Chương 42: "Cô! Là! Thần! Của! Tôi!" 3
Lộ Dao không nhịn được mà móc điện thoại ra chụp ảnh lại. Tiếc rằng những tấm ảnh này cũng chỉ có thể tồn tại trong album ảnh của cô mà thôi, không chia sẻ ra ngoài được.Sau khi đóng vách tường phòng bếp lại, Lộ Dao xoay người lấy máy giặt quần áo mini từ dưới bàn bếp ra, khắc thêm một lớp ma pháp trận cường hoá vào phần đáy và bên trong, lại tốn thêm chút thời gian cải tiến dây điện để biến máy giặt kiểu cắm điện thành loại chạy bằng pin.Pin năng lượng tinh hạch đã được các nhân viên nghiên cứu trong cửa hàng Blind Box phát triển đến mức tận cùng, năng lượng cao mà tiêu hao thấp, còn đủ các kích cỡ, sau khi bổ sung năng lượng có thể sử dụng nhiều lần.Sau này máy giặt quần áo cũng sẽ được lắp pin năng lượng tinh hạch, không cần phải thay pin thường xuyên nữa, cũng không cần mấy sợi dây điện lằng nhằng, quan trọng là nó nhỏ gọn tiện lợi.Sửa sang xong phòng bếp nhỏ và phòng giặt ủi, ánh mắt của Lộ Dao lại để ý đến chỗ sân thượng tầng trên cùng. Đợi cô sửa sang lại chỗ này xong nữa là khu phòng dành cho khách số một hoàn tất rồi.---Đại lục Nitraan, bộ lạc Heo Đỏ.Trong nhà tộc trưởng, một nhóm người tí hon đang ngồi quanh tộc trưởng, sốt ruột đến nỗi như đang ngồi trong chảo dầu vậy."Thằng nhóc Munch kia chẳng làm người ta bớt lo chút nào!""Ngày tuyết rơi lớn như vậy mà không chịu ở yên trong nhà đi còn một hai muốn chạy ra ngoài tìm người khổng lồ gì gì đó.""E rằng hai đứa có quan hệ tốt với cậu ta là Dada và Chàng Vũ cũng chạy theo rồi. Ba cái đứa này thật khiến người ta tức chết mất!"Ba thằng nhóc kia đã mất tích mấy ngày rồi. Những chỗ có thể đi tới được thì đội đi săn đều đã đi tìm hết rồi.Việc sinh sản của tộc người tí hon rất khó khăn. Thật ra thì những người tí hon mới trưởng thành như Munch và Chàng Vũ rất được mong đợi.Mặc dù tính cách của Dada có hơi khác với người tí hon bộ lạc Heo Đỏ, không hợp đi săn lắm nhưng cậu ta lại là người tí hon trẻ tuổi học được cách chế da thú. Thành ra người trong tộc cũng kỳ vọng rất nhiều vào cậu ta.Tộc người tí hon đủ sáu mươi sáu tuổi mới được tính là người trưởng thành. Đến một trăm tuổi là bọn họ sẽ tiến vào thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời.Đối với người trong bộ lạc mà nói thì một mùa Mộ Nguyệt mà mất đi ba người tí hon trẻ tuổi mới trưởng thành còn chưa tiến vào thời kỳ đỉnh cao chắc chắn là một đả kích lớn.Đội trưởng đội đi săn lên tiếng: "Lần trước Munch quay về cứ luôn miệng nói mình đã gặp được người khổng lồ ở khe cây có gai, còn nhận được rất nhiều thức ăn nữa. Hay là chúng ta tới khe cây có gai một chuyến nhỉ?"Có người phản bác: "Sắp đến kỳ đóng băng rồi, e rằng chúng ta còn chưa kịp chạy đến khe cây có gai đã phải bỏ mạng rồi."Kỳ đóng băng là giai đoạn giá rét nhất trong mùa Mộ Nguyệt. Ngoài kia sẽ bị bão tuyết tàn phá, không thể nào đi đường được."Không đi tìm thì phải làm sao bây giờ? Chàng Vũ và Dada còn chưa kết kén bao giờ, ở bên ngoài e là sẽ khó mà qua được kỳ đóng băng lần này."Hai bên tranh luận không ngừng nghỉ. Một trưởng lão giơ tay ngăn lại rồi quay đầu nhìn về phía tộc trưởng.Tộc trưởng là một người tí hon già có bộ râu hoa râm, mặc bộ đồ da thú rách rưới, chống một cây gậy gỗ. Ông ấy híp mắt khom người ho khan mấy tiếng rồi cố gắng thẳng người lên: "Đám nhỏ... chưa hiểu chuyện nhưng mà... không thể bỏ mặc chúng được. Kỳ đóng băng sắp tới rồi... Đội đi săn không nên... đi xa. Không bằng để tôi đi... một chuyến, đảm bảo... sẽ đón được... ba đứa nhỏ về."Tộc trưởng nói một câu mà hổn hển mất ba hơi. Chờ đến khi ông ấy khó khăn nói được hết câu thì trong hang đã lặng đến nỗi chỉ nghe được mỗi tiếng gió.Đám người tí hon quay qua nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn không ai dám lên tiếng đáp lại.Tộc trưởng già run rẩy xoay người chuẩn bị thu dọn hành lý, còn cất giọng nói: "Giúp tôi dắt một con heo đỏ cường tráng ra đây."Cuối cùng trưởng lão cũng hoàn hồn, bắt đầu khuyên ngăn tộc trưởng.Tình hình dần trở nên mất khống chế. Trưởng lão khổ cực khuyên nhủ nhưng tộc trưởng không nghe.Sau khi thu dọn xong bọc vải nhỏ, tộc trưởng đẩy trưởng lão sang một bên muốn đi ra ngoài.