Chương : 34
CHƯƠNG 34
Lạc Khâu Bạch nằm mơ, mơ về những chuyện trước kia.
Trong mơ hắn mới vừa tốt nghiệp đại học, vẻ mặt non nớt, bên trong đôi mắt có tâm sự, bộ dáng ngây thơ, người khác nói cái gì hắn đều tin, còn ngây ngô, nhìn nhận vấn đề rất đơn giản, cảm thấy trên đời này không có gì là không làm được.
Cho nên khi biết được cha đang bị bệnh nặng, hắn lau khô nước mắt, tìm tất cả biện pháp kiếm tiền.
Nhưng, hắn liều mạng làm công, nhưng đều không đủ để cha trị bệnh.
Hắn mắt mở trừng trừng nhìn thân nhân duy nhất của mình chết, lại không thể làm gì, khi đó có người nói cho hắn, giới giải trí có thể kiếm tiền, kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, hắn có bệnh thì vái tứ phương, minh biết mình không có khả năng, vẫn là kiên trì quyết định xông vào một lần, kết quả càng thêm thảm thiết…
Hắn căn bản không có thời gian suy xét mình thích cái gì, am hiểu cái gì, cái gọi là ca hát diễn kịch hoặc là làm người mẫu, trong mắt của hắn không có gì khác nhau, chỉ cần có thể kiếm tiền là được, cho nên vô luận khổ đau thế nào, hắn đều không sợ hãi.
Có một lần, hắn đóng thế cho một diễn viên, yêu cầu từtrên lầu mấy chục mét nhảy xuống, nhưng loại công tác này không códây bảo hiểm cũng không ai nguyện ý, hắn vừa hỏi giá tiền, nói là được năm trăm đồng, đủ để chađược mấy gói thuốc bổ, hắn không hề nghĩ ngợi đồng ý.
Chuyện ngoài ý muốn cũng phát sinh, lúc hắn nhảy xuống, dây bảo hiểm đứt, hắn ở giữa không trung, mắt mở trừng trừng nhìn mình từng chút từng chút một đi xuống, dưới lầu tất cả đều là tiếng thét, một khắc kia không ai có thể giúp hắn, hắn giống như cảm nhận được đau đớn, gắt gao mà nhắm mắt lại, toàn thân cuộn lại…
Lúc này đột nhiên có một đôi bàn tay ấm áp, gắt gao mà nắm chặt cánh tay của hắn kéo về phía trước, ánh mặt trời rất chói mắt, hắn không nhìn thấy khuôn mặt người đó, lúc được cứu vớt, hắn ngã trên người y, cánh tay gắt gao ôm y, cơ hồ làm người ta hít thở không thông, lại mang theo nhiệt độ nóng bỏng an toàn, làm hắn nhịn không được vươn tay chạm đến…
Cánh tay truyền đến một trận đau đớn, ánh mặt trời chói mắt, hắn run lên một chút, sau đó tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, trên tay gắn dây truyền nước biển.
“Cậu tỉnh?” Trịnh Hoài Giang khép lại báo, vừa thấy hắn muốn ngồi xuống, vội vàng ngăn cản, “Cậu đừng lộn xộn, cậu muốn biến cánh tay thành bánh bao à?”
Lạc Khâu Bạch chớp chớp đôi mắt, nhìn quanh bốn phía, đưa tay nhu nhu thái dương, chậm rãi hồi tưởng lại hết thảy mọi chuyện.
Cũng nhớ tới Kỳ Phong đang chiến tranh lạnh với mình hơn nửa tháng, lại sống chết cứu hắn…
Trịnh Hoài Giang nhìn hắn khoát tay, lập tức đè lại hắn nhíu mày, “Lộn xộn cái gì! Khuôn mặt vốn bình thường, bây giờ còn phá, đừng sờ loạn để lại sẹo bây giờ, Tinh Huy không cần người quái dị đâu.”
Anh ta vừa nói như thế, Lạc Khâu Bạch mới cảm thấy đau trên mặt, đụng đến di động trên đầu giường, nhìn màn hình, nhìn khuôn mặt băng bóhơn nửa ngày, có chút dọa người.
“Hiện tại biết sợ rồi? Tìm đường chết làm gì chứ, khi tôi tới nơi, thật hận không thể đuổi cậuđi, tôithấy cậu căn bản không có phúc làm minh tinh, đi trình diễn còn làm tổn thương khuôn mặt, cũng không biết làm ăn cái gì, may mắn lần này chỉ hơi bầm tím, không có sưng, nếu không xem cậu khóc đến mức nào.”
“Dù sao mặt tôi cũng là khuôn mặtcủa người qua đường, sưng đỏ còn có thể phân biệt được tôi mà.” Lạc Khâu Bạch ngoài miệng nói đùa một câu, nhưng trong lòng không yên chút nào.
Nếu hắn bị như vậy cũng gọi là nghiêm trọng, vậy Kỳ Phongche chắn cho hắn sẽ như thế nào? Nghĩ đến nam nhân kia tính tình cổ quái lại kiêu ngạo, tim của hắn mãnh liệt co rút lại,
“Trịnh lão sư, sân khấu bên kia rốt cuộc… Thế nào?” Lạc Khâu Bạch gian nan hỏi một câu.
Trịnh Hoài Giang nhún vai nói, “Còn có thể thế nào? Khi tôi tới đó, hiện trường đã sơ tán rồi, tình huống cụ thể cũng không rõ ràng lắm, nói là người bệnh đều bị đưa đến bệnh viện, hẳn là không trở ngại, chính là đại công tử của Kỳ gia bị thương không nhẹ, nghe nói lúc bị đưa đi, đã bất tỉnh nhân sự.”
Lạc Khâu Bạch sắc mặt trắng bệch, mím môi thật chặt một câu cũng nói không nên lời.
“Cậu hiện tại mình còn lo không xong, còn quản người khác làm gì? Cậu ở đây tự chăm sóc mình, dưỡng thương cho tốt không được đi đâu hết.” Trịnh Hoài Giang không nhìn ra sắc mặt hắn đang cứng ngắc, lãnh đạm mở miệng, lót sau lưng hắn cái gối, cầm lấy quả táo.
Lạc Khâu Bạch nửa ngày không nói chuyện, bàn tay giấu ở trong chăn đều nắm chặt đến trắng bệch.
Qua thật lâu, hắn tươi cười nói, “Trịnh lão sư, tôi cam đoan sẽ hảo hảo dưỡng thương, bất quá dạ dày tôi có chút khó chịu, không muốn ăn táo, anh có thể giúp tôi mua bát cháo không?”
Trịnh Hoài Giang không vui nhướng mày liếc hắn một cái, “Tật xấu của cậucũng không ít nha.”
Nói xong, hắn xoa xoa tay, lãnh mặt ly khai phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh “Răng rắc” một tiếng đóng lại, Lạc Khâu Bạch nhìn qua cửa sổ nhìn thấy Trịnh Hoài Giang rời đi, lập tức ngồi xuống, không chút do dự lấy ra dây truyền nước biển trên mu bàn tay.
Vài giọt máu rơi trên sàn nhà, hắn cũng không để ý, thất tha thất thểu đẩy ra phòng bệnh chạy ra ngoài.
*****
Lạc Khâu Bạch giống như đứa ngốc, hơn phân khuôn mặt còn đeo băng gạc mặt, hỏi thăm nơi nơi, rốt cục tìm được phòng bệnh của Kỳ Phong.
Dọc theo đường đi tâm tình của hắn phức tạp khó có thể nói ra, ngón tay lạnh lẽo, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, hắn bức thiết muốn gặp Kỳ Phong, xem y bị thương thế nào, chính là lời Trịnh Hoài Giang vừa nói làm tim của hắn rất đau, vừa nghĩ tới khả năng nhìn thấy Kỳ Phong trọng thương hôn mê, hắn rất sợ hãi và tuyệt vọng.
Thật vất vả tìm được tới nơi, cửa phòng bệnh VIP không ít vệ sĩ đang đứng, vừa thấy hắn đến, lập tức vươn tay ngăn trở.
“Thực xin lỗi tiên sinh, nơi này là phòng bệnh tư nhân, không cho phép người khác tự tiện vào.”
“Tôi là tới thăm bệnh , Kỳ Phong có phải ở đây hay không? Tôi muốn vào thăm y.”
Lạc Khâu Bạch vội vàng giải thích, vệ sĩ lại lắc đầu nói, “Xin lỗi, cái này tôi không tiện nói ra, thiếu gia đang tĩnh dưỡng, không cho người khác vào, tiên sinh mời trở về đi.”
“Tôi không phải, tôi là…” Lạc Khâu Bạch muốn nói mình không phải người ngoài, tôi là vợ hợp pháp của người kia, nhưng lời nói đã đến bên miệng lại nghẹn.
Vệ sĩ cả ngày đi theo bên người Kỳ lão gia đều không nhận ra hắn, hắn sao còn mặt dày mày dạn nói ra những lời như thế.
Hắn không lùi bước, cố ý muốn vào, vệ sĩ cũng không chút nào buông lỏng.
Tiếng vang ngoài cửa truyền vào trong phòng, Kỳ Phong nhận ra thanh âm của Lạc Khâu Bạch, ho khan vài tiếng, trầm giọng nói với trợ thủ bên cạnh, “Ai cho các người ngăn cản hắn, cho hắn vào đi.”
Ngồi ở bên cạnh Kỳ lão gia vừa nghe thấy, lập tức nhíu mày, lớn tiếng quát, “Hồ nháo!”
“Không cho hắn tiến vào.”Ông quay đầu phân phó một tiếng, nắm lấy tay Kỳ Phong nói, “Tiểu Phong, con hiện tại mới vừa tỉnh, trên người còn bị thương, yêu cầu tĩnh dưỡng, Lạc Khâu Bạch lúc nào cũng có thể gặp, không phải lúc này.”
Kỳ Phong rút tay về, nhắm mắt tựa vào gối đầu, sắc mặt tái nhợt, “Tôi nói, cho hắn vào.”
“Tiểu Phong, con rốt cuộc hồ nháo đủ chưa!” Nghe được tôn tử lãnh ngạnh nói, Kỳ lão gia quát, “Ta đồng ý cho con cùng nó cùng một chỗ, hoàn toàn là vìnó có thể cứu con, cũng không phải cho con đem mạng sống cho nó! Con hiện tại bị thương nặng như vậy, phải hảo hảo nghỉ ngơi cho ta, chuyện khác không bàn nữa.”
Kỳ Phong mở to mắt, bên trong đôi mắt sắc bén còn mang theo tơ máu, há miệng thanh âm khàn khàn, “Ông nội, ông nếu biết con vì hắn cả sinh mệnh cũng không muốn, nên hiểu được con có ý gì với hắn.”
Nói xong y ngẩng đầu nhìn vệ sĩ chung quanh, gằn từng tiếng mà nói, “Lần sau, nhìn thấy hắn nếu ai dám ngăn cản, chính là đối đầu với tôi.”
“Kỳ Phong!” Kỳ lão gia run run, nhưng lại không có biện pháp giận dữ với Kỳ Phong đang bị thương.
“Cho hắn đi vào đi, ông nội.” Kỳ Phong ho khan một tiếng, trên mặt một chút biểu tình cũng đoán không ra, lại cường ngạnh nói, “Hắn là thê tử của tôi.”
Kỳ lão gia gắt gao nắm chặt gậy, tựa hồ còn muốn nói gì, bên cạnh vẫn luôn không nói chuyện Tôn đạo trưởng ngăn ông lại, lắc lắc đầu.
Kỳ Phong rốt cuộc có bao nhiêu cố chấp, làm ông nộikhông thể không biết, một khi nó đã quyết định bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi, trước kia, hiện tại vẫn vậy, nó đã là người cầm quyền của Kỳ gia, không phải là tiểu hài tử trong tay mình nữa.
Kỳ lão gia hừ lạnh một tiếng, nói”Con hãy tự chăm sóc bản thân, ngày mai ta lại đến thăm consau đó xoay người đi ra phòng bệnh.
Lúc này không khí ngoài cửa vẫn như căng thẳng, Lạc Khâu Bạch không chút nào lùi bước, mặc kệ vệ sĩ ngăn cản như thế nào, đều nhất định phải thấy Kỳ Phong một lần.
Cửa phòng “Răng rắc” một tiếng mở ra, Kỳ lão gia đi ra, vừa nhìn thấy Lạc Khâu Bạch, ánh mắt trào ra một tia phức tạp lại cực độ không vui
“Ông… Kỳ lão gia.” Lạc Khâu Bạch vốn muốn gọi “Ông nội”, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại lại sửa lại.
Kỳ lão gia “Ân” một tiếng, híp mắt liếc hắn một cái nói, “Tiểu Lạc, trên mặt còn bị thương, sao không ở trong phòng bệnh hảo hảo nghỉ ngơi, chạy đến nơi này?”
Vừa nhìn thấy ông, Lạc Khâu Bạch tiến lên một bước vội vàng hỏi, “Lão gia, con là tới nhìn Kỳ Phong , y bị thương thế nào ? Có thể cho con nhìn y không?”
Nhắc tới cái này, sắc mặt Kỳ lão gia càng thêm khó coi, nếu không ngại Lạc Khâu Bạch là ‘lô đỉnh’ định mệnh của Kỳ Phong, ông không thể bội bạc, thật sự rất muốn đem “Đầu sỏ gây tội”này đuổi đi.
Ông nhíu lại mày trầm mặc một hồi, trầm giọng nói,”Còn có thể thế nào? Lần này xem như tổ tông phù hộ, lúc giá đỡ ngã xuống bị hộp đèn bên cạnh chắn một chút, không trực tiếp nện trên người Tiểu Phong, bất quá đầu bị khâu mấy mũi, tay gãy xương, trên người còn bầm tím, phải hảo hảo tĩnh dưỡng.”
Khẩu khí của lão gia phi thường chói tai, nhưng nghe thấy Kỳ Phong bị thương nhẹ hơn dự đoán, Lạc Khâu Bạch cũng nhẹ nhõm một hơi, cả người như đột nhiên mất khí lực, cúi đầu xuống, trong tim đau từng đợt.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Kỳ lão gia nhíu mày, duy trì phong độ không lộ ra thái độ không vui, từ trong xoang mũi hừ một tiếng nói, “Đi thôi, con cũng đừng hô to gọi nhỏ ở ngoài này, để cho người khác thấy còn ra thể thống gì, nếu con đã đến, vào đi.”
Nói xong lời này, ông trực tiếp mang theo Tôn đạo trưởng và trợ thủ rời khỏi.
Lạc Khâu Bạch biết lão gia không thích hắn, dù sao là ông nội, đều không nguyện ý nhìn đến bảo bối tôn tử của mình vi một “Công cụ” không chút liên quan bị trọng thương, huống chi là con trai trưởng đích tôn của Kỳ gia.
Nhu nhu thái dương, hắn không kịp cố kỵ này nọ, hít một hơi, chậm rãi đẩy ra phòng bệnh.
Trong phòng bệnh an tĩnh cực kỳ, một người cũng không có, chỉ có một người nằm trên giường.
Lạc Khâu Bạch trước bị Trịnh Hoài Giang dọa, đã chuẩn bị tốt nhìn thấy Kỳ Phong toàn thân cắm đầy dây trọng thương bất tỉnh, nhưng hôm nay mặc dù biết Kỳ Phong không nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng vẫn nhịn không được thấp thỏm.
Đi qua từ từ, hắn thấy được nam nhân lộ ra một nhúm tóc ngắn màu đen, đầu còn quấn băng gạc thật dày, vẫn không nhúc nhích, như đang ngủ,
Đầu khâu, tay gãy xương, bầm tím cả người…
Những thứ này hiện lên trong đầu, hắn hít một hơi, ngồi vào bên giường, nhịn không được vươn tay vuốt ve đầu y.
Kết quả ngón tay mới vừa chạm vào tóc, nam nhân lại đột nhiên mở mắt, nhìn thấy đầu ngón tay của hắn, lập tức nhíu mày.
Tầm mắt của hai người cứ như vậy nhìn nhau, làm Lạc Khâu Bạch trở tay không kịp, kinh ngạc nhìn y, nửa ngày mới nghẹn xuất một câu, “… Anh tỉnh?”
Tóc của Kỳ Phong phi thường hỗn độn, mặc áo bệnh nhân màu xanh có vài phần suy yếu, thân thể cao lớn ở trong chăn, sắc mặt cổ quái, lạnh nhạt, “Em tới làm gì?”
“Tôi tới thăm anh một chút.” Lạc Khâu Bạch mím môi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Hai người chiến tranh lạnh hơn nửa tháng, lần đầu tiên nói chuyện, không khí cũng thật xấu hổ.
“Mặt của em làm sao vậy?” Kỳ Phong dịch chuyển thân thể, rốt cục thấy rõ khuôn mặt che băng gạc của Lạc Khâu Bạch, lập tức sắc mặt càng tệ hơn.
Lạc Khâu Bạch lắc đầu, nhếch môi cười cười, “Không có việc gì, không có sưng, Trịnh Hoài Giang nói sẽ không lưu lại sẹo, hơn nữa tôi toàn thân cao thấp cũng đều tốt, anh không cần lo lắng.”
“Còn có… Cám ơn anh.”
Nói xong ba chữ, hắn vươn tay kéo lại chăn của Kỳ Phong, thanh âm mềm mại, mang theo tình nghĩa.
Nhìn đầu ngón tay trắng bệch của thê tử, Kỳ Phong mãnh liệt đem chăn rút về, “Không cần tự mình đa tình, tôi chỉ là đứng ở đó, căn bản không phải tận lực đi cứu em. Hơn nữa tôi cũng chỉ hỏi một tiếng mà thôi, em không cần cho tôi công đạo rõ ràng như vậy.”
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, lại lần nữa kéo lại góc chăn, “Anh muốn nghe hay không đều không hề gì, là tôi đã nghĩ thông suốt, cũng hy vọng anh có thể thành thật nói cho tôi biết, thân thể của anh… Hiện tại thế nào ?”
“Tôi rất tốt, không chết được, em hiện tại đã thấy được, có thể đi ra ngoài không?” Kỳ Phong cứng rắn mở miệng, chính là ánh mắt vẫn nhìn Lạc Khâu Bạch, những lời này chưa đủ sinh khí.
Y tựa hồ ý thức được vấn đề này, đem hết thảy quy kết thấy mình nằm, Lạc Khâu Bạch đứng, cho nên mới không đủ khí thế, chống thân mình muốn ngồi dậy.
“Ai, anh đừng động, anh muốn lấy cái gì tôi giúp anh lấy.” Lạc Khâu Bạch ngăn y lại, theo bản năng nắm cổ tay của y, sau đó kinh ngạc mở to hai mắt.
Kỳ Phong lập tức rút tay về, đầu nghiêng qua một bên, khuôn mặt lạnh băng không nói chuyện.
Lạc Khâu Bạch nhìn tay mình, mặt trên còn lưu lại hơi ấm và mồ hôi của Kỳ Phong, hắn nhịn không được ngẩng đầu nhìn nam nhân, lỗ tai y đỏ một chút.
“… Anh thẹn thùng ?” Lạc Khâu Bạch mím môi nở nụ cười, đánh bạo đi lên phía trước vài bước, ngón tay đụng đến lỗ tai nóng bỏng của nam nhân.
“…” Kỳ Phong gắt gao cau mày, sắc mặt cổ quái không cách nào hình dung, ánh mắt sâu thẳm, nhưng lúc này đây lại không tránh đi tay của Lạc Khâu Bạch, chỉ lạnh như băng hừ một tiếng, “Em giỡn cái gì vậy?”
Lỗ tai cực nóng, Lạc Khâu Bạch không hề chớp mắt nhìn đồng tử mang theo ánh mắt ôn nhu của y, nhìn chăm chú, tóc của Kỳ Phong đều dựng đứng lên.
Sống sót sau tai nạn, nhiệt lưu trong lòng bừng lên, nói không nên lời là tư vị gì, ngoài cửa sổ dương quang chiếu vào trong suốt, cả căn phòng đều nhiễm ánh sáng chói lòa.
“Kỳ Phong, vì sao anh phải cứu tôi?” Lạc Khâu Bạch hỏi.
Kỳ Phong nghiêng đầu, ngữ khí mang theo tức giận, “Nói mấy lần em mới hiểu đây, tôi căn bản không muốn cứu em, đây chẳng qua chỉ là trùng hợp!”
“Chính là anh lúc ấy hô tên của tôi, tôi nghe được rành mạch.”
“Em nghe lầm.” Kỳ Phong mím môi thật chặt, ánh mắt luôn luôn đảo quanh khuôn mặt che băng gạc của Lạc Khâu Bạch, càng nhìn càng khó chịu, càng khó chịu lại càng muốn nhìn, tựa hồ là nhìn như vậy, có thể đem băng gạc bóc ra.
Lỗ tai sẽ nghe lầm, miệng sẽ nói sai, nhưng thân thể sẽ sao?
Con người là một động vật ích kỷ, không vô duyên vô cớ yêu hận tình cừu, cũng không vô duyên vô cớ buông tha tính mạng của mình đi bảo vệ người khác.
Lạc Khâu Bạch ở trong lòng khẽ thở dài một cái, như vừa mới trải qua ác mộng, trải quachuyện lần này hắn đột nhiên hiểu được người nam nhân này, so với hắn tưởng tượng còn không tự nhiên hơn.
Y giống như hũ nút, chuyện gì cũng giấu trong bụng, làm người ta vừa yêu vừa hận.
Mỉm cười, Lạc Khâu Bạch cố chấp ấn tay y nói, “Kỳ Phong, tôi không phải là công cụ bảo mệnh sao?”
“Câm miệng! Tôi nói không phải!” Nhắc tới vấn đề mấu chốt, Kỳ Phong càng thêm nóng nảy.
Lạc Khâu Bạch như ý nguyện gợi lên khóe miệng, rốt cục nắm chắc cái đuôi nhỏ của nam nhân, “Vậy tôi là cái gì?”
Kỳ Phong lại một lần lãnh mặt ngậm miệng không nói, hô hấp lại dồn dập vài phần.
Lạc Khâu Bạch gắt gao mà nắm lấy tay y, đem cái tay không bị thương kia, không ngừng mở đầu ngón tay ra từng ngón một, sau đó đem năm ngón tay của mình để vào trong khe hở, gắt gao nắm cùng một chỗ, mười ngón giao triền.
“Anh muốn lợi dụng tôi kéo dài sinh mệnh cho anh, nhưng anh vì tôi, thiếu chút nữa mất mạng, anh năm nay mới 28? Còn không đến 30 tuổi đã muốn chết, vậy anh kết hôn với tôi, chẳng phải là uổng phí sao? Chẳng lẽ, anh muốn hủy hôn?”
Kỳ Phong hầu kết cao thấp, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Lạc Khâu Bạch, thầm mắng một tiếng, vô cùng nghiêm khắc quát lớn, “Tôi từ khi kết hôn cũng chưa có hối hận!”
Vừa dứt lời, Lạc Khâu Bạch cúi đầu hôn lên bờ môi của y.
Băng vải trên đầu Kỳ Phong ma sát trán Lạc Khâu Bạch, băng gạc trên mặt Lạc Khâu Bạch quát sát Kỳ Phong, hai người gắn bó như môi với răng, căn phòng yên tĩnh không một chút thanh âm.
Kỳ Phong đoạt lại quyền chủ động, cho hả giận một hơi cắn môi Lạc Khâu Bạch, dùng sức duyện nước bọt trong miệng hắn, tựa hồ muốn đem đôi môi mềm mại triệt để ăn vào trong bụng, mang theo nóng nảy cùng vội vàng.
Hừ, cùng y chiến tranh lạnh lâu như vậy, mới ngoan ngoãn đến lấy lòng, nên phải hảo hảo trừng phạt!
Lạc Khâu Bạch mặc cho yhôn, môi răng không ngừng trút xuống, chờ đến khi hai người “Thương tàn nhân sĩ” thở hổn hển, hắn rờ đầu Kỳ Phong, mắt xếch sặc sỡ loá mắt, “Nếu không hối hận, tôi bây giờ có thể theo đuổi anh?”
“Cái gì?” Kỳ Phong nhíu mày, băng vải trên đầu cùng dáng người cao lớn tinh tráng, có vẻ cổ quái lại… Đáng yêu.
“Chẳng lẽ không phải sao? Chúng ta cũng đã kết hôn, giấy đăng kí kết hôn cũng có, giường cũng đã lên, một giây trước anh còn hôn, chẳng lẽ anhmuốn trở mặt?”
“Nói hưu nói vượn.” Kỳ Phong quát lớn một tiếng, sắc mặt vừa đen vừa thối, ánh mắt đã có chút mơ hồ, như ngại ngùng đối diện với Lạc Khâu Bạch.
Lạc Khâu Bạch buồn cười một tiếng, giống như bạch tuộc bò lên giường, sắc mặt Kỳ Phong càng thêm khó coi, nóng nảy mở miệng “Em đi xuống!”
“Anh đừng lộn xộn a, vạn nhất đụng tới mặt tôi, sẽ hủy dung đó.” Kỳ thật Kỳ Phong bị thương nghiêm trọng hơn hắn rất nhiều, nhưng hắn cố ý nói như vậy, nam nhân không có cử động nữa, nhưng lại phi thường không cam nguyện, cũng không biết tính tình ra sao, mặt than, trong lỗ mũi phát ra thanh âm ồ ồ.
Lạc Khâu Bạch như nguyện nằm đến bên người nam nhân, hai người rõ ràng đang cùng nằm trong chăn, chiến tranh lạnh hơn nửa tháng tới nay đây là lần đầu tiên đồng giường cộng chẩm.
Kỳ Phong toàn thân đều cứng ngắc, tay bị thương vẫn rất đau, y không dám lộn xộn, miệng vết thương phía sau lưng càng ẩn ẩn đau, nhưng y luyến tiếc động một chút, thê tử chủ động bò lên giường của y, nhưng y cái gì cũng không thể làm, này rõ ràng cố ý tra tấn y.
Lạc Khâu Bạch vừa lên giường cũng không nói nữa, nằm ở trên gối đầu, thoải mái phát ra một tiếng kêu rên.
Kỳ Phong từ trong xoang mũi phát ra đơn âm, cứng rắn ở trong lòng hừ một tiếng: quả nhiên là câu dẫn!
“Em, xích lại vào ngực tôi” Kỳ Phong giang hai cánh tay, không mặn không nhạt mở miệng, lỗ tai dưới ánh mặt trời chiếu xuống phảng phất có chút trong suốt.
Lạc Khâu Bạch bật cười ra tiếng, nhẹ nhàng tránh đi miệng vết thương của y, đem đầu đặt ở ***g ngực của y.
Kết quả mới vừa đụng tới thân thể nam nhân, y lại đột nhiên nóng nảy đẩy hắn ra một chút, mặt đỏ ửng, “Kháo gần như vậy không cần phát ra thanh âm *** đãng như vậy!”
Lạc Khâu Bạch này không nghĩ dưới tình huống như vậy, y còn có thể nói ra lời như thế, sửng sốt một chút, lại muốn đùa y, ngửa đầu hôn cằm y, hạ giọng nhỏ giọng nói, “Dâm đãng gì chứ, tôi chỉ nở nụ cười một tiếng thôi, chỗ nào *** đãng ? Lại nói anh luôn luôn uống thuốc mới cương, hiện tại đều bị thương thành như vậy, xem anh làm sao.”
Phù dung câu cố ý đè thấp thanh âm, ngữ điệu hơi hơi khàn khàn cuối cùng mang theo một chút câu dẫn, lập tức khơi mào hỏa khí của Kỳ Phong.
Y nóng nảy đẩy Lạc Khâu Bạch ra một chút, “Đều nói con mẹ nó em đừng dùng loại thanh âm này nói với tôi! Tôi chỉ có thể cứng lên với em, em còn không biết sao!?”
Một câu này làm Lạc Khâu Bạch sửng sốt nửa ngày, trên người đang bị thương cũng quên, chớp chớp đôi mắt, đưa tay sờ đầu Kỳ Phong, thật sợ y gặp chuyện không may.
“Trình độ hùng biện của anhcũng hay thật, còn chỉ cứng lên với tôi, anh lừa ngốc tử sao?”
Lời này vừa thoát ra, Kỳ Phong giống như bị người ta đào ra bí mật kinh thiên động địa, từ trán đến cổ đều đỏ, lại như không cam lòng, cường thế lại lãnh ngạnh cầm tay Lạc Khâu Bạch nói, “Cởi quần cho tôi.”
“Anh làm gì vậy… Rõ ràng đang là ban ngày.” Lạc Khâu Bạch bị tính tình nói phong chính là vũ của y khiến cho vừa bực mình vừa buồn cười, nam nhân tính tình cổ quái một chút biện pháp cũng không có.
Kỳ Phong nhìn hắn bất vi sở động, dùng cánh tay không bị thương, cầm tay Lạc Khâu Bạch xuống quần bệnh nhân của mình, lộ ra đại gia hỏa còn không có ngẩng đầu lên.
Đỏ thẫm, gân xanh quấn quanh, dọa người… Lạc Khâu Bạch liếc mắt một cái đã cảm thấy hai mắt của mình muốn bị mù.
Cái gì gọi là phung phí của trời, lớn như vậy!
“Đủ rồi, đừng đùa giỡn lưu manh! Nhanh chóng mặc vào, lát nữa hộ sĩ đi vào!” Lạc Khâu Bạch cũng không rõ vì sao hai người rõ ràng là đến hoà đàm, như thế nào liền mạc danh kỳ diệu đem đề tài chuyển đến đại điểu của người nào đó.
Kỳ Phong không phản ứng hắn, không quan tâm thương thế, vẫn cứ bắt tay tham tiến trong quần áo bệnh nhân của Lạc Khâu Bạch.
Quần áo bệnh nhân màu trắng rộng thùng thình, Lạc Khâu Bạch rất gầy, tìm tòi phía trong không cần tốn nhiều sức đụng đến nhũ đầu, Kỳ Phong dùng tay vuốt ve, còn thỉnh thoảng kích thích nơi mẫn cảm sau lưng của Lạc Khâu Bạch.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Ân… Con mẹ nó anh… Rốt cuộc muốn làm gì a! Ân…” Lạc Khâu Bạch trốn tránh, nhưng là chỗ bị mẫn cảm da đầu run lên, trong cổ họng khống chế không được trào ra thanh âm kêu rên đứt quãng.
Kỳ Phong mím môi, ánh mắt thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm vạt áo cùng thắt lưng nhỏ nhắn của Lạc Khâu Bạch, trên tay tiếp tục kích thích hắn phát ra âm thanh.
Chẳng được bao lâu, hắn đột nhiên dùng sức liếmnhũ tiêm, Lạc Khâu Bạch không kịp đề phòng “A” một tiếng, âm cuối đều mang theo run rẩy.
“Cúi đầu, nhìn.” Kỳ Phong đè lại cổ Lạc Khâu Bạch.
“Nhìn cái rắm a!” Lạc Khâu Bạch gặp phải một thân hỏa, khẩu khí nóng nảy, theo bản năng nhìn xuống, nháy mắt cứng lại rồi.
Hắn mắt mở trừng trừng nhìn đại gia hỏa của Kỳ Phong chậm rãi ngẩng đầu, biến trướng, biến ngạnh, phía trước chảy xuống dịch thể trong suốt…
Lúc này Kỳ Phong tìm được phía trước, vuốt ve vài cái gia hỏa trong quần Lạc Khâu Bạch, hắn run run hai cái, “Thao… Đừng nhéo, ân…”
Một thanh âm vang lên, đại điểu lại cứng vài phần.
“Nhìn thấy không, tôi chỉ ngạnh đứng lên với em.”
Lạc Khâu Bạch há to mồm, rõ ràng hắn chuẩn bị tốt kịch bản ngôn tình gương vỡ lại lành, như thế nào đột nhiên liền biến thành … Phim khoa học viễn tưởng!?
Kỳ Phong cầm tay hắn đặt trên đại gia hỏa phẳng phiu, độ ấm cực nóng làm phỏng lòng bàn tay của hắn, Lạc Khâu Bạch trợn mắt há hốc mồm, hồng hết từ đầu đến gót chân.
“Này… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Lời của editor: Làm hòa rồi nha!
Lạc Khâu Bạch nằm mơ, mơ về những chuyện trước kia.
Trong mơ hắn mới vừa tốt nghiệp đại học, vẻ mặt non nớt, bên trong đôi mắt có tâm sự, bộ dáng ngây thơ, người khác nói cái gì hắn đều tin, còn ngây ngô, nhìn nhận vấn đề rất đơn giản, cảm thấy trên đời này không có gì là không làm được.
Cho nên khi biết được cha đang bị bệnh nặng, hắn lau khô nước mắt, tìm tất cả biện pháp kiếm tiền.
Nhưng, hắn liều mạng làm công, nhưng đều không đủ để cha trị bệnh.
Hắn mắt mở trừng trừng nhìn thân nhân duy nhất của mình chết, lại không thể làm gì, khi đó có người nói cho hắn, giới giải trí có thể kiếm tiền, kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, hắn có bệnh thì vái tứ phương, minh biết mình không có khả năng, vẫn là kiên trì quyết định xông vào một lần, kết quả càng thêm thảm thiết…
Hắn căn bản không có thời gian suy xét mình thích cái gì, am hiểu cái gì, cái gọi là ca hát diễn kịch hoặc là làm người mẫu, trong mắt của hắn không có gì khác nhau, chỉ cần có thể kiếm tiền là được, cho nên vô luận khổ đau thế nào, hắn đều không sợ hãi.
Có một lần, hắn đóng thế cho một diễn viên, yêu cầu từtrên lầu mấy chục mét nhảy xuống, nhưng loại công tác này không códây bảo hiểm cũng không ai nguyện ý, hắn vừa hỏi giá tiền, nói là được năm trăm đồng, đủ để chađược mấy gói thuốc bổ, hắn không hề nghĩ ngợi đồng ý.
Chuyện ngoài ý muốn cũng phát sinh, lúc hắn nhảy xuống, dây bảo hiểm đứt, hắn ở giữa không trung, mắt mở trừng trừng nhìn mình từng chút từng chút một đi xuống, dưới lầu tất cả đều là tiếng thét, một khắc kia không ai có thể giúp hắn, hắn giống như cảm nhận được đau đớn, gắt gao mà nhắm mắt lại, toàn thân cuộn lại…
Lúc này đột nhiên có một đôi bàn tay ấm áp, gắt gao mà nắm chặt cánh tay của hắn kéo về phía trước, ánh mặt trời rất chói mắt, hắn không nhìn thấy khuôn mặt người đó, lúc được cứu vớt, hắn ngã trên người y, cánh tay gắt gao ôm y, cơ hồ làm người ta hít thở không thông, lại mang theo nhiệt độ nóng bỏng an toàn, làm hắn nhịn không được vươn tay chạm đến…
Cánh tay truyền đến một trận đau đớn, ánh mặt trời chói mắt, hắn run lên một chút, sau đó tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, trên tay gắn dây truyền nước biển.
“Cậu tỉnh?” Trịnh Hoài Giang khép lại báo, vừa thấy hắn muốn ngồi xuống, vội vàng ngăn cản, “Cậu đừng lộn xộn, cậu muốn biến cánh tay thành bánh bao à?”
Lạc Khâu Bạch chớp chớp đôi mắt, nhìn quanh bốn phía, đưa tay nhu nhu thái dương, chậm rãi hồi tưởng lại hết thảy mọi chuyện.
Cũng nhớ tới Kỳ Phong đang chiến tranh lạnh với mình hơn nửa tháng, lại sống chết cứu hắn…
Trịnh Hoài Giang nhìn hắn khoát tay, lập tức đè lại hắn nhíu mày, “Lộn xộn cái gì! Khuôn mặt vốn bình thường, bây giờ còn phá, đừng sờ loạn để lại sẹo bây giờ, Tinh Huy không cần người quái dị đâu.”
Anh ta vừa nói như thế, Lạc Khâu Bạch mới cảm thấy đau trên mặt, đụng đến di động trên đầu giường, nhìn màn hình, nhìn khuôn mặt băng bóhơn nửa ngày, có chút dọa người.
“Hiện tại biết sợ rồi? Tìm đường chết làm gì chứ, khi tôi tới nơi, thật hận không thể đuổi cậuđi, tôithấy cậu căn bản không có phúc làm minh tinh, đi trình diễn còn làm tổn thương khuôn mặt, cũng không biết làm ăn cái gì, may mắn lần này chỉ hơi bầm tím, không có sưng, nếu không xem cậu khóc đến mức nào.”
“Dù sao mặt tôi cũng là khuôn mặtcủa người qua đường, sưng đỏ còn có thể phân biệt được tôi mà.” Lạc Khâu Bạch ngoài miệng nói đùa một câu, nhưng trong lòng không yên chút nào.
Nếu hắn bị như vậy cũng gọi là nghiêm trọng, vậy Kỳ Phongche chắn cho hắn sẽ như thế nào? Nghĩ đến nam nhân kia tính tình cổ quái lại kiêu ngạo, tim của hắn mãnh liệt co rút lại,
“Trịnh lão sư, sân khấu bên kia rốt cuộc… Thế nào?” Lạc Khâu Bạch gian nan hỏi một câu.
Trịnh Hoài Giang nhún vai nói, “Còn có thể thế nào? Khi tôi tới đó, hiện trường đã sơ tán rồi, tình huống cụ thể cũng không rõ ràng lắm, nói là người bệnh đều bị đưa đến bệnh viện, hẳn là không trở ngại, chính là đại công tử của Kỳ gia bị thương không nhẹ, nghe nói lúc bị đưa đi, đã bất tỉnh nhân sự.”
Lạc Khâu Bạch sắc mặt trắng bệch, mím môi thật chặt một câu cũng nói không nên lời.
“Cậu hiện tại mình còn lo không xong, còn quản người khác làm gì? Cậu ở đây tự chăm sóc mình, dưỡng thương cho tốt không được đi đâu hết.” Trịnh Hoài Giang không nhìn ra sắc mặt hắn đang cứng ngắc, lãnh đạm mở miệng, lót sau lưng hắn cái gối, cầm lấy quả táo.
Lạc Khâu Bạch nửa ngày không nói chuyện, bàn tay giấu ở trong chăn đều nắm chặt đến trắng bệch.
Qua thật lâu, hắn tươi cười nói, “Trịnh lão sư, tôi cam đoan sẽ hảo hảo dưỡng thương, bất quá dạ dày tôi có chút khó chịu, không muốn ăn táo, anh có thể giúp tôi mua bát cháo không?”
Trịnh Hoài Giang không vui nhướng mày liếc hắn một cái, “Tật xấu của cậucũng không ít nha.”
Nói xong, hắn xoa xoa tay, lãnh mặt ly khai phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh “Răng rắc” một tiếng đóng lại, Lạc Khâu Bạch nhìn qua cửa sổ nhìn thấy Trịnh Hoài Giang rời đi, lập tức ngồi xuống, không chút do dự lấy ra dây truyền nước biển trên mu bàn tay.
Vài giọt máu rơi trên sàn nhà, hắn cũng không để ý, thất tha thất thểu đẩy ra phòng bệnh chạy ra ngoài.
*****
Lạc Khâu Bạch giống như đứa ngốc, hơn phân khuôn mặt còn đeo băng gạc mặt, hỏi thăm nơi nơi, rốt cục tìm được phòng bệnh của Kỳ Phong.
Dọc theo đường đi tâm tình của hắn phức tạp khó có thể nói ra, ngón tay lạnh lẽo, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, hắn bức thiết muốn gặp Kỳ Phong, xem y bị thương thế nào, chính là lời Trịnh Hoài Giang vừa nói làm tim của hắn rất đau, vừa nghĩ tới khả năng nhìn thấy Kỳ Phong trọng thương hôn mê, hắn rất sợ hãi và tuyệt vọng.
Thật vất vả tìm được tới nơi, cửa phòng bệnh VIP không ít vệ sĩ đang đứng, vừa thấy hắn đến, lập tức vươn tay ngăn trở.
“Thực xin lỗi tiên sinh, nơi này là phòng bệnh tư nhân, không cho phép người khác tự tiện vào.”
“Tôi là tới thăm bệnh , Kỳ Phong có phải ở đây hay không? Tôi muốn vào thăm y.”
Lạc Khâu Bạch vội vàng giải thích, vệ sĩ lại lắc đầu nói, “Xin lỗi, cái này tôi không tiện nói ra, thiếu gia đang tĩnh dưỡng, không cho người khác vào, tiên sinh mời trở về đi.”
“Tôi không phải, tôi là…” Lạc Khâu Bạch muốn nói mình không phải người ngoài, tôi là vợ hợp pháp của người kia, nhưng lời nói đã đến bên miệng lại nghẹn.
Vệ sĩ cả ngày đi theo bên người Kỳ lão gia đều không nhận ra hắn, hắn sao còn mặt dày mày dạn nói ra những lời như thế.
Hắn không lùi bước, cố ý muốn vào, vệ sĩ cũng không chút nào buông lỏng.
Tiếng vang ngoài cửa truyền vào trong phòng, Kỳ Phong nhận ra thanh âm của Lạc Khâu Bạch, ho khan vài tiếng, trầm giọng nói với trợ thủ bên cạnh, “Ai cho các người ngăn cản hắn, cho hắn vào đi.”
Ngồi ở bên cạnh Kỳ lão gia vừa nghe thấy, lập tức nhíu mày, lớn tiếng quát, “Hồ nháo!”
“Không cho hắn tiến vào.”Ông quay đầu phân phó một tiếng, nắm lấy tay Kỳ Phong nói, “Tiểu Phong, con hiện tại mới vừa tỉnh, trên người còn bị thương, yêu cầu tĩnh dưỡng, Lạc Khâu Bạch lúc nào cũng có thể gặp, không phải lúc này.”
Kỳ Phong rút tay về, nhắm mắt tựa vào gối đầu, sắc mặt tái nhợt, “Tôi nói, cho hắn vào.”
“Tiểu Phong, con rốt cuộc hồ nháo đủ chưa!” Nghe được tôn tử lãnh ngạnh nói, Kỳ lão gia quát, “Ta đồng ý cho con cùng nó cùng một chỗ, hoàn toàn là vìnó có thể cứu con, cũng không phải cho con đem mạng sống cho nó! Con hiện tại bị thương nặng như vậy, phải hảo hảo nghỉ ngơi cho ta, chuyện khác không bàn nữa.”
Kỳ Phong mở to mắt, bên trong đôi mắt sắc bén còn mang theo tơ máu, há miệng thanh âm khàn khàn, “Ông nội, ông nếu biết con vì hắn cả sinh mệnh cũng không muốn, nên hiểu được con có ý gì với hắn.”
Nói xong y ngẩng đầu nhìn vệ sĩ chung quanh, gằn từng tiếng mà nói, “Lần sau, nhìn thấy hắn nếu ai dám ngăn cản, chính là đối đầu với tôi.”
“Kỳ Phong!” Kỳ lão gia run run, nhưng lại không có biện pháp giận dữ với Kỳ Phong đang bị thương.
“Cho hắn đi vào đi, ông nội.” Kỳ Phong ho khan một tiếng, trên mặt một chút biểu tình cũng đoán không ra, lại cường ngạnh nói, “Hắn là thê tử của tôi.”
Kỳ lão gia gắt gao nắm chặt gậy, tựa hồ còn muốn nói gì, bên cạnh vẫn luôn không nói chuyện Tôn đạo trưởng ngăn ông lại, lắc lắc đầu.
Kỳ Phong rốt cuộc có bao nhiêu cố chấp, làm ông nộikhông thể không biết, một khi nó đã quyết định bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi, trước kia, hiện tại vẫn vậy, nó đã là người cầm quyền của Kỳ gia, không phải là tiểu hài tử trong tay mình nữa.
Kỳ lão gia hừ lạnh một tiếng, nói”Con hãy tự chăm sóc bản thân, ngày mai ta lại đến thăm consau đó xoay người đi ra phòng bệnh.
Lúc này không khí ngoài cửa vẫn như căng thẳng, Lạc Khâu Bạch không chút nào lùi bước, mặc kệ vệ sĩ ngăn cản như thế nào, đều nhất định phải thấy Kỳ Phong một lần.
Cửa phòng “Răng rắc” một tiếng mở ra, Kỳ lão gia đi ra, vừa nhìn thấy Lạc Khâu Bạch, ánh mắt trào ra một tia phức tạp lại cực độ không vui
“Ông… Kỳ lão gia.” Lạc Khâu Bạch vốn muốn gọi “Ông nội”, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại lại sửa lại.
Kỳ lão gia “Ân” một tiếng, híp mắt liếc hắn một cái nói, “Tiểu Lạc, trên mặt còn bị thương, sao không ở trong phòng bệnh hảo hảo nghỉ ngơi, chạy đến nơi này?”
Vừa nhìn thấy ông, Lạc Khâu Bạch tiến lên một bước vội vàng hỏi, “Lão gia, con là tới nhìn Kỳ Phong , y bị thương thế nào ? Có thể cho con nhìn y không?”
Nhắc tới cái này, sắc mặt Kỳ lão gia càng thêm khó coi, nếu không ngại Lạc Khâu Bạch là ‘lô đỉnh’ định mệnh của Kỳ Phong, ông không thể bội bạc, thật sự rất muốn đem “Đầu sỏ gây tội”này đuổi đi.
Ông nhíu lại mày trầm mặc một hồi, trầm giọng nói,”Còn có thể thế nào? Lần này xem như tổ tông phù hộ, lúc giá đỡ ngã xuống bị hộp đèn bên cạnh chắn một chút, không trực tiếp nện trên người Tiểu Phong, bất quá đầu bị khâu mấy mũi, tay gãy xương, trên người còn bầm tím, phải hảo hảo tĩnh dưỡng.”
Khẩu khí của lão gia phi thường chói tai, nhưng nghe thấy Kỳ Phong bị thương nhẹ hơn dự đoán, Lạc Khâu Bạch cũng nhẹ nhõm một hơi, cả người như đột nhiên mất khí lực, cúi đầu xuống, trong tim đau từng đợt.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Kỳ lão gia nhíu mày, duy trì phong độ không lộ ra thái độ không vui, từ trong xoang mũi hừ một tiếng nói, “Đi thôi, con cũng đừng hô to gọi nhỏ ở ngoài này, để cho người khác thấy còn ra thể thống gì, nếu con đã đến, vào đi.”
Nói xong lời này, ông trực tiếp mang theo Tôn đạo trưởng và trợ thủ rời khỏi.
Lạc Khâu Bạch biết lão gia không thích hắn, dù sao là ông nội, đều không nguyện ý nhìn đến bảo bối tôn tử của mình vi một “Công cụ” không chút liên quan bị trọng thương, huống chi là con trai trưởng đích tôn của Kỳ gia.
Nhu nhu thái dương, hắn không kịp cố kỵ này nọ, hít một hơi, chậm rãi đẩy ra phòng bệnh.
Trong phòng bệnh an tĩnh cực kỳ, một người cũng không có, chỉ có một người nằm trên giường.
Lạc Khâu Bạch trước bị Trịnh Hoài Giang dọa, đã chuẩn bị tốt nhìn thấy Kỳ Phong toàn thân cắm đầy dây trọng thương bất tỉnh, nhưng hôm nay mặc dù biết Kỳ Phong không nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng vẫn nhịn không được thấp thỏm.
Đi qua từ từ, hắn thấy được nam nhân lộ ra một nhúm tóc ngắn màu đen, đầu còn quấn băng gạc thật dày, vẫn không nhúc nhích, như đang ngủ,
Đầu khâu, tay gãy xương, bầm tím cả người…
Những thứ này hiện lên trong đầu, hắn hít một hơi, ngồi vào bên giường, nhịn không được vươn tay vuốt ve đầu y.
Kết quả ngón tay mới vừa chạm vào tóc, nam nhân lại đột nhiên mở mắt, nhìn thấy đầu ngón tay của hắn, lập tức nhíu mày.
Tầm mắt của hai người cứ như vậy nhìn nhau, làm Lạc Khâu Bạch trở tay không kịp, kinh ngạc nhìn y, nửa ngày mới nghẹn xuất một câu, “… Anh tỉnh?”
Tóc của Kỳ Phong phi thường hỗn độn, mặc áo bệnh nhân màu xanh có vài phần suy yếu, thân thể cao lớn ở trong chăn, sắc mặt cổ quái, lạnh nhạt, “Em tới làm gì?”
“Tôi tới thăm anh một chút.” Lạc Khâu Bạch mím môi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Hai người chiến tranh lạnh hơn nửa tháng, lần đầu tiên nói chuyện, không khí cũng thật xấu hổ.
“Mặt của em làm sao vậy?” Kỳ Phong dịch chuyển thân thể, rốt cục thấy rõ khuôn mặt che băng gạc của Lạc Khâu Bạch, lập tức sắc mặt càng tệ hơn.
Lạc Khâu Bạch lắc đầu, nhếch môi cười cười, “Không có việc gì, không có sưng, Trịnh Hoài Giang nói sẽ không lưu lại sẹo, hơn nữa tôi toàn thân cao thấp cũng đều tốt, anh không cần lo lắng.”
“Còn có… Cám ơn anh.”
Nói xong ba chữ, hắn vươn tay kéo lại chăn của Kỳ Phong, thanh âm mềm mại, mang theo tình nghĩa.
Nhìn đầu ngón tay trắng bệch của thê tử, Kỳ Phong mãnh liệt đem chăn rút về, “Không cần tự mình đa tình, tôi chỉ là đứng ở đó, căn bản không phải tận lực đi cứu em. Hơn nữa tôi cũng chỉ hỏi một tiếng mà thôi, em không cần cho tôi công đạo rõ ràng như vậy.”
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, lại lần nữa kéo lại góc chăn, “Anh muốn nghe hay không đều không hề gì, là tôi đã nghĩ thông suốt, cũng hy vọng anh có thể thành thật nói cho tôi biết, thân thể của anh… Hiện tại thế nào ?”
“Tôi rất tốt, không chết được, em hiện tại đã thấy được, có thể đi ra ngoài không?” Kỳ Phong cứng rắn mở miệng, chính là ánh mắt vẫn nhìn Lạc Khâu Bạch, những lời này chưa đủ sinh khí.
Y tựa hồ ý thức được vấn đề này, đem hết thảy quy kết thấy mình nằm, Lạc Khâu Bạch đứng, cho nên mới không đủ khí thế, chống thân mình muốn ngồi dậy.
“Ai, anh đừng động, anh muốn lấy cái gì tôi giúp anh lấy.” Lạc Khâu Bạch ngăn y lại, theo bản năng nắm cổ tay của y, sau đó kinh ngạc mở to hai mắt.
Kỳ Phong lập tức rút tay về, đầu nghiêng qua một bên, khuôn mặt lạnh băng không nói chuyện.
Lạc Khâu Bạch nhìn tay mình, mặt trên còn lưu lại hơi ấm và mồ hôi của Kỳ Phong, hắn nhịn không được ngẩng đầu nhìn nam nhân, lỗ tai y đỏ một chút.
“… Anh thẹn thùng ?” Lạc Khâu Bạch mím môi nở nụ cười, đánh bạo đi lên phía trước vài bước, ngón tay đụng đến lỗ tai nóng bỏng của nam nhân.
“…” Kỳ Phong gắt gao cau mày, sắc mặt cổ quái không cách nào hình dung, ánh mắt sâu thẳm, nhưng lúc này đây lại không tránh đi tay của Lạc Khâu Bạch, chỉ lạnh như băng hừ một tiếng, “Em giỡn cái gì vậy?”
Lỗ tai cực nóng, Lạc Khâu Bạch không hề chớp mắt nhìn đồng tử mang theo ánh mắt ôn nhu của y, nhìn chăm chú, tóc của Kỳ Phong đều dựng đứng lên.
Sống sót sau tai nạn, nhiệt lưu trong lòng bừng lên, nói không nên lời là tư vị gì, ngoài cửa sổ dương quang chiếu vào trong suốt, cả căn phòng đều nhiễm ánh sáng chói lòa.
“Kỳ Phong, vì sao anh phải cứu tôi?” Lạc Khâu Bạch hỏi.
Kỳ Phong nghiêng đầu, ngữ khí mang theo tức giận, “Nói mấy lần em mới hiểu đây, tôi căn bản không muốn cứu em, đây chẳng qua chỉ là trùng hợp!”
“Chính là anh lúc ấy hô tên của tôi, tôi nghe được rành mạch.”
“Em nghe lầm.” Kỳ Phong mím môi thật chặt, ánh mắt luôn luôn đảo quanh khuôn mặt che băng gạc của Lạc Khâu Bạch, càng nhìn càng khó chịu, càng khó chịu lại càng muốn nhìn, tựa hồ là nhìn như vậy, có thể đem băng gạc bóc ra.
Lỗ tai sẽ nghe lầm, miệng sẽ nói sai, nhưng thân thể sẽ sao?
Con người là một động vật ích kỷ, không vô duyên vô cớ yêu hận tình cừu, cũng không vô duyên vô cớ buông tha tính mạng của mình đi bảo vệ người khác.
Lạc Khâu Bạch ở trong lòng khẽ thở dài một cái, như vừa mới trải qua ác mộng, trải quachuyện lần này hắn đột nhiên hiểu được người nam nhân này, so với hắn tưởng tượng còn không tự nhiên hơn.
Y giống như hũ nút, chuyện gì cũng giấu trong bụng, làm người ta vừa yêu vừa hận.
Mỉm cười, Lạc Khâu Bạch cố chấp ấn tay y nói, “Kỳ Phong, tôi không phải là công cụ bảo mệnh sao?”
“Câm miệng! Tôi nói không phải!” Nhắc tới vấn đề mấu chốt, Kỳ Phong càng thêm nóng nảy.
Lạc Khâu Bạch như ý nguyện gợi lên khóe miệng, rốt cục nắm chắc cái đuôi nhỏ của nam nhân, “Vậy tôi là cái gì?”
Kỳ Phong lại một lần lãnh mặt ngậm miệng không nói, hô hấp lại dồn dập vài phần.
Lạc Khâu Bạch gắt gao mà nắm lấy tay y, đem cái tay không bị thương kia, không ngừng mở đầu ngón tay ra từng ngón một, sau đó đem năm ngón tay của mình để vào trong khe hở, gắt gao nắm cùng một chỗ, mười ngón giao triền.
“Anh muốn lợi dụng tôi kéo dài sinh mệnh cho anh, nhưng anh vì tôi, thiếu chút nữa mất mạng, anh năm nay mới 28? Còn không đến 30 tuổi đã muốn chết, vậy anh kết hôn với tôi, chẳng phải là uổng phí sao? Chẳng lẽ, anh muốn hủy hôn?”
Kỳ Phong hầu kết cao thấp, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Lạc Khâu Bạch, thầm mắng một tiếng, vô cùng nghiêm khắc quát lớn, “Tôi từ khi kết hôn cũng chưa có hối hận!”
Vừa dứt lời, Lạc Khâu Bạch cúi đầu hôn lên bờ môi của y.
Băng vải trên đầu Kỳ Phong ma sát trán Lạc Khâu Bạch, băng gạc trên mặt Lạc Khâu Bạch quát sát Kỳ Phong, hai người gắn bó như môi với răng, căn phòng yên tĩnh không một chút thanh âm.
Kỳ Phong đoạt lại quyền chủ động, cho hả giận một hơi cắn môi Lạc Khâu Bạch, dùng sức duyện nước bọt trong miệng hắn, tựa hồ muốn đem đôi môi mềm mại triệt để ăn vào trong bụng, mang theo nóng nảy cùng vội vàng.
Hừ, cùng y chiến tranh lạnh lâu như vậy, mới ngoan ngoãn đến lấy lòng, nên phải hảo hảo trừng phạt!
Lạc Khâu Bạch mặc cho yhôn, môi răng không ngừng trút xuống, chờ đến khi hai người “Thương tàn nhân sĩ” thở hổn hển, hắn rờ đầu Kỳ Phong, mắt xếch sặc sỡ loá mắt, “Nếu không hối hận, tôi bây giờ có thể theo đuổi anh?”
“Cái gì?” Kỳ Phong nhíu mày, băng vải trên đầu cùng dáng người cao lớn tinh tráng, có vẻ cổ quái lại… Đáng yêu.
“Chẳng lẽ không phải sao? Chúng ta cũng đã kết hôn, giấy đăng kí kết hôn cũng có, giường cũng đã lên, một giây trước anh còn hôn, chẳng lẽ anhmuốn trở mặt?”
“Nói hưu nói vượn.” Kỳ Phong quát lớn một tiếng, sắc mặt vừa đen vừa thối, ánh mắt đã có chút mơ hồ, như ngại ngùng đối diện với Lạc Khâu Bạch.
Lạc Khâu Bạch buồn cười một tiếng, giống như bạch tuộc bò lên giường, sắc mặt Kỳ Phong càng thêm khó coi, nóng nảy mở miệng “Em đi xuống!”
“Anh đừng lộn xộn a, vạn nhất đụng tới mặt tôi, sẽ hủy dung đó.” Kỳ thật Kỳ Phong bị thương nghiêm trọng hơn hắn rất nhiều, nhưng hắn cố ý nói như vậy, nam nhân không có cử động nữa, nhưng lại phi thường không cam nguyện, cũng không biết tính tình ra sao, mặt than, trong lỗ mũi phát ra thanh âm ồ ồ.
Lạc Khâu Bạch như nguyện nằm đến bên người nam nhân, hai người rõ ràng đang cùng nằm trong chăn, chiến tranh lạnh hơn nửa tháng tới nay đây là lần đầu tiên đồng giường cộng chẩm.
Kỳ Phong toàn thân đều cứng ngắc, tay bị thương vẫn rất đau, y không dám lộn xộn, miệng vết thương phía sau lưng càng ẩn ẩn đau, nhưng y luyến tiếc động một chút, thê tử chủ động bò lên giường của y, nhưng y cái gì cũng không thể làm, này rõ ràng cố ý tra tấn y.
Lạc Khâu Bạch vừa lên giường cũng không nói nữa, nằm ở trên gối đầu, thoải mái phát ra một tiếng kêu rên.
Kỳ Phong từ trong xoang mũi phát ra đơn âm, cứng rắn ở trong lòng hừ một tiếng: quả nhiên là câu dẫn!
“Em, xích lại vào ngực tôi” Kỳ Phong giang hai cánh tay, không mặn không nhạt mở miệng, lỗ tai dưới ánh mặt trời chiếu xuống phảng phất có chút trong suốt.
Lạc Khâu Bạch bật cười ra tiếng, nhẹ nhàng tránh đi miệng vết thương của y, đem đầu đặt ở ***g ngực của y.
Kết quả mới vừa đụng tới thân thể nam nhân, y lại đột nhiên nóng nảy đẩy hắn ra một chút, mặt đỏ ửng, “Kháo gần như vậy không cần phát ra thanh âm *** đãng như vậy!”
Lạc Khâu Bạch này không nghĩ dưới tình huống như vậy, y còn có thể nói ra lời như thế, sửng sốt một chút, lại muốn đùa y, ngửa đầu hôn cằm y, hạ giọng nhỏ giọng nói, “Dâm đãng gì chứ, tôi chỉ nở nụ cười một tiếng thôi, chỗ nào *** đãng ? Lại nói anh luôn luôn uống thuốc mới cương, hiện tại đều bị thương thành như vậy, xem anh làm sao.”
Phù dung câu cố ý đè thấp thanh âm, ngữ điệu hơi hơi khàn khàn cuối cùng mang theo một chút câu dẫn, lập tức khơi mào hỏa khí của Kỳ Phong.
Y nóng nảy đẩy Lạc Khâu Bạch ra một chút, “Đều nói con mẹ nó em đừng dùng loại thanh âm này nói với tôi! Tôi chỉ có thể cứng lên với em, em còn không biết sao!?”
Một câu này làm Lạc Khâu Bạch sửng sốt nửa ngày, trên người đang bị thương cũng quên, chớp chớp đôi mắt, đưa tay sờ đầu Kỳ Phong, thật sợ y gặp chuyện không may.
“Trình độ hùng biện của anhcũng hay thật, còn chỉ cứng lên với tôi, anh lừa ngốc tử sao?”
Lời này vừa thoát ra, Kỳ Phong giống như bị người ta đào ra bí mật kinh thiên động địa, từ trán đến cổ đều đỏ, lại như không cam lòng, cường thế lại lãnh ngạnh cầm tay Lạc Khâu Bạch nói, “Cởi quần cho tôi.”
“Anh làm gì vậy… Rõ ràng đang là ban ngày.” Lạc Khâu Bạch bị tính tình nói phong chính là vũ của y khiến cho vừa bực mình vừa buồn cười, nam nhân tính tình cổ quái một chút biện pháp cũng không có.
Kỳ Phong nhìn hắn bất vi sở động, dùng cánh tay không bị thương, cầm tay Lạc Khâu Bạch xuống quần bệnh nhân của mình, lộ ra đại gia hỏa còn không có ngẩng đầu lên.
Đỏ thẫm, gân xanh quấn quanh, dọa người… Lạc Khâu Bạch liếc mắt một cái đã cảm thấy hai mắt của mình muốn bị mù.
Cái gì gọi là phung phí của trời, lớn như vậy!
“Đủ rồi, đừng đùa giỡn lưu manh! Nhanh chóng mặc vào, lát nữa hộ sĩ đi vào!” Lạc Khâu Bạch cũng không rõ vì sao hai người rõ ràng là đến hoà đàm, như thế nào liền mạc danh kỳ diệu đem đề tài chuyển đến đại điểu của người nào đó.
Kỳ Phong không phản ứng hắn, không quan tâm thương thế, vẫn cứ bắt tay tham tiến trong quần áo bệnh nhân của Lạc Khâu Bạch.
Quần áo bệnh nhân màu trắng rộng thùng thình, Lạc Khâu Bạch rất gầy, tìm tòi phía trong không cần tốn nhiều sức đụng đến nhũ đầu, Kỳ Phong dùng tay vuốt ve, còn thỉnh thoảng kích thích nơi mẫn cảm sau lưng của Lạc Khâu Bạch.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Ân… Con mẹ nó anh… Rốt cuộc muốn làm gì a! Ân…” Lạc Khâu Bạch trốn tránh, nhưng là chỗ bị mẫn cảm da đầu run lên, trong cổ họng khống chế không được trào ra thanh âm kêu rên đứt quãng.
Kỳ Phong mím môi, ánh mắt thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm vạt áo cùng thắt lưng nhỏ nhắn của Lạc Khâu Bạch, trên tay tiếp tục kích thích hắn phát ra âm thanh.
Chẳng được bao lâu, hắn đột nhiên dùng sức liếmnhũ tiêm, Lạc Khâu Bạch không kịp đề phòng “A” một tiếng, âm cuối đều mang theo run rẩy.
“Cúi đầu, nhìn.” Kỳ Phong đè lại cổ Lạc Khâu Bạch.
“Nhìn cái rắm a!” Lạc Khâu Bạch gặp phải một thân hỏa, khẩu khí nóng nảy, theo bản năng nhìn xuống, nháy mắt cứng lại rồi.
Hắn mắt mở trừng trừng nhìn đại gia hỏa của Kỳ Phong chậm rãi ngẩng đầu, biến trướng, biến ngạnh, phía trước chảy xuống dịch thể trong suốt…
Lúc này Kỳ Phong tìm được phía trước, vuốt ve vài cái gia hỏa trong quần Lạc Khâu Bạch, hắn run run hai cái, “Thao… Đừng nhéo, ân…”
Một thanh âm vang lên, đại điểu lại cứng vài phần.
“Nhìn thấy không, tôi chỉ ngạnh đứng lên với em.”
Lạc Khâu Bạch há to mồm, rõ ràng hắn chuẩn bị tốt kịch bản ngôn tình gương vỡ lại lành, như thế nào đột nhiên liền biến thành … Phim khoa học viễn tưởng!?
Kỳ Phong cầm tay hắn đặt trên đại gia hỏa phẳng phiu, độ ấm cực nóng làm phỏng lòng bàn tay của hắn, Lạc Khâu Bạch trợn mắt há hốc mồm, hồng hết từ đầu đến gót chân.
“Này… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Lời của editor: Làm hòa rồi nha!