Chương 5: Hành Trình Mới
Suốt cả một đêm vì say khướt mà đã đánh một giấc đến sáng chẳng hay biết gì. Đến thời khắc này tỉnh dậy thì Trần Hành mới biết bản thân đang suy nhược, đầu lại đau nhức không thôi.
- Thiếu gia đã dậy!
Nữ tì đứng bên giường đã chuẩn bị nước ấm và khăn sạch từ lâu. Vốn chính là chờ Trần Hành tỉnh giấc mà hầu hạ.
- Đã là canh mấy rồi?
- Thưa thiếu gia, đã là giờ Mão, ngoài canh năm rồi.
- A! Đã trễ thế rồi sao?
Trần Hành chống tay ngồi dậy.
- Để nô tì hầu hạ người.
- Không cần! Ngươi ra ngoài đi, ta muốn ở một mình.
- Vậy nô tì xin phép cáo lui.
Nữ tì vừa đóng cánh cửa dày cộm thì cũng là lúc Trần Hành bất lực đưa tay áp vào trán. Không ngờ vị trí của Chỉ Ni ở trong lòng hắn lại quá thâm sâu, cho dù có muốn ra sao cũng không thể nào quên đi được. Ngược lại chính Trần Hành lại càng phải ôm biết bao nhiêu là đắng cay, bức bối.
- Thiếu gia, thiếu phu nhân đang đợi người cùng dùng điểm tâm.
- Ta biết rồi!
Trần Hành sau khi thay xong y phục thì đi đến gian nhà sau. Tuy rằng chưa bao giờ để Phương Liên vào mắt nhưng hai người lại kết tóc phu thê nên không thể nói ngoảnh mặt là có thể làm ngơ được.
- Phu quân! Đêm qua chàng uống quá say, thiếp sợ chàng cảm thấy không thoải mái nên sáng nay đã căn dặn làm nhiều món mà chàng thích, còn có nước mát thanh lọc cơ thể. Chàng dùng đi cho nóng.
- Phu nhân đã nhọc lòng rồi.
Mỉm cười gượng gạo rồi cầm lấy đũa lên. Trần Hành chỉ muốn dùng qua loa vài miếng cho xong để còn lo nhiều công vụ.
- Nếu nói về nhọc lòng thì phu quân chàng lại nhọc lòng hơn thiếp. Chàng xem, chiếc vòng ngọc đẹp như vậy, chàng quá có tâm ý rồi.
Phương Liên vừa kéo tay áo lên cao một chút để lộ chiếc vòng ngọc cẩm thạch thì ngay tức khắc đã khiến sắc mặt của Trần Hành trở nên khó coi. Dằn đôi đũa xuống bàn, hắn dùng ánh mắt nhưng lưỡi dao lam mà nhìn sang.
Không bao giờ nhầm lẫn được. Đây chính là chiếc vòng mà hắn luôn cất giữ mấy năm nay, chủ nhân của nó cũng duy nhất chỉ có mỗi một người.
Nhìn sắc mặt thoả mãn của Phương Liên khiến Trần Hành càng thêm lửa giận, chất giọng từ lúc nào lại trầm mặc lạ kỳ:
- Nàng đã lấy nó ở đâu?
- Đương nhiên là thư phòng của chàng rồi. Dịu trong lúc quét dọn đã trông thấy nó. Vòng này vốn là dành cho nữ nhân, chàng không tặng thiếp thì tặng cho ai hả?
- Nàng...
Tức đến muốn nghẹn cả cổ họng. Muốn lấy lại không được, mà để Phương Liên tùy ý đeo nó trên tay thì không cam tâm. Trần Hành biết bản thân bây giờ chỉ có thể cắn răng nhịn nhục. Đợi sau này đứng vững hơn rồi lấy lại tất cả cũng không trễ nải.
- Đương nhiên là ta tặng cho nàng. Ta no rồi! Công vụ còn cần xử lý.
Trông thấy Trần Hành đỏ mặt tía tai mà rời đi khiến Phương Liên không khỏi cười thầm trong lòng. Uất ức lắm! Cay đắng lắm! Nhưng rồi để xem hắn lại có thể làm gì nàng.
Phương Liên vì lang quân mà không tiếc rẻ mọi thứ để lúc này nhận lại chính là sự khinh khi. Muốn liếc mắt đưa tình với kẻ khác thì phải mở mắt thật to ra xem nàng có chấp thuận hay chưa đã.
...
Vài ngày sau.
Lên đường đến Đại Dư phải mất hết năm ngày. Cũng may là có xe ngựa để đi chứ bằng không chẳng biết thêm bao lâu nữa mới đến.
Người phu xe dừng trước một quán trọ ở ngay trong chợ phiên. Đây cũng là nơi mà Lưu Thuận lưu trú lại mỗi khi đến Đại Dư giao dịch.
- Lưu cô nương, Lưu ý sĩ vẫn thường ở chỗ này nên cô chỉ cần nói danh tính của người là được.
- Vậy sau khi giao dịch, người sẽ đưa ta về sao?
- Theo căn dặn của Lưu ý sĩ, mỗ sẽ bảo vệ người cho đến khi hồi thôn.
- À, ta biết rồi.
Chỉ Ni xuống xe ngựa rồi đi vào bên trong quán trọ thuê phòng. Trong lòng lại xem nam nhân kia là người không bình thường mà muôn phần cảnh giác.
Trước tiên là dáng vẻ của hắn giống với cha con Chỉ Ni. Từ khi nhận thức được thì Chỉ Ni lại thấy họ không giống người dân bản xứ. Các đường nét trên khuôn mặt lại sắc xảo hơn người dân rất nhiều.
Điều thứ hai chính là liên kết sự việc Lưu Thuận bỗng nhiên muốn y đi xa, lại còn cho người theo bảo vệ thì rõ ràng chuyến đi lần này đã không tầm thường. Rốt cục thì còn chuyện gì nữa đây?
Về phòng trọ, Chỉ Ni ngay lập tức mở bao thư mà Lưu Thuận đưa ra xem. Trong đây có ba điều căn dặn mà y nhất định phải làm.
Thứ nhất, giao dịch với tay buôn. Thứ hai, hái thêm vài loại thảo mộc cần thiết. Thứ ba, phải đảm bảo mọi thứ đều đầy đủ, không được thiếu thứ gì.
[Cốc! Cốc!]
- Lưu cô nương, bên tay buôn vừa truyền tin đến, phải ba ngày nữa họ mới đến được đây.
Bên ngoài có tiếng của người nô bộc vọng vào. Chỉ Ni vội gấp phong thư lại rồi đáp trả:
- Ta biết rồi, đa tạ.
Phải ba ngày nữa họ mới đến đây. Thay vì lãng phí thời gian thì Mộc Miên lại muốn nhân tiện đi tìm thuốc trước. Những chuyện gần đây rất kì lạ, tốt nhất nên về sớm để hỏi cha thì hơn. Linh cảm mách bảo rằng mọi chuyện không hề đơn giản. Cha lại thúc ép y sớm lên đường ắt hẳn có nguyên do.
- Thiếu gia đã dậy!
Nữ tì đứng bên giường đã chuẩn bị nước ấm và khăn sạch từ lâu. Vốn chính là chờ Trần Hành tỉnh giấc mà hầu hạ.
- Đã là canh mấy rồi?
- Thưa thiếu gia, đã là giờ Mão, ngoài canh năm rồi.
- A! Đã trễ thế rồi sao?
Trần Hành chống tay ngồi dậy.
- Để nô tì hầu hạ người.
- Không cần! Ngươi ra ngoài đi, ta muốn ở một mình.
- Vậy nô tì xin phép cáo lui.
Nữ tì vừa đóng cánh cửa dày cộm thì cũng là lúc Trần Hành bất lực đưa tay áp vào trán. Không ngờ vị trí của Chỉ Ni ở trong lòng hắn lại quá thâm sâu, cho dù có muốn ra sao cũng không thể nào quên đi được. Ngược lại chính Trần Hành lại càng phải ôm biết bao nhiêu là đắng cay, bức bối.
- Thiếu gia, thiếu phu nhân đang đợi người cùng dùng điểm tâm.
- Ta biết rồi!
Trần Hành sau khi thay xong y phục thì đi đến gian nhà sau. Tuy rằng chưa bao giờ để Phương Liên vào mắt nhưng hai người lại kết tóc phu thê nên không thể nói ngoảnh mặt là có thể làm ngơ được.
- Phu quân! Đêm qua chàng uống quá say, thiếp sợ chàng cảm thấy không thoải mái nên sáng nay đã căn dặn làm nhiều món mà chàng thích, còn có nước mát thanh lọc cơ thể. Chàng dùng đi cho nóng.
- Phu nhân đã nhọc lòng rồi.
Mỉm cười gượng gạo rồi cầm lấy đũa lên. Trần Hành chỉ muốn dùng qua loa vài miếng cho xong để còn lo nhiều công vụ.
- Nếu nói về nhọc lòng thì phu quân chàng lại nhọc lòng hơn thiếp. Chàng xem, chiếc vòng ngọc đẹp như vậy, chàng quá có tâm ý rồi.
Phương Liên vừa kéo tay áo lên cao một chút để lộ chiếc vòng ngọc cẩm thạch thì ngay tức khắc đã khiến sắc mặt của Trần Hành trở nên khó coi. Dằn đôi đũa xuống bàn, hắn dùng ánh mắt nhưng lưỡi dao lam mà nhìn sang.
Không bao giờ nhầm lẫn được. Đây chính là chiếc vòng mà hắn luôn cất giữ mấy năm nay, chủ nhân của nó cũng duy nhất chỉ có mỗi một người.
Nhìn sắc mặt thoả mãn của Phương Liên khiến Trần Hành càng thêm lửa giận, chất giọng từ lúc nào lại trầm mặc lạ kỳ:
- Nàng đã lấy nó ở đâu?
- Đương nhiên là thư phòng của chàng rồi. Dịu trong lúc quét dọn đã trông thấy nó. Vòng này vốn là dành cho nữ nhân, chàng không tặng thiếp thì tặng cho ai hả?
- Nàng...
Tức đến muốn nghẹn cả cổ họng. Muốn lấy lại không được, mà để Phương Liên tùy ý đeo nó trên tay thì không cam tâm. Trần Hành biết bản thân bây giờ chỉ có thể cắn răng nhịn nhục. Đợi sau này đứng vững hơn rồi lấy lại tất cả cũng không trễ nải.
- Đương nhiên là ta tặng cho nàng. Ta no rồi! Công vụ còn cần xử lý.
Trông thấy Trần Hành đỏ mặt tía tai mà rời đi khiến Phương Liên không khỏi cười thầm trong lòng. Uất ức lắm! Cay đắng lắm! Nhưng rồi để xem hắn lại có thể làm gì nàng.
Phương Liên vì lang quân mà không tiếc rẻ mọi thứ để lúc này nhận lại chính là sự khinh khi. Muốn liếc mắt đưa tình với kẻ khác thì phải mở mắt thật to ra xem nàng có chấp thuận hay chưa đã.
...
Vài ngày sau.
Lên đường đến Đại Dư phải mất hết năm ngày. Cũng may là có xe ngựa để đi chứ bằng không chẳng biết thêm bao lâu nữa mới đến.
Người phu xe dừng trước một quán trọ ở ngay trong chợ phiên. Đây cũng là nơi mà Lưu Thuận lưu trú lại mỗi khi đến Đại Dư giao dịch.
- Lưu cô nương, Lưu ý sĩ vẫn thường ở chỗ này nên cô chỉ cần nói danh tính của người là được.
- Vậy sau khi giao dịch, người sẽ đưa ta về sao?
- Theo căn dặn của Lưu ý sĩ, mỗ sẽ bảo vệ người cho đến khi hồi thôn.
- À, ta biết rồi.
Chỉ Ni xuống xe ngựa rồi đi vào bên trong quán trọ thuê phòng. Trong lòng lại xem nam nhân kia là người không bình thường mà muôn phần cảnh giác.
Trước tiên là dáng vẻ của hắn giống với cha con Chỉ Ni. Từ khi nhận thức được thì Chỉ Ni lại thấy họ không giống người dân bản xứ. Các đường nét trên khuôn mặt lại sắc xảo hơn người dân rất nhiều.
Điều thứ hai chính là liên kết sự việc Lưu Thuận bỗng nhiên muốn y đi xa, lại còn cho người theo bảo vệ thì rõ ràng chuyến đi lần này đã không tầm thường. Rốt cục thì còn chuyện gì nữa đây?
Về phòng trọ, Chỉ Ni ngay lập tức mở bao thư mà Lưu Thuận đưa ra xem. Trong đây có ba điều căn dặn mà y nhất định phải làm.
Thứ nhất, giao dịch với tay buôn. Thứ hai, hái thêm vài loại thảo mộc cần thiết. Thứ ba, phải đảm bảo mọi thứ đều đầy đủ, không được thiếu thứ gì.
[Cốc! Cốc!]
- Lưu cô nương, bên tay buôn vừa truyền tin đến, phải ba ngày nữa họ mới đến được đây.
Bên ngoài có tiếng của người nô bộc vọng vào. Chỉ Ni vội gấp phong thư lại rồi đáp trả:
- Ta biết rồi, đa tạ.
Phải ba ngày nữa họ mới đến đây. Thay vì lãng phí thời gian thì Mộc Miên lại muốn nhân tiện đi tìm thuốc trước. Những chuyện gần đây rất kì lạ, tốt nhất nên về sớm để hỏi cha thì hơn. Linh cảm mách bảo rằng mọi chuyện không hề đơn giản. Cha lại thúc ép y sớm lên đường ắt hẳn có nguyên do.