nam nhân tầm thường.
Tựa khủy tay lên bàn trà, Hoàng thái hậu tiếp lời:
- Sanh ra là người của Hoàng gia, quan trọng nhất phải tìm hậu thuẫn cho chính mình, con từ nhỏ đã không có thân mẫu nên càng phải nạp Vương phi gia thế hiển hách một chút. Đạo lý giản đơn này ta không tin rằng con không hiểu. Vương phi phải có xuất thân danh môn cao quý, tệ lắm cũng là chính tam phẩm. Ta tính toán nhiều như vậy chỉ vì lo nghĩ cho con, lo cho hậu tự sau này.
Lê Dực Định im lặng không nói gì. Hắn biết Hoàng thái hậu là người yêu thương mình nhất, việc gì cũng suy nghĩ chu toàn. Nhưng hắn không muốn vì quyền thế áp bức lấy cuộc sống riêng tư của mình.
Lúc nào hậu cung cũng đầy mưu kế, đến thân mẫu của hắn cũng bị hãm hại. Bao nhiêu năm sống trong bầu không khí này thì còn điều gì Lê Dực Định vẫn chưa thấy? Vương phủ khác gì một góc nhỏ của hậu cung đâu.
Hắn muốn gặp được người tâm đầu ý hợp rồi mới tính đến chuyện mai sau. Dẫu chỉ nạp mỗi Vương phi thôi cũng được. Tốt nhất không nên đi vào vết xe đổ năm xưa khiến người nào đó lại phải chịu uất ức.
- Không nói nữa! Nói với con nhiều đến mấy thì cũng bằng thừa.
Hoàng thái hậu thở dài rồi cầm tách trà hớp một ngụm. Nuôi dưỡng bao lâu chẳng lẽ không hiểu được tính cách của hoàng tôn là gì.
- Ta nghe nói ở doanh trại đã có người chẩn trị giúp con. Có đưa người ấy hồi kinh không?
- Nàng ấy chữa trị xong thì vội vàng đi mất. Cũng không để tôn nhi cho người hộ tống hồi hương.
Đưa mắt nhìn sắc mặt vẫn trầm tĩnh của Lê Dực Định, Hoàng thái hậu không nhận ra điều gì nên cũng không nghĩ ngợi nhiều.
- Cứu được mạng của con là đã lập được đại công. Sắp xếp mọi thứ ổn định rồi cho người đi đón nàng ta đến kinh thành diện thánh, ta cũng muốn trọng thưởng công lao.
- Hoàng tổ mẫu an tâm, tôn nhi sẽ làm ổn thỏa.
…
Buổi tối Hoàng đế đã mở yến tiệc chiêu đãi Hoàng thất và các tướng lĩnh có công trong trận chiến lần này. Bên trong Liên Yến Điện ca vũ thay nhau múa hát không ngừng, tiếng đàn vang vọng cả mọi ngóc ngách trong cung cấm.
Dẫu yến tiệc rất náo nhiệt và ấm áp nhưng trong lòng Lê Dực Định từ lâu đã nguội lạnh. Bàn tiệc trên cao, bên cạnh Hoàng đế là Hoàng hậu, người đã bức chết thân mẫu của hắn. Bàn tiệc đầu tiên ở phía đối diện, đứng đầu chúng hậu phi là Vân Âm Nguyên phi, người năm xưa tìm mọi cách để hắn không được gặp gỡ Hoàng đế. Bao nhiêu năm qua, ai nấy đều hưởng mọi vinh hoa phú quý nhưng thân mẫu của hắn lại lạnh lẽo, cô độc ở tẩm lăng. Nếu không nhờ Diệp Xuân Thứ phi minh oan thì có lẽ bấy giờ lăng tẩm đường hoàng cũng không có.
Trên tay Hoàng hậu là một con mèo, cống phẩm của nước chư hầu phía Tây. Vuốt ve nó vài cái, Hoàng hậu đưa lại cho cung nữ thân cận rồi hỏi Lê Dực Định:
- Sắc mặt của Dực Định hôm nay không được tốt. Có món nào không vừa ý con sao?
Lê Dực Định đứng dậy, hai tay vòng ở phía trước, vẫn giữ phong thái điềm đạm thường ngày và đáp:
- Những ngày qua đường xá xa xôi, tâm trí của nhi thần khó được tỉnh táo như ngày thường. Đa tạ Hoàng mẫu đã quan tâm.
- Không sao là tốt! Chúng ta đều là người nhà, con cứ dùng yến thoải mái là được rồi.
- Dạ!
Hoàng đế nâng chung rượu rồi nhìn bao quát xung quanh, cuối cùng đã dừng mắt ở Lê Dực Định:
- Dực Định, chiến sự lần này quan trọng, con không những xua được giặc xâm lăng mà còn giúp phụ hoàng mở rộng bờ cõi, lập không ít công lao. Nay trẫm thăng làm Đại vương, ban phong hiệu Khiêm Hoà, truy phong Cát Hiền phi Chu Thị làm Cát Nhã Nguyên phi.
Lê Dực Định bước ra giữa Điện, quỳ xuống đất khấu đầu:
- Nhi thần đa tạ phụ hoàng.
[Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng Khiêm Hoà Đại vương!]
Trước sự vinh sủng dành cho Lê Dực Định, Vân Âm Nguyên phi ở phía đối diện đã siết chặt chung rượu từ lúc nào.
Không ngờ lại có ngày này. E rằng quãng thời gian sắp tới sẽ khó tính toán rồi đây.
Giương mắt nhìn hắn, Vân Âm Nguyên phi nở một nụ cười hiền.
- Dực Định quả là hiền tài của nước ta. Nguyên mẫu phi không có gì cao sang để tặng cho con cả, chỉ là khi biết tin con thắng trận nên đã nhờ thúc thúc của Dư Mạnh tìm bằng được hải sâm ở phía Đông, ta đã đích thân hầm canh hải sâm rất lâu, trước dâng Bệ hạ và Lệnh bà, sau là ban thưởng cho con một phần.
- Nhi thần đa tạ Nguyên mẫu phi.
Cung nữ ở Trường Hưng Cung mang chén canh sâm đến chỗ Lê Dực Định và đặt xuống. Nhìn chén canh vẫn còn nghi ngút khói trước mặt, hắn tự biết bản thân không thể không đụng vào.
Từ lúc chén canh được mang ra, con mèo trong tay cung nữ cứ liên tục lêu gào, không ngừng vùng vẫy, khác hẳn tính khí ngoan ngoãn thường ngày của nó. Hoàng hậu gắp thức ăn, chỉ đặt đũa khác thường một chút mà cung nữ đã hiểu ý, hai tay thả lỏng để mèo dễ dàng thoát ra.
Con mèo cứ như đã bị mụ mị, nhắm thẳng Lê Dực Định mà lao vào. Bàn tiệc của hắn bị văng tung tóe, chén canh hải sâm cũng bị hất văng qua bàn tiệc của thập tam công chúa ngồi ngay bàn bên cạnh.
- Á!
Thập tam công chúa vì nóng mà hốt hoảng thốt lên. Các cung nữ cũng vội vàng chạy đến.
- Công chúa! Công chúa! Người có sao không?
Diễn biến diễn ra nhanh đến mức người tinh anh như Lê Dực Định cũng không kịp trở tay. Nhìn sang thập tam công chúa thì thấy chiếc vòng bạc trên tay nàng dần dà ngã sang màu đen. Hắn khẩn xin Hoàng đế cho truyền Ngự y lập tức.
Yến tiệc đang vui vẻ bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Hoàng hậu nhìn con mèo của mình vừa gây hoạ xong thì vội vã quỳ xuống khấu đầu.
- Xin bệ hạ thứ tội. Là lỗi của thần thiếp không biết dạy dỗ Hà Tử.
- Mau mang con súc sinh đó khuất mắt trẫm.
Thập tam công chúa nhanh chóng được đưa vào hậu điện. Cả buổi yến tiệc cũng không ngớt lời bàn tán ra vào. Tuy nhiên trước mặt là Hoàng đế nên không ai dám càng quấy luận thị phi một cách lộ liễu, tránh Long nhan thêm phẫn nộ.
Quỳ trước mặt Hoàng đế. Thấy sắc mặt trầm tư kia càng khiến Hoàng hậu không ngừng đắc ý trong lòng. Thập tam công chúa là công chúa nhỏ nhất, chưa đến tuổi gả đi nên vẫn còn ở lại Hoàng cung, thêm miệng lưỡi ngọt ngào, tinh anh thông tuệ nên được Hoàng đế muôn phần sủng ái. Bấy chừ mà có mệnh hệ nào thì chắc chắn kẻ đứng ở sau sẽ không hề an ổn.
Sau khi thập tam công chúa được đưa vào hậu điện không lâu thì Ngự y đã đi ra tâu rằng:
- Bẩm Bệ hạ, vết thương của công chúa không vấn đề chi, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian sẽ khỏi. Có điều chiếc vòng bạc của công chúa đã chuyển thành màu đen. E rằng trong thức ăn có độc.
Hoàng đế nhíu mày:
- Có độc?