Chương : 47
Thái Sinh yên lặng nhìn bóng dáng Bạch Tấn Vân nghĩ thầm,hắn muốn đi đâu nha?
Là ra ngoài tìm thú vui sao?
Cũng đúng, đại thiếu gia dù sao cũng là nam nhân tinh lực dồi dào, đi ra ngoài tìm nữ nhân cũng là rất bình thường .
Thái Sinh càng tự an ủi mình càng thấy trong long mình khó chịu.
Đã biết là đại thiếu gia không tới ôm hắn mà là đi tìm nữ nhân khác, đây chẳng phải ý nguyện hai ngày qua của hắn sao?
Nếu là hy vọng của mình tại sao thấy hắn đi rồi, trong lòng lại là thất vọng và khổ sở nha?
Cửa phòng bị Bạch Tấn Vân một cước đá văng ra, Thái Sinh đứng ở trong phòng có thể thấy bầu trời đêm bên ngoài,bầu trời đầy đầy sao như là một đôi mắt theo dõi tâm trạng của hắn.
Tâm trạng của hắn là cái gì, phải rời khỏi lại sầu não.
Miên man suy nghĩ một chút ,Thái Sinh bỗng nhiên cảm thấy buổi tối hôm nay đào tẩu hẳn là một cơ hội không tồi,.Hắn đã nói Bạch Tấn Vân hưu mình, cho nên nếu bản thân không thấy,Bạch Tấn Vân cũng nhất định hiểu được quyết tâm chính mình.
Đến lúc đó theo tính tình của Bạch Tấn Vân, nhất định sẽ giận dữ sau đó đem hưu thư ném đến Thái gia.
Cũng chỉ có như vậy mới có thể làm cho tất cả mọi người thoải mái.
Bạch Tấn Vân cũng sẽ lấy thêm một phu nhân, cũng sẽ thỏa mãn yêu cầu lão phu nhân sinh cái đứa nhỏ.
Về phần chính mình sẽ khôi phục thân nam nhi,trải qua cuộc sống của người bình thường.
Như vậy tất cả đều vui vẻ .
Nghĩ tới đây Thái Sinh liền bước ra khỏi cửa, bởi vì đã muốn đã khuya cho nên bọn hạ nhân cũng đều ngủ.Trong viện yên tĩnh,Thái Sinh rón ra rón rén đi ra khỏi hậu viện của Bạch Tấn Vân,thật lâu sau mới đi đến cửa trước Bạch phủ, phát hiện cánh cửa tuy rằng không khóa lại nhưng mà có người gác, hắn cũng không thể lấy thân phận thiếu phu nhân từ nơi này đi ra ngoài.
Nghĩ một hồi hắn lại trở về đi đến cửa sau, cửa sau cũng bị khóa .
Như vậy làm sao nha.
Bỗng nhiên Thái Sinh nhớ tới đến, đại hôn ngày đó hắn cũng là muốn chạy trốn đi .Hắn nhớ rõ hắn đi đến một cái sân,bên cạnh bức tường còn có một hòn non bộ. Nếu có thể leo lên hòn non bộ từ nơi đó nhảy xuống là có thể rời khỏi Bạch phủ .
Nghĩ đến đây Thái Sinh dựa vào trí nhớ lục lọi tìm đến nơi đó, lần trước không có nhìn cẩn thận lần này nhìn mới biết được, sân này tuy rằng so với sân của Bạch Tấn Vân nhỏ hơn một chút, nhưng là tuyệt đối cũng lớn,chung quanh hòn non bộ còn có rất nhiều hoa thảo, hành lang gấp khúc.
Thái Sinh thật cẩn thận đi tới, phát hiện trong viện có người luyện công.
Không thể bị phát hiện, không thể bị phát hiện.
Trong hòng hắn lẩm bẩm từng bước một cẩn thận đi đến hòn non bộ, hòn non bộ này cũng không khó đi, đi lên tảng đá, một chút liền đi lên.
Có đôi khi càng cẩn thận sẽ càng mắc lỗi.
Thái Sinh bước trúng khoảng không, tảng đá nháy mắt ngã nhào xuống dưới, nện ở trên mặt đất phát ra tiếng động RẦM RẦM.
Trong viện có người đang luyện võ nghe được tướng động, gấp gáp chạy đến hòn non bộ, còn không quên quát to một tiếng:“Là ai!”
Thái Sinh chột dạ quay đầu lại nhìn thoáng qua người phía dưới, chỉ thấy một gã nam tử trong tay cầm kiếm, mặc trường sam màu nâu đứng ở dưới hòn non bộ nhưng không có thấy rõ bộ dạng hắn.
Vội vàng quay đầu lại, nhanh chóng bò lên hòn non bộ đi lên tường vây tính nhảy xuống.
Mà thân ảnh dưới hòn non bộ, tay cầm trường kiếm cũng không có đuổi theo, lúc Thái Sinh quay đầu lại trong nháy mắt hắn thấy rõ bộ dạng hắn,hơn nữa nghi hoặc nhỏ giọng nói:“Chị dâu?”