Chương 43: Tống Chu Thành: Các người có gan thì thử đi!
Tống Chu Thành vốn dĩ muốn quay về nhà nhưng khi đi đến nơi đỗ xe thì mới phát hiện bánh xe bên phải phía trước của anh cán phải một cây đinh sắt, bây giờ đang không ngừng xẹp xuống.
Triệu Dực Thạch nhìn thấy Tống Chu Thành cứ ngơ ngác nhìn chiếc xe, cũng đi lên trước xem tình hình, khi cậu nhìn thấy cây đinh sắt bên dưới bánh xe vội lắc đầu: "Lần này anh tiêu rồi! Ông già của anh sẽ đánh cho anh chết!"
Tống Chu Thành khẽ chau mày, anh thì không lo về việc về nhà sẽ bị ba anh đánh, chẳng phải chỉ là một cái bánh xe thôi sao, đổi cái mới là được. Nhưng điều mà anh lo là bọn họ sẽ đi về bằng cách nào.
Nơi mà lái xe cả tiếng đồng hồ mới đến được, đi bộ chắc cũng phải mất cả ngày trời. Chỉ mỗi tính cách yếu ớt của Lâm Tri Ngải, bảo cô ấy đi bộ một tiếng còn khó nữa là.
Vương Cảnh Văn đang thì thầm với Vương Cảnh Phi ở phía xa vài câu, chỉ thấy sắc mặt Vương Cảnh Phi đơ cứng, tâm trạng cũng khó chịu.
Sau khi Vương Cảnh Văn nói xong thì dẫn theo Vương Cảnh Phi đi sang đó, khẽ cười nói với Tống Chu Thành: "Bánh xe bị hư rồi, lái bừa đi sẽ rất nguy hiểm, chúng ta có thể đến thôn nào đó ở gần đây để mượn chiếc xe ngựa quay về!"
Tống Chu Thành ngẩng đầu liếc nhìn Vương Cảnh Văn, vừa hay Vương Cảnh Văn cũng đang nhìn anh.
Tống Chu Thành và Vương Cảnh Văn nhìn nhau rất lâu, trông thấy nụ cười nhạt kia trong mắt Vương Cảnh Văn, Tống Chu Thành cũng biết Vương Cảnh Văn có mưu đồ bất lương.
Nhưng bây giờ Tống Chu Thành không thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn, chỉ đành gật đầu: "Được, vậy chúng ta đi."
Nhóm người của Tống Chu Thành men theo bờ sông đi thẳng, đi cả nửa tiếng đồng hồ mới nhìn thấy một thôn trang phía dòng sông.
Tống Chu Thành đi đến căn nhà đầu tiên, anh gõ cửa nhà: "Bác ơi, nhà bác có xe ngựa không, bọn tôi muốn thuê một chiếc xe ngựa về thành phố."
Người mở cửa là một phụ nữ trung niên mặc bộ quần áo màu xám, người phụ nữ đó gật đầu với Tống Chu Thành: "Nhà chúng tôi có xe ngựa nhưng dù có cho mọi người thuê cũng không về thành phố được."
Tống Chu Thành bất giác chau mày, anh hỏi người phụ nữ đó: "Sao thế ạ?"
Người phụ nữ chỉ tay về đại lộ ở bên cạnh, thở dài nói: "Đó là con đường duy nhất đi vào thành phố của chúng tôi. Nhưng ngọn núi đó đột nhiên sạt lở chặn hết đường đi rồi."
Tống Chu Thành còn chưa kịp nói, Triệu Dực Thạch đã than thở: "Ở đây không nổi gió không mưa bão, sao núi có thể sạt lở được!"
Người phụ nữ khẽ lắc đầu: "Cái đó thì tôi cũng không biết, mấy thôn xung quanh đây đều đến đó giúp đỡ, mọi người cũng có thể đến đó xem thử."
Tống Chu Thành gật đầu với người phụ nữ đó: "Dạ vâng, chỉ có điều hành lý của bọn tôi có thể để lại nhà bác trước được không, nếu như thật sự sạt lở không đi được nữa, bọn tôi vẫn muốn ở lại nhà bác một đêm, bọn tôi có thể trả tiền."
Người phụ nữ đó bèn gật đầu: "Được chứ, không thành vấn đề. Nhà chúng tôi rộng, mọi người mỗi người một phòng cũng không sao cả."
Tống Chu Thành mỉm cười với người phụ nữ đó, đây cũng là lý do mà anh chọn gõ cửa căn nhà này. Đây là căn nhà to nhất trong thôn, khả năng trong nhà có xe ngựa cũng sẽ cao hơn một chút.
Tống Chu Thành lại đi bộ hơn mười phút mới đi đến nơi bị sạt lở như lời người phụ nữ kia nói. Một đại lộ rộng lớn đều bị đá rơi từ trên núi xuống chặn lại hết, ở giữa đường còn có một cái cây to nằm ngang, người dân trong thôn đang dùng dây thừng để dựng cái cây kia lên.
Nhìn thấy vài thôn dân đang đứng xem ở cách đó không xa, Tống Chu Thành vội tiến lên trước hỏi: "Cho tôi hỏi một chút, chỗ này cần phải xử lý bao lâu?"
Thôn dân chau mày, thở dài đáp: "Nhiều đá như vậy, nhanh lắm cũng phải sáng ngày mai mới xong."
Sau khi Tống Chu Thành gật đầu với người thôn dân ở đó thì quay về bên cạnh Lâm Tri Ngải: "Con đường này lúc sáng chúng ta còn chạy xe qua, chắc là bị sạt vào buổi trưa đó. Hay là chúng ta quay về căn nhà lúc nãy nghỉ ngơi, sáng ngày mai rồi mượn xe ngựa của bác ấy về thành phố?"
Lâm Tri Ngải gật đầu: "Được đó."
Cô cũng không phải kiểu người không biết tốt xấu, có thể được ở trong nhà bên trong thôn đã là tốt lắm rồi.
Quay về nhà của người phụ nữ kia được nửa đường thì đột nhiên ở ngã rẽ bên cạnh xuất hiện một người đàn ông trung niên tầm khoảng bốn mươi tuổi, người đàn ông đó để tóc húi cua, mặc một chiếc áo ngoài màu đen còn đội thêm một chiếc nón.
Người đàn ông đội nón đó còn dắt theo một đứa bé gái khoảng năm tuổi, gương mặt trắng hồng với đôi mắt lấp lánh, tóc của cô bé được tết thành hai bím, đi đường còn lắc lư tung tăng.
Cô bé nhỏ đó nhìn thấy nhóm người của Lâm Tri Ngải thì mỉm cười với Tri Ngải. Còn người đàn ông cầm tay cô bé thì vội thay đổi sắc mặt, ôm lấy cô bé vào lòng và hớt hải chạy về phía trước.
Cô bé đó không thoải mái khi bị bế lên như vậy bèn chau mày: "Chú ơi, ba của con đến nơi sạt lở giúp người ta rồi, chúng ta phải mất bao lâu nữa thì mới có thể gặp ba."
Bước chân của người đàn ông đội nón đó càng lúc càng nhanh, xém chút thì chạy: "Con vội gì chứ, ở ngay trước mặt thôi mà."
Lâm Tri Ngải đưa mắt nhìn Tống Chu Thành, khẽ cau mày, bọn họ vừa đi từ nơi sạt lở đó quay về, người đàn ông đội nón kia nên đi ra phía sau mới đúng!
Lâm Tri Ngải đang định chuẩn bị nói ra sự nghi hoặc của mình thì Vương Cảnh Phi đã nhặt một viên đá từ dưới đất lên, dùng tư thế nhanh như chớp vứt về phía người đàn ông đó, viên đá đập vào ót của hắn.
"Bắt cóc bé gái nhỏ tí như vậy, ông không sợ trời đánh à!"
Viên đá của Vương Cảnh Phi vừa rơi xuống, chiếc mũ của người đàn ông đó cũng rơi, trên đầu hắn còn bị sưng lên một mảng. Hắn trừng mắt liếc nhìn Vương Cảnh Phi và gào lên mắng: "Cái con đàn bà kia, chuyện của ông đây không cần mày lo!"
Nhìn thấy người đàn ông đó giơ tay ra hướng về phía Vương Cảnh Phi, Triệu Dực Thạch bất giác chau mày vội vã xông lên, kéo Vương Cảnh Phi ra sau lưng mình.
"Ông muốn làm gì? Tôi khuyên ông tốt nhất nên bỏ đứa bé xuống, bằng không nắm đấm của anh em bọn tôi không để yên cho ông đâu!"
Ngay cả Tống Chu Thành cũng bước lên phía trước và siết chặt nắm đấm với người đàn ông đó: "Ông chỉ có một người, chúng tôi có tận năm người, ông nên nghĩ cho kỹ trước khi ra tay đi!"
Người đàn ông đó co chân chạy mất, vừa chạy vừa thốt lên: "Tụi bây đợi đó cho tao!"
Đôi mắt cô bé nhỏ đã đỏ hoe, sau khi bị người đàn ông đó vứt xuống thì la lớn, ngay lúc nhìn thấy Triệu Dực Thạch bế lấy mình, cô bé vội oà lên khóc.
"Oa oa oa, con muốn ba mẹ! Oa oa oa..."
Triệu Dực Thạch chỉ đành bế lấy cô bé, nhỏ giọng dỗ dành: "Em đừng khóc, lát nữa bọn anh sẽ đưa em đi tìm ba của em nha."
Nhìn thấy Triệu Dực Thạch và Tống Chu Thành chắn trước mặt mình, Vương Cảnh Phi bất giác quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Vương Cảnh Văn.
Lại phát hiện Vương Cảnh Văn vẫn đứng yên tại nơi đó, ánh mắt nhìn cô ta thêm đôi phần quở trách.
Vương Cảnh Phi chỉ cảm thấy trong tim dấy lên một cơn đau quặn thắt, cô ta nhắm chặt đôi mắt và cúi đầu xuống, đợi đến khi cô mở mắt ra thì đôi mắt đã lưng tròng, nước mắt chảy xuống từ đôi gò má.
Cô bé nhỏ nằm trong lòng của Triệu Dực Thạch, từ lúc đầu oà lên gào khóc, giờ đã nhỏ tiếng thút thít.
Triệu Dực Thạch cuối cùng cũng tìm được cơ hội để hỏi cô bé: "Em có còn nhớ nhà của em ở đâu không? Bọn anh đưa em về."
Cô bé chỉ tay vào con đường nhỏ bên cạnh, khẽ giọng nấc nghẹn: "Men theo con đường này rồi đi thẳng nè, chưa đến một tiếng là về đến nhà em rồi á!"
Triệu Dực Thạch: "..."
Chưa đến một tiếng, em có biết một tiếng là bao lâu không hả!
Tống Chu Thành vẫn còn ở bên cạnh thì bất giác chau mày: "Vừa nãy không phải con bé bảo là ba mình hỗ trợ ở chỗ bị sạt lở sao? Chúng ta mang con bé đi đến chỗ ba của nó luôn là được!"
Triệu Dực Thạch gật đầu: "Được đó."
Một bên là một tiếng đồng hồ, một bên chỉ mất mười phút, chút chênh lệch này cậu ấy vẫn nhận thức được mà.
Nhưng đến khi mọi người quay trở về đường cũ, đến nơi sạt lở thì đã không còn ai ở đó nữa, một người cũng không có, Tống Chu Thành và Triệu Dực Thạch còn nghi ngờ dòng người đông đúc mà bọn họ thấy lúc nãy là ảo giác nữa cơ.
Triệu Dực Thạch vẫn còn bế cô bé đó trong lòng, cậu đành thở dài nói với Tống Chu Thành: "Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Tống Chu Thành cũng mông lung, bọn họ cũng không biết cách giữ trẻ con, hay đi thêm một tiếng nữa vậy! Nhưng như vậy thì trời sẽ tối mất.
Lâm Tri Ngải ở bên cạnh nghĩ ra một cách: "Trong nhà của người phụ nữ kia không phải có xe ngựa đấy sao? Chúng ta có thể mượn xe ngựa của bà ấy và đưa cô bé này về nhà."
Tống Chu Thành nghĩ ngợi, cảm thấy cũng hợp lý. Sạt lở chắn là chắn đường mà bọn họ về thành phố, còn đường về nhà cô bé này thì đâu có bị chắn đâu.
Thế là cả nhóm người chỉ có thể dẫn theo cô bé đó, quay về nhà của người phụ nữ mặc quần áo xám lúc ban đầu.
"Bác ơi, bọn tôi nhặt được một bé gái, có thể dùng xe ngựa của bác để đưa cô bé này về nhà không?"
Triệu Dực Thạch hét lên về phía căn nhà, sau đó người phụ nữ mở cửa, phòng bên cạnh cũng có một đám đàn ông xông ra. Đứng đầu là người đàn ông đội nón ban nãy: "Tao còn đang rầu không biết làm sao để tìm được tụi bây, kết quả tụi bây lại tự tìm đến cửa rồi đấy à."
Nhìn thấy bảy tám người đàn ông để lộ bắp tay cường tráng, Triệu Dực Thạch xông lên chắn ngay trước mặt của mọi người, quắt mắt nhìn người đàn ông đội nón kia: "Ông muốn gì!"
Người đàn ông đó hừ một tiếng: "Bỏ đứa bé này xuống cho tao, thêm cái đứa lúc này đánh vào đầu tao nữa!"
Dứt lời, ánh mắt của người đàn ông đó lại nhìn sang Vương Cảnh Phi, ông ta đưa tay lên sờ vào vết thương của mình, cắn răng nghiến lợi nói: "Để con đàn bà này lại cho tao!"
Vài người đàn ông ở phía sau hắn cũng hùa theo nói: "Đúng vậy, để hai con đàn bà này lại cho bọn tao, để cho anh em bọn tao vui chơi thỏa thích!"
Một tên đàn ông trong số đó cứ chăm chăm nhìn vào đôi chân dài mặc sườn xám của Vương Cảnh Phi, trong đôi mắt để lộ ra sự thèm thuồng dung tục, cuối cùng cũng khiến cho Vương Cảnh Phi cảm thấy sợ hãi, vội lùi về sau.
Vốn dĩ Tống Chu Thành vẫn còn đứng chắn trước mặt của Lâm Tri Ngải. Nhưng khi Lâm Tri Ngải nghe thấy mấy người này muốn giữ lại cô, đôi mắt tức tối đỏ au, cô hét lên với đám đàn ông đó: "Giữ ông nội ngươi ấy!"
Trước giờ Lâm Tri Ngải không hề nói những lời thô tục, cơ mà lần này nàng không thể nhịn được nữa. Nàng đẩy Tống Chu Thành ra rồi đi đến vách tường lấy một cây gỗ to bằng cánh tay một đứa con nít rồi xông thẳng vào đám đàn ông đó, đánh cho một trận chó chạy gà bay.
Đám đàn ông đó bị Lâm Tri Ngải đánh đến nổi vắt chân lên cổ mà chạy, liên tục gào lên: "Con đàn bà này sao đáng sợ quá vậy, nhìn yếu đuối mỏng manh mà sao sức lại trâu vậy hả!"
Nhìn thấy đám đàn ông bị Lâm Tri Ngải đánh chạy trối chết, Tống Chu Thành và Triệu Dực Thạch đã không còn lạ lùng gì nữa rồi, dù sao bọn họ cũng đã từng nhìn thấy cảnh Lâm Tri Ngải dùng một đao đánh người bay ra ngoài.
Nhưng Vương Cảnh Phi lại kinh ngạc với đôi mắt mở to như quả hạch đào, bất ngờ há hốc mồm, cô ta tưởng rằng mình đã đủ mạnh mẽ lắm rồi, không ngờ cô ngốc này giấu kĩ thật, còn lợi hại hơn cả cô ta!
Mỗi lần Lâm Tri Ngải vung lên đều có thể đánh được một người. Trong lúc đánh tên đàn ông đội nón kia, Lâm Tri Ngải nhất thời không kìm được, dùng lực quá mạnh, cây gậy gỗ trong tay gãy ra làm đôi.
Lâm Tri Ngải đứng ở giữa đám đàn ông đó, bị bọn họ vây lấy, Lâm Tri Ngải chỉ có thể trừng mắt nhìn bọn chúng.
Bọn chúng ngơ ngác vài giây, cuối cùng vẫn là người đàn ông đội nón kia hét lên: "Nó đã không còn vũ khí nữa rồi, mau xông lên đi!"
Tống Chu Thành vẫn còn ở bên ngoài bỗng nhiên hoảng hốt, siết chặt nắm đấm xông vào bên trong chắn trước mặt Lâm Tri Ngải.
Tống Chu Thành đã luyện võ sắp được một tháng rồi, một đấm được vung ra thì cũng đánh được một người đàn ông đứng gần anh nhất ngã nhào xuống đất.
Sau đó lại giơ nắm đấm lên, uy hiếp những người còn sót lại: "Các người có gan thì thử đi!"
Trên mặt Tống Chu Thành vẫn còn chút vết bầm, mấy tên đàn ông đó phì cười nói: "Vết thương trên mặt của mày bộ không muốn lành sao? Vậy để anh em bọn tao giúp mày nha!"
Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau, chuẩn bị cùng lúc xông lên. Thì đột nhiên có tiếng súng vang lên. Đám người kia hoảng hốt, bất giác ôm đầu ngồi xổm xuống.
Đến lúc bọn chúng quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy khẩu súng trong tay của Triệu Dực Thạch, nòng súng còn đang chĩa về phía bọn chúng nữa.
Đám đàn ông đó sợ đến tè ra quần, gương mặt tái nhợt, hệt như một đàn chim sẻ vậy, "ầm" một tiếng thì chạy loạn, chạy như bay vậy.
"Bọn chúng có súng, chúng ta mau chạy thôi!"
Triệu Dực Thạch nhìn thấy Tống Chu Thành cứ ngơ ngác nhìn chiếc xe, cũng đi lên trước xem tình hình, khi cậu nhìn thấy cây đinh sắt bên dưới bánh xe vội lắc đầu: "Lần này anh tiêu rồi! Ông già của anh sẽ đánh cho anh chết!"
Tống Chu Thành khẽ chau mày, anh thì không lo về việc về nhà sẽ bị ba anh đánh, chẳng phải chỉ là một cái bánh xe thôi sao, đổi cái mới là được. Nhưng điều mà anh lo là bọn họ sẽ đi về bằng cách nào.
Nơi mà lái xe cả tiếng đồng hồ mới đến được, đi bộ chắc cũng phải mất cả ngày trời. Chỉ mỗi tính cách yếu ớt của Lâm Tri Ngải, bảo cô ấy đi bộ một tiếng còn khó nữa là.
Vương Cảnh Văn đang thì thầm với Vương Cảnh Phi ở phía xa vài câu, chỉ thấy sắc mặt Vương Cảnh Phi đơ cứng, tâm trạng cũng khó chịu.
Sau khi Vương Cảnh Văn nói xong thì dẫn theo Vương Cảnh Phi đi sang đó, khẽ cười nói với Tống Chu Thành: "Bánh xe bị hư rồi, lái bừa đi sẽ rất nguy hiểm, chúng ta có thể đến thôn nào đó ở gần đây để mượn chiếc xe ngựa quay về!"
Tống Chu Thành ngẩng đầu liếc nhìn Vương Cảnh Văn, vừa hay Vương Cảnh Văn cũng đang nhìn anh.
Tống Chu Thành và Vương Cảnh Văn nhìn nhau rất lâu, trông thấy nụ cười nhạt kia trong mắt Vương Cảnh Văn, Tống Chu Thành cũng biết Vương Cảnh Văn có mưu đồ bất lương.
Nhưng bây giờ Tống Chu Thành không thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn, chỉ đành gật đầu: "Được, vậy chúng ta đi."
Nhóm người của Tống Chu Thành men theo bờ sông đi thẳng, đi cả nửa tiếng đồng hồ mới nhìn thấy một thôn trang phía dòng sông.
Tống Chu Thành đi đến căn nhà đầu tiên, anh gõ cửa nhà: "Bác ơi, nhà bác có xe ngựa không, bọn tôi muốn thuê một chiếc xe ngựa về thành phố."
Người mở cửa là một phụ nữ trung niên mặc bộ quần áo màu xám, người phụ nữ đó gật đầu với Tống Chu Thành: "Nhà chúng tôi có xe ngựa nhưng dù có cho mọi người thuê cũng không về thành phố được."
Tống Chu Thành bất giác chau mày, anh hỏi người phụ nữ đó: "Sao thế ạ?"
Người phụ nữ chỉ tay về đại lộ ở bên cạnh, thở dài nói: "Đó là con đường duy nhất đi vào thành phố của chúng tôi. Nhưng ngọn núi đó đột nhiên sạt lở chặn hết đường đi rồi."
Tống Chu Thành còn chưa kịp nói, Triệu Dực Thạch đã than thở: "Ở đây không nổi gió không mưa bão, sao núi có thể sạt lở được!"
Người phụ nữ khẽ lắc đầu: "Cái đó thì tôi cũng không biết, mấy thôn xung quanh đây đều đến đó giúp đỡ, mọi người cũng có thể đến đó xem thử."
Tống Chu Thành gật đầu với người phụ nữ đó: "Dạ vâng, chỉ có điều hành lý của bọn tôi có thể để lại nhà bác trước được không, nếu như thật sự sạt lở không đi được nữa, bọn tôi vẫn muốn ở lại nhà bác một đêm, bọn tôi có thể trả tiền."
Người phụ nữ đó bèn gật đầu: "Được chứ, không thành vấn đề. Nhà chúng tôi rộng, mọi người mỗi người một phòng cũng không sao cả."
Tống Chu Thành mỉm cười với người phụ nữ đó, đây cũng là lý do mà anh chọn gõ cửa căn nhà này. Đây là căn nhà to nhất trong thôn, khả năng trong nhà có xe ngựa cũng sẽ cao hơn một chút.
Tống Chu Thành lại đi bộ hơn mười phút mới đi đến nơi bị sạt lở như lời người phụ nữ kia nói. Một đại lộ rộng lớn đều bị đá rơi từ trên núi xuống chặn lại hết, ở giữa đường còn có một cái cây to nằm ngang, người dân trong thôn đang dùng dây thừng để dựng cái cây kia lên.
Nhìn thấy vài thôn dân đang đứng xem ở cách đó không xa, Tống Chu Thành vội tiến lên trước hỏi: "Cho tôi hỏi một chút, chỗ này cần phải xử lý bao lâu?"
Thôn dân chau mày, thở dài đáp: "Nhiều đá như vậy, nhanh lắm cũng phải sáng ngày mai mới xong."
Sau khi Tống Chu Thành gật đầu với người thôn dân ở đó thì quay về bên cạnh Lâm Tri Ngải: "Con đường này lúc sáng chúng ta còn chạy xe qua, chắc là bị sạt vào buổi trưa đó. Hay là chúng ta quay về căn nhà lúc nãy nghỉ ngơi, sáng ngày mai rồi mượn xe ngựa của bác ấy về thành phố?"
Lâm Tri Ngải gật đầu: "Được đó."
Cô cũng không phải kiểu người không biết tốt xấu, có thể được ở trong nhà bên trong thôn đã là tốt lắm rồi.
Quay về nhà của người phụ nữ kia được nửa đường thì đột nhiên ở ngã rẽ bên cạnh xuất hiện một người đàn ông trung niên tầm khoảng bốn mươi tuổi, người đàn ông đó để tóc húi cua, mặc một chiếc áo ngoài màu đen còn đội thêm một chiếc nón.
Người đàn ông đội nón đó còn dắt theo một đứa bé gái khoảng năm tuổi, gương mặt trắng hồng với đôi mắt lấp lánh, tóc của cô bé được tết thành hai bím, đi đường còn lắc lư tung tăng.
Cô bé nhỏ đó nhìn thấy nhóm người của Lâm Tri Ngải thì mỉm cười với Tri Ngải. Còn người đàn ông cầm tay cô bé thì vội thay đổi sắc mặt, ôm lấy cô bé vào lòng và hớt hải chạy về phía trước.
Cô bé đó không thoải mái khi bị bế lên như vậy bèn chau mày: "Chú ơi, ba của con đến nơi sạt lở giúp người ta rồi, chúng ta phải mất bao lâu nữa thì mới có thể gặp ba."
Bước chân của người đàn ông đội nón đó càng lúc càng nhanh, xém chút thì chạy: "Con vội gì chứ, ở ngay trước mặt thôi mà."
Lâm Tri Ngải đưa mắt nhìn Tống Chu Thành, khẽ cau mày, bọn họ vừa đi từ nơi sạt lở đó quay về, người đàn ông đội nón kia nên đi ra phía sau mới đúng!
Lâm Tri Ngải đang định chuẩn bị nói ra sự nghi hoặc của mình thì Vương Cảnh Phi đã nhặt một viên đá từ dưới đất lên, dùng tư thế nhanh như chớp vứt về phía người đàn ông đó, viên đá đập vào ót của hắn.
"Bắt cóc bé gái nhỏ tí như vậy, ông không sợ trời đánh à!"
Viên đá của Vương Cảnh Phi vừa rơi xuống, chiếc mũ của người đàn ông đó cũng rơi, trên đầu hắn còn bị sưng lên một mảng. Hắn trừng mắt liếc nhìn Vương Cảnh Phi và gào lên mắng: "Cái con đàn bà kia, chuyện của ông đây không cần mày lo!"
Nhìn thấy người đàn ông đó giơ tay ra hướng về phía Vương Cảnh Phi, Triệu Dực Thạch bất giác chau mày vội vã xông lên, kéo Vương Cảnh Phi ra sau lưng mình.
"Ông muốn làm gì? Tôi khuyên ông tốt nhất nên bỏ đứa bé xuống, bằng không nắm đấm của anh em bọn tôi không để yên cho ông đâu!"
Ngay cả Tống Chu Thành cũng bước lên phía trước và siết chặt nắm đấm với người đàn ông đó: "Ông chỉ có một người, chúng tôi có tận năm người, ông nên nghĩ cho kỹ trước khi ra tay đi!"
Người đàn ông đó co chân chạy mất, vừa chạy vừa thốt lên: "Tụi bây đợi đó cho tao!"
Đôi mắt cô bé nhỏ đã đỏ hoe, sau khi bị người đàn ông đó vứt xuống thì la lớn, ngay lúc nhìn thấy Triệu Dực Thạch bế lấy mình, cô bé vội oà lên khóc.
"Oa oa oa, con muốn ba mẹ! Oa oa oa..."
Triệu Dực Thạch chỉ đành bế lấy cô bé, nhỏ giọng dỗ dành: "Em đừng khóc, lát nữa bọn anh sẽ đưa em đi tìm ba của em nha."
Nhìn thấy Triệu Dực Thạch và Tống Chu Thành chắn trước mặt mình, Vương Cảnh Phi bất giác quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Vương Cảnh Văn.
Lại phát hiện Vương Cảnh Văn vẫn đứng yên tại nơi đó, ánh mắt nhìn cô ta thêm đôi phần quở trách.
Vương Cảnh Phi chỉ cảm thấy trong tim dấy lên một cơn đau quặn thắt, cô ta nhắm chặt đôi mắt và cúi đầu xuống, đợi đến khi cô mở mắt ra thì đôi mắt đã lưng tròng, nước mắt chảy xuống từ đôi gò má.
Cô bé nhỏ nằm trong lòng của Triệu Dực Thạch, từ lúc đầu oà lên gào khóc, giờ đã nhỏ tiếng thút thít.
Triệu Dực Thạch cuối cùng cũng tìm được cơ hội để hỏi cô bé: "Em có còn nhớ nhà của em ở đâu không? Bọn anh đưa em về."
Cô bé chỉ tay vào con đường nhỏ bên cạnh, khẽ giọng nấc nghẹn: "Men theo con đường này rồi đi thẳng nè, chưa đến một tiếng là về đến nhà em rồi á!"
Triệu Dực Thạch: "..."
Chưa đến một tiếng, em có biết một tiếng là bao lâu không hả!
Tống Chu Thành vẫn còn ở bên cạnh thì bất giác chau mày: "Vừa nãy không phải con bé bảo là ba mình hỗ trợ ở chỗ bị sạt lở sao? Chúng ta mang con bé đi đến chỗ ba của nó luôn là được!"
Triệu Dực Thạch gật đầu: "Được đó."
Một bên là một tiếng đồng hồ, một bên chỉ mất mười phút, chút chênh lệch này cậu ấy vẫn nhận thức được mà.
Nhưng đến khi mọi người quay trở về đường cũ, đến nơi sạt lở thì đã không còn ai ở đó nữa, một người cũng không có, Tống Chu Thành và Triệu Dực Thạch còn nghi ngờ dòng người đông đúc mà bọn họ thấy lúc nãy là ảo giác nữa cơ.
Triệu Dực Thạch vẫn còn bế cô bé đó trong lòng, cậu đành thở dài nói với Tống Chu Thành: "Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Tống Chu Thành cũng mông lung, bọn họ cũng không biết cách giữ trẻ con, hay đi thêm một tiếng nữa vậy! Nhưng như vậy thì trời sẽ tối mất.
Lâm Tri Ngải ở bên cạnh nghĩ ra một cách: "Trong nhà của người phụ nữ kia không phải có xe ngựa đấy sao? Chúng ta có thể mượn xe ngựa của bà ấy và đưa cô bé này về nhà."
Tống Chu Thành nghĩ ngợi, cảm thấy cũng hợp lý. Sạt lở chắn là chắn đường mà bọn họ về thành phố, còn đường về nhà cô bé này thì đâu có bị chắn đâu.
Thế là cả nhóm người chỉ có thể dẫn theo cô bé đó, quay về nhà của người phụ nữ mặc quần áo xám lúc ban đầu.
"Bác ơi, bọn tôi nhặt được một bé gái, có thể dùng xe ngựa của bác để đưa cô bé này về nhà không?"
Triệu Dực Thạch hét lên về phía căn nhà, sau đó người phụ nữ mở cửa, phòng bên cạnh cũng có một đám đàn ông xông ra. Đứng đầu là người đàn ông đội nón ban nãy: "Tao còn đang rầu không biết làm sao để tìm được tụi bây, kết quả tụi bây lại tự tìm đến cửa rồi đấy à."
Nhìn thấy bảy tám người đàn ông để lộ bắp tay cường tráng, Triệu Dực Thạch xông lên chắn ngay trước mặt của mọi người, quắt mắt nhìn người đàn ông đội nón kia: "Ông muốn gì!"
Người đàn ông đó hừ một tiếng: "Bỏ đứa bé này xuống cho tao, thêm cái đứa lúc này đánh vào đầu tao nữa!"
Dứt lời, ánh mắt của người đàn ông đó lại nhìn sang Vương Cảnh Phi, ông ta đưa tay lên sờ vào vết thương của mình, cắn răng nghiến lợi nói: "Để con đàn bà này lại cho tao!"
Vài người đàn ông ở phía sau hắn cũng hùa theo nói: "Đúng vậy, để hai con đàn bà này lại cho bọn tao, để cho anh em bọn tao vui chơi thỏa thích!"
Một tên đàn ông trong số đó cứ chăm chăm nhìn vào đôi chân dài mặc sườn xám của Vương Cảnh Phi, trong đôi mắt để lộ ra sự thèm thuồng dung tục, cuối cùng cũng khiến cho Vương Cảnh Phi cảm thấy sợ hãi, vội lùi về sau.
Vốn dĩ Tống Chu Thành vẫn còn đứng chắn trước mặt của Lâm Tri Ngải. Nhưng khi Lâm Tri Ngải nghe thấy mấy người này muốn giữ lại cô, đôi mắt tức tối đỏ au, cô hét lên với đám đàn ông đó: "Giữ ông nội ngươi ấy!"
Trước giờ Lâm Tri Ngải không hề nói những lời thô tục, cơ mà lần này nàng không thể nhịn được nữa. Nàng đẩy Tống Chu Thành ra rồi đi đến vách tường lấy một cây gỗ to bằng cánh tay một đứa con nít rồi xông thẳng vào đám đàn ông đó, đánh cho một trận chó chạy gà bay.
Đám đàn ông đó bị Lâm Tri Ngải đánh đến nổi vắt chân lên cổ mà chạy, liên tục gào lên: "Con đàn bà này sao đáng sợ quá vậy, nhìn yếu đuối mỏng manh mà sao sức lại trâu vậy hả!"
Nhìn thấy đám đàn ông bị Lâm Tri Ngải đánh chạy trối chết, Tống Chu Thành và Triệu Dực Thạch đã không còn lạ lùng gì nữa rồi, dù sao bọn họ cũng đã từng nhìn thấy cảnh Lâm Tri Ngải dùng một đao đánh người bay ra ngoài.
Nhưng Vương Cảnh Phi lại kinh ngạc với đôi mắt mở to như quả hạch đào, bất ngờ há hốc mồm, cô ta tưởng rằng mình đã đủ mạnh mẽ lắm rồi, không ngờ cô ngốc này giấu kĩ thật, còn lợi hại hơn cả cô ta!
Mỗi lần Lâm Tri Ngải vung lên đều có thể đánh được một người. Trong lúc đánh tên đàn ông đội nón kia, Lâm Tri Ngải nhất thời không kìm được, dùng lực quá mạnh, cây gậy gỗ trong tay gãy ra làm đôi.
Lâm Tri Ngải đứng ở giữa đám đàn ông đó, bị bọn họ vây lấy, Lâm Tri Ngải chỉ có thể trừng mắt nhìn bọn chúng.
Bọn chúng ngơ ngác vài giây, cuối cùng vẫn là người đàn ông đội nón kia hét lên: "Nó đã không còn vũ khí nữa rồi, mau xông lên đi!"
Tống Chu Thành vẫn còn ở bên ngoài bỗng nhiên hoảng hốt, siết chặt nắm đấm xông vào bên trong chắn trước mặt Lâm Tri Ngải.
Tống Chu Thành đã luyện võ sắp được một tháng rồi, một đấm được vung ra thì cũng đánh được một người đàn ông đứng gần anh nhất ngã nhào xuống đất.
Sau đó lại giơ nắm đấm lên, uy hiếp những người còn sót lại: "Các người có gan thì thử đi!"
Trên mặt Tống Chu Thành vẫn còn chút vết bầm, mấy tên đàn ông đó phì cười nói: "Vết thương trên mặt của mày bộ không muốn lành sao? Vậy để anh em bọn tao giúp mày nha!"
Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau, chuẩn bị cùng lúc xông lên. Thì đột nhiên có tiếng súng vang lên. Đám người kia hoảng hốt, bất giác ôm đầu ngồi xổm xuống.
Đến lúc bọn chúng quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy khẩu súng trong tay của Triệu Dực Thạch, nòng súng còn đang chĩa về phía bọn chúng nữa.
Đám đàn ông đó sợ đến tè ra quần, gương mặt tái nhợt, hệt như một đàn chim sẻ vậy, "ầm" một tiếng thì chạy loạn, chạy như bay vậy.
"Bọn chúng có súng, chúng ta mau chạy thôi!"