Chương 12
Thu Minh Thù không thể ngủ được.
Đầu tiên là ban ngày trải qua một hồi truy đuổi chiến đấu, sau lại lại tìm lối ra xung quanh cung điện, ngay cả thanh máu siêu dài cũng gần chạm đáy, dưới loại tình huống này Thu Minh Thù như thế nào cũng nên nghỉ ngơi để khôi phục thể lực.
Nhưng giờ phút này Hoàn Ý dựa bên người hắn, thân thể ấm áp của đối phương cùng hắn dính sát vào bên nhau, hắn thật sự không có cách nào an tâm đi vào giấc ngủ.
Nhiều năm trong quá khứ, hắn chưa từng thử thân mật cùng người khác như vậy, nghề nghiệp đời trước của hắn quyết định hắn duy trì khoảng cách với người, nhưng bây giờ Hoàn Ý lại kề sát bên cùng hắn vượt qua màn đêm lạnh lẽo, là chuyện trước nay hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Hắn phải mất thời gian rất dài để thích ứng, hơn nữa khiến chính mình buông xuống phòng bị đối với vị hoàng đế Nghiêu Quốc này.
Nơi này không phải thế giới cũ của hắn, hắn nhận thức được người trước mặt chỉ là một người từ nhỏ bị khi dễ đến lớn, toàn dựa vào may mắn hơn người mới bước lên ngôi vị hoàng đế, người này thoạt nhìn có chút ngây ngốc, đối với người khác không một chút phòng bị, chẳng những tính tình quá tốt, còn bị hậu phi nhà mình khi dễ đến mức ở trong cung điện nho nhỏ trong góc nào đó.
Nếu bàn về cuộc sống thê thảm, vị này hoàng đế này đây là người hàng đầu mà Thu Minh Thù biết được.
Nghĩ đến đây, Thu Minh Thù lại cảm thấy mềm lòng đôi chút, hắn ghé mắt nhìn trộm Hoàn Ý, tầm mắt còn chưa kịp thu hồi, liền thấy đối phương mở mắt, chính trực thẳng thắng nhìn mình.
Thu Minh Thù vô cơ cảm thấy có chút không tự nhiên, hắn lôi kéo áo khoác ngoài trên người mình, dứt khoát đem một nữa áo che cho đối phương: "Lạnh."
Ý của hắn chỉ là đêm đã khuya, Hoàn Ý thân thể có tốt đến đâu cũng sẽ bị lạnh, nhưng mà Hoàn Ý lại hiểu sai ý hắn, chỉ cho rằng hắn bị rét run, vì thế y cong người dưới áo khoác ngoài tến lại bên hắn, tiến đến khi giữa Thu Minh Thù cùng y không còn khoảng cách nào.
Thu Minh Thù: "......"
Hắn theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng bên ngoài gió lớn, hắn ăn mặc như này đẹp chứ không xài được...... Thật sự không nghĩ lại hoạt động thêm nửa bước, chỉ có thể cứng đờ người mà nghe tiếng tim đập của Hoàn Ý.
"Ngủ đi." Hoàn Ý không biết là an ủi hay là vô cùng tự tin vào vận khí của y, nói với Thu Minh Thù: "Ngày mai chúng ta có thể đi ra ngoài."
Thu Minh Thù đối với câu này của y không có chút hy vọng, phi thường có lệ mà đáp lại, sau đó nhắm mắt bắt đầu giả bộ ngủ.
Kỳ thật cũng không hẵn là giả bộ ngủ, hắn thật ra đang nghiêm túc nghĩ cách ngủ, nhưng mà đối với tình huống hiện tại mà nói là chuyện khó khăn, hắn thử hồi lâu cũng không làm chính mình chìm vào giấc ngủ, ngược lại người bên người hô hấp chậm rãi trở nên an tỉnh, hiển nhiên đã tiến vào giấc ngủ.
Thu Minh Thù có chút bất đắc dĩ mà thở dài, thừa dịp đối phương ngủ, dứt khoát ngồi thẳng mình bắt đầu nghiên cứu hệ thống yêu phi đang trói bộc linh hồn hắn.
Trước đây hắn đã tích cóp không ít điểm, bất quá bởi vì lần rút thăm trúng thưởng đó, hắn nhẫn tâm trả tới 500 điểm giá trị kinh diễm thật vất vả mới tích cóp được, kết quả rút ra đồ vật tuy rằng miễn cưỡng tính là dùng được, nhưng hiệu quả dùng đến lại thật sự khiến người khó có thể tiếp thu.
Hiện tại toàn thân trên dưới, cộng thêm điểm kinh diễm từ người Hoàn Ý hôm nay, cũng chỉ có 74 điểm mà thôi, nhiều nhất cũng cũng chỉ có thể thăng cấp điểm cơ sở, từ 0 cấp lên tới 3 cấp mà thôi.
Lúc trước hắn nghĩ muốn đem toàn bộ điểm số đầu tư vào tính dẻo dai, mặt khác vài lần nếm thử cũng chứng minh tính dẻo dai mới là thuộc tính hữu dụng nhất, cho nên hắn rất ít dùng giá trị kinh diễm đi làm chuyện khác, trừ bỏ lần rút thăm trúng thưởng đó, đã thật lâu không có bừa bãi tiêu phí.
Nhưng hiện tại hắn cùng Hoàn Ý bị nhốt ở chỗ này, hắn không thể không thử thăng cấp một chút mấy hạng cơ sở thuộc tính khác.
Hắn ôm chút tâm lý may mắn, có lẽ sẽ có thuộc tính giúp được hắn ra khỏi này.
Nghĩ xong, Thu Minh Thù điều ra bản đồ sao cây kỹ năng, tầm mắt đảo qua, sau một lúc lâu hắn thử lấy 5 điểm kinh diễm tăng cho "Sức mạnh", từ 0 cấp lên tới 1 cấp.
Sau đó, Thu Minh Thù an tĩnh chờ đợi phản ứng của bản thân.
Ánh sáng quen thuộc lại lần nữa lập loè ở quanh thân, tuy rằng biết rõ ánh sáng này của bản đồ sao chỉ xuất hiện trước mắt mình, người khác không thể thấy, nhưng nghĩ đến bên người còn có một hoàng đế Nghiêu quốc đang dựa vào, Thu Minh Thù nhịn không được có chút khẩn trương.
Cũng may hắn thoáng nhìn hai mắt của Hoàn Ý vẫn nhắm nghiền nặng nề ngủ, không có nửa điểm muốn tỉnh lại, mới xem như thoáng yên tâm.
Trong lúc đang suy nghĩ, hắn cảm giác được thân thể của mình có biến hóa rất nhỏ.
Loại này biến hóa rất khó dùng ngôn ngữ hình dung được, Thu Minh Thù xem ra, biến hóa của tầng này hẳn là thể hiện ở dung mạo, nhưng lại phảng phất lại không nên là dung mạo, mà nên là khác với dung mạo, là đồ vật đặc biệt nào đó, đáng tiếc bên người Thu Minh Thù tạm thời không có gương, chính mình cũng nhìn không thấy mặt mình đến tột cùng biến thành cái dạng gì.
Chỉ là hắn vẫn như cũ cảm giác được kỳ quái, vì sao hắn chọn thăng cấp thuộc tính là "Sức mạnh", nhưng hiệu quả lại cùng sức mạnh không hề liên quan?
Quả nhiên tất cả những gì trong hệ thống này đều không chính xác theo suy nghĩ của hắn, mà phải đem nó mang vào hệ thống cung đấu?
Thu Minh Thù tạm thời không có cách nào phán đoán ra lần thăng cấp này đến tột cùng là sức mạnh thần bí gì, thuộc tính này cùng "May mắn" không sai biệt lắm, chỉ có ở thời điểm thỏa mãn điều kiện mới có thể nhìn ra tác dụng, điều này cũng không phải cái mà Thu Minh Thù đang cần, nghĩ tới nghĩ lui, Thu Minh Thù nhìn 69 điểm dư lại, bắt đầu suy tư phải thăng cấp cái gì mới tốt.
Cuối cùng Thu Minh Thù lựa chọn "Sáng suốt".
Tuy rằng hắn đã chịu đựng quá nhiều lần suy sụp, Thu Minh Thù đã bước đầu phán đoán thuộc tính "Sáng suốt" này cùng suy nghĩ trong lòng mình tuyệt đối không giống, nhưng đây xem ra vẫn là thuộc tính duy nhất có khả năng đối với phá trận.
Thu Minh Thù một lần chọn 15 điểm kinh diễm, trực tiếp tăng thuộc tính này lên tới hai cấp. Có đôi khi 1 cấp nhìn không ra hiệu quả, giống như thuộc tính "may mắn", "100% được đỡ khi ngã xuống đất" là kỹ năng cấp 2.
Thực đáng tiếc, Thu Minh Thù thử nghiệm lần này cũng đồng dạng thất bại, ánh sáng màu bạc quen thuộc biến mất, Thu Minh Thù cũng không cảm nhận được có gì biến hóa, mắt của hắn cũng không sáng như đuốc, liếc mắt một cái nhìn thấu sơ hở trận pháp.
Thu Minh Thù hiện giờ cũng không cảm thấy thất vọng, chỉ là cảm thấy phiền phức.
Hắn lăn lộn như vậy hơn phân nửa đêm, còn tưởng tiếp tục thử thuộc tính khác, nhưng cơn buồn ngủ dần dần đột kích, làm hắn tạm thời từ bỏ kế hoạch, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Chờ đến lúc tỉnh lại, mặt trời đã chiếu sáng.
Thu Minh Thù đêm qua ngủ muộn, cho nên bất tri bất giác ngủ nhiều thêm một chút, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, mới phát hiện Hoàn Ý chen chúc với hắn đêm qua không biết đi nơi nào.
Trên người còn hắn vẫn còn y phục của đối phương, Thu Minh Thù hiện tại cũng không cảm thấy lạnh, hắn cầm y phục đứng dậy, lại kiểm tra mặt nạ trên mặt, nhận thấy được mặt nạ cũng không bị người động qua, hắn mới nhẹ nhàng thở ra như đang tự lừa dối mình, thân phận của hắn đến nay hẳn là không bị Hoàn Ý nhìn thấu.
Thu Minh Thù ngồi tại chỗ đợi một lát, Hoàn Ý từ chỗ ngoặt sau núi giả đi ra: "Ta vừa rồi đi xung quanh vẫn không tìm được lối ra, bất quá có điểm phát hiện."
Nghe thấy thanh âm, Thu Minh Thù quay đầu, nhìn qua tán lá liễu ngoài đình hóng gió, khoảnh khắc tầm mắt đan xen, hai người đều không khỏi ngơ ngẩn.
"Ngươi hôm nay, có chút không giống với ngày hôm qua?" Hoàn Ý châm chước ngôn ngữ, có chút tò mò mà nói ra.
Đầu óc Thu Minh Thù trống rỗng, nghe thấy lời này bật thốt lên hỏi: "Có gì không giống nhau?"
Hoàn Ý nghiêm túc nghĩ: "Nói không nên lời, tuy không thể thấy rõ gương mặt dưới lớp mặt nạ, nhưng vẫn cảm thấy ngươi càng trở nên hấp dẫn người hơn."
Thu Minh Thù: "......"
Hấp dẫn người?
Nghe cứ quái quái thế nào?
Hoàn Ý hẳn là chú ý tới cách dùng từ của mình, hắn ho nhẹ, lại giải thích nói: "Chính là ý trên mặt chữ, làm người rất muốn cùng ngươi thân cận, ta không có ý khác."
Tuy rằng Hoàn Ý nói không có ý khác, nhưng Thu Minh Thù nghe thấy lời này vẫn cứ cảm thấy khó chịu, bất quá hắn liền nghĩ tới, vừa rồi lúc hắn mới tỉnh còn có chút mơ hồ, hiện tại cuối cùng đã hoàn toàn thanh tỉnh, tiếp theo hắn nghĩ tới tối hôm đã thăng cấp hai hạng thuộc tính, lúc này mới rõ ràng tình huống.
Hắn tối hôm qua thăng cấp "Sức mạnh" thuộc tính, lúc ấy cảm giác được thân thể biến hoá, nhưng không có biện pháp hiểu được rõ ràng, hiện tại xem phản ứng của Hoàn Ý, này hẳn là chính là "Sức mạnh" mà biến hoá mang đến?
Nghe Hoàn Ý hình dung, "Sức mạnh" này, đại khái liền cùng cấp với "Lực tương tác", hoặc là "Lực hấp dẫn"?
Cái kỹ năng này......
Giống như không có tác dụng gì......
Một lúc lâu tầm mắt Thu Minh Thù như cũ nhìn trên người Hoàn Ý, hắn biết rõ ràng vấn đề của thuộc tính "Sức mạnh", hiện tại bắt đầu tự hỏi một vấn đề khác.
Đêm qua trừ bỏ thăng cấp "Sức mạnh", còn thăng cấp một hạng khác "Sáng suốt". Trên thực tế từ lúc nãy hắn tỉnh lại nhìn thấy Hoàn Ý, hắn cũng đã cảm giác được tác dụng "Sáng suốt".
Bởi vì hắn nhìn thấy Hoàn Ý nháy mắt, cảm giác được trong lòng đột nhiên toát ra ý niệm kỳ quái.
"Hắn thích tóc đuôi ngựa buộc cao."
Không thể hiểu được ý niệm này, nhưng không biết vì cái gì Thu Minh Thù lại có cảm giác chắc chắn mười phần, loại cảm giác này nói cho hắn là phán đoán của hắn đã đúng.
Hoàng đế Nghiêu Quốc, Hoàn Ý bệ hạ thích người khác buộc tóc đuôi ngựa cao.
"......" Tuy rằng yêu thích này không bình thường lắm, nhưng cũng coi như quy củ, Thu Minh Thù cảm thấy phi thường may mắn khi người này cũng không có yêu thích kì quái gì.
Bất quá đây là năng lực sau khi hắn thăng cấp "Sáng suốt"? Có thể nhìn được sở thích của người khác?
Thu Minh Thù trầm ngâm một lát, trong lòng suy nghĩ, nếu năng lực sáng suốt thăng cấp càng nhiều, hắn có thể hay không nhìn ra càng nhiều tin tức trên người người khác?
Thu hồi tâm tư, Thu Minh Thù không lại tiếp tục tự hỏi, quan trọng nhất hiện tại vẫn là thoát khỏi nơi này, hắn nhớ lời Hoàn Ý vừa nói, mở miệng hỏi: "Ngươi phát hiện cái gì?"
Hoàn Ý cười cười, hơi hơi quay đầu đi: "Ta tìm được chủ nhân hiện tại của tòa cung điện này."
Chủ nhân cung điện hiện tại? Bùi Chân?
Thu Minh Thù nhớ tới chuyện Bùi Chân hiện tại còn chưa đi ra ngoài.
Hoàn Ý nói xong, thấy Thu Minh Thù còn có chút sững sờ, vì thế hướng đối phương vẫy vẫy tay, "Ngươi cùng ta tới."
Thu Minh Thù không chần chờ đi theo Hoàn Ý, Hoàn Ý quả nhiên không có nói sai, ngày hôm qua Thu Minh Thù tại đây đi nửa ngày, trước sau là đi vòng tại chỗ, hiện tại đi theo Hoàn Ý một đoạn đường, lập tức đến nơi mà ngày hôm qua chưa tới, tiếp theo bọn họ đi vào trong mộ căn bòng được bày trí tinh mỹ.
Giữa phòng là một nam tử đứng khoanh tay, hắn một thân thanh y, đưa lưng về phía hai người Thu Minh Thù, thấy không rõ tướng mạo, nhưng nhìn từ thân hình đến khí chất, người này tuổi hẳn không lớn.
Trên người người này nhìn không ra cái gì đặc biệt, dường như chỉ là một người bình thường.
Nhưng khi nhìn thấy người này, sắc mặt Thu Minh Thù tối sầm, đồng thời trở nên vi diệu.
"Hắn thích xem người khác đầy máu bị trói bằng dây thừng."
Đây là năng lực sáng suốt phản hồi từ người này.
Thu Minh Thù: "......"
Đầu tiên là ban ngày trải qua một hồi truy đuổi chiến đấu, sau lại lại tìm lối ra xung quanh cung điện, ngay cả thanh máu siêu dài cũng gần chạm đáy, dưới loại tình huống này Thu Minh Thù như thế nào cũng nên nghỉ ngơi để khôi phục thể lực.
Nhưng giờ phút này Hoàn Ý dựa bên người hắn, thân thể ấm áp của đối phương cùng hắn dính sát vào bên nhau, hắn thật sự không có cách nào an tâm đi vào giấc ngủ.
Nhiều năm trong quá khứ, hắn chưa từng thử thân mật cùng người khác như vậy, nghề nghiệp đời trước của hắn quyết định hắn duy trì khoảng cách với người, nhưng bây giờ Hoàn Ý lại kề sát bên cùng hắn vượt qua màn đêm lạnh lẽo, là chuyện trước nay hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Hắn phải mất thời gian rất dài để thích ứng, hơn nữa khiến chính mình buông xuống phòng bị đối với vị hoàng đế Nghiêu Quốc này.
Nơi này không phải thế giới cũ của hắn, hắn nhận thức được người trước mặt chỉ là một người từ nhỏ bị khi dễ đến lớn, toàn dựa vào may mắn hơn người mới bước lên ngôi vị hoàng đế, người này thoạt nhìn có chút ngây ngốc, đối với người khác không một chút phòng bị, chẳng những tính tình quá tốt, còn bị hậu phi nhà mình khi dễ đến mức ở trong cung điện nho nhỏ trong góc nào đó.
Nếu bàn về cuộc sống thê thảm, vị này hoàng đế này đây là người hàng đầu mà Thu Minh Thù biết được.
Nghĩ đến đây, Thu Minh Thù lại cảm thấy mềm lòng đôi chút, hắn ghé mắt nhìn trộm Hoàn Ý, tầm mắt còn chưa kịp thu hồi, liền thấy đối phương mở mắt, chính trực thẳng thắng nhìn mình.
Thu Minh Thù vô cơ cảm thấy có chút không tự nhiên, hắn lôi kéo áo khoác ngoài trên người mình, dứt khoát đem một nữa áo che cho đối phương: "Lạnh."
Ý của hắn chỉ là đêm đã khuya, Hoàn Ý thân thể có tốt đến đâu cũng sẽ bị lạnh, nhưng mà Hoàn Ý lại hiểu sai ý hắn, chỉ cho rằng hắn bị rét run, vì thế y cong người dưới áo khoác ngoài tến lại bên hắn, tiến đến khi giữa Thu Minh Thù cùng y không còn khoảng cách nào.
Thu Minh Thù: "......"
Hắn theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng bên ngoài gió lớn, hắn ăn mặc như này đẹp chứ không xài được...... Thật sự không nghĩ lại hoạt động thêm nửa bước, chỉ có thể cứng đờ người mà nghe tiếng tim đập của Hoàn Ý.
"Ngủ đi." Hoàn Ý không biết là an ủi hay là vô cùng tự tin vào vận khí của y, nói với Thu Minh Thù: "Ngày mai chúng ta có thể đi ra ngoài."
Thu Minh Thù đối với câu này của y không có chút hy vọng, phi thường có lệ mà đáp lại, sau đó nhắm mắt bắt đầu giả bộ ngủ.
Kỳ thật cũng không hẵn là giả bộ ngủ, hắn thật ra đang nghiêm túc nghĩ cách ngủ, nhưng mà đối với tình huống hiện tại mà nói là chuyện khó khăn, hắn thử hồi lâu cũng không làm chính mình chìm vào giấc ngủ, ngược lại người bên người hô hấp chậm rãi trở nên an tỉnh, hiển nhiên đã tiến vào giấc ngủ.
Thu Minh Thù có chút bất đắc dĩ mà thở dài, thừa dịp đối phương ngủ, dứt khoát ngồi thẳng mình bắt đầu nghiên cứu hệ thống yêu phi đang trói bộc linh hồn hắn.
Trước đây hắn đã tích cóp không ít điểm, bất quá bởi vì lần rút thăm trúng thưởng đó, hắn nhẫn tâm trả tới 500 điểm giá trị kinh diễm thật vất vả mới tích cóp được, kết quả rút ra đồ vật tuy rằng miễn cưỡng tính là dùng được, nhưng hiệu quả dùng đến lại thật sự khiến người khó có thể tiếp thu.
Hiện tại toàn thân trên dưới, cộng thêm điểm kinh diễm từ người Hoàn Ý hôm nay, cũng chỉ có 74 điểm mà thôi, nhiều nhất cũng cũng chỉ có thể thăng cấp điểm cơ sở, từ 0 cấp lên tới 3 cấp mà thôi.
Lúc trước hắn nghĩ muốn đem toàn bộ điểm số đầu tư vào tính dẻo dai, mặt khác vài lần nếm thử cũng chứng minh tính dẻo dai mới là thuộc tính hữu dụng nhất, cho nên hắn rất ít dùng giá trị kinh diễm đi làm chuyện khác, trừ bỏ lần rút thăm trúng thưởng đó, đã thật lâu không có bừa bãi tiêu phí.
Nhưng hiện tại hắn cùng Hoàn Ý bị nhốt ở chỗ này, hắn không thể không thử thăng cấp một chút mấy hạng cơ sở thuộc tính khác.
Hắn ôm chút tâm lý may mắn, có lẽ sẽ có thuộc tính giúp được hắn ra khỏi này.
Nghĩ xong, Thu Minh Thù điều ra bản đồ sao cây kỹ năng, tầm mắt đảo qua, sau một lúc lâu hắn thử lấy 5 điểm kinh diễm tăng cho "Sức mạnh", từ 0 cấp lên tới 1 cấp.
Sau đó, Thu Minh Thù an tĩnh chờ đợi phản ứng của bản thân.
Ánh sáng quen thuộc lại lần nữa lập loè ở quanh thân, tuy rằng biết rõ ánh sáng này của bản đồ sao chỉ xuất hiện trước mắt mình, người khác không thể thấy, nhưng nghĩ đến bên người còn có một hoàng đế Nghiêu quốc đang dựa vào, Thu Minh Thù nhịn không được có chút khẩn trương.
Cũng may hắn thoáng nhìn hai mắt của Hoàn Ý vẫn nhắm nghiền nặng nề ngủ, không có nửa điểm muốn tỉnh lại, mới xem như thoáng yên tâm.
Trong lúc đang suy nghĩ, hắn cảm giác được thân thể của mình có biến hóa rất nhỏ.
Loại này biến hóa rất khó dùng ngôn ngữ hình dung được, Thu Minh Thù xem ra, biến hóa của tầng này hẳn là thể hiện ở dung mạo, nhưng lại phảng phất lại không nên là dung mạo, mà nên là khác với dung mạo, là đồ vật đặc biệt nào đó, đáng tiếc bên người Thu Minh Thù tạm thời không có gương, chính mình cũng nhìn không thấy mặt mình đến tột cùng biến thành cái dạng gì.
Chỉ là hắn vẫn như cũ cảm giác được kỳ quái, vì sao hắn chọn thăng cấp thuộc tính là "Sức mạnh", nhưng hiệu quả lại cùng sức mạnh không hề liên quan?
Quả nhiên tất cả những gì trong hệ thống này đều không chính xác theo suy nghĩ của hắn, mà phải đem nó mang vào hệ thống cung đấu?
Thu Minh Thù tạm thời không có cách nào phán đoán ra lần thăng cấp này đến tột cùng là sức mạnh thần bí gì, thuộc tính này cùng "May mắn" không sai biệt lắm, chỉ có ở thời điểm thỏa mãn điều kiện mới có thể nhìn ra tác dụng, điều này cũng không phải cái mà Thu Minh Thù đang cần, nghĩ tới nghĩ lui, Thu Minh Thù nhìn 69 điểm dư lại, bắt đầu suy tư phải thăng cấp cái gì mới tốt.
Cuối cùng Thu Minh Thù lựa chọn "Sáng suốt".
Tuy rằng hắn đã chịu đựng quá nhiều lần suy sụp, Thu Minh Thù đã bước đầu phán đoán thuộc tính "Sáng suốt" này cùng suy nghĩ trong lòng mình tuyệt đối không giống, nhưng đây xem ra vẫn là thuộc tính duy nhất có khả năng đối với phá trận.
Thu Minh Thù một lần chọn 15 điểm kinh diễm, trực tiếp tăng thuộc tính này lên tới hai cấp. Có đôi khi 1 cấp nhìn không ra hiệu quả, giống như thuộc tính "may mắn", "100% được đỡ khi ngã xuống đất" là kỹ năng cấp 2.
Thực đáng tiếc, Thu Minh Thù thử nghiệm lần này cũng đồng dạng thất bại, ánh sáng màu bạc quen thuộc biến mất, Thu Minh Thù cũng không cảm nhận được có gì biến hóa, mắt của hắn cũng không sáng như đuốc, liếc mắt một cái nhìn thấu sơ hở trận pháp.
Thu Minh Thù hiện giờ cũng không cảm thấy thất vọng, chỉ là cảm thấy phiền phức.
Hắn lăn lộn như vậy hơn phân nửa đêm, còn tưởng tiếp tục thử thuộc tính khác, nhưng cơn buồn ngủ dần dần đột kích, làm hắn tạm thời từ bỏ kế hoạch, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Chờ đến lúc tỉnh lại, mặt trời đã chiếu sáng.
Thu Minh Thù đêm qua ngủ muộn, cho nên bất tri bất giác ngủ nhiều thêm một chút, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, mới phát hiện Hoàn Ý chen chúc với hắn đêm qua không biết đi nơi nào.
Trên người còn hắn vẫn còn y phục của đối phương, Thu Minh Thù hiện tại cũng không cảm thấy lạnh, hắn cầm y phục đứng dậy, lại kiểm tra mặt nạ trên mặt, nhận thấy được mặt nạ cũng không bị người động qua, hắn mới nhẹ nhàng thở ra như đang tự lừa dối mình, thân phận của hắn đến nay hẳn là không bị Hoàn Ý nhìn thấu.
Thu Minh Thù ngồi tại chỗ đợi một lát, Hoàn Ý từ chỗ ngoặt sau núi giả đi ra: "Ta vừa rồi đi xung quanh vẫn không tìm được lối ra, bất quá có điểm phát hiện."
Nghe thấy thanh âm, Thu Minh Thù quay đầu, nhìn qua tán lá liễu ngoài đình hóng gió, khoảnh khắc tầm mắt đan xen, hai người đều không khỏi ngơ ngẩn.
"Ngươi hôm nay, có chút không giống với ngày hôm qua?" Hoàn Ý châm chước ngôn ngữ, có chút tò mò mà nói ra.
Đầu óc Thu Minh Thù trống rỗng, nghe thấy lời này bật thốt lên hỏi: "Có gì không giống nhau?"
Hoàn Ý nghiêm túc nghĩ: "Nói không nên lời, tuy không thể thấy rõ gương mặt dưới lớp mặt nạ, nhưng vẫn cảm thấy ngươi càng trở nên hấp dẫn người hơn."
Thu Minh Thù: "......"
Hấp dẫn người?
Nghe cứ quái quái thế nào?
Hoàn Ý hẳn là chú ý tới cách dùng từ của mình, hắn ho nhẹ, lại giải thích nói: "Chính là ý trên mặt chữ, làm người rất muốn cùng ngươi thân cận, ta không có ý khác."
Tuy rằng Hoàn Ý nói không có ý khác, nhưng Thu Minh Thù nghe thấy lời này vẫn cứ cảm thấy khó chịu, bất quá hắn liền nghĩ tới, vừa rồi lúc hắn mới tỉnh còn có chút mơ hồ, hiện tại cuối cùng đã hoàn toàn thanh tỉnh, tiếp theo hắn nghĩ tới tối hôm đã thăng cấp hai hạng thuộc tính, lúc này mới rõ ràng tình huống.
Hắn tối hôm qua thăng cấp "Sức mạnh" thuộc tính, lúc ấy cảm giác được thân thể biến hoá, nhưng không có biện pháp hiểu được rõ ràng, hiện tại xem phản ứng của Hoàn Ý, này hẳn là chính là "Sức mạnh" mà biến hoá mang đến?
Nghe Hoàn Ý hình dung, "Sức mạnh" này, đại khái liền cùng cấp với "Lực tương tác", hoặc là "Lực hấp dẫn"?
Cái kỹ năng này......
Giống như không có tác dụng gì......
Một lúc lâu tầm mắt Thu Minh Thù như cũ nhìn trên người Hoàn Ý, hắn biết rõ ràng vấn đề của thuộc tính "Sức mạnh", hiện tại bắt đầu tự hỏi một vấn đề khác.
Đêm qua trừ bỏ thăng cấp "Sức mạnh", còn thăng cấp một hạng khác "Sáng suốt". Trên thực tế từ lúc nãy hắn tỉnh lại nhìn thấy Hoàn Ý, hắn cũng đã cảm giác được tác dụng "Sáng suốt".
Bởi vì hắn nhìn thấy Hoàn Ý nháy mắt, cảm giác được trong lòng đột nhiên toát ra ý niệm kỳ quái.
"Hắn thích tóc đuôi ngựa buộc cao."
Không thể hiểu được ý niệm này, nhưng không biết vì cái gì Thu Minh Thù lại có cảm giác chắc chắn mười phần, loại cảm giác này nói cho hắn là phán đoán của hắn đã đúng.
Hoàng đế Nghiêu Quốc, Hoàn Ý bệ hạ thích người khác buộc tóc đuôi ngựa cao.
"......" Tuy rằng yêu thích này không bình thường lắm, nhưng cũng coi như quy củ, Thu Minh Thù cảm thấy phi thường may mắn khi người này cũng không có yêu thích kì quái gì.
Bất quá đây là năng lực sau khi hắn thăng cấp "Sáng suốt"? Có thể nhìn được sở thích của người khác?
Thu Minh Thù trầm ngâm một lát, trong lòng suy nghĩ, nếu năng lực sáng suốt thăng cấp càng nhiều, hắn có thể hay không nhìn ra càng nhiều tin tức trên người người khác?
Thu hồi tâm tư, Thu Minh Thù không lại tiếp tục tự hỏi, quan trọng nhất hiện tại vẫn là thoát khỏi nơi này, hắn nhớ lời Hoàn Ý vừa nói, mở miệng hỏi: "Ngươi phát hiện cái gì?"
Hoàn Ý cười cười, hơi hơi quay đầu đi: "Ta tìm được chủ nhân hiện tại của tòa cung điện này."
Chủ nhân cung điện hiện tại? Bùi Chân?
Thu Minh Thù nhớ tới chuyện Bùi Chân hiện tại còn chưa đi ra ngoài.
Hoàn Ý nói xong, thấy Thu Minh Thù còn có chút sững sờ, vì thế hướng đối phương vẫy vẫy tay, "Ngươi cùng ta tới."
Thu Minh Thù không chần chờ đi theo Hoàn Ý, Hoàn Ý quả nhiên không có nói sai, ngày hôm qua Thu Minh Thù tại đây đi nửa ngày, trước sau là đi vòng tại chỗ, hiện tại đi theo Hoàn Ý một đoạn đường, lập tức đến nơi mà ngày hôm qua chưa tới, tiếp theo bọn họ đi vào trong mộ căn bòng được bày trí tinh mỹ.
Giữa phòng là một nam tử đứng khoanh tay, hắn một thân thanh y, đưa lưng về phía hai người Thu Minh Thù, thấy không rõ tướng mạo, nhưng nhìn từ thân hình đến khí chất, người này tuổi hẳn không lớn.
Trên người người này nhìn không ra cái gì đặc biệt, dường như chỉ là một người bình thường.
Nhưng khi nhìn thấy người này, sắc mặt Thu Minh Thù tối sầm, đồng thời trở nên vi diệu.
"Hắn thích xem người khác đầy máu bị trói bằng dây thừng."
Đây là năng lực sáng suốt phản hồi từ người này.
Thu Minh Thù: "......"