Chương : 3
Thái Sinh mặt hỷ phục thật sự dễ bị chú ý , cho nên hắn chỉ có thể một đường trốn trốn tránh tránh, e sợ bị người khác thấy, sân Bạch phủ thật sự rất lớn, Thái Sinh không rõ phương hướng đi loạn.Cuối cùng đi đến một nơi vắng vẻ, làm hắn phấn chấn chính là bên cạnh tường rào có một hòn non bộ.
“Người nào!”
Đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng, Thái Sinh sợ tới mức theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một nam tử mặc áo đỏ đứng nơi đó,tuổi hắn so với chính mình không hơn mấy tuổi, tóc đen bó buộc ở trên cao, bề ngoài oai hùng có vài phần tính trẻ con.
“Ta……” Thái Sinh khẩn trương lui về phía sau từng bước, nhìn người mặt quần áo đỏ thẫm trước mắt,nghĩ thầm rằng: Đây chẳng lẽ đây là tân lang hôm nay sao, vị hôn phu của tỷ tỷ?
Bạch Tấn Uy đi ngang qua nơi đây, vừa vặn thấy một bóng người hiện lên, liền theo lại,thời điểm người đó quay đầu lại,Bạch Tấn Uy ngây dại.
Người trước mắt,mái tóc rũ xuống, bởi vì kích động quay đầu cho nên có vài sợi không nghe lời bám vào khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, ánh mắt sang ngời không có nửa phần tạp chất, da thịt trắng noãn ở dưới ánh trăng càng lột thêm nét mềm mại, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng vì kinh ngạc khẽ mở,đuôi long mày lại có nốt ruồi nhỏ làm tăng thêm nét dịu.
“Nàng là ai?” Giọng nói Bạch Tấn Uy vừa rồi quát lớn giờ chuyển thành mềm nhẹ, e sợ dùng lực một chút, tiểu mỹ nhân trước mắt sẽ bị hắn dọa.
“Ta…… Ta……” Thái Sinh cúi đầu, hai tay nhỏ bé nắm chặt góc áo, nguy rồi, nếu bị hắn phát hiện chính mình là tân nương, cha và mẹ nhất định không có ngày lành.
Nhìn bộ dáng nữ tử trước mắt có phần khiếp đảm,Bạch Tấn Uy biết là chính mình vừa rồi làm cho nàng sợ ,“Đừng sợ, ta cũng không phải là người xấu……” Nói xong, tiến lên từng bước, chưa từng nghĩ muốn gì thì người trước mắt cũng lùivề phía sau lui từng bước.
Bạch Tấn Uy lúc này mới chú ý người trước mắt đang mặc hỉ phục, giật mình hỏi:“Nàng là Thái Liên?”
Hắn sáng sớm chợt nghe nói, đại ca lấy một nữ nhân gọi là Thái Liên, là một mỹ nhân nhưng đại ca căn bản là khinh thường, cho nên cho dù là đón dâu, cũng là đệ đệ hắn đi thay, thật không nghĩ tới hắn và đại tẩu lại gặp ở đây.
Nhưng mà mặc dù rõ ràng biết đối phương chính là chị dâu mình, lại không thể áp chế nội tâm rung động.
Thái Sinh ngước mắt nhìn nam nhân, hắn gọi tên của tỷ tỷ, xem ra thân phận của hắn còn chưa bị lộ, vì thế nắm bắt cổ họng nhỏ giọng nói:“Là ta.”
Thái Sinh mười lăm tuổi, giọng nói vốn chưa thay đổi lắm, hơn nữa hắn nén cổ họng, căn bản là nghe không ra giọng nói của nam nhi.
“Xem ra nàng thật sự là chị dâu ta.”Lời nói của Bạch Tấn Uy có chút mất mác, nhưng lập tức bị nụ cười như ánh mặt trời che lấp trôi qua,“Chị dâu không ở tân phòng chờ đại ca, tại sao một người chạy đến đây?”
Thái Sinh nghe được người trước mắt gọi hắn là chị dâu,còn gọi một người khác là đại ca, lúc này mới an tâm nói.
“Ta…… Lạc đường ……” Thái Sinh cảm thấy người trước mắt hiền lành, hy vọng không gây khó xử cho hắn, nhưng mà hiện tại chạy trốn không được, nhưng quan trọng là không để hắn nghi ngờ.
“Đệ đây đưa chị dâu trở về.” Bạch Tấn Uy không nói nhiều, nghiêng người đi về hướng ngược lại.
A!Trong lòng Thái Sinh thở dài một hơi. Nhưng mà không có biện pháp, chỉ cần cúi đầ giẫm bước chân lên nền đá.Bạch Tấn Uy đi ở bên cạnh,giữ khoảng cách không xa không gần.
Thật ra trong lòng Bạch Tấn Uy hiểu, Thái Liên đang muốn chạy trốn.
Nhưng hắn không chỉ trích nàng, bởi vì hắn bỗng nhiên cảm thấy được, hắn hiểu tại sao nàng muốn chạy trốn.
Đêm có chút lạnh gió đêm từ bên ngoài thổi lên y phục hai người, ánh trăng trút xuống, trên mặt đấ cót hai cái bóng, bởi vì vũ động ống tay áo mà tách ra,thỉnh thoảng thì hợp lại.