Chương : 15
Bất tỉnh và giả bộ bất tỉnh tuy một cái bị động còn một cái là chủ động, nhưng tụi nó có chung một điểm, đó chính là có thể tạm thời tránh thoát rất nhiều việc khó xử. Tỷ như bị bắt gian tại giường, tỷ như ý đồ phản công bị bại lộ, lại tỷ như lúc mình bị thương cả tình nhân lẫn ông xã đều xuất hiện cùng một lúc, nếu mở miệng giải thích, đi đời nhà ma là cái chắc, bất tỉnh hay giả bộ bất tỉnh mới là phương pháp tốt nhất.
Kim Dư phải đối mặt với một tên boss hung tàn đánh không được lại còn bị trào phúng, cái cơ thể trung thành của y rốt cục ở thời điểm mấu chốt đình chỉ hoạt động, khiến y té xỉu, cực kỳ đẹp.
Nhưng mà.
Ngất và chết không giống nhau. Ngất chắc chắn sẽ bị hạn chế thời gian. Cho dù cậu có bị trọng thương thì cùng lắm chỉ bất tỉnh ba ngày, người có đời sống thực vật thì lại là chuyện khác. Vì thế, cho dù có ngất xỉu xong thì cũng phải tỉnh lại giải thích vì sao lại bị bắt gian, vì sao lại đòi phản công, vì sao chân đạp hai thuyền.
Cho nên, đợi đến lúc Kim Dư tỉnh lại, vừa mới mở mắt ra liền phải đối diện với đôi mắt màu vàng tràn ngập ý tứ khinh bỉ. Khi Kim Dư thống khổ ý thức được chân lý: là phúc không phải họa, là họa khó tránh khỏi, thì chủ nhân đôi mắt kia lại nói:
"Tôi vốn định, nếu cậu lại ngất lần nữa, liền đạp tới lúc cậu tỉnh thì thôi."
"....." Có thể đừng mới vừa mở miệng liền để cho con người ta thống khổ như vậy không?!
"Nhưng mà cậu tỉnh lại cũng rất đúng lúc."
"...." Có thể không đúng lúc sao? Chắc chắc cơ thể của tôi vì không muốn anh đạp chết, nên mới có thể đúng lúc khiến tôi tỉnh lại đó.
"Sao cậu không nói tiếng nào?" Hắc kỳ lân thấy Kim Dư không ngừng biến sắc, trong giọng nói có hơi man mác tức giận.
"Ặc, ngài muốn tôi nói cái gì?" Cái mạng ông hiện tại đang ở trong tay anh, ách lộn, dưới chân mới đúng. Mạng sắp teo rồi, còn muốn nói cái gì nữa.
Hắc kỳ lân nghe xong, đôi mắt kim sắc vẫn không có lấy nửa điểm gợn sóng, chỉ là độ ấm bên trong kho hàng nhỏ này hình như bị giảm xuống một ít, khiến Kim Dư nhịn không được khẽ run rẩy.
Đạp, đạp, đạp.
Tiếng chân đạp trên đất hơi giòn nhưng lại dễ nghe. Kim Dư nhịn không được nhìn chân Kỳ Lân, giật mình phát hiện chủ nhân cái chân kia, đã bước tới trước mặt y, chậm rãi giơ cái chân đen lên, trực tiếp đạp lên ngực y.
"Ặc....." Đột ngột bùng nổ sao? Có thể nói rõ ràng trước rồi mới giết được không?
Kim Dư bị cái chân kia đặt ngay trước ngực, khóe môi không ngừng co rút không ngừng oán thầm, hắc kỳ lân chợt nói, ngữ khí cực kỳ bất mãn:
"Cậu sao lại yếu tới mức này?"
"...." Đủ rồi nha ông anh. Anh còn nói ông đây yếu nữa, ông liền không nhịn nữa đâu a!
"Hỗn độn nguyên khí trong cơ thể cậu quá ít, hoàn toàn không đủ dùng." Thanh âm hắc kỳ lân mang theo vài phần nôn nóng, cuối cùng còn ra vẻ bất đắc dĩ: "Thật sự là quá yếu."
"......Đù con bà mẹ nó!!!" Lại thêm một lần nữa, Kim Dư từ nãy giờ vẫn kiềm chế cảm xúc rốt cục bùng nổ.
"Yếu yếu yếu yếu yếu em gái mày á!! Mày cho mày là thần thú thì tao không dám rống mày a!! Mày tưởng ai cũng là đám Hồ Lô Biến hết hả!! Mịe, vừa sinh ra thì phun lửa phun nước đủ loại nghịch thiên sao?! Mày chán ghét tao yếu, tao cũng đâu có cầu mày cho tao ôm đùi đâu nha, cứ việc đi tìm đứa khác đi a đi a!! Tao còn muốn sống với đám dị thú nhà tao thêm vài cái thập niên nữa!! Mày có đồ tai tinh từ trên trời giáng xuống mà!!"
Dùng hơi tàn rống liên tục mấy câu, toàn bộ bất mãn trong lòng Kim Dư rốt cục cũng phát tiết hết.
Chẳng qua, Kim Dư phát tiết một hơi xong, chợt cảm thấy, không khí chung quanh nháy mắt đã chạm tới mức đóng băng, này không phải trọng điểm, trọng điểm chính là, mẹ nó a đừng có mang theo sát khí được không!!
Kim Dư cúi thấp đầu, hoàn toàn không dám nhìn đôi mắt kim sắc khá là quyến rũ kia, hơn nữa, hiện tại Kim Dư còn hận không thể bắt bản thân xỉu thêm chút nữa. Nhưng mà có lẽ vì quá căng thẳng, cảm ứng cơ năng trong cơ thể hoàn toàn bị tê liệt, nên y muốn ngất cũng ngất không nổi.
Vì thế, Kim Dư cẩn thận suy nghĩ, có nên giả bộ bất tỉnh hay không ta.
Nhưng mà......
"Nếu cậu lại bất tỉnh, tôi liền trực tiếp cho cậu khỏi tỉnh."
"....." Kim Dư rơi lệ trầm mặc. "Tôi cái kia, không phải cố ý."
"Nghe ngữ khí của cậu hình như đã nghẹn rất lâu. Oán khí thật lớn." Vẫn là giọng nói lạnh muốn rớt răng, nhưng Kim Dư nghe vào thì lại cảm thấy vừa nóng vừa lạnh.
"Tôi cái kia....Kỳ thật chính là..... Đột nhiên anh lại nhìn trúng tôi, cho nên mới tỏ vẻ kinh ngạc cho thích hợp với tình huống chút đó mà."
"Tôi là tai tinh ông trời giáng xuống?"
"Là phúc tinh ông trời giáng xuống cứu nạn thiên tai." Kim Dư bình tĩnh giải thích. "Kinh ngạc quá cho nên lược chữ, tỏ vẻ kinh ngạc nhiều hơn đó mà."
"Tôi?"
"Ngài là đại gia. Tôi dĩ nhiên phải nghe theo đại gia." Kim Dư vẫn cúi thấp đầu, giống như có mười tử kim tệ vô tình rơi xuống đất. Chỉ là, nếu bây giờ y ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy bên trong đôi mắt kim sắc vốn không có lấy một tia cảm xúc, nháy mắt lại hiện lên ý cười rất rõ ràng.
"Vậy, ôm đùi, tìm người khác?"
Kim Dư nháy mắt lệ rơi ròng ròng, cắn răng ôm lấy cái đùi đen thùi của kỳ lân, rống lên:
"Tôi ôm đùi ngài. Ngàn vạn lần ngài đừng có đi tìm người khác a! Ai cũng không có tốt bằng tôi đâu, thiệt đó!!"
"Cho nên tôi không phải là tai tinh ông trời giáng xuống ép buộc cậu?" Trong mắt hắc kỳ lân, ý cười càng lúc càng phát ra rõ ràng.
"Đúng vậy đúng vậy đúng vậy! Là tiểu gia tôi thấy phúc tinh giúp nạn thiên tai sống chết ôm đùi anh không cho anh đi a!!" Thốt xong câu nói cực kỳ thành khẩn, nước mắt trong lòng Kim Dư đã muốn chảy thành sông rồi. Cái cuộc đời của y xui xẻo tới mức nào mới có thể gặp tên tai tinh này hả. Chẳng những khó giữ được cái mạng nhỏ, lại còn không được nói thật nữa!!! Ông muốn có rồng diệt chết tên kỳ lân này a!!
"Nếu không ôm đùi anh, tôi còn có thể ôm đùi ai đây? Rồng sao?!"
Hắc kỳ lân nhìn thấy vẻ mặt khổ bức thiếu chút nữa đã yên lặng rơi lệ kia, mắt đen lại:
"Cho dù có là huyết mạch chân long tới trái đất, hắn cũng không đấu lại tôi."
Nháy mắt, Kim Dư cứng đờ người. Mụ bà nó, vì sao lại xuất hiện tên hắc kỳ lân hung tàn này a? Y muốn một con bạch kỳ lân ôn nhu cơ mà!
"Cho nên, cậu vẫn nên ôm đùi tôi thì tốt hơn. Nếu cậu đã trở thành người của tôi, mà tôi lại phát hiện cậu trèo tường[11]...." Khí thế quanh thân hắc kỳ lân chợt tăng vọt, đôi mắt kim sắc hiện ra hung quang: "Tôi sẽ từng ngụm từng ngụm cắn xé, nuốt cậu vào bụng."
!!!!
"Tôi cho dù có bị người ta trói lại, cũng sẽ cắn đứt dây buộc quắn đít như điên chạy tới bên anh!" Kim Dư lông tóc toàn thân dựng đứng kêu một tiếng: "Vũ trụ đã không thể ngăn cản nổi quyết tâm ôm đùi anh của tôi rồi!"
Lời nói của Kim Dư hiển nhiên đã làm cho hắc kỳ lân rất là vừa lòng. Lúc Kim Dư còn chưa có bình tĩnh lại, cũng chưa hiểu rõ 'người của tôi' và 'trèo tường' có nghĩa gì, hắc kỳ lân lại nhẹ nhàng đặt chân trước của mình lên người Kim Dư.
"Tuy hỗn độn nguyên khí quá ít, bất quá, tạm thời lấy ra một ít, hẳn là vẫn được đi."
"A?"
"Có lẽ sẽ đau một chút, cố chịu chút là được rồi."
"A a?!"
"Tôi rất nhanh sẽ quay lại."
"Ngao ngao ngao ngao a!!" Em gái anh, cái này gọi là đau chút đó hả?! Xương cốt cả người giống như bị rút hết ra, so với giết người còn thống khổ hơn a! Em gái anh, chút đau thôi hả?!
Trước khi Kim Dư bắt đầu hôn mê đợt thứ hai, y quyết tâm kiếp sau đừng bao giờ để y gặp lại cái tên mãnh thú như vậy nữa.
Hấp thu hỗn độn nguyên khí của Kim Dư xong, hắc kỳ lân hạ chân xuống, nhìn thấy Kim Dư té xỉu trên đất, trong mắt hiện lên vài phần khó hiểu cùng vài phần ảo não..... Hắn đâu có dùng sức, sao tên này lại có thể đau thành cái dạng này? Thật sự là, quá yếu.
...................
Lúc Kim Dư tỉnh lại, sắc trời đã sáng tỏ.
Chẳng qua, sắc trời trong xanh cũng không khiến tâm tình Kim Dư tốt hơn là bao. Toàn thân đều không đề nổi một chút khí lực, tim thì không ngừng co rút đau đớn, đầu choáng váng mơ mơ hồ hồ, thật sự khiến y muốn bất tỉnh thêm một lần nữa.
Miễn cưỡng mở mắt kiểm tra tình huống của đám dị thú một chút, Kim Dư mới phát hiện ra một hiện tượng thực quỷ dị ---------------
Vì sao nguyên cả đám dị thú lúc nào cũng vui vẻ, thích làm nũng đòi vuốt lông đều cách xa y tới vậy? Lại ngồi xếp theo hình vuông thật lớn nữa chứ?
Thấy bộ dáng cực độ ủy khuất cắn đuôi lui thân mình không dám vượt quá giới hạn của Bánh Bao, Kim Dư co rút khóe miệng, làm một tên dị thú cấp A, mày có thể làm ra việc mất mặt hơn chút nữa được không? Hơn nữa, có phải là mãnh thú xuất hiện đâu, tụi mày run cái qué......
............................
Mãnh thú xuất hiện?!
Mạnh xoay đầu ra đằng sau, đồng tử Kim Dư nháy mắt phóng đại.
Khác với con hắc kỳ lân lúc nãy y thấy, hiện tại ở trên đống hàng hóa, là một nam tử toàn thân mặc hắc y ngồi như đế vương. Nếu không để ý đến dáng người và diện mạo hoàn mỹ đến mức quá đáng của tên này, thứ đầu tiên hấp dẫn Kim Dư, chính là đôi mắt vàng chói đến cực điểm kia.
"..........."
"Cậu tỉnh rồi?"
"Ặc."
"Tỉnh rồi thì ăn cái này đi. Thân thể của cậu quá yếu."
Vì thế, Kim Dư nhìn thấy Đại Bạch cấp A+ thành thật ngậm thứ gì đó giống như là mật rắn ở trong tay nam nhân đem tới trước mặt y, trong lòng giống như có mấy chục vạn con thảo nê mã chạy như điên.
Ngữ khí khí thế hung tàn quen thuộc khiến cả đám dị thú đều phải ngoan ngoãn nghe lời, quả nhiên chính là cái boss mãnh thú chết tiệt kia a! Nhưng mà vì cái gì! Vừa mới mở mắt ra, thú lại biến thành người rồi?!
Kim Dư phải đối mặt với một tên boss hung tàn đánh không được lại còn bị trào phúng, cái cơ thể trung thành của y rốt cục ở thời điểm mấu chốt đình chỉ hoạt động, khiến y té xỉu, cực kỳ đẹp.
Nhưng mà.
Ngất và chết không giống nhau. Ngất chắc chắn sẽ bị hạn chế thời gian. Cho dù cậu có bị trọng thương thì cùng lắm chỉ bất tỉnh ba ngày, người có đời sống thực vật thì lại là chuyện khác. Vì thế, cho dù có ngất xỉu xong thì cũng phải tỉnh lại giải thích vì sao lại bị bắt gian, vì sao lại đòi phản công, vì sao chân đạp hai thuyền.
Cho nên, đợi đến lúc Kim Dư tỉnh lại, vừa mới mở mắt ra liền phải đối diện với đôi mắt màu vàng tràn ngập ý tứ khinh bỉ. Khi Kim Dư thống khổ ý thức được chân lý: là phúc không phải họa, là họa khó tránh khỏi, thì chủ nhân đôi mắt kia lại nói:
"Tôi vốn định, nếu cậu lại ngất lần nữa, liền đạp tới lúc cậu tỉnh thì thôi."
"....." Có thể đừng mới vừa mở miệng liền để cho con người ta thống khổ như vậy không?!
"Nhưng mà cậu tỉnh lại cũng rất đúng lúc."
"...." Có thể không đúng lúc sao? Chắc chắc cơ thể của tôi vì không muốn anh đạp chết, nên mới có thể đúng lúc khiến tôi tỉnh lại đó.
"Sao cậu không nói tiếng nào?" Hắc kỳ lân thấy Kim Dư không ngừng biến sắc, trong giọng nói có hơi man mác tức giận.
"Ặc, ngài muốn tôi nói cái gì?" Cái mạng ông hiện tại đang ở trong tay anh, ách lộn, dưới chân mới đúng. Mạng sắp teo rồi, còn muốn nói cái gì nữa.
Hắc kỳ lân nghe xong, đôi mắt kim sắc vẫn không có lấy nửa điểm gợn sóng, chỉ là độ ấm bên trong kho hàng nhỏ này hình như bị giảm xuống một ít, khiến Kim Dư nhịn không được khẽ run rẩy.
Đạp, đạp, đạp.
Tiếng chân đạp trên đất hơi giòn nhưng lại dễ nghe. Kim Dư nhịn không được nhìn chân Kỳ Lân, giật mình phát hiện chủ nhân cái chân kia, đã bước tới trước mặt y, chậm rãi giơ cái chân đen lên, trực tiếp đạp lên ngực y.
"Ặc....." Đột ngột bùng nổ sao? Có thể nói rõ ràng trước rồi mới giết được không?
Kim Dư bị cái chân kia đặt ngay trước ngực, khóe môi không ngừng co rút không ngừng oán thầm, hắc kỳ lân chợt nói, ngữ khí cực kỳ bất mãn:
"Cậu sao lại yếu tới mức này?"
"...." Đủ rồi nha ông anh. Anh còn nói ông đây yếu nữa, ông liền không nhịn nữa đâu a!
"Hỗn độn nguyên khí trong cơ thể cậu quá ít, hoàn toàn không đủ dùng." Thanh âm hắc kỳ lân mang theo vài phần nôn nóng, cuối cùng còn ra vẻ bất đắc dĩ: "Thật sự là quá yếu."
"......Đù con bà mẹ nó!!!" Lại thêm một lần nữa, Kim Dư từ nãy giờ vẫn kiềm chế cảm xúc rốt cục bùng nổ.
"Yếu yếu yếu yếu yếu em gái mày á!! Mày cho mày là thần thú thì tao không dám rống mày a!! Mày tưởng ai cũng là đám Hồ Lô Biến hết hả!! Mịe, vừa sinh ra thì phun lửa phun nước đủ loại nghịch thiên sao?! Mày chán ghét tao yếu, tao cũng đâu có cầu mày cho tao ôm đùi đâu nha, cứ việc đi tìm đứa khác đi a đi a!! Tao còn muốn sống với đám dị thú nhà tao thêm vài cái thập niên nữa!! Mày có đồ tai tinh từ trên trời giáng xuống mà!!"
Dùng hơi tàn rống liên tục mấy câu, toàn bộ bất mãn trong lòng Kim Dư rốt cục cũng phát tiết hết.
Chẳng qua, Kim Dư phát tiết một hơi xong, chợt cảm thấy, không khí chung quanh nháy mắt đã chạm tới mức đóng băng, này không phải trọng điểm, trọng điểm chính là, mẹ nó a đừng có mang theo sát khí được không!!
Kim Dư cúi thấp đầu, hoàn toàn không dám nhìn đôi mắt kim sắc khá là quyến rũ kia, hơn nữa, hiện tại Kim Dư còn hận không thể bắt bản thân xỉu thêm chút nữa. Nhưng mà có lẽ vì quá căng thẳng, cảm ứng cơ năng trong cơ thể hoàn toàn bị tê liệt, nên y muốn ngất cũng ngất không nổi.
Vì thế, Kim Dư cẩn thận suy nghĩ, có nên giả bộ bất tỉnh hay không ta.
Nhưng mà......
"Nếu cậu lại bất tỉnh, tôi liền trực tiếp cho cậu khỏi tỉnh."
"....." Kim Dư rơi lệ trầm mặc. "Tôi cái kia, không phải cố ý."
"Nghe ngữ khí của cậu hình như đã nghẹn rất lâu. Oán khí thật lớn." Vẫn là giọng nói lạnh muốn rớt răng, nhưng Kim Dư nghe vào thì lại cảm thấy vừa nóng vừa lạnh.
"Tôi cái kia....Kỳ thật chính là..... Đột nhiên anh lại nhìn trúng tôi, cho nên mới tỏ vẻ kinh ngạc cho thích hợp với tình huống chút đó mà."
"Tôi là tai tinh ông trời giáng xuống?"
"Là phúc tinh ông trời giáng xuống cứu nạn thiên tai." Kim Dư bình tĩnh giải thích. "Kinh ngạc quá cho nên lược chữ, tỏ vẻ kinh ngạc nhiều hơn đó mà."
"Tôi?"
"Ngài là đại gia. Tôi dĩ nhiên phải nghe theo đại gia." Kim Dư vẫn cúi thấp đầu, giống như có mười tử kim tệ vô tình rơi xuống đất. Chỉ là, nếu bây giờ y ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy bên trong đôi mắt kim sắc vốn không có lấy một tia cảm xúc, nháy mắt lại hiện lên ý cười rất rõ ràng.
"Vậy, ôm đùi, tìm người khác?"
Kim Dư nháy mắt lệ rơi ròng ròng, cắn răng ôm lấy cái đùi đen thùi của kỳ lân, rống lên:
"Tôi ôm đùi ngài. Ngàn vạn lần ngài đừng có đi tìm người khác a! Ai cũng không có tốt bằng tôi đâu, thiệt đó!!"
"Cho nên tôi không phải là tai tinh ông trời giáng xuống ép buộc cậu?" Trong mắt hắc kỳ lân, ý cười càng lúc càng phát ra rõ ràng.
"Đúng vậy đúng vậy đúng vậy! Là tiểu gia tôi thấy phúc tinh giúp nạn thiên tai sống chết ôm đùi anh không cho anh đi a!!" Thốt xong câu nói cực kỳ thành khẩn, nước mắt trong lòng Kim Dư đã muốn chảy thành sông rồi. Cái cuộc đời của y xui xẻo tới mức nào mới có thể gặp tên tai tinh này hả. Chẳng những khó giữ được cái mạng nhỏ, lại còn không được nói thật nữa!!! Ông muốn có rồng diệt chết tên kỳ lân này a!!
"Nếu không ôm đùi anh, tôi còn có thể ôm đùi ai đây? Rồng sao?!"
Hắc kỳ lân nhìn thấy vẻ mặt khổ bức thiếu chút nữa đã yên lặng rơi lệ kia, mắt đen lại:
"Cho dù có là huyết mạch chân long tới trái đất, hắn cũng không đấu lại tôi."
Nháy mắt, Kim Dư cứng đờ người. Mụ bà nó, vì sao lại xuất hiện tên hắc kỳ lân hung tàn này a? Y muốn một con bạch kỳ lân ôn nhu cơ mà!
"Cho nên, cậu vẫn nên ôm đùi tôi thì tốt hơn. Nếu cậu đã trở thành người của tôi, mà tôi lại phát hiện cậu trèo tường[11]...." Khí thế quanh thân hắc kỳ lân chợt tăng vọt, đôi mắt kim sắc hiện ra hung quang: "Tôi sẽ từng ngụm từng ngụm cắn xé, nuốt cậu vào bụng."
!!!!
"Tôi cho dù có bị người ta trói lại, cũng sẽ cắn đứt dây buộc quắn đít như điên chạy tới bên anh!" Kim Dư lông tóc toàn thân dựng đứng kêu một tiếng: "Vũ trụ đã không thể ngăn cản nổi quyết tâm ôm đùi anh của tôi rồi!"
Lời nói của Kim Dư hiển nhiên đã làm cho hắc kỳ lân rất là vừa lòng. Lúc Kim Dư còn chưa có bình tĩnh lại, cũng chưa hiểu rõ 'người của tôi' và 'trèo tường' có nghĩa gì, hắc kỳ lân lại nhẹ nhàng đặt chân trước của mình lên người Kim Dư.
"Tuy hỗn độn nguyên khí quá ít, bất quá, tạm thời lấy ra một ít, hẳn là vẫn được đi."
"A?"
"Có lẽ sẽ đau một chút, cố chịu chút là được rồi."
"A a?!"
"Tôi rất nhanh sẽ quay lại."
"Ngao ngao ngao ngao a!!" Em gái anh, cái này gọi là đau chút đó hả?! Xương cốt cả người giống như bị rút hết ra, so với giết người còn thống khổ hơn a! Em gái anh, chút đau thôi hả?!
Trước khi Kim Dư bắt đầu hôn mê đợt thứ hai, y quyết tâm kiếp sau đừng bao giờ để y gặp lại cái tên mãnh thú như vậy nữa.
Hấp thu hỗn độn nguyên khí của Kim Dư xong, hắc kỳ lân hạ chân xuống, nhìn thấy Kim Dư té xỉu trên đất, trong mắt hiện lên vài phần khó hiểu cùng vài phần ảo não..... Hắn đâu có dùng sức, sao tên này lại có thể đau thành cái dạng này? Thật sự là, quá yếu.
...................
Lúc Kim Dư tỉnh lại, sắc trời đã sáng tỏ.
Chẳng qua, sắc trời trong xanh cũng không khiến tâm tình Kim Dư tốt hơn là bao. Toàn thân đều không đề nổi một chút khí lực, tim thì không ngừng co rút đau đớn, đầu choáng váng mơ mơ hồ hồ, thật sự khiến y muốn bất tỉnh thêm một lần nữa.
Miễn cưỡng mở mắt kiểm tra tình huống của đám dị thú một chút, Kim Dư mới phát hiện ra một hiện tượng thực quỷ dị ---------------
Vì sao nguyên cả đám dị thú lúc nào cũng vui vẻ, thích làm nũng đòi vuốt lông đều cách xa y tới vậy? Lại ngồi xếp theo hình vuông thật lớn nữa chứ?
Thấy bộ dáng cực độ ủy khuất cắn đuôi lui thân mình không dám vượt quá giới hạn của Bánh Bao, Kim Dư co rút khóe miệng, làm một tên dị thú cấp A, mày có thể làm ra việc mất mặt hơn chút nữa được không? Hơn nữa, có phải là mãnh thú xuất hiện đâu, tụi mày run cái qué......
............................
Mãnh thú xuất hiện?!
Mạnh xoay đầu ra đằng sau, đồng tử Kim Dư nháy mắt phóng đại.
Khác với con hắc kỳ lân lúc nãy y thấy, hiện tại ở trên đống hàng hóa, là một nam tử toàn thân mặc hắc y ngồi như đế vương. Nếu không để ý đến dáng người và diện mạo hoàn mỹ đến mức quá đáng của tên này, thứ đầu tiên hấp dẫn Kim Dư, chính là đôi mắt vàng chói đến cực điểm kia.
"..........."
"Cậu tỉnh rồi?"
"Ặc."
"Tỉnh rồi thì ăn cái này đi. Thân thể của cậu quá yếu."
Vì thế, Kim Dư nhìn thấy Đại Bạch cấp A+ thành thật ngậm thứ gì đó giống như là mật rắn ở trong tay nam nhân đem tới trước mặt y, trong lòng giống như có mấy chục vạn con thảo nê mã chạy như điên.
Ngữ khí khí thế hung tàn quen thuộc khiến cả đám dị thú đều phải ngoan ngoãn nghe lời, quả nhiên chính là cái boss mãnh thú chết tiệt kia a! Nhưng mà vì cái gì! Vừa mới mở mắt ra, thú lại biến thành người rồi?!