Chương 11: Chuẩn Bị Ổn Thỏa, Chỉ Chờ Khách Ghé Thăm 2
Harold: "Không có khách tới hả?"Lộ Dao lắc đầu: "Khách sạn nằm ở nơi hơi hẻo lánh chút. Hôm nay có thể trước khi đóng cửa sẽ có một vị khách tới. Coi như mấy ngày nay không uổng công làm việc."Harold xoay người đi ra ngoài cửa: "Tôi đi ra ngoài xem một chút."Lộ Dao vốn định chờ bọn họ nghỉ ngơi đầy sức tới đây trông coi khách sạn rồi cô đi ra ngoài thám thính một vòng.Harold có thể bay nên việc thám thính sẽ có hiệu quả hơn cô đi bộ nhiều. Thành ra cô không ngăn cản.Nửa tiếng đồng hồ sau, Harold hạ cánh xuống cửa khách sạn, run người rũ hết tuyết đọng trên người, vẻ mặt không tốt lắm.Hắn bay một vòng nhưng xung quanh khách sạn đúng là toàn núi hoang, lại còn cây gai bao quanh nữa, không tìm được chút tung tích nào của tộc người tí hon.Bất Độc đứng dưới mái hiên ngửa đầu nhìn lên: "Trăng lên rồi kìa."Trời sắp tối rồi.Lộ Dao đi ra ngoài nhìn một cái rồi lại xoay người đi vào.Không lâu sau đó, một mùi thơm bay ra khỏi khách sạn. Harold và Bất Độc cùng hít vào một hơi sâu.Hai người cứ mải lo lắng cho sự phát triển của khách sạn nên từ khi ngủ dậy đến giờ chưa ăn gì.Bây giờ bị mùi thơm này kích thích con sâu thèm ăn, cả hai không khỏi thầm nuốt nước miếng.Lộ Dao bưng một tách trà nhỏ đi ra, tiện tay đặt lên gạch xanh dưới mái hiên: "Mì đã chín rồi, vào ăn trước cái đã rồi tính tiếp."Hai người liếc nhìn tách trà nhỏ trên mặt đất một cái, không hỏi nhiều mà nhấc chân đi thẳng vào trong.Khách sạn có hai bức tường có cửa sổ, đều là khu phòng ở được xây dựng dành riêng cho tộc người tí hon, được ngăn cách bởi một hành lang bình thường, ở giữa là một chiếc bàn bếp kiêm bồn rửa mới được xây dựng, phía dưới bàn bếp trống không, có thể sử dụng làm nơi đựng nguyên liệu nấu ăn và các loại đồ đạc, mặt bàn thì tạm thời được sử dụng như bàn bếp.Bức tường đối diện với chiếc bàn bếp được ngăn ra sửa lại thành bếp lò và tủ bát. Không gian còn lại vừa đủ để đặt một chiếc tủ đông lạnh bảo quản nguyên liệu nấu ăn tươi sống.Sáng nay Lộ Dao đã nấu canh ở đây. Vừa rồi cô lại vào đây nấu mì sợi.Ba người ngồi xuống quanh bàn, ngoài mỗi người một bát mì ra thì còn có hai đĩa thức ăn và một bát canh nóng nữa.Ăn xong một bát mì nóng hổi là phiền não gì cũng biến mất hết.Nhưng mà...[Nhắc nhở: Chỉ còn mười phút nữa là nhiệm vụ thứ hai kết thúc. Mong bà chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ!]Lộ Dao: "Nếu không hoàn thành thì phải chịu trừng phạt gì?"Nếu là hệ thống hiện thực hóa giấc mơ thì lúc này nó đã bắt đầu líu ra líu ríu mỉa mai cô rồi.Nhưng người máy thay mặt thì chẳng có phản ứng gì cả.Lộ Dao cảm thấy vô vị lắc lắc đầu, lại cảm thấy hơi nhớ Thống Thống.Cô cúi đầu ăn nốt miếng mì cuối cùng trong bát rồi đặt bát đũa xuống lau miệng. Xong xuôi mới xoay người đi ra ngoài.Mồi câu đã thả xuống, có thể câu được cá hay không thì còn phải xem vận may của cô nữa.---Lộ Dao kéo cửa ra.Vận may của cô đúng là cũng không tệ lắm.Lúc này, một người tí hon Nitraan xa lạ đang nằm bò ra bên mép tách trà đựng nửa phần canh thơm nồng nàn, vùi đầu húp ừng ực.Lộ Dao không lên tiếng mà chỉ chậm rãi ngồi xuống.Người tí hon Nitraan này có một mái tóc dài màu đen rất xinh đẹp, phần đuôi tóc hơi hơi đỏ, trên người khoác một lớp da lông cực dày, hết lớp này đến lớp khác. Trông người này có vẻ cao hơn Munch một chút, cực kỳ có khả năng là tới từ một bộ lạc khác."Ui..." Một âm thanh yếu ớt vang lên. Lộ Dao cúi đầu nhìn lại, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên.Có một con heo nhỏ màu đỏ còn nhỏ hơn cả bàn tay của Lộ Dao đang núp sau tách trà.Động vật trên đại lục Nitraan cũng là phiên bản mini à?Trên người con heo nhỏ này được bao phủ bởi mấy sợi dây thừng dày làm bằng dây leo, hai bên cái bụng mập tròn vo có treo bọc hành lý, đôi mắt bé tí như hạt đậu đang hoảng sợ nhìn Lộ Dao, lộ ra vẻ ngây thơ ngu ngốc.Cuối cùng thì người tí hon Nitraan đang húp canh cũng phát hiện ra có gì đó không đúng. Người này nâng người lên, trên miệng còn in một vòng dầu mỡ. Đến khi thấy rõ bóng dáng Lộ Dao, người tí hon Nitraan kia đột nhiên té ngồi xuống đất, sợ hãi kêu lên một tiếng: "A..."