Chương 2: Bà nội: Ta sợ đấy!
Lâm Tri Ngải hễ tức giận là tức cả một ngày trời, mang tên của Hạ Linh viết lên trên giấy hết lần này đến lần khác, trước khi ngủ thì Lâm Tri Ngải vẫn còn rất buồn bực.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia chớp, chiếu sáng cả căn phòng, tia chớp đi kèm theo đó là tiếng sấm vang ầm lên khiến cho Lâm Tri Ngải đang trốn trong chăn giật mình một phen.
Tiếng mưa bên ngoài cửa sổ kéo theo cảnh tượng máu chảy thành sông bên trong hoàng cung cùng nhau ập vào đầu óc của cô, xung quanh đều tràn ngập tiếng la hét của đàn ông và tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ.
Lâm Tri Ngải sợ đến mức cả người đều đơ cứng lại, hơi thở như ngưng đọng, cho dù cô có ôm chặt lấy đầu mình lại cũng không có tác dụng gì cả.
Muốn mở lời hét gọi tên bà vú của mình nhưng lại phát hiện ra bản thân đã chẳng còn là nàng công chúa nhỏ nữa.
Lâm Tri Ngải chỉ có thể ôm lấy chiếc gối, men theo con đường hành lang dài đằng đẵng, đi về phía căn phòng của Lâm lão thái thái: "Bà nội, con sợ!"
Lâm lão thái thái vốn dĩ ngủ không được sâu giấc, bà đã tỉnh dậy từ lâu khi trời nổi cơn sấm chớp. Bỗng nghe thấy tiếng khóc của Lâm Tri Ngải, bà cứ ngỡ bản thân mình xuất hiện ảo giác.
Đến lúc bà nhìn thấy Lâm Tri Ngải với đôi chân trần, tay ôm theo một chiếc gối, nước mắt lưng tròng đứng ở trước cửa, trông cũng rất buồn cười: "Đã lớn như thế này rồi, sao còn sợ sấm chớp thế chứ!"
Lâm Tri Ngải chẳng để tâm những điều này, ôm lấy chiếc gối cứ vậy mà đến ngủ bên cạnh Lâm lão thái thái, còn vùi đầu vào lồng ngực của Lâm lão thái thái nữa, cô cảm thấy tiếng sấm thoáng chốc đã nhỏ dần, Lâm Tri Ngải nũng nịu nói với Lâm lão thái thái: "Tối nay con muốn được ngủ với bà."
Lâm lão thái thái rất thích sự gần gũi của Lâm Tri Ngải, bà cười khẽ rồi vỗ nhẹ lên vai của Lâm Tri Ngải, nhẹ nhàng nói: "Được chứ, vậy tối nay Tri Ngải ngủ cùng với bà nhé. Có bà nội ở đây, Tri Ngải không cần sợ nữa."
Lâm lão thái thái nói xong thì ôm chầm lấy Lâm Tri Ngải chuẩn bị ngủ. Nhưng Lâm Tri Ngải cứ cựa quậy không thôi trong lòng bà, Lâm lão thái thái chỉ có thể mở lời hỏi: "Con sao thế? Không ngủ được ư?"
Lâm Tri Ngải đã không còn sợ sấm chớp nữa nhưng trong đầu cô cứ nghĩ đến chuyện hôm nay Hạ Linh mắng mình.
Vậy nên cô bật ngồi thẳng người, căm phẫn trào dâng nói với Lâm lão thái thái: "Hôm nay Hạ Linh mắng con, bà ta nói con chỉ biết ăn ăn ăn thôi, bà ta xấu xa!"
Mặc dù Lâm Tri Ngải nói năng không đầu không đuôi nhưng Lâm lão thái thái vẫn nghe hiểu được ý của cô. Lâm lão thái thái chỉ chạm nhẹ lên mũi của Lâm Tri Ngải rồi cười khẽ: "Con đó, sao thù dai thế chứ!"
Lâm Tri Ngải đảo mắt nhìn và ôm chầm lấy cánh tay của Lâm lão thái thái, dùng đầu khẽ cọ vào gương mặt của bà, bắt đầu nũng nịu: "Bà nội, bà ta xấu tính, bà phạt bà ta giúp con đi!"
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải khó chịu như thế, Lâm lão thái thái chỉ có thể mỉm cười gật đầu: "Được được được, ngày mai bà nội sẽ phạt bà ta giúp con, phạt bà ta một ngày không được ăn cơm!"
Đôi mắt Lâm Tri Ngải bỗng sáng lên, sau khi gật đầu xong thì nằm xuống ngay bên cạnh Lâm lão thái thái, tự đắp chăn cho mình rồi hài lòng nhắm mắt lại.
Lâm lão thái thái bên cạnh nhìn thấy Lâm Tri Ngải ngủ thiếp đi nhanh như vậy bèn mỉm cười lắc đầu, đúng thật là tính tình trẻ con mà!
Sáng ngày hôm sau, Lâm Tri Ngải vừa thức dậy đã dùng đôi mắt to long lanh của mình nhìn Lâm lão thái thái chằm chằm, ý nghĩa của ánh mắt ấy không cần nói cũng có thể biết được.
Trông thấy đôi mắt nhỏ xinh của Lâm Tri Ngải nhìn về phía bà, Lâm lão thái thái cũng rất buồn cười, bà bèn nhìn sang nơi khác, kiên quyết không nhìn thẳng vào Lâm Tri Ngải.
Không trách bà được, Tri Ngải này từ lúc bị thương xong thì tính cách trở nên bám người hơn, thật sự khiến bà rất thích. Cũng làm cho bà muốn trêu chọc Tri Ngải hơn.
Cũng đã sắp đến giờ ăn sáng, Lâm lão thái thái vẫn chưa nhắc đến việc phải trừng phạt Hạ Linh, Lâm Tri Ngải không khỏi nôn nóng trong lòng.
Cô chỉ có thể đi đến trước mặt Lâm lão thái thái, gương mặt nghiêm túc hỏi bà: "Bà nội, có phải bà quên mất chuyện gì rồi không ạ?"
Lâm lão thái thái mỉm cười nhìn về phía Lâm Tri Ngải, giả vờ chau mày: "Việc gì nhỉ? Sao bà không nhớ gì cả?"
Lâm Tri Ngải bỗng chốc hoang mang, giữ lấy tay của Lâm lão thái thái, bắt đầu khiếu tố: "Tối hôm qua bà đã đồng ý sẽ giúp con trừng phạt Hạ Linh, bà nội nói không giữ lời!"
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải sốt ruột đến mức nhảy cẫng cả lên, Lâm lão thái thái cũng không ghẹo cô nữa bèn căn dặn ma ma ở sau lưng: "Lăng Tú, bà đến tiền viện gọi Hạ Linh qua đây."
Lăng Tú ma ma được gọi tên bèn đứng ra trước rồi cung kính gật đầu với Lâm lão thái thái: "Vâng, tôi đi ngay ạ."
Hạ Linh nhận được tin thì hơi mông lung nhưng vẫn đi theo sau lưng của Lăng Tú ma ma đến Thanh Viên Trai: "Mẹ, nghe nói mẹ tìm con?"
Lâm lão thái thái ngồi trên ghế ở giữa, Lâm Tri Ngải ngồi ở bên cạnh nhìn thấy Hạ Linh bước vào, Lâm lão thái thái chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh, thờ ơ nói: "Cô ngồi xuống trước đã."
Đợi đến khi Hạ Linh ngồi xuống xong, Lâm lão thái thái mới bắt đầu chủ đề của hôm nay: "Hôm qua không phải cô đau lòng vì A Vân tuyệt thực sao? Thế hôm nay cô nhịn ăn cùng với nó luôn đi, khi nào con gái cô nghĩ thông suốt rồi thì hẵng cùng ăn với nhau."
Đây không chỉ giúp cho Lâm Tri Ngải trừng phạt Hạ Linh, phần nhiều là bản thân Lâm lão thái thái muốn phạt Hạ Linh một chút.
Từ việc trưa hôm qua Hạ Linh tìm đến cửa cầu xin, có thể thấy tâm tính của Hạ Linh quá xem nhẹ người khác, phải giúp cô ta kìm nén xuống.
Nếu không, cô ta còn tưởng nhà họ Lâm bọn họ ghê gớm đến mức nào cơ, chuyện hôn sự với phủ Tư Lệnh cô ta muốn đổi là đổi.
Nụ cười trên gương mặt Hạ Linh bỗng nhiên khựng lại nhưng nhìn thấy biểu cảm không dễ để tranh cãi của Lâm lão thái thái, Hạ Linh chỉ có thể gượng cười gật đầu: "Vâng, con sẽ dạy dỗ Diệc Vân thật tốt."
Sau khi Hạ Linh rời đi, Lâm Tri Ngải trực tiếp bổ nhào vào lòng Lâm lão thái thái, hét lớn: "Bà nội, bà thật tốt!"
Một ngày trôi qua, Lâm Tri Ngải đã hiểu hết thứ bậc và mối quan hệ của những người trong nhà. Lâm lão thái thái tương đương với hoàng thái hậu.
Được hoàng thái hậu yêu thương như thể có được thiên hạ. Đây là kinh nghiệm mười mấy năm trời mà Lâm Tri Ngải có được ở kiếp trước.
Thời tiết giữa tháng sáu đã đủ nóng rồi, thời điểm hiện tại hay hai giờ chiều đều là quãng thời gian khó chịu nhất trong ngày.
Người đi trên con phố lớn ở Thành Đô cũng trở nên thưa thớt, con phố dài đằng đẵng nhưng chỉ có hai ba đứa nhóc chạy chơi khắp nơi. Ngay cả những người bày hàng bán cũng về nhà tránh nóng cả rồi.
Trái ngược với sự yên tĩnh trên phố, quán trà của Thành Đô bây giờ đang là lúc huyên náo nhất. .
Người Thành Đô rất thích uống trà, đây là chuyện không cần bàn cãi, mùa đông họ thích uống một chén trà nóng hổi làm ấm người.
Mùa hè thì một đĩa hạt dưa một ấm trà, cộng thêm người kể chuyện vừa mở lời ra thôi bọn họ có thể ở quán trà suốt một ngày trời.
Như thể làm như vậy thì sẽ không sợ cái nắng oi ả của ngày hè nữa.
"Ngày hôm qua nghe được một tin, bên khu Kinh Tân lại bắt đầu đánh nhau rồi..."
Người kể chuyện trên sân khấu dõng dạc nói, những người nghe bên dưới sân khấu thì liên tục thở dài: "Dân Quốc mới thành lập được chín năm, năm nào cũng đánh nhau, đến khi nào mới phân định được thắng thua đây!"
Đối diện quán trà có một quán rượu, có ba người thanh niên ngồi sát bên cạnh cửa sổ.
Người ngồi ở bên phải mặc một bộ vest màu bạc, tên là Vương Cảnh Văn, là cậu hai của nhà Giám sự trưởng Thương hội Thành Đô.
Vương Cảnh Văn nhìn xuống quán trà ở dưới lầu, thở một hơi dài: "A Thành, cậu đừng trách tôi không nói với cậu đấy, tôi vừa nhận được tin tức, vị hôn thê kia của cậu đang ở trong nhà tìm đường chết kia kìa, nói gả cho cậu chi bằng đi chết cho xong."
Người ngồi ở bên trái mặc chiếc áo Tôn Trung Sơn màu đen, tên là Triệu Dực Thạch, là con út nhà Hiệp Đô Thống.
Vương Cảnh Văn vừa dứt lời thì Triệu Dực Thạch đã đập bàn đứng dậy, vô cùng tức giận nói: "Nhà họ Lâm này đúng là quá quắt thật đấy, lúc đầu là bọn họ cầu xin muốn hứa hôn, dựa vào nhà họ Tống các anh bò lên được chức chủ tịch Thương hội, bây giờ lại muốn trở mặt không nhận người nữa rồi à."
Chợt thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình, Tống Chu Thành đang ngồi vắt chéo chân ở trong cùng đưa chân lên khều, cười nhẹ rồi lắc đầu: "Mặc cô ta đi, chỉ cần cô ta bước vào cánh cửa nhà họ Tống đến lúc đó thì cô ta không thể tùy ý làm càn được đâu."
Vương Cảnh Văn đứng lên rót ly trà cho Tống Chu Thành, chau mày nói: "A Thành, cậu nghĩ gì vậy? Muốn cưới nhị tiểu thư nhà họ Lâm thật sao?"
Nghe thấy câu hỏi của Vương Cảnh Văn, Tống Chu Thành cô ly trà lên, nhấp môi rồi cười nhạt: "Cưới ai không là cưới, ông già nhà tôi còn mong nhị tiểu thư nhà họ Lâm đó sinh cho tôi một cậu bé béo tròn, để có thể đem tôi ra chiến trường nhanh một chút nữa kìa!"
Vương Cảnh Văn kinh ngạc thốt lên: "Cái gì? Cho cậu lên chiến trường hả? Đây chẳng phải nóng lòng mang đầu cho địch đấy sao!"
Vương Cảnh Văn nói xong thì mới phát hiện mình ăn nói không được thích hợp cho lắm, chỉ có thể cười gượng gạo, bổ sung: "A Thành, tôi không có ý đó đâu, cậu đừng để ý nha."
Tống Chu Thành chỉ nhún nhún vai, sau đó dùng hai tay ôm phía sau đầu rồi dựa vào ghế: "Chả sao, dù gì tôi cũng chẳng muốn lên chiến trường." Cũng không muốn cưới vợ.
Lâm lão thái thái vốn tưởng rằng mình trừng phạt hai mẹ con Hạ Linh thì bọn họ sẽ biết cách tiết chế lại, không còn nghĩ cách để Lâm Tri Ngải gả đi nữa.
Ai ngờ đến bữa tối, Lâm Chính Hồng lại đến: "Mẹ, mẹ đang ăn cơm đấy à?"
Lâm lão thái thái gắp một đũa thức ăn cho Lâm Tri Ngải trước, sau đó mới lạnh lùng nói với Lâm Chính Hồng: "Cậu không có mắt sao, nhìn không thấy à?"
Lâm Chính Hồng gặp phải cái liếc mắt của bà chỉ biết sờ đầu cười gượng: "Mẹ, con đến là vì chuyện của A Vân đó mẹ. Con bé sống chết không chịu gả cho nhà họ Tống, còn ở trong phòng tìm cái chết nữa cơ."
Lâm lão thái thái ngẩng đầu nhìn Lâm Chính Hồng, lạnh lùng nói: "Vậy ý của cậu là gì?"
Lâm Chính Hồng cúi đầu xuống, chột dạ cười: "Lúc đầu ba và lão gia của nhà họ Tống hứa hôn, bây giờ hai người đều không còn nữa, chỉ cần mẹ nói một câu người được hứa hôn là đại tiểu thư nhà họ Lâm, vậy thì nhà họ Tống cũng không có gì để nói!"
Ánh mắt của Lâm lão thái thái bỗng chốc trở nên nghiêm nghị, càng lúc càng lạnh: "Cậu làm chủ tịch Thương hội mấy năm thôi mà đã say rồi sao? Nhà họ Tống bọn họ có thể để cậu trèo lên được thì có thể lôi cậu xuống được! Cậu tưởng trăm nghìn chiến sĩ trong tay nhà họ Tống là quả hồng mềm đấy à?"
Nghĩ đến nòng súng trong tay của nhà họ Tống, Lâm Chính Hồng chợt cảm thấy một cơn rùng mình lạnh buốt chạy dọc lên đến đầu: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây ạ? A Vân vừa tuyệt thực rồi còn mới phát cáu lên, sống chết không chịu gả đến nhà họ Tống. Chúng ta cũng đâu thể bắt con bé trói lên kiệu hoa được!"
Lâm lão thái thái lạnh lùng hừ một tiếng: "Có gì mà không thể chứ, cậu thật sự tưởng rằng nhà họ Tống chẳng biết gì hết sao? Chẳng qua người ta không muốn truy cứu mà thôi! Nếu nhà họ Tống đã không có ý kiến gì, vậy chúng ta có trói thì cũng phải đưa được tân nương sang đấy!"
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia chớp, chiếu sáng cả căn phòng, tia chớp đi kèm theo đó là tiếng sấm vang ầm lên khiến cho Lâm Tri Ngải đang trốn trong chăn giật mình một phen.
Tiếng mưa bên ngoài cửa sổ kéo theo cảnh tượng máu chảy thành sông bên trong hoàng cung cùng nhau ập vào đầu óc của cô, xung quanh đều tràn ngập tiếng la hét của đàn ông và tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ.
Lâm Tri Ngải sợ đến mức cả người đều đơ cứng lại, hơi thở như ngưng đọng, cho dù cô có ôm chặt lấy đầu mình lại cũng không có tác dụng gì cả.
Muốn mở lời hét gọi tên bà vú của mình nhưng lại phát hiện ra bản thân đã chẳng còn là nàng công chúa nhỏ nữa.
Lâm Tri Ngải chỉ có thể ôm lấy chiếc gối, men theo con đường hành lang dài đằng đẵng, đi về phía căn phòng của Lâm lão thái thái: "Bà nội, con sợ!"
Lâm lão thái thái vốn dĩ ngủ không được sâu giấc, bà đã tỉnh dậy từ lâu khi trời nổi cơn sấm chớp. Bỗng nghe thấy tiếng khóc của Lâm Tri Ngải, bà cứ ngỡ bản thân mình xuất hiện ảo giác.
Đến lúc bà nhìn thấy Lâm Tri Ngải với đôi chân trần, tay ôm theo một chiếc gối, nước mắt lưng tròng đứng ở trước cửa, trông cũng rất buồn cười: "Đã lớn như thế này rồi, sao còn sợ sấm chớp thế chứ!"
Lâm Tri Ngải chẳng để tâm những điều này, ôm lấy chiếc gối cứ vậy mà đến ngủ bên cạnh Lâm lão thái thái, còn vùi đầu vào lồng ngực của Lâm lão thái thái nữa, cô cảm thấy tiếng sấm thoáng chốc đã nhỏ dần, Lâm Tri Ngải nũng nịu nói với Lâm lão thái thái: "Tối nay con muốn được ngủ với bà."
Lâm lão thái thái rất thích sự gần gũi của Lâm Tri Ngải, bà cười khẽ rồi vỗ nhẹ lên vai của Lâm Tri Ngải, nhẹ nhàng nói: "Được chứ, vậy tối nay Tri Ngải ngủ cùng với bà nhé. Có bà nội ở đây, Tri Ngải không cần sợ nữa."
Lâm lão thái thái nói xong thì ôm chầm lấy Lâm Tri Ngải chuẩn bị ngủ. Nhưng Lâm Tri Ngải cứ cựa quậy không thôi trong lòng bà, Lâm lão thái thái chỉ có thể mở lời hỏi: "Con sao thế? Không ngủ được ư?"
Lâm Tri Ngải đã không còn sợ sấm chớp nữa nhưng trong đầu cô cứ nghĩ đến chuyện hôm nay Hạ Linh mắng mình.
Vậy nên cô bật ngồi thẳng người, căm phẫn trào dâng nói với Lâm lão thái thái: "Hôm nay Hạ Linh mắng con, bà ta nói con chỉ biết ăn ăn ăn thôi, bà ta xấu xa!"
Mặc dù Lâm Tri Ngải nói năng không đầu không đuôi nhưng Lâm lão thái thái vẫn nghe hiểu được ý của cô. Lâm lão thái thái chỉ chạm nhẹ lên mũi của Lâm Tri Ngải rồi cười khẽ: "Con đó, sao thù dai thế chứ!"
Lâm Tri Ngải đảo mắt nhìn và ôm chầm lấy cánh tay của Lâm lão thái thái, dùng đầu khẽ cọ vào gương mặt của bà, bắt đầu nũng nịu: "Bà nội, bà ta xấu tính, bà phạt bà ta giúp con đi!"
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải khó chịu như thế, Lâm lão thái thái chỉ có thể mỉm cười gật đầu: "Được được được, ngày mai bà nội sẽ phạt bà ta giúp con, phạt bà ta một ngày không được ăn cơm!"
Đôi mắt Lâm Tri Ngải bỗng sáng lên, sau khi gật đầu xong thì nằm xuống ngay bên cạnh Lâm lão thái thái, tự đắp chăn cho mình rồi hài lòng nhắm mắt lại.
Lâm lão thái thái bên cạnh nhìn thấy Lâm Tri Ngải ngủ thiếp đi nhanh như vậy bèn mỉm cười lắc đầu, đúng thật là tính tình trẻ con mà!
Sáng ngày hôm sau, Lâm Tri Ngải vừa thức dậy đã dùng đôi mắt to long lanh của mình nhìn Lâm lão thái thái chằm chằm, ý nghĩa của ánh mắt ấy không cần nói cũng có thể biết được.
Trông thấy đôi mắt nhỏ xinh của Lâm Tri Ngải nhìn về phía bà, Lâm lão thái thái cũng rất buồn cười, bà bèn nhìn sang nơi khác, kiên quyết không nhìn thẳng vào Lâm Tri Ngải.
Không trách bà được, Tri Ngải này từ lúc bị thương xong thì tính cách trở nên bám người hơn, thật sự khiến bà rất thích. Cũng làm cho bà muốn trêu chọc Tri Ngải hơn.
Cũng đã sắp đến giờ ăn sáng, Lâm lão thái thái vẫn chưa nhắc đến việc phải trừng phạt Hạ Linh, Lâm Tri Ngải không khỏi nôn nóng trong lòng.
Cô chỉ có thể đi đến trước mặt Lâm lão thái thái, gương mặt nghiêm túc hỏi bà: "Bà nội, có phải bà quên mất chuyện gì rồi không ạ?"
Lâm lão thái thái mỉm cười nhìn về phía Lâm Tri Ngải, giả vờ chau mày: "Việc gì nhỉ? Sao bà không nhớ gì cả?"
Lâm Tri Ngải bỗng chốc hoang mang, giữ lấy tay của Lâm lão thái thái, bắt đầu khiếu tố: "Tối hôm qua bà đã đồng ý sẽ giúp con trừng phạt Hạ Linh, bà nội nói không giữ lời!"
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải sốt ruột đến mức nhảy cẫng cả lên, Lâm lão thái thái cũng không ghẹo cô nữa bèn căn dặn ma ma ở sau lưng: "Lăng Tú, bà đến tiền viện gọi Hạ Linh qua đây."
Lăng Tú ma ma được gọi tên bèn đứng ra trước rồi cung kính gật đầu với Lâm lão thái thái: "Vâng, tôi đi ngay ạ."
Hạ Linh nhận được tin thì hơi mông lung nhưng vẫn đi theo sau lưng của Lăng Tú ma ma đến Thanh Viên Trai: "Mẹ, nghe nói mẹ tìm con?"
Lâm lão thái thái ngồi trên ghế ở giữa, Lâm Tri Ngải ngồi ở bên cạnh nhìn thấy Hạ Linh bước vào, Lâm lão thái thái chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh, thờ ơ nói: "Cô ngồi xuống trước đã."
Đợi đến khi Hạ Linh ngồi xuống xong, Lâm lão thái thái mới bắt đầu chủ đề của hôm nay: "Hôm qua không phải cô đau lòng vì A Vân tuyệt thực sao? Thế hôm nay cô nhịn ăn cùng với nó luôn đi, khi nào con gái cô nghĩ thông suốt rồi thì hẵng cùng ăn với nhau."
Đây không chỉ giúp cho Lâm Tri Ngải trừng phạt Hạ Linh, phần nhiều là bản thân Lâm lão thái thái muốn phạt Hạ Linh một chút.
Từ việc trưa hôm qua Hạ Linh tìm đến cửa cầu xin, có thể thấy tâm tính của Hạ Linh quá xem nhẹ người khác, phải giúp cô ta kìm nén xuống.
Nếu không, cô ta còn tưởng nhà họ Lâm bọn họ ghê gớm đến mức nào cơ, chuyện hôn sự với phủ Tư Lệnh cô ta muốn đổi là đổi.
Nụ cười trên gương mặt Hạ Linh bỗng nhiên khựng lại nhưng nhìn thấy biểu cảm không dễ để tranh cãi của Lâm lão thái thái, Hạ Linh chỉ có thể gượng cười gật đầu: "Vâng, con sẽ dạy dỗ Diệc Vân thật tốt."
Sau khi Hạ Linh rời đi, Lâm Tri Ngải trực tiếp bổ nhào vào lòng Lâm lão thái thái, hét lớn: "Bà nội, bà thật tốt!"
Một ngày trôi qua, Lâm Tri Ngải đã hiểu hết thứ bậc và mối quan hệ của những người trong nhà. Lâm lão thái thái tương đương với hoàng thái hậu.
Được hoàng thái hậu yêu thương như thể có được thiên hạ. Đây là kinh nghiệm mười mấy năm trời mà Lâm Tri Ngải có được ở kiếp trước.
Thời tiết giữa tháng sáu đã đủ nóng rồi, thời điểm hiện tại hay hai giờ chiều đều là quãng thời gian khó chịu nhất trong ngày.
Người đi trên con phố lớn ở Thành Đô cũng trở nên thưa thớt, con phố dài đằng đẵng nhưng chỉ có hai ba đứa nhóc chạy chơi khắp nơi. Ngay cả những người bày hàng bán cũng về nhà tránh nóng cả rồi.
Trái ngược với sự yên tĩnh trên phố, quán trà của Thành Đô bây giờ đang là lúc huyên náo nhất. .
Người Thành Đô rất thích uống trà, đây là chuyện không cần bàn cãi, mùa đông họ thích uống một chén trà nóng hổi làm ấm người.
Mùa hè thì một đĩa hạt dưa một ấm trà, cộng thêm người kể chuyện vừa mở lời ra thôi bọn họ có thể ở quán trà suốt một ngày trời.
Như thể làm như vậy thì sẽ không sợ cái nắng oi ả của ngày hè nữa.
"Ngày hôm qua nghe được một tin, bên khu Kinh Tân lại bắt đầu đánh nhau rồi..."
Người kể chuyện trên sân khấu dõng dạc nói, những người nghe bên dưới sân khấu thì liên tục thở dài: "Dân Quốc mới thành lập được chín năm, năm nào cũng đánh nhau, đến khi nào mới phân định được thắng thua đây!"
Đối diện quán trà có một quán rượu, có ba người thanh niên ngồi sát bên cạnh cửa sổ.
Người ngồi ở bên phải mặc một bộ vest màu bạc, tên là Vương Cảnh Văn, là cậu hai của nhà Giám sự trưởng Thương hội Thành Đô.
Vương Cảnh Văn nhìn xuống quán trà ở dưới lầu, thở một hơi dài: "A Thành, cậu đừng trách tôi không nói với cậu đấy, tôi vừa nhận được tin tức, vị hôn thê kia của cậu đang ở trong nhà tìm đường chết kia kìa, nói gả cho cậu chi bằng đi chết cho xong."
Người ngồi ở bên trái mặc chiếc áo Tôn Trung Sơn màu đen, tên là Triệu Dực Thạch, là con út nhà Hiệp Đô Thống.
Vương Cảnh Văn vừa dứt lời thì Triệu Dực Thạch đã đập bàn đứng dậy, vô cùng tức giận nói: "Nhà họ Lâm này đúng là quá quắt thật đấy, lúc đầu là bọn họ cầu xin muốn hứa hôn, dựa vào nhà họ Tống các anh bò lên được chức chủ tịch Thương hội, bây giờ lại muốn trở mặt không nhận người nữa rồi à."
Chợt thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình, Tống Chu Thành đang ngồi vắt chéo chân ở trong cùng đưa chân lên khều, cười nhẹ rồi lắc đầu: "Mặc cô ta đi, chỉ cần cô ta bước vào cánh cửa nhà họ Tống đến lúc đó thì cô ta không thể tùy ý làm càn được đâu."
Vương Cảnh Văn đứng lên rót ly trà cho Tống Chu Thành, chau mày nói: "A Thành, cậu nghĩ gì vậy? Muốn cưới nhị tiểu thư nhà họ Lâm thật sao?"
Nghe thấy câu hỏi của Vương Cảnh Văn, Tống Chu Thành cô ly trà lên, nhấp môi rồi cười nhạt: "Cưới ai không là cưới, ông già nhà tôi còn mong nhị tiểu thư nhà họ Lâm đó sinh cho tôi một cậu bé béo tròn, để có thể đem tôi ra chiến trường nhanh một chút nữa kìa!"
Vương Cảnh Văn kinh ngạc thốt lên: "Cái gì? Cho cậu lên chiến trường hả? Đây chẳng phải nóng lòng mang đầu cho địch đấy sao!"
Vương Cảnh Văn nói xong thì mới phát hiện mình ăn nói không được thích hợp cho lắm, chỉ có thể cười gượng gạo, bổ sung: "A Thành, tôi không có ý đó đâu, cậu đừng để ý nha."
Tống Chu Thành chỉ nhún nhún vai, sau đó dùng hai tay ôm phía sau đầu rồi dựa vào ghế: "Chả sao, dù gì tôi cũng chẳng muốn lên chiến trường." Cũng không muốn cưới vợ.
Lâm lão thái thái vốn tưởng rằng mình trừng phạt hai mẹ con Hạ Linh thì bọn họ sẽ biết cách tiết chế lại, không còn nghĩ cách để Lâm Tri Ngải gả đi nữa.
Ai ngờ đến bữa tối, Lâm Chính Hồng lại đến: "Mẹ, mẹ đang ăn cơm đấy à?"
Lâm lão thái thái gắp một đũa thức ăn cho Lâm Tri Ngải trước, sau đó mới lạnh lùng nói với Lâm Chính Hồng: "Cậu không có mắt sao, nhìn không thấy à?"
Lâm Chính Hồng gặp phải cái liếc mắt của bà chỉ biết sờ đầu cười gượng: "Mẹ, con đến là vì chuyện của A Vân đó mẹ. Con bé sống chết không chịu gả cho nhà họ Tống, còn ở trong phòng tìm cái chết nữa cơ."
Lâm lão thái thái ngẩng đầu nhìn Lâm Chính Hồng, lạnh lùng nói: "Vậy ý của cậu là gì?"
Lâm Chính Hồng cúi đầu xuống, chột dạ cười: "Lúc đầu ba và lão gia của nhà họ Tống hứa hôn, bây giờ hai người đều không còn nữa, chỉ cần mẹ nói một câu người được hứa hôn là đại tiểu thư nhà họ Lâm, vậy thì nhà họ Tống cũng không có gì để nói!"
Ánh mắt của Lâm lão thái thái bỗng chốc trở nên nghiêm nghị, càng lúc càng lạnh: "Cậu làm chủ tịch Thương hội mấy năm thôi mà đã say rồi sao? Nhà họ Tống bọn họ có thể để cậu trèo lên được thì có thể lôi cậu xuống được! Cậu tưởng trăm nghìn chiến sĩ trong tay nhà họ Tống là quả hồng mềm đấy à?"
Nghĩ đến nòng súng trong tay của nhà họ Tống, Lâm Chính Hồng chợt cảm thấy một cơn rùng mình lạnh buốt chạy dọc lên đến đầu: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây ạ? A Vân vừa tuyệt thực rồi còn mới phát cáu lên, sống chết không chịu gả đến nhà họ Tống. Chúng ta cũng đâu thể bắt con bé trói lên kiệu hoa được!"
Lâm lão thái thái lạnh lùng hừ một tiếng: "Có gì mà không thể chứ, cậu thật sự tưởng rằng nhà họ Tống chẳng biết gì hết sao? Chẳng qua người ta không muốn truy cứu mà thôi! Nếu nhà họ Tống đã không có ý kiến gì, vậy chúng ta có trói thì cũng phải đưa được tân nương sang đấy!"