Chương : 43
Làm lúc Tiểu Nguyệt bưng trà trở về phát hiện Đường Hiền Nhạc đã rời khỏi, chỉ còn lại thiếu phu nhân bụm mặt đứng ở nơi đó ngẩn người, vẻ mặt rất kỳ quái.
Vội vàng buông khay trà trong tay.Tiểu Nguyệt đi đến trước mặt Thái Sinh nhẹ hô vài câu, nhưng mà Thái Sinh hoàn toàn không có phản ứng, giống như đắm chìm ở trong hoảng sợ không thể thoát ra ra.
“Thiếu phu nhân,thiếu phu nhân Tiểu Nguyệt hối hận chính mình vừa rồi rời khỏi, thiếu phu nhân rốt cuộc là làm sao như người mất hồn vậy.
Thái Sinh bụm mặt, vẫn đắm chìm ở trong chuyện vừa rồi của hắn và Đường Hiền Nhạc.
Làm sao bây giờ, hắn đã biết chính mình là thân nam nhi.Hắn đến đây là uy hiếp mình, còn lấy thanh danh đại thiếu gia để uy hiếp.
Hắn phải làm sao bây giờ, Đường Hiền Nhạc chỉ cho hắn năm ngày thời gian lo lắng, năm ngày qua đi, hắn phải làm sao đối với cục diện này?
Bị loại người ghê tởm đó đụng vào không bằng đi tìm cái chết còn vui vẻ.
“Thiếu phu nhân!” Tiểu Nguyệt đột nhiên hét lớn một tiếng để cho Thái Sinh chú ý tới, hắn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Nguyệt.Sau một lúc lâu mới khôi phục thần trí, nhẹ giọng nói:“Tiểu Nguyệt…… Ta nên làm sao bây giờ……”
“Làm sao vậy? Thiếu phu nhân gặp chuyện gì sao?” Tiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy rất khẩn trương, thoạt nhìn Thái Sinh trước mắt làm cho người ta đau lòng, ánh mắt có phần bất lực, có phần dịu dàng, nốt ruồi chu sa xinh đẹp chen chúc trong lông mày.
Thái Sinh đột nhiên ý thức được chính mình nói không nên lời,chỉ lắc lắc đầu thản nhiên cười,“Không có gì, ta chỉ là đột nhiên cảm thấy được thân thể không khỏe……”
“Ta giúp người trở về phòng nha.” Tiểu Nguyệt là tiểu nha đầu biết điều, nàng biết thiếu phu nhân hiện tại cái gì cũng không muốn nói,cho nên nàng sẽ không hỏi, làm tốt thân phận hạ nhân nên làm là được.
Thái Sinh gật gật đầu, tùy ý để Tiểu Nguyệt nâng hắn. Về tới phòng, hắn cười bảo Tiểu Nguyệt đi nghỉ ngơi,bản thân muốn ngồi yên tĩnh một mình.
Ngồi ở trên ghế, Thái Sinh bắt đầu nghĩ đối sách, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui biện pháp giải quyết tốt nhất chính là rời khỏi Bạch phủ, rời khỏi Bạch Tấn Vân, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.
Đêm nay phải mở miệng cầu đại thiếu gia hưu hắn , không biết có thuận lợi hay không.
Nhẹ nhàng hít một hơi, hưu hắn, nghĩ đến đây trong lòng Thái Sinh cảm thấy có chút đau, lại nói không rõ nguyên nhân vì sao.
Mãi cho đến đã khuya, trời đã tối rồi, Bạch Tấn Vân mới từ tiền trang tư nhân trở về, gần đây Bạch gia làm ăn rất tốt,có nhiều cửa hàng lớn đến lấy danh sách cho nên Bạch Tấn Vân bận rộn hơn bình thường một chút .
Vừa mở cửa phòng, Bạch Tấn Vân liền thấy Thái Sinh ngồi ở chỗ kia hơi nhíu mày, nghe thấy tiếng mở cửa hắn giương mắt lên nhìn, trong ánh mắt hiện lên bi thương không có tránh được ánh mắt của Bạch Tấn Vân.
“Nghe Tiểu Nguyệt nói đệ không khỏe, cơm chiều cũng không có ăn?” Bạch Tấn Vân một thân bạch y bước dài đi vào, đi đến trước mặt Thái Sinh, đưa bàn tay rộng lớn vuốt cái trán của hắn, mang theo nghi vấn nói:“Có phải bị bệnh hay không?”
Chỉ một động tác thật nhỏ đã làm cho trong lòng Thái Sinh ấm áp , nhịn không được nở nụ cười,“Đại thiếu gia, ta chính chính là thầy thuốc.” Nhưng mà Thái Sinh không có ngăn cản tay của Bạch Tấn Vân tiếp tục dừng lại ở trên trán hắn, ngược lại hắn có chút không muốn, hắn hy vọng cái trán của hắn vĩnh viễn đều ở trong tay Bạch Tấn Vân.
“Không sinh bệnh vậy tại sao đệ không ăn cơm!” Bạch Tấn Vân hít một ngụm, giữ chặt tay Thái Sinh kéo ra ngoài cửa,“Được rồi, ta coi như làm đệ không thấy ta cho nên ăn không ngon.”
“Đại thiếu gia……” Một câu làm cho mặt Thái Sinh đỏ lên.
“Ta đã đói bụng ,đi ăn cơm với ta.” Bạch Tấn Vân cười, kéo tay Thái Sinh đi ăn cơm.
Thái Sinh hít sâu một hơi, đại thiếu gia huynh đừng đối với ta tốt như vậy, càng như vậy ta càng không nỡ rời khỏi huynh……