Chương : 63
Tử Vân Tự là ngôi chùa hương khói thịnh vượng, người đến người đi, ba quỳ chín lạy.
Thái Sinh không có đưa nha đầu đến còn những kiệu phu đều ở bên ngoài chời, trong lúc nhất thời ngoài cửa biệt viện cũng chỉ còn lại Thái Sinh và Đường Hiền Nhạc.
Thái Sinh tuy rằng biết Đường Hiền Nhạc là người quỷ quyệt, nhưng mà không nghĩ tới ở nơi thần thánh như vậy hắn sẽ ra tay.
“Biểu thiếu gia, mời ngươi tự trọng chút.” Thái Sinh dùng sức từ chối, chẳng qua cổ tay bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, căn bản giãy không ra.
“Tự trọng? Ngươi nghĩ rằng ta vì sao nhờ cô gọi ngươi đến nơi này nha?” Đường Hiền Nhạc nhìn Thái Sinh khóe miệng hơi hơi gợi lên, mạnh mẽ kéo hắn qua, mạnh mẽ lôi Thái Sinh.
“Là ngươi kêu Bạch lão phu nhân bảo ta tới?” Thái Sinh không thể tin được trừng mắt nhìn sau lưng của Đường Hiền Nhạc.
“Đúng vậy, ta nói với cô biểu đệ thành thân lâu như vậy còn chưa có con, có phải nên đi dân hương bái phật không?” Nói xong,Đường Hiền Nhạc quỷ dị nhìn Thái Sinh.
Khi Thái Sinh nhìn thấy nụ cười kia, tim không khỏi kinh hoàng nhảy lên, hắn bắt đầu có chút sợ hãi ,“Buông tay, ngươi buông tay ra!”
Đường Hiền Nhạc không nói lời nào, kéo Thái Sinh đến gần căn phòng nhỏ bên cạnh biệt viện, trong phòng đều là rơm rạ và tấm ván gỗ.
Dùng sức vung, Đường Hiền Nhạc đẩy Thái Sinh ngã lên đống rơm.
Thái Sinh đột nhiên bị đẩy ngã xuống đống rơm, cảm giác phía sau lưng đau xót, đồng thời phát ra thanh âm đau đớn:“A……”
Đường Hiền Nhạc đứng ở nơi đó, xoay người đóng cửa gổ lại, khi quay lại đầu nhìn về phía Thái Sinh khuôn mặt đã có chút dữ tợn.
Thái Sinh ngồi dưới đất nhìn Đường Hiền Nhạc từng bước đi đến,hắn vội vàng trốn về phía sau, tay đụng đến một cây gỗ,hắn vội vàng nắm trong tay, đứng lên, đem hướng về phía Đường Hiền Nhạc, có chút sợ hãi nói:“Ngươi đừng lại đây, nếu ngươi lại đây cũng đừng trách ta…… Đừng trách ta……”
“Ha ha, đừng trách ngươi cái gì?” Đường Hiền Nhạc nhìn dáng vẻ khẩn trương của Thái Sinh liền cười ha ha, hắn tiếp tục đi đến Thái Sinh nhất thời sợ hãi,hắn giơ cây gỗ lên đánh về phía đầu của Đường Hiền Nhạc .
Đường hiền nhạc không né không tránh, đưa tay lên một cái là nắm được cây gỗ đánh xuống đỉnh đầu. Thấy Thái Sinh trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt giật mình,hắn dùng sức đoạt lấy cây gỗ, tiếp cổ lực lượng này Thái Sinh lảo đảo hai bước, cũng không muốn chỉnh Đường Hiền Nhạc hoài.
Tim Thái Sinh quýnh lên, nhấc chân đạp mạnh xuống dưới,hung hăng giẫm lên chân Đường Hiền Nhạc.Đường hiền nhạc kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức mạnh mẽ bắt lấy Thái Sinh, một tay đẩy ngã Thái Sinh lên đống cỏ khô, theo sau hắn cũng hung tợn đè ép lên.
“Xú tiểu tử, cư nhiên dám giẫm ta! Xem ra ta đối với ngươi rất dịu dàng cho nên ngươi mới dám làm càn như vậy!” Nói xong Đường Hiền Nhạc liền đưa tay xé y phục của Thái Sinh.
“A — hỗn đản — ngươi buông ra –” Thái Sinh nằm trên mặt đất không ngừng giãy dụa, hai chân không ngừng đạp về phía trước, muốn đá văng Đường Hiền Nhạc.
“Buông ra? Ta tốn nhiều thời gian như vậy mới đem ngươi vào trong ngực của ta, ngươi cảm thấy ta sẽ buông tay sao?” Đường Hiền Nhạc bắt lấy hai bàn tay nhỏ bé đặt lên đỉnh đầu của hắn , sau đó cúi người hôn lên cổ hắn, chỉ nghe người dưới thân truyền đến một trận thống khổ.
“Chúng ta hai người là nam nhân, có quan hệ gì nha? Dù sao ngươi cũng sẽ không tổn thất gì!” Đường Hiền Nhạc bắt đầu thô bạo tháo y phục của Thái Sinh.