CHƯƠNG 13: CHUYỆN CŨ TÁI DIỄN
CHƯƠNG 13: CHUYỆN CŨ TÁI DIỄN
“Anh sao vậy?” Cảm thấy hơi thở của Tân Mạc Ngôn có phần nóng bỏng, Thiên Hân Vũ lo lắng.
Nhưng giọng cô đang mệt mỏi nên trở nên vô cùng yếu đuối và êm dịu, giờ phút này bên tai Tân Mạc Ngôn nghe thấy lại trở thành liều thuốc độc trí mạng.
“Đừng nói nữa…” Tân Mạc Ngôn cố gắng kìm nén cảm xúc khó chịu, khó khăn lắm mới ép mình không bước về phía Thiên Hân Vũ.
“Giúp tôi đi, đỡ tôi dậy…” Thiên Hân Vũ cố gắng ngẩng đầu, muốn ngồi thẳng dậy xem có chuyện gì xảy ra.
Máu lửa đã sôi trào tới đỉnh điểm, hai mắt Tân Mạc Ngôn đỏ rực, chỉ còn một tia ý chí cuối cùng để miễn cưỡng ổn định lại.
Dược tính của thuốc này, sao lại mạnh hơn cả sáu năm về trước? Thằng nhóc Tân Lam Nguyệt kia sẽ không… dùng sai liều đấy chứ?
Đáng chết thật!
“Tân Mạc Ngôn, mau giúp tôi…” Thiên Hân Vũ cảm thấy sự bất an trong lòng càng ngày càng lớn, cô cố gắng che giấu cảm giác như sắp sửa có chuyện gì đó xảy ra.
“Giúp tôi đi…” Tân Mạc Ngôn thì thào mấy từ đó, sáu năm trước anh cũng từng nói với người phụ nữ đó, bây giờ đổi ngược lại là cô chủ động, chẳng lẽ cô cũng đã từng bị bỏ thuốc sao?
Thiên Hân Vũ ngẩn ngơ, giọng nói khàn khàn của Tân Mạc Ngôn sao nghe vô cùng quen thuộc, cô còn chưa kịp nhớ điều gì thì đã thấy bàn tay lớn bao phủ lên cơ thể mình.
“Được, tôi giúp cô…”
Những tia ý chí cuối cùng đã bị xóa sạch, cơ thể nóng hổi gần như đang thiêu đốt anh, chỉ có thể chạm vào cơ thể vừa mát lạnh vừa kiều diễm này của Thiên Hân Vũ mới khiến anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Giọng nói như vậy hành động như vậy khiến Thiên Hân Vũ bùng nổ.
Cô không cần sự giúp đỡ như vậy, như vậy là nói một đằng hiểu một nẻo rồi!
Những ký ức tối tăm đang được cất giữ trong đầu bỗng nhiên bùng nổ hiện ra trước mắt, Thiên Hân Vũ cảm thấy như có hàng ngàn cây kim xuyên vào trái tim mình vậy…
Người đàn ông đã cướp đi sự trong trắng của cô sáu năm về trước là anh sao?
Thiên Hân Vũ hét lên căn bản không có cách nào đối diện với sự thật này, đến khi quần áo của mình bị lột sạch, cơ thể của anh chạm vào dần dần nóng lên cô mới òa khóc.
Cảm giác người phụ nữ trên giường như một tượng gỗ để mặc mình xoay vần, Tân Mạc Ngôn ý thức được cô đang bị bỏ thuốc, nhưng anh không còn cách nào dừng lại ham muốn mãnh liệt muốn đoạt lấy cơ thể cô.
“Xin lỗi, hay giúp anh...”
Giọng nói Tân Mạc Ngôn đã khàn đặc lại, anh Bố i rối hôn lên những giọt nước mắt của Thiên Hân Vũ, chặn lại đôi môi đang run nhè nhẹ của cô, đến khi hai chiếc lưỡi quấn quýt lấy nhau anh mới nặng nề hạ cơ thể xuống, hai cơ thể dính chặt lấy nhau, như là cặp trời sinh vậy.
“Ưm…” Yết hầu của Tân Mạc Ngôn khẽ phát ra hơi thở của sự thỏa mãn, trong đầu anh bị bao trùm bởi những ham muốn nguyên thủy nhất, thô lỗ cướp đoạt cơ thể của Thiên Hân Vũ.
Đến khi Thiên Hân Vũ tỉnh lại sau cơn mê, trời đã sáng, cơ thể cô giống như bị bánh xe nghiền nát vậy, vô cùng đau đớn.
“Em tỉnh rồi sao?” Tân Mạc Ngôn đang ngồi dưới đất, đôi mắt tràn đấy sự áy náy và tự trách.
Thiên Hân Vũ giờ mới phát hiện quần áo của mình đều đã mặc xong, nếu không phải dấu vết trên người còn quá rõ ràng, chắc chắn cô có thể tự dối gạt chính mình đêm qua chỉ là một giấc mơ điên cuồng mà thôi.
“Xin lỗi, anh…” Tân Mạc Ngôn nhanh chóng đứng dậy, như một chàng trai đã làm sai điều gì đó luống cuống chân tay.
Thiên Hân Vũ không nói gì, cô sửa sang lại quần áo trên người mình, sau đó lặng yên ngồi dậy, kéo chăn ra.
“Để anh…” Tân Mạc Ngôn đưa tay muốn đỡ lấy chăn trong tay Thiên Hân Vũ.
“Đừng đụng vào tôi!” Chỉ Bố n chữ đơn giản như vậy cũng đã đủ để hiểu sự thù hận của Thiên Hân Vũ sâu đậm tới mức nào.
Cô không biết phải dùng thái độ gì để đối diện với Tân Mạc Ngôn, càng không biết sau này phải giải thích như thế nào với Thư Nha, chả trách Thư Nha lại quấn quýt với anh như vậy, thì ra anh đúng là cha ruột của Thư Nha!
Thế nhưng như vậy thì đã sao, bản thân cô vĩnh viễn không thể tha thứ cho anh, Thư Nha của cô cũng không thể tha thứ cho người đàn ông này!
Của phòng bệnh đang được khóa trái bỗng nhiên được mở ra, y tá trực ban khinh ngạc nhìn hai người trong phòng, miệng há to không dám nói gì lại lập tức quay ra.
Thiên Hân Vũ không thèm nhìn Tân Mạc Ngôn trực tiếp đẩy cửa bước ra ngoài, vừa xuống lầu tới ngã rẽ đã đụng phải một người, Thiên Hân Vũ cúi đầu vừa định xin lỗi thì đã nhận được một cái bạt tai rất mạnh.
“Anh sao vậy?” Cảm thấy hơi thở của Tân Mạc Ngôn có phần nóng bỏng, Thiên Hân Vũ lo lắng.
Nhưng giọng cô đang mệt mỏi nên trở nên vô cùng yếu đuối và êm dịu, giờ phút này bên tai Tân Mạc Ngôn nghe thấy lại trở thành liều thuốc độc trí mạng.
“Đừng nói nữa…” Tân Mạc Ngôn cố gắng kìm nén cảm xúc khó chịu, khó khăn lắm mới ép mình không bước về phía Thiên Hân Vũ.
“Giúp tôi đi, đỡ tôi dậy…” Thiên Hân Vũ cố gắng ngẩng đầu, muốn ngồi thẳng dậy xem có chuyện gì xảy ra.
Máu lửa đã sôi trào tới đỉnh điểm, hai mắt Tân Mạc Ngôn đỏ rực, chỉ còn một tia ý chí cuối cùng để miễn cưỡng ổn định lại.
Dược tính của thuốc này, sao lại mạnh hơn cả sáu năm về trước? Thằng nhóc Tân Lam Nguyệt kia sẽ không… dùng sai liều đấy chứ?
Đáng chết thật!
“Tân Mạc Ngôn, mau giúp tôi…” Thiên Hân Vũ cảm thấy sự bất an trong lòng càng ngày càng lớn, cô cố gắng che giấu cảm giác như sắp sửa có chuyện gì đó xảy ra.
“Giúp tôi đi…” Tân Mạc Ngôn thì thào mấy từ đó, sáu năm trước anh cũng từng nói với người phụ nữ đó, bây giờ đổi ngược lại là cô chủ động, chẳng lẽ cô cũng đã từng bị bỏ thuốc sao?
Thiên Hân Vũ ngẩn ngơ, giọng nói khàn khàn của Tân Mạc Ngôn sao nghe vô cùng quen thuộc, cô còn chưa kịp nhớ điều gì thì đã thấy bàn tay lớn bao phủ lên cơ thể mình.
“Được, tôi giúp cô…”
Những tia ý chí cuối cùng đã bị xóa sạch, cơ thể nóng hổi gần như đang thiêu đốt anh, chỉ có thể chạm vào cơ thể vừa mát lạnh vừa kiều diễm này của Thiên Hân Vũ mới khiến anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Giọng nói như vậy hành động như vậy khiến Thiên Hân Vũ bùng nổ.
Cô không cần sự giúp đỡ như vậy, như vậy là nói một đằng hiểu một nẻo rồi!
Những ký ức tối tăm đang được cất giữ trong đầu bỗng nhiên bùng nổ hiện ra trước mắt, Thiên Hân Vũ cảm thấy như có hàng ngàn cây kim xuyên vào trái tim mình vậy…
Người đàn ông đã cướp đi sự trong trắng của cô sáu năm về trước là anh sao?
Thiên Hân Vũ hét lên căn bản không có cách nào đối diện với sự thật này, đến khi quần áo của mình bị lột sạch, cơ thể của anh chạm vào dần dần nóng lên cô mới òa khóc.
Cảm giác người phụ nữ trên giường như một tượng gỗ để mặc mình xoay vần, Tân Mạc Ngôn ý thức được cô đang bị bỏ thuốc, nhưng anh không còn cách nào dừng lại ham muốn mãnh liệt muốn đoạt lấy cơ thể cô.
“Xin lỗi, hay giúp anh...”
Giọng nói Tân Mạc Ngôn đã khàn đặc lại, anh Bố i rối hôn lên những giọt nước mắt của Thiên Hân Vũ, chặn lại đôi môi đang run nhè nhẹ của cô, đến khi hai chiếc lưỡi quấn quýt lấy nhau anh mới nặng nề hạ cơ thể xuống, hai cơ thể dính chặt lấy nhau, như là cặp trời sinh vậy.
“Ưm…” Yết hầu của Tân Mạc Ngôn khẽ phát ra hơi thở của sự thỏa mãn, trong đầu anh bị bao trùm bởi những ham muốn nguyên thủy nhất, thô lỗ cướp đoạt cơ thể của Thiên Hân Vũ.
Đến khi Thiên Hân Vũ tỉnh lại sau cơn mê, trời đã sáng, cơ thể cô giống như bị bánh xe nghiền nát vậy, vô cùng đau đớn.
“Em tỉnh rồi sao?” Tân Mạc Ngôn đang ngồi dưới đất, đôi mắt tràn đấy sự áy náy và tự trách.
Thiên Hân Vũ giờ mới phát hiện quần áo của mình đều đã mặc xong, nếu không phải dấu vết trên người còn quá rõ ràng, chắc chắn cô có thể tự dối gạt chính mình đêm qua chỉ là một giấc mơ điên cuồng mà thôi.
“Xin lỗi, anh…” Tân Mạc Ngôn nhanh chóng đứng dậy, như một chàng trai đã làm sai điều gì đó luống cuống chân tay.
Thiên Hân Vũ không nói gì, cô sửa sang lại quần áo trên người mình, sau đó lặng yên ngồi dậy, kéo chăn ra.
“Để anh…” Tân Mạc Ngôn đưa tay muốn đỡ lấy chăn trong tay Thiên Hân Vũ.
“Đừng đụng vào tôi!” Chỉ Bố n chữ đơn giản như vậy cũng đã đủ để hiểu sự thù hận của Thiên Hân Vũ sâu đậm tới mức nào.
Cô không biết phải dùng thái độ gì để đối diện với Tân Mạc Ngôn, càng không biết sau này phải giải thích như thế nào với Thư Nha, chả trách Thư Nha lại quấn quýt với anh như vậy, thì ra anh đúng là cha ruột của Thư Nha!
Thế nhưng như vậy thì đã sao, bản thân cô vĩnh viễn không thể tha thứ cho anh, Thư Nha của cô cũng không thể tha thứ cho người đàn ông này!
Của phòng bệnh đang được khóa trái bỗng nhiên được mở ra, y tá trực ban khinh ngạc nhìn hai người trong phòng, miệng há to không dám nói gì lại lập tức quay ra.
Thiên Hân Vũ không thèm nhìn Tân Mạc Ngôn trực tiếp đẩy cửa bước ra ngoài, vừa xuống lầu tới ngã rẽ đã đụng phải một người, Thiên Hân Vũ cúi đầu vừa định xin lỗi thì đã nhận được một cái bạt tai rất mạnh.