Chương 9
Thành thân được tầm một tháng, nàng đã bị Chúc Nghị nữa dụ dỗ nữa lừa gạt mà viết hưu thư bỏ Lục Sĩ Quân, đồng thời đuổi Thúy lan cũng Lục Tinh Hoài ra khỏi phủ.
Vết thương của Lục Sĩ Quân vẫn chưa lành hẳn, nhưng gã vẫn nhất quyết muốn gặp nàng.
Khi gã khập khiễng bước vào, ánh mắt nàng không khỏi hướng về phía Chúc Nghị, hắn cũng quá là tàn nhẫn rồi, e là nữa đời sau của gã sẽ thành một người què.
Lúc còn đang suy nghĩ, nàng cảm nhận được một ánh mắt nóng rực nhìn về phía mình.
Khi ngẩng đầu lên, nàng bắt gặp ánh mắt của Lục Sĩ Quân, lúc này trong mắt gã không còn kiêu ngạo nữa mà thay thế bằng một tia buồn bã.
Buồn bã? Vì bị nàng bỏ sao?
Xác thực là có hơi mất mặt.
“Hưu thư ngươi nhận được chưa?”
“Ta không muốn rời đi”
Nàng nhất thời không nói nên lời, không muốn rời đi là sao nữa đây? Hưu thư cũng đã viết rồi, không có lý nào để rút lại cả, làm gì có chuyện hi người đã ly hôn mà còn có lý do để sống chung.
Quan trọng hơn nữa là Chúc Nghị vẫn còn ngồi ở đây, nếu tiếp tục nói nữa chắc chắn sẽ bị đánh sưng đầu.
Nhưng lần này gã lại rất cứng đầu, mặc dù trong mắt Chu Nghị như sắp tóe lửa đến nơi rồi nhưng gã vẫn kiên trì hỏi nàng: “Nàng đối với ta trước giờ không có chút tình cảm nào sao?”
"Không có”
Khi còn trẻ, nàng chỉ là nhìn một trong số rất nhiều công tử thế gia thấy thuận mắt thì chọn bừa một người để thành thân, nên sau này dù cho có sự tồn tại của Lan di nương, nàng cũng không cảm thấy buồn.
Nếu không phải Lục Tinh Hoài vì chuyện này mà bất đồng với nàng, nàng cũng không thèm quan tâm gã có nữ nhân khác hay không.
Cuối cùng thì cũng là do nàng m yêu gã.
Tất cả mọi người đều biết, hôn ước này chỉ là trao đổi lợi ích, nếu có con, chỉ cần không quá đáng thì những thứ khác nàng không quan tâm.
Đối với gã, thì nàng không có tình cảm, có lẽ nàng có một chút tình cảm gia đình nhưng nó đã bị những làn sóng của cuộc sống mài mòn hết cả rồi.
Sau khi nghe được đáp án của ta, Chu Nghị không cho phép gã ở lại trong phòng nữa, hắn tiến tới túm cổ áo của Lục Sĩ Quân xách ra ngoài
Vết thương của Lục Sĩ Quân vẫn chưa lành hẳn, nhưng gã vẫn nhất quyết muốn gặp nàng.
Khi gã khập khiễng bước vào, ánh mắt nàng không khỏi hướng về phía Chúc Nghị, hắn cũng quá là tàn nhẫn rồi, e là nữa đời sau của gã sẽ thành một người què.
Lúc còn đang suy nghĩ, nàng cảm nhận được một ánh mắt nóng rực nhìn về phía mình.
Khi ngẩng đầu lên, nàng bắt gặp ánh mắt của Lục Sĩ Quân, lúc này trong mắt gã không còn kiêu ngạo nữa mà thay thế bằng một tia buồn bã.
Buồn bã? Vì bị nàng bỏ sao?
Xác thực là có hơi mất mặt.
“Hưu thư ngươi nhận được chưa?”
“Ta không muốn rời đi”
Nàng nhất thời không nói nên lời, không muốn rời đi là sao nữa đây? Hưu thư cũng đã viết rồi, không có lý nào để rút lại cả, làm gì có chuyện hi người đã ly hôn mà còn có lý do để sống chung.
Quan trọng hơn nữa là Chúc Nghị vẫn còn ngồi ở đây, nếu tiếp tục nói nữa chắc chắn sẽ bị đánh sưng đầu.
Nhưng lần này gã lại rất cứng đầu, mặc dù trong mắt Chu Nghị như sắp tóe lửa đến nơi rồi nhưng gã vẫn kiên trì hỏi nàng: “Nàng đối với ta trước giờ không có chút tình cảm nào sao?”
"Không có”
Khi còn trẻ, nàng chỉ là nhìn một trong số rất nhiều công tử thế gia thấy thuận mắt thì chọn bừa một người để thành thân, nên sau này dù cho có sự tồn tại của Lan di nương, nàng cũng không cảm thấy buồn.
Nếu không phải Lục Tinh Hoài vì chuyện này mà bất đồng với nàng, nàng cũng không thèm quan tâm gã có nữ nhân khác hay không.
Cuối cùng thì cũng là do nàng m yêu gã.
Tất cả mọi người đều biết, hôn ước này chỉ là trao đổi lợi ích, nếu có con, chỉ cần không quá đáng thì những thứ khác nàng không quan tâm.
Đối với gã, thì nàng không có tình cảm, có lẽ nàng có một chút tình cảm gia đình nhưng nó đã bị những làn sóng của cuộc sống mài mòn hết cả rồi.
Sau khi nghe được đáp án của ta, Chu Nghị không cho phép gã ở lại trong phòng nữa, hắn tiến tới túm cổ áo của Lục Sĩ Quân xách ra ngoài