Chương 4: Tin Tưởng
Những hacker chân chính có kỹ thuật thường sống ẩn dật ít giao du với bên ngoài, ở trên đỉnh mà người bình thường không thể với tới, khiến người khác khi nghe tới phải sợ mất mật. Q. Chỉ có một mã số, không rõ giới tính, không rõ họ tên, không biết bao nhiêu tuổi, cũng không biết mặt mũi ra sao. Ba tháng trước, bảy sinh viên đại học ở nước ngoài bị mất liên lạc, đại sứ quán kết nối với định vị ở nước ngoài, nhưng bởi vì có liên quan đến các vệ tinh trong lĩnh vực quân sự nên cuộc điều tra đã không có kết quả. Ở trong nước cũng hứng chịu sóng to gió lớn, trên mạng cũng có vô số cuộc sát phạt xảy ra. Khi các thành viên của đại sứ quán đang rơi vào bế tắc thì một hacker đã ngang nhiên xuất hiện, hack hệ thống vệ tinh phòng thủ quân sự của nước đó. Có rất ít thông tin và những người trong đại sứ quán cũng chỉ nhìn thấy chữ cái “Q” ở cuối cùng. Một hacker dân sự chưa bao giờ xuất hiện tại hội nghị Black Hat, bởi vì hành động lần này mà ngay lập tức bị để ý tới, tên tuổi được vào top năm hacker hàng đầu trong thế giới hacker, bị tổ chức Cảnh sát Hình sự quốc tế (Interpol) theo dõi. Kể từ đó, chữ cái Q này đã trở thành đề tài hot trong nước và nó gần như là một sự chứng thực bí ẩn, được mệnh danh là cha đỡ đầu của giới hacker thời đương đại. Bởi vì việc này mà điểm số của khoa máy tính trong nước năm nay cao đến đáng sợ. Có quá nhiều phiên bản truyền thuyết liên quan đến người Q này, nhưng từ đầu đến cuối không ai có thể tìm ra bất kỳ manh mối nào. Tần Nhiễm không ngẩng đầu lên, xung quanh không có người ngoài nên cô tuỳ ý ngang ngược, hai chân buông thả, dưới ánh đèn, tay trắng bệch lạnh lẽo cầm khăn tắm: “Tắt máy.” “Sao sớm thế?” Cố Tây Trì mỉm cười và cảm ơn người đã chỉ đường cho mình, lại đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại, dừng lại một chút, trước khi Tần Nhiễm vươn tay ra ấn vào liên kết thì anh ấy mở miệng: “Tiểu Nhiễm Nhi, tình hình hiện tại của em rất nguy hiểm.” Đêm đến, tại trường Trung học số 1 Hành Xuyên. Ánh sáng trong phòng y tế của trường rất dịu. Nữ sinh ngồi đối diện với bác sĩ đang lấy tay trái lên che mặt, biểu cảm rất mệt mỏi. “Thuốc giảm đau cộng với metronidazole chỉ có thể giảm đau răng thôi, ngày mai cần phải đi bệnh viện lớn.” Người thanh niên ngồi trên ghế nói chuyện, một tay cầm lấy hai hộp thuốc, một tay kê đơn cho cô nữ sinh nói: “Tôi sẽ kê cho em một đơn thuốc, ngày mai tìm giáo viên chủ nhiệm của em để xin phép.” Dưới ánh đèn, chiếc khuyên tai bên trái phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Chàng thanh niên mặt mày thanh tú, mái tóc điểm xuyết vài sợi tóc bạc trông rất bảnh bao. “Cám ơn.” Sau khi quẹt thẻ của trường xong, nữ sinh nhìn anh đầy cảm kích, chỉ là vẻ mặt vẫn còn uể oải vì đau răng. Người thanh niên phất phất tay ý bảo không có việc gì, đặt bút xuống, quay đầu nhìn lại phía sau và gọi: “Tuyển gia.” Nữ sinh quay đầu nhìn lại, khi nghiêng người tầm mắt rơi xuống chiếc ghế sô pha ở trong góc. Một bàn tay đang đặt ở thành ghế sô pha, các ngón tay buông thõng tự nhiên, khớp xương rõ ràng, thon dài cân đối. Bàn tay như tác phẩm nghệ thuật. Bàn tay vừa cử động, sau đó một chùm chìa khóa bay thẳng vào mặt thanh niên đeo khuyên tai. Thanh niên nhanh tay lẹ mắt vội vàng bắt lấy, sau đó rụt rụt cổ, cẩn thận từng li từng tí nói: “Gia, đã tám giờ rồi.” Trình Tuyển đã không ngủ được mấy ngày liền, rất buồn ngủ, anh không kiên nhẫn vươn tay kéo chăn đắp trên người, bộ dạng vẫn còn ngái ngủ, hờ hững ừ một tiếng. Bởi vì vừa mới ngủ dậy nên giọng nói của anh còn có chút khàn khàn buồn ngủ. Một tay vịn thành ghế sô pha đứng lên, những ngón tay xinh đẹp chìm vào đệm sô pha mềm mại. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cổ tay áo được xắn lên, để lộ ra một nửa cổ tay. Anh đứng yên đó vài giây mới lười biếng ngẩng đầu lên, đuôi mắt hơi nhướng lên có chút lạnh lùng, lông mi vừa dày vừa đen, hình dáng của đôi mắt quá đẹp, cho dù không cười nhưng đôi mắt anh vẫn tràn đầy sức sống. Hệt như đóa hoa tường vi trắng lúc bình minh. Anh híp mắt, gật gật đầu, giọng điệu hời hợt nói: “Về thôi.” Chàng thanh niên lập tức đi về phía trước, dáng vẻ cung kính. Người đó là Tuyển gia của nhà họ Trình, là hỗn thế ma vương của thủ đô. Anh bắt đầu khởi nghiệp kinh doanh từ năm mười sáu tuổi, làm được nửa chừng thì để lại cho chị gái, hiện tại công ty này là một trong năm doanh nghiệp hàng đầu trong nước. Khi anh mười bảy tuổi thì đột nhiên có cảm hứng nghiên cứu robot với một nhóm người, hiện tại robot này đang ở trong phòng triển lãm quốc tế. Mười tám tuổi lại làm một cảnh sát nhỏ. … Hai mươi mốt tuổi, anh là bác sĩ phẫu thuật chính của bệnh viện số 2 của thủ đô. Vị bác sĩ này khác với những người khác, một tháng anh chỉ trực tiếp thực hiện một ca phẫu thuật, nhưng ca phẫu thuật của anh vẫn là vô giá. Không vì lý do nào khác, chỉ vì bàn tay của anh được gọi là “Bàn tay của Chúa”. Hiện tại, anh không muốn làm ở bệnh viện, lại đến làm bác sĩ ở một ngôi trường bình thường, chỉ là khác với những người khác đó là anh dẫn theo một trợ lý. Công việc mỗi ngày đều do trợ lý làm. Anh rõ ràng là con cháu của một gia đình quý tộc, nhưng cuối cùng, anh không gia nhập quân đội, không tham gia hoạt động chính trị hay kinh doanh, chỉ ghi danh vào trường đại học ở nước ngoài nhưng lại không đi học. Không giống như những đứa trẻ có gia thế khác, anh có vẻ quá tầm thường và không có động lực. Không ngờ vị Tuyển gia này lại đến từ thủ đô, người mà khi ai nhắc đến cũng phải run sợ. Bởi vì anh là đứa con sinh sau đẻ muộn của ông cụ nhà họ Trình, ông cụ Trình này rất cưng chiều anh. Một số người ở thủ đô bao gồm cả người nhà họ Trình đều không hiểu tại sao, một người mà phần lớn cuộc đời nghiêm khắc này lại cưng chiều một đứa con trai tầm thường, vô công rồi nghề như vậy. “Lạch cạch.” Cửa phòng y tế của trường bị khóa lại. Nữ sinh đang cầm thuốc trên tay đơ người tại chỗ, không có bất kỳ phản ứng nào. Một lúc lâu sau, khi bóng dáng màu đen đã không còn thấy nữa, cô mới kịp phản ứng, lại lấy tay che mặt bên trái ‘rít’ lên một tiếng. Đau quá! … Sáng sớm ngày hôm sau. Tần Nhiễm xuống tầng dưới ăn sáng, không khí áp suất thấp bao trùm xung quanh cô, mặt cô không biểu cảm. Cô có chứng gắt gỏng khi ngủ dậy rất nghiêm trọng. “Lát nữa trợ lý Trần sẽ đưa con đến trường Trung học số 1.” Ninh Tình đặt đũa trong tay xuống, ngẩng đầu lên nói: “Mẹ đã đặt lịch hẹn với chuyên gia để xem bệnh cho bà ngoại con rồi.” Khi Tần Ngữ bắt đầu nhập học, Ninh Tình đã đích thân đưa cô nàng đến trường học, bây giờ bà ta không thể để mất đứa con này được. Ninh Tình nghiến răng nghiến lợi, sau này còn phải đối phó với những họ hàng thích hóng chuyện của nhà họ Lâm nữa. Bà ta chỉ hận Tần Nhiễm không biết tranh giành, cho nên cũng không nhiều lời, chỉ cần cô được một phần như Tần Ngữ thôi thì bà ta cũng thỏa mãn rồi. Lâm Kỳ từ phòng khách đi tới, một tay cầm tờ báo, một tay cầm điện thoại. Ninh Tình hỏi ông ấy đã xảy ra chuyện gì. Lâm Kỳ lộ ra vẻ lúng túng nói: “Là chuyện của Nhiễm Nhiễm.” Ông ấy nhìn Tần Nhiễm với vẻ mặt áy náy: “Chú xin lỗi, chủ nhiệm Đinh vừa mới trả lời rằng con có thể sẽ không thể thi vào trường Trung học số 1.” Ninh Tình nắm chặt bàn tay, lời nói của Lâm Kỳ làm bà ta có chút lúng túng. Tần Ngữ uống sữa xong, nhận lấy chiếc túi mà dì Trương đưa cho, lúc đứng dậy nghiêng đầu hỏi Lâm Kỳ: “Bố ơi, trường Trung học số 1 rất dễ vào, tại sao chị gái lại không vào được?” Cô nàng hơi nghiêng đầu, nhìn qua rất ngoan ngoãn và xinh đẹp, hỏi bằng giọng điệu khó hiểu. Ngón tay Ninh Tình run lên, người giúp việc xung quanh đều nhìn bà ta bằng ánh mắt kỳ quái giống như bị người khác lột s@ch quần áo, xấu hổ đến tận cùng. “Con đi học trước đi, sắp muộn rồi.” Lâm Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt có chút bất đắc dĩ nhìn Tần Ngữ. Ông ấy quay đầu nhìn Tần Nhiễm đang bắt tréo hai chân cắn bánh rán, nói: “Chuyện này là chú không đúng, giáo viên của trường Trung học Văn Đức cũng không tệ hơn so với giáo viên trường Trung học số 1 bao nhiêu, đúng không Ngữ Nhi?” Tần Ngữ không nhịn được cười, sau đó gật đầu, lấy túi chuẩn bị đi ra ngoài. Tần Nhiễm tức giận muốn đứng dậy, nhưng tốt hơn là cô không nên mất bình tĩnh. Cô cúi đầu, miệng cắn cái bánh rán, đôi mi dài che giấu đi đôi mắt xinh đẹp. “Vậy thì, cháu không làm phiền chú nữa.” Tay kia của cô chọc chọc cháo ở trong bát, cô lười biếng ngước mắt lên, rõ ràng lộ ra vẻ mặt đang kiềm chế, nhưng lại mang theo một tia kiêu ngạo khó hiểu, thờ ơ mở miệng nói: “Cháu có nhận được một thư giới thiệu từ Hiệu trưởng của trường Trung học số 1.”