Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Dị Năng, Xuyên Không, Đam Mỹ, Hài Hước |
Số chương | 177 |
Lượt đọc | 422 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Thể loại: Thám hiểm, tầm bảo, quần ẩu, hài, 1x1, HE
Editor: Bạch Quỷ Si Dương
Hoan nghênh đến cửa hàng thú cưng đặc biệt số 138.
Nghiêm túc, đứng đắn, uy tín cao chính là tác phong của bổn tiệm; không lừa gạt người già trẻ nhỏ; giá cả phải chăng;
Dị thú của bổn tiệm cao thấp mập ốm hung tàn manh ngốc gì đó đềucó, vô luận khách hàng muốn dạng thú gì, chỉ cần ngài tưởng tượng được, bổn tiệm đều có thể cung cấp ngay cho ngài.
Bởi vì đặc sắc của bổn tiệm chính là manh vô địch, vô luận là dị thú gì lớn nhỏ ra sao đều biết làm nũng bán manh. Lúc dị thú làm nũng bán manh với ngài, làm ơn căn cứ theo tâm tình của dị thú mà đối đãi, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Ngoài ra, mỗi thú cưng được bán ra, bổn tiệm sẽ tiến hành theodõi điều ra. Cấm tuyệt đối hành vi ngược đãi dị thú, đồng thời nghiêm cấm hành vi ép mua ép bán, một người mua nhiều. Người vi phạm thỉnh chuẩn bị tâm lý thật tốt và sớm giác ngộ.
Cuối cùng, cái con thần thú bên cạnh cửa là vật phẩm riêng tưkiêm bảo vật trấn giữ bổn tiệm, nói chung không thể bán.
Suy xét một chút, con thần thú này, phần lớn thời gian tâm tính đều ác liệt, người nào cố tình trêu chọc, quản chết chứ không quản chôn.
Cám ơn.
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng
Siêu Năng Hack Thuật
Sát Thủ Quy Ẩn
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.