Chương 17
Hoàn Ý sao lại không đến?
Là có chính sự nên chậm trễ, hay là không muốn bại lộ sở thích của mình, cho nên không hề tới?
Thu Minh Thù biết chuyện này có lẽ có rất nhiều nguyên nhân quan trọng, chính mình nhọc lòng thay vị hoàng đế này cũng chỉ là dư thừa, nhưng hắn vẫn nhịn không được để ý chuyện này, lần thứ hai giảng dạy có thể thành công như thế, có thể có thu hoạch nhiều giá trị kinh diễm như vậy, ít nhiều vẫn do Hoàn Ý hỗ trợ đem tin tức truyền ra.
Nghĩ đến như vậy, Thu Minh Thù càng nghĩ càng cảm thấy Hoàn Ý bị thua thiệt, hắn nên vì đối phương làm gì đó mới có thể biểu đạt được lòng biết ơn của mình.
Nhưng mà Hoàn Ý thân là hoàng đế Nghiêu Quốc, không gì là không có. Hắn có thể làm gì để cảm tạ đối phương?
Thu Minh Thù nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể đem chuyện này giấu trong lòng, chậm rãi đi suy xét.
Mà trong tháng tiếp theo, toàn bộ thời gian, Thu Minh Thù tổ chức bốn lần giảng dạy, thanh máu của hắn tuy rằng đủ dài, nhưng trạng thái tinh thần hữu hạn, cùng với học viên càng ngày càng nhiều, mỗi lần giảng dạy tiêu phí tinh lực càng lớn, cho nên vì bảo đảm chất lượng, hắn mỗi lần đều chuẩn bị một khoảng thời gian dài mới có thể giảng dạy tiếp.
Nhưng cũng vì nguyên nhân như thế, việc giảng dạy hoá trang ngày càng được mọi người hoan nghênh, thậm chí không riêng gì người xung quanh cung hắn, ngay cả phi tử ở xa hơn nữa đường hậu cung đặc biệt ngồi kiệu xuất phát sớm mấy canh giờ để tới nghe giảng dạy.
Nhưng qua nhiều lần như vậy, Hoàn Ý vẫn như cũ không đến.
Bất quá trong khoảng thời gian Hoàn Ý không đến, Ninh công công vẫn cách mấy ngày đưa chút lễ vật lại đây.
Học viên càng ngày càng nhiều, người tiếp xúc cũng càng ngày càng nhiều, điểm kinh diễm mà Thu Minh Thù thu được đều không so được với lúc trước, qua một tháng, hắn liền dùng từng này giá trị kinh diễm đem "linh hoạt" cùng "dẻo dai" tăng hai hạng, đồng thời tăng tới cấp 8.
Đến hiện tại, muốn thăng cấp tiếp hai thuộc tính này yêu cầu tận 1280 điểm, suy đi xét lại, Thu Minh Thù tạm thời không tiếp tục tăng hai thuộc tính này, ngược lại dùng điểm số dư lại tăng thêm mấy cấp cho những thuộc tính tương đối hữu dụng khác.
Chờ đến khi tạm thời kết thúc tính toán, hắn dự định nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa mới tiếp tục giảng dạy, Thu Minh Thù lại lần nữa nhìn lại giao diện thuộc tính của chính mình.
Thể chất: 1
Sức mạnh: 3
Trí lực: 3
Linh hoạt: 8
Sáng suốt: 3
Dẻo dai: 8
May mắn: 3
Nhìn các thuộc tính gia tăng làm Thu Minh Thù thỏa mãn, điều này chứng tỏ trong khoảng thời gian này hắn bận rộn không hề uổng phí, mà các phản hồi được truyền đến nhờ thuộc tính cũng khiến hắn tràn ngập tin tưởng đối với hành động kế tiếp.
Thuộc tính sức mạnh làm hắn có thể dễ dàng lấy được tín nhiệm từ người khác, cũng càng dễ dàng giành được hảo cảm, điều này đối với việc hắn giảng dạy vô cùng có lợi, mà điểm số trí lực tăng lên mở ra "cung đấu bảo điển" tuy rằng đồ vật linh tinh này tại hậu cung không có tác dụng gì, nhưng Thu Minh Thù cho rằng nếu có thêm kiến thức cũng không phải chuyện xấu, năng lực "sáng suốt" giúp hắn nhìn ra sở thích của người khác một cách chuẩn xác, thời điểm giảng bài hốt thuốc đúng bệnh, cũng là một kỹ năng không tồi.
Thuộc tính "may mắn", cùng kỹ năng cấp 2 "100% được đỡ khi tiếp đất" giống nhau, Thu Minh Thù liền thăng nó lên cấp 3, tạm thời không nhìn ra có biến hoá gì, hắn suy đoán có lẽ chờ đến tương lai sẽ có điều kiện kích hoạt.
Mà cuối cùng dư lại thuộc tính "thể chất", Thu Minh Thù tạm thời không dám chạm vào nó thêm lần nào nữa......
Lần đầu tiên tăng cấp "thể chất", hắn trực tiếp hộc máu ngã xuống đất hôn mê, chuyện phát sinh lúc ấy vẫn còn rõ ràng ở trong trí nhớ Thu Minh Thù, tuy rằng hiện tại thuộc tính "dẻo dai" đã tới cấp 8, nhưng cũng không thể bảo đảm chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn tăng "thể chất" lên cấp 2.
Nếu là tình huống còn thảm thiết hơn so với lần trước, hắn cũng không biết nên khóc than như nào.
Cho nên nếu không tới thời điểm tất yếu, hắn tạm thời sẽ không chạm vào thuộc tính kia.
Ban đêm ở Hòe Ngọc Cung vô cùng an tĩnh, mọi nơi trong cung điện đều được thắp sáng, cung điện náo nhiệt vào ban ngày đến buổi tối lại có chút quạnh quẽ, Thu Minh Thù đứng ở phía trước cửa sổ tính toán thuộc tính cùng tình trạng thân thể của mình một lần, ngẩng đầu thấy cảnh này, trong lòng lại dâng một ý định khác.
Hòe Ngọc Cung ngày thường chỉ có hai người là hắn cùng Tú Hạ, trước kia Thu Minh Thù thích thanh tĩnh, nhưng hiện tại lại bất đồng, bởi vì liên quan đến chuyện giảng dạy, mỗi ngày bọn họ đều có rất nhiều sự tình muốn an bài, chỉ có hai người đương nhiên không đủ, người mượn từ cung điện khác cũng không đủ, trong lòng Thu Minh Thù âm thầm suy tư, tương lai nếu hắn muốn mở rộng quy mô giảng dạy, hắn phải cần thêm nhiều trợ thủ.
Nghĩ xong những việc này, Thu Minh Thù nhìn bầu trời xa xôi ngoài cung.
Hắn lại không nhịn được mà nghĩ tới Hoàn Ý, chính mình giảng dạy có thể thành công như vậy, lúc ban đầu vẫn ít nhiều là nhờ Hoàn Ý thay hắn tuyên truyền tìm nhiều người tới, hắn không hiểu lắm, rõ ràng đối phương rất yêu thích hoá trang, vì cái gì sau lần đó y lại không đến đây, nhưng hắn tin tưởng đối phương nhất định có nỗi khổ riêng, có lẽ vì bản thân là đế vương, cần phải vì tôn nghiêm mà từ bỏ sở thích của mình.
Thu Minh Thù càng nghĩ càng cảm thấy tiếc hận, không hề chú ý tới việc hình tượng của hoàng đế Nghiêu Quốc đã biến thành một tiểu nam tử đáng thương bị người khác khi dễ trong lòng hắn.
Hắn nghĩ, có lẽ...... Chính mình có thể giúp y làm một số chuyện?
·
Ngày hôm sau, ban đêm.
Hoàn Ý đang phê duyệt tấu chương như thường này.
Không biết vì sao ngoài cửa sổ truyền đến mấy tiếng vang, như có thứ gì đang lay động lá cây, lại như làn gió đêm đâm vang lên cửa sổ.
Ninh công công đã sớm bị Hoàn Ý tống cổ đi, người ở tòa cung điện này tuy rằng là hoàng đế Nghiêu Quốc, nhưng nơi đây không khác gì địa phương khác, không có đề phòng nghiêm ngặt, đêm khuya vẫn yên tĩnh như cũ.
Mới đầu Hoàn Ý cũng không quá để ý động tĩnh bên ngoài, bởi vì hắn đã sớm đối mặt với sự tình trong cung như chuyện thường tình, bình thường sau khi có động tĩnh xảy ra, nếu không phải sự tình bên ngoài bị giải quyết, thì chính là hắn phi thường may mắn lại bị người thỉnh đi.
Hoàn Ý đối với việc bị bắt cóc đã sớm tập mãi thành thói quen, tuy rằng không bài xích, nhưng cũng không thích, bởi vì trên đường lăn lộn quá mức, hơn nữa kế tiếp sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái.
Ngay khi Hoàn Ý đang tự hỏi, âm thanh bên ngoài lại lần nữa truyền đến, lần này động tĩnh so với vừa rồi lớn hơn chút, hơn nữa cách chỗ của y gần hơn chút, cơ hồ kinh động đến đám thủ vệ chỉ có tác dụng uy hiếp ngoài điện.
Hoàn Ý không khỏi cảm thấy tò mò, y làm hoàng đế mấy năm nay, kinh nghiệm bị bắt cũng không ít, đây là lần đầu tiên đụng tới bọn bắt cóc không chuyên nghiệp như thế.
Không bao lâu, âm thanh kia lại lần nữa vang lên, lần này thậm chí có càng nhiều tạp âm hỗn độn, rốt cuộc Hoàn Ý cũng có chút ngồi không yên, y ngẩng đầu đứng dậy phủ thêm áo ngoài, không nhanh không chậm mà đi tới phía trước cửa sổ, duỗi tay mở ra.
Vừa mở cửa sổ ra, y liền thấy thân ảnh dải lụa bay múa mang trang sức lấp lánh đầy người quen thuộc.
Kẻ mang mặt nạ kia chính là Thu Minh Thù.
Hắn như thế nào đến nơi này? Khoảng cách từ nơi này đến đến Hòe Ngọc Cung không hề gần mà?
Nhìn thấy thân ảnh ấy, trong lòng Hoàn Ý nghĩ đến vấn đề này.
Bất quá nhớ đến Thu Minh Thù không muốn cho người khác biết được thân phận của hắn dưới lớp mặt nạ, nên Hoàn Ý cũng không hỏi, chỉ đứng tại chỗ nhìn đối phương, suy tư mình nên mở miệng như thế nào.
Nhưng phản ứng này của y, trong mắt Thu Minh Thù thành đang ngẩn ngơ đứng đó, Thu Minh Thù mang mặt nạ ở đối diện giật giật dải lụa bay loạn trên người, thấy đối phương nhìn qua, hơi hơi nhíu mày nói tiếp: "Ngươi đường đường là hoàng đế Nghiêu Quốc, như thế nào lại có bộ dáng này, vừa rồi nếu ta không đuổi hai tên bắt cóc đi, ngươi hiện tại đã bị mang ra ngoài cung, ngươi không nhận thấy được nguy hiểm sao?"
Hoàn Ý nghe lời này của Thu Minh Thù, rốt cuộc mới hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì, y không nghĩ tới Thu Minh Thù sẽ mạo hiểm bảo vệ chính mình, nghe được lời của đối phương không khỏi ngẩn ra.
Thu Minh Thù chỉ chỉ vị trí bên góc, đối Hoàn Ý nói: "Bọn họ bỏ chạy theo hướng bên đó, chính ngươi nên để tâm chút, không phải lúc nào cũng có người cứu ngươi."
Hoàn Ý nghe hắn dặn dò, không biết vì sao lại nở nụ cười, tươi cười chân thành lại ôn hòa, tựa hồ tâm tình rất tốt: "Ừm, ta sẽ cẩn thận."
Thu Minh Thù cũng không nhiều lời, nói xong chính sự liền gật đầu ngữ khí lạnh lẽo nói: "Ta còn có việc, rời đi trước."
Hoàn Ý không nghĩ tới đối phương đi nhanh như vậy, y đang muốn mở miệng giữ lại, đối phương cũng đã xoay người vào trong bóng đêm, trong viện chỉ còn lại những ánh sao đang lấp lánh.
Hoàn Ý đứng ở phía trước cửa sổ, bất đắc dĩ thở dài, nghĩ nghĩ lại nhịn không được lắc đầu cười.
Hắn trở lại trước bàn của mình, cầm lấy tấu chương lúc nãy tiếp tục xem, nhưng mà mới nhìn trong chốc lát, bên ngoài lại truyền đến động tĩnh.
Lần này là tiếng đập cửa.
Đêm đã muộn sẽ ít có người tìm tới, hơn nữa không thông qua Ninh công công, thân phận đối phương càng làm cho Hoàn Ý cảm thấy tò mò.
Y lần nữa đứng dậy, mở cửa ra, không nghĩ rằng người đứng bên ngoài lại là Thu Minh Thù vừa mới vội vàng rời đi.
Hoàn Ý: "......"
Từ cửa sổ rời đi, Thu Minh Thù lại thay đổi y phục từ cửa chính bái kiến, hiện tại không còn đeo mặt nạ toàn thân y phục sáng lấp lánh, chỉ mặc một kiện áo tầm thường, lại trang điểm tinh xảo, cùng bộ dáng vừa rồi hoàn toàn bất đồng.
Hắn đang đứng ở cửa, hướng mắt vào trong lại nhìn Hoàn Ý, tiếp theo nho nhã lễ độ hỏi: "Xin hỏi ta có thể đi vào không?"
Hoàn Ý: "......"
Thu Minh Thù ra vẻ thoải mái mà hỏi: "Làm sao vậy? Vừa rồi có người đã tới sao? Mà trên mặt ta có dính gì sao?" Hắn sờ sờ gương mặt của mình, đầu ngón tay thon dài trắng nõn.
Hoàn Ý im lặng một lát, y tuy rằng có tâm muốn giấu diếm thay Thu Minh Thù, nhưng đối phương mới vừa mang mặt nạ tới nói với y một lần, sau đó lại lập tức đổi về bộ dáng ban đầu lại đây gõ cửa, y không khỏi nghi hoặc trong lòng, Thu Minh Thù đến tột cùng là đối với ngụy trang của mình quá mức tự tin, hay là đã bất chấp tất cả không muốn giấu giếm?
Bất luận như thế nào, tốt hết vẫn không nên vạch trần.
Đối mặt với vấn đề của Thu Minh Thù, Hoàn Ý lắc lắc đầu nói: "Không có việc gì, vừa rồi không có ai tới." Y tuy không biết Thu Minh Thù vì sao mà đến, nhưng vẫn nghiêng người, nói với Thu Minh Thù: "Vào đi."
Thu Minh Thù gật đầu cười khẽ, thân ảnh bao bọc gió đêm vào trong.
Tẩm điện của Hoàn Ý thật sự đơn sơ đến không giống chỗ của hoàng đế, sau khi Thu Minh Thù bước vào, y khép lại cửa lớn, còn không kịp đặt câu hỏi, Thu Minh Thù phía sau cũng đã bước tới một bước đứng trước mặt y mở miệng nói: "Ta là tới nói lời cảm tạ, chuyện ta mở lớp học sự ở Hòe Ngọc Cung, thật sự đa tạ bệ hạ."
Thì ra là vì chuyện này.
Hoàn Ý lắc đầu nói: "Ta cũng không có giúp được cái gì."
Thu Minh Thù mỉm cười không cãi cọ, chỉ hỏi tiếp: "Bệ hạ vì sao lại không đến?"
"Hả?" Hoàn Ý giật mình, lúc này mới hiểu Thu Minh Thù hỏi mình vì sao không đi Hòe Ngọc Cung nghe giảng dạy.
Trong lòng y nhịn không được cười khổ.
Trên thực tế lần đầu tiên đi nghe giảng dạy là ngoài ý muốn, y nguyên bản cũng không rõ ràng lúc ấy Thu Minh Thù đang chuẩn bị cái gì ở Hòe Ngọc Cung, nếu sớm biết nội tình, y sẽ không bao giờ qua, cho nên vài lần sau, y đương nhiên liền không có tâm tư đi đến.
Bất quá chuyện này vẫn không thể nói thật cho Thu phi......
Hoàn Ý vì thế nói: "Sau đó trong cung có việc, cho nên không thể tới."
Thu Minh Thù gật đầu: "Bệ hạ trăm công ngàn việc, xác thực không nên vì vậy mà chậm trễ đại sự."
Hoàn Ý nhìn chằm chằm Thu Minh Thù, không thể hiểu được lý do đối phương nửa đêm tới điện của mình, lựa lời mà nói: "Hoá trang thuật của Thu phi xuất quỷ nhập thần, nếu có cơ hội, ta lại đến Hòe Ngọc Cung học tập."
Thu Minh Thù chớp chớp mắt, nghĩ trong lòng quả nhiên như thế.
Quả nhiên Hoàn Ý đặc biệt yêu thích đối với hoá trang, chỉ bởi vì bận rộn chính sự, hoặc là có điều cố kỵ, mới không thể không thể bộc lộ, cho nên không đi nghe giảng ở Hòe Ngọc Cung như trước.
Thu Minh Thù cười cười, thêm phần tin tưởng đối phán đoán của mình, vì thế hắn xách ra một rương dụng cụ hoá trang đã chuẩn bị trước từ phía sau: "Bệ hạ không cần lo lắng, hiện tại liền có cơ hội, vì báo đáp bệ hạ, ta sẽ bồi bệ hạ học bù."
Hoàn Ý: "......"
Là có chính sự nên chậm trễ, hay là không muốn bại lộ sở thích của mình, cho nên không hề tới?
Thu Minh Thù biết chuyện này có lẽ có rất nhiều nguyên nhân quan trọng, chính mình nhọc lòng thay vị hoàng đế này cũng chỉ là dư thừa, nhưng hắn vẫn nhịn không được để ý chuyện này, lần thứ hai giảng dạy có thể thành công như thế, có thể có thu hoạch nhiều giá trị kinh diễm như vậy, ít nhiều vẫn do Hoàn Ý hỗ trợ đem tin tức truyền ra.
Nghĩ đến như vậy, Thu Minh Thù càng nghĩ càng cảm thấy Hoàn Ý bị thua thiệt, hắn nên vì đối phương làm gì đó mới có thể biểu đạt được lòng biết ơn của mình.
Nhưng mà Hoàn Ý thân là hoàng đế Nghiêu Quốc, không gì là không có. Hắn có thể làm gì để cảm tạ đối phương?
Thu Minh Thù nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể đem chuyện này giấu trong lòng, chậm rãi đi suy xét.
Mà trong tháng tiếp theo, toàn bộ thời gian, Thu Minh Thù tổ chức bốn lần giảng dạy, thanh máu của hắn tuy rằng đủ dài, nhưng trạng thái tinh thần hữu hạn, cùng với học viên càng ngày càng nhiều, mỗi lần giảng dạy tiêu phí tinh lực càng lớn, cho nên vì bảo đảm chất lượng, hắn mỗi lần đều chuẩn bị một khoảng thời gian dài mới có thể giảng dạy tiếp.
Nhưng cũng vì nguyên nhân như thế, việc giảng dạy hoá trang ngày càng được mọi người hoan nghênh, thậm chí không riêng gì người xung quanh cung hắn, ngay cả phi tử ở xa hơn nữa đường hậu cung đặc biệt ngồi kiệu xuất phát sớm mấy canh giờ để tới nghe giảng dạy.
Nhưng qua nhiều lần như vậy, Hoàn Ý vẫn như cũ không đến.
Bất quá trong khoảng thời gian Hoàn Ý không đến, Ninh công công vẫn cách mấy ngày đưa chút lễ vật lại đây.
Học viên càng ngày càng nhiều, người tiếp xúc cũng càng ngày càng nhiều, điểm kinh diễm mà Thu Minh Thù thu được đều không so được với lúc trước, qua một tháng, hắn liền dùng từng này giá trị kinh diễm đem "linh hoạt" cùng "dẻo dai" tăng hai hạng, đồng thời tăng tới cấp 8.
Đến hiện tại, muốn thăng cấp tiếp hai thuộc tính này yêu cầu tận 1280 điểm, suy đi xét lại, Thu Minh Thù tạm thời không tiếp tục tăng hai thuộc tính này, ngược lại dùng điểm số dư lại tăng thêm mấy cấp cho những thuộc tính tương đối hữu dụng khác.
Chờ đến khi tạm thời kết thúc tính toán, hắn dự định nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa mới tiếp tục giảng dạy, Thu Minh Thù lại lần nữa nhìn lại giao diện thuộc tính của chính mình.
Thể chất: 1
Sức mạnh: 3
Trí lực: 3
Linh hoạt: 8
Sáng suốt: 3
Dẻo dai: 8
May mắn: 3
Nhìn các thuộc tính gia tăng làm Thu Minh Thù thỏa mãn, điều này chứng tỏ trong khoảng thời gian này hắn bận rộn không hề uổng phí, mà các phản hồi được truyền đến nhờ thuộc tính cũng khiến hắn tràn ngập tin tưởng đối với hành động kế tiếp.
Thuộc tính sức mạnh làm hắn có thể dễ dàng lấy được tín nhiệm từ người khác, cũng càng dễ dàng giành được hảo cảm, điều này đối với việc hắn giảng dạy vô cùng có lợi, mà điểm số trí lực tăng lên mở ra "cung đấu bảo điển" tuy rằng đồ vật linh tinh này tại hậu cung không có tác dụng gì, nhưng Thu Minh Thù cho rằng nếu có thêm kiến thức cũng không phải chuyện xấu, năng lực "sáng suốt" giúp hắn nhìn ra sở thích của người khác một cách chuẩn xác, thời điểm giảng bài hốt thuốc đúng bệnh, cũng là một kỹ năng không tồi.
Thuộc tính "may mắn", cùng kỹ năng cấp 2 "100% được đỡ khi tiếp đất" giống nhau, Thu Minh Thù liền thăng nó lên cấp 3, tạm thời không nhìn ra có biến hoá gì, hắn suy đoán có lẽ chờ đến tương lai sẽ có điều kiện kích hoạt.
Mà cuối cùng dư lại thuộc tính "thể chất", Thu Minh Thù tạm thời không dám chạm vào nó thêm lần nào nữa......
Lần đầu tiên tăng cấp "thể chất", hắn trực tiếp hộc máu ngã xuống đất hôn mê, chuyện phát sinh lúc ấy vẫn còn rõ ràng ở trong trí nhớ Thu Minh Thù, tuy rằng hiện tại thuộc tính "dẻo dai" đã tới cấp 8, nhưng cũng không thể bảo đảm chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn tăng "thể chất" lên cấp 2.
Nếu là tình huống còn thảm thiết hơn so với lần trước, hắn cũng không biết nên khóc than như nào.
Cho nên nếu không tới thời điểm tất yếu, hắn tạm thời sẽ không chạm vào thuộc tính kia.
Ban đêm ở Hòe Ngọc Cung vô cùng an tĩnh, mọi nơi trong cung điện đều được thắp sáng, cung điện náo nhiệt vào ban ngày đến buổi tối lại có chút quạnh quẽ, Thu Minh Thù đứng ở phía trước cửa sổ tính toán thuộc tính cùng tình trạng thân thể của mình một lần, ngẩng đầu thấy cảnh này, trong lòng lại dâng một ý định khác.
Hòe Ngọc Cung ngày thường chỉ có hai người là hắn cùng Tú Hạ, trước kia Thu Minh Thù thích thanh tĩnh, nhưng hiện tại lại bất đồng, bởi vì liên quan đến chuyện giảng dạy, mỗi ngày bọn họ đều có rất nhiều sự tình muốn an bài, chỉ có hai người đương nhiên không đủ, người mượn từ cung điện khác cũng không đủ, trong lòng Thu Minh Thù âm thầm suy tư, tương lai nếu hắn muốn mở rộng quy mô giảng dạy, hắn phải cần thêm nhiều trợ thủ.
Nghĩ xong những việc này, Thu Minh Thù nhìn bầu trời xa xôi ngoài cung.
Hắn lại không nhịn được mà nghĩ tới Hoàn Ý, chính mình giảng dạy có thể thành công như vậy, lúc ban đầu vẫn ít nhiều là nhờ Hoàn Ý thay hắn tuyên truyền tìm nhiều người tới, hắn không hiểu lắm, rõ ràng đối phương rất yêu thích hoá trang, vì cái gì sau lần đó y lại không đến đây, nhưng hắn tin tưởng đối phương nhất định có nỗi khổ riêng, có lẽ vì bản thân là đế vương, cần phải vì tôn nghiêm mà từ bỏ sở thích của mình.
Thu Minh Thù càng nghĩ càng cảm thấy tiếc hận, không hề chú ý tới việc hình tượng của hoàng đế Nghiêu Quốc đã biến thành một tiểu nam tử đáng thương bị người khác khi dễ trong lòng hắn.
Hắn nghĩ, có lẽ...... Chính mình có thể giúp y làm một số chuyện?
·
Ngày hôm sau, ban đêm.
Hoàn Ý đang phê duyệt tấu chương như thường này.
Không biết vì sao ngoài cửa sổ truyền đến mấy tiếng vang, như có thứ gì đang lay động lá cây, lại như làn gió đêm đâm vang lên cửa sổ.
Ninh công công đã sớm bị Hoàn Ý tống cổ đi, người ở tòa cung điện này tuy rằng là hoàng đế Nghiêu Quốc, nhưng nơi đây không khác gì địa phương khác, không có đề phòng nghiêm ngặt, đêm khuya vẫn yên tĩnh như cũ.
Mới đầu Hoàn Ý cũng không quá để ý động tĩnh bên ngoài, bởi vì hắn đã sớm đối mặt với sự tình trong cung như chuyện thường tình, bình thường sau khi có động tĩnh xảy ra, nếu không phải sự tình bên ngoài bị giải quyết, thì chính là hắn phi thường may mắn lại bị người thỉnh đi.
Hoàn Ý đối với việc bị bắt cóc đã sớm tập mãi thành thói quen, tuy rằng không bài xích, nhưng cũng không thích, bởi vì trên đường lăn lộn quá mức, hơn nữa kế tiếp sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái.
Ngay khi Hoàn Ý đang tự hỏi, âm thanh bên ngoài lại lần nữa truyền đến, lần này động tĩnh so với vừa rồi lớn hơn chút, hơn nữa cách chỗ của y gần hơn chút, cơ hồ kinh động đến đám thủ vệ chỉ có tác dụng uy hiếp ngoài điện.
Hoàn Ý không khỏi cảm thấy tò mò, y làm hoàng đế mấy năm nay, kinh nghiệm bị bắt cũng không ít, đây là lần đầu tiên đụng tới bọn bắt cóc không chuyên nghiệp như thế.
Không bao lâu, âm thanh kia lại lần nữa vang lên, lần này thậm chí có càng nhiều tạp âm hỗn độn, rốt cuộc Hoàn Ý cũng có chút ngồi không yên, y ngẩng đầu đứng dậy phủ thêm áo ngoài, không nhanh không chậm mà đi tới phía trước cửa sổ, duỗi tay mở ra.
Vừa mở cửa sổ ra, y liền thấy thân ảnh dải lụa bay múa mang trang sức lấp lánh đầy người quen thuộc.
Kẻ mang mặt nạ kia chính là Thu Minh Thù.
Hắn như thế nào đến nơi này? Khoảng cách từ nơi này đến đến Hòe Ngọc Cung không hề gần mà?
Nhìn thấy thân ảnh ấy, trong lòng Hoàn Ý nghĩ đến vấn đề này.
Bất quá nhớ đến Thu Minh Thù không muốn cho người khác biết được thân phận của hắn dưới lớp mặt nạ, nên Hoàn Ý cũng không hỏi, chỉ đứng tại chỗ nhìn đối phương, suy tư mình nên mở miệng như thế nào.
Nhưng phản ứng này của y, trong mắt Thu Minh Thù thành đang ngẩn ngơ đứng đó, Thu Minh Thù mang mặt nạ ở đối diện giật giật dải lụa bay loạn trên người, thấy đối phương nhìn qua, hơi hơi nhíu mày nói tiếp: "Ngươi đường đường là hoàng đế Nghiêu Quốc, như thế nào lại có bộ dáng này, vừa rồi nếu ta không đuổi hai tên bắt cóc đi, ngươi hiện tại đã bị mang ra ngoài cung, ngươi không nhận thấy được nguy hiểm sao?"
Hoàn Ý nghe lời này của Thu Minh Thù, rốt cuộc mới hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì, y không nghĩ tới Thu Minh Thù sẽ mạo hiểm bảo vệ chính mình, nghe được lời của đối phương không khỏi ngẩn ra.
Thu Minh Thù chỉ chỉ vị trí bên góc, đối Hoàn Ý nói: "Bọn họ bỏ chạy theo hướng bên đó, chính ngươi nên để tâm chút, không phải lúc nào cũng có người cứu ngươi."
Hoàn Ý nghe hắn dặn dò, không biết vì sao lại nở nụ cười, tươi cười chân thành lại ôn hòa, tựa hồ tâm tình rất tốt: "Ừm, ta sẽ cẩn thận."
Thu Minh Thù cũng không nhiều lời, nói xong chính sự liền gật đầu ngữ khí lạnh lẽo nói: "Ta còn có việc, rời đi trước."
Hoàn Ý không nghĩ tới đối phương đi nhanh như vậy, y đang muốn mở miệng giữ lại, đối phương cũng đã xoay người vào trong bóng đêm, trong viện chỉ còn lại những ánh sao đang lấp lánh.
Hoàn Ý đứng ở phía trước cửa sổ, bất đắc dĩ thở dài, nghĩ nghĩ lại nhịn không được lắc đầu cười.
Hắn trở lại trước bàn của mình, cầm lấy tấu chương lúc nãy tiếp tục xem, nhưng mà mới nhìn trong chốc lát, bên ngoài lại truyền đến động tĩnh.
Lần này là tiếng đập cửa.
Đêm đã muộn sẽ ít có người tìm tới, hơn nữa không thông qua Ninh công công, thân phận đối phương càng làm cho Hoàn Ý cảm thấy tò mò.
Y lần nữa đứng dậy, mở cửa ra, không nghĩ rằng người đứng bên ngoài lại là Thu Minh Thù vừa mới vội vàng rời đi.
Hoàn Ý: "......"
Từ cửa sổ rời đi, Thu Minh Thù lại thay đổi y phục từ cửa chính bái kiến, hiện tại không còn đeo mặt nạ toàn thân y phục sáng lấp lánh, chỉ mặc một kiện áo tầm thường, lại trang điểm tinh xảo, cùng bộ dáng vừa rồi hoàn toàn bất đồng.
Hắn đang đứng ở cửa, hướng mắt vào trong lại nhìn Hoàn Ý, tiếp theo nho nhã lễ độ hỏi: "Xin hỏi ta có thể đi vào không?"
Hoàn Ý: "......"
Thu Minh Thù ra vẻ thoải mái mà hỏi: "Làm sao vậy? Vừa rồi có người đã tới sao? Mà trên mặt ta có dính gì sao?" Hắn sờ sờ gương mặt của mình, đầu ngón tay thon dài trắng nõn.
Hoàn Ý im lặng một lát, y tuy rằng có tâm muốn giấu diếm thay Thu Minh Thù, nhưng đối phương mới vừa mang mặt nạ tới nói với y một lần, sau đó lại lập tức đổi về bộ dáng ban đầu lại đây gõ cửa, y không khỏi nghi hoặc trong lòng, Thu Minh Thù đến tột cùng là đối với ngụy trang của mình quá mức tự tin, hay là đã bất chấp tất cả không muốn giấu giếm?
Bất luận như thế nào, tốt hết vẫn không nên vạch trần.
Đối mặt với vấn đề của Thu Minh Thù, Hoàn Ý lắc lắc đầu nói: "Không có việc gì, vừa rồi không có ai tới." Y tuy không biết Thu Minh Thù vì sao mà đến, nhưng vẫn nghiêng người, nói với Thu Minh Thù: "Vào đi."
Thu Minh Thù gật đầu cười khẽ, thân ảnh bao bọc gió đêm vào trong.
Tẩm điện của Hoàn Ý thật sự đơn sơ đến không giống chỗ của hoàng đế, sau khi Thu Minh Thù bước vào, y khép lại cửa lớn, còn không kịp đặt câu hỏi, Thu Minh Thù phía sau cũng đã bước tới một bước đứng trước mặt y mở miệng nói: "Ta là tới nói lời cảm tạ, chuyện ta mở lớp học sự ở Hòe Ngọc Cung, thật sự đa tạ bệ hạ."
Thì ra là vì chuyện này.
Hoàn Ý lắc đầu nói: "Ta cũng không có giúp được cái gì."
Thu Minh Thù mỉm cười không cãi cọ, chỉ hỏi tiếp: "Bệ hạ vì sao lại không đến?"
"Hả?" Hoàn Ý giật mình, lúc này mới hiểu Thu Minh Thù hỏi mình vì sao không đi Hòe Ngọc Cung nghe giảng dạy.
Trong lòng y nhịn không được cười khổ.
Trên thực tế lần đầu tiên đi nghe giảng dạy là ngoài ý muốn, y nguyên bản cũng không rõ ràng lúc ấy Thu Minh Thù đang chuẩn bị cái gì ở Hòe Ngọc Cung, nếu sớm biết nội tình, y sẽ không bao giờ qua, cho nên vài lần sau, y đương nhiên liền không có tâm tư đi đến.
Bất quá chuyện này vẫn không thể nói thật cho Thu phi......
Hoàn Ý vì thế nói: "Sau đó trong cung có việc, cho nên không thể tới."
Thu Minh Thù gật đầu: "Bệ hạ trăm công ngàn việc, xác thực không nên vì vậy mà chậm trễ đại sự."
Hoàn Ý nhìn chằm chằm Thu Minh Thù, không thể hiểu được lý do đối phương nửa đêm tới điện của mình, lựa lời mà nói: "Hoá trang thuật của Thu phi xuất quỷ nhập thần, nếu có cơ hội, ta lại đến Hòe Ngọc Cung học tập."
Thu Minh Thù chớp chớp mắt, nghĩ trong lòng quả nhiên như thế.
Quả nhiên Hoàn Ý đặc biệt yêu thích đối với hoá trang, chỉ bởi vì bận rộn chính sự, hoặc là có điều cố kỵ, mới không thể không thể bộc lộ, cho nên không đi nghe giảng ở Hòe Ngọc Cung như trước.
Thu Minh Thù cười cười, thêm phần tin tưởng đối phán đoán của mình, vì thế hắn xách ra một rương dụng cụ hoá trang đã chuẩn bị trước từ phía sau: "Bệ hạ không cần lo lắng, hiện tại liền có cơ hội, vì báo đáp bệ hạ, ta sẽ bồi bệ hạ học bù."
Hoàn Ý: "......"