Chương : 27
Tô Lạc Y nhìn tư liệu thế giới này, đối với thế giới giả thiết vẫn là hiểu nhiều hơn một chút.
Chỉ là trong nguyên tác, Sở Vương này cũng không lập được đại công lớn lao nào, cả ngày sinh hoạt tiêu sái, chính là một Tiêu Dao Vương gia rảnh rỗi điển hình.
Tô Lạc Y chỉ xem chuyện này như một điệu nhạc mở màn nho nhỏ, tâm tình cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Cuộc sống hằng ngày của nguyên chủ à, haha nên ngủ thì ngủ, mỗi ngày đều nhìn mặt Thẩm Sơ Tĩnh mà sống, không dám không nghe theo.
Nhưng mà Thẩm Sơ Tĩnh kiếp trước đối với nàng oán niệm quá nặng, độ hảo cảm vẫn lầm lì không tăng.
Có câu nói, yêu có bao nhiêu sâu đậm, hận liền có bấy nhiêu đậm sâu.
Kiếp trước Thẩm Sơ Tĩnh đối với nguyên chủ Thẩm Lạc Y cưng chiều hết mực, cầm trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.
Ở đời này, Thẩm Sơ Tĩnh thoạt nhìn tưởng như không thay đổi, vẫn ôn hoà tươi cười vui vẻ, nhưng trong mắt không còn yêu thương, đáy mắt lại che dấu lãnh ý.
Tô Lạc Y nỗ lực bảy ngày cũng chưa xoát được một điểm hảo cảm nào, thâm tâm chịu đả kích nặng nề, “Hệ thống, oán niệm của tình địch với nguyên chủ thật sự rất sâu nha.”
Hệ thống: “Ừm.”
Tô Lạc Y lại lải nhải: "Tâm ta mệt quá! Phải đi ra ngoài giải sầu thôi! Ngươi không biết đâu, ánh mắt của tình địch nhìn ta quả thực như muốn ăn tươi nuốt sống vậy! Doạ chết ta rồi!"
Hệ thống kinh ngạc nói: “Hả? Con người sao có thể độc ác như vậy? Lại có thể ăn thịt đồng loại sao?”
Tô Lạc Y mặt đầy hắc tuyến, “Hệ thống rác rưởi, ngươi hiểu sai vấn đề rồi!!!”
Hệ thống trầm mặc trong chốc lát, nói: “Vừa rồi ta tra tư liệu, con người thật đúng là có thể ăn thịt đồng loại nha!”
Tô Lạc Y: “……”
Thế giới này đối với nữ tử rất bình đẳng, trên đường có không ít nữ tử đi mua bán thương phẩm.
Tô Lạc Y vừa đi vừa ăn, Tú Nhi thì đi theo sau nàng.
Ăn trong chốc lát, Tô Lạc Y nhìn đến quầy hàng bán bánh táo đỏ, đôi mắt long lanh: “Mua một ít bánh táo đỏ mang về đi, tỷ tỷ thích ăn cái này.”
Tú nhi cười nói: “Nếu đại tiểu thư biết tiểu thư mua bánh cho người, chắc chắn sẽ rất cao hứng.”
Tô Lạc Y thầm nghĩ, nàng mặc kệ tình địch có cao hứng hay không, chỉ cần độ hảo cảm có thể tăng lên là được.
Thời điểm Tú Nhi đi đến quầy hàng mua bánh táo đỏ, Tô Lạc Y chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một vạt áo trắng tung bay trong gió.
Nam nhân tuấn tú, khuôn bỗng nhiên phóng đại, Tô Lạc Y kinh sợ tới mức lui về phía sau một bước.
Nam nhân ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Tô Lạc Y, khóe miệng tươi cười hòa ái, nhưng đáy mắt không có một tia ý cười, ngược lại còn có chút nguy hiểm.
“Tiểu muội muội, muội ăn kẹo của ca ca, nhưng lại không làm theo những gì đã hứa, muội hẳn vẫn không biết như thế nào gọi là trừng phạt đâu nhỉ?"
Trong đầu Tô Lạc Y chỉ kịp vang lên một tiếng: Xong rồi.
Hệ thống cười lạnh: Tại kí chủ hứa mà không thực hiện, đã ăn hối lộ của người ta còn phủi tay!
Hiên Viên Diệp nhìn tiểu nữ hài đáng yêu trước mặt, tay chậm rãi vuốt ve đôi mắt nàng.
Tô Lạc Y bỗng chốc bị nhấc lên khỏi mặt đất, liền được ôm dựa vào một vòng ngực hơi lạnh.
……
Tú Nhi mua táo đỏ bánh trở về, nghĩ tiểu thư nhà mình cũng thích ăn bánh hoa quế, nàng lại mua mấy khối bánh hoa quế, thời điểm lấy túi tiền, nàng đưa lưng về phía Tô Lạc Y, vừa vặn thời điểm Hiên Viên Diệp mang Tô Lạc Y rời khỏi.
Chờ nàng xoay người, Tô Lạc Y đã không còn ở đó, tức khắc Tú Nhi liền sốt ruột lên.
Tô Lạc Y bị che mắt mang đi, đáy lòng nói không hoảng sợ là giả, “Hệ thống, ta sẽ không chết sớm như vậy chứ?”
Hệ thống nói: “Sẽ không.”
“Hả?” Tô Lạc Y tò mò, “Sao ngươi biết?"
Hệ thống nói: “Thế giới này nếu kí chủ chết đi thì sẽ tiếp tục đến thế giới khác."
Tô Lạc Y phát điên: “Ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ đâu! Nam nhân này sao lại keo kiệt như vậy chứ? Ta không phải chỉ ăn của hắn một viên kẹo thôi sao?"
Hệ thống nhắc nhở nói: “Ngày đó Hiên Viên Diệp bị truy đuổi rất chật vật, hắn bị đuổi tới sông Đào bảo vệ thành.”
“Đến Sông Đào bảo vệ thành?”
Hệ thống nói: “Hắn nhảy sông, còn bị mọi người cười nhạo một phen.”
Tô Lạc Y khó hiểu, “Hiên Viên Diệp không phải Vương gia sao? Tại sao còn làm loại việc như trộm cắp này?”
Chỉ là trong nguyên tác, Sở Vương này cũng không lập được đại công lớn lao nào, cả ngày sinh hoạt tiêu sái, chính là một Tiêu Dao Vương gia rảnh rỗi điển hình.
Tô Lạc Y chỉ xem chuyện này như một điệu nhạc mở màn nho nhỏ, tâm tình cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Cuộc sống hằng ngày của nguyên chủ à, haha nên ngủ thì ngủ, mỗi ngày đều nhìn mặt Thẩm Sơ Tĩnh mà sống, không dám không nghe theo.
Nhưng mà Thẩm Sơ Tĩnh kiếp trước đối với nàng oán niệm quá nặng, độ hảo cảm vẫn lầm lì không tăng.
Có câu nói, yêu có bao nhiêu sâu đậm, hận liền có bấy nhiêu đậm sâu.
Kiếp trước Thẩm Sơ Tĩnh đối với nguyên chủ Thẩm Lạc Y cưng chiều hết mực, cầm trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.
Ở đời này, Thẩm Sơ Tĩnh thoạt nhìn tưởng như không thay đổi, vẫn ôn hoà tươi cười vui vẻ, nhưng trong mắt không còn yêu thương, đáy mắt lại che dấu lãnh ý.
Tô Lạc Y nỗ lực bảy ngày cũng chưa xoát được một điểm hảo cảm nào, thâm tâm chịu đả kích nặng nề, “Hệ thống, oán niệm của tình địch với nguyên chủ thật sự rất sâu nha.”
Hệ thống: “Ừm.”
Tô Lạc Y lại lải nhải: "Tâm ta mệt quá! Phải đi ra ngoài giải sầu thôi! Ngươi không biết đâu, ánh mắt của tình địch nhìn ta quả thực như muốn ăn tươi nuốt sống vậy! Doạ chết ta rồi!"
Hệ thống kinh ngạc nói: “Hả? Con người sao có thể độc ác như vậy? Lại có thể ăn thịt đồng loại sao?”
Tô Lạc Y mặt đầy hắc tuyến, “Hệ thống rác rưởi, ngươi hiểu sai vấn đề rồi!!!”
Hệ thống trầm mặc trong chốc lát, nói: “Vừa rồi ta tra tư liệu, con người thật đúng là có thể ăn thịt đồng loại nha!”
Tô Lạc Y: “……”
Thế giới này đối với nữ tử rất bình đẳng, trên đường có không ít nữ tử đi mua bán thương phẩm.
Tô Lạc Y vừa đi vừa ăn, Tú Nhi thì đi theo sau nàng.
Ăn trong chốc lát, Tô Lạc Y nhìn đến quầy hàng bán bánh táo đỏ, đôi mắt long lanh: “Mua một ít bánh táo đỏ mang về đi, tỷ tỷ thích ăn cái này.”
Tú nhi cười nói: “Nếu đại tiểu thư biết tiểu thư mua bánh cho người, chắc chắn sẽ rất cao hứng.”
Tô Lạc Y thầm nghĩ, nàng mặc kệ tình địch có cao hứng hay không, chỉ cần độ hảo cảm có thể tăng lên là được.
Thời điểm Tú Nhi đi đến quầy hàng mua bánh táo đỏ, Tô Lạc Y chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một vạt áo trắng tung bay trong gió.
Nam nhân tuấn tú, khuôn bỗng nhiên phóng đại, Tô Lạc Y kinh sợ tới mức lui về phía sau một bước.
Nam nhân ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Tô Lạc Y, khóe miệng tươi cười hòa ái, nhưng đáy mắt không có một tia ý cười, ngược lại còn có chút nguy hiểm.
“Tiểu muội muội, muội ăn kẹo của ca ca, nhưng lại không làm theo những gì đã hứa, muội hẳn vẫn không biết như thế nào gọi là trừng phạt đâu nhỉ?"
Trong đầu Tô Lạc Y chỉ kịp vang lên một tiếng: Xong rồi.
Hệ thống cười lạnh: Tại kí chủ hứa mà không thực hiện, đã ăn hối lộ của người ta còn phủi tay!
Hiên Viên Diệp nhìn tiểu nữ hài đáng yêu trước mặt, tay chậm rãi vuốt ve đôi mắt nàng.
Tô Lạc Y bỗng chốc bị nhấc lên khỏi mặt đất, liền được ôm dựa vào một vòng ngực hơi lạnh.
……
Tú Nhi mua táo đỏ bánh trở về, nghĩ tiểu thư nhà mình cũng thích ăn bánh hoa quế, nàng lại mua mấy khối bánh hoa quế, thời điểm lấy túi tiền, nàng đưa lưng về phía Tô Lạc Y, vừa vặn thời điểm Hiên Viên Diệp mang Tô Lạc Y rời khỏi.
Chờ nàng xoay người, Tô Lạc Y đã không còn ở đó, tức khắc Tú Nhi liền sốt ruột lên.
Tô Lạc Y bị che mắt mang đi, đáy lòng nói không hoảng sợ là giả, “Hệ thống, ta sẽ không chết sớm như vậy chứ?”
Hệ thống nói: “Sẽ không.”
“Hả?” Tô Lạc Y tò mò, “Sao ngươi biết?"
Hệ thống nói: “Thế giới này nếu kí chủ chết đi thì sẽ tiếp tục đến thế giới khác."
Tô Lạc Y phát điên: “Ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ đâu! Nam nhân này sao lại keo kiệt như vậy chứ? Ta không phải chỉ ăn của hắn một viên kẹo thôi sao?"
Hệ thống nhắc nhở nói: “Ngày đó Hiên Viên Diệp bị truy đuổi rất chật vật, hắn bị đuổi tới sông Đào bảo vệ thành.”
“Đến Sông Đào bảo vệ thành?”
Hệ thống nói: “Hắn nhảy sông, còn bị mọi người cười nhạo một phen.”
Tô Lạc Y khó hiểu, “Hiên Viên Diệp không phải Vương gia sao? Tại sao còn làm loại việc như trộm cắp này?”