Chương : 52
Tô Lạc Y vẫn luôn chờ đến sáng mai, nàng cũng không muốn để lại hai trái trứng sắp nở này đâu!
Phù Lẫm đem ba con rắn nhỏ an trí thật tốt, lại nhìn đến Tô Lạc Y đã ngủ say, hổ đồng của hắn mang theo chút ấm áp.
Chờ đến khi trời sáng, hai con rắn nhỏ còn lại cũng đều phá xác, Phù Lẫm cẩn thận đem năm con tiểu xà đưa cho Nguyễn Sơ Nhụy.
Nguyễn Sơ Nhụy nhìn con rắn nhỏ mới nở, lại nghĩ chúng đều là hài tử của mình, đánh bạo sờ sờ.
Ban đầu nàng cũng sợ rắn, nhưng hiện tại đã tốt hơn rất nhiều.
Tiểu bạch xà phun tin tử bò lên bộ ngực đầy đặn của Nguyễn Sơ Nhụy.
Nguyễn Sơ Nhụy đỏ mặt, hướng Phù Lẫm nói: “Thật sự cảm ơn ngươi, trợ giúp ta nhiều như vậy, ta cũng không biết phải báo đáp ngươi như thế nào.”
Nếu là Phù Lẫm ban đầu, khẳng định sẽ trắng trợn yêu cầu kết làm bạn lữ cùng Nguyễn Sơ Nhụy.
Thú nhân đều cởi mở thẳng thắn, thích chính là thích.
Nguyễn Sơ Nhụy cắn môi, nếu Phù Lẫm thật sự yêu cầu như vậy, nàng cũng sẽ đáp ứng, Phù Lẫm đối với nàng rất tốt, nàng cũng rất thích Phù Lẫm.
Nhưng hiện tại, Phù Lẫm lại nhớ đến Lạc Y đang ngủ say, “Đây đều là công lao của Lạc Y, nếu ngươi muốn cảm tạ, hãy cảm ơn nàng.”
Nguyễn Sơ Nhụy “A” một tiếng, đáy lòng có chút mất mát, rất nhanh tinh thần liền phục hồi như cũ: “Ta nên cảm tạ nàng. Ta dẽ tự mình làm thêm chút thịt, có thể Lạc Y sẽ thích ăn.”
Phù lẫm gật gật đầu: “Lạc Y còn đang ngủ, bây giờ ta muốn đi săn thú. Ngươi cũng có thể mang hài tử tới tìm Lạc Y.”
Nguyễn Sơ Nhụy cười nói: “Được.”
Phù Lẫm trở lại, thấy Tô Lạc Y còn ngủ say, hắn đem miếng da thú khoác lên người nàng, lại hôn hôn mặt nàng, sau đó mới đi săn thú.
Nguyễn Sơ Nhụy nhìn một đám rắn nhỏ, càng xem lại càng thích, nhưng chúng lại dùng xà đồng ủy khuất đòi ăn, nàng cũng có chút chịu không nổi.
Ôi trời ơi nàng cũng không nghĩ sẽ làm mẹ của một đàn rắn đâu!
Mỗi con rắn chỉ dài hơn mười centimet, sau khi được uống sữa liền bắt đầu ngủ.
Giống đực nhóm nàng cho rằng, sau mấy ngày nở, rắn con đều có thể ra ngoài săn thú, nhưng trước đó sẽ không có ai vui vẻ chăm sóc hài tử cùng nàng. Giống đực nhóm cũng nhắc nhở nàng, phải cùng thú nhân khác trong bộ lạc bảo trì khoảng cách.
Nhưng lúc này nàng nên đi tìm lão Bạch hổ Lạc Y, cũng muốn cảm ơn Lạc Y đã giúp mình ấp trứng.
Nguyễn Sơ Nhụy tìm cái rổ, đem năm con rắn nhỏ đặt vào, vác rổ, lại mang theo chút thịt, sau đó đi tìm Tô Lạc Y.
Tô Lạc Y đang ngủ ngon lành thì bị mấy tiếng đập cửa làm giật mình.
Nàng xoa xoa mắt, quát: “Ai đấy?”
Sau khi rống xong, chính nàng cũng bị dọa luôn rồi.
Âm thanh của Lão hổ cũng quá lớn đi?!
Nguyễn Sơ Nhụy đứng ngoài cửa, đáy lòng mang theo chút kinh hoảng, “Là Lạc Y sao? Ta là Nguyễn Nguyễn, ta muốn cảm ơn ngươi đã giúp ta ấp trứng. Ta cũng có mang theo chút thịt tới cảm ơn ngươi nữa.”
Nàng nói xong còn nuốt nước miếng, mắt to tràn đầy kinh sợ, sợ Bạch lão hổ Tô Lạc Y một ngụm đem nàng nuốt mất.
Tô Lạc Y xốc chăn, “Vậy hả, chờ ta một chút.”
Tô Lạc Y thay quần áo, rửa mặt chải đầu, sau đó mở cửa cho Nguyễn Sơ Nhụy.
Hiện tại đã là mùa xuân, ánh nắng bên ngoài cũng rất ấm áp, Tô Lạc Y cũng không lo lắng Nguyễn Sơ Nhụy sẽ bị đông lạnh.
Nguyễn Sơ Nhụy cười nói: “Lạc Y còn chưa ăn sáng sao?”
Tô Lạc Y cười mỉa, “Ta chỉ vừa mới rời giường.”
Nguyễn Sơ Nhụy đem rổ rắn nhỏ đặt lên bàn: “Hay ta làm cho ngươi chút canh thịt đi, vừa vặn ta cũng mang theo thịt tới.”
Tô Lạc Y vội vàng gật đầu.
Tình địch nấu cơm, còn nguyện ý vì mình nấu cơm, thật sự rất rất cảm động đó!
Nguyễn Sơ Nhụy nhóm lửa, bắt đầu giúp Tô Lạc Y làm cơm sáng.
Phù Lẫm đem ba con rắn nhỏ an trí thật tốt, lại nhìn đến Tô Lạc Y đã ngủ say, hổ đồng của hắn mang theo chút ấm áp.
Chờ đến khi trời sáng, hai con rắn nhỏ còn lại cũng đều phá xác, Phù Lẫm cẩn thận đem năm con tiểu xà đưa cho Nguyễn Sơ Nhụy.
Nguyễn Sơ Nhụy nhìn con rắn nhỏ mới nở, lại nghĩ chúng đều là hài tử của mình, đánh bạo sờ sờ.
Ban đầu nàng cũng sợ rắn, nhưng hiện tại đã tốt hơn rất nhiều.
Tiểu bạch xà phun tin tử bò lên bộ ngực đầy đặn của Nguyễn Sơ Nhụy.
Nguyễn Sơ Nhụy đỏ mặt, hướng Phù Lẫm nói: “Thật sự cảm ơn ngươi, trợ giúp ta nhiều như vậy, ta cũng không biết phải báo đáp ngươi như thế nào.”
Nếu là Phù Lẫm ban đầu, khẳng định sẽ trắng trợn yêu cầu kết làm bạn lữ cùng Nguyễn Sơ Nhụy.
Thú nhân đều cởi mở thẳng thắn, thích chính là thích.
Nguyễn Sơ Nhụy cắn môi, nếu Phù Lẫm thật sự yêu cầu như vậy, nàng cũng sẽ đáp ứng, Phù Lẫm đối với nàng rất tốt, nàng cũng rất thích Phù Lẫm.
Nhưng hiện tại, Phù Lẫm lại nhớ đến Lạc Y đang ngủ say, “Đây đều là công lao của Lạc Y, nếu ngươi muốn cảm tạ, hãy cảm ơn nàng.”
Nguyễn Sơ Nhụy “A” một tiếng, đáy lòng có chút mất mát, rất nhanh tinh thần liền phục hồi như cũ: “Ta nên cảm tạ nàng. Ta dẽ tự mình làm thêm chút thịt, có thể Lạc Y sẽ thích ăn.”
Phù lẫm gật gật đầu: “Lạc Y còn đang ngủ, bây giờ ta muốn đi săn thú. Ngươi cũng có thể mang hài tử tới tìm Lạc Y.”
Nguyễn Sơ Nhụy cười nói: “Được.”
Phù Lẫm trở lại, thấy Tô Lạc Y còn ngủ say, hắn đem miếng da thú khoác lên người nàng, lại hôn hôn mặt nàng, sau đó mới đi săn thú.
Nguyễn Sơ Nhụy nhìn một đám rắn nhỏ, càng xem lại càng thích, nhưng chúng lại dùng xà đồng ủy khuất đòi ăn, nàng cũng có chút chịu không nổi.
Ôi trời ơi nàng cũng không nghĩ sẽ làm mẹ của một đàn rắn đâu!
Mỗi con rắn chỉ dài hơn mười centimet, sau khi được uống sữa liền bắt đầu ngủ.
Giống đực nhóm nàng cho rằng, sau mấy ngày nở, rắn con đều có thể ra ngoài săn thú, nhưng trước đó sẽ không có ai vui vẻ chăm sóc hài tử cùng nàng. Giống đực nhóm cũng nhắc nhở nàng, phải cùng thú nhân khác trong bộ lạc bảo trì khoảng cách.
Nhưng lúc này nàng nên đi tìm lão Bạch hổ Lạc Y, cũng muốn cảm ơn Lạc Y đã giúp mình ấp trứng.
Nguyễn Sơ Nhụy tìm cái rổ, đem năm con rắn nhỏ đặt vào, vác rổ, lại mang theo chút thịt, sau đó đi tìm Tô Lạc Y.
Tô Lạc Y đang ngủ ngon lành thì bị mấy tiếng đập cửa làm giật mình.
Nàng xoa xoa mắt, quát: “Ai đấy?”
Sau khi rống xong, chính nàng cũng bị dọa luôn rồi.
Âm thanh của Lão hổ cũng quá lớn đi?!
Nguyễn Sơ Nhụy đứng ngoài cửa, đáy lòng mang theo chút kinh hoảng, “Là Lạc Y sao? Ta là Nguyễn Nguyễn, ta muốn cảm ơn ngươi đã giúp ta ấp trứng. Ta cũng có mang theo chút thịt tới cảm ơn ngươi nữa.”
Nàng nói xong còn nuốt nước miếng, mắt to tràn đầy kinh sợ, sợ Bạch lão hổ Tô Lạc Y một ngụm đem nàng nuốt mất.
Tô Lạc Y xốc chăn, “Vậy hả, chờ ta một chút.”
Tô Lạc Y thay quần áo, rửa mặt chải đầu, sau đó mở cửa cho Nguyễn Sơ Nhụy.
Hiện tại đã là mùa xuân, ánh nắng bên ngoài cũng rất ấm áp, Tô Lạc Y cũng không lo lắng Nguyễn Sơ Nhụy sẽ bị đông lạnh.
Nguyễn Sơ Nhụy cười nói: “Lạc Y còn chưa ăn sáng sao?”
Tô Lạc Y cười mỉa, “Ta chỉ vừa mới rời giường.”
Nguyễn Sơ Nhụy đem rổ rắn nhỏ đặt lên bàn: “Hay ta làm cho ngươi chút canh thịt đi, vừa vặn ta cũng mang theo thịt tới.”
Tô Lạc Y vội vàng gật đầu.
Tình địch nấu cơm, còn nguyện ý vì mình nấu cơm, thật sự rất rất cảm động đó!
Nguyễn Sơ Nhụy nhóm lửa, bắt đầu giúp Tô Lạc Y làm cơm sáng.