Chương 46: Lâm Tri Ngải: Anh mà là đàn ông cái gì! Anh xem người ta kia kìa, coi người ta đi!
Lâm Tri Ngải không hề hay biết sự do dự của Vương Cảnh Phi, bởi vì lúc này cô vẫn còn đang hát quýt cùng Tống Chu Thành.
Quýt quá cao, dù là bé Điềm hay Lâm Tri Ngải đều không với tới.
Lâm Tri Ngải chỉ có thể để cho Tống Chu Thành bế mình lên, sau đó để cho cô hái quýt.
"Tống Chu Thành, anh nâng cao một chút, cao chút nữa, quả này tôi với không tới."
"Tống Chu Thành, sang bên trái một chút, thêm chút nữa."
"Tống Chu Thành, bên phải, bên phải..."
Tống Chu Thành thân là cây thang bằng người, anh chỉ có thể nghe theo hướng dẫn của Lâm Tri Ngải và hơn hết còn không được phàn nàn gì cả.
Cũng không biết có phải do uống tiết hươu hay không, anh cứ cảm thấy cả người vô cùng nóng bức, như thể có sức mạnh vô tận vậy.
Khi Lâm Tri Ngải và bé Điềm cầm trong tay một chiếc giỏ quýt quay về nhà thì vừa hay gặp được một cụ già đang tản bộ, Lâm Tri Ngải nhận ra đây là một trong những người giúp đỡ tìm bé Điềm lúc sáng.
Bé Điềm sau khi nhìn thấy bà lão ấy bèn vẫy vẫy tay, thốt lên: "Bà Ba, con hái quýt rồi, mời bà ăn quýt ạ!"
Trong tay bà lão có đeo một chiếc vòng vàng, bà xoa đầu của bé Điềm sau đó nở một nụ cười hàm hậu với bé: "Cảm ơn bé Điềm nhá."
Bà lão nhận lấy một quả quýt mà Lâm Tri Ngải lấy ra từ trong giỏ, sau đó đưa mắt nhìn Lâm Tri Ngải: "Năm người các con ở nhà của bé Điềm có chật chội quá không? Nếu không ở được thì có thể đến nhà của tôi, nhà của tôi có một căn phòng trống."
Đôi mắt Lâm Tri Ngải đột ngột sáng lên: "Thật không ạ? Có làm phiền đến bà quá không?"
Mặc dù cô đã không còn ghét Vương Cảnh Phi nhiều như trước nữa nhưng nghĩ đến việc ngủ với một người lạ, Lâm Tri Ngải vẫn có chút không quen.
Bà lão khẽ lắc đầu với Lâm Tri Ngải, rồi cười nhẹ: "Phiền cái gì mà phiền, bé Điềm gọi tôi một tiếng bà, các con còn cứu con bé nữa, vậy thì cứ gọi tôi là thím ba đi!"
Khi bà lão cười lên đuôi mắt còn có nếp nhăn, rất giống với Lâm lão thái thái, vậy nên Lâm Tri Ngải rất có thiện cảm với bà lão này: "Vậy con cảm ơn thím trước, một lát nữa bọn con sẽ qua."
Lâm Tri Ngải phải đưa bé Điềm về nhà trước, sau đó đi đến nhà bếp nói rõ tình hình cho ba mẹ của bé Điềm biết.
Ba mẹ của bé Điềm biết được người mời Lâm Tri Ngải đến ở là bà Ba thì vội gật đầu mỉm cười: "Con người của thím Ba ngay thẳng chất phác, mọi người đến đó chúng tôi cũng yên tâm."
Vốn dĩ Tống Chu Thành còn muốn nói một tiếng với Vương Cảnh Văn nhưng anh đi tìm hết một vòng sân cũng không thấy bóng dáng của Vương Cảnh Văn đâu, anh chỉ đành lớn tiếng nói với Triệu Dực Thạch đang còn tắm rửa: "Tôi với Tri Ngải sang ở nhà bên cạnh đấy nhá, ba người bọn cậu có thể mỗi người một phòng."
Triệu Dực Thạch gật đầu: "Tình cảm quá nhỉ, vậy thôi em đến phòng anh ngủ nha!"
Lâm Tri Ngải đi rồi, Vương Cảnh Phi cũng ngủ một mình. Chỉ còn cậu và Vương Cảnh Văn ngủ cùng một phòng, thế cậu đến ngủ ở căn phòng kia của Tống Chu Thành đi, vừa hay mỗi người một phòng, ngủ thoải mái biết bao.
Khi Lâm Tri Ngải rời đi, người buồn nhất chính là bé Điềm, cô bé nắm tay của Lâm Tri Ngải, môi chu ra sắp treo lên được cả chai xì dầu luôn ấy: "Chị Tri Ngải, chị không chơi với em nữa sao?"
Lâm Tri Ngải chỉ đành xoa đầu của bé Điềm, nhẹ giọng mỉm cười nói: "Sao mà nghỉ chơi được, sáng ngày mai chị vẫn quay lại đây mà! Đến lúc đó chị mời em đến thành phố chơi nha!"
Đôi mắt bé Điềm bỗng sáng rực lên, chạy vòng quanh sân: "A~ a~ a~, con có thể đến thành phố chơi rồi!"
Nhà của bà Ba ở ngay bên cạnh, nhà của bà ấy không giống với nhà của bé Điềm, nhà của bà Ba là nhà lợp ngói, nóc nhà được lợp ngói đỏ theo phong cách cổ kính, trong sân còn có một cái giếng trời, bên cạnh giếng là một cây hoa quế.
Bây giờ lại đúng lúc là mùa hoa quế nở, cả sân đều ngập tràn hương thơm thanh mát của hoa quế.
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải đi đến, bà Ba mỉm cười, sau đó thì đến đến phía trước một gian phòng và mở cửa ra: "Chăn đệm của căn phòng này đều là mới hết, các con cứ yên tâm mà dùng!"
Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu với bà Ba: "Cảm ơn thím Ba."
Căn nhà ở dưới quê hiệu quả cách âm không hề tốt, trong sân của bà Ba, lắm lúc sẽ vang lên tiếng cười của bé Điềm, cùng với tiếng gọi của mẹ cô bé: "Bé Điềm, chạy chậm thôi con, coi chừng té bây giờ!"
Nhìn thấy Lâm Tri ngải thơ thẩn nghe tiếng vang lên từ sân nhà bên cạnh, Tống Chu Thành vội mỉm cười với Lâm Tri Ngải: "Em thích bé Điềm đúng không? Sau này chúng ta cũng có thể sinh một cô con gái đáng yêu giống như bé Điềm."
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tri Ngải là ngơ ngác, sau đó thì nhướng mày: "Khoan hẵng nói đến việc chúng ta không thể lựa chọn được giới tính của đứa bé, cứ cho là có thể chọn, sao anh có thể đảm bảo được rằng con bé sẽ đáng yêu như bé Điềm!"
Tống Chu Thành: "..."
Hình như cũng hợp lý ha!
Tống Chu Thành chỉ đang cảm thấy cả người nóng ran, nhìn vào gương mặt của Lâm Tri Ngải, lại cảm thấy có chút khó chịu ngứa ngáy. Anh vội vã kéo Lâm Tri Ngải vào phòng và đóng cửa phòng lại.
Anh chầm chậm dang tay ra và ôm Lâm Tri Ngải vào lòng, cúi đầu xuống và nhìn Tri Ngải, đôi mắt của cô tựa như ánh sao trên bầu trời.
"Tôi muốn hôn em!"
Lâm Tri Ngải chợt ngẩn người, vừa nãy mới nhắc đến chuyện sinh con, bây giờ đã muốn sinh em bé luôn à?
Đầu óc Lâm Tri Ngải rối như tơ vò, con tim không chịu khống chế mà đập lên điên cuồng, muốn thoát ra nhưng lại phát hiện mình đã bị Tống Chu Thành giữ chặt. Vừa hay muốn nói gì đó nhưng bờ môi nóng ấm đã bị một bờ môi nóng ấm khác khoá chặt.
Tống Chu Thành phát hiện Lâm Tri Ngải chỉ kinh ngạc chứ không hề phản kháng, Tống Chu Thành từ việc đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Tri Ngải đến nụ hôn sâu khoá chặt.
Bờ môi của Lâm Tri Ngải thơm và ngọt ngào đến lạ, chóp mũi lắm lúc ngửi thấy mùi thơm thanh khiết ngọt ngào chỉ thuộc về Lâm Tri Ngải, khiến cho Tống Chu Thành cảm thấy bản thân mình có thể mất khống chế bất cứ lúc nào.
Màn hôn nhẹ nhàng này kéo dài tầm mười phút, vào lúc hai người đang sắp không thể thở được nữa thì Tống Chu Thành lại cảm thấy có một thứ gì đó cư ơng lên, ánh mắt của anh bỗng thay đổi, anh bổ nhào lên giường và dùng chăn đắp nửa thân dưới của mình lại.
Nhìn thấy Tống Chu Thành nằm quay lưng lại với mình, Lâm Tri Ngải đứng yên tại chỗ ngơ ngác, vụ gì đây? Hôn được một nửa thì bỏ mặc cô sang một bên à!
Lâm Tri Ngải chợt cau mày rồi đi qua Tống Chu Thành, trở người nằm lên giường. Vốn dĩ cô còn muốn kéo một ít chăn đắp lên bụng của mình nhưng Tống Chu Thành bấu chiếc chăn trong tay rất chặt, cô không thể nào kéo ra được.
Lâm Tri Ngải bật người ngồi dậy, hai tay chống hông, điên tiết nhìn Tống Chu Thành: "Chia cho tôi một ít chăn!"
Sau khi Lâm Tri Ngải nói xong thì phát hiện gương mặt của Tống Chu Thành đỏ au, đôi mắt cũng đỏ, ngay cả vành tai cũng đỏ nốt.
"Anh không sao chứ?"
Lâm Tri Ngải chau mày, còn định dùng tay sờ lên trán của Tống Chu Thành nhưng Tống Chu Thành lại né ra, trở người quay lưng lại với cô.
Qua một hồi lâu mới vang lên tiếng gọi của Tống Chu Thành: "Dưới chân giường còn có tấm ga giường mỏng, em đắp cái đó đi!"
Lâm Tri Ngải cũng không nói gì nữa, hừ một tiếng với bóng lưng của Tống Chu Thành xong thì quay người chuẩn bị ngủ, anh không để ý tôi à, tôi còn thèm để ý anh chắc!
Đợi đến khi nhịp thở đều của Lâm Tri Ngải vang lên, Tống Chu Thành mới thở phào, sau đó thì chầm chậm xuống giường đi đến nhà vệ sinh tắm nước lạnh.
Nếu như anh nhớ không nhầm thì tháng sau Lâm Tri Ngải mới tròn mười tám tuổi.
Ở bên đây Triệu Dực Thạch tắm rửa sạch sẽ thì quay về phòng nằm ngủ. Nhưng có thể do uống tiết hươu mà cậu cứ cảm thấy toàn thân nóng ran bức bối, Triệu Dực Thạch đành uống cạn ấm nước trên bàn.
Sau khi uống xong, cậu càng thấy nóng bức hơn, đầu cũng đỏ bừng, cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Vương Cảnh Văn sợ Vương Cảnh Phi ở một mình sẽ suy nghĩ lung tung, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện không hay vậy nên đợi đến tối mới dẫn Vương Cảnh Phi trở về.
Nhìn thấy cánh cửa đóng đang đóng chặt, Vương Cảnh Văn quăng cho Vương Cảnh Phi một ánh mắt, tỏ ý cô hãy đi vào trong, còn bản thân cậu ta đứng đợi ở trong sân rất lâu.
Triệu Dực Thạch lim dim, đột nhiên cảm thấy trong vòng tay mình có thêm một ai đó vừa chui vào. Hơn nữa người đó còn gỡ cúc áo của cậu ra.
Triệu Dực Thạch chỉ đành vỗ nhẹ vào tay của người đó, trầm giọng nói: "Đừng đùa nữa."
Giọng nói của Triệu Dực Thạch trầm xuống mang theo chút khàn đặc, giọng nói khác hoàn toàn so với lúc sáng.
Sau khi Triệu Dực Thạch nói xong, cậu phát hiện người đó vẫn không chịu dừng lại, ngược lại còn sờ soạng cơ bụng của cậu nhiều hơn.
Triệu Dực Thạch cảm thấy chút hưng phấn, cậu mở mắt ra nhìn thì mơ hồ phát hiện, người bên dưới ánh trăng kia không ngờ lại có vài phần giống Vương Cảnh Phi.
Triệu Dực Thạch bất thình lình cảm giác như thể mình đang nằm mơ vậy nhưng giấc mơ đẹp thế này đã dâng đến tận cửa, không làm thì uổng phí lắm.
Triệu Dực Thạch trở người ôm chặt lấy Vương Cảnh Phi, cậu đặt nụ hôn lên môi của cô.
Vương Cảnh Phi không hề phản kháng chỉ nằm im phăng phắc, biểu cảm trên khuôn mặt không biết là sửng sốt hay là lạnh lùng.
Triệu Dực Thạch chỉ thấy đôi môi của Vương Cảnh Phi vô cùng ngọt ngào, từ nụ hôn nhè nhẹ cho đến khi nụ hôn trở nên sâu hơn...
Ánh sáng mặt trời vào sớm tinh mơ chiếu lên khoé mắt của Lâm Tri Ngải, Lâm Tri Ngải mở to đôi mắt, cô không biết bản thân từ khi nào đã nằm gọn trong lòng của Tống Chu Thành.
Nhớ lại gương mặt đỏ bừng của Tống Chu Thành đêm hôm qua, Lâm Tri Ngải có hơi tò mò, cô đưa tay sờ lên mặt của Tống Chu Thành thì không phát hiện có gì kỳ lạ cả, rồi cô lại đưa tay sờ lên đôi tai của anh, cũng không phát hiện ra điểm gì bất thường.
Ngay lúc Lâm Tri Ngải đang chuẩn bị sờ lên môi của Tống Chu Thành thì anh đột ngột mở mắt, nắm lấy bàn tay sờ mó lung tung của cô:
"Mới sáng sớm đó, đừng đùa nữa."
Lâm Tri Ngải hừ một tiếng xong thì quay đầu đi, chẳng thèm ngó ngàng gì đến Tống Chu Thành nữa, chuyện tối hôm qua cô vẫn còn chưa tính sổ với Tống Chu Thành kia kìa, đừng hy vọng rằng cô sẽ tha thứ cho anh.
"A!"
Ở bên cạnh vang lên tiếng thét lớn, làm Lâm Tri Ngải giật bắn cả mình, bất giác trốn vào lòng của Tống Chu Thành.
Sau khi cô phản ứng trở lại mới chau mày nói với Tống Chu Thành: "Nghe giọng nói hình như là của Vương Cảnh Phi, đừng nói là xảy ra chuyện gì rồi đấy nhé!"
Tống Chu Thành cũng cau mày: "Không biết nữa, quay về xem thử xem."
Căn phòng ngủ vốn dĩ là của Tống Chu Thành nhưng Triệu Dực Thạch lại là người ngủ ở bên trong đó.
Vương Cảnh Phi nhìn thấy Triệu Dực Thạch nửa thân trên trần như nhộng, thốt lên một cách kinh ngạc: "Sao lại là anh!"
Đây không phải là phòng của Tống Chu Thành sao?
Còn một người cũng kinh ngạc giống hệt như cô ta đó là Triệu Dực Thạch: "Sao em lại ở đây?"
Tối hôm qua không phải là mơ sao?
Nhìn thấy Vương Cảnh Phi đang bắt đầu khóc nấc, Triệu Dực Thạch đưa tay xoa lên ấn đường của mình, thở dài: "Yên tâm đi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em!"
Vương Cảnh Văn ở một căn phòng khác cũng nghe thấy tiếng la thất thanh của Vương Cảnh Phi, tưởng rằng Vương Cảnh Phi đã diễn xong màn kịch. Đợi khi cậu ta ung dung bước ra từ trong phòng thì lại nhìn thấy Tống Chu Thành đang nắm tay Tri Ngải đi vào từ cổng sân.
Vương Cảnh Văn giật mình há hốc: "Sao cậu lại ở đây?"
Tống Chu Thành có chút hoang mang: "Tôi không ở đây thì ở đâu?"
Vương Cảnh Văn đưa mắt nhìn căn phòng vốn dĩ là của Tống Chu Thành, trong ánh mắt anh bỗng hiện lên sự sửng sốt. Cậu ta cứ bảo rằng hình như mình quên mất thứ gì đó, thì ra là tối hôm qua Triệu Dực Thạch mãi vẫn không về phòng.
Vậy người ở trong phòng Tống Chu Thành, không lẽ là Triệu Dực Thạch!
Bàn tay của Vương Cảnh Văn run lên, mở cánh cửa phòng ra. Lúc này Triệu Dực Thạch và Vương Cảnh Phi đã mặc quần áo vào xong hết.
Chỉ có điều đầu tóc rối tung bất thường, trên mặt Triệu Dực Thạch vẫn còn có dấu son của Vương Cảnh Phi hằn lên rõ rệt.
Vương Cảnh Văn cảm thấy trời đất như đang sụp đổ, sao mọi chuyện lại tiến triển đến bước đường này. Vương Cảnh Văn chỉ có thể gào lên với Vương Cảnh Phi: "Vương Cảnh Phi, sao em lại ngủ ở đây!"
Nước mắt của Vương Cảnh Phi đã chảy cạn từ lâu, ánh mắt nhìn về phía Vương Cảnh Văn mang theo vài phần kinh ngạc, không ngờ xảy ra chuyện như vậy, anh trai cô ta lại là người đầu tiên trách mắng cô ta.
Vương Cảnh Phi đành khẽ tiếng nói với Vương Cảnh Văn: "Tối hôm qua trời tốt quá, em đi nhầm phòng thôi."
Trông thấy Vương Cảnh Văn còn có lời muốn nói, Triệu Dực Thạch vội vã đứng chắn trước mặt Vương Cảnh Phi và nghiêm túc nói: "Chuyện này là lỗi của em, về nhà em sẽ bảo ba của em đến nhà anh để hỏi cưới."
Vương Cảnh Văn hận nghiến răng nhìn Triệu Dực Thạch nhưng cậu ta cũng không thể nói rằng con rể mà nhà cậu ta để mắt đến không phải là Triệu Dực Thạch mà là Tống Chu Thành!
Lâm Tri Ngải vẫn còn ở trong cổng sân đưa mắt xem vở kịch lớn này, khi ánh mắt của cô nhìn sang Tống Chu Thành có chút xem thường: "Anh mà là đàn ông cái gì! Anh xem người ta kia kìa, coi người ta đi!"
Tống Chu Thành: "..."
Được thôi, có thể anh thật sự không phải là một người đàn ông. Cơ hội tốt như đêm hôm qua không ngờ anh đã kìm lại.
Anh nên học tập Triệu Dực Thạch, cô gái dâng đến tận cửa, không cần thì uổng phí lắm.
Nếu như anh nhớ không nhầm năm nay Vương Cảnh Phi mới tròn mười bảy! Thằng Triệu Dực Thạch này cầm thú thật đấy!
Quýt quá cao, dù là bé Điềm hay Lâm Tri Ngải đều không với tới.
Lâm Tri Ngải chỉ có thể để cho Tống Chu Thành bế mình lên, sau đó để cho cô hái quýt.
"Tống Chu Thành, anh nâng cao một chút, cao chút nữa, quả này tôi với không tới."
"Tống Chu Thành, sang bên trái một chút, thêm chút nữa."
"Tống Chu Thành, bên phải, bên phải..."
Tống Chu Thành thân là cây thang bằng người, anh chỉ có thể nghe theo hướng dẫn của Lâm Tri Ngải và hơn hết còn không được phàn nàn gì cả.
Cũng không biết có phải do uống tiết hươu hay không, anh cứ cảm thấy cả người vô cùng nóng bức, như thể có sức mạnh vô tận vậy.
Khi Lâm Tri Ngải và bé Điềm cầm trong tay một chiếc giỏ quýt quay về nhà thì vừa hay gặp được một cụ già đang tản bộ, Lâm Tri Ngải nhận ra đây là một trong những người giúp đỡ tìm bé Điềm lúc sáng.
Bé Điềm sau khi nhìn thấy bà lão ấy bèn vẫy vẫy tay, thốt lên: "Bà Ba, con hái quýt rồi, mời bà ăn quýt ạ!"
Trong tay bà lão có đeo một chiếc vòng vàng, bà xoa đầu của bé Điềm sau đó nở một nụ cười hàm hậu với bé: "Cảm ơn bé Điềm nhá."
Bà lão nhận lấy một quả quýt mà Lâm Tri Ngải lấy ra từ trong giỏ, sau đó đưa mắt nhìn Lâm Tri Ngải: "Năm người các con ở nhà của bé Điềm có chật chội quá không? Nếu không ở được thì có thể đến nhà của tôi, nhà của tôi có một căn phòng trống."
Đôi mắt Lâm Tri Ngải đột ngột sáng lên: "Thật không ạ? Có làm phiền đến bà quá không?"
Mặc dù cô đã không còn ghét Vương Cảnh Phi nhiều như trước nữa nhưng nghĩ đến việc ngủ với một người lạ, Lâm Tri Ngải vẫn có chút không quen.
Bà lão khẽ lắc đầu với Lâm Tri Ngải, rồi cười nhẹ: "Phiền cái gì mà phiền, bé Điềm gọi tôi một tiếng bà, các con còn cứu con bé nữa, vậy thì cứ gọi tôi là thím ba đi!"
Khi bà lão cười lên đuôi mắt còn có nếp nhăn, rất giống với Lâm lão thái thái, vậy nên Lâm Tri Ngải rất có thiện cảm với bà lão này: "Vậy con cảm ơn thím trước, một lát nữa bọn con sẽ qua."
Lâm Tri Ngải phải đưa bé Điềm về nhà trước, sau đó đi đến nhà bếp nói rõ tình hình cho ba mẹ của bé Điềm biết.
Ba mẹ của bé Điềm biết được người mời Lâm Tri Ngải đến ở là bà Ba thì vội gật đầu mỉm cười: "Con người của thím Ba ngay thẳng chất phác, mọi người đến đó chúng tôi cũng yên tâm."
Vốn dĩ Tống Chu Thành còn muốn nói một tiếng với Vương Cảnh Văn nhưng anh đi tìm hết một vòng sân cũng không thấy bóng dáng của Vương Cảnh Văn đâu, anh chỉ đành lớn tiếng nói với Triệu Dực Thạch đang còn tắm rửa: "Tôi với Tri Ngải sang ở nhà bên cạnh đấy nhá, ba người bọn cậu có thể mỗi người một phòng."
Triệu Dực Thạch gật đầu: "Tình cảm quá nhỉ, vậy thôi em đến phòng anh ngủ nha!"
Lâm Tri Ngải đi rồi, Vương Cảnh Phi cũng ngủ một mình. Chỉ còn cậu và Vương Cảnh Văn ngủ cùng một phòng, thế cậu đến ngủ ở căn phòng kia của Tống Chu Thành đi, vừa hay mỗi người một phòng, ngủ thoải mái biết bao.
Khi Lâm Tri Ngải rời đi, người buồn nhất chính là bé Điềm, cô bé nắm tay của Lâm Tri Ngải, môi chu ra sắp treo lên được cả chai xì dầu luôn ấy: "Chị Tri Ngải, chị không chơi với em nữa sao?"
Lâm Tri Ngải chỉ đành xoa đầu của bé Điềm, nhẹ giọng mỉm cười nói: "Sao mà nghỉ chơi được, sáng ngày mai chị vẫn quay lại đây mà! Đến lúc đó chị mời em đến thành phố chơi nha!"
Đôi mắt bé Điềm bỗng sáng rực lên, chạy vòng quanh sân: "A~ a~ a~, con có thể đến thành phố chơi rồi!"
Nhà của bà Ba ở ngay bên cạnh, nhà của bà ấy không giống với nhà của bé Điềm, nhà của bà Ba là nhà lợp ngói, nóc nhà được lợp ngói đỏ theo phong cách cổ kính, trong sân còn có một cái giếng trời, bên cạnh giếng là một cây hoa quế.
Bây giờ lại đúng lúc là mùa hoa quế nở, cả sân đều ngập tràn hương thơm thanh mát của hoa quế.
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải đi đến, bà Ba mỉm cười, sau đó thì đến đến phía trước một gian phòng và mở cửa ra: "Chăn đệm của căn phòng này đều là mới hết, các con cứ yên tâm mà dùng!"
Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu với bà Ba: "Cảm ơn thím Ba."
Căn nhà ở dưới quê hiệu quả cách âm không hề tốt, trong sân của bà Ba, lắm lúc sẽ vang lên tiếng cười của bé Điềm, cùng với tiếng gọi của mẹ cô bé: "Bé Điềm, chạy chậm thôi con, coi chừng té bây giờ!"
Nhìn thấy Lâm Tri ngải thơ thẩn nghe tiếng vang lên từ sân nhà bên cạnh, Tống Chu Thành vội mỉm cười với Lâm Tri Ngải: "Em thích bé Điềm đúng không? Sau này chúng ta cũng có thể sinh một cô con gái đáng yêu giống như bé Điềm."
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tri Ngải là ngơ ngác, sau đó thì nhướng mày: "Khoan hẵng nói đến việc chúng ta không thể lựa chọn được giới tính của đứa bé, cứ cho là có thể chọn, sao anh có thể đảm bảo được rằng con bé sẽ đáng yêu như bé Điềm!"
Tống Chu Thành: "..."
Hình như cũng hợp lý ha!
Tống Chu Thành chỉ đang cảm thấy cả người nóng ran, nhìn vào gương mặt của Lâm Tri Ngải, lại cảm thấy có chút khó chịu ngứa ngáy. Anh vội vã kéo Lâm Tri Ngải vào phòng và đóng cửa phòng lại.
Anh chầm chậm dang tay ra và ôm Lâm Tri Ngải vào lòng, cúi đầu xuống và nhìn Tri Ngải, đôi mắt của cô tựa như ánh sao trên bầu trời.
"Tôi muốn hôn em!"
Lâm Tri Ngải chợt ngẩn người, vừa nãy mới nhắc đến chuyện sinh con, bây giờ đã muốn sinh em bé luôn à?
Đầu óc Lâm Tri Ngải rối như tơ vò, con tim không chịu khống chế mà đập lên điên cuồng, muốn thoát ra nhưng lại phát hiện mình đã bị Tống Chu Thành giữ chặt. Vừa hay muốn nói gì đó nhưng bờ môi nóng ấm đã bị một bờ môi nóng ấm khác khoá chặt.
Tống Chu Thành phát hiện Lâm Tri Ngải chỉ kinh ngạc chứ không hề phản kháng, Tống Chu Thành từ việc đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Tri Ngải đến nụ hôn sâu khoá chặt.
Bờ môi của Lâm Tri Ngải thơm và ngọt ngào đến lạ, chóp mũi lắm lúc ngửi thấy mùi thơm thanh khiết ngọt ngào chỉ thuộc về Lâm Tri Ngải, khiến cho Tống Chu Thành cảm thấy bản thân mình có thể mất khống chế bất cứ lúc nào.
Màn hôn nhẹ nhàng này kéo dài tầm mười phút, vào lúc hai người đang sắp không thể thở được nữa thì Tống Chu Thành lại cảm thấy có một thứ gì đó cư ơng lên, ánh mắt của anh bỗng thay đổi, anh bổ nhào lên giường và dùng chăn đắp nửa thân dưới của mình lại.
Nhìn thấy Tống Chu Thành nằm quay lưng lại với mình, Lâm Tri Ngải đứng yên tại chỗ ngơ ngác, vụ gì đây? Hôn được một nửa thì bỏ mặc cô sang một bên à!
Lâm Tri Ngải chợt cau mày rồi đi qua Tống Chu Thành, trở người nằm lên giường. Vốn dĩ cô còn muốn kéo một ít chăn đắp lên bụng của mình nhưng Tống Chu Thành bấu chiếc chăn trong tay rất chặt, cô không thể nào kéo ra được.
Lâm Tri Ngải bật người ngồi dậy, hai tay chống hông, điên tiết nhìn Tống Chu Thành: "Chia cho tôi một ít chăn!"
Sau khi Lâm Tri Ngải nói xong thì phát hiện gương mặt của Tống Chu Thành đỏ au, đôi mắt cũng đỏ, ngay cả vành tai cũng đỏ nốt.
"Anh không sao chứ?"
Lâm Tri Ngải chau mày, còn định dùng tay sờ lên trán của Tống Chu Thành nhưng Tống Chu Thành lại né ra, trở người quay lưng lại với cô.
Qua một hồi lâu mới vang lên tiếng gọi của Tống Chu Thành: "Dưới chân giường còn có tấm ga giường mỏng, em đắp cái đó đi!"
Lâm Tri Ngải cũng không nói gì nữa, hừ một tiếng với bóng lưng của Tống Chu Thành xong thì quay người chuẩn bị ngủ, anh không để ý tôi à, tôi còn thèm để ý anh chắc!
Đợi đến khi nhịp thở đều của Lâm Tri Ngải vang lên, Tống Chu Thành mới thở phào, sau đó thì chầm chậm xuống giường đi đến nhà vệ sinh tắm nước lạnh.
Nếu như anh nhớ không nhầm thì tháng sau Lâm Tri Ngải mới tròn mười tám tuổi.
Ở bên đây Triệu Dực Thạch tắm rửa sạch sẽ thì quay về phòng nằm ngủ. Nhưng có thể do uống tiết hươu mà cậu cứ cảm thấy toàn thân nóng ran bức bối, Triệu Dực Thạch đành uống cạn ấm nước trên bàn.
Sau khi uống xong, cậu càng thấy nóng bức hơn, đầu cũng đỏ bừng, cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Vương Cảnh Văn sợ Vương Cảnh Phi ở một mình sẽ suy nghĩ lung tung, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện không hay vậy nên đợi đến tối mới dẫn Vương Cảnh Phi trở về.
Nhìn thấy cánh cửa đóng đang đóng chặt, Vương Cảnh Văn quăng cho Vương Cảnh Phi một ánh mắt, tỏ ý cô hãy đi vào trong, còn bản thân cậu ta đứng đợi ở trong sân rất lâu.
Triệu Dực Thạch lim dim, đột nhiên cảm thấy trong vòng tay mình có thêm một ai đó vừa chui vào. Hơn nữa người đó còn gỡ cúc áo của cậu ra.
Triệu Dực Thạch chỉ đành vỗ nhẹ vào tay của người đó, trầm giọng nói: "Đừng đùa nữa."
Giọng nói của Triệu Dực Thạch trầm xuống mang theo chút khàn đặc, giọng nói khác hoàn toàn so với lúc sáng.
Sau khi Triệu Dực Thạch nói xong, cậu phát hiện người đó vẫn không chịu dừng lại, ngược lại còn sờ soạng cơ bụng của cậu nhiều hơn.
Triệu Dực Thạch cảm thấy chút hưng phấn, cậu mở mắt ra nhìn thì mơ hồ phát hiện, người bên dưới ánh trăng kia không ngờ lại có vài phần giống Vương Cảnh Phi.
Triệu Dực Thạch bất thình lình cảm giác như thể mình đang nằm mơ vậy nhưng giấc mơ đẹp thế này đã dâng đến tận cửa, không làm thì uổng phí lắm.
Triệu Dực Thạch trở người ôm chặt lấy Vương Cảnh Phi, cậu đặt nụ hôn lên môi của cô.
Vương Cảnh Phi không hề phản kháng chỉ nằm im phăng phắc, biểu cảm trên khuôn mặt không biết là sửng sốt hay là lạnh lùng.
Triệu Dực Thạch chỉ thấy đôi môi của Vương Cảnh Phi vô cùng ngọt ngào, từ nụ hôn nhè nhẹ cho đến khi nụ hôn trở nên sâu hơn...
Ánh sáng mặt trời vào sớm tinh mơ chiếu lên khoé mắt của Lâm Tri Ngải, Lâm Tri Ngải mở to đôi mắt, cô không biết bản thân từ khi nào đã nằm gọn trong lòng của Tống Chu Thành.
Nhớ lại gương mặt đỏ bừng của Tống Chu Thành đêm hôm qua, Lâm Tri Ngải có hơi tò mò, cô đưa tay sờ lên mặt của Tống Chu Thành thì không phát hiện có gì kỳ lạ cả, rồi cô lại đưa tay sờ lên đôi tai của anh, cũng không phát hiện ra điểm gì bất thường.
Ngay lúc Lâm Tri Ngải đang chuẩn bị sờ lên môi của Tống Chu Thành thì anh đột ngột mở mắt, nắm lấy bàn tay sờ mó lung tung của cô:
"Mới sáng sớm đó, đừng đùa nữa."
Lâm Tri Ngải hừ một tiếng xong thì quay đầu đi, chẳng thèm ngó ngàng gì đến Tống Chu Thành nữa, chuyện tối hôm qua cô vẫn còn chưa tính sổ với Tống Chu Thành kia kìa, đừng hy vọng rằng cô sẽ tha thứ cho anh.
"A!"
Ở bên cạnh vang lên tiếng thét lớn, làm Lâm Tri Ngải giật bắn cả mình, bất giác trốn vào lòng của Tống Chu Thành.
Sau khi cô phản ứng trở lại mới chau mày nói với Tống Chu Thành: "Nghe giọng nói hình như là của Vương Cảnh Phi, đừng nói là xảy ra chuyện gì rồi đấy nhé!"
Tống Chu Thành cũng cau mày: "Không biết nữa, quay về xem thử xem."
Căn phòng ngủ vốn dĩ là của Tống Chu Thành nhưng Triệu Dực Thạch lại là người ngủ ở bên trong đó.
Vương Cảnh Phi nhìn thấy Triệu Dực Thạch nửa thân trên trần như nhộng, thốt lên một cách kinh ngạc: "Sao lại là anh!"
Đây không phải là phòng của Tống Chu Thành sao?
Còn một người cũng kinh ngạc giống hệt như cô ta đó là Triệu Dực Thạch: "Sao em lại ở đây?"
Tối hôm qua không phải là mơ sao?
Nhìn thấy Vương Cảnh Phi đang bắt đầu khóc nấc, Triệu Dực Thạch đưa tay xoa lên ấn đường của mình, thở dài: "Yên tâm đi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em!"
Vương Cảnh Văn ở một căn phòng khác cũng nghe thấy tiếng la thất thanh của Vương Cảnh Phi, tưởng rằng Vương Cảnh Phi đã diễn xong màn kịch. Đợi khi cậu ta ung dung bước ra từ trong phòng thì lại nhìn thấy Tống Chu Thành đang nắm tay Tri Ngải đi vào từ cổng sân.
Vương Cảnh Văn giật mình há hốc: "Sao cậu lại ở đây?"
Tống Chu Thành có chút hoang mang: "Tôi không ở đây thì ở đâu?"
Vương Cảnh Văn đưa mắt nhìn căn phòng vốn dĩ là của Tống Chu Thành, trong ánh mắt anh bỗng hiện lên sự sửng sốt. Cậu ta cứ bảo rằng hình như mình quên mất thứ gì đó, thì ra là tối hôm qua Triệu Dực Thạch mãi vẫn không về phòng.
Vậy người ở trong phòng Tống Chu Thành, không lẽ là Triệu Dực Thạch!
Bàn tay của Vương Cảnh Văn run lên, mở cánh cửa phòng ra. Lúc này Triệu Dực Thạch và Vương Cảnh Phi đã mặc quần áo vào xong hết.
Chỉ có điều đầu tóc rối tung bất thường, trên mặt Triệu Dực Thạch vẫn còn có dấu son của Vương Cảnh Phi hằn lên rõ rệt.
Vương Cảnh Văn cảm thấy trời đất như đang sụp đổ, sao mọi chuyện lại tiến triển đến bước đường này. Vương Cảnh Văn chỉ có thể gào lên với Vương Cảnh Phi: "Vương Cảnh Phi, sao em lại ngủ ở đây!"
Nước mắt của Vương Cảnh Phi đã chảy cạn từ lâu, ánh mắt nhìn về phía Vương Cảnh Văn mang theo vài phần kinh ngạc, không ngờ xảy ra chuyện như vậy, anh trai cô ta lại là người đầu tiên trách mắng cô ta.
Vương Cảnh Phi đành khẽ tiếng nói với Vương Cảnh Văn: "Tối hôm qua trời tốt quá, em đi nhầm phòng thôi."
Trông thấy Vương Cảnh Văn còn có lời muốn nói, Triệu Dực Thạch vội vã đứng chắn trước mặt Vương Cảnh Phi và nghiêm túc nói: "Chuyện này là lỗi của em, về nhà em sẽ bảo ba của em đến nhà anh để hỏi cưới."
Vương Cảnh Văn hận nghiến răng nhìn Triệu Dực Thạch nhưng cậu ta cũng không thể nói rằng con rể mà nhà cậu ta để mắt đến không phải là Triệu Dực Thạch mà là Tống Chu Thành!
Lâm Tri Ngải vẫn còn ở trong cổng sân đưa mắt xem vở kịch lớn này, khi ánh mắt của cô nhìn sang Tống Chu Thành có chút xem thường: "Anh mà là đàn ông cái gì! Anh xem người ta kia kìa, coi người ta đi!"
Tống Chu Thành: "..."
Được thôi, có thể anh thật sự không phải là một người đàn ông. Cơ hội tốt như đêm hôm qua không ngờ anh đã kìm lại.
Anh nên học tập Triệu Dực Thạch, cô gái dâng đến tận cửa, không cần thì uổng phí lắm.
Nếu như anh nhớ không nhầm năm nay Vương Cảnh Phi mới tròn mười bảy! Thằng Triệu Dực Thạch này cầm thú thật đấy!