Chương 4
06.
Trong bữa tiệc, bầu không khí cực kỳ tuyệt vời.
Kiều Y Y rúc vào lòng Tống Hạc ngồi trên bệ cửa sổ, nước mắt rơi lã chã. Bàn chân trắng nõn bị Tống Hạc giữ chặt.
"A… đừng như vậy mà!"
"Đừng như thế nào?"
Tống Hạc cười đểu, mượn danh nghĩa bôi thuốc vuốt ve chơi đùa: "Vừa rồi còn vì anh mà ghen tuông. Bây giờ lại giả vờ làm bông hoa trắng thuần khiết sao?"
Kiều Y Y xấu hổ nhéo anh ta: "Người ta sạch sẽ mà… Mụ đàn bà kia lăng nhăng thành thói, quá bẩn thỉu!"
"Ngoan nào, lát nữa anh sẽ bảo Cố Uyên bắt cô ta lại để đòi lại công bằng cho em!"
"Em phải đâm thủng bàn tay bẩn thỉu của cô ta, còn lột sạch quần áo của cô ta nữa."
Tống Hạc cười khẽ một tiếng: "Hư hỏng như vậy sao?"
"Không phải anh thích em hư hỏng như vậy à?"
Tôi ung dung, bình thản đi ngang qua nhân viên phục vụ, thuận tay cầm chai rượu vang trên khay phục vụ của cậu ta đi tới sau lưng Tống Hạc.
Tôi giơ tay lên, tiếng thủy tinh vang lên giòn giã. Rượu vang chảy dọc từ gáy của Tống Hạc lăn xuống dưới. Rượu vang đỏ tươi bắn lên khuôn mặt trắng nõn, mềm mại của Kiều Y Y.
Cả hai bọn họ sợ ngây người.
Hệ thống Thẩm phán trưởng lại xuất hiện, nghiêm khắc cảnh cáo: "Ký chủ gây tổn thương cho NPC, khấu trừ 5 phút thời gian sinh tồn!"
Trong đầu vang lên tiếng báo động chói tai. Hóa ra… bị trừ có 5 phút thôi!
Tôi lau sạch chất lỏng trên mặt rồi nhặt một chai rượu khác lên. Điều này đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Sắc mặt Kiều Y Y tái nhợt: "Vương Thiển Thiển, cô, cô đừng, đừng —"
‘Choang!’
Chai rượu thứ hai nở hoa trên đầu Kiều Y Y.
[Cảnh cáo nghiêm khắc! Trừ 10 tiếng thời gian sinh tồn!]
Tôi vui vẻ: "Xin lỗi, tôi là người công bằng nên cô cũng nên chịu một chai!"
Sắc mặt Tống Hạc âm trầm đang định túm tóc tôi. Đáng tiếc, tôi quá hiểu thói quen của anh ta. Tôi nhanh chóng co gối thúc vào ngã ba của anh ta.
Tống Hạc rên lên một tiếng, che chỗ hiểm, thống khổ quỳ xuống.
Hệ thống yếu ớt khẩn cầu: [Ký chủ, đừng ra tay nữa. Nếu không nghe lời cảnh cáo của Thẩm phán trưởng thì hậu quả rất thảm đó!]
Mọi người kinh ngạc nhìn một màn trước mắt này, cũng sợ đến choáng váng.
Cảm xúc Kiều Y Y cũng mất khống chế: "Bảo vệ đâu, đuổi cô ta ra ngoài. Đừng để cho con mụ đàn bà bẩn thỉu này ở đây cùng chúng tôi!"
Sắc mặt tôi không thay đổi, túm tóc cô ta kéo đền trước bàn dài, ấn đầu cô ta vào trong đĩa bánh ngọt ngay trước mặt mọi người.
[Tít tít tít! Cảnh báo, cảnh báo! Thời gian sinh tồn bị khấu trừ ba ngày!]
Kiều Y Y thích ăn mãng cầu, Tống Hạc buộc tôi bắt chước cô ta, một ngày ăn 20 cân khiến tôi bây giờ nhìn thấy mãng cầu là buồn nôn.
Tôi giật tóc Kiều Y Y lên, lại ấn vào trong đống mãng cầu, đồ ăn và bánh mì.
Trong đầu liên tục vang lên tiếng kêu cảnh báo.
Trừ 4 ngày —
Trừ 1 ngày —
Trừ —
Trừ, trừ, trừ, — Hệ thống cảnh báo bị hỏng —.
Bao nhiêu uất ức từ trước đến giờ đều bộc phát hết.
Tống Hạc lảo đảo bò dậy, níu tay tôi, ném vào bàn bánh ngọt. Dĩa nhọn quệt qua khóe mắt tôi tạo thành một vệt máu.
Tống Hạc ôm lấy Kiều Y Y đang run rẩy: "Vương Thiển Thiển, cô dám động vào cô ấy, tôi giết chết cô!"
Trong đầu vang lên tiếng cảnh báo, đồng hồ đếm ngược hiển thị màu đỏ báo hiệu thời gian sinh tồn của tôi còn không nhiều lắm. Tôi nên đi tìm Cố Uyên. Nhưng giây phút này tôi lại không muốn động đậy.
Lau nước mắt, tôi nghiêm túc suy nghĩ xem sống hay cùng chết với Tống Hạc và Kiều Y Y thì tốt hơn.
‘Đinh đinh!’
Hệ thống trực tuyến trở lại: [Phát hiện độ hảo cảm của mục tiêu lần này đang tăng cao. Thời gian sinh tồn tăng 5 ngày, 10 ngày, tăng, tăng, tăng — đã hỏng —!]
Màu đỏ nguy hiểm chuyển thành màu xanh lá cây an toàn. Tôi lảo đảo chống bàn đứng dậy.
Trong đám đông đứng bên ngoài xem kịch hay kia tôi nhìn thấy Cố Uyên. Anh ta lại có bệnh gì thế này? Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tôi mà lại cảm thấy hứng thú sao?
Cố Uyên lười biếng đi xuyên qua đám đông, những người xung quanh cũng tự động tránh sang bên.
Tống Hạc ôm Kiều Y Y nhìn về phía Cố Uyên: "Người anh em, đây là địa bàn của cậu, cậu giết cô ta cho tôi đi!"
"Tôi muốn thấy con đàn bà này bị người khác chơi hỏng. Điều kiện tùy cậu chọn!"
Cố Uyên liếc anh ta một cái: "Vậy phải xem giữa cậu và cô ấy ai ra giá cao hơn!"
Tống Hạc âm trầm nhìn tôi giống như nhìn một con bọ ghê tởm: "Một nửa cổ phần ở công ty tôi, được chưa?"
Cả người tôi lạnh như băng. Nói cho cùng, Cố Uyên cũng chỉ là một thương nhân. Vì hệ thống đang hỏng nên tôi không biết được độ hảo cảm của Cố Uyên với tôi là bao nhiêu.
Đoán chừng… có lẽ cũng không quá cao.
Cố Uyên nhướng mày, dường như cảm thấy rất hứng thú. Sau đó, anh đi đến trước mặt tôi, cười hỏi: "Vậy em ra giá bao nhiêu?"
Tôi không nói câu nào, thậm chí không thèm nhìn anh. Bây giờ tôi chẳng có gì cả ngoài một cuộc sống tồi tệ này.
Nhưng mà nếu anh dám giết tôi, tôi có chết cũng phải mang anh theo cùng.
Chỉ thấy, anh cúi đầu gần sát bên tai tôi, cười nói: "Ngoan ngoãn hôn anh một cái, anh sẽ tìm người chơi chết Tống Hạc, thế nào?"
Đầu óc tôi mơ màng, mờ mịt ngẩng đầu: "Cái gì?"
Ánh mắt Cố Uyên nói cho tôi biết rằng anh thật sự mong đợi nụ hôn của tôi. Trong đôi mắt đen láy của anh phản chiếu dáng vẻ bẩn thỉu của tôi.
Lúc này đây, tôi đột nhiên hiểu rẳng Cố Uyên độc ác đến thú vị.
Hóa ra, anh không thích hoa trắng nhỏ mà thích phụ nữ xấu xa.
Tôi cong môi cười một tiếng, ánh mắt sáng rực: "Được!"
Nói xong, trước ánh mắt trừng lớn như sắp nứt toác của Tống Hạc, tôi kiễng chân nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của Cố Uyên.
Lần này không biết tại sao không còn nghe thấy tiếng hệ thống cảnh báo khấu trừ thời gian sinh tồn nữa.
Tôi ôm chặt lấy cổ của Cố Uyên, mạnh mẽ hôn môi anh. Cho đến khi phổi cạn kiệt không khí.
Vẻ mặt Tống Hạc trống rỗng: "Hai người… hai người…"
Cố Uyên chưa thỏa mãn, xoa cánh môi: "Sao nào? Tôi hôn vợ mà cũng đến lượt cậu ý kiến à?"
Dường như Tống Hạc đột nhiên nhớ ra cái gì, khuôn mắt tức giận biến thành màu gan heo: "Ngày đó là mày! Cố Uyên, anh em chứ tay chân đấy…"
Cố Uyên cười, nắm tay tôi, nhẹ nhàng nói mấy từ: "Cút mẹ mày đi!"
Khuôn mặt Tống Hạc xám như tro tàn, anh ta vội vàng đẩy Kiều Y Y lên trước: "Người anh em, tôi sai rồi! Mọi chủ ý đều là do cô ta bày ra!"
Kiều Y Y hét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh. Sau đó, Kiều Y Y bị người ta mang đi.
Trong một căn phòng khác, tiếng đàn ông kêu thảm thiết vang lên liên tục mãi không ngừng
Trong bữa tiệc, bầu không khí cực kỳ tuyệt vời.
Kiều Y Y rúc vào lòng Tống Hạc ngồi trên bệ cửa sổ, nước mắt rơi lã chã. Bàn chân trắng nõn bị Tống Hạc giữ chặt.
"A… đừng như vậy mà!"
"Đừng như thế nào?"
Tống Hạc cười đểu, mượn danh nghĩa bôi thuốc vuốt ve chơi đùa: "Vừa rồi còn vì anh mà ghen tuông. Bây giờ lại giả vờ làm bông hoa trắng thuần khiết sao?"
Kiều Y Y xấu hổ nhéo anh ta: "Người ta sạch sẽ mà… Mụ đàn bà kia lăng nhăng thành thói, quá bẩn thỉu!"
"Ngoan nào, lát nữa anh sẽ bảo Cố Uyên bắt cô ta lại để đòi lại công bằng cho em!"
"Em phải đâm thủng bàn tay bẩn thỉu của cô ta, còn lột sạch quần áo của cô ta nữa."
Tống Hạc cười khẽ một tiếng: "Hư hỏng như vậy sao?"
"Không phải anh thích em hư hỏng như vậy à?"
Tôi ung dung, bình thản đi ngang qua nhân viên phục vụ, thuận tay cầm chai rượu vang trên khay phục vụ của cậu ta đi tới sau lưng Tống Hạc.
Tôi giơ tay lên, tiếng thủy tinh vang lên giòn giã. Rượu vang chảy dọc từ gáy của Tống Hạc lăn xuống dưới. Rượu vang đỏ tươi bắn lên khuôn mặt trắng nõn, mềm mại của Kiều Y Y.
Cả hai bọn họ sợ ngây người.
Hệ thống Thẩm phán trưởng lại xuất hiện, nghiêm khắc cảnh cáo: "Ký chủ gây tổn thương cho NPC, khấu trừ 5 phút thời gian sinh tồn!"
Trong đầu vang lên tiếng báo động chói tai. Hóa ra… bị trừ có 5 phút thôi!
Tôi lau sạch chất lỏng trên mặt rồi nhặt một chai rượu khác lên. Điều này đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Sắc mặt Kiều Y Y tái nhợt: "Vương Thiển Thiển, cô, cô đừng, đừng —"
‘Choang!’
Chai rượu thứ hai nở hoa trên đầu Kiều Y Y.
[Cảnh cáo nghiêm khắc! Trừ 10 tiếng thời gian sinh tồn!]
Tôi vui vẻ: "Xin lỗi, tôi là người công bằng nên cô cũng nên chịu một chai!"
Sắc mặt Tống Hạc âm trầm đang định túm tóc tôi. Đáng tiếc, tôi quá hiểu thói quen của anh ta. Tôi nhanh chóng co gối thúc vào ngã ba của anh ta.
Tống Hạc rên lên một tiếng, che chỗ hiểm, thống khổ quỳ xuống.
Hệ thống yếu ớt khẩn cầu: [Ký chủ, đừng ra tay nữa. Nếu không nghe lời cảnh cáo của Thẩm phán trưởng thì hậu quả rất thảm đó!]
Mọi người kinh ngạc nhìn một màn trước mắt này, cũng sợ đến choáng váng.
Cảm xúc Kiều Y Y cũng mất khống chế: "Bảo vệ đâu, đuổi cô ta ra ngoài. Đừng để cho con mụ đàn bà bẩn thỉu này ở đây cùng chúng tôi!"
Sắc mặt tôi không thay đổi, túm tóc cô ta kéo đền trước bàn dài, ấn đầu cô ta vào trong đĩa bánh ngọt ngay trước mặt mọi người.
[Tít tít tít! Cảnh báo, cảnh báo! Thời gian sinh tồn bị khấu trừ ba ngày!]
Kiều Y Y thích ăn mãng cầu, Tống Hạc buộc tôi bắt chước cô ta, một ngày ăn 20 cân khiến tôi bây giờ nhìn thấy mãng cầu là buồn nôn.
Tôi giật tóc Kiều Y Y lên, lại ấn vào trong đống mãng cầu, đồ ăn và bánh mì.
Trong đầu liên tục vang lên tiếng kêu cảnh báo.
Trừ 4 ngày —
Trừ 1 ngày —
Trừ —
Trừ, trừ, trừ, — Hệ thống cảnh báo bị hỏng —.
Bao nhiêu uất ức từ trước đến giờ đều bộc phát hết.
Tống Hạc lảo đảo bò dậy, níu tay tôi, ném vào bàn bánh ngọt. Dĩa nhọn quệt qua khóe mắt tôi tạo thành một vệt máu.
Tống Hạc ôm lấy Kiều Y Y đang run rẩy: "Vương Thiển Thiển, cô dám động vào cô ấy, tôi giết chết cô!"
Trong đầu vang lên tiếng cảnh báo, đồng hồ đếm ngược hiển thị màu đỏ báo hiệu thời gian sinh tồn của tôi còn không nhiều lắm. Tôi nên đi tìm Cố Uyên. Nhưng giây phút này tôi lại không muốn động đậy.
Lau nước mắt, tôi nghiêm túc suy nghĩ xem sống hay cùng chết với Tống Hạc và Kiều Y Y thì tốt hơn.
‘Đinh đinh!’
Hệ thống trực tuyến trở lại: [Phát hiện độ hảo cảm của mục tiêu lần này đang tăng cao. Thời gian sinh tồn tăng 5 ngày, 10 ngày, tăng, tăng, tăng — đã hỏng —!]
Màu đỏ nguy hiểm chuyển thành màu xanh lá cây an toàn. Tôi lảo đảo chống bàn đứng dậy.
Trong đám đông đứng bên ngoài xem kịch hay kia tôi nhìn thấy Cố Uyên. Anh ta lại có bệnh gì thế này? Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tôi mà lại cảm thấy hứng thú sao?
Cố Uyên lười biếng đi xuyên qua đám đông, những người xung quanh cũng tự động tránh sang bên.
Tống Hạc ôm Kiều Y Y nhìn về phía Cố Uyên: "Người anh em, đây là địa bàn của cậu, cậu giết cô ta cho tôi đi!"
"Tôi muốn thấy con đàn bà này bị người khác chơi hỏng. Điều kiện tùy cậu chọn!"
Cố Uyên liếc anh ta một cái: "Vậy phải xem giữa cậu và cô ấy ai ra giá cao hơn!"
Tống Hạc âm trầm nhìn tôi giống như nhìn một con bọ ghê tởm: "Một nửa cổ phần ở công ty tôi, được chưa?"
Cả người tôi lạnh như băng. Nói cho cùng, Cố Uyên cũng chỉ là một thương nhân. Vì hệ thống đang hỏng nên tôi không biết được độ hảo cảm của Cố Uyên với tôi là bao nhiêu.
Đoán chừng… có lẽ cũng không quá cao.
Cố Uyên nhướng mày, dường như cảm thấy rất hứng thú. Sau đó, anh đi đến trước mặt tôi, cười hỏi: "Vậy em ra giá bao nhiêu?"
Tôi không nói câu nào, thậm chí không thèm nhìn anh. Bây giờ tôi chẳng có gì cả ngoài một cuộc sống tồi tệ này.
Nhưng mà nếu anh dám giết tôi, tôi có chết cũng phải mang anh theo cùng.
Chỉ thấy, anh cúi đầu gần sát bên tai tôi, cười nói: "Ngoan ngoãn hôn anh một cái, anh sẽ tìm người chơi chết Tống Hạc, thế nào?"
Đầu óc tôi mơ màng, mờ mịt ngẩng đầu: "Cái gì?"
Ánh mắt Cố Uyên nói cho tôi biết rằng anh thật sự mong đợi nụ hôn của tôi. Trong đôi mắt đen láy của anh phản chiếu dáng vẻ bẩn thỉu của tôi.
Lúc này đây, tôi đột nhiên hiểu rẳng Cố Uyên độc ác đến thú vị.
Hóa ra, anh không thích hoa trắng nhỏ mà thích phụ nữ xấu xa.
Tôi cong môi cười một tiếng, ánh mắt sáng rực: "Được!"
Nói xong, trước ánh mắt trừng lớn như sắp nứt toác của Tống Hạc, tôi kiễng chân nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của Cố Uyên.
Lần này không biết tại sao không còn nghe thấy tiếng hệ thống cảnh báo khấu trừ thời gian sinh tồn nữa.
Tôi ôm chặt lấy cổ của Cố Uyên, mạnh mẽ hôn môi anh. Cho đến khi phổi cạn kiệt không khí.
Vẻ mặt Tống Hạc trống rỗng: "Hai người… hai người…"
Cố Uyên chưa thỏa mãn, xoa cánh môi: "Sao nào? Tôi hôn vợ mà cũng đến lượt cậu ý kiến à?"
Dường như Tống Hạc đột nhiên nhớ ra cái gì, khuôn mắt tức giận biến thành màu gan heo: "Ngày đó là mày! Cố Uyên, anh em chứ tay chân đấy…"
Cố Uyên cười, nắm tay tôi, nhẹ nhàng nói mấy từ: "Cút mẹ mày đi!"
Khuôn mặt Tống Hạc xám như tro tàn, anh ta vội vàng đẩy Kiều Y Y lên trước: "Người anh em, tôi sai rồi! Mọi chủ ý đều là do cô ta bày ra!"
Kiều Y Y hét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh. Sau đó, Kiều Y Y bị người ta mang đi.
Trong một căn phòng khác, tiếng đàn ông kêu thảm thiết vang lên liên tục mãi không ngừng